ÁNH TRĂNG SÁNG BỎ TRỐN CỦA QUYỀN THẦN

Biên tập: Hà Thu 


"Vương Hu" chuyển đến kinh thành vào năm mười lăm tuổi.


Trong kinh có nhiều quan lại quyền quý, nên việc kinh doanh cũng phát triển thịnh vượng. Chỉ trong vòng hai năm, việc làm ăn của Vương Phúc bắt đầu khi sắc.


Có tiền dư, trong nhà lại có một vị phu nhân thân thể ốm yếu, Vương Phúc nhanh chóng thuê thêm nha hoàn giúp việc trong phủ.


Nhng gia đình có chút điều kiện còn thuê mấy nha hoàn hầu hạ. Huống chi Vương phu nhân trên giường dưới giường, đều cần có người giúp đ. Chưa kể Vương Phúc thường xuyên vắng nhà, nhng lúc bà không dậy được, có hai nha hoàn cạnh cũng tiện hơn nhiều.


Cả hai nha hoàn đều hầu hạ bên cạnh Vương phu nhân, vì Bùi Hu không cần ai cả.


Nhưng có lẽ là do ngày thường hắn cư x quá ấm áp, nên sau khi một người leo lên giường bị đuổi ra ngoài, người th hai, trc tiếp ci quần áo nằm lên giường.


Cái kiểu va mơ màng m mắt, đã trông thấy cảnh tượng một n t xa lạ nằm bên cạnh nắm tay nói "xin công t buông rèm", khiến Bùi Hu sau này c thấy n t nào nhìn mình nhiều hơn hai lần là lại nhíu mày.


Thế cho nên mặc dù đã hai mươi hai, nhưng Bùi Hu vẫn không có ý định th trải nghiệm bốn ch "tình yêu nam n".


Hắn cũng rất chắc chắn rằng mình không thích Ôn Ninh, thậm chí có thể nói là chán ghét, đối vi người không để ý cảm nghĩ của hắn, mặc cho hắn đã t chối rất nhiều lần, nhưng vẫn bất chấp nhào đến như phát cuồng khiến người khác phản cảm.


Nhưng hắn không thể phủ nhận, hắn cảm thấy có chút vui mng khi nghe thấy câu "Ôn cô nương" của Cố Phi.


Cho nên hắn lập tc m ca sổ.


Đã gần hai tháng nay hắn không gặp nàng, va trông thấy nàng nói chuyện nhẹ nhàng, mỉm cười vi đa trẻ kia như vậy, một cảm giác kỳ lạ t đáy lòng lan tràn, leo lên, quấn lấy, nhanh chóng lấp đầy như dây leo.


Nhưng ngay khi nhìn thấy nam nhân bên cạnh nàng, nhng chiếc gai nhọn đột nhiên xuất hiện, đâm vào đầu khiến hắn phải đóng ca sổ ngay lập tc.


Lại là Ôn Ninh.


Mỗi lần gặp nàng, đều có chút chuyện mất kiểm soát xảy ra.


Trước đây ba phen bốn bận cu đi nàng không giải thích được thì thôi cũng đành, bi vì lúc đó hắn toàn làm trong vô thc.


Nhưng va rồi hắn rất tỉnh táo.


Hắn nhận thc cc kỳ rõ ràng cảm giác kỳ lạ trong lòng ngay khi nhìn thấy nàng.


Quấn quýt triền miên, dịu dàng mềm mại, mãi không tiêu tan.


Giống một loại rung động không cách nào kiềm chế.


Quả thc quá v vẩn!


Bùi Hu hất tay làm đổ bộ ấm trà trên bàn.


Vương Cần Sinh cùng Cố Phi đánh xe bên ngoài, lúc này phố Trường An đang đông đúc, xe nga di chuyển chậm rãi, nên có thể nghe rõ tiếng động bên trong.


Vương Cần Sinh trn mắt nhìn Cố Phi.


Tiêu rồi tiêu rồi, hắn đi theo công t nhiều năm như vậy, công t nhà hắn trước gi vẫn luôn vui buồn không lộ, ngay cả một cái nhíu mày cũng hiếm thấy, sao hôm nay lại tc giận đến mc biểu hiện rõ ràng như vậy?


Cố Phi cũng kinh ngạc y chang, nhỏ giọng nói: "Va nãy xảy ra chuyện gì vậy?"


Vương Cần Sinh gãi đầu: "Không có gì đâu..."


"Ngươi hỏi Thế T xem có đúng là gi về phủ không?" Cố Phi dùng cùi chỏ huých hắn.


Theo lý, việc đầu tiên phải làm sau khi hồi kinh là vào cung báo cáo công tác, nhưng va nãy công t lại ra lệnh "về phủ".


Vương Cần Sinh: "Không được! Công t đang tc giận, muốn hỏi thì ngươi đi mà hỏi!"


Cố Phi: "Ngươi hỏi đi, công t trước gi vẫn luôn đối x ôn hòa vi ngươi mà."


Vương Cần Sinh: "Không được!"


Mắt thấy sắp đến ngã tư đường, hoàng cung phía bên trái, phủ Quốc Công bên phải, Cố Phi liếc nhìn Vương Cần Sinh, hỏi ngược về phía sau: "Thế T, về phủ Quốc Công sao?"


Một lúc lâu sau, bên trong mi truyền ra giọng nói của Bùi Hu, nghe không khác gì bình thường: "Vào cung."


Cố Phi th phào nhẹ nhõm.


Vương Cần Sinh lại lần na gãi đầu, hôm nay lạ thật đấy.


Công t nhà hắn, va rồi tc giận còn nói không la li...



Lần này Bùi Hu đến Giang Nam, phụng mệnh Gia Hòa Đế, được phong làm "khâm sai".


Tất nhiên sau khi về kinh không thể về phủ Quốc Công trước, mà phải trc tiếp vào cung diện Thánh, báo cáo vi Bệ hạ.


Bên trong điện Cần Chính, Gia Hòa Đế giống như đã đi Bùi Hu hồi lâu, va thấy hắn bước vào, mặt mày liền giãn ra, buông bút son trong tay xuống.


Sau khi nghe Bùi Hu báo cáo công tác xong, đôi mắt có chút già nua sáng rc nhìn hắn: "Tại sao lại đột phá Giang Ninh trước? Và tại sao lại bắt đầu t trường học?"


Dáng người Bùi Hu cao ln, đng phía dưới báo cáo: "T Tri Phủ của phủ Giang Ninh là người có nhiệm kỳ ngắn nhất trong số các quan viên của tám phủ Giang Nam, lại là quan viên duy nhất không phải người gốc Giang Nam. So vi nhng quan viên khác, quan hệ chưa đủ chặt chẽ và cũng không phải là tường đồng vách sắt như người ta tưởng, nên phủ Giang Ninh là nơi công phá tốt nhất."


"Bắt đầu t trường học, chỉ vì chuyện này quả thc là chuyện mà vi thần muốn cố gắng hết sc."


Gia Hòa Đế chậm rãi gật đầu, la nóng sáng rc trong mắt có chút ấm áp: "Ri kinh hơn một tháng, có thấy mệt không?"


Gia Hòa Đế vô cùng tin yêu Bùi Hu, không có gì phải nghi ng. Người người đều nói Gia Hòa Đế và Trưởng công chúa Dung Hoa tỷ đệ tình thâm, yêu ai yêu cả đường đi, nên cũng phá lệ yêu thương đa cháu trai thất lạc nhiều năm này hơn chút.


Bùi Hu rất rõ ràng, cũng không chỉ một lần cảm nhận được s thiên vị công khai của ông dành cho hắn.


Nhưng bậc đế vương uy nghiêm trên Kim Loan Điện kia, lúc này lại bỗng nhiên mặt mày ôn hòa, hỏi một câu bình thường như vậy, vẫn khiến hắn sng s trong giây lát.


"Ngồi đi." Gia Hòa Đế cao giọng.


Lập tc có hai thái giám bưng một chiếc ghế thái sư vào, đặt sau lưng Bùi Hu.


Bùi Hu khẽ liếc mắt nhìn, sa lại cho đúng xưng hô: "Tạ cu phụ."


Gia Hòa Đế nga mặt cười to: "Th Chi thông minh lanh li như vậy, bảo trẫm làm sao có thể không thích đây?"


"Có thể khiến cho cu phụ vui vẻ, là may mắn của Th Chi."


Gia Hòa Đế n nụ cười tươi, đáy mắt lại sáng lên: "Ngày nào có thể đổi xưng hô thành Phụ hoàng, trẫm còn vui vẻ hơn na."


Bùi Hu đang vịn tay ghế định ngồi xuống, nghe vậy, thân thể có chút cng đ, cuối cùng không ngồi xuống na, mà đng dậy, tiến về phía trước hai bước, hành đại lễ.


"Vi thần tạ Bệ hạ nâng đ! Nhưng..."


Gia Hòa Đế xua tay: "Được rồi được rồi, đng lên đi. Cha mẹ nuôi của ngươi trước đây đã sắp xếp cho ngươi một mối hôn s, bây gi cha mẹ nuôi ngươi đã qua đi, vì đó tâm nguyện cuối cùng của bọn họ nên ngươi không thể chối bỏ phải không? Chiêu Hòa đã nói qua vi trẫm rồi."


Bùi Hu vẫn quỳ dưới đất, không đng dậy mà chỉ ngẩng đầu nhìn Gia Hòa Đế.


Ông không tc giận, vẻ mặt vẫn ôn hòa như cũ, nói: "Ơn dưỡng dục nuôi ln, ngươi có tấm lòng hiếu thảo như vậy, trẫm cũng cảm thấy vui mng. Nhưng còn có một câu thế này, có ba tội bất hiếu, trong đó không có người nối dõi là tội ln nhất. Ngươi tìm nàng kia đã hơn một năm, đến nay vẫn không có tin tc. Nếu cả đi cũng không tìm được, thì ngươi định cô độc như vậy sống hết quãng đi còn lại hay sao?"


Bùi Hu mấp máy môi định nói gì đó, Gia Hòa Đế lại xua tay: "Đng dậy trả li."


Bùi Hu đng lên, Gia Hòa Đế lại nói: "Trẫm cho ngươi ngồi."


Các cung nhân hầu hạ bên người đều biết rất rõ ràng, ân sủng rõ như ban ngày này s đãi ngộ mà trước đây chưa có vị hoàng t nào được hưởng, không khỏi ngước mắt lên nhìn Bùi Hu.


Bùi Hu bình tĩnh ngồi xuống, nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì Gia Hòa Đế đã lại nói: "Th Chi, ngươi có tài cán có khát vọng. Trẫm biết ngươi cố kỵ cái gì, nhưng quy củ là do người định, luật pháp là do người viết. Thiên hạ này, là của trẫm, luật pháp nên như thế nào, còn tùy thuộc vào suy nghĩ của trẫm."


"Nói như thế, ngươi đã hiểu chưa?"


Gia Hòa Đế va dt li, đã có hít vào vang lên trong điện Cần Chính.


Để tránh trường hp ngoại thích chuyên quyền*, phò mã không được ra làm quan, t khi triều đại m ra đã quy định như thế. Bây gi Bệ hạ nói ý như vậy, phải chăng là muốn bãi bỏ điều lệ này vì Thế T?


*Chế độ chuyên quyền (tiếng Anh: autocracy) là một chính phủ vi quyền lc được tập trung chỉ trong tay một người. [Pass 5 chương sau: Tên tiệm thuốc mà kiếp trước Ôn Ninh và Bùi Hu hay lui ti bán thảo dược ?(Pass gồm hai ch, viết hoa ch cái đầu và ch cái th năm, còn lại viết thường, viết liền, không dấu)] Mọi quyết định của người này không bị ràng buộc bi pháp lý bên ngoài hay các cơ chế kiểm soát phổ biến (tr các đe dọa tiềm ẩn như đảo chính và cuộc nổi loạn quy mô rất ln).


"Bệ hạ ưu ái như thế, vi thần thẹn không dám nhận! Nhưng..." Bùi Hu lại lần na đng lên.


Không đi hắn nói hết, Gia Hòa Đế lại ngắt li: "Ngươi xng đáng hay không là do trẫm quyết định!"


Lông mày hoa râm của ông hơi nhướng lên, ánh mắt vẫn hiền hòa, nhưng giọng điệu lại không cho phép t chối: "C quyết định vậy đi, cho ngươi thi gian một tháng. Một tháng sau, nếu ngươi vẫn chưa tìm được vị hôn thê kia của mình, thì trẫm sẽ hạ chỉ, t hôn cho ngươi vi Chiêu Hòa."



Hôm nay gặp lại Bùi Hu, điều này nằm ngoài d kiến của Ôn Ninh.


Trong ấn tượng của nàng, khâm sai về kinh hẳn là nên hoành tráng rầm rộ. Huống chi nàng nghe nói lần này Bùi Hu còn áp giải cả tội thần t Giang Nam về.


Nhưng mà nàng cũng không để trong lòng.


Ngày ngày này, không chỉ có mình nàng chọn lang quân, mà việc hôn nhân gia phủ Quốc Công và Công chúa Chiêu Hòa cũng rất ồn ào.


Chỉ vì Công chúa Chiêu Hòa dạo gần đây thường xuyên ra vào phủ Quốc Công, mà thái độ của Trưởng Công chúa Dung Hòa cũng không bình thường, cũng đi chơi vi Công chúa Chiêu Hòa mấy lần, như thể chỉ ch Thế T về, việc hôn nhân thân càng thêm thân này, sẽ chiếu cáo thiên hạ.


Sau ba tối Vân Thính Lâu, Yến Lễ lịch s đưa Ôn Ninh và Ôn Lan về Ôn Phủ.


Đây là lần gặp th hai gia Ôn Ninh và Yến Lễ, họ còn dẫn theo tiểu công t của Yến gia.


Sau khi về phủ, người một nhà khoa tránh khỏi bàn bạc về chuyện hôn s của Ôn Ninh.


"Ta đã quen biết vi Yến Lễ được hai năm, là một người làm ăn đáng tin cậy." Ôn Lan nói: "Mặc dù xuất thân là thương nhân, nói năng luận đạo lý không so được vi văn nhân, nhưng đối nhân x thế có lễ có tiết, cư x khéo léo tinh tế, chỉ là...."


Hắn có chút không hài lòng vi tuổi tác của Yến Lễ, ln hơn Ôn Ninh ti mười tuổi.


Nhưng ln tuổi một chút, có lẽ sẽ càng ân cần hơn, cũng không tệ.


Bi vậy hắn không nói thêm gì na, hỏi Ôn Ninh: "Muội muội cảm thấy thế nào?"


Ôn Ninh một tay chống cằm, một tay nghịch tách trà trong tay: "Không tệ... Đa nhỏ nhà hắn ngược lại rất đáng yêu."


Ôn Kỳ nhéo mũi nàng: "Cái gì gọi là không tệ? Chuyện chung thân đại s mà muội cũng định qua loa cho xong sao?"


Ôn Ninh bĩu môi.


Nàng thật s không cố ý qua loa chiếu lệ, nhưng đây là lần gả chồng th ba của nàng rồi, cũng không phải thiếu n hoài xuân gả cho người mình thích, cho nên đương nhiên...


Mi không mặn không nhạt như vậy.


"Thật ra ta hơi lo lắng một người gốc Tô Châu như hắn, nh đâu một ngày nào đó không muốn làm ăn kinh thành na mà muốn quay về Tô Châu, chẳng phải A Ninh cũng phải đi tha hương theo sao? Nếu đến lúc đó bị bắt nạt..."   


"Không sao đâu." Ôn Ninh buột miệng thốt ra, sau đó lập tc im lặng khi nhận ra câu tiếp theo của mình là gì.


"Có vẻ như muội còn rất hài lòng nhỉ?" Ôn Lan thăm dò hỏi.


Ôn Ninh suy nghĩ một chút rồi gật đầu.


"Đại ca, người này mọi phương diện đều rất hp ý muội, Đại ca đã kết giao vi hắn nhiều năm, nên cũng biết sơ lược về hắn, nếu hắn có chỗ nào không ổn, thì chắc hẳn Đại ca cũng chẳng dẫn muội đi gặp hắn. Gi bảo hắn chọn ngày cha mình nhà, ti ca cầu hôn thôi."


Ôn Lan và Ôn Kỳ đều khng lại, sau đó liếc nhau.


Vốn tưởng rằng ánh mắt của cô muội muội này rất cao, lại là đa nhỏ lanh li tinh quái, nên chắc hẳn chuyện hôn s sẽ rất khó quyết định, không ng lại c thế đồng ý?


"A Ninh, muội chắc chắn ch?" Ôn Kỳ hỏi.


Ôn Ninh lại gật đầu.


"Đại ca, Nhị ca ca, hai người yên tâm. A Ninh biết mình muốn làm gì." 


Phải nói là quá rõ ràng mình muốn làm gì.


Ngay sau câu "Không sao đâu" va rồi, sẽ là "Đến lúc đó hòa ly là được".


Tuy không thể hiểu hết một người chỉ trong hai năm ngắn ngủi, cho dù Ôn Lan đã quen biết hắn hai năm, cũng chưa chắc đã hiểu rõ về hắn.


Nhưng nàng gả cho ai không phải như vậy ch?


Đi trước gả cho Thẩm Tấn, hiểu rõ về hắn như vậy, cuối cùng cũng chỉ đến thế.


Lần này nàng đã sàng lọc ngay bước đầu để giảm thiểu rủi ro xuống mc thấp nhất.


Nếu mọi chuyện không suôn sẻ thì chỉ cần hòa ly.


Tuyệt đối sẽ không chịu lại uất c của đi trước na.



Khi Ôn Ninh ra khỏi đông phòng thì mặt trăng đã treo cao trên bầu tri đêm.


Ban đêm đầu hạ, không khí trong lành khoan khoái, một cơn gió thổi qua, nàng không khỏi hít một hơi thật sâu.


Năm ngày sau, Yến Lễ đến ca cầu hôn.


Có lẽ chẳng bao lâu na, hôn s của Bùi Hu vi Công chúa Chiêu Hoà cũng sẽ chiêu cáo thiên hạ.


Một năm trước cô trằn trọc, vắt hết óc, chẳng phải chỉ vì kết quả này sao?


Hắn cưới người khác, nàng cũng gả cho người khác.


Đi này, bọn họ sẽ không còn dây dưa gì na.


"Cô nương, cẩn thận kẻo lạnh." Lăng Lan phủ thêm cho nàng một chiếc áo choàng mỏng.


Ôn Ninh t mình buộc chặt dây đai, quả quyết ngẩng đầu bước về phía trước.

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin