Biên tập: Hà Thu
"Vương Hữu" chuyển đến kinh thành vào năm mười lăm tuổi.
Trong kinh có nhiều quan lại quyền quý, nên việc kinh doanh cũng phát triển thịnh vượng. Chỉ trong vòng hai năm, việc làm ăn của Vương Phúc bắt đầu khởi sắc.
Có tiền dư, trong nhà lại có một vị phu nhân thân thể ốm yếu, Vương Phúc nhanh chóng thuê thêm nha hoàn giúp việc trong phủ.
Những gia đình có chút điều kiện còn thuê mấy nha hoàn hầu hạ. Huống chi Vương phu nhân trên giường dưới giường, đều cần có người giúp đỡ. Chưa kể Vương Phúc thường xuyên vắng nhà, những lúc bà không dậy được, có hai nha hoàn ở cạnh cũng tiện hơn nhiều.
Cả hai nha hoàn đều hầu hạ bên cạnh Vương phu nhân, vì Bùi Hữu không cần ai cả.
Nhưng có lẽ là do ngày thường hắn cư xử quá ấm áp, nên sau khi một người leo lên giường bị đuổi ra ngoài, người thứ hai, trực tiếp cởi quần áo nằm lên giường.
Cái kiểu vừa mơ màng mở mắt, đã trông thấy cảnh tượng một nữ tử xa lạ nằm bên cạnh nắm tay nói "xin công tử buông rèm", khiến Bùi Hữu sau này cứ thấy nữ tử nào nhìn mình nhiều hơn hai lần là lại nhíu mày.
Thế cho nên mặc dù đã hai mươi hai, nhưng Bùi Hữu vẫn không có ý định thử trải nghiệm bốn chữ "tình yêu nam nữ".
Hắn cũng rất chắc chắn rằng mình không thích Ôn Ninh, thậm chí có thể nói là chán ghét, đối với người không để ý cảm nghĩ của hắn, mặc cho hắn đã từ chối rất nhiều lần, nhưng vẫn bất chấp nhào đến như phát cuồng khiến người khác phản cảm.
Nhưng hắn không thể phủ nhận, hắn cảm thấy có chút vui mừng khi nghe thấy câu "Ôn cô nương" của Cố Phi.
Cho nên hắn lập tức mở cửa sổ.
Đã gần hai tháng nay hắn không gặp nàng, vừa trông thấy nàng nói chuyện nhẹ nhàng, mỉm cười với đứa trẻ kia như vậy, một cảm giác kỳ lạ từ đáy lòng lan tràn, leo lên, quấn lấy, nhanh chóng lấp đầy như dây leo.
Nhưng ngay khi nhìn thấy nam nhân bên cạnh nàng, những chiếc gai nhọn đột nhiên xuất hiện, đâm vào đầu khiến hắn phải đóng cửa sổ ngay lập tức.
Lại là Ôn Ninh.
Mỗi lần gặp nàng, đều có chút chuyện mất kiểm soát xảy ra.
Trước đây ba phen bốn bận cứu đi nàng không giải thích được thì thôi cũng đành, bởi vì lúc đó hắn toàn làm trong vô thức.
Nhưng vừa rồi hắn rất tỉnh táo.
Hắn nhận thức cực kỳ rõ ràng cảm giác kỳ lạ trong lòng ngay khi nhìn thấy nàng.
Quấn quýt triền miên, dịu dàng mềm mại, mãi không tiêu tan.
Giống một loại rung động không cách nào kiềm chế.
Quả thực quá vớ vẩn!
Bùi Hữu hất tay làm đổ bộ ấm trà trên bàn.
Vương Cần Sinh cùng Cố Phi đánh xe ở bên ngoài, lúc này phố Trường An đang đông đúc, xe ngựa di chuyển chậm rãi, nên có thể nghe rõ tiếng động bên trong.
Vương Cần Sinh trợn mắt nhìn Cố Phi.
Tiêu rồi tiêu rồi, hắn đi theo công tử nhiều năm như vậy, công tử nhà hắn trước giờ vẫn luôn vui buồn không lộ, ngay cả một cái nhíu mày cũng hiếm thấy, sao hôm nay lại tức giận đến mức biểu hiện rõ ràng như vậy?
Cố Phi cũng kinh ngạc y chang, nhỏ giọng nói: "Vừa nãy xảy ra chuyện gì vậy?"
Vương Cần Sinh gãi đầu: "Không có gì đâu..."
"Ngươi hỏi Thế Tử xem có đúng là giờ về phủ không?" Cố Phi dùng cùi chỏ huých hắn.
Theo lý, việc đầu tiên phải làm sau khi hồi kinh là vào cung báo cáo công tác, nhưng vừa nãy công tử lại ra lệnh "về phủ".
Vương Cần Sinh: "Không được! Công tử đang tức giận, muốn hỏi thì ngươi đi mà hỏi!"
Cố Phi: "Ngươi hỏi đi, công tử trước giờ vẫn luôn đối xử ôn hòa với ngươi mà."
Vương Cần Sinh: "Không được!"
Mắt thấy sắp đến ngã tư đường, hoàng cung phía bên trái, phủ Quốc Công bên phải, Cố Phi liếc nhìn Vương Cần Sinh, hỏi ngược về phía sau: "Thế Tử, về phủ Quốc Công sao?"
Một lúc lâu sau, bên trong mới truyền ra giọng nói của Bùi Hữu, nghe không khác gì bình thường: "Vào cung."
Cố Phi thở phào nhẹ nhõm.
Vương Cần Sinh lại lần nữa gãi đầu, hôm nay lạ thật đấy.
Công tử nhà hắn, vừa rồi tức giận còn nói không lựa lời...
—
Lần này Bùi Hữu đến Giang Nam, phụng mệnh Gia Hòa Đế, được phong làm "khâm sai".
Tất nhiên sau khi về kinh không thể về phủ Quốc Công trước, mà phải trực tiếp vào cung diện Thánh, báo cáo với Bệ hạ.
Bên trong điện Cần Chính, Gia Hòa Đế giống như đã đợi Bùi Hựu hồi lâu, vừa thấy hắn bước vào, mặt mày liền giãn ra, buông bút son trong tay xuống.
Sau khi nghe Bùi Hữu báo cáo công tác xong, đôi mắt có chút già nua sáng rực nhìn hắn: "Tại sao lại đột phá Giang Ninh trước? Và tại sao lại bắt đầu từ trường học?"
Dáng người Bùi Hữu cao lớn, đứng ở phía dưới báo cáo: "Từ Tri Phủ của phủ Giang Ninh là người có nhiệm kỳ ngắn nhất trong số các quan viên của tám phủ Giang Nam, lại là quan viên duy nhất không phải người gốc Giang Nam. So với những quan viên khác, quan hệ chưa đủ chặt chẽ và cũng không phải là tường đồng vách sắt như người ta tưởng, nên phủ Giang Ninh là nơi công phá tốt nhất."
"Bắt đầu từ trường học, chỉ vì chuyện này quả thực là chuyện mà vi thần muốn cố gắng hết sức."
Gia Hòa Đế chậm rãi gật đầu, lửa nóng sáng rực trong mắt có chút ấm áp: "Rời kinh hơn một tháng, có thấy mệt không?"
Gia Hòa Đế vô cùng tin yêu Bùi Hữu, không có gì phải nghi ngờ. Người người đều nói Gia Hòa Đế và Trưởng công chúa Dung Hoa tỷ đệ tình thâm, yêu ai yêu cả đường đi, nên cũng phá lệ yêu thương đứa cháu trai thất lạc nhiều năm này hơn chút.
Bùi Hữu rất rõ ràng, cũng không chỉ một lần cảm nhận được sự thiên vị công khai của ông dành cho hắn.
Nhưng bậc đế vương uy nghiêm trên Kim Loan Điện kia, lúc này lại bỗng nhiên mặt mày ôn hòa, hỏi một câu bình thường như vậy, vẫn khiến hắn sững sờ trong giây lát.
"Ngồi đi." Gia Hòa Đế cao giọng.
Lập tức có hai thái giám bưng một chiếc ghế thái sư vào, đặt sau lưng Bùi Hữu.
Bùi Hữu khẽ liếc mắt nhìn, sửa lại cho đúng xưng hô: "Tạ cữu phụ."
Gia Hòa Đế ngửa mặt cười to: "Thứ Chi thông minh lanh lợi như vậy, bảo trẫm làm sao có thể không thích đây?"
"Có thể khiến cho cữu phụ vui vẻ, là may mắn của Thứ Chi."
Gia Hòa Đế nở nụ cười tươi, đáy mắt lại sáng lên: "Ngày nào có thể đổi xưng hô thành Phụ hoàng, trẫm còn vui vẻ hơn nữa."
Bùi Hữu đang vịn tay ghế định ngồi xuống, nghe vậy, thân thể có chút cứng đờ, cuối cùng không ngồi xuống nữa, mà đứng dậy, tiến về phía trước hai bước, hành đại lễ.
"Vi thần tạ Bệ hạ nâng đỡ! Nhưng..."
Gia Hòa Đế xua tay: "Được rồi được rồi, đứng lên đi. Cha mẹ nuôi của ngươi trước đây đã sắp xếp cho ngươi một mối hôn sự, bây giờ cha mẹ nuôi ngươi đã qua đời, vì đó tâm nguyện cuối cùng của bọn họ nên ngươi không thể chối bỏ phải không? Chiêu Hòa đã nói qua với trẫm rồi."
Bùi Hữu vẫn quỳ dưới đất, không đứng dậy mà chỉ ngẩng đầu nhìn Gia Hòa Đế.
Ông không tức giận, vẻ mặt vẫn ôn hòa như cũ, nói: "Ơn dưỡng dục nuôi lớn, ngươi có tấm lòng hiếu thảo như vậy, trẫm cũng cảm thấy vui mừng. Nhưng còn có một câu thế này, có ba tội bất hiếu, trong đó không có người nối dõi là tội lớn nhất. Ngươi tìm nàng kia đã hơn một năm, đến nay vẫn không có tin tức. Nếu cả đời cũng không tìm được, thì ngươi định cô độc như vậy sống hết quãng đời còn lại hay sao?"
Bùi Hữu mấp máy môi định nói gì đó, Gia Hòa Đế lại xua tay: "Đứng dậy trả lời."
Bùi Hữu đứng lên, Gia Hòa Đế lại nói: "Trẫm cho ngươi ngồi."
Các cung nhân hầu hạ bên người đều biết rất rõ ràng, ân sủng rõ như ban ngày này sự đãi ngộ mà trước đây chưa có vị hoàng tử nào được hưởng, không khỏi ngước mắt lên nhìn Bùi Hữu.
Bùi Hữu bình tĩnh ngồi xuống, nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì Gia Hòa Đế đã lại nói: "Thứ Chi, ngươi có tài cán có khát vọng. Trẫm biết ngươi cố kỵ cái gì, nhưng quy củ là do người định, luật pháp là do người viết. Thiên hạ này, là của trẫm, luật pháp nên như thế nào, còn tùy thuộc vào suy nghĩ của trẫm."
"Nói như thế, ngươi đã hiểu chưa?"
Gia Hòa Đế vừa dứt lời, đã có hít vào vang lên trong điện Cần Chính.
Để tránh trường hợp ngoại thích chuyên quyền*, phò mã không được ra làm quan, từ khi triều đại mở ra đã quy định như thế. Bây giờ Bệ hạ nói ý như vậy, phải chăng là muốn bãi bỏ điều lệ này vì Thế Tử?
*Chế độ chuyên quyền (tiếng Anh: autocracy) là một chính phủ với quyền lực được tập trung chỉ trong tay một người. [Pass 5 chương sau: Tên tiệm thuốc mà kiếp trước Ôn Ninh và Bùi Hữu hay lui tới bán thảo dược ?(Pass gồm hai chữ, viết hoa chữ cái đầu và chữ cái thứ năm, còn lại viết thường, viết liền, không dấu)] Mọi quyết định của người này không bị ràng buộc bởi pháp lý bên ngoài hay các cơ chế kiểm soát phổ biến (trừ các đe dọa tiềm ẩn như đảo chính và cuộc nổi loạn quy mô rất lớn).
"Bệ hạ ưu ái như thế, vi thần thẹn không dám nhận! Nhưng..." Bùi Hữu lại lần nữa đứng lên.
Không đợi hắn nói hết, Gia Hòa Đế lại ngắt lời: "Ngươi xứng đáng hay không là do trẫm quyết định!"
Lông mày hoa râm của ông hơi nhướng lên, ánh mắt vẫn hiền hòa, nhưng giọng điệu lại không cho phép từ chối: "Cứ quyết định vậy đi, cho ngươi thời gian một tháng. Một tháng sau, nếu ngươi vẫn chưa tìm được vị hôn thê kia của mình, thì trẫm sẽ hạ chỉ, tứ hôn cho ngươi với Chiêu Hòa."
—
Hôm nay gặp lại Bùi Hữu, điều này nằm ngoài dự kiến của Ôn Ninh.
Trong ấn tượng của nàng, khâm sai về kinh hẳn là nên hoành tráng rầm rộ. Huống chi nàng nghe nói lần này Bùi Hữu còn áp giải cả tội thần từ Giang Nam về.
Nhưng mà nàng cũng không để trong lòng.
Ngày ngày này, không chỉ có mình nàng chọn lang quân, mà việc hôn nhân giữa phủ Quốc Công và Công chúa Chiêu Hòa cũng rất ồn ào.
Chỉ vì Công chúa Chiêu Hòa dạo gần đây thường xuyên ra vào phủ Quốc Công, mà thái độ của Trưởng Công chúa Dung Hòa cũng không bình thường, cũng đi chơi với Công chúa Chiêu Hòa mấy lần, như thể chỉ chờ Thế Tử về, việc hôn nhân thân càng thêm thân này, sẽ chiếu cáo thiên hạ.
Sau bữa tối ở Vân Thính Lâu, Yến Lễ lịch sự đưa Ôn Ninh và Ôn Lan về Ôn Phủ.
Đây là lần gặp thứ hai giữa Ôn Ninh và Yến Lễ, họ còn dẫn theo tiểu công tử của Yến gia.
Sau khi về phủ, người một nhà khoa tránh khỏi bàn bạc về chuyện hôn sự của Ôn Ninh.
"Ta đã quen biết với Yến Lễ được hai năm, là một người làm ăn đáng tin cậy." Ôn Lan nói: "Mặc dù xuất thân là thương nhân, nói năng luận đạo lý không so được với văn nhân, nhưng đối nhân xử thế có lễ có tiết, cư xử khéo léo tinh tế, chỉ là...."
Hắn có chút không hài lòng với tuổi tác của Yến Lễ, lớn hơn Ôn Ninh tới mười tuổi.
Nhưng lớn tuổi một chút, có lẽ sẽ càng ân cần hơn, cũng không tệ.
Bởi vậy hắn không nói thêm gì nữa, hỏi Ôn Ninh: "Muội muội cảm thấy thế nào?"
Ôn Ninh một tay chống cằm, một tay nghịch tách trà trong tay: "Không tệ... Đứa nhỏ nhà hắn ngược lại rất đáng yêu."
Ôn Kỳ nhéo mũi nàng: "Cái gì gọi là không tệ? Chuyện chung thân đại sự mà muội cũng định qua loa cho xong sao?"
Ôn Ninh bĩu môi.
Nàng thật sự không cố ý qua loa chiếu lệ, nhưng đây là lần gả chồng thứ ba của nàng rồi, cũng không phải thiếu nữ hoài xuân gả cho người mình thích, cho nên đương nhiên...
Mới không mặn không nhạt như vậy.
"Thật ra ta hơi lo lắng một người gốc Tô Châu như hắn, nhỡ đâu một ngày nào đó không muốn làm ăn ở kinh thành nữa mà muốn quay về Tô Châu, chẳng phải A Ninh cũng phải đi tha hương theo sao? Nếu đến lúc đó bị bắt nạt..."
"Không sao đâu." Ôn Ninh buột miệng thốt ra, sau đó lập tức im lặng khi nhận ra câu tiếp theo của mình là gì.
"Có vẻ như muội còn rất hài lòng nhỉ?" Ôn Lan thăm dò hỏi.
Ôn Ninh suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
"Đại ca, người này ở mọi phương diện đều rất hợp ý muội, Đại ca đã kết giao với hắn nhiều năm, nên cũng biết sơ lược về hắn, nếu hắn có chỗ nào không ổn, thì chắc hẳn Đại ca cũng chẳng dẫn muội đi gặp hắn. Giờ bảo hắn chọn ngày cha mình ở nhà, tới cửa cầu hôn thôi."
Ôn Lan và Ôn Kỳ đều khựng lại, sau đó liếc nhau.
Vốn tưởng rằng ánh mắt của cô muội muội này rất cao, lại là đứa nhỏ lanh lợi tinh quái, nên chắc hẳn chuyện hôn sự sẽ rất khó quyết định, không ngờ lại cứ thế đồng ý?
"A Ninh, muội chắc chắn chứ?" Ôn Kỳ hỏi.
Ôn Ninh lại gật đầu.
"Đại ca, Nhị ca ca, hai người yên tâm. A Ninh biết mình muốn làm gì."
Phải nói là quá rõ ràng mình muốn làm gì.
Ngay sau câu "Không sao đâu" vừa rồi, sẽ là "Đến lúc đó hòa ly là được".
Tuy không thể hiểu hết một người chỉ trong hai năm ngắn ngủi, cho dù Ôn Lan đã quen biết hắn hai năm, cũng chưa chắc đã hiểu rõ về hắn.
Nhưng nàng gả cho ai không phải như vậy chứ?
Đời trước gả cho Thẩm Tấn, hiểu rõ về hắn như vậy, cuối cùng cũng chỉ đến thế.
Lần này nàng đã sàng lọc ngay bước đầu để giảm thiểu rủi ro xuống mức thấp nhất.
Nếu mọi chuyện không suôn sẻ thì chỉ cần hòa ly.
Tuyệt đối sẽ không chịu lại uất ức của đời trước nữa.
—
Khi Ôn Ninh ra khỏi đông phòng thì mặt trăng đã treo cao trên bầu trời đêm.
Ban đêm đầu hạ, không khí trong lành khoan khoái, một cơn gió thổi qua, nàng không khỏi hít một hơi thật sâu.
Năm ngày sau, Yến Lễ đến cửa cầu hôn.
Có lẽ chẳng bao lâu nữa, hôn sự của Bùi Hữu với Công chúa Chiêu Hoà cũng sẽ chiêu cáo thiên hạ.
Một năm trước cô trằn trọc, vắt hết óc, chẳng phải chỉ vì kết quả này sao?
Hắn cưới người khác, nàng cũng gả cho người khác.
Đời này, bọn họ sẽ không còn dây dưa gì nữa.
"Cô nương, cẩn thận kẻo lạnh." Lăng Lan phủ thêm cho nàng một chiếc áo choàng mỏng.
Ôn Ninh tự mình buộc chặt dây đai, quả quyết ngẩng đầu bước về phía trước.