Biên tập: Quỳnh
Ôn Ninh chưa bao giờ nhìn thấy phố Trường An nhộn nhịp như vậy.
Đời trước vào ngày này, nàng tuân thủ quy củ trọng lễ giáo, chưa bao giờ tự ý bước ra khỏi khuê các, mặc dù trong lòng có lo lắng, cũng chỉ ở trong nhà chờ tin tức. Cho nên chưa bao giờ trông thấy khung cảnh náo nhiệt như vậy.
Sau này thật ra nàng cũng được thấy phố Trường An nhiều người tấp nập như vậy, nhưng đó là vào năm Gia Hoà thứ mười chín, là năm cuộc nổi loạn Tuyên Bình diễn ra, gần như làm rung chuyển nền móng của đất nước, khắp nơi đều là những bá tánh hốt hoảng chạy trốn khỏi kinh thành, chứ làm gì có khung cảnh thịnh vượng phồn hoa như ngày hôm nay?
Ôn Ninh nói là muốn xem danh sách yết bảng, nhưng thật ra cũng không đi tới chỗ bảng vàng.
Nơi đó đã quá đông đúc, mà nơi đông người lại là nơi tiền ẩn rất nhiều tai họa.
Nàng tìm được một chỗ ngồi trong quán trà mà nàng đã để mắt từ lâu, xa xỉ gọi một bình trà mà bình thường nàng không nỡ gọi, rồi yên lặng chờ đợi tin tức.
Kinh thành nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng mỗi khi khoa khảo diễn ra là lại được rất nhiều người chú ý, một khi có kết quả, sẽ lập tức truyền khắp các phố lớn ngõ nhỏ. Lúc này đáy mắt cõi lòng nàng chỉ có một suy nghĩ, ngay khi tin tức này truyền ra, nàng sẽ lập tức đi đến tiền trang để đổi ngân phiếu.
Nàng còn cẩn thận thuê thêm mấy gã sai vặt tạm thời, để tránh có người nghĩ nàng hiền mà sinh ý quỵt nợ.
Lăng Lan ở bênh cạnh lại đứng ngồi không yên: "Cô nương chúng ta không về nhà sao?"
"Về nhà làm gì, tin tức nơi này lưu thông nhanh nhất." Ôn Ninh nhìn chằm chằm đám người dưới lầu đang chen chúc tấp nập trên đường.
"Thế nhưng mà....không phải..." Lăng Lan có chút đỏ mặt, ghé sát vào tai Ôn Ninh nói nhỏ: "Không phải cô nương muốn bắt rể dưới bảng vàng sao? Cô nương, dáng vẻ này của người...." Làm sao thành thân được đây?
A...
Ôn Ninh chớp mắt mấy cái. Trong lòng trong mắt nàng hiện tại bị năm ngàn lượng bạc che lấp, suýt chút nữa đã quên mất chuyện này rồi!
Nhưng mà, nàng cũng không thành thân.
Nàng nhờ Ôn Kỳ dẫn hơn chục người đi "bắt rể", nhưng kỳ thật, căn bản cũng không nghĩ sẽ thành công. Thân thủ của Bùi Hữu tốt như vậy, làm sao có thể dễ dàng để người ta "bắt rể" được? Cho dù có bắt lại được, thì người ta cũng là Trạng Nguyên, miệng lưỡi có thể thuyết phục cả Thiên Tử, làm sao có thể dễ dàng đi vào khuôn khổ chứ.
Nàng làm đến bước này, chính là muốn khiến cho Bùi Hữu càng thêm chán ghét nàng, đồng thời để toàn kinh thành đều biết, Ôn Thị A Ninh nàng, cảm mến quan Trạng Nguyên như thế nào.
"Em không cần sốt ruột, ta tự có sắp xếp của mình." Ôn Ninh nhàn nhã nói.
Lăng Lan không còn cách nào, cũng chỉ có thể tiếp tục cùng nàng dùng trà.
Vừa qua giờ Tỵ*, phố Trường An ồn ào bỗng chốc trở nên náo động, sau đó liền nghe thấy có người chạy nhanh bẩm báo "Yết bảng yết bảng, kỳ thi mùa xuân đã yết bảng rồi!"
*9h đến 11h
Đám đông reo hò, nhanh chóng di chuyển về phía Lễ Bộ.
"Cô nương, nếu không bây giờ em xuống dưới nghe ngóng nhé?" Lăng Lan nhìn khung cảnh náo nhiệt bên ngoài, cũng có chút không kìm nén được.
Ôn Ninh nhoài người ra nhìn biển người đông đúc ở bên dưới, khẽ nhíu mày.
Thật sự không thể tưởng tượng được hôm nay ở bên ngoài có thể ầm ĩ đến vậy, với tình hình này, rất có thể sẽ xảy ra tình trạng chen lấn xô đẩy.
"Thôi, không cần vội." Đến phút cuối, Ôn Ninh lại bình tĩnh lạ thường: "Chúng ta uống thêm vài chén trà, nghe mấy vở diễn nữa đi."
Chờ lát nữa đi đổi ngân phiếu cũng phải từ từ mới được.
Nhiều người rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tuy các nàng đã mặc nam trang, nhưng dù sao cũng là nữ tử, có rất nhiều việc không tiện.
Hai người cũng chẳng phải chờ lâu, chỉ chốc lát sau, đã có người hứng phấn thuật lại: "Ta đã nói mà! Vương công tử tài trí hơn người, đầy bụng văn chương, nhiều lần giành được vị trí thứ nhất, lần này quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người! Bệ hạ ngự bút bổ nhiệm Tân khoa Trạng Nguyên! Nghe nói còn được ban cho một tấm bảng có tên riêng, trong nháy mắt đã giẫm đạp một đám công tôn quý tộc ở Quốc Tử Giám dưới chân! Cũng cho nhóm thư sinh nghèo như chúng ta có thêm thể diện."
Lăng Lan nghe xong, gần như nhảy dựng lên khỏi ghế.
Thật sự là Vương công tử! Cô nương nhà chúng ta thật là có mắt nhìn.
Ôn Ninh lại bĩu môi.
Liên tiếp mấy người đi vào, đều chỉ bàn luận về Vương Hữu, còn toàn thổi phồng đến mức trên trời có dưới đất không, cũng chẳng có ai nói đến những người khác trên bảng vàng.
"Lăng Lan." Ôn Ninh gọi Lăng Lan tới: "Em đi xuống dưới lầu hỏi thăm một chút xem Liễu Diệp xếp thứ mấy, còn có..."
Ôn Ninh dừng lại một chút: "Còn có Thẩm Tấn, thi như thế nào?"
Lăng Lan kinh ngạc há hốc mồm, Ôn Ninh phất phất tay áo, để nàng tranh thủ thời gian xuống dưới lầu.
Nàng biết Lăng Lan muốn nói cái gì.
Đại khái là muốn nói cô nương vẫn còn để tâm đến Thẩm nhị công tử sao.
Ôn Ninh thở dài.
Người mà bản thân đã từng thật lòng thật dạ thích suốt quãng thời gian thiếu nữ, rơi nước mắt vì hắn, thủ tiết vì hắn, làm sao có thể thật sự hoàn toàn không để ý được.
Chỉ là nàng đã sống lại một đời, mối quan tâm nhỏ nhặt này so với mạng sống của hắn, thật ra cũng chỉ như hạt cát chẳng đáng kể.
Lăng Lan trở lại rất nhanh, trên mặt vừa mừng lại vừa lo, sắc mặt xoay chuyển mấy lần, đi đến trước mặt Ôn Ninh, cũng không biết nên dùng biểu cảm như thế nào.
Cuối cùng nàng ngồi xuống bên cạnh Ôn Ninh: "Cô nương, có một tin tốt và một tin xấu, người muốn nghe tin nào trước?"
Ôn Ninh nghe nàng hỏi như vậy, trong lòng đã đoán được phần nào: "Nghe tin tốt trước đi."
Lăng Lan lập tức mặt mày hớn hở, ghé sát vào tai nàng nói: "Vị thư sinh tên Liễu Diệp kia, thật sự đã thi đậu Bảng Nhãn."
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng hai mắt của Ôn Ninh vẫn lập tức sáng rực lên, tâm tình cũng vì vậy mà vui vẻ không kiểm soát được.
Nhưng nàng vẫn cố gắng kiềm chế, hỏi: "Vậy còn tin xấu?"
"Tin xấu là... "Lăng Lan thở dài: "Tin xấu chính là Thẩm nhị công tử thi rớt rồi!"
Lần trước các nàng gặp phải Thẩm Tấn say rượu ở Vân Thính Lâu, sau khi hồi phủ liền đặc biệt sai người đi nghe ngóng, mới biết từ sau khi Thẩm Nhị công tử từ hôn xong, ngày nào cũng mượn rượu giải sầu. Lương Thị còn gửi bái thiếp tới Ôn Phủ, nhưng lại bị lão gia từ chối.
Nàng sợ Ôn Ninh suy nghĩ nhiều, cho nên nghe được cũng không nói lại với nàng.
"Nhưng mà phần lớn thời gian Thẩm Nhị công tử đều ở quân doanh, chỉ học ở Quốc Tử Giám có một hai tháng, không có tên trong danh sách cũng không phải chuyện hiếm lạ gì." Lăng Lan vẫn lo lắng cô nương nhà nàng sẽ để ý chuyện này, nên nói nhiều thêm một câu.
Ôn Ninh im lặng nhấp một ngụm trà.
Không thi đậu cũng tốt.
Không thi đậu, điều này cho thấy con đường đời này của hắn cùng với đời trước có khác biệt, có lẽ sẽ không phải bỏ mạng nơi sa trường khi còn trẻ như vậy cũng nên.
Ôn Ninh đưa cho Lăng Lan một thỏi bạc: "Em đi thuê thêm vài tên côn đồ tạm thời, lát nữa chúng ta sẽ tới sòng bạc đổi ngân phiếu."
Lăng Lan lại muốn hỏi, vậy lúc nào chúng ta trở về thành thân? Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định im lặng, cầm bạc xuống lầu làm việc.
Ôn Ninh kiên nhẫn ngồi trong quán trà, suy nghĩ xem phải làm gì tiếp theo.
Nàng đã bàn bạc xong với Ôn Kỳ, đợi Trạng Nguyên diễu hành kết thúc, lúc Vương Hữu trở lại Vương Phủ, hắn liền dẫn người trực tiếp đi bắt người, bắt xong sẽ mang thẳng đến Ôn Phủ bái đường thành thân.
Đương nhiên, trong giả thiết của nàng, Vương Hữu không có khả năng bị bắt đi, cho dù thật sự bị bắt đến Ôn Phủ, hắn cũng sẽ không đồng ý thành thân.
Cho dù là tình huống nào, nàng cũng phải về nhà đợi tới khi trận diễu hành của Vương Hữu kết thúc.
Vừa đúng lúc Trạng Nguyên diễu hành là thời điểm náo nhiệt nhất, mọi người đều muốn chứng kiến phong thái của Trạng Nguyên Lục Khôi, khi đó người rút bạc đánh cược cũng không nhiều, nàng thừa dịp lúc này đi đổi ngân phiếu đúng là không còn gì thích hợp hơn.
Ôn Ninh còn đang tính toán, đã nghe thấy tiếng khua chiêng gõ trống dưới lầu, vô cùng nào nhiệt, đám đông cũng theo đó mà dâng trào, đồng thời vang lên những tiếng reo hò cổ vũ.
Cuộc diễu hành bắt đầu.
Ôn Ninh quét mắt nhìn xuống lầu, Lăng Lan vẫn chưa trở lại.
Chỗ quán trà nàng đang ngồi là khu vực trung tâm nhất của phố Trường An, không lâu sau, tiếng chiêng trống ngày càng lớn, nàng nhìn thấy Bùi Hữu mặc áo vải màu xám, thẳng lưng cưỡi ngựa, chậm rãi tiến lại gần trong biển người đông đúc.