Biên tập: Hà Thu
Trong phủ Quốc Công, tháng đầu tiên của năm mới khách khứa ra ra vào vào nhiều nên không ai có cảm giác gì, hết tháng giêng, thiếu đi Kha Thị cùng Bùi Thiệu, mới khiến toàn bộ phủ Quốc Công càng trở nên yên tĩnh vắng vẻ.
Trưởng công chúa và Bùi Quốc Công rất ít khi ra ngoài, Thế Tử lại không thích phô trương, dù ra ngoài hay về phủ đều rất im ắng. Quy tắc đối với hạ nhân trong phủ Quốc Công lại rất nghiêm ngặt, nên toàn bộ phủ chỉ thỉnh thoảng nghe thấy âm thanh chơi đùa của Bùi Linh bảy tuổi.
Giữa tháng ba, mùa đông đã qua nhưng ban đêm vẫn đến khá sớm.
Trong viện Phù Cử của Trưởng công chúa ở đã có tốp năm tốp ba cây Hải Đường đầu xuân nở rộ. Trưởng công chúa thích yên tĩnh, nên bọn hạ nhân từ trước đến nay ra vào đều bước đi nhẹ nhàng, động tác nhanh nhẹn bưng bữa tối vào phòng ăn.
Kha Thị cùng Bùi Thiệu rời phủ, việc chính của Bùi Hữu càng ngày càng nhiều, thường xuyên đi sớm về muộn. Thôi ma ma đã khuyên rất nhiều lần, nhưng Trưởng công chúa vẫn không đồng ý dùng bữa tối với Bùi Quốc Công, nên mỗi người đều tự dùng bữa ở viện riêng của mình.
Hôm nay có việc cần bẩm báo cáo, nên đại sảnh bớt đi sự vắng vẻ thường ngày.
Bọn hạ nhân đang bưng thức ăn đến sảnh chính, Trưởng công chúa ở sảnh phụ, Thôi ma ma đứng bên cạnh nói: "Hôm nay Hộ bộ Triệu đại nhân, Lại bộ Tần đại nhân, Công Bộ Trương đại nhân, đều có mặt. Công chúa, Thế Tử làm việc, sợ là không ổn..."
Trưởng công chúa nhắm mắt, tay lần chuỗi phật châu, nghe xong hơi mở mắt ra: "Bệ hạ nói thế nào?"
Thôi ma ma đi theo Trưởng công chúa nhiều năm, đã từng xử lý cả công việc chính bên trong lẫn bên ngoài, nên đương nhiên hiểu được ý đồ trong câu hỏi của Trưởng công chúa: "Bệ hạ ở trên triều cũng không nói gì nhiều, nhưng... Cho dù Bệ hạ nghĩ thế nào, cũng sẽ để ý đến mặt mũi của công chúa. Ngài ấy vừa mới quyết đoán đề bạt Thế Tử, đương nhiên lúc này sẽ không tự đánh vào thể diện của mình."
Dung Hoa khẽ thở dài: "Ngươi thấy thế nào?"
Thôi ma ma suy nghĩ một lúc, nói: "Thế Tử có bản lĩnh như vậy, thật ra lão nô cảm thấy rất tốt. Hơn nửa năm qua, tất cả mọi người đều thấy rõ, Thế tử bên ngoài sắc bén, bên trong có năng lực, công việc nào qua tay cũng xử lý rất chu toàn, còn có sự nâng đỡ của Công chúa, sự tin yêu của Bệ hạ, không tới hai ba năm nữa, nhất định sẽ đạt được thành công. Chỉ là..."
Thôi ma ma có chút khó mở miệng, nhưng vẫn nói: "Dù sao Thế Tử cũng lớn lên ở bên ngoài, bây giờ ngài ấy trở về, việc đầu tiên làm sau khi trở về lại là bất bình thay cho những học sinh nghèo con vợ lẽ đó. Bất luận là Triệu đại nhân, Tần đại nhân hay Trương đại nhân, có người nào mà không có giao tình với công chúa? Động thái lần này của Thế Tử dù sao... cũng khiến Công chúa khó xử."
"Ý ngươi muốn nói, hắn thân ở Tào doanh, nhưng lòng lại hướng về nước Hán. Người đã trở về, nhưng trái tim lại không nằm ở phủ Quốc Công?" Dung Hoa nói thẳng.
Thôi ma ma nghe vậy, liền lập tức quỳ xuống: "Công chúa, lão nô không phải cố ý chỉ trích Thế Tử..."
Dung Hoa đỡ bà ta dậy: "Là bổn cung hỏi ngươi trả lời, ngươi cũng chỉ ăn ngay nói thật mà thôi."
"Công chúa, chớ vì chuyện này mà buồn lòng, so với lúc vừa mới về phủ, Thế Tử đã gần gũi với công chúa hơn rất nhiều rồi." Thôi ma ma bóp vai cho Trưởng công chúa, nói: "Đợi thêm một thời gian nữa, Thế Tử..."
Dung Hoa thở dài: "Tên ám vệ bên cạnh nó, vẫn chưa bước ra ngoài ánh sáng sao?"
"Vẫn chưa ạ." Thôi ma ma nói: "Nhưng người kia không tránh mặt Cố Phi, từ trước đến nay cũng chẳng ngại nếu Công chúa biết chuyện. Lai lịch của tên ám vệ này, chúng ta cũng chưa điều tra, hay là lão nô..."
"Không cần." Dung Hoa lắc đầu: "Khó khăn lắm trái tim nó mới gỡ bỏ một chút phòng bị, nếu giờ lại điều tra chuyện này, chỉ sợ cánh cửa kia không những đóng lại, mà còn khóa chặt cũng nên."
Dung Hoa cười bất lực: "Tóm lại là người ở trên triều đình, có chút lòng dạ cũng tốt. Nếu là bao cỏ để mặc người khác thao túng, mới đáng lo ngại."
"Công chúa nghĩ thoáng được như vậy là tốt."
"Bổn cung có gì mà phải luẩn quẩn trong lòng? Sớm muộn gì phủ Quốc Công này cũng là của nó, một tên ám vệ cũng được, một đám ám vệ cũng chẳng sao, ở phủ Quốc Công cũng được, mà ở chùa Từ Ân cũng thế, kệ nó đi."
Thôi ma ma vừa nghe là biết Trưởng công chúa vẫn còn có phần oán hận việc Thế Tử ở lại chùa Từ Ân.
Lúc đó, Cố Phi đột nhiên cho người đến báo Thế Tử sẽ về phủ muộn mấy ngày, thậm chí còn đến Công bộ xin nghỉ phép. Công chúa phát hiện có điều gì đó không đúng, nhưng cũng biết Thế Tử vẫn luôn đề phòng mình. Nếu bà ra tay điều tra, Thế Tử mà biết, sẽ khiến tình cảm giữa hai mẹ con càng thêm rạn nứt, nên thôi hắn nói cái gì thì là cái đó, can thiệp quá nhiều làm gì.
"Thôi thôi." Trưởng công chúa tự tìm cho mình một bậc thang đi xuống: "So đo với trẻ con làm gì?"
Bà đứng dậy nói: "Chắc giờ nó về rồi, ngươi đi mời nó qua đây dùng bữa. Tâm tư nó ra sao, hỏi một chút là biết."
Lúc Bùi Hữu tới thì trời đã tối hẳn, tất cả đồ ăn đều đã bày sẵn trên bàn. Bừa bước vào cửa, đã có người cởi áo choàng lông ra cho hắn.
Trưởng công chúa đang ngồi ở bàn ăn, nhìn thấy dáng vẻ tuấn tú xuất trần và sống lưng thẳng tắp của hắn, nỗi oán giận vừa nãy trong lòng lập tức tiêu tan, không khỏi nở nụ cười: "Con mới chỉ lên chức Thị lang, mà đã cướp hết việc về làm, bảo sao Trương đại nhân đứng ngồi không yên?"
Trương đại nhân là Trương Quốc Chương - Thượng Thư của Công bộ, là quan trên của Bùi Hữu, đây là đang chế nhạo hắn đi trực còn sớm hơn mặt trời mọc, tan làm còn muộn hơn mặt trời lặn.
Nha hoàn bưng chậu nước tới, Bùi Hữu nghe vậy liền mỉm cười, vừa rửa tay vừa ngước mắt nói: "Hôm nay Trương đại nhân đến tìm mẫu thân à?"
Nụ cười cùng tiếng "mẫu thân" này, khiến trái tim Dung Hoa càng thêm ấm áp.
Bà thở dài nói: "Thứ Chi à, những người trong triều, hoặc ít hoặc nhiều, không phải có chút giao tình với mẫu thân thì cũng là với phủ Quốc Công, là bạn cũ của phụ thân con. Chuyện con làm không sai, nhưng cũng nên tiết chế một chút."
Bùi Hữu lau tay, vén áo ngồi xuống bên cạnh Trưởng công chúa: "Mẫu thân cũng cho rằng lời nói và việc làm của con là ngang ngược sao?"
Chữ "cũng" này cho thấy, rõ ràng hắn biết mình đã đắc tội với người khác.
Bùi Hữu không có thói quen uống rượu, Trưởng công chúa liền trực tiếp gắp đồ ăn vào bát hắn: "Con nghĩ xem?"
Bùi Hữu trầm ngâm một lát, nói: "Mẫu thân, lời con nói là sự thật, đúng không?"
Bàn tay Dung Hoa hơi khựng lại.
Bùi Hữu lại hỏi: "Những việc con làm là vì lợi ích của nhân dân bá tánh, có đúng không?"
Dung Hoa dứt khoát đặt đũa xuống.
"Mẫu thân, lời con nói là sự thật, việc con làm cũng chẳng sai, chỉ là lời nói của con sắc bén hơn, thái độ gay gắt hơn thôi. Nhưng như thế, bọn họ mới không dám lơ là, tiện đà cố gắng hết sức đẩy mạnh việc này, không dám qua loa lấy lệ cho xong nữa."
"Hành động như vậy sẽ khiến triều thần bất mãn, cho rằng con ỷ vào thân phận Thế Tử của phủ Quốc Công mới dám kiêu căng phách lối như vậy. Bọn họ không dám phản bác con cũng là vì nể mặt mũi của phủ Quốc Công."
"Nhưng con đúng thật là Thế Tử của phủ Quốc Công mà, không phải sao?"
"Đã ở trên cương vị này, phải biết hoạch định chính trị, thi hành nhiệm vụ, hoàn thành trách nhiệm của mình. Như người ta vẫn hay nói, quan viên mới nhậm chức có ba đốm lửa*. Mẫu thân, con đã đảm nhận thân phận Thế Tử, lại hưởng sự tin yêu của Bệ hạ, sao không tận dụng cơ hội này để làm những việc thiết thực hơn?"
*Tân quan thượng nhiệm, nhậm tam bả hỏa: quan mới lên chức, làm ra một hai ba việc để tỏ rõ tài cán, quyết tâm, đạo đức, vì dân vì nước; muốn tỏ uy phong, lập uy, khiến quần chúng phục (giống như đốt lên mấy đống lửa vừa sáng vừa nóng, thu hút mọi người đều thấy).
Dung Hoa sửng sốt một lát.
Nếu chỉ nhìn vào lợi ích của phủ Quốc Công, thì hành động lần này của Bùi Hữu đúng là không ổn, nhưng nhìn xa hơn...
Đúng là không trách hắn bất cứ điều gì được.
Rồng vàng không phải vật trong ao.
Dung Hoa không thảo luận chuyện triều chính với hắn nữa, chỉ dặn hắn đừng để bản thân quá mệt mỏi, nhớ chú ý sức khỏe của mình, sau đó lại nói chút chuyện trong nhà.
Sau khi Bùi Hữu rời đi, bà thở dài một hơi: "Thôi ma ma, nó cũng đang thử thăm dò."
Thăm dò xem giới hạn cuối cùng của phủ Quốc Công với hắn là gì, thăm dò xem giới hạn cuối cùng của Gia Hòa Đế với hắn là gì.
Đứa nhỏ này thông minh khôn khéo hơn bà nghĩ rất nhiều.
"Quả nhiên, quả nhiên..." Dung Hoa không khỏi cảm khái, thoáng nhìn ánh mắt Thôi ma ma đang chờ lời nói phía sau của bà, im lặng giây lát, nói: "Sau này chuyện của Thế Tử trên triều, không cần báo lại với ta nữa."
Bên kia Bùi Hữu vừa rời khỏi viện Phù Cử, Đồ Bạch từ trong bóng tối nhảy ra, đi theo Bùi Hữu nhỏ giọng nói: "Công tử, Lý Am bên kia có tình huống mới."
Không đợi Bùi Hữu hỏi, hắn đã tự mình nói: "Cứ cách nửa tháng hắn ta lại đến Thiên Hương Các một lần, lần nào cũng gọi một vị cô nương tên "Anh Dao."
Bước chân Bùi Hữu hơi dừng lại, mặt không đổi sắc nói: "Điều tra nàng ta đi."
Lại nói thêm: "Điều thêm vài người nữa, theo dõi cả nàng ta cho ta."