Biên tập: Hà Thu
Lăng Lan ngàn lần không nguyện ý, cùng Ôn Ninh mang mũ có rèm, tránh khỏi dòng người, tìm một tiệm cầm đồ xa xôi hẻo lánh, mang đồ trang sức đi bán lấy tiền.
Lăng Lan không hiểu chút nào, đi theo đằng sau Ôn Ninh lải nhải không ngừng: "Cô nương, nếu người thiếu bạc dùng, em sẽ đi tìm quản gia xin thêm một ít. Lão gia ở trên phương diện tiền bạc cũng chưa bao giờ khắt khe với người. Nếu không được thì chúng ta lại đi tìm Đại công tử, Đại công tử yêu thương người như thế, làm sao ngài ấy có thể nhẫn tâm nhìn người bán đồ trang sức của mình đi để lấy tiền được..."
"Cô nương, những món nữ trang này đã phải tốn rất nhiều công sức mới có được. Có mấy món trân quý, thợ thủ công chế tạo ra nó đều đã qua đời, không cách nào tái tạo lại được. Sao người có thể nỡ lòng nào bán đi..."
Cho dù Lăng Lan có nói thế nào, Ôn Ninh vẫn không hề động lòng.
Bây giờ không bán, thì sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày phải bán. Nàng không muốn gây sự chú ý nên lần này chỉ chọn mấy thứ nhẹ nhàng và có giá trị. Còn những thứ nguyên bộ còn ở nhà kia, sau này lại nghĩ cách xử lý sau.
"Cô nương..."
Cuối cùng lúc bước ra khỏi hiệu cầm đồ, hốc mắt Lăng Lan đều đã đỏ hoe.
Nàng thật sự tiếc nuối vô cùng. Những thứ kia đều là của hồi môn dành cho cô nương sau này lấy chồng mà!
Ôn Ninh cũng không giải thích quá nhiều, nàng cầm đống ngân phiếu, mang theo Lăng Lan, xoay người đi đến Binh bộ.
Nàng muốn đến Binh bộ để tìm Nhị ca Ôn Kỳ, chuyện hoang đường như vậy, nàng cũng chỉ có thể tìm người cà lơ phất phơ như Ôn Kỳ, mới có thể đồng ý ra tay giúp nàng.
Thời điểm hai người tới Binh bộ, cũng vừa đúng lúc tan trực.
Mặc dù Ôn Kỳ ở Binh bộ, nhưng chỉ phụ trách việc quản lý quân tịch*, cũng coi như là một chức quan văn. Vẻ bề ngoài của hắn còn tuấn tú hơn Ôn Lan, giữa hai hàng lông mày cũng nhiều thêm vài phần ngang bướng không bị trói buộc. Vừa mới bước ra, đã cực kỳ nổi bật giữa đám đông, vô cùng dễ thấy.
*Quân tịch là một danh từ chỉ tư cách pháp lý của một quân nhân tại ngũ, có quyền lợi, nghĩa vụ được luật pháp, điều lệnh, điều lệ quân đội và các văn bản quy phạm pháp luật khác của Nhà nước quy định
"Nhị công tử!" Lăng Lan ở cạnh góc tường thận trọng kêu to.
Ôn Kỳ liếc nhìn hai cô nương đứng ở trước cổng Binh bộ, mang mũ có rèm, mảnh khảnh yếu ớt, sững sờ một lúc mới nhận ra đó là Ôn Ninh và Lăng Lan, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng: "Sao hai đứa lại đến đây?"
Ôn Ninh đã lâu không gặp Ôn Kỳ.
Người Nhị ca này của nàng, từ nhỏ đã thông minh, lắm mưu mô quỷ kế. Năm đó việc mang nàng chui chuồng chó đi ra ngoài chơi, chính là hắn xúi giục Ôn Lan đồng ý. Sau này khi trưởng thành hắn vẫn lắm mưu nhiều kế, nhiều ý tưởng, nên thường xuyên làm ra chút chuyện khác người. Trước đó hắn nói muốn làm kinh doanh, Ôn Đình Xuân nhất quyết không đồng ý, tìm cho hắn một công việc tại Binh bộ. Sau đó hắn giống như giận dỗi, dứt khoát ở lại Binh bộ, chỉ những ngày nghỉ lễ mới về ăn cơm cùng gia đình.
Hai tháng gần đây thì nói là Binh bộ bận rộn, nên ngay cả ngày nghỉ phép cũng không trở về.
"Nhị ca ca, chúng ta cùng nhau đi uống chén trà nhé?" Ôn Ninh vén một góc rèm mũ lên, mỉm cười nhìn hắn.
Hai người tìm một quán trà gần đó, ngồi trong phòng riêng.
Lăng Lan ở một bên bưng trà, nhân tiện vểnh tai lên, nghe xem Ôn Ninh đổi số ngân phiếu kia rồi đến tìm Nhị công tử là muốn làm gì.
Ôn Ninh cũng trực tiếp uống xong một chén nước trà vào bụng, liền nói với Ôn Kỳ: "Nhị ca ca, A Ninh đến đây, là có chuyện muốn nhờ Nhị ca ca giúp đỡ."
Âm thanh mềm mại ngọt ngào, Ôn Kỳ nhíu mày, ngay lập tức biết việc muội muội muốn mình giúp đỡ không phải là chuyện nhỏ.
Nhưng là muội muội nhà mình, từ trước đến nay hắn luôn sẵn lòng nuông chiều, nên cười nói: "Chuyện gì khiến A Ninh không thể chờ đợi, phải đặc biệt chạy tới tận Binh bộ tìm Nhị ca vậy? Nói nghe một chút xem nào."
Ôn Ninh nhấp một ngụm trà, ho nhẹ một tiếng, ngượng ngùng lấy khăn tay ra lau khóe miệng, sau đó cụp mắt xuống nói: "Nhị ca ca, gần đây A Ninh... Gần đây mới nhìn trúng một thư sinh.. ."
Bàn tay châm trà của Lăng Lan run lên, suýt chút nữa đánh rơi ấm trà.
Ôn Kỳ cũng vô cùng bất ngờ mà nhìn vị muội muội từ sau khi hiểu chuyện đã trở nên cực kỳ dè dặt nhà mình.
"Nhưng thư sinh này hình như không có ý với A Ninh..." Ôn Ninh buồn bã nhíu mày lại: "Mấy ngày trước, A Ninh có nhờ Đại ca ở giữa làm cầu nối, sắp xếp cho ta và hắn gặp riêng một lần, nhưng biểu hiện của hắn nghe vẻ không có hứng thú lắm."
Ôn Ninh thở dài thật sâu: "Mấy ngày nay ta nhờ Lăng Lan đưa thư giúp ta, vậy mà hắn chưa từng trả lời lại một bức nào. Chỉ sợ là ngay cả xem cũng chưa từng xem qua, có phải không Lăng Lan?"
Lăng Lan còn đang nghĩ tới màn biểu diễn của cô nương nhà mình hôm đó, rõ ràng là Vương công tử có nhìn trúng cũng không yêu cho nổi mà, thì đột nhiên bị nhắc đến tên, lắp bắp nói: "Vâng... Đúng thế..."
Vẻ mặt Ôn Kỳ như muốn nói "Các người còn có thể làm ra được loại chuyện như vậy sao", rõ ràng là có chút nghi ngờ đối với lời giải thích của nàng.
"Không phải là muội với Thẩm Tấn nảy ra chủ ý xấu xa gì đó, làm cái lồng sắt lừa Nhị ca chui vào đó chứ?"
Hôn ước giữa Ôn Ninh và Thẩm Tấn thất bại, đương nhiên Ôn Kỳ biết.
Chỉ là theo hắn thấy, Ôn Ninh và Thẩm Tấn tình đầu ý hợp, nhất là Ôn Ninh lúc nào cũng một lòng một dạ quan tâm tới hắn. Mấy tháng trước nàng còn nhờ hắn tìm đồng liêu nghe ngóng tình hình của Thẩm Tấn trong quân doanh, làm sao có thể dễ dàng không thích người đó nữa mà có đối tượng mới ngay được? Lại còn làm ra chuyện khác người đến mức muốn bí mật gặp gỡ nam tử khác nữa?
"Nhị ca ca, A Ninh đối với Thẩm Nhị công tử chỉ là tình huynh muội. Nay hôn ước đã hủy bỏ rồi, huynh cũng không cần mang chuyện này ra trêu chọc A Ninh nữa." Ôn Ninh kéo tay áo Ôn Kỳ, dùng đôi mắt trong veo ngập nước mong chờ nhìn hắn.
Ôn Kỳ thích rượu, nhưng xưa nay chỉ lướt qua rồi thôi, cũng không mê uống rượu nên trên người không có mùi rượu, mà có mùi trà dễ chịu hợp lòng người.
Hắn rũ mắt xuống nhìn muội muội nhà mình.
Ánh mắt nàng trong veo, không chút gợn sóng. Lúc nhắc tới chuyện hôn ước với Thẩm Tấn, vậy mà lại rất thẳng thắn cởi mở, không hề có một chút cảm xúc né tránh nào.
Chẳng lẽ nàng đang nói thật?
"Muội đó!" Ôn Kỳ nhéo má Ôn Ninh: "Nói đi, tình huống của thư sinh kia như thế nào, còn muội lại muốn làm gì?"
Ôn Ninh lập tức cười vui vẻ: "Muội biết là Nhị ca ca thương muội nhất mà!"
"Thư sinh kia có lẽ Nhị ca cũng đã nghe qua rồi, chính là Hội Nguyên của kỳ thi Hội mùa xuân lần này, tên là Vương Hữu."
Ôn Kỳ nhấp một ngụm trà. Đúng là hắn đã nghe qua, người này gần đây rất nổi tiếng ở trong kinh thành, thỉnh thoảng ở Binh bộ cũng nghe người ta nhắc tới.
"Nhị ca ca, người này văn chương tài giỏi, ngọc thụ lâm phong, dung mạo lại cực kì tuấn tú. Mấy ngày nữa thi Đình, chắc chắn hắn sẽ chiếm được vị trí thứ nhất, không chỉ là Trạng Nguyên Lục Khôi đứng đầu của Đại Dận, mà còn là Trạng Nguyên đẹp trai nhất của Đại Dận!"
Gần đây Ôn Ninh đã có rất nhiều kinh nghiệm trong việc đóng vai ngưỡng mộ Vương Hữu, vẻ mặt hâm mộ của nàng lúc này cực kì tự nhiên. Khi nhắc đến Vương Hữu, hai mắt gần như tỏa sáng.
Nhưng sau đó ánh sáng mờ đi, nàng chán nản thở dài: "Đáng tiếc mấy ngày trước A Ninh không giành được sự ưu ái của hắn. Mấy ngày sau kết quả thi Đình ra rồi, với tài hoa và khí chất của hắn, nếu như hắn giành được vị trí đầu bảng, thì làm sao A Ninh có thể với tới?"
"Cho nên?" Ô Kỳ mỉm cười nhìn nàng.
Ôn Ninh liếm môi, kéo ghế lại gần Ôn Kỳ, người cũng dựa sát vào hắn, nhìn hắn nhẹ giọng nói: "Nhị ca ca... A Ninh muốn... Muốn ngày yết bảng hôm đó, bắt rể* dưới bảng vàng."
*Bản gốc để là 榜下捉婿, dịch ra là Bắt rể dưới bảng vàng. Chữ cuối cùng trong cụm là chữ tế, có nghĩa là Rể. Cũng như chữ "tế" 壻. Như: "nữ tế" 女婿 chàng rể, "hiền tế" 賢婿 người rể hiền tài.
Cũng là từ người vợ dùng để gọi chồng. Như: "phu tế" 夫婿 chồng, phu quân.
Bang--
Lần này, Lăng Lan không cầm nổi ấm trà trên tay nữa, khiến ấm trà rơi xuống đất vỡ tan tành.