Biên tập: Hà Thu
Trên đường Trường An yên tĩnh, ánh trăng như tấm màn che, một chiếc xe ngựa nhanh tư tên bắn lướt qua.
Người đánh xe đã cố gắng hết sức quất roi ngựa, nhưng trong xe vẫn có người thò đầu ra thúc giục đi nhanh một chút.
Cố Phi lên xe ngựa mới biết vết thương trên đùi Bùi Hữu nghiêm trọng như vậy.
Ngay trên đùi có một lỗ thủng, cũng không biết bị đao đâm sâu bao nhiêu, vết thương còn bị ngâm trong nước, đúng là...
Hắn là người tập võ, cũng coi như đã thấy qua chuyện đời, nhưng miệng vết thương kia, vẫn không đành lòng nhìn thẳng.
Chưa kể hôm nay tuy rằng đã vào xuân, nhưng ban đêm đến cùng vẫn lạnh, nên đương nhiên phải nóng lòng giục người phía trước nhanh một chút.
"Thế Tử, là ác phụ nhà Triệu Địch đả thương ngài phải không?" Cố Phi nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể lập tức xách đao lao tới Triệu phủ.
Sắc mặt của Bùi Hữu đúng là không được tốt cho lắm, trên khuôn mặt nhợt nhạt có một luồng ánh sáng đen xanh, tuy rằng đang mặc áo choàng khô ráo, nhưng vẫn có thể nhìn thấy y phục bên trong ướt đẫm, dính chặt vào người.
Hắn không trả lời Cố Phi, mà hỏi ngược lại: "Ai bảo ngươi vào cung tìm ta?"
Lúc này Cố Phi mới nhớ tới thanh chủy thủ trong ngực, dùng hai tay dâng lên cho hắn: "Là vị cô nương Ôn gia kia, nàng ấy hoang mang rối loạn vội vàng rời khỏi cung đưa thanh chủy thủ này cho thuộc hạ, nói ngài xảy ra chuyện, bảo thuộc hạ đi tới gần hồ Thái An tìm ngài."
Ánh mắt Bùi Hữu dừng lại trên thanh chủy thủ, đúng là vật hắn đưa cho Ôn Ninh.
Cố Phi không nhìn thấy tín vật sẽ không nghe chỉ thị của nàng, hắn bảo nàng cầm chủy thủ đi nhờ xe ngựa của Quốc Công Phủ về nhà thôi, vậy mà nàng vẫn còn nhớ tới hắn, ngược lại cũng có chút lương tâm.
Không biết có phải ảo giác của bản thân hay không, nhưng Cố Phi cảm thấy sắc mặt Thế Tử nhà mình hình như khá hơn một chút.
"Sau đó thì sao?" Bùi Hữu lại hỏi.
Cố Phi vội đáp: "Thuộc hạ thấy nàng ấy hoảng sợ, nên sai người đưa nàng về nhà trước, đồng thời bảo Vương Cần Sinh về phủ Quốc Công chuẩn bị một chiếc xe ngựa khác, tự mình vào cung tìm ngài, biết Thế Tử từ trước tới nay..."
Thực ra Cố Phi muốn nói "Từ trước đến nay đều có chủ ý của mình", nhưng lại rẽ ngang, nói: "Từ trước đến nay làm việc khiêm tốn, nên từ lúc vào cung thuộc hạ cũng không dám kinh động tới cấm quân của hoàng thành, may mà nhanh chóng tìm được ngài!"
Bùi Hữu dựa nửa người vào xe ngựa, mái tóc đã gần khô, có vài lọn dính vào sườn mặt, khiến dáng vẻ có mấy phần hào sảng phong lưu, ánh mắt đảo quanh trên mặt Cố Phi.
"Về phủ lĩnh thưởng đi."
Cố Phi: "Hả?"
Bùi Hữu nhướng mi nhìn hắn.
Cố Phi kịp phản ứng, trong mắt tràn đầy vẻ hưng phấn không giấu được, chắp tay nói: "Tạ Thế Tử gia ban thưởng!"
Hắn cố kiềm chế trái tim gần như muốn bay lên của mình, lại hỏi: "Thế Tử, còn Trưởng công chúa bên kia..."
Bùi Hữu day day lông mày: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
Cố Phi sững sờ một lát, sau đó cúi đầu nói: "Thuộc hạ hiểu rồi!"
Bùi Hựu phát ra một tiếng "ừm" cực nhỏ trong mũi, giọng nói có chút mệt mỏi: "Ra ngoài đi, chừng nào Đồ Bạch trở về thì bảo hắn nhanh chóng vào bẩm báo, không cần biết là giờ nào. "
"Rõ!"
Xe ngựa đi tới phủ Quốc Công thì dần thả chậm tốc độ.
Thế Tử hồi phủ, bọn hạ nhân thắp đèn đàng hoàng, biết tính tình và sở thích của chủ nhân nhà mình, nên tất cả đều khom lưng hạ tay, bước chân nhẹ nhàng nói năng từ tốn.
Cố Phi ngồi xổm người xuống, muốn cõng Bùi Hữu vào trong, nhưng bị hắn xua tay cự tuyệt.
Vương Cần Sinh đã kêu thái y đợi sẵn ở cửa, vừa thấy bước chân của Bùi Hữu là biết hắn bị thương ở đùi, hơn nữa vết thương còn không nhẹ. Y cực kỳ đau lòng, hung dữ trừng Cố Phi một chút rồi vội vàng bước lên phía trước đỡ phụ.
Cố Phi cảm thấy bị oan: "..."
Đại phu khám qua vết thương, kê đơn thuốc, sau đó hầu hạ Thế Tử tắm rửa thay quần áo, bôi thuốc băng bó vết thương xong, đã qua giờ tý*.
*từ 23:00 ngày hôm trước tới 01:00 ngày hôm sau
Điện Thanh Huy vẫn chưa vì vậy mà yên tĩnh trở lại.
Người trong viện Phù Cừ gửi tới rất nhiều thứ, có thuốc men, có đồ bổ. Người đưa đến cũng không nói gì, chỉ im lặng hành lễ, đặt đồ xuống rồi rời đi.
Cố Phi nhìn những dược liệu quý chất đống trên bàn bên ngoài, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Hắn ta không hiểu tại sao Thế Tử lại cảnh giác với phủ Quốc Công và Trưởng công chúa như vậy, người đời thường nói mẹ con đồng lòng, Trưởng công chúa khổ sở tìm kiếm chờ đợi nhiều năm, mãi mới tìm được Thế Tử trở về, chẳng lẽ còn làm hại hắn sao?
Nhưng mà lần này bị thương, nguyện ý quay về phủ Quốc Công, đã tốt hơn nhiều so với lần trước nương náu lại chùa Từ Ân rồi.
Cuối cùng Cố Phi cũng chẳng nói gì, tâm tư nhạy bén của Thế Tử không phải người thường có thể đoán được, xem ra vừa nãy ở trên xe ngựa hắn đã hỏi một câu vô nghĩa rồi.
Thế Tử đã trở về phủ Quốc Công, tình trạng của hắn như thế nào, tại sao lại không bẩm báo lại với Trưởng công chúa?
Mà Trường công chúa biết Thế Tử bị thương nặng như vậy, nhưng tại sao lại không đích thân đến thăm Thế Tử?
"Thế Tử nghỉ ngơi thêm cho khỏe, thuộc hạ xin phép cáo lui." Cố Phi cảm thấy với bộ não này của mình, tốt nhất vẫn không nên nghĩ đến những chuyện này thì hơn, chắp tay cáo lui.
Bùi Hữu nằm trên giường, đương nhiên có thể nghe rõ động tĩnh bên ngoài, thậm chí chóp mũi còn ngửi thấy mùi hương thoang thoảng của dược liệu.
Hắn không chủ động báo cáo, Trưởng công chúa cũng không đến hỏi thăm, chỉ đưa dược liệu và thuốc bổ tới.
Ý tứ truyền tải rất rõ ràng.
Chuyện mà hắn không muốn bà nhúng tay, bà sẽ không động thủ, nhưng với tư cách là mẫu thân, bà
lo lắng cho sự an toàn của hắn.
Lông mày Bùi Hữu khẽ giãn ra, vẻ lạnh lùng trên mặt tiêu tán đi một chút, các cơ bắp trên người cũng vô thức thả lỏng.
Hắn không khỏi nhớ tới Vương phu nhân.
Sự dịu dàng, nhân ái của bà đã xây dựng cho hắn bức tường cao mang tên "tín nhiệm" đầu tiên trên thế gian.
Lúc nhỏ, hắn chỉ biết bên ngoài bức tường cao có nhiều nguy hiểm, lớn lên mới biết lòng người bội bạc xảo trá. Đến kinh thành hiểu rõ chuyện đời, nhìn thấu tình hình hiện tại, mới thấy bên ngoài càng cao quý xa hoa bao nhiêu, thì bên trong càng mục nát, xấu xa bấy nhiêu.
Quyền lực đi trước, lợi nhuận đi sau, nói đến chữ "tình" chỉ khiến người khác chê cười.
Bùi Hữu nhắm mắt lại, nhưng không có ý định ngủ.
Ngoài việc băng bó vết thương, đại phu còn mơ hồ nói rằng trong cơ thể hắn vẫn còn sót lại "độc tố", bèn kê đơn thuốc, để Vương Cần Sinh đi sắc.
Nhưng khoảnh khắc thả lỏng nhất thời trong lòng vẫn khiến ý thức của hắn mê man nhanh chóng.
Trong trạng thái mê man, ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ, tại khoảng sân trang nhã, một nữ tử mặc chiếc váy màu ngọc đang nghiêng người trước khung thêu, ngẩng đầu mỉm cười với người bên cạnh.
Ánh nắng chiếu vào đáy mắt nàng, giống như có dòng nước, dập dờn gợn sóng.
Khung cảnh nhanh chóng thay đổi, lại là một đêm mùa xuân nào đó, hẻm nhỏ yên tĩnh, ánh trăng trong trẻo. Nữ tử bị hắn hất ra phải hơi dựa vào tường, có lẽ là đã uống rượu, hai má ửng hồng, đôi mắt long lanh, sáng ngời nhìn hắn.
"Ngài thật sự không có một chút hứng thú nào với ta sao?"
Mềm nhũn, nũng nịu.
Trong chớp mắt hắn đã bưng lấy khuôn mặt nàng, mùi rượu xộc vào mũi, hương thơm ngọt ngào quất vào mặt, đôi môi đỏ mọng thanh tú nhẹ nhàng mấp máy, như đang thầm mời gọi.
Hắn không tự chủ được mà ngậm lấy, cảm nhận hương vị mềm mại ngọt ngào.
Môi lưỡi thăm dò, thực tủy biết vị*, mặc dù khó thở nhưng vẫn không ngừng tiến sâu, chỉ ước gì có thể xé xương ra nhét vào bụng.
*Thực tủy biết vị: Nghĩa đen chính là khi ăn tủy rồi chúng ta đều cảm thấy mùi vị của nó rất ngon nên ăn rồi lại muốn ăn tiếp. Nghĩa bóng ám chỉ trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục làm chuyện đó lần nữa.
Bùi Hữu đột nhiên mở mắt, ý thức được mình vừa mơ thấy gì, chân mày nhíu lại.
Đang định gọi người, lại thoáng nhìn thấy chén thuốc trên bàn cạnh giường, cũng mặc kệ nhiệt độ bao nhiêu, ngửa đầu uống cạn.
Đúng là điên rồi.
Bùi Hữu nhắm mắt lại, ấn vào giữa lông mày.
"Công tử." Đúng lúc này Đồ Bạch nhảy qua cửa sổ đi vào, nhìn thấy vết thương trên đùi Bùi Hữu, nửa quỳ trước giường: "Đồ Bạch đến muộn! Công tử thứ tội!"
Bùi Hữu thu hồi suy nghĩ, hơi nhỏm dậy từ trên giường, ánh mắt sâu thẳm nhìn sang: "Điều tra thế nào rồi?"
Hai ngày nay Đồ Bạch không ở cùng Bùi Hữu, là vì tự mình đi kiểm tra Nghi Xuân Uyển.
Vốn tưởng rằng một kỹ viện nho nhỏ, có thể tra rõ rất nhanh, nhưng không ngờ phải mất trọn hai ngày.
"Công tử, ta vốn chỉ làm theo ý của công tử đi thăm dò xem Ôn cô nương tới Nghi Xuân Uyển làm gì, nhưng lại không ngờ sau khi lần theo manh mối, bên trong ngàn tơ vạn sợi, phức tạp vô cùng!"
Bùi Hữu nghe xong liền ngồi thẳng dậy, nghiêm túc chờ đợi những lời tiếp theo của Đồ Bạch.
Đồ Bạch sắp xếp lại suy nghĩ, chậm rãi báo cáo: "Trước đây Ôn cô nương đến Nghi Xuân Uyển là nữ cải nam trang, tú bà rất thận trọng về chuyện này, chỉ nói không có ấn tượng gì. Nhưng ta kiểm tra kỹ Nghi Xuân Uyển, phát hiện ra rằng nó rất có thể chỉ là một cái vỏ bọc bên ngoài, bên trong có một vị Bách Hiểu Sinh*, người giang hồ gọi hắn là "Nghi Xuân công tử", trong viện của tiên sinh này còn có vài người giang hồ. Ta tìm người hỏi thăm, chỉ biết Nghi công tử thu tiền làm việc, rất có năng lực, nhưng làm thế nào để gặp được Nghi Xuân công tử thì bọn họ cũng không biết, nếu cần thì bọn họ có thể hỏi thăm giúp."
*Bách Hiểu Sinh – kẻ được xem là thông thái bậc nhất trong Tiểu Thuyết Cổ Long.
"Trước khi rời đi ta đã nhờ bọn họ hỏi thăm, chắc hẳn bài ngày nữa sẽ có tin tức."
"Ngoài ra, ta còn sai người ngầm hỏi thăm các cô nương trong Nghi Xuân Uyển, lại phát hiện ra hai tháng nay Lý Am cũng đến Nghi Xuân Uyển, mà trước khi tới Thiên Hương Các, Anh Dao cô nương đã từng đứng đầu bảng ở Nghi Xuân Uyển."
"Công tử, ta nghi ngờ Anh Dao cô nương có quan hệ mật thiết với Nghi Xuân Uyển, mà Lý Am đi tìm Anh Dao cô nương, cũng chỉ vì muốn tìm hiểu chi tiết về Nghi Xuân Uyển."
Bùi Hữu nhướng mày nói: "Sao ngươi biết?"
"Lần nào Lý Am đến Nghi Xuân Uyển cũng là ngay sau khi đã đến Thiên Hương Các. Người của chúng ta luôn để mắt đến hắn, nhưng lại không phát hiện ra, là bởi vì nhà hắn rất gần Nghi Xuân Uyển, còn có một con đường nhỏ bị che khuất, mỗi lần đêm đến hắn mới ra khỏi nhà. Chúng ta đã kiểm tra thời gian, mỗi lần Lý Am từ Thiên Hương Các về đều đến Nghi Xuân Uyển vào lúc nửa đêm."
Nghi Xuân Uyển, Lý Am, Anh Dao, Ôn Ninh.
Những người và vật nhìn như không có chút liên quan này, sẽ dùng cái gì để kết lại nối với nhau?
"Ngày mai ta cùng ngươi tới Nghi Xuân Uyển một chuyến." Bùi Hữu trầm giọng nói.
"Ngày mai?" Đồ Bạch ngẩng đầu: "Không đợi tìm ám hiệu của Nghi công tử sao?"
"Sớm còn hơn là muộn."
"Vâng!"
Đồ Bạch đang định lui ra, Bùi Hữu lại gọi hắn: "Chờ một chút."
"Ngày mai để Cố Phi cùng ta tới Nghi Xuân Uyển, còn ngươi đi điều tra một chuyện khác."
"Công tử mời nói."
"Điều tra nhất cử nhất động của hai vị công tử Ôn gia trước và sau bữa tiệc tẩy trần tối nay."
Sau khi Đồ Bạch rời đi, Bùi Hữu lại nằm xuống giường.
Mọi thứ chìm vào im lặng, ánh nến mờ ảo, chóp mũi vẫn ngửi thấy hương thơm thoang thoảng của dược liệu.
Hỏa hoạn ở Vương Trạch, Ôn Ninh, Nghi Xuân Uyển, Anh Dao, tiệc tẩy trần.
Nhất định phải có một sợi dây gắn kết những người và vật tưởng chừng như không liên quan này lại với nhau. Sợi dây này vô hình, nhưng không phải không có dấu vết.
Hắn có linh cảm rằng chỉ cần tìm ra nó, sự thật sẽ được phơi bày.
Đêm dài đằng đẵng, một đêm lẽ ra phải có sóng to gió lớn lại kết thúc trong yên bình, nhưng dưới sự bao phủ của màn đêm, đến cùng lại không yên bình như vậy.
Ở một góc khuất trong kinh thành, một người mặc đồ đen quỳ xuống bẩm báo: "Chủ tử, bữa tiệc tẩy trần hôm nay Anh Dao giống như cố tình cản trở, nên không thể ra tay thành công".
Người trước mặt chắp tay sau lưng, không quay đầu lại, chỉ nói: "Anh Dao? Lại là Nghi Xuân Uyển?"
"Vẫn chưa tra ra được. Nhưng Anh Dao một mình ở kinh thành, chỉ có quan hệ mật thiết với Nghi Xuân Uyển thôi."
Người kia cười nhạo một tiếng: "Giang hồ không liên quan đến triều đình, Nghi Xuân Uyển vươn tay hơi xa rồi đấy."
"Không biết Nghi công tử kia đến cùng là người phương nào, nhiều lần phá hỏng chuyện cơ mật, nên lần này hành động càng phải bí ẩn hơn. Thuộc hạ tự tay làm lấy, độc hạ ở ngay trên chén rượu của Nghi Vương Tử, chỉ cần hắn nâng chén lên uống một ngụm rượu, nhất định sẽ chết ngay tại chỗ!"
Người kia quay đầu, đôi mắt sâu thẳm cũng không vì già yếu mà mất đi thần thái vốn có, ngược lại càng trở nên uy nghiêm hơn, chỉ nặng nề nhìn xuống, đã khiến người áo đen vô thức thẳng lưng.
Hắn ta dập đầu nói: "Chủ tử, chuyện này tuyệt đối không có người thứ ba biết!"
"Thôi bỏ đi, một tên quan quèn của Hồng Lư Tự thôi, cho hắn sống lâu thêm chút nữa cũng được."
Người áo đen lại dập đầu một cái: "Tạ chủ tử!"
"Nghi Xuân Uyển hết lần này đến lần khác, quá tam ba bận. Nếu bọn chúng nóng lòng muốn bị chướng mắt như vậy, thì đưa tiễn bọn chúng một đoạn đường đi."
"Nhưng Lý Am vẫn chưa tìm ra mấu chốt trong đó, không biết làm sao bọn họ biết trước được vụ cháy ở Vương Trạch mà ra tay ngăn chặn."
Người kia lại cười nhẹ một tiếng, trường bào bay phần phật trong gió đêm: "Tìm ra bí mật của người khác thì có ích lợi gì? Điều ta muốn là một người có thể giữ bí mật."
Mà người có thể giữ bí mật tốt nhất...
Người áo đen hiểu rõ: "Thuộc hạ lĩnh mệnh!"