Biên tập: Hà Thu
"Đại công tử nhà Quang Lộc Tự Khanh năm nay mười tám tuổi, ngoại hình ưa nhìn, tính cách ưu tú. Quan trọng là lão gia nhà hắn có quan hệ cực tốt với lão gia nhà chúng ta, chức vị cũng ngang bằng nhau. Còn tiểu công tử nhà đương gia Thái Y viện thì năm nay cũng vào Thái Y viện, chỉ lớn hơn cô nương một tuổi, nhưng đã thừa hưởng tất cả các kỹ năng y thuật từ thế hệ cha chú, ưu tú tài năng, tiền đồ vô hạn! Còn có..."
Hôm qua Lăng Lan đặc biệt chạy đến chỗ Ôn Lan để hỏi thăm một lần, cố gắng ghi nhớ "thông tin của các nhân vật" mà mình thu thập được tối qua, lúc này đang thao thao bất tuyệt không ngừng ở trên xe ngựa, thề phải tạm thời ôm lấy chân phật.
Qua giao thừa là Ôn Ninh sẽ tròn mười sáu, nếu còn không nghị thân, thì sẽ thành Đại cô nương mất!
"Còn có vị Liễu Diệp công tử kia nữa!" Lăng Lan cảm thấy Ôn Ninh nhất định sẽ có hứng thú với người này, bởi vì trước đó nàng còn đặt cược hắn trở thành Bảng Nhãn nữa mà. "Trước khi Bùi Thế Tử nhậm chức trưởng quan* ở Đô Thủy Ty của Công Bộ, Liễu công tử đã được phong làm tu soạn của Hàn Lâm viện. Gia cảnh mặc dù hơi nghèo khó một chút, nhưng học thức và nhân phẩm chắc chắn không thua kém Bùi Thế Tử."
*Trưởng quan của một ty, hay còn được gọi là quan lang trung. Chức quan này đứng thứ ba trong Công Bộ.
Đứng đầu Công bộ là Thượng thư (tương đương Bộ trưởng ngày nay); giúp việc có Tả Thị lang, Hữu Thị lang (thời Lý - Trần - Lê) hoặc Tham tri (thời Nguyễn) (tương đương cấp Thứ trưởng ngày nay); Lang trung, Viên ngoại lang, Tư vụ... (tương đương Tổng cục trưởng, Cục trưởng, Vụ trưởng, Giám đốc các sở hoặc Chánh Văn phòng ngày nay).
Ôn Ninh đang ôm bình nước nóng, bị Lăng Lan lảm nhảm đến mức mơ màng buồn ngủ, lại bỗng dưng nghe thấy cái tên "Liễu Diệp", quả nhiên lập tức mở mắt ra.
Không phải vì nàng có hứng thú với Liễu Diệp.
Mà bây giờ trong lòng nàng, Liễu Diệp tương đương với năm ngàn lượng bạc, nàng có thể không mở mắt sao?
Tuy nhiên, nàng lại lập tức nhận ra mình đã tiêu gần hết số bạc này rồi, nên đành nhắm mắt lại, mặc cho Lăng Lan tiếp tục lải nhải.
Gả chồng, nên gả cho ai đây?
Nếu như có thể, đời này nàng nàng không muốn lập gia đình.
Nàng sống ở Ôn Phủ, có cha yêu thương, hai ca ca cưng chiều, cuộc sống vừa thoải mái lại an nhàn.
Còn sau khi lấy chồng thì sao?
Kiếp trước gia thế nhân phẩm của Thẩm Tấn đều không chê vào đâu được, nàng với hắn lại quen biết nhiều năm, hai người cùng tâm đầu ý hợp, nhưng cuối cùng thì sao?
Nàng chưa bao giờ biết thì ra thâm trạch hậu viện lại có nhiều thủ đoạn, dễ dàng tra tấn một nữ tử như vậy. Hiện tại nàng vẫn còn nhớ rõ năm đầu tiên sau khi nàng gả qua, tháng hai Thẩm Tấn rời kinh, đến tháng ba trời mùa xuân lạnh giá, kinh thành lại có tuyết rơi dày đặc...
Nàng từ trước đến nay luôn sợ lạnh, nên bảo Lăng Lan đi lấy than để nhóm lửa. Vậy mà Lương Thị lại nói trời đang đầu xuân, toàn bộ số than thừa đã được đưa vào trong kho nên không còn nữa. Nhưng rõ ràng trong phòng bà ta lại có rất nhiều.
Sau đó chưa được hai ngày, gót chân của nàng bị nứt da, cứ đến đêm lại là ngứa ngáy không chịu nổi. Lăng Lan vừa giúp nàng xoa vết nứt, vừa lau nước mắt, nói cô nương, tại sao lại thành ra thế này.
Khi đó nàng cũng không hiểu, vì sao sau khi rời khỏi nhà mình lại như thế này.
Nhưng nữ nhi gả chồng như bát nước đổ đi. Thứ nhất là vì Thẩm Tấn, nên nàng muốn duy trì mối quan hệ tốt đẹp với Lương Thị, không muốn sau này hắn phải khó xử. Thứ hai là, nàng không muốn để cha cùng hai vị ca ca phải lo lắng cho mình, nên mỗi lần trong nhà có người đến thám thính, nàng đều nói rằng mọi chuyện vẫn ổn.
Kết quả chính là Lương Thị được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, khiến cuộc sống của nàng càng ngày càng tệ hơn.
Bây giờ nghĩ lại, Ôn Ninh vẫn cảm thấy ngột ngạt, dù sợ lạnh, vẫn bất chấp hé mở cửa sổ xe ra một chút.
Kiếp này nàng hủy hôn với Thẩm Tấn, đoán chừng cũng chẳng tìm được nhà nào có gia thế tốt hơn hắn. Nếu cứ nhất quyết chọn bừa một người để gả, thì cuộc sống hôn nhân sau này chưa chắc đã tốt đẹp.
Một khi đã như vậy, thì tại sao nhất định phải gả chứ?
Suy cho cùng thì ý tưởng này cũng có chút lệch lạc, nên Ôn Ninh không dám tùy tiện nói ra, chỉ đành mặc kệ Lăng Lan tiếp tục diễn thuyết bên tai nàng.
Cũng may rất nhanh đã đến cửa cung, ngoài cổng phía Tây có rất nhiều xe ngựa đậu, Ôn Ninh được Lăng Lan đỡ xuống xe ngựa, nhìn thấy xe của Đại ca và Nhị ca ca ở ngay phía trước bọn họ.
Nhưng hai người họ lại đi vào trước, cũng không thèm đợi nàng.
Hừ.
Người trong lòng ở bên trong, không chờ nổi nữa chứ gì.
Người ngoài nhắc đến Ôn gia, đều dùng hai chữ "kỳ quặc" để hình dung. Bởi vì Ôn Đình Xuân góa vợ đã nhiều năm nhưng không tái hôn, còn hai vị ca ca tới tuổi lập gia đình, thì lại một mực chưa chịu cưới vợ.
Ngay cả Ôn Đình Xuân cũng không có cách nào với bọn họ, cho rằng bọn họ chưa thông suốt, cho nên khuyên can mãi vẫn không chịu thành thân.
Nhưng thật ra không phải vậy.
Hai người bọn họ đều đã có người trong lòng của riêng mình. Đặc biệt là Đại ca, qua hết mùa xuân này là hai nhà sẽ nghị thân, chỉ tiếc...
Ôn Ninh túm chặt áo choàng, rồi ngẩng đầu lên nhìn cung điện nguy nga được bao phủ trong tuyết.
Không thể trách nàng đã sống lại một đời, mà vẫn chưa hiểu chuyện phong hoa tuyết nguyệt*. Đối với nàng mà nói, thì hiện tại thật sự chưa phải thời điểm để nói chuyện yêu đương, cưới hỏi.
*Câu này ở đây có nghĩa là chuyện tình yêu trai gái ấy ạ.
Bởi vì nửa năm sau, vẫn còn một kiếp nạn lớn đang chờ đợi Ôn gia.
Yến tiệc năm mới này là do Hoàng Hậu đề xuất, nhưng hôm nay bà lại không tham dự. Hình như Hoàng Hậu nương nương bị bệnh từ đầu tháng ba năm nay, đến nay chưa thấy khỏi.
Nhưng Gia Hoà Đế cùng Công chúa Chiêu Hoà đều có mặt, yến hội lần này nam nữ lại không phân chỗ ngồi, nên cho dù yến tiệc còn chưa chính thức bắt đầu, bầu không khí đã cực kỳ náo nhiệt.
Ôn Ninh căn cứ vào cấp bậc của Ôn Đình Xuân cùng vị trí của Ôn Lan và Ôn Kỳ, đại khái đã xác định được mình sẽ ngồi ở chỗ nào. Nàng vừa cất bước đi về hướng đó, đã có cung nhân bước tới dẫn đường.
Vì đây là một dịp quan trọng, nên Ôn Ninh không thể mang theo một người nóng nảy lỗ mãng như Xuân Hạnh đi cùng, mà chỉ mang theo một mình Lăng Lan. Khi hai người đi ngang qua, lại tình cờ gặp được Bùi Hữu, bên cạnh hắn cũng chỉ có mỗi một mình Vương Cần Sinh đi theo.
Ôn Ninh liếc hắn một cái, gần như là vô thức, muốn lùi lại hai bước trốn đi.
Nhưng rất nhanh nàng đã kịp nhận ra, đây là đời thứ hai của nàng, chứ không phải đời trước.
Chỉ là nửa năm không gặp, nhưng dáng vẻ bây giờ của Bùi Hữu, lại quá quen thuộc với nàng. Đời trước lúc nàng gặp hắn, dáng vẻ của hắn đã trông như thế này rồi. Cẩm bào sang trọng, đầu đội ngọc quan, đôi mắt đen sâu thẳm tĩnh mịch, cho dù không nói lời nào, vẫn mang theo khí chất quý tộc trời sinh.
Chỉ trong nửa năm, hắn đã hoàn toàn lột xác từ Vương Hữu thành Bùi Hữu.
Ôn Ninh siết chặt túi thơm bên hông, trong lòng lướt qua những chuyện mình đã làm nửa năm trước, dần dần thả lỏng lại. Nếu là bình thường, lúc này nàng nên uốn gối hành lễ, nhưng nàng chợt nhớ ra mình vốn là một nữ tử "yêu" Bùi Hữu sâu đậm mà chưa đạt được, nên đã nửa năm không gặp, không thể nào thong dong bình tĩnh như vậy được.
Thế là nàng đứng im tại chỗ, trơ mắt nhìn Bùi Hữu lạnh lùng liếc nàng một cái, rồi dẫn theo Vương Cần Sinh vào chỗ ngồi.
"Cái vị Bùi Thế Tử này cũng thật là..." Lăng Lan cực kỳ bất mãn với ánh mắt kia của hắn, lại nhận ra thân phận của đối phương không phải một tỳ nữ như nàng có thể bình luận, đành thấp giọng lầm bầm: "Thật không tôn trọng..."
Ôn Ninh lại cảm thấy ánh mắt kia của hắn khiến nàng vô cùng thoải mái, chứng thực mọi suy tính của nàng nửa năm trước không phải vô ích, mặt mũi ném đi cũng không uổng phí!
Các dòng họ, quan viên, cùng với các gia quyến lần lượt đến ngồi vào chỗ. Mùa đông sắc trời tối sầm, những ngọn đèn trong cung điện giống như gấm vóc, tô điểm cho cung điện trang nghiêm thêm nguy nga lộng lẫy. Những ánh đèn vàng ấm áp phản chiếu trên nền tuyết trắng, toát ra cảm giác phong tình độc đáo đặc hữu của mùa đông.
Những năm trước cũng có dạ yến tất niên, nhưng chưa bao giờ có mục đích rõ ràng là mời nam nữ chưa lập gia đình của các nhà vào cung như vậy, cho nên bầu không khí hôm nay cũng đặc biệt khác thường.
Ôn Ninh nhìn các nữ tử thẹn thùng, nam tử thì người nào cũng thẳng lưng, dáng vẻ chỉnh tề. Còn nàng lại núp vào trong góc, giục Lăng Lan rót cho mình một ly rượu ấm.
Nàng thật sự rất sợ lạnh.
Muốn xem mắt, sao không đợi đến mùa xuân sang năm rồi hãy mở tiệc? Tầm này vừa gió lạnh lại tối mù, có thể nhìn thấy cái gì?
Lăng Lan rót rượu cho nàng xong, lại kín đáo kéo tay áo nàng. Ôn Ninh thuận theo ánh mắt của nàng nhìn sang, trông thấy ánh mắt Thẩm Tấn xuyên qua đám người, không hề chớp mắt dừng trên người nàng.