Biên tập: Hà Thu
Đầu tháng năm, cái nóng của mùa hè đã bắt đầu lan rộng ở kinh thành. Lăng Lan gần như đã quên mất Ôn Ninh từng là một tiểu thư khuê các chú trọng nữ giáo, tuân thủ quy củ nhất nhì kinh thành.
Mấy ngày nay nàng đúng như lời đã hứa trước đó, không làm ra chuyện gì khác người. Mặc dù thời gian cấm túc đã hết từ lâu, nhưng nàng vẫn không bước chân ra ngoài.
Nhưng Ôn Ninh không nghịch ngợm, trong nội tâm Lăng Lan lại cảm thấy có chút... khó chịu?
Trong phủ chỉ có duy nhất một vị tiểu thư này thôi, nên lúc nào Lăng Lan cũng hy vọng nàng có thể sống an nhàn, tự do thoải mái.
Lúc này Ôn Ninh đang ngồi bên chiếc bàn đá trong sân, nghe Xuân Hạnh kể cho nàng nghe về trận hỏa hoạn ở Vương Trạch giống như kiếp trước. Nhưng sau khi nghe xong câu mở đầu, nàng lại suýt đánh rơi chén trà trên tay.
"Vợ chồng Vương thị đã qua đời?" Vị Nghi Xuân công tử kia không phải đã cứu người đi rồi sao?
"Đúng vậy ạ." Xuân Hạnh ở phía sau Ôn Ninh ấn bả vai cho nàng: "Thật là đáng tiếc, bọn họ nuôi Thế Tử lớn, vốn là đại ân nhân của phủ Quốc Công, tưởng chừng như những ngày tháng tốt đẹp đã tới, vậy mà cuối cùng lại mất mạng thế này."
Ôn Ninh có chút hoang mang. Nghi Xuân công tử kia chắc hẳn cũng không đến mức lấy tiền mà không làm việc, đã thế còn nói dối nàng. Nhưng nếu như vậy thì thi thể ở Vương Trạch kia phải giải thích thế nào? Chẳng lẽ bọn họ cứu người, còn tốt bụng tìm hai thi thể tới để thay thế chủ nhân ban đầu?
Nhưng vì sao hắn phải làm một việc tốn công vô ích như vậy?
Chẳng trách lần trước lại gọi nàng đến, định lừa bịp tống tiền thêm lần nữa. Thì ra chính là chuyện này? Cái này mà cũng trị giá năm ngàn lượng sao? Đúng là tên gian thương xảo trá!
"Vẫn là tên tùy tùng đi theo Thế Tử kia tốt số, đêm đó hắn ở phủ Quốc Công, nên may mắn thoát được một kiếp." Xuân Hạnh tiếp tục nói: "Nếu không với thế lửa dữ dội đêm đó, chỉ sợ hắn cũng không thể thoát nổi. Bởi vì nghe nói, toàn bộ tòa nhà, thậm chí cả cây cối trong viện cũng đều bị thiêu rụi thành tro!"
"Tùy tùng không có bên trong?" Ôn Ninh càng kinh ngạc hơn.
Cái này khác với đời trước. Đời trước là ba người, nàng nhớ rất rõ ràng.
"Đúng vậy ạ, nghe nói Thế Tử giữ tùy tùng kia ở lại bên người, về sau tương lai có thể sẽ không giống lúc trước nữa." Đại nha đầu làm việc trong gia đình quyền quý, còn có địa vị cao hơn cả tiểu thư xuất thân từ gia đình bình thường, huống chi là tùy tùng thân cận bên cạnh công tử thế gia.
Ôn Ninh thờ ơ đưa miếng bánh vào miệng.
Kiếp trước, người thân cận nhất bên cạnh Bùi Hữu chỉ có một người là hộ vệ Đồ Bạch, chưa từng thấy bóng dáng của Vương Cần Sinh. Đời này lại hoàn toàn khác biệt, không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì mà lại biến đổi như vậy.
"Nguyên nhân khiến lửa bùng lên là gì? Đã tra ra chưa?" Ôn Ninh hỏi.
Kiếp trước là do giá cắm nến trong phòng Vương Cần Sinh đổ xuống gây ra hỏa hoạn, nhưng kiếp này Vương Cần Sinh không có ở đó, vậy tại sao lửa vẫn bùng lên?
"Nghe nói giá cắm nến trong phòng vợ chồng Vương thị bị đổ, có lẽ là do hai vợ chồng ngủ say, nên không kịp phát hiện."
Lại là giá cắm nến đổ?
Ôn Ninh mân mê miếng bánh ngọt trong tay, cảm thấy có chút kỳ quái.
"Kinh Triệu Phủ xử lý?" Ôn Ninh hỏi.
"Đúng ạ, Kinh Triệu Doãn đích thân kiểm tra." Xuân Hạnh thấy nàng ăn xong mấy miếng bánh ngọt, liền rót cho nàng một tách trà: "Nghe nói làm việc rất cẩn thận, vốn dĩ còn định khám nghiệm tử thi, nhưng hôm đó Thế Tử lại mang di thể đi chôn cất ngay, cũng không muốn mở quan tài ra nữa, nên thôi."
Như vậy có phải là quá qua loa chiếu lệ về cái chết của cha mẹ nuôi rồi không?
Hừ.
Quả nhiên là lòng dạ sắt đá.
Không, phải là không có trái tim mới đúng.
"Hôm nay Nhị ca ca có về nhà không?" Ôn Ninh không ăn bánh ngọt, cũng không muốn uống trà, chỉ dùng khăn tay lau khóe miệng, duyên dáng đứng lên: "Chúng ta đi tìm Nhị ca đi."
__
Đến tháng năm, cuối cùng phủ Quốc Công cũng ngừng chật kín khách.
Thế tử được tìm thấy sau mười chín năm mất tích, được đích thân Gia Hòa Đế ban ấn. Cuối tháng tư đầu tháng năm, gần như ngày nào cũng có người đến chúc mừng thăm hỏi.
Vương Cần Sinh nhìn công tử nhà mình đi từ Vương Trạch đến phủ Quốc Công, từ Vương Hữu trở thành Bùi Hữu, mà không hề cảm thấy lạ lẫm chút nào, như thể mấy năm nay chưa hề rời đi, từ đầu đến cuối vẫn là công tử trong quý phủ này.
Bản thân hắn cũng không dám lơ là, lo liệu tang lễ cho vợ chồng Vương thị xong, liền tìm Thôi ma ma cùng Cố Phi để học quy củ.
Sau hơn nửa tháng, dáng vẻ bề ngoài đã khác hẳn trước đây.
Lúc này hắn đang đứng bên hồ sen ngoài diện Thanh Huy, không cần Bùi Hữu nhiều lời, hắn cũng biết công tử cần có không gian riêng.
Bùi Hữu ở trong đình bên ao sen, tưởng chừng như đang vẽ cảnh hoa sen đầu hè, nhưng thực chất bên cạnh còn có một người khác, đang nói chuyện với hắn.
Vương Cần Sinh có hơi tò mò, công tử nhà hắn thu nhận người này từ khi nào, gần đây đôi bên còn thường xuyên gặp mặt, nhưng cũng chỉ trong chốc lát. Hiện tại hắn đã hiểu, có một số việc công tử không nói, thì hắn cũng không nên nhiều lời.
Người đang khom lưng bẩm báo bên cạnh Bùi Hữu trong đình, là Đồ Bạch.
Khác với những lần gặp ban đêm trước đó, lần này hắn mặc một bộ đồ trắng chỉnh tề, khiến đường nét trên khuôn mặt càng thêm sắc bén, giọng nói của hắn không cao cũng không thấp, vừa đủ để Bùi Hữu ở một bên nghe thấy rõ ràng: "Mọi chuyện đã sắp xếp xong xuôi theo chỉ thị của công tử, đợi bọn hắn ổn định, sợ còn cần chút thời gian."
Bùi Hữu đang vẽ mép lá sen, nghe vậy chậm rãi gật đầu: "Không vội, ta tin tưởng năng lực của ngươi."
Đồ Bạch trình một tấm lệnh bài bằng thép đen lên, nói: "Sau này bọn hắn chỉ nghe theo lệnh của chủ nhân, thấy lệnh bài như thấy chủ, mời công tử xem qua."
Bùi Hữu ngước mắt nhìn lướt qua: "Ngươi cứ giữ trước đi."
Đồ Bạch sửng sốt một chút, nhưng tay dâng lệnh bài cũng không rút lại.
"Đã xin ngươi từ chỗ tiên sinh về, thì đương nhiên ta sẽ tin tưởng ngươi." Bùi Hữu ngừng bút, đứng dậy, nhìn về phía hồ sen xanh biếc, thấp giọng cười nhạo một tiếng: "Ngươi cũng biết số người ta có thể tin vốn không nhiều."
Lông mày Đồ Bạch khẽ nhíu lại: "Đồ Bạch nhất định sẽ không phụ sự tin tưởng của công tử."
Sau đó lại hạ giọng thấp hơn, nói: "Công tử, vợ chồng Vương thị đã đến Giang Nam."
Bùi Hữu im lặng một lát, chậm rãi nói: "Giang Nam?"
"Đúng vậy." Bọn hắn tốn rất nhiều công sức mới tìm được người, lại phát hiện hai người họ bên ngoài còn có người chiếu cố, cũng có người bí mật đi theo bảo vệ, nên bọn hắn cũng làm theo lời dặn của Bùi Hữu, không rút dây động rừng. Đi theo mấy ngày mới phát hiện hình như là có ý ở lại Giang Nam: "Hình như bọn họ có ý tạm thời định cư ở đó, giống như bởi vì Vương phu nhân thích nơi này.
Nghe thấy ba chữ "Vương phu nhân", sắc mặt Bùi Hữu ôn hòa hơn vài phần, khóe miệng hơi nhếch lên: "Mẫu thân quả thật vẫn luôn muốn đến thăm Giang Nam, chắc là phụ thân không lay chuyển được bà."
"Người đi theo kia xem ra cũng không có ác ý, chỉ là từ đầu đến cuối không biết là người phương nào. Để tránh bị phát hiện, nên chúng thuộc hạ không tiện tiến lên hỏi thăm." Đồ Bạch tiếp tục nói.
"Không cần, tạm thời rút lui đi." Bùi Hữu thu ánh mắt lại: "Nếu bọn hắn muốn đả thương người, thì sẽ không cứu người. Còn nếu bọn hắn tính toán sau này, thì... tốt xấu gì mấy ngày này cũng sẽ để phụ thân mẫu thân có một cuộc sống bình yên suôn sẻ."
Đồ Bạch hiểu được nỗi lo lắng của Bùi Hữu, chỉ nói: "Công tử bên này..."
Bùi Hữu có chút tự giễu cười nhẹ: "Ta cũng không biết đến cùng là người phương nào muốn đưa họ vào chỗ chết, cũng không biết rốt cuộc là người phương nào biết được nguy hiểm của họ mà ra tay cứu người khỏi đám cháy, còn đưa họ rời khỏi kinh thành. Đồ Bạch, ngươi nói xem là đối phương quá mạnh, hay vẫn là ta quá yếu?"
"Công tử, thế lực khắp kinh thành đan xen rắc rối, ngài lại mới về phủ Quốc Công, không gỡ ra được cũng chẳng có gì lạ. Đồ Bạch sẽ tận lực phò tá công tử, giúp công tử một tay!" Đồ Bạch chắp tay khom người nói.
"Vất vả cho ngươi rồi." Bùi Hữu nâng cánh tay của hắn dậy.
Đồ Bạch lại càng cúi người thấp hơn.
Hiện tại tại đã khác ngày xưa, hắn từ chỗ tiên sinh chuyển đến phủ Quốc Công, nên hiện giờ Bùi Hữu chính là chủ tử của hắn, chủ tớ khác nhau, không thể ở chung giống như lúc trước được.
Sau khi Đồ Bạch rời đi, một mình Bùi Hữu ở trong đình nghỉ mát thêm hai canh giờ, cho đến khi bức tranh ao sen hoàn thành.
Hắn vốn không phải là người có tính tình nóng nảy, nhưng tình hình hiện tại, lại càng đòi hỏi sự kiên nhẫn hơn nữa.
Vợ chồng Vương thị mới đến kinh thành được sáu năm, ở đây cũng chưa bao giờ gây thù chuốc oán với ai, nên không thể nào là kẻ thù ác ý ra tay được. Thời điểm xảy ra hỏa hoạn là vào đêm hắn trở về phủ Quốc Công, nên rõ ràng hành vi này là nhắm đến hắn.
Chỉ là hắn nghĩ không ra, thế lực trong kinh rắc rối khó gỡ đến như vậy, thì một đôi vợ chồng bình thường như Vương thị có thể làm được gì cản đường bọn họ? Hoặc là nói, trong mắt của đám người kia, nếu đôi phu phụ này qua đời, sẽ ảnh hưởng gì đến hắn?
Hắn cũng thật sự không hiểu, những năm này ở kinh thành, dù bọn họ không gây thù chuốc oán, nhưng cũng chưa từng mở rộng giao thiệp với ai, đặc biệt là đặc biệt là nhóm quý nhân quan lớn, hắn cùng Vương Phúc đều không muốn bám víu. Liệu có thể là ai, lường trước được trận hỏa hoạn này, mà cứu bọn họ đi.
Rồi tại sao lại cứu?
Nếu đã không có manh mối, vậy thì chờ thôi.
Là kẻ thù hay ân nhân, một ngày nào đó sự thật cuối cùng cũng sẽ được đưa ra ánh sáng.
Thực ra chuyện này Ôn Ninh thấy vô cùng đơn giản, một trận hỏa hoạn ngoài ý muốn mà thôi, nàng không muốn người chết nên bỏ tiền ra cứu. Nhưng lại lo Bùi Hữu ở sau lưng sẽ phát hiện ra động thái của nàng, nên quyết định đưa người rời khỏi kinh. Nhưng nàng không ngờ cánh chim của Bùi Hữu còn chưa cứng đã có năng lực tra được tung tích của vợ chồng Vương thị, chỉ nghĩ cho dù là một năm sau bọn họ hồi kinh đoàn tụ cùng Bùi Hữu, cũng không có khả năng tra được ra nàng.
Việc Nghi Xuân công tử sắp xếp hai thi thể giả mạo vợ chồng Vương thị, đúng là điều nằm ngoài dự đoán của nàng.
Ngày hôm sau, Ôn Ninh lại trốn Lăng Lan đi một chuyến đến Nghi Xuân Uyển, nhìn thấy tín vật tùy thân của vợ chồng Vương thị, xác nhận bọn họ đã được đưa đi, mới hoàn toàn yên tâm.
Còn về việc Bùi Hữu vui hay buồn khi nhìn thấy hai thi thể kia, cũng chẳng liên quan gì đến nàng?
Tóm lại từ nay về sau, hai người sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa.
Ôn Ninh đoán cũng không sai, Bùi Hữu trở về phủ Quốc Công, cùng Ôn Ninh ở Ôn Phủ chân không bước ra khỏi nhà, gần như đã không còn bất kỳ điểm giao nhau nào nữa. Chỉ còn mọi người trong lúc trà dư tửu hậu vẫn hay nhắc về khoảng thời gian tháng tư cỏ mọc chim bay, Ôn Thị A Ninh cô nương có đôi mắt sáng như đuốc, xém chút đã bắt được Thế Tử gia thất lạc của phủ Quốc Công về làm chồng.
Hạ qua thu tới, thu đi đông đến, nửa năm nhanh chóng trôi qua, chớp mắt đã đến cuối năm. Vào năm Gia Hoà thứ mười lăm, hoàng cung tổ chức yến tiệc tất niên. Không chỉ có các quan đại thần trong triều tham dự, mà Hoàng Hậu nương nương còn mời nam nữ chưa lập gia đình của các nhà vào cung, cùng chúc năm mới.