Biên tập: Hà Thu
Bệnh phong hàn của Ôn Ninh đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, chăm chỉ uống thuốc mấy ngày là khỏi hẳn.
Nhưng nàng không xuống núi đến tửu lâu nữa, mà nghiêm túc ở lại chùa Từ Ân tụng kinh lễ Phật, thắp thêm mấy nén nhang cầu phúc cho Thẩm Tấn, chỉ hi vọng những lời cầu nguyện này sẽ thật sự có tác dụng.
Một nam nhi tốt như Thẩm Tấm, tuổi còn trẻ như vậy lại tử trận nơi sa trường, thì thật quá đáng tiếc.
Ở trên núi, nàng không còn cố ý tránh mặt Bùi Hữu nữa, hai lần gặp hắn từ xa, nàng đều cúi người hành lễ, Bùi Hữu chỉ hờ hững liếc mắt một cái, rồi cất bước lướt qua.
Lần thứ hai nhìn thấy, vết xước trên mặt hắn đã mờ nhạt đến mức không còn dấu vết. Ngày hôm sau, Lăng Lan tới nói hình như Bùi Thế Tử đã xuống núi. Nàng ấy nhìn đoàn tùy tùng bên cạnh Thế Tử chuyển hành lý ra ngoài chùa.
Bùi Hữu đi rồi, cuộc sống của Ôn Ninh càng thoải mái tự tại hơn. Ngày nào nàng cũng chép kinh lễ Phật, vì đã tặng chiếc túi thơm bảo bối duy nhất của mình cho Thẩm Tấn, nên nàng lại tự tay thêu một cái khác.
Lăng Lan nhìn một chút, rất nhiều lần muốn nói lại thôi, đã quyết định không nên duyên với Thẩm nhị công tử, vậy hà tất gì phải tặng túi thơm cho người ta? Đây là di vật duy nhất mà phu nhân để lại cho cô nương mà.
Nhưng trong đầu Ôn Ninh không có nhiều tâm tư khúc mắc như vậy, nàng chỉ nghĩ nếu đó là lần cuối cùng nàng gặp Thẩm Tấn... vậy túi thơm kia, cứ coi như là phần tình ý của nàng dành cho hắn kiếp trước đi.
Một tháng nhanh chóng trôi qua.
Thỉnh thoảng Ôn Ninh sẽ nhận được thư của Ôn Kỳ, báo cho nàng biết mọi việc ở tửu lâu vẫn diễn ra tốt đẹp. Giữa tháng hai, hắn còn gửi cho nàng một bình rượu mẫu. Ôn Ninh ngắm nhìn bình rượu sang trọng tinh tế, chỉ riêng hoa văn độc đáo trên thân bình đã đẹp không sao tả xiết, khiến người ta nhìn rượu mà muốn xuất khẩu thành thơ. Còn hương vị thì không cay không xông, độ ngọt vừa phải, đúng chuẩn hương vị mà các cô nương thích.
"Đợi đến tháng ba hoa đào nở, chúng ta sẽ làm một mẻ rượu hoa đào tươi mới khác, tiện thể bảo nghệ nhân vẽ bổ sung thêm các hoa văn đa dạng lên thân bình. Ít nữa đến bữa tiệc mùa xuân của Lễ Bộ, chúng ta sẽ đưa vài bình tới tay các vị phụ nhân cho họ thử trước, nếu may mắn được các nàng yêu thích, thì chúng ta sẽ sử dụng sản phẩm mới này trong các dịp lễ tết, đến lúc đó không phải lo lắng về doanh số tiêu thụ khi chúng ra mắt nữa."
Đó là những lời Ôn Kỳ đã nói trong thư.
Ôn Ninh biết cái này tất nhiên là chủ ý của Đoạn Như Sương, nàng ấy đã nói từ lâu, nếu muốn có danh tiếng thì không thể ngồi im chờ "miệng truyền miệng" được, mà phải chủ động ra tay, tận dụng mọi thứ để tìm kiếm cơ hội.
Ôn Lan cũng viết thư cho nàng, nói rằng những lời đồn đại trong kinh thành đã biến mất, sau khi nàng lên chùa Từ Ân không lâu, phủ Quốc Công liền lập tức ra tay dọn sạch quán trà đã biểu diễn vở kịch, đồng thời bắt giữ mấy tên thủ phạm đầu sỏ đã tung tin đồn thất thiệt, cho bọn chúng ăn đủ một trận, bây giờ đã không còn ai dám lan truyền mấy lời này nữa.
Ôn Ninh có chút muốn về nhà, nhưng cũng không nỡ rời bỏ chốn thanh tịnh tự do ở đây. Mãi đến gần tháng ba, nàng mới tự mình tới tửu lâu một chuyến, nhìn thấy mọi thứ đều ổn định đâu vào đấy, trong lòng vừa kích động lại chờ mong.
Đầu tháng ba, Đoạn Như Sương cũng lấy lên chùa dâng hương làm lý do, đến chùa Từ Ân thăm nàng hai lần, nói cho nàng biết nàng ấy và Ôn Kỳ rất thích mặt tiền của cửa hiệu, ngay cả tên cũng đã chọn xong rồi, gọi là "Phù Sinh Tuý", trước mắt đang trong gia đoạn trang hoàng, chắc là có thể mở cửa khai trương ngay sau khi bữa tiệc mùa xuân kết thúc.
Mặc dù sống trên núi, nhưng hơn một tháng này, vẫn có một số tin tức khác truyền đến.
Ví dụ như Bùi Hữu được thăng chức.
Bùi Hữu thân là Trạng Nguyên, chiếu theo triều lệ trước đó, lẽ ra phải vào Hàn Lâm viện. Nhưng hắn lại không vào Hàn Lâm, mà đến Công Bộ, trước đó làm trưởng quan ở Đô Thuỷ Ty. Năm ngoái, trong lúc điều tra việc xây dựng đê điều ở Trừ Châu, trùng hợp lôi một vụ án tham ô ra ngoài ánh sáng. Năm nay luận công ban thưởng, Gia Hoà Đế hết lời khen ngợi Bùi Hữu, ghi hết tất cả công lao này cho Trưởng Quan Công Bộ, thăng chức cho hắn lên thành hữu thị lang* Công Bộ.
*Đứng đầu Công bộ là Thượng thư (tương đương Bộ trưởng ngày nay); giúp việc có Tả Thị lang, Hữu Thị lang (thời Lý - Trần - Lê) hoặc Tham tri (thời Nguyễn) (tương đương cấp Thứ trưởng ngày nay); Lang trung(quan lang trung ở đây có nghĩa là trưởng quan của một ty-là chức quan trước đó Bùi Hữu đảm nhiệm), Viên ngoại lang, Tư vụ... (tương đương Tổng cục trưởng, Cục trưởng, Vụ trưởng, Giám đốc các sở hoặc Chánh Văn phòng ngày nay).
Trưởng Quan và Thị lang chỉ cách nhau một chữ, nhưng ngũ phẩm và chính tam phẩm lại khác nhau hoàn toàn.
Mặc dù Bùi Hữu là Trạng Nguyên Lục Nguyên cập đệ, là Thế Tử phủ Quốc Công, là con trai cả của Trưởng công chúa, nhưng dù sao hắn cũng mới nhậm chức chưa đầy một năm, Gia Hoà Đế lại trắng trợn sủng ái như vậy, tốc độ thăng quan tiến chức có thể nói là nhanh đến chóng mặt, khiến người ta líu lưỡi.
Chính tam phẩm, là chức quan chính thức, mỗi ngày đều phải vào triều, diện kiến thánh nhan.
Sau này gặp lại, không nên gọi hắn là Bùi công tử nữa, mà phải gọi là là Bùi đại nhân.
Con đường làm quan của hắn ở kiếp này, cũng suôn sẻ như kiếp trước.
Ôn Ninh nhấp một ngụm rượu hoa đào vừa được tửu lâu đưa tới, vừa chép miệng suy nghĩ.
"Nghe nói Bùi Thế Tử là người công chính nghiêm minh, biết nghe lời can gián, ở trên triều đình là một người dám nói, dám đưa ra lời khuyên." Lăng Lan giống như đã hoàn toàn quên mất thành kiến trước đây với Bùi Hữu, vô cùng vui vẻ nói về những chuyện này: "Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, hắn đã vạch tội ba vị quan lớn, chính là vì... việc tu sửa trường học ở nhiều nơi. Đầu tiên là tố cáo Hộ bộ cố ý trì hoãn không phân bổ ngân lượng, khiến tiến độ công trình chậm chạp quá kỳ hạn, sau đó lại tối quan viên Lại bộ bổ nhiệm không hợp lý, ai đời lại để cho một con em giới quý tộc chưa từng tham gia khoa thi phụ trách việc xây dựng trường học. Cuối cùng người đoán xem còn tố cáo ai nữa?"
Hiện tại ở kiếp trước, Ôn Ninh đã gả vào Thẩm gia, cả ngày lo lắng không biết phải giải quyết những màn gây khó dễ của Lương Thị như thế nào, nên không biết gì về chuyện bên ngoài, cũng chưa từng nghe nói đến những chuyện này.
"Đừng úp úp mở mở nữa, mau nói cho ta biết đi." Nàng vùi đầu trước khung thêu, bức tranh phong cảnh của nàng, còn mấy ngày nữa là có thể làm xong.
"Tố cáo Công bộ đó!" Lăng Lan tấm tắc nói: "Ngay cả quan trên của mình cũng dám tố cáo, nói Công bộ giám sát yếu kém, suốt một năm dài mà không xây dựng được ngôi trường nào, làm mất lòng dân, tổn hại mặt mũi của Thánh Thương!"
Ôn Ninh nghe vậy hơi nhướng mày, quả nhiên không hổ danh là Bùi Hữu, một khi đã đắc tội với người khác thì tuyệt đối không nương tay.
"Em nghe được những chuyện này ở đâu?" Ôn Ninh cười nhìn Lăng Lan: "Sao ta cảm thấy, em ở trên núi mà còn hóng tin tức nhanh hơn cả lúc ở trong phủ vậy?"
Lăng Lan lè lưỡi: "Không phải là em hóng chuyện, là hiện nay trong kinh thành từ trên xuống dưới đều đang bàn tán về chuyện này."
Đương nhiên, nàng quả thực cũng có chút không chịu được buồn chán, không có việc gì làm nên tìm mấy tiểu sa di ở đằng trước trò chuyện. Nhóm tiểu sa di này thường xuyên theo sư phụ đi xuống núi hóa duyên, nên đương nhiên còn biết nhiều chuyện hơn hai gã sai vặt ở hậu viện Ôn Phủ.
Lăng Lan lại nói: "Động thái lần này của Bùi Thế Tử đúng là được lòng người, trước giờ giới quý tộc chưa từng để tâm đến mấy việc tốn công tốn sức mà không có kết quả như xây dựng trường lớp cho học sinh nghèo, không ngờ Bùi Thế Tử lại đứng ra tố cáo cả ba Bộ, bá tánh trong kinh đều đang hết lời khen ngợi đó!"
Ôn Ninh bĩu môi. Trong thâm tâm Bùi Hữu là người lạnh lùng tàn nhẫn, thủ đoạn nham hiểm, nhưng làm quan cũng khá ngay thẳng liêm khiết, làm được không ít chuyện tốt cho bá tánh nên thanh danh trước giờ cũng không tồi.
"Nhưng mà hắn làm như vậy sẽ đắc tội với rất nhiều người phải không?" Lăng Lan lại nói: "Không phải giới quý tộc luôn ràng buộc quan hệ với nhau sao? Vậy mà nghe bảo chẳng có ai chịu chìa tay giúp hắn cả."
Ôn Ninh dừng động tác trên tay: "Sao nay em quan tâm đến hắn thế?"
"Cô nương, không phải..." Lăng Lan đỏ mặt.
Trước đây nàng không ưa Bùi Hữu, là bởi vì cô nương nhà nàng đã tỏ rõ tâm ý cho hắn biết như vậy, hắn từ chối thì cũng thôi đi, vậy mà tình cờ gặp mặt thường xuyên cũng không thèm nhìn cô nương nhà nàng một chút.
Nhưng từ lần trước rơi xuống vách núi...
Tuy nói ngựa của Thế Tử cũng phát điên, nhưng về sau lúc nàng tận mắt nhìn thấy hắn cả người lẫn ngựa nhảy xuống sườn núi, nàng luôn cảm thấy... có gì đó không đúng.
"Ây da không nói mấy chuyện này nữa." Lăng Lan không có cách nào biểu đạt cảm xúc này, dứt khoát không đề cập tới nữa, ngược lại hỏi: "Cô nương. Khi nào chúng ta về?"
Ôn Ninh lại đắm mình vào khung thêu, trước đó nàng đã đặc biệt hỏi thăm, biết hôn sự của Ôn Lan và Hà Loan đến giai đoạn nạp cát*, cũng đến lúc nàng phải về rồi.
*“Lễ nạp cát” là nghi lễ được diễn ra sau khi nhà trai đã chọn được ngày lành. Nhà trai sẽ nhờ người đến báo cho nhà gái về ngày lành tháng tốt sẽ diễn ra đám cưới.
"Đợi mấy hôm nữa ta thêu xong, em mang nó đến tửu lâu, rồi chúng ta về phủ." Ôn Ninh nói.
Lăng Lan trầm tư gật đầu: "Cũng được ạ. Dù sao sắp tới Vương Tử Lưu Cầu đến thăm, chắc lão gia sẽ khá bận rộn, chúng ta vệ muộn một chút cũng không sao."
Kim của Ôn Ninh đang hướng lên trên, nghe vậy liền dùng sức một cái, đâm mạnh vào ngón tay.
Nhưng nàng lại không quan tâm, kinh ngạc ngẩng đầu nói: "Em vừa mới nói cái gì ?"
Lăng Lan: "Hả?"
"Em nói Vương Tử Lưu Cầu tới thăm?" Ôn Ninh nghi ngờ mình nghe nhầm.
Lăng Lan thấy sắc mặt Ôn Ninh đột nhiên trắng bệch, ngập ngừng nói: "Cô nương... sao vậy? Em vừa mới... nghe tiểu sa di nói..."
Ôn Ninh lập tức đứng dậy.