Biên tập: Hà Thu
Thực ra Ôn Đình Xuân đã mơ hồ đoán được trước đó một ngày, bởi vì ngày ba mươi tháng năm, tức ngày thứ hai sau khi Yến gia hủy hôn, ông đang trực ở Hồng Lư Tự, lại thấy Trưởng công chúa đã lâu không hỏi chuyện triều đình bất ngờ ghé thăm.
Ông thầm thắc mắc phải chăng có khách nước ngoài quan trọng tới triều đình, Bệ hạ không rảnh triệu kiến, nên mới nhờ Trưởng công chúa tới báo trước một câu?
Thế nhưng lại không giống.
Chớ nói bây giờ Trưởng công chúa hiện tại không quan tâm đến việc triều chính, mà cho dù năm đó lâm triều, bà ấy cũng chưa bao giờ quản việc của Hồng Lư Tự.
Bà ấy còn cho mấy người xung quanh lui hết xuống, trong thính đường chỉ còn lại hai người bọn họ.
Lúc Ôn Đình Xuân mới làm quan, chính là lúc Trưởng công chúa đang ở thời kỳ hoàng kim, ông từng nhìn thấy uy nghi của bà ấy trên triều đình, cho đến hôm nay uy nghi vẫn còn đó, nên lúc Trưởng công chúa ngồi vào ghế chủ tọa, còn im lặng hồi lâu, thậm chí trong lòng ông còn cảm thấy có chút lo lắng.
Nhưng không ngờ Trưởng công chúa im lặng hồi lâu, lời đầu tiên lại là: “Ôn đại nhân, nghe nói cô nương A Ninh trong phủ năm nay mười sáu, ngày thường thanh tao lịch sự phóng khoáng, nhan sắc xinh đẹp dịu dàng, bữa tiệc ngày xuân năm nay bổn cung đã gặp qua một lần, quả thực khiến người ta hài lòng.”
Bữa tiệc ngày xuân, năm nay A Ninh có tham dự bữa tiệc ngày xuân sao?
Ôn Đình Xuân nhất thời không nghĩ ra, chỉ có thể theo lời khom người nói: “Có thể được điện hạ khen ngợi như thế, chính là vinh hạnh của tiểu nữ.”
Trưởng công chúa rũ mi, không chút để ý mà vân vê chuỗi tràng hạt, một lúc sau mới nói: "A Ninh rất được lòng ta, không biết đứa con trai khốn kiếp kia của bổn cung, có lọt được vào mắt Ôn đại nhân không?”
Lúc Trưởng công chúa nói đến hai chữ “khốn kiếp”, gần như là nghiến răng nghiến lợi, thái độ thẳng thắn, khiến Ôn Đình Xuân phản ứng chậm một nhịp.
Trưởng công chúa lấy đâu ra đứa con khốn kiếp nào, rõ ràng là chỉ có một mình Bùi Thế Tử...
Sau đó ông lập tức trợn mắt không thể tin được, Trưởng công chúa đây là... định làm mai cho A Ninh và Bùi Thế Tử?
Ôn Đình Xuân làm quan đã hơn hai mươi năm, nhưng những lời tiếp theo thốt ra từ đôi môi đỏ mọng hết đóng lại mở của Trưởng công chúa mới càng khiến đầu óc ông quay cuồng, tự hỏi mình có nghe nhầm không.
“Gần đây sức khỏe của bổn cung không tốt, nếu trong nhà có chuyện vui thì tâm trạng sẽ vui vẻ, thân thể cũng tốt hơn."
“Mấy năm gần đây phủ Quốc Công không có nhiều người, bản thân bổn cung cũng cần có người chăm sóc. A Ninh dịu dàng hiền tuệ như vậy, chắc hẳn có nàng hầu hạ bên cạnh sẽ rất tốt."
“Trong nhà ngươi chỉ có duy nhất một cô con gái, nhất định là rất yêu thương, nếu có ý kiến gì thì cứ việc nói thẳng.”
Ông có thể có ý kiến gì?
Hôm qua A Ninh vừa mới hủy hôn, trong lòng của ông vừa phẫn nộ vừa bi thương, lời nói của Trưởng công chúa thực sự ngoài dự đoán, khiến ông mở miệng hồi lâu cũng không tìm được tiếng nói.
“Nếu như ngươi không phản đối, hai ngày tới bổn cung sẽ sai bà mối tới cửa cầu hôn."
Cầu hôn? Trong đầu Ôn Đình Xuân càng ong ong dữ dội hơn, trong lòng có hàng vạn câu hỏi, nhưng không biết nên hỏi câu nào trước.
Nhưng thấy Trưởng công chúa nhìn mình, tuy ánh mắt không còn sắc bén như lúc trên triều năm xưa, nhưng khí chất uy nghiêm của bậc bề trên vẫn còn đó, đôi mắt bà chớp chớp liên tục, giống như cũng muốn hỏi ông cái gì đó, cuối cùng lại chỉ thở dài: “Ôn đại nhân đúng là hồ đồ!”
“Khúc mắc của A Ninh quý phủ cùng đứa con trai khốn kiếp kia của ta, lẽ ra ngươi nên báo cáo với ta từ sớm mới phải!”
Bà chỉ để lại một câu như vậy, rồi phất tay áo rời đi.
Ôn Đình Xuân ngơ ngác đứng trong đại sảnh, mãi đến khi đồng liêu quay lại, hỏi ông Trưởng công chúa tới làm gì, ông mới chật vật lấy lại tinh thần.
Trưởng công chúa muốn làm mai cho A Ninh và Bùi Thế Tử?
Còn định hai ngày nữa tới cầu hôn?
Làm sao có thể chứ?!
Một người giữ chức quan nhàn tản không thường xuyên vào cung như ông còn biết Bùi Thế Tử là ứng cử viên cho vị trí phò mã được Gia Hòa Đế yêu thích, gần đây Công chúa Chiêu Hoà cùng phủ Quốc Công thường xuyên qua lại, đám người trẻ tuổi thích nói chuyện bát quái ở Hồng Lư Tự thỉnh thoảng vẫn nói về chuyện này, cũng lọt vào lỗ tai ông mấy câu.
Chẳng lẽ là ông hiểu sai ý, “đứa con trai khốn kiếp” mà Trưởng công chúa nhắc đến, thực ra chính là Bùi Thiệu do vị thiếp thất kia sinh ra?
Tuy vị kia đã bị đuổi ra khỏi phủ Quốc Công nhưng dù gì vẫn là công tử trong phủ, tìm cớ cho hắn trở về cũng không phải không có khả năng.
Bùi Thiệu quả thực thích hợp với mấy từ “khốn kiếp” hơn.
Nếu là Bùi Thiệu, A Ninh có bằng lòng không?
Nhưng Trưởng công chúa đã tự mình ra mặt, cho dù là con thứ của phủ Quốc Công, thì với A Ninh vẫn được coi là trèo cao, ông làm gì còn đường để từ chối nữa?
Ôn Đình Xuân đau đầu suốt buổi chiều, về đến nhà liền gọi hai đứa con trai tới hỏi thăm.
Ôn Lan hiển nhiên không hiểu ý đồ ban đầu trong câu hỏi của ông, liền an ủi: “Cha người cứ yên tâm, muội muội đã không còn liên quan gì đến Bùi Thế Tử từ lâu rồi. Hôm Thế Tử về kinh, con thấy hai người vừa chạm mắt nhau qua xe ngựa, Bùi Thế Tử liền lập tức đóng cửa sổ lại, muội muội cũng không có vẻ gì là đau lòng."
“Bùi Thiệu thì sao? A Ninh có quan hệ gì với Bùi Thiệu không?”
Ôn Lan sửng sốt: "Bùi Thiệu? A Ninh chắc còn chưa từng gặp Bùi Thiệu."
Ôn Kỳ nghe ra ý tứ sâu xa trong câu hỏi của Ôn Đình Xuân, nói: “Cha, xảy ra chuyện gì vậy?”
Ôn Đình Xuân thấy hai đứa con trai liền cảm thấy không vui: "Đi đi đi! Đi hết đi! Chuyện của muội muội nhà mình mà hỏi cái gì cũng không biết, còn làm ca ca cái gì!”
Theo ông thấy, hai đứa con trai này nhà ông còn giống “khốn kiếp” hơn ấy!
Trong lòng ông không ngừng dao động, nhất thời cảm thấy nếu là Bùi Thiệu, thì không đến mức phải để Trưởng công chúa tự mình ra mặt, phí sức như thế, chỉ có thể là Thế Tử; Nhất thời lại nghĩ nếu là Thế Tử, A Ninh đạt được tâm nguyện, chắc hẳn sẽ rất vui, người làm cha như ông cũng chỉ hận không thể một người làm quan cả họ được nhờ; Nhất thời lại cảm thấy không thể nào là Thế Tử, hôn phối của con cháu nhà quan chú trọng nhất là môn đăng hộ đối, A Ninh làm sao có thể lọt vào mắt bọn họ được?”
Mãi đến ngày hôm sau, bà mối thực sự tới cửa, Ôn Đình Xuân dỏng tai, cẩn thận lắng nghe, hết sức chú ý đến người được nhắc đến trong miệng bà mối, hết sức kiềm chế cầm chặt tách trà.
Bùi Thế Tử.
Ông không hiểu sai ý.
Không ngờ thật sự là Bùi Thế Tử!
Đêm hôm đó, bầu không khí trong Ôn Phủ có chút kỳ lạ.
Một bàn cơm tối không ai động đũa, bọn hạ nhân đều lui ra ngoài, chỉ còn lại Lăng Lan, người thân thiết nhất với Ôn Ninh.
Ba nam nhân mỗi người một vẻ mặt, đều nhìn Ôn Ninh, chờ nàng giải thích.
Ôn Ninh thật sự rất ngạc nhiên.
Đến chiều nàng mới biết phủ Quốc Công đến cầu hôn, nàng cũng có phản ứng giống Ôn Đình Xuân, chẳng lẽ nàng đang nằm mơ?
Không thể nào!
Sao Trưởng công chúa có thể đồng ý dễ dàng như vậy được!
Cho dù có đồng ý thì sao có thể nhanh đến thế! Hôm trước Yến Lễ vừa tới hủy hôn, hôm sau phủ Quốc Công đã tới cửa cầu hôn rồi?!
Chính bản thân nàng còn chưa nghĩ ra, thì làm sao có thể giải thích cho người khác đây?
Thế là cứ mắt to trừng mắt nhỏ như vậy, vẻ mặt Ôn Lan như muốn nói “Muội muội của ta ơi, mặt của ca ca bị muội vả cho sưng lên rồi. Mới hôm qua còn nói muội và Bùi Thế Tử không còn liên quan gì hết, vậy mà sáng nay người lại tới cầu hôn”, vẻ mặt Ôn Kỳ lại như kiểu “Ta biết ngay muội với nhân nhân kia không đơn giản, giấu đầu lòi đuôi, ta xem hôm nay muội còn giấu được nữa không”, còn Ôn Đình Xuân thì vừa mừng lại vừa lo.
Mừng, đương nhiên là vì trong lòng ông từ trên xuống dưới, cuối cùng cũng có thể yên tâm, đối phương quả thực là Bùi Thế Tử mà A Ninh ngưỡng mộ.
Còn lo, là bởi vì hai mối hôn sự trước đó đều không thể đi đến cuối cùng, bây giờ nhà ông với phủ Quốc Công, dòng dõi lại càng khác nhau như trời với đất, cũng không biết liệu có gặp rắc rối gì nữa không.
Ôn Ninh vặn xoắn chiếc khăn tay hết lần này đến lần khác, cuối cùng đành phải nhẹ giọng nói: “Cha, vốn dĩ A Ninh cũng không muốn dây dưa với Bùi Thế Tử, đã thật lòng thật dạ dự định gả cho Yến công tử, nhưng hai ngày trước Bùi Thế Tử đến tìm con… Nói từ lúc hắn đi Giang Nam về, nghe thấy tin con đính hôn, mới nhận ra… trong lòng đã có con, cho nên…”
Ôn Ninh cúi đầu rũ mắt, không thể không phối hợp để giải quyết cho ổn thỏa.
“Thật hoang đường!” Ôn Đình Xuân đập bàn.
Chuyện đã tới nước này, cho dù ông có chậm hiểu đến đâu, làm sao có thể không hiểu được?
Nhất định là Ôn Ninh và Bùi Thế Tử đã thỏa thuận từ trước, yêu cầu Yến Lễ hủy hôn, để hắn đến cửa cầu hôn.
Hôn nhân đại sự, sao có thể coi như trò đùa vậy được!
Ôn Ninh rụt cổ, cúi đầu.
Ôn Đình Xuân đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng.
A Ninh ái mộ Bùi Thế Tử đã lâu, bây giờ đối phương đột nhiên hồi tâm chuyển ý, đương nhiên nàng sẽ rất vui mừng. Trong nhà lại không có nữ quyến dạy nàng những lễ nghi hôn sự, đầu óc nóng lên làm ra những chuyện không hợp quy củ, cũng không thể trách nàng được.
“Vậy muốn vào cửa càng sớm càng tốt, cũng là chuyện mà con và Bùi Thế Tử đã thương lượng xong từ trước đó sao?” Ôn Đình Xuân dịu giọng.
Ôn Ninh ngẩng đầu.
Cái gì?!
Vào cửa càng sớm càng tốt?
Ôn Đình Xuân nhìn thấy vẻ mặt này của nàng liền hiểu nàng cũng không biết, đành xua tay: "Thôi thôi, đây đều là chuyện của đại nhân. Đồ ăn nguội hết rồi, ăn trước đã.”
Ôn Ninh làm gì còn tâm tư dùng bữa nữa, vào cửa càng sớm càng tốt là có ý gì?
Sớm là sớm bao nhiêu?
Trong lòng nàng như có con kiến đang bò, muốn hỏi rõ ràng một chút, nhưng lại cảm thấy dù có sớm thì cũng sớm hơn được bao lâu?
Chuẩn bị lục lễ mất nửa năm, đã là tối giản lắm rồi. Như Ôn Lan cùng Hà Loan, năm trước nghị thân, mà đến bây giờ còn chưa vào cửa.
Phủ Quốc Công là quý phủ nhà cao cửa rộng như vậy, hắn lại là đứa con trai duy nhất được Trưởng công chúa yêu thương, đồng thời là Thế Tử gia quý giá nhất trong gia đình. Hắn cưới vợ, không thể nào quá qua loa đại khái, nhanh hơn người bình thường được phải không?
Ăn tối xong, Ôn Đình Xuân giữ Ôn Ninh lại, không để làm gì khác, mà lấy ra một lá thư, ho khan một tiếng, nói là bà mối nhờ mình đưa.
Ôn Ninh hiểu ngay đó là thư Bùi Hữu gửi cho nàng.
Hắn muốn truyền truyền tin đến, có vô số cách để làm, nhưng lại nhất quyết chọn cách lộ liễu trắng trợn như vậy, còn phải chuyển qua tay cha cho nàng.
Lúc mở thư, Ôn Ninh tức giận nghĩ.
Giống như sợ người khác không biết hai người bọn họ quan hệ mập mờ vậy!
Nàng tưởng rằng lá thư này sẽ giải thích lý do tại sao hắn lại đến cầu hôn sớm như vậy, cùng với sắp tới hôm sự này sẽ tiến hành sắp xếp như thế nào, nhưng không ngờ lại là...
Một lá thư hoà ly.
Ôn Ninh nhìn lướt qua.
“Lý do thành đôi, là vì có nhân duyên ở ba kiếp trước, rồi mới sánh đôi với nhau ở kiếp này. Nếu tình duyên không hợp, sẽ giống như kẻ thù, đối đầu lẫn nhau. Vì hai trái tim không chung nhịp đập, nên khó có thể đồng lòng, nếu đã như vậy thì chi bằng giải thoát cho nhau, ai về ngả nấy.
Mong rằng sau khi nương tử rời đi, sẽ chải lại tóc mai, tô lông mày thật đẹp, phong thái yểu điệu thướt tha, chọn được quan lớn đứng đầu.
Giải quyết ân oán, gỡ bỏ hiểu lầm, không hận thù nhau.
Từ biệt đôi đường, hai bên vui vẻ.
Ngày mười tám tháng bảy, năm Gia Gia Hòa thứ mười tám, Bùi Hữu viết bức thư này.”
Nội dung rất cách điệu, nhưng nhìn chữ viết thì đúng là do hắn viết, ngoài ra còn có chữ ký và đóng dấu bằng con dấu riêng của hắn.
Đây là định nói với nàng, hắn sẽ tuân thủ lời hứa, cho nên trước tiên đưa bức thư hòa ly ba năm sau cho nàng?
Ôn Ninh hừ lạnh một tiếng.
Đây là ngày đầu tiên nàng quen biết hắn sao?
Nếu hắn thật sự không muốn giữ lời hứa, thì một lá thư hòa ly làm sao có thể cản được tay hắn.
Ôn Ninh nhìn một lát liền ném nó sang một bên, đây chẳng qua là lại muốn lừa nàng, để nàng càng thêm cam tâm tình nguyện, sẵn sàng phối hợp với hắn mà thôi.
Nhưng...
Ôn Ninh suy nghĩ một lúc, lại cầm tờ giấy trắng mực đen kia lên, nhìn xuống dòng chữ ký ở cuối cùng.
Ngày mười tám tháng bảy, năm Gia Gia Hòa thứ mười tám.
Hôm nay là năm Gia Hòa thứ mười lăm, ba năm sau đúng là năm Gia Hòa thứ mười tám, nhưng ngày mười tám tháng bảy là sao?
Chẳng lẽ... hắn dự định "cưới" nàng vào ngày mười tám tháng bảy?
Ôn Ninh lập tức đứng dậy khỏi bàn.
Ngày mười tám tháng bảy, chẳng phải chỉ còn một tháng rưỡi nữa thôi sao? Nhanh như vậy? Sao có thể?!
“Đồ Bạch?” Ôn Ninh hét lên trong căn phòng vắng vẻ.
Bùi Hữu biết rõ ràng chuyện của nàng như vậy, nàng cảm thấy nhất định là hắn có sai người theo dõi nàng.
Hiện tại nàng rất nóng lòng muốn gặp hắn, hỏi cho một chút rõ ràng.
“Đồ Bạch, ngươi có ở đó không?” Ôn Ninh lại hỏi.
Nhưng vẫn không có ai trả lời nàng.
Ôn Ninh tức giận ngồi xuống, cất bức thư hòa ly đi.
Để nàng chống mắt lên xem! Xem hắn làm sao có thể chuẩn bị xong tam thư lục lễ trong vòng một tháng rưỡi!
Ngay sau đó Bùi Hữu đã cho nàng câu trả lời.
Ngày mồng một tháng sáu, Ôn Đình Xuân nhờ bà mối đưa thiếp canh của Ôn Ninh đến phủ Quốc Công như lời đã thỏa thuận ngày hôm trước.
Ngày mồng hai tháng sáu, bà mối từ phủ Quốc Công đến, nói Trưởng công chúa lễ phật mười mấy năm, đã sớm nhận lời chỉ dẫn trong giấc mơ, A Ninh được chỉ định là phu nhân Bùi gia, nên không cần phải chờ hết ba ngày làm gì cho mất thờ gian, nhanh chóng đưa thiếp canh của Bùi Hữu đến.
Ngày mồng năm tháng sáu, bà mối lại đến nói rằng bát tự của hai người cực hợp, sau khi cưới nhất định sẽ viên mãn tốt đẹp, hạnh phúc kéo dài, rồi đưa hôn thư của phủ Quốc Công qua.
Ngày mồng tám tháng sáu, Lăng Lan lặng lẽ ghé sát vào tai Ôn Ninh nói: “Cô nương, nghe nói hai ngày nay Trưởng công chúa… đích thân rời khỏi phủ, bận rộn chuẩn bị sính lễ cho Thế Tử, giống như đã bàn bạc xong với lão gia, đợi cô nương Hà gia vào cửa, sẽ lập tức đem sính lễ tới.”
Ôn Ninh: "..."
Đưa dính lễ xong, thì chỉ còn chờ lễ thỉnh kỳ*, đón tân nương vào cửa nữa thôi.
*Lễ thỉnh kỳ nghĩa là chọn ngày lành tháng tốt để tiến hành hôn lễ.
Ôn Ninh nặng nề vỗ trán.
Mấy ngày nay Ôn Đình Xuân vẫn không cho nàng ra ngoài, ngoại trừ lá thư hòa ly của Bùi Hữu, thì không có tin tức nào khác truyền đến.
Rốt cuộc hắn đang tính toán cái gì?
Chẳng lẽ thật sự muốn thành thân vào ngày mười tám tháng bảy sao?
Làm sao hắn có thể thuyết phục được Trưởng công chúa không chỉ chấp nhận mối hôn sự này, vội vàng nghênh đón nàng vào phủ, còn tự tay làm lấy mọi việc như thế?
“Lăng Lan, mài mực đi."
Ôn Ninh vén váy đi tới trước bàn.
Ôn Đình Xuân không cho phép nàng ra ngoài làm loạn, nhưng hôn thư của phủ Quốc Công đã đưa tới rồi, hiện tại nàng với Bùi Hữu đã là một đôi phu thê chính thức, ra ngoài gặp mặt, liên lạc nói chuyện cũng là chuyện hết sức bình thường.
Nàng lấy một tờ giấy hoa tiên ra, suy nghĩ giây lát rồi viết một dòng: "Ở trong phòng buồn chán. Lạc Hiên Các có vở kịch mới, có rảnh uống trà không?"
Sau đó niêm phong lại rồi nhờ Lăng Lan đưa đến phủ Quốc Công.
Hôm nay không phải ngày nghỉ lễ, Ôn Ninh đoán lúc Bùi Hữu nhìn thấy thư chắc phải sau sau khi tan trực, lại gửi thư hồi âm nữa, chắc tầm buổi tối mới hẹn được.
Nhưng nàng vẫn thay quần áo, trang điểm trước để chuẩn bị ra ngoài bất cứ lúc nào.
Quả nhiên, phong cách làm việc của Bùi Hữu, không thể suy luận theo lẽ thường được.
Còn chưa đến thời gian tan trực, Lăng Lan đã hào hứng vui vẻ cầm thư đến: “Cô nương, Cố Phi bên người Thế Tử đưa tới.”
Ôn Ninh nhận thư, vừa mở ra vừa ngẫm nghĩ, bất kể lúc nào, chỉ cần nàng nói muốn ra ngoài gặp Bùi Hữu, Ôn Đình Xuân kiểu gì cũng sẽ đồng ý.
Nhưng không ngờ mở bức thư kia ra, bên trong
chỉ có một chữ duy nhất.
Một chữ cao quý lạnh lùng đến cực điểm.
“Không.”
Ôn Ninh tức muốn thổ huyết trong tim.
Được lắm!
Bùi Hữu ngươi được lắm!
Ngươi chờ đó cho ta!