ÁNH TRĂNG SÁNG BỎ TRỐN CỦA QUYỀN THẦN

Biên tập: Hà Thu


Thc ra Ôn Đình Xuân đã mơ hồ đoán được trước đó một ngày, bi vì ngày ba mươi tháng năm, tc ngày th hai sau khi Yến gia hủy hôn, ông đang trc Hồng Lư T, lại thấy Trưởng công chúa đã lâu không hỏi chuyện triều đình bất ng ghé thăm.


Ông thầm thắc mắc phải chăng có khách nước ngoài quan trọng ti triều đình, Bệ hạ không rảnh triệu kiến, nên mi nh Trưởng công chúa ti báo trước một câu?


Thế nhưng lại không giống.


Ch nói bây gi Trưởng công chúa hiện tại không quan tâm đến việc triều chính, mà cho dù năm đó lâm triều, bà ấy cũng chưa bao gi quản việc của Hồng Lư T.


Bà ấy còn cho mấy người xung quanh lui hết xuống, trong thính đường chỉ còn lại hai người bọn họ.


Lúc Ôn Đình Xuân mi làm quan, chính là lúc Trưởng công chúa đang thi kỳ hoàng kim, ông tng nhìn thấy uy nghi của bà ấy trên triều đình, cho đến hôm nay uy nghi vẫn còn đó, nên lúc Trưởng công chúa ngồi vào ghế chủ tọa, còn im lặng hồi lâu, thậm chí trong lòng ông còn cảm thấy có chút lo lắng.


Nhưng không ng Trưởng công chúa im lặng hồi lâu, li đầu tiên lại là: “Ôn đại nhân, nghe nói cô nương A Ninh trong phủ năm nay mười sáu, ngày thường thanh tao lịch s phóng khoáng, nhan sắc xinh đẹp dịu dàng, ba tiệc ngày xuân năm nay bổn cung đã gặp qua một lần, quả thc khiến người ta hài lòng.”


Ba tiệc ngày xuân, năm nay A Ninh có tham d ba tiệc ngày xuân sao?


Ôn Đình Xuân nhất thi không nghĩ ra, chỉ có thể theo li khom người nói: “Có thể được điện hạ khen ngi như thế, chính là vinh hạnh của tiểu n.”


Trưởng công chúa rũ mi, không chút để ý mà vân vê chuỗi tràng hạt, một lúc sau mi nói: "A Ninh rất được lòng ta, không biết đa con trai khốn kiếp kia của bổn cung, có lọt được vào mắt Ôn đại nhân không?”


Lúc Trưởng công chúa nói đến hai ch “khốn kiếp”, gần như là nghiến răng nghiến li, thái độ thẳng thắn, khiến Ôn Đình Xuân phản ng chậm một nhịp.


Trưởng công chúa lấy đâu ra đa con khốn kiếp nào, rõ ràng là chỉ có một mình Bùi Thế T...


Sau đó ông lập tc trn mắt không thể tin được, Trưởng công chúa đây là... định làm mai cho A Ninh và Bùi Thế T?


Ôn Đình Xuân làm quan đã hơn hai mươi năm, nhưng nhng li tiếp theo thốt ra t đôi môi đỏ mọng hết đóng lại m của Trưởng công chúa mi càng khiến đầu óc ông quay cuồng, t hỏi mình có nghe nhầm không.


“Gần đây sc khỏe của bổn cung không tốt, nếu trong nhà có chuyện vui thì tâm trạng sẽ vui vẻ, thân thể cũng tốt hơn."


“Mấy năm gần đây phủ Quốc Công không có nhiều người, bản thân bổn cung cũng cần có người chăm sóc. A Ninh dịu dàng hiền tuệ như vậy, chắc hẳn có nàng hầu hạ bên cạnh sẽ rất tốt."


“Trong nhà ngươi chỉ có duy nhất một cô con gái, nhất định là rất yêu thương, nếu có ý kiến gì thì c việc nói thẳng.”


Ông có thể có ý kiến gì?


Hôm qua A Ninh va mi hủy hôn, trong lòng của ông va phẫn nộ va bi thương, li nói của Trưởng công chúa thc s ngoài d đoán, khiến ông m miệng hồi lâu cũng không tìm được tiếng nói.


“Nếu như ngươi không phản đối, hai ngày ti bổn cung sẽ sai bà mối ti ca cầu hôn."


Cầu hôn? Trong đầu Ôn Đình Xuân càng ong ong d dội hơn, trong lòng có hàng vạn câu hỏi, nhưng không biết nên hỏi câu nào trước.


Nhưng thấy Trưởng công chúa nhìn mình, tuy ánh mắt không còn sắc bén như lúc trên triều năm xưa, nhưng khí chất uy nghiêm của bậc bề trên vẫn còn đó, đôi mắt bà chp chp liên tục, giống như cũng muốn hỏi ông cái gì đó, cuối cùng lại chỉ th dài: “Ôn đại nhân đúng là hồ đồ!”


“Khúc mắc của A Ninh quý phủ cùng đa con trai khốn kiếp kia của ta, lẽ ra ngươi nên báo cáo vi ta t sm mi phải!”


Bà chỉ để lại một câu như vậy, rồi phất tay áo ri đi.


Ôn Đình Xuân ngơ ngác đng trong đại sảnh, mãi đến khi đồng liêu quay lại, hỏi ông Trưởng công chúa ti làm gì, ông mi chật vật lấy lại tinh thần.


Trưởng công chúa muốn làm mai cho A Ninh và Bùi Thế T?


Còn định hai ngày na ti cầu hôn?


Làm sao có thể ch?!


Một người gi chc quan nhàn tản không thường xuyên vào cung như ông còn biết Bùi Thế Tng c viên cho vị trí phò mã được Gia Hòa Đế yêu thích, gần đây Công chúa Chiêu Hoà cùng phủ Quốc Công thường xuyên qua lại, đám người trẻ tuổi thích nói chuyện bát quái Hồng Lư T thỉnh thoảng vẫn nói về chuyện này, cũng lọt vào lỗ tai ông mấy câu.


Chẳng lẽ là ông hiểu sai ý, “đa con trai khốn kiếp” mà Trưởng công chúa nhắc đến, thc ra chính là Bùi Thiệu do vị thiếp thất kia sinh ra?


Tuy vị kia đã bị đuổi ra khỏi phủ Quốc Công nhưng dù gì vẫn là công t trong phủ, tìm c cho hắn tr về cũng không phải không có khả năng.


Bùi Thiệu quả thc thích hp vi mấy t “khốn kiếp” hơn.


Nếu là Bùi Thiệu, A Ninh có bằng lòng không?


Nhưng Trưởng công chúa đã t mình ra mặt, cho dù là con th của phủ Quốc Công, thì vi A Ninh vẫn được coi là trèo cao, ông làm gì còn đường để t chối na? 


Ôn Đình Xuân đau đầu suốt buổi chiều, về đến nhà liền gọi hai đa con trai ti hỏi thăm.


Ôn Lan hiển nhiên không hiểu ý đồ ban đầu trong câu hỏi của ông, liền an ủi: “Cha người c yên tâm, muội muội đã không còn liên quan gì đến Bùi Thế T t lâu rồi. Hôm Thế T về kinh, con thấy hai người va chạm mắt nhau qua xe nga, Bùi Thế T liền lập tc đóng ca sổ lại, muội muội cũng không có vẻ gì là đau lòng."


“Bùi Thiệu thì sao? A Ninh có quan hệ gì vi Bùi Thiệu không?”


Ôn Lan sng sốt: "Bùi Thiệu? A Ninh chắc còn chưa tng gặp Bùi Thiệu."


Ôn Kỳ nghe ra ý t sâu xa trong câu hỏi của Ôn Đình Xuân, nói: “Cha, xảy ra chuyện gì vậy?”


Ôn Đình Xuân thấy hai đa con trai liền cảm thấy không vui: "Đi đi đi! Đi hết đi! Chuyện của muội muội nhà mình mà hỏi cái gì cũng không biết, còn làm ca ca cái gì!”


Theo ông thấy, hai đa con trai này nhà ông còn giống “khốn kiếp” hơn ấy!


Trong lòng ông không ngng dao động, nhất thi cảm thấy nếu là Bùi Thiệu, thì không đến mc phải để Trưởng công chúa t mình ra mặt, phí sc như thế, chỉ có thể là Thế T; Nhất thi lại nghĩ nếu là Thế T, A Ninh đạt được tâm nguyện, chắc hẳn sẽ rất vui, người làm cha như ông cũng chỉ hận không thể một người làm quan cả họ được nh; Nhất thi lại cảm thấy không thể nào là Thế T, hôn phối của con cháu nhà quan chú trọng nhất là môn đăng hộ đối, A Ninh làm sao có thể lọt vào mắt bọn họ được?”


Mãi đến ngày hôm sau, bà mối thc s ti ca, Ôn Đình Xuân dỏng tai, cẩn thận lắng nghe, hết sc chú ý đến người được nhắc đến trong miệng bà mối, hết sc kiềm chế cầm chặt tách trà.


Bùi Thế T.


Ông không hiểu sai ý.


Không ng thật s là Bùi Thế T!


Đêm hôm đó, bầu không khí trong Ôn Phủ có chút kỳ lạ.


Một bàn cơm tối không ai động đũa, bọn hạ nhân đều lui ra ngoài, chỉ còn lại Lăng Lan, người thân thiết nhất vi Ôn Ninh. 


Ba nam nhân mỗi người một vẻ mặt, đều nhìn Ôn Ninh, ch nàng giải thích.


Ôn Ninh thật s rất ngạc nhiên.


Đến chiều nàng mi biết phủ Quốc Công đến cầu hôn, nàng cũng có phản ng giống Ôn Đình Xuân, chẳng lẽ nàng đang nằm mơ?


Không thể nào!


Sao Trưởng công chúa có thể đồng ý dễ dàng như vậy được!


Cho dù có đồng ý thì sao có thể nhanh đến thế! Hôm trước Yến Lễ va ti hủy hôn, hôm sau phủ Quốc Công đã ti ca cầu hôn rồi?!


Chính bản thân nàng còn chưa nghĩ ra, thì làm sao có thể giải thích cho người khác đây?


Thế là c mắt to trng mắt nhỏ như vậy, vẻ mặt Ôn Lan như muốn nói “Muội muội của ta ơi, mặt của ca ca bị muội vả cho sưng lên rồi. Mi hôm qua còn nói muội và Bùi Thế T không còn liên quan gì hết, vậy mà sáng nay người lại ti cầu hôn”, vẻ mặt Ôn Kỳ lại như kiểu “Ta biết ngay muội vi nhân nhân kia không đơn giản, giấu đầu lòi đuôi, ta xem hôm nay muội còn giấu được na không”, còn Ôn Đình Xuân thì va mng lại va lo.


Mng, đương nhiên là vì trong lòng ông t trên xuống dưới, cuối cùng cũng có thể yên tâm, đối phương quả thc là Bùi Thế T mà A Ninh ngưỡng mộ.


Còn lo, là bi vì hai mối hôn s trước đó đều không thể đi đến cuối cùng, bây gi nhà ông vi phủ Quốc Công, dòng dõi lại càng khác nhau như tri vi đất, cũng không biết liệu có gặp rắc rối gì na không.


Ôn Ninh vặn xoắn chiếc khăn tay hết lần này đến lần khác, cuối cùng đành phải nhẹ giọng nói: “Cha, vốn dĩ A Ninh cũng không muốn dây dưa vi Bùi Thế T, đã thật lòng thật dạ d định gả cho Yến công t, nhưng hai ngày trước Bùi Thế T đến tìm con… Nói t lúc hắn đi Giang Nam về, nghe thấy tin con đính hôn, mi nhận ra… trong lòng đã có con, cho nên…”


Ôn Ninh cúi đầu rũ mắt, không thể không phối hp để giải quyết cho ổn thỏa.


“Thật hoang đường!” Ôn Đình Xuân đập bàn.


Chuyện đã ti nước này, cho dù ông có chậm hiểu đến đâu, làm sao có thể không hiểu được?


Nhất định là Ôn Ninh và Bùi Thế T đã thỏa thuận t trước, yêu cầu Yến Lễ hủy hôn, để hắn đến ca cầu hôn.


Hôn nhân đại s, sao có thể coi như trò đùa vậy được!


Ôn Ninh rụt cổ, cúi đầu.


Ôn Đình Xuân đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng.


A Ninh ái mộ Bùi Thế T đã lâu, bây gi đối phương đột nhiên hồi tâm chuyển ý, đương nhiên nàng sẽ rất vui mng. Trong nhà lại không có n quyến dạy nàng nhng lễ nghi hôn s, đầu óc nóng lên làm ra nhng chuyện không hp quy củ, cũng không thể trách nàng được.


“Vậy muốn vào ca càng sm càng tốt, cũng là chuyện mà con và Bùi Thế T đã thương lượng xong t trước đó sao?” Ôn Đình Xuân dịu giọng.


Ôn Ninh ngẩng đầu.


Cái gì?!


Vào ca càng sm càng tốt?


Ôn Đình Xuân nhìn thấy vẻ mặt này của nàng liền hiểu nàng cũng không biết, đành xua tay: "Thôi thôi, đây đều là chuyện của đại nhân. Đồ ăn nguội hết rồi, ăn trước đã.”


Ôn Ninh làm gì còn tâm tư dùng ba na, vào ca càng sm càng tốt là có ý gì?


Sm là sm bao nhiêu?


Trong lòng nàng như có con kiến đang bò, muốn hỏi rõ ràng một chút, nhưng lại cảm thấy dù có sm thì cũng sm hơn được bao lâu? 


Chuẩn bị lục lễ mất na năm, đã là tối giản lắm rồi. Như Ôn Lan cùng Hà Loan, năm trước nghị thân, mà đến bây gi còn chưa vào ca.


Phủ Quốc Công là quý phủ nhà cao ca rộng như vậy, hắn lại là đa con trai duy nhất được Trưởng công chúa yêu thương, đồng thi là Thế T gia quý giá nhất trong gia đình. Hắn cưới v, không thể nào quá qua loa đại khái, nhanh hơn người bình thường được phải không?


Ăn tối xong, Ôn Đình Xuân gi Ôn Ninh lại, không để làm gì khác, mà lấy ra một lá thư, ho khan một tiếng, nói là bà mối nh mình đưa.


Ôn Ninh hiểu ngay đó là thư Bùi Hu gi cho nàng.


Hắn muốn truyền truyền tin đến, có vô số cách để làm, nhưng lại nhất quyết chọn cách lộ liễu trắng trn như vậy, còn phải chuyển qua tay cha cho nàng.


Lúc m thư, Ôn Ninh tc giận nghĩ.


Giống như s người khác không biết hai người bọn họ quan hệ mập m vậy!


Nàng tưởng rằng lá thư này sẽ giải thích lý do tại sao hắn lại đến cầu hôn sm như vậy, cùng vi sắp ti hôm s này sẽ tiến hành sắp xếp như thế nào, nhưng không ng lại là...


Một lá thư hoà ly.


Ôn Ninh nhìn lướt qua.


“Lý do thành đôi, là vì có nhân duyên ba kiếp trước, rồi mi sánh đôi vi nhau kiếp này. Nếu tình duyên không hp, sẽ giống như kẻ thù, đối đầu lẫn nhau. Vì hai trái tim không chung nhịp đập, nên khó có thể đồng lòng, nếu đã như vậy thì chi bằng giải thoát cho nhau, ai về ngả nấy.


Mong rằng sau khi nương t ri đi, sẽ chải lại tóc mai, tô lông mày thật đẹp, phong thái yểu điệu thướt tha, chọn được quan ln đng đầu.


Giải quyết ân oán, g bỏ hiểu lầm, không hận thù nhau.


T biệt đôi đường, hai bên vui vẻ.


Ngày mười tám tháng bảy, năm Gia Gia Hòa th mười tám, Bùi Hu viết bc thư này.”


Nội dung rất cách điệu, nhưng nhìn ch viết thì đúng là do hắn viết, ngoài ra còn có ch ký và đóng dấu bằng con dấu riêng của hắn.


Đây là định nói vi nàng, hắn sẽ tuân thủ li ha, cho nên trước tiên đưa bc thư hòa ly ba năm sau cho nàng?


Ôn Ninh h lạnh một tiếng.


Đây là ngày đầu tiên nàng quen biết hắn sao?


Nếu hắn thật s không muốn gi li ha, thì một lá thư hòa ly làm sao có thể cản được tay hắn.


Ôn Ninh nhìn một lát liền ném nó sang một bên, đây chẳng qua là lại muốn la nàng, để nàng càng thêm cam tâm tình nguyện, sẵn sàng phối hp vi hắn mà thôi.


Nhưng...


Ôn Ninh suy nghĩ một lúc, lại cầm t giấy trắng mc đen kia lên, nhìn xuống dòng ch cuối cùng.


Ngày mười tám tháng bảy, năm Gia Gia Hòa th mười tám.


Hôm nay là năm Gia Hòa th mười lăm, ba năm sau đúng là năm Gia Hòa th mười tám, nhưng ngày mười tám tháng bảy là sao?


Chẳng lẽ... hắn d định "cưới" nàng vào ngày mười tám tháng bảy?


Ôn Ninh lập tc đng dậy khỏi bàn.


Ngày mười tám tháng bảy, chẳng phải chỉ còn một tháng rưỡi na thôi sao? Nhanh như vậy? Sao có thể?!


“Đồ Bạch?” Ôn Ninh hét lên trong căn phòng vắng vẻ.


Bùi Hu biết rõ ràng chuyện của nàng như vậy, nàng cảm thấy nhất định là hắn có sai người theo dõi nàng.


Hiện tại nàng rất nóng lòng muốn gặp hắn, hỏi cho một chút rõ ràng.


“Đồ Bạch, ngươi có đó không?” Ôn Ninh lại hỏi.


Nhưng vẫn không có ai trả li nàng.


Ôn Ninh tc giận ngồi xuống, cất bc thư hòa ly đi.


Để nàng chống mắt lên xem! Xem hắn làm sao có thể chuẩn bị xong tam thư lục lễ trong vòng một tháng rưỡi!


Ngay sau đó Bùi Hu đã cho nàng câu trả li.


Ngày mồng một tháng sáu, Ôn Đình Xuân nh bà mối đưa thiếp canh của Ôn Ninh đến phủ Quốc Công như li đã thỏa thuận ngày hôm trước.


Ngày mồng hai tháng sáu, bà mối t phủ Quốc Công đến, nói Trưởng công chúa lễ phật mười mấy năm, đã sm nhận li chỉ dẫn trong giấc mơ, A Ninh được chỉ định là phu nhân Bùi gia, nên không cần phải ch hết ba ngày làm gì cho mất th gian, nhanh chóng đưa thiếp canh của Bùi Hu đến. 


Ngày mồng năm tháng sáu, bà mối lại đến nói rằng bát t của hai người cc hp, sau khi cưới nhất định sẽ viên mãn tốt đẹp, hạnh phúc kéo dài, rồi đưa hôn thư của phủ Quốc Công qua.


Ngày mồng tám tháng sáu, Lăng Lan lặng lẽ ghé sát vào tai Ôn Ninh nói: “Cô nương, nghe nói hai ngày nay Trưởng công chúa… đích thân ri khỏi phủ, bận rộn chuẩn bị sính lễ cho Thế T, giống như đã bàn bạc xong vi lão gia, đi cô nương Hà gia vào ca, sẽ lập tc đem sính lễ ti.” 


Ôn Ninh: "..."


Đưa dính lễ xong, thì chỉ còn ch lễ thỉnh kỳ*, đón tân nương vào ca na thôi.


*Lễ thỉnh kỳ nghĩa là chọn ngày lành tháng tốt để tiến hành hôn lễ.


Ôn Ninh nặng nề vỗ trán.


Mấy ngày nay Ôn Đình Xuân vẫn không cho nàng ra ngoài, ngoại tr lá thư hòa ly của Bùi Hu, thì không có tin tc nào khác truyền đến.


Rốt cuộc hắn đang tính toán cái gì?


Chẳng lẽ thật s muốn thành thân vào ngày mười tám tháng bảy sao?


Làm sao hắn có thể thuyết phục được Trưởng công chúa không chỉ chấp nhận mối hôn s này, vội vàng nghênh đón nàng vào phủ, còn t tay làm lấy mọi việc như thế?


“Lăng Lan, mài mc đi."


Ôn Ninh vén váy đi ti trước bàn.


Ôn Đình Xuân không cho phép nàng ra ngoài làm loạn, nhưng hôn thư của phủ Quốc Công đã đưa ti rồi, hiện tại nàng vi Bùi Hu đã là một đôi phu thê chính thc, ra ngoài gặp mặt, liên lạc nói chuyện cũng là chuyện hết sc bình thường.


Nàng lấy một t giấy hoa tiên ra, suy nghĩ giây lát rồi viết một dòng: " trong phòng buồn chán. Lạc Hiên Các có v kịch mi, có rảnh uống trà không?"


Sau đó niêm phong lại rồi nh Lăng Lan đưa đến phủ Quốc Công.


Hôm nay không phải ngày nghỉ lễ, Ôn Ninh đoán lúc Bùi Hu nhìn thấy thư chắc phải sau sau khi tan trc, lại gi thư hồi âm na, chắc tầm buổi tối mi hẹn được.


Nhưng nàng vẫn thay quần áo, trang điểm trước để chuẩn bị ra ngoài bất c lúc nào.


Quả nhiên, phong cách làm việc của Bùi Hu, không thể suy luận theo lẽ thường được.


Còn chưa đến thi gian tan trc, Lăng Lan đã hào hng vui vẻ cầm thư đến: “Cô nương, Cố Phi bên người Thế T đưa ti.”


Ôn Ninh nhận thư, va m ra va ngẫm nghĩ, bất kể lúc nào, chỉ cần nàng nói muốn ra ngoài gặp Bùi Hu, Ôn Đình Xuân kiểu gì cũng sẽ đồng ý.


Nhưng không ng m bc thư kia ra, bên trong 

chỉ có một ch duy nhất.


Một ch cao quý lạnh lùng đến cc điểm.


“Không.”


Ôn Ninh tc muốn thổ huyết trong tim.


Được lắm!


Bùi Hu ngươi được lắm!


Ngươi ch đó cho ta!

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin