Biên tập: Quỳnh
Về sau Ôn Ninh hồi tưởng lại vô số lần đến cảnh nàng cùng Bùi Hữu gặp nhau. Nếu biết lần gặp lại đó mang đến cho nàng bao nhiêu đau khổ về sau như vậy, nàng chẳng thà không bao giờ gặp lại còn hơn.
Nếu như hôm đó nàng chưa từng đi ra ngoài, nếu như lúc ấy nàng suy nghĩ kỹ hơn một chút, không nhận nhau với hắn, nếu như nàng tinh ý nhận ra đáy mắt hắn loé lên sự khác lạ khi nghe nàng nói mình là "Ôn Thị A Ninh", thì mọi chuyện có lẽ đã khác.
Nghĩ đến đây trong lòng Ôn Ninh liền có tính toán.
Tất nhiên nàng không có ý định gặp lại Bùi Hữu, cũng không muốn có bất kỳ dính dáng nào đến hắn nữa. Nhưng Ôn Đình Xuân là mệnh quan triều đình, hai vị ca ca cũng đang làm việc trong triều, nàng không thể vì trốn tránh hắn, mà bỏ lại người thân rồi dứt khoát rời kinh được.
Nhưng chỉ cần là nàng còn ở lại kinh thành, cho dù không thành thân cùng Thẩm Tấn, tương lai nhất định cũng sẽ có lúc đụng mặt Bùi Hữu.
Nhưng lần này nàng không còn ngây thơ như vậy nữa.
Chỉ cần nàng giữ kín miệng, không cho Bùi Hữu phát hiện ra nàng là "Tiểu Nhã" của năm đó, sao hắn có thể lại cố chấp thành cuồng, không phải nàng không thể được?
Năm đó nàng đi theo hai vị ca ca xuất phủ chơi đùa, lúc đầu còn không dám hành động một mình, nhưng về sau nhiều lần gan lớn, các ca ca cũng không muốn mang theo một tiểu phiền phức đi cùng, nên mỗi lần xuất phủ, huynh muội bọn họ đều chia thành hai đường.
Đó cũng là lý do mà trong quãng thời gian nàng làm bạn cùng Bùi Hữu, chỉ cần nàng không nói thì không ai có thể biết được.
Về phần Bùi Hữu, năm đó gặp hắn nàng mới chín tuổi, mặt mũi lại thường xuyên lấm lem bùn đất, dung mạo khác xa bây giờ, chỉ cần nàng không nói, chắn hẳn hắn cũng không đoán được tiểu cô nương bẩn thỉu năm đó là Ôn tiểu thư của bây giờ.
Chưa nói nàng và Bùi Hữu gặp lại nhau là vào đầu mùa thu, mùa thu năm nay chỉ cần nàng đóng cửa không ra ngoài, chờ vị trên Kim Loan Điện kia ban hôn cho Bùi Hữu xong, là mọi chuyện sẽ êm xuôi.
Ôn Ninh ăn hết một phần bánh trôi nấu rượu hoa quế, tâm trạng càng vui vẻ hơn so với trước đó.
Lúc Lăng Lan trở về, liền nghe thấy cô nương nhà mình vừa ngâm nga điệu hát dân gian vừa luyện thư pháp.
Từ khi lão gia mời tiên sinh đến cửa dạy cô nương lễ nghi quan gia, lại mời nữ quan đến dạy nàng chút nữ đức nữ giới, đã rất lâu rồi không thấy nàng hát điệu hát dân gian.
Lăng Lan lại gần xem thử, kinh ngạc nói: "Cô nương, A Lan phát hiện sau khi người khỏi bệnh xong, vậy mà chữ viết lại càng đẹp hơn so với trước."
Tính tình Ôn Ninh ôn hoà từ nhỏ, sau khi biết được hàm nghĩa của hai chữ "nô tỳ", nàng chỉ cho Lăng Lan tự xưng là "A Lan".
Cánh tay Ôn Ninh không dừng lại, chỉ hơi nhướng mày một chút.
Những năm đó nàng bị Bùi Hữu giam cầm, chân không được bước ra khỏi nhà, mỗi ngày chỉ có thể viết chữ đọc sách giết thời gian, đương nhiên chữ phải dễ nhìn hơn so với chữ của Ôn Ninh của năm mười lăm tuổi rồi.
"Cô nương, ngày mai chúng ta đi chùa Từ Ân, có cần sai người báo Đại công tử cùng Nhị công tử một tiếng không?"
Ôn Ninh vô thức muốn từ chối.
Hai vị công tử Ôn gia, Đại công tử Ôn Lan say mê y dược, mặc dù đang giữ chức quan tham mưu tại Kinh Triệu Phủ, nhưng lúc nào cũng muốn từ chức thôi việc, gia nhập giang hồ hành y cứu tế. Nhị công tử Ôn Kỳ thì say mê ủ rượu, Ôn Đình Xuân xin cho hắn chức quan trong Binh Bộ, vậy mà hắn lại chỉ một lòng muốn từ quan về mở một tửu lâu bán rượu tự ủ.
Nói trắng ra thì hai vị ca ca của nàng cũng không quá đáng tin cậy, nếu không thì khi còn bé cũng không mang theo một tiểu cô nương đi chui lỗ chó.
Nhưng nghĩ tới những lời nàng đã nói với Thẩm gia hôm nay, sợ rằng gần đây Thẩm Tấn sẽ tìm mọi cách để gặp mặt nàng.
"Em đi nói với Đại ca ta một tiếng, ngày mai vừa vặn là ngày huynh ấy được nghỉ phép*, bảo hắn ra ngoài cùng ta một chuyến."
*Bản gốc để là 休沐日. Có nghĩa là Nghỉ phép. § Lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ gọi là "hưu mộc nhật".
Lăng Lan phúc thân nói vâng, sau đó xoay người đi tới viện tử của Ôn Lan.
—
Trong lòng có tính toán, thế nhưng Ôn Ninh lại ngủ rất ngon, một đêm không mộng mị, là giấc ngủ ngon hiếm có từ sau khi nàng trùng sinh đến nay.
Sáng dậy sớm soi gương trang điểm, cũng là lần đầu tiên nàng quan sát mình một cách tỉ mỉ trong gương kể từ sau khi sống lại.
Không hổ là thiếu nữ mười lăm tuổi như hoa như ngọc, hai gò má núng nính, đáy mắt long lạnh ngậm nước, cho dù không trang điểm, cũng vẫn mắt ngọc mài ngài, xinh đẹp động lòng người.
Nhưng Ôn Ninh vẫn bảo Lăng Lan trang điểm cho mình.
Lăng Lan vừa nhìn thấy vẻ mặt nàng đã vui mừng khôn xiết, trên tay bận rộn, miệng cũng không nhàn: "Cô nương, tin tức bây giờ truyền đi nhanh quá, hôm qua người vừa mới nói hôn ước của người với Thẩm gia chỉ là trò đùa khi còn nhỏ, không thể coi là thật. Sáng sớm hôm nay đã có bà mối tới cửa!"
Ôn Ninh không lên tiếng, Lăng Lan lại nói tiếp: "Em đã nói rồi mà, dựa vào dung mạo cùng nhan sắc của cô nương nhà chúng ta, nếu không phải hôn ước của người với Nhị công tử Thẩm gia bị truyền ra bên ngoài, thì cánh cửa Ôn Phủ nhà chúng ta đã sớm bị người ta đạp hỏng rồi! Đợi lát nữa ra ngoài phải nói với Lưu quản sự một tiếng, để ông ấy đổi cánh cửa thành khối đá rắn chắc mới được!"
Ôn Ninh bị nàng ấy chọc cười, Lăng Lan không nhịn được lại khen: "Người nhìn mà xem, nụ cười này của người, còn rực rỡ hơn cả mẫu đơn ở ngoài vườn. Lần này đi ra ngoài nếu lại cười một cái như vậy, sợ là có thay mười cái cánh cửa đá cũng không đủ dùng!"
Ôn Ninh cười nhìn nàng ấy: "Cái miệng này của em, nếu ở bên ngoài còn nói như vậy, chỉ sợ lại bị mọi người chê cười thôi."
"Ai dám cười muội muội nhà ta?"
Người còn chưa đến, âm thanh đã đến trước, ngay sau đó là một trận mùi thơm của dược liệu bay vào trong phòng, mọi người liền biết người đến là Đại công tử Ôn Lan.
Ôn Ninh đứng dậy phúc thân: "Đại ca."
"Chậc." Hôm nay Ôn Lan được nghỉ phép, nên ăn mặc tương đối tuỳ ý, tay phe phẩy quạt giấy, ánh mắt ghét bỏ nhìn Ôn Ninh: "Theo tiên sinh lâu như vậy, cái tốt không học, lại một mực học mấy cái lễ nghi phiền phức vô dụng này. Ta là Đại ca của muội, còn khách sáo như vậy làm gì?
Tính tình Ôn Lan trước giờ phóng khoáng không bị trói buộc, nếu không phải mang theo cái danh trưởng tử, trên lưng phải gánh vác trách nhiệm với gia tộc, thì hắn đã sớm hành y lang bạt khắp nơi rồi. Đối với việc Ôn Đình Xuân quản giáo Ôn Ninh quy củ quá mức, từ trước đến nay đều không quá vừa lòng.
"Tuân lệnh Đại ca." Ôn Ninh cười nói: "Vậy muội đây không khách khí với huynh nữa, hôm nay huynh làm phu xe cho muội nhé?"
Vốn chỉ là một câu nói đùa cho vui, nhưng Ôn Lan lại thật sự đồng ý làm phu xe, tự mình đánh ngựa, còn ngậm một cọng cỏ trong miệng, ngồi ở phía trước đè ép tiết tấu ngân nga điệu hát dân gian.
Trong kinh thành không thiếu các vị công tử ôn nhu như ngọc, nhưng có bao giờ gặp vị công tử nào trong miệng ngậm cỏ, lại tự mình đánh xe ngựa đâu?
Thỉnh thoảng Lăng Lan lại mở cửa sổ xe ra nhìn một chút, sau đó sợ hãi thán phục: "Đại công tử thế này.... Không biết lại muốn mê hoặc bao nhiêu quý nữ trong kinh nữa!"
Ôn Ninh lắc đầu cười nhẹ. Đại ca vẫn như cũ, luận về tiêu sái, bọn công tử trong khắp kinh thành đều không sánh được.
Ôn Lan một đường ngâm nga hát, đánh xe không nhanh không chậm, thỉnh thoảng còn dừng lại ngắm phong cảnh ven đường, đợi cho đến khi tới chùa Từ Ân, đã gần đến buổi trưa.
Ôn Ninh mang theo Lăng Lan đến thẳng chủ điện, thành kính dâng hương, chân thành nói lời cảm tạ với Phật Tổ, cũng tự cầu ba nguyện vọng cho mình.
Lúc ra khỏi chủ điện, Ôn Lan liếc nhìn mặt trời trên cao một chút, đề nghị: "Mấy khi mới tới đây một lần, không bằng ở lại chỗ này ăn cơm chay một bữa đi?"
"Cơm chay của chùa Từ Ân từ trước đến nay đều phải báo trước, A Lan đi hỏi một chút nhé." Lăng Lan phúc thân.
"Ta đi cùng ngươi." Ôn Lan cũng xoay người đi.
Không đợi Ôn Ninh lên tiếng, Ôn Lan đã nhanh chóng kéo Lăng Lan đi. Nàng vừa ngẩng đầu, liền thấy một thân ảnh tuấn lãng ở chỗ bậc thang, bước từng bước chân thong dong đi đến.
Ôn Ninh biết hôm nay sẽ gặp phải Thẩm Tấn.
Ôn gia cùng Thẩm gia có giao tình lâu năm, Ôn Lan, Ôn Kỳ cùng Thẩm Tấn đương nhiên cũng quen biết. Hôm qua lúc Lăng Lan hỏi nàng có muốn mời một vị công tử đi cùng không, nàng liền muốn nhân cơ hội này gặp mặt Thẩm Tấn một lần.
Sớm muộn gì cũng phải gặp, dù sao có chuẩn bị cũng tốt hơn là gặp bất ngờ, không kịp chuẩn bị gì.
Nhưng lúc này, nhìn thấy thân ảnh tuấn lãng đội ánh nắng bước đến gần nàng, vành mắt nàng vẫn không khỏi đỏ hoe.
Dù sao cũng đã từng là người nàng thật lòng thật dạ giao phó, bái thiên địa trở thành phu thê. Đời trước sau khi Thẩm Tấn rời đi, nàng ngày nhớ đêm mong, ngày nào cũng mong ngóng nhìn thấy bóng dáng của hắn, nào biết cuối cùng lại nhận được tin hắn tử trận nơi chiến trường.
Một khoảng thời gian rất dài sau đó, nàng cứ nghĩ đến Thẩm Tấn liền rơi lệ, thậm chí còn tự hỏi liệu bản thân mình có phải là sao chổi, khắc chết chồng hay không. Nếu không vì sao mẫu thân sinh hai vị ca ca đều khoẻ mạnh thuận lợi, còn sinh nàng lại chỉ có thể nhìn nàng trong chốc lát rồi nhắm mắt xuôi tay? Vì sao những trận chiến trước kia, Thẩm Tấn đều giành chiến thắng khải hoàn trở về, mà nàng vừa mới qua cửa, hắn liền tử trận sa trường?
Khi đó nàng chưa hề nghĩ tới, sẽ có một ngày, nàng có thể một lần nữa nhìn thấy thân ảnh Thẩm Tấn dưới bầu trời trong xanh.