Biên tập: Hà Thu
Tháng tư hoa hạnh nở.
Mọi người đều biết, ở Đại Dận có hai người cha cưng chiều nữ nhi như bảo bối. Người đầu tiên là đương kim Gia Hòa Đế, sủng ái Công chúa Chiêu Hòa đến mức nói bảo vệ như tròng mắt cũng không quá. Dù đã hơn hai mươi tuổi nhưng vẫn chưa có hôn phối, ở lại trong cung hầu hạ bên người Đế Hậu.
Người hai là Hộ Bộ Thượng Thư - Triệu Địch.
Triệu Tích Chỉ yêu thích hoa hạnh, Triệu Địch không quản đường xa đi ngàn dặm để tìm mấy cây hạnh trăm năm tuổi, trồng đầy viện tử của nàng ta.
Lúc này đang là thời kỳ hoa hạnh nở rộ, trong viện của Triệu Tích Chỉ tầng tầng lớp phủ đầy như mây, không cần ra ngoài cũng có thể thưởng ngoạn cảnh đẹp ngày xuân.
Nhưng tâm trạng của Triệu Tích Chỉ lại không được vui, thậm chí còn tức giận ném vỡ đồ sứ.
Sự việc bắt nguồn từ bữa tiệc mùa xuân cách đây vài ngày.
Bữa tiệc mùa xuân này đúng như tên gọi của nó, chỉ là được tổ chức vào mùa xuân, nhóm nam nữ hẹn nhau ra ngoài, cùng đi du xuân thưởng hoa mà thôi.
Vào tháng ba hàng năm, cảnh xuân tươi sáng, cảnh đẹp, người còn đẹp hơn. Trong bữa tiệc thường có những đôi trai gái vừa mới gặp mà như đã quen từ lâu, sau bữa tiệc thường có ít chuyện tốt đẹp xảy ra.
Dần dà, bữa tiệc mùa xuân trở thành phong tục, trở thành yến hội dành cho các công tử cô nương chưa có hôn phối gặp nhau.
Bởi vì trong bữa tiệc đêm tất niên năm trước đã có mấy đôi thành, nên tiệc xuân năm nay không náo nhiệt như những năm trước.
Nhưng Triệu Tích Chỉ đã chờ rất lâu.
Năm trước nàng ta chủ động hẹn gặp Bùi Hữu một lần, nhưng lại xui xẻo bị một vở diễn dưới đài phá hỏng. Ngày từ chùa Từ Ân trở về, nàng ta đã ngo ngoe rục rịch muốn hẹn lại, nhưng sau khi hỏi thăm mới biết mấy ngày đó Bùi Hữu cũng ở sau ngay núi của chùa Từ Ân, vậy mà nàng ta lại chẳng gặp được một lần nào.
Vốn dĩ chuyện này cũng không đến mức khiến nàng ta nôn nóng, nhưng...
Sau khi rời khỏi chùa Từ Ân, nàng ta sai hai gã sai vặt phá hỏng cỗ xe ngựa của Ôn Ninh, còn động tay động chân với một con ngựa kéo xe.
Đừng tưởng rằng nàng ta không biết, mấy con rắn đột nhiên xuất hiện trong sương phòng của nàng ta, chắc chắn là do Ôn Ninh ti tiện bại hoại không biết trời cao đất rộng kia tìm người thả vào.
Sau khi đuổi nàng ta đi, còn nghiễm nhiên nhường sương phòng của nàng ta cho thứ nữ Đoạn gia có mẫu thân xuất thân là thương nhân ở.
Cố ý làm nhục nàng ta đúng không? Vậy thì nàng ta sẽ cho Ôn Ninh biết thế nào là lợi hại!
Vốn tưởng rằng việc động tay động chân đó nhất định sẽ khiến nàng sợ hãi một phen trên đường về kinh, nếu may mắn, nàng ta còn có thể chứng kiến rồi cười nhạo bộ dạng chật vật của nàng. Nhưng đến ngày mồng tám hôm ấy, nàng ta sai người đợi ở gần cổng thành rất lâu, nhưng cũng không nhìn thấy trò cười của Ôn Ninh.
Cuối cùng, nàng ta bỏ ra rất nhiều bạc để tìm người đánh xe chở Ôn Ninh, mới biết ngày hôm đó nàng cũng không về kinh, ngược lại còn suýt nữa mất mạng ở vách núi, ngoài ra còn có một vị công tử cũng ngã xuống vách núi cùng nàng.
Triệu Tích Chỉ nghe phu xe kia miêu tả, trong lòng lập tức lạnh giá.
Ngoại trừ Bùi Hữu, trong kinh làm gì còn công tử nào dáng người thanh thoát, đẹp tựa trích tiên nữa?
Điều khiến nàng ta lạnh lòng hơn nữa, là hai người họ hình như còn ở cùng nhau dưới đáy vực suốt một đêm.
Nàng ta sai người đi nghe ngóng, thì quả nhiên Ôn Ninh tiếp tục ở lại chùa Từ Ân, còn Bùi Hữu vốn định về phủ Quốc Công, cũng ở lại trên núi.
Tin tức này gần như khiến nàng ta mất ăn mất ngủ.
Cô nam quả nữ, Ôn Ninh kia sinh ra lại có gương mặt như mê hoặc như hồ ly, vốn đã dây dưa không dứt với Thẩm Tấn, liệu có giở trò quyến rũ Bùi Hữu luôn không?
Nhưng sau khi Bùi Hữu trở lại phủ Quốc Công, thì không thấy qua lại với Ôn gia nữa, mà Ôn Ninh cũng ở lại chùa Từ Ân.
Triệu Tích Chỉ kiên nhẫn chờ đến yến tiệc mùa xuân, nếu hai người không có gì với nhau, nam chưa lập gia đình, nữ chưa gả thì nhất định sẽ tham dự.
Kết quả Ôn Ninh không đi, Bùi Hựu cũng vắng mặt.
"Tiểu tiện nhân! Không biết xấu hổ!" Triệu Tích Chỉ lại ném chén trà đi: "Dụ dỗ Thẩm Tấn còn chưa đủ, Thế Tử thanh khiết như hoa sen, vậy mà nàng ta cũng dám nhúng chàm sao? Dâm đãng như thế, sao không đến kỹ viện luôn đi!"
Tiểu Đào hầu hạ ở một bên nghe vậy, khuôn mặt lập tức biến sắc: "Cô nương, tai vách mạch rừng, chúng ta về phòng đã nhé?"
Một tiểu thư khuê các, sao có thể nói ra những lời khó nghe như vậy, nếu để người ngoài nghe thấy...
"Ngay cả ngươi cũng không muốn ta được thoải mái?" Triệu Tích Chỉ phủ tay đứng lên, tát vào mặt Tiểu Đào một cái.
"Nô tỳ không dám." Tiểu Đào lập tức quỳ xuống.
"Tiện nhân!" Triệu Tích Chỉ mất hết hình tượng, lại giơ tay tát Tiểu Đào thêm cái nữa: "Đều là tiện nhân!"
Tiểu Đào run rẩy quỳ dưới đất, không dám nói thêm gì nữa.
Triệu Tích Chỉ vẫn chưa hết giận, ngay cả hoa hạnh xinh đẹp ngoài sân cũng trở thành kẻ có tội.
Có nhiều cây hạnh quý giá như vậy để làm gì? Hoa có thể sống với nàng ta cả đời sao? Ngay cả nam nhân nàng ta muốn cũng không có được!
Cha nàng ta nói gì cái gì mà cưng chiều nàng ta, đều là mấy lời nói suông cho có mà thôi!
Nàng ta đã nhiều lần nói với cha là mình có ý với Bùi Thế Tử, nhưng lần nào ông ấy cũng lấy lý do tình tính của nàng ta không thích hợp trèo cao để gạt đi.
Nàng ta là đích nữ của quan Thượng Thư nhị phẩm, gả cho Thế Tử gọi là trèo cao, vậy Ôn Ninh của Ôn gia kia chỉ là con gái của một quan viên tứ phẩm, muốn gả cho hắn thì không tính là trèo cao sao?
Từ nhỏ đến giờ có cái gì nàng ta muốn mà không có? Dựa vào đâu mà nàng ta muốn một nam nhân lại không được?
Triệu Tích Chỉ đập vỡ hết bộ ấm trà trên bàn đá, khuôn mặt xinh đẹp bị vẻ tức giận cùng ghen ghét làm cho dữ tợn.
Sau khi trút giận được một lúc, nàng ta dần dần bình tĩnh lại, không biết suy nghĩ cái gì, ánh mắt lại sáng lên: "Tiểu Đào, tiệc tẩy trần của Vương Tử Lưu Cầu ngày mai, cô nương con nhà quan viên tứ phẩm kia, không có tư cách vào cung phải không?"
Tiểu Đào quỳ trên mặt đất, vẫn còn run rẩy, làm sao dám trả lời nàng ta.
Triệu Tích Chỉ tự nói tự cười: "Nàng ta có thể, vì sao ta không thể? Ta không tin là mình không làm được!"
Nàng ta nhìn Tiểu Đào đang nằm rạp dưới đất: "Ngươi qua đây."
—
Mùng hai tháng tư, Ôn Ninh dậy thật sớm, ăn sáng với Ôn Đình Xuân.
Nàng từ chùa Từ Ân trở về đã hơn nửa tháng, nhưng từ khi Ôn Đình Xuân nhận được tin Vương Tử Lưu Cầu đến thăm, công vụ liền bận rộn vô cùng. Tối qua nàng vốn định chờ ông về để cùng nhau dùng bữa tối, cuối cùng đến gần giờ tý*, ông vẫn chưa về.
*Từ 23:00 ngày hôm trước tới 01:00 ngày hôm sau trong cách ghi 24 giờ mỗi ngày.
Nàng không còn cách nào khác, đành phải dậy sớm tới tìm ông.
Không biết yến tiệc tối nay rốt cuộc sẽ như thế nào, nhưng Ôn Ninh luôn cảm thấy nhất định phải gặp Ôn Đình Xuân một lần mới yên tâm.
Không ngờ vừa tới viện của Ôn Đình Xuân, Ôn Lan Ôn Kỳ đều ở đó.
"Muội muội cũng tới rồi." Ôn Kỳ là người đầu tiên nhìn thấy nàng.
Ôn Đình Xuân vốn định ăn sáng qua loa rồi tranh thủ thời gian vào cung, không ngờ ba đứa con của ông lại không hẹn mà đến cùng lúc, khiến ông cảm thấy có chút được sủng mà lo.
"Hôm nay mặt trời mọc ở hướng Tây phải không?" Ông mỉm cười sai người đi lấy thêm đồ ăn sáng, vén áo ngồi xuống.
Dù sao thì hôm nay cũng rất bận rộn, bây giờ ngồi xuống ăn một bữa sáng đàng hoàng, cũng không phải không thể.
Ôn Ninh liếc mắt nhìn Ôn Lan cùng Ôn Kỳ, biết hai người bọn họ và mình đều có cùng một ý nghĩ.
Mặc dù đã thảo luận rất nhiều lần, nhưng trong lòng nàng vẫn thấy không an tâm, lo lắng chuyến này Ôn Đình Xuân đi, đến đêm sẽ là tin tức ông bị giam vào đại lao.
"Cha, hôm nay tan ca con sẽ vào cung giúp đỡ." Ôn Lan nói.
"Cha, con cũng đi." Ôn Kỳ nói theo.
Ôn Ninh cũng muốn đi, nhưng nữ tử khác nam tử, cho dù muốn đi, cũng chỉ có thể đi dự các buổi tiệc thông thường. Còn cấp bậc của yến hội này, chỉ có quan viên tam phẩm trong triều trở lên mới có thể mang theo gia quyến đi cùng.
Mỗi khi trong triều có chuyện quan trọng, huynh đệ hai người họ cũng thường hay tới hỗ trợ. Ôn Đình Xuân cũng không nhận ra điều gì khác thường, chỉ dặn dò lần này tiếp khách ngoại bang, không giống tiệc rượu bình thường trong cung, nên càng phải chú trọng dáng vẻ lời nói việc làm, không được làm mất mặt triều đình.
"Cha, sau hai ngày tiếp xúc, cha cảm thấy vị Vương Tử kia thế nào?" Ôn Ninh nhấp một ngụm canh ngọt, giống như vô tình hỏi.
Ôn Đình Xuân sờ râu, lắc đầu nói: "Vương Tử nước khác, không nên nhắc tới thì hơn. Dù sao hắn cũng chỉ ở lại hai ngày nữa là về lại Lưu Cầu rồi."
Ôn Ninh cùng hai người ca ca liếc nhau.
Chỉ cần tiệc tẩy trần bình yên vượt qua hai ngày, sau đó cho dù Vương Tử Lưu Cầu kia có gặp chuyện gì ngoài ý muốn, thì cha của bọn họ cũng không cần chịu trách nhiệm.
"Cha, hai ca ca, tối nay phải vất vả rồi, A Ninh ở nhà chờ mọi người trở về."
Ăn xong, Ôn Ninh tiễn Ôn Đình Xuân cùng hai vị ca ca ra cửa.
Ôn Đình Xuân cảm thấy lần này ba đứa con của mình có phần quá hiểu chuyện, nhưng cũng không nghĩ nhiều, vui vẻ ngồi lên kiệu quan rời đi.
Ôn Lan và Ôn Kỳ liếc nhau, sau đó lần lượt đưa cho Ôn Ninh một ánh mắt trấn an, rồi cũng tản ra đi làm việc riêng của mình.
Người vừa rời đi, nụ cười trên mặt Ôn Ninh liền tắt ngúm.
Mặc dù Ôn Lan và Ôn Kỳ đều rất để tâm đến vấn đề này, còn lần lượt bày mưu tính kế nghĩ cách giải quyết, nhưng những gì nàng nói, suy cho cùng cũng chỉ là một giấc mơ.
Có lẽ bọn họ chỉ là ôm ý nghĩ "đề phòng vạn nhất", đi làm chút chuyện trong khả năng cho hết nhẽ mà thôi.
Nhưng Ôn Ninh thì khác.
Nàng đã tự mình trải qua điều đó.
Nàng biết đó không phải là mơ, mà là chuyện rất có thể sẽ xảy ra tối nay.
Ôn Ninh đứng trước cửa ra vào của Ôn Phủ, nhìn ba chiếc kiệu quan lần lượt biến mất khỏi tầm mắt.
Nàng đột nhiên hiểu ra, tại sao Ôn Đình Xuân lại tận tình khuyên bảo, nhất quyết bắt Ôn Lan và Ôn Kỳ làm quan trong triều, dù biết rõ hai người không có hứng thú làm quan, nhưng vẫn tha thiết hy vọng họ có thể lập được thành tích nào đó.
Người trong triều đình, rất nhiều thời điểm không thể tự cứu mình được.
Ngày thường thì không rõ ràng, nhưng nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, quan to hơn một bậc có thể đè chết người.
Nếu như hai ca ca thật sự làm theo tính tình của mình, không hầu việc miếu đường, thì hôm nay ngay cả tư cách tiến cung còn không có, nàng sống lại thêm một đời cũng thay đổi được gì đâu?
Tương tự, nếu như Ôn Lan hoặc Ôn Kỳ ở vị trí cao hơn một chút, hôm nay chuyện bọn họ có thể làm cho Ôn Đình Xuân sẽ nhiều hơn, toàn bộ Ôn gia cũng càng thêm vững chắc.
Ôn Ninh gạt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ kia, việc đã đến nước này, tất cả những gì nàng có thể làm là chờ đợi.
Ôn Ninh trở về viện Hương Đề, ép buộc bản thân phải bình tĩnh lại.
Nàng lấy giá thêu ra vẽ lại bản phác thảo, định thêu một bức tranh con đàn cháu đống.
Nếu tránh được kiếp nạn này, hai tháng sau, Ôn Lan sẽ cưới Hà Loan vào cửa. Nàng thân là cô em chồng, thêu cho bọn họ một bức tranh con đàn cháu đống để chúc mừng hạnh phúc, đúng là không còn gì thích hợp bằng.
Làm những việc này đòi hỏi sự tập trung cao độ, phải đi sửa lại bản phác thảo, làm được nửa chừng nàng lại đi dùng cơm chưa, nên bận rộn đến chạng vạng tối mới gần xong.
Trong lúc nghỉ ngơi, nàng không khỏi nghĩ đến mẫu thân của mình, bà rất yêu thêu thùa, tay nghề cực kì điêu luyện. Ngoại trừ túi thơm của huynh muội ba người, trong nhà còn có rất nhiều tác phẩm của bà để lại, tất cả đều được Ôn Đình Xuân trân trọng giống như bảo bối.
Nghĩ đến mẫu thân, tự nhiên nàng lại nghĩ tới Ôn Đình Xuân.
Nghĩ về sự vất vả ông đã phải chịu đựng khi vừa làm cha, vừa làm mẹ suốt bao năm qua.
Ôn Lan cùng Ôn Kỳ thường cảm thán, không biết tiên sinh năm đó được Ôn Đình Xuân mời về đã cho Ôn Ninh uống thuốc gì, mà khiến nàng từ một cô nương hoang dã lang thang khắp đầu đường xó chợ, suốt ngày chui lỗ chó, cam tâm tình nguyện trở lại làm tiểu thư khuê các không bước chân ra khỏi nhà.
Thật ra không liên quan gì đến việc lời tiên sinh.
Ôn Ninh luôn cảm thấy trước năm mười tuổi mình chưa mở mang trí óc, ngày nào cũng mơ mơ màng màng, chỉ cần vui vẻ là được. Sau khi lên mười tuổi, nàng mới nhận thức được bản thân, biết mình cần gì, muốn làm gì và trở thành người như thế nào.
Mà thứ khiến nàng mở mang trí óc, chính là một sự kiện ngoài ý muốn rất tình cờ.
Khi đó, Ôn Đình Xuân phát hiện Ôn Lan Ôn Kỳ ngày nào cũng đưa nàng ra ngoài chơi, nên rất tức giận, cả ba đều phải chịu phạt, chuồng chó ở hậu viện cũng bị chặn lại.
Ôn Ninh đã quen chạy ra ngoài chơi, lúc này quả thực đã kìm nén đến phát hoảng, bèn chạy đi tìm Ôn Đình Xuân để lý luận.
Ôn Đình Xuân trước giờ vẫn luôn yêu thương nàng, chỉ cần nàng làm ầm ĩ, chắc chắn sẽ được ra ngoài chơi tiếp.
Nhưng lúc tìm đến nơi, nàng nhìn thấy Ôn Đình Xuân đang ở trước bài vị của mẫu thân.
Nàng nhìn thấy bóng lưng người cha anh minh sáng suốt, một mình gánh vác toàn bộ Ôn gia, đang quỳ gối khóc trước bài vị của mẫu thân.
Sống lưng trước giờ vẫn luôn thẳng tắp của ông lúc này hơi còng xuống, bả vai không ngừng run rẩy.
Ông nói xin lỗi bà.
Nói rằng chưa thể hoàn thành được tâm nguyện cuối cùng của bà, nuôi mấy đứa trẻ lớn lên nam không ra nam, nữ không ra nữ.
Nói dáng vẻ hiện tại của A Ninh, sau này làm sao có thể gả vào gia đình tốt? Tương lai ông cũng chẳng còn mặt mũi nào mà xuống dưới đó gặp bà?
Phụ thân trong lòng Ôn Ninh là người ôn hòa, tình cảm, thỉnh thoảng có hơi nghiêm khắc, nhưng chỉ cần nàng giở tính trẻ con ra làm nũng, là ông lại hết cách với nàng.
Từ trước tới nay chỉ có nàng khóc trước mặt cha, còn đây vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Ôn Đình Xuân khóc.
Có lẽ cảnh tượng này đã tác động quá lớn đến nàng, ngay lúc đó, nàng đột nhiên ý thức được bản thân và một số hành vi của mình.
Hoá ra suốt ngày chạy ra ngoài chơi là không đúng.
Hóa ra hành vi không đúng, sẽ khiến cha buồn.
Thì ra lúc cha buồn, cũng sẽ khóc.
Ôn Ninh thông suốt từ đó.
Nàng không muốn làm cha khổ sở, nàng bắt đầu quan sát xem một nữ tử nên có dáng vẻ như thế nào, bắt đầu suy nghĩ xem làm cách nào để cha hài lòng.
Nàng muốn trở thành một nữ tử có dáng vẻ giống như cha mẹ mong muốn.
Cho nên về sau Ôn Đình Xuân mời tiên sinh đến, dạy nàng cái gì, nàng liền học cái đó.
Nàng không muốn để Ôn Đình Xuân thất vọng dù chỉ một chút.
Sau đó, Ôn Đình Xuân từ chối lời đề bạt thăng chức của triều đình, dành nhiều thời gian ở nhà hơn, tâm tư đặt lên người bọn họ cũng càng ngày càng nhiều.
Cha của nàng, là một người cha rất tốt, ông vừa oai nghiêm như cha, vừa hiền từ như mẹ. Ông đã dành tất cả tâm huyết cùng sức lực lên người bọn họ, khiến cho nàng dù sinh ra không có mẹ, nhưng chưa bao giờ thiếu tình thương của mẹ.
Nghĩ đến đây, Ôn Ninh không thể ngồi yên được nữa.
Thật ra nàng đang suy nghĩ xem tối nay có nên lẻn vào tiệc tẩy trần hay không, thậm chí còn cân nhắc xem có nên đến tìm Nghi công tử mua một bộ mặt nạ da người, rồi giả vờ là người của tửu lâu để lẻn vào không. Dù sao hiện tại tửu lâu kinh doanh cũng khá ổn, nàng có thể lấy ra chút bạc tiền lãi ra dùng.
Nhưng nàng cũng nhận thức được, cho dù có thể trà trộn vào thật thì lại thế nào?
Nàng không có bản lĩnh gì đặc biệt, lẻn vào cung chỉ làm tăng nguy cơ bị phát hiện.
Nhưng nàng ở ngoài cung đợi tiệc tẩy trần kết thúc cũng được mà phải không?
Nàng muốn biết tối nay sẽ xảy ra chuyện gì càng sớm càng tốt, nếu mọi việc suôn sẻ, nàng cũng muốn được nhìn thấy Ôn Đình Xuân an toàn bước ra khỏi cung càng sớm càng tốt.
Ôn Ninh choàng kiện áo khoác, Lăng Lan đang ở hậu viện, nàng cũng lười gọi nàng ấy, chỉ bảo Tần quản gia thu sắp xếp một chiếc xe ngựa rồi chuẩn bị ra ngoài.
Chỉ là vừa mở cửa, đã thấy một chiếc xe ngựa cũng vừa lúc dừng trước cửa Ôn Phủ, một vị công công tay cầm phất trần bước xuống.
Bước chân có chút vội vã của Ôn Ninh đột nhiên dừng lại, nàng không biết vị công công này, nhưng hiển nhiên là người trong cung, nhìn thần thái khoa trương kia, chắc địa vị cũng không thấp.
Tim nàng đập nhanh, chẳng lẽ... Chẳng lẽ Ôn Đình Xuân đã xảy ra chuyện gì rồi?
Công công kia cũng khá bất ngờ khi nhìn thấy nàng đứng ở cửa, nhưng ông ta lập tức che giấu cảm xúc: "Ôi chao, trùng hợp quá."
Ông ta mỉm cười cúi đầu: "Công chúa Chiêu Hòa, cho mời Ôn Thị A Ninh."