Biên tập: Hà Thu
Đại sảnh nhất thời im lặng một lúc.
Ôn Đình Xuân và Thẩm Cao Lam đều không ngờ rằng, người vẫn luôn được nuôi dưỡng ở trong khuê phòng như Ôn Ninh lại nói ra những lời này. Lương Thị lại càng choáng váng hơn, những lời nói mà bà ta ấp ủ trong lòng từ rất lâu, tại sao lại bị Ôn Ninh nói ra hết không sai một chữ như vậy?
Ôn Ninh vẫn một mực rũ mắt, cụp mi, cũng không cảm thấy có gì không ổn.
Quả thật, những lời này có chút không phù hợp với một cô nương chưa gả, nhưng khi nàng nghe được Lăng Lan nói hai nhà đang bàn chuyện nghị thân, phản ứng đầu tiên của nàng chính là - không thể gả.
Nếu chỉ nói về con người Thẩm Tấn này, thì phải công nhận là hắn rất tốt. Trong lòng có văn chương, lại có chí lớn, đối xử với nàng cũng đong đầy tình ý. Đời trước nếu không phải hắn không ngần ngại gây sự với Lương Thị, không phải nàng không lấy, thì nàng cũng chẳng vào được cửa của Thẩm gia.
Kiếp trước khi nàng ở độ tuổi này, quả thực nàng cũng đã từng ngưỡng mộ hắn trong lòng. Sau khi biết tin hắn chết trận, hầu như ngày nào nàng cũng lấy nước mắt rửa mặt, còn kiên quyết dứt khoát thủ tiết vì hắn.
Nhưng sau khi sống lại một đời, nàng biết rõ ràng hơn ai hết, rằng gả cho một người, không chỉ gả cho một mình hắn, mà còn có cả gia đình của hắn nữa.
Ở kiếp trước nếu không phải tại Lương Thị, thì sao nàng có thể dễ dàng trở thành đồ chơi trong tay Bùi Hữu như vậy được?
Nghĩ đến Bùi Hữu, thân thể Ôn Ninh càng cúi xuống thấp hơn: "Cha, Thẩm bá phụ, Thẩm bá mẫu, A Ninh thực sự không muốn. Nhị công tử tuấn tú lịch sự, văn thao vũ lược, là người có tài, nhất định sẽ tìm được nàng dâu tốt hơn A Ninh, nên mong ba vị trưởng bối thành toàn."
Đã nói đến mức như vậy rồi, việc hôn sự này đương nhiên không còn lý do gì để tiếp tục nữa.
Mặc dù đúng như Lương Thị mong muốn, nhưng bà ta bị Thẩm gia chuyển từ chủ động sang bị động, tất cả lời nói đều bị một cô nương gia như Ôn Ninh nói ra bằng sạch, còn nói đến thẳng thắn kiên quyết như thế, cuối cùng khiến bà ta cảm thấy mất hết mặt mũi, đành vung tay áo hừ lạnh một tiếng rồi rời đi.
Thẩm Cao Lam nhìn Ôn Đình Xuân, lại nhìn Ôn Ninh, thở dài rồi đi theo.
Chỉ còn lại Ôn Đình Xuân, nhìn qua Ôn Ninh với vẻ mặt không thể tin nổi.
Ôn Ninh vẫn mang bộ dáng rũ mi lắng nghe như cũ.
Một lúc lâu sau, cảm xúc của Ôn Đình Xuân mới hòa hoãn lại, hỏi Ôn Ninh: "A Ninh, con thật sự không muốn gả cho Thẩm Tấn sao?"
Ôn Ninh trả lời: "Cha, nếu Thẩm gia có ý muốn thực hiện hôn ước, thì đã sớm nhờ bà mối đến cầu hôn ngay từ ngày A Ninh cập kê rồi. Thẩm Tấn tuy tốt, nhưng A Ninh không muốn trèo cao."
Ôn Ninh suy nghĩ thấu đáo như thế, cũng làm cho Ôn Đình Xuân ngạc nhiên: "Vậy thôi, dưa hái xanh không ngọt, cũng khó cho con có thể nghĩ thoáng được ra như vậy."
Ông thở dài, trên mặt hiện ra mấy phần mềm mại, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: "Ôn Thị A Ninh nhà ta, tính tình hiền dịu, tài mạo song toàn, cha nhất định sẽ tìm cho con mối hôn sự tốt hơn."
—
Bước ra khỏi sảnh chính, ánh hoàng hôn ngày xuân vẫn chưa tan hết, đúng vào lúc trong hoa viên đang tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, vài đôi chim thước đang hót líu lo ở trên cành, những bông hoa bị gió thổi nhẹ, khẽ đung đưa gật đầu, truyền đến một làn hương thơm.
Ôn Ninh hít một hơi thật sâu bầu không khí mùa xuân mát mẻ lại ấm áp này, lần đầu tiên ý thức được rằng bản thân mình đã thực sự trùng sinh, hơn nữa còn được trùng sinh một cách có ý nghĩa. Hiện tại nàng có thể thay đổi được cuộc hôn nhân của mình với Thẩm Tấn, tương lai nhất định cũng có thể thay đổi được nhiều chuyện hơn thế nữa, thay đổi tương lai của chính mình, thay đổi tương lai của Ôn gia.
Nghĩ đến đây, Ôn Ninh không khỏi bật cười, nụ cười phát ra từ tận đáy lòng, chạm đến đáy mắt.
Lăng Lan đi theo phía sau nàng, vẫn đang ảo não vì cuộc hôn nhân không thành của nàng với Thẩm Tấn, tự trách mình không ngăn cản được cô nương nhất thời xúc động, ngẩng đầu lên lại trông thấy Ôn Ninh đang cười, nhất thời cũng ngẩn người trong giây lát.
Ôn Ninh là tiểu thư duy nhất của Ôn Phủ, nhan sắc xinh đẹp nổi danh khắp cả kinh thành ai ai cũng đều biết, nhưng từ trước tới nay nàng lại chẳng hề hay biết rằng mình rất đẹp, tính tình thì dịu dàng điềm đạm ngoan ngoãn, phần lớn thời gian đều cúi đầu xấu hổ, đúng ở phía sau người khác. Cho dù có ngẫu nhiên cười một cái, đương nhiên cũng phải dùng quạt che mặt, uyển chuyển xoay người lại, nào có cười đến thản nhiên tùy ý, thoải mái đón ánh nắng mặt trời như bây giờ. Giống như...
Giống như là cả người đều đang bừng sáng.
Lời nói chuẩn bị ra khỏi miệng lại bị Lăng Lan nuốt xuống.
Chẳng lẽ trước đây nàng ấy đã hiểu lầm tình ý của cô nương dành cho công tử Thẩm gia rồi? Việc giải trừ hôn ước với hắn, thật sự khiến cô nương vui vẻ như vậy sao?
"Lăng Lan, ngày mai chúng ta đi chùa Từ Ân thắp hương đi."
Tạ ơn trời, tạ ơn thần linh, tạ ơn Bồ Tát, đã cho nàng cơ hội làm lại từ đầu một lần nữa.
Lăng Lan liên mồm đồng ý, nàng ấy bị Ôn Ninh lây nhiễm, cũng cảm thấy vui vẻ theo.
Vị Lương Thị kia nổi tiếng là khó sống chung, không gả vào Thẩm gia, có lẽ thật sự là chuyện tốt.
Ôn Ninh ở tại viện Hương Đề, đưa nàng về xong, Lăng Lan liền vội vàng đi tìm quản gia báo cáo về hành trình ngày mai, để bọn họ sớm chuẩn bị xe ngựa và nhân lực.
Ôn Ninh một mình trở về phòng, vừa vào phòng đã nhìn thấy bát canh ngọt trên bàn tròn ngoài sảnh, chính là món bánh trôi nấu rượu hoa quế* thơm ngọt mà nàng yêu thích nhất.
* Bánh trôi nấu rượu hoa quế:
Mặc dù đã nguội lạnh, nhưng Ôn Ninh vẫn bưng lên uống một ngụm.
Nguyên nhân cũng không phải vì lâu rồi chưa ăn.
Vào năm cuối đời trong sinh mệnh của nàng, lúc đó nàng đã có dấu hiệu dầu hết đèn tắt, rốt cục Bùi Hữu cũng không còn giam cầm nàng nữa. Hắn tìm cho nàng một tòa trạch viện ở ngoại ô cách xa kinh thành, cho lui hết thủ vệ luôn đứng canh gác ở xung quanh trong suốt mười hai canh giờ, còn đi khắp các nơi tìm một đầu bếp nổi danh đến, làm cho nàng một bát bánh trôi nấu rượu hoa quế này. Về sau đến ba tháng cuối cùng, hắn trực tiếp đưa cả Lăng Lan đã lấy chồng ở xa về, bởi vậy mỗi ngày nàng đều có thể ăn được một bát canh ngọt mà nàng yêu thích nhất.
Nhưng hương vị lúc đó, đến tột cùng vẫn không giống với bây giờ.
Ôn Ninh ăn hết miếng này đến miếng khác, không khỏi suy nghĩ xem tiếp theo nên làm như thế nào.
Khi nàng tỉnh dậy sau cơn ác mộng, cảm thấy vô cùng may mắn biết khi mình trùng sinh vào lúc còn chưa quen biết Bùi Hữu, điều này thực ra không hoàn toàn chính xác.
Khi đó, Bùi Hữu không ngần ngại dùng hết mọi tâm tư thủ đoạn để đoạt thê tử của người khác, cũng chẳng thèm để ý đến nguyện vọng của nàng mà bất chấp đưa nàng về nuôi dưỡng ở ngoại thất. Cuối cùng thậm chí còn không thèm để ý ánh mắt của thiên hạ mà cưới nàng làm chính thê, đơn giản chỉ bởi vì quãng thời gian cùng nàng ở chung khi còn bé.
Lúc bấy giờ Bùi Hữu còn chưa mang họ Bùi, mà chỉ là một người mang dòng máu Bùi gia lưu lạc ở bên ngoài, vẫn chưa nhận tổ quy tông trở thành Thế tử, hắn là Vương Hữu.
Mà nàng còn chưa tròn mười tuổi, đầu óc vẫn rất đơn thuần, bị hai vị ca ca dẫn đi đào tổ chim, chui lỗ chó, nào hiểu thiếu nữ thẹn thùng là như thế nào. Nàng thường xuyên giấu Ôn Đình Xuân, mặc quần áo của hạ nhân, sau đó trát bụi đất đầy mặt, rồi đi theo các ca ca ra khỏi phủ chơi.
Chính là vào lúc đó, Vương Hữu mà nàng quen biết vẫn là dân thường.
Nhà Vương Hữu nghèo, mẫu thân lại mang bệnh nặng, phụ thân hắn một mình kiêm luôn công việc của hai người, nhưng cả nhà vẫn cứ bụng đói không no. Vậy mà ông ấy lại chỉ cho phép Vương Hữu học hành, không cho phép hắn can thiệp vào việc gia đình.
Ôn Ninh đi theo hai người ca ca, biết không ít cách đầu cơ trục lợi để kiếm tiền, nên thường mang theo Vương Hữu, đến đỉnh núi nơi này để hái thảo dược, lại tới chân núi bên kia đuổi bắt gà rừng.
Lúc đó, nàng ngẫu nhiên bịa ra một cái tên, rồi nói với Vương Hữu rằng tên của nàng là "Tiểu Nhã", là con gái của một gia đình nghèo ở phía Tây thành.
Khi đó, Ôn Đình Xuân bận rộn nhiều việc, thường xuyên đi công tác xa nhà, một chuyến đi liền kéo dài mười ngày nửa tháng. Ôn gia không có chủ mẫu, nào có người nào quản được hai vị công tử một vị tiểu thư.
Một lần Ôn Đình Xuân trở về, đúng lúc nhìn thấy hai tiểu công tử toàn thân bùn bẩn, đang cười đùa hí hửng chui về từ lỗ chó ở hậu viện, theo sát sau lưng là viên minh châu nhỏ của ông - Ôn Ninh cả người dính đầy bụi đất. Trong lúc nhất thời ông gần như muốn nôn ra máu, nổi trận lôi đình.
Tuy Ôn Đình Xuân có tham vọng, nhưng trong nhà đã có hai trai một gái, ông cũng không muốn tái hôn, càng không muốn nuôi bọn nhỏ đến nam không ra nam, nữ không ra nữ. Sau đó ông quyết định từ bỏ sự nghiệp, dành nhiều thời gian ở nhà hơn, từ đó Ôn Ninh cũng không còn cơ hội ra ngoài quậy phá nữa.
Sau này khi lớn lên, Ôn Ninh đã sớm đem chuyện này vứt ra sau đầu. Nàng không bao giờ ngờ được rằng người thi đỗ Trạng Nguyên Lục Khôi*, vang danh khắp triều dã, còn làm chấn động cả kinh thành vì được Bùi gia nhận về, sau đó trở thành Thế tử Bùi Hữu lại chính là thiếu niên Vương Hữu nghèo túng mà mình quen biết lúc nhỏ. Mà hắn lại coi nàng là ánh trăng sáng, vẫn luôn một mực tìm kiếm nàng.
*Lục khôi hay lục nguyên cập đệ là từ dùng để chỉ người có thành tích đứng đầu trong cả 6 kỳ thi: thi huyện, thi phủ, thi viện, thi hương, thi hội, thi đình, trong lịch sử TQ chỉ có 2 người đạt được danh hiệu này.
Nếu như có thể trùng sinh vào năm chín tuổi, nàng nhất định sẽ thành thật đợi ở trong nhà, tuyệt đối không bao giờ đi ra ngoài trêu chọc người có vẻ bề ngoài ngây thơ, nhưng bên trong đen tối như Vương Hữu.
Nhưng bây giờ nàng đã mười lăm tuổi, dựa theo dòng thời gian của kiếp trước, mấy ngày nữa sau khi công bố kết quả kì thi mùa xuân, tin tức Vương Hữu trở thành Hội Nguyên** sẽ lan truyền khắp kinh thành. Trong kì thi Đình tiếp theo, hắn lại giành được vị trí thứ nhất, trở thành Trạng Nguyên Lục Khôi đầu tiên của Đại Dận.
**Hội nguyên là từ dùng để gọi thí sinh đỗ đầu trong kỳ thi Hội, đỗ đầu trong kỳ thi Hương là Giải nguyên, đỗ đầu trong thi Đình là Trạng nguyên.
Cũng bởi vì thanh danh nổi tiếng truyền xa lần này, mà Vương Hữu được phủ Quốc Công đã rời xa thế tục từ lâu để ý. Trưởng công chúa ăn chay niệm phật đã lâu không ra khỏi cửa vừa gặp hắn đã cảm thấy quen thân. Sau khi cẩn thận điều tra thân thế, lại phát hiện ra hắn chính là đứa con trai hai tuổi vô tình thất lạc khi còn nhỏ của mình.
Vương Hữu khôi phục lại họ Bùi, vốn đã có danh hiệu Trạng Nguyên, lại có thêm danh xưng Thế tử, lúc này hắn cũng chẳng thèm che giấu bản thân nữa, thế nên mọi người ai ai cũng đều biết thủ đoạn lôi đình, cùng tính khí bất thường của vị quý nhân mới nổi này.
Mà khi đó, nàng đang chờ đợi tam môi lục sính đến, gả vào Thẩm gia.
Cũng không nhớ rõ là lần nào cùng Lăng Lan ra đường đặt mua vật phẩm cần thiết cho hôn lễ, nàng bất ngờ gặp được Bùi Hữu trước cửa một tiệm thuốc.
Bùi Hữu lớn hơn nàng sáu tuổi, lúc nàng chín tuổi thì hắn đã mười lăm. Mấy năm này ngoại hình của nàng có sự thay đổi rất lớn, nhưng Bùi Hữu lại chẳng khác lúc trước bao nhiêu, chỉ có trang phục quần áo là lộng lẫy sang trọng hơn rất nhiều.
Nếu chỉ nhìn thấy hắn, có lẽ Ôn Ninh sẽ không nhớ ra, nhưng trùng hợp là hắn lại đang đứng trước cửa tiệm thuốc mà năm đó bọn họ thường xuyên lui tới. Gương mặt quen thuộc cùng với cửa hàng quen thuộc, lập tức đánh thức ký ức của Ôn Ninh.
Ngay tại lúc nàng còn đang sững sờ, người hầu bên cạnh Bùi Hữu đã chắp tay nói: "Thế Tử, chưởng quầy kia vẫn nói không quen cô nương nào có tên là Tiểu Nhã, nhìn vẻ mặt không giống như đang nói dối."
Vẻ mặt Bùi Hữu lạnh lùng, dường như sinh ra đã có khí chất cao quý, không nhìn ra được bộ dạng nghèo túng năm đó. Nghe vậy hắn khẽ nhíu mày, như thể đã mất hết kiên nhẫn, quay đầu đi vừa vặn đối mặt trực tiếp với Ôn Ninh đang ngây người.
Ôn Ninh đứng cách đó cũng không tính là xa, nên cũng nghe được rõ ràng câu mà người hầu nói.
Tiểu Nhã?
Đó không phải là nàng sao?
Lúc đó Ôn Ninh tâm tư đơn thuần, chỉ nghĩ rằng Trạng Nguyên Vương Hữu mà gần đây được lan truyền rộng rãi trong kinh thành, là Thế tử Bùi Hữu thất lạc nhiều năm của Phủ Quốc Công, cũng chính là Vương Hữu mà năm đó nàng quen biết sao? Vậy mà sau khi hắn trở thành người quyền quý rồi, mà vẫn nhớ tới việc đi tìm nàng?
Vương Hữu quả thật rất lương thiện.
Chắc hẳn năm đó biến mất không lời từ biệt, lại không bao giờ xuất hiện nữa, khiến hắn lo lắng rất lâu, cho nên đến hôm nay vẫn còn đi tìm nàng.
Mà Bùi Hữu hình như cũng cảm thấy nàng vô cùng quen mắt, nên rất bình tĩnh mà nhìn nàng.
Nàng nhoẻn miệng cười, bày ra vẻ mặt nghịch ngợm mà nàng vẫn thường làm khi còn nhỏ với hắn.
Đôi mắt Bùi Hữu lập tức sáng lên, đuôi mắt nhiễm ý cười, nhanh chân sải bước tới.
Lúc vừa đến trước người nàng, Ôn Ninh liền hành lễ với hắn: "Ôn Thị A Ninh, bái kiến Thế Tử gia."
Bàn tay đang định đỡ nàng của Bùi Hữu khựng lại giữa không trung, một lát sau, năm ngón tay của hắn nắm lại thành quyền, giấu ra sau lưng.