ÁNH TRĂNG SÁNG BỎ TRỐN CỦA QUYỀN THẦN

Biên tập: Hà Thu 


Đại sảnh nhất thi im lặng một lúc.


Ôn Đình Xuân và Thẩm Cao Lam đều không ng rằng, người vẫn luôn được nuôi dưỡng trong khuê phòng như Ôn Ninh lại nói ra nhng li này. Lương Thị lại càng choáng váng hơn, nhng li nói mà bà ta ấp ủ trong lòng t rất lâu, tại sao lại bị Ôn Ninh nói ra hết không sai một ch như vậy?


Ôn Ninh vẫn một mc rũ mắt, cụp mi, cũng không cảm thấy có gì không ổn.


Quả thật, nhng li này có chút không phù hp vi một cô nương chưa gả, nhưng khi nàng nghe được Lăng Lan nói hai nhà đang bàn chuyện nghị thân, phản ng đầu tiên của nàng chính là - không thể gả.


Nếu chỉ nói về con người Thẩm Tấn này, thì phải công nhận là hắn rất tốt. Trong lòng có văn chương, lại có chí ln, đối x vi nàng cũng đong đầy tình ý. Đi trước nếu không phải hắn không ngần ngại gây s vi Lương Thị, không phải nàng không lấy, thì nàng cũng chẳng vào được ca của Thẩm gia.


Kiếp trước khi nàng độ tuổi này, quả thc nàng cũng đã tng ngưỡng mộ hắn trong lòng. Sau khi biết tin hắn chết trận, hầu như ngày nào nàng cũng lấy nước mắt ra mặt, còn kiên quyết dt khoát thủ tiết vì hắn.


Nhưng sau khi sống lại một đi, nàng biết rõ ràng hơn ai hết, rằng gả cho một người, không chỉ gả cho một mình hắn, mà còn có cả gia đình của hắn na.


kiếp trước nếu không phải tại Lương Thị, thì sao nàng có thể dễ dàng tr thành đồ chơi trong tay Bùi Hu như vậy được?


Nghĩ đến Bùi Hu, thân thể Ôn Ninh càng cúi xuống thấp hơn: "Cha, Thẩm bá phụ, Thẩm bá mẫu, A Ninh thc s không muốn. Nhị công t tuấn tú lịch s, văn thao vũ lược, là người có tài, nhất định sẽ tìm được nàng dâu tốt hơn A Ninh, nên mong ba vị trưởng bối thành toàn."


Đã nói đến mc như vậy rồi, việc hôn s này đương nhiên không còn lý do gì để tiếp tục na.


Mặc dù đúng như Lương Thị mong muốn, nhưng bà ta bị Thẩm gia chuyển t chủ động sang bị động, tất cả li nói đều bị một cô nương gia như Ôn Ninh nói ra bằng sạch, còn nói đến thẳng thắn kiên quyết như thế, cuối cùng khiến bà ta cảm thấy mất hết mặt mũi, đành vung tay áo h lạnh một tiếng rồi ri đi. 


Thẩm Cao Lam nhìn Ôn Đình Xuân, lại nhìn Ôn Ninh, th dài rồi đi theo.


Chỉ còn lại Ôn Đình Xuân, nhìn qua Ôn Ninh vi vẻ mặt không thể tin nổi.


Ôn Ninh vẫn mang bộ dáng rũ mi lắng nghe như cũ.


Một lúc lâu sau, cảm xúc của Ôn Đình Xuân mi hòa hoãn lại, hỏi Ôn Ninh: "A Ninh, con thật s không muốn gả cho Thẩm Tấn sao?"


Ôn Ninh trả li: "Cha, nếu Thẩm gia có ý muốn thc hiện hôn ước, thì đã sm nh bà mối đến cầu hôn ngay t ngày A Ninh cập kê rồi. Thẩm Tấn tuy tốt, nhưng A Ninh không muốn trèo cao."


Ôn Ninh suy nghĩ thấu đáo như thế, cũng làm cho Ôn Đình Xuân ngạc nhiên: "Vậy thôi, dưa hái xanh không ngọt, cũng khó cho con có thể nghĩ thoáng được ra như vậy." 


Ông th dài, trên mặt hiện ra mấy phần mềm mại, giọng nói cũng tr nên nhẹ nhàng hơn: "Ôn Thị A Ninh nhà ta, tính tình hiền dịu, tài mạo song toàn, cha nhất định sẽ tìm cho con mối hôn s tốt hơn."



Bước ra khỏi sảnh chính, ánh hoàng hôn ngày xuân vẫn chưa tan hết, đúng vào lúc trong hoa viên đang tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, vài đôi chim thước đang hót líu lo trên cành, nhng bông hoa bị gió thổi nhẹ, khẽ đung đưa gật đầu, truyền đến một làn hương thơm.


Ôn Ninh hít một hơi thật sâu bầu không khí mùa xuân mát mẻ lại ấm áp này, lần đầu tiên ý thc được rằng bản thân mình đã thc s trùng sinh, hơn na còn được trùng sinh một cách có ý nghĩa. Hiện tại nàng có thể thay đổi được cuộc hôn nhân của mình vi Thẩm Tấn, tương lai nhất định cũng có thể thay đổi được nhiều chuyện hơn thế na, thay đổi tương lai của chính mình, thay đổi tương lai của Ôn gia.


Nghĩ đến đây, Ôn Ninh không khỏi bật cười, nụ cười phát ra t tận đáy lòng, chạm đến đáy mắt.


Lăng Lan đi theo phía sau nàng, vẫn đang ảo não vì cuộc hôn nhân không thành của nàng vi Thẩm Tấn, t trách mình không ngăn cản được cô nương nhất thi xúc động, ngẩng đầu lên lại trông thấy Ôn Ninh đang cười, nhất thi cũng ngẩn người trong giây lát.


Ôn Ninh là tiểu thư duy nhất của Ôn Phủ, nhan sắc xinh đẹp nổi danh khắp cả kinh thành ai ai cũng đều biết, nhưng t trước ti nay nàng lại chẳng hề hay biết rằng mình rất đẹp, tính tình thì dịu dàng điềm đạm ngoan ngoãn, phần ln thi gian đều cúi đầu xấu hổ, đúng phía sau người khác. Cho dù có ngẫu nhiên cười một cái, đương nhiên cũng phải dùng quạt che mặt, uyển chuyển xoay người lại, nào có cười đến thản nhiên tùy ý, thoải mái đón ánh nắng mặt tri như bây gi. Giống như...


Giống như là cả người đều đang bng sáng.


Li nói chuẩn bị ra khỏi miệng lại bị Lăng Lan nuốt xuống. 


Chẳng lẽ trước đây nàng ấy đã hiểu lầm tình ý của cô nương dành cho công t Thẩm gia rồi? Việc giải tr hôn ước vi hắn, thật s khiến cô nương vui vẻ như vậy sao? 


"Lăng Lan, ngày mai chúng ta đi chùa T Ân thắp hương đi."


Tạ ơn tri, tạ ơn thần linh, tạ ơn Bồ Tát, đã cho nàng cơ hội làm lại t đầu một lần na.


Lăng Lan liên mồm đồng ý, nàng ấy bị Ôn Ninh lây nhiễm, cũng cảm thấy vui vẻ theo. 


Vị Lương Thị kia nổi tiếng là khó sống chung, không gả vào Thẩm gia, có lẽ thật s là chuyện tốt.


Ôn Ninh tại viện Hương Đề, đưa nàng về xong, Lăng Lan liền vội vàng đi tìm quản gia báo cáo về hành trình ngày mai, để bọn họ sm chuẩn bị xe nga và nhân lc.


Ôn Ninh một mình tr về phòng, va vào phòng đã nhìn thấy bát canh ngọt trên bàn tròn ngoài sảnh, chính là món bánh trôi nấu rượu hoa quế* thơm ngọt mà nàng yêu thích nhất.


* Bánh trôi nấu rượu hoa quế:



Mặc dù đã nguội lạnh, nhưng Ôn Ninh vẫn bưng lên uống một ngụm. 


Nguyên nhân cũng không phải vì lâu rồi chưa ăn.


Vào năm cuối đi trong sinh mệnh của nàng, lúc đó nàng đã có dấu hiệu dầu hết đèn tắt, rốt cục Bùi Hu cũng không còn giam cầm nàng na. Hắn tìm cho nàng một tòa trạch viện ngoại ô cách xa kinh thành, cho lui hết thủ vệ luôn đng canh gác xung quanh trong suốt mười hai canh gi, còn đi khắp các nơi tìm một đầu bếp nổi danh đến, làm cho nàng một bát bánh trôi nấu rượu hoa quế này. Về sau đến ba tháng cuối cùng, hắn trc tiếp đưa cả Lăng Lan đã lấy chồng xa về, bi vậy mỗi ngày nàng đều có thể ăn được một bát canh ngọt mà nàng yêu thích nhất. 


Nhưng hương vị lúc đó, đến tột cùng vẫn không giống vi bây gi.


Ôn Ninh ăn hết miếng này đến miếng khác, không khỏi suy nghĩ xem tiếp theo nên làm như thế nào.


Khi nàng tỉnh dậy sau cơn ác mộng, cảm thấy vô cùng may mắn biết khi mình trùng sinh vào lúc còn chưa quen biết Bùi Hu, điều này thc ra không hoàn toàn chính xác.


Khi đó, Bùi Hu không ngần ngại dùng hết mọi tâm tư thủ đoạn để đoạt thê t của người khác, cũng chẳng thèm để ý đến nguyện vọng của nàng mà bất chấp đưa nàng về nuôi dưỡng ngoại thất. Cuối cùng thậm chí còn không thèm để ý ánh mắt của thiên hạ mà cưới nàng làm chính thê, đơn giản chỉ bi vì quãng thi gian cùng nàng chung khi còn bé.


Lúc bấy gi Bùi Hu còn chưa mang họ Bùi, mà chỉ là một người mang dòng máu Bùi gia lưu lạc bên ngoài, vẫn chưa nhận tổ quy tông tr thành Thế t, hắn là Vương Hu.


Mà nàng còn chưa tròn mười tuổi, đầu óc vẫn rất đơn thuần, bị hai vị ca ca dẫn đi đào tổ chim, chui lỗ chó, nào hiểu thiếu n thẹn thùng là như thế nào. Nàng thường xuyên giấu Ôn Đình Xuân, mặc quần áo của hạ nhân, sau đó trát bụi đất đầy mặt, rồi đi theo các ca ca ra khỏi phủ chơi. 


Chính là vào lúc đó, Vương Hu mà nàng quen biết vẫn là dân thường.


Nhà Vương Hu nghèo, mẫu thân lại mang bệnh nặng, phụ thân hắn một mình kiêm luôn công việc của hai người, nhưng cả nhà vẫn c bụng đói không no. Vậy mà ông ấy lại chỉ cho phép Vương Hu học hành, không cho phép hắn can thiệp vào việc gia đình.


Ôn Ninh đi theo hai người ca ca, biết không ít cách đầu cơ trục li để kiếm tiền, nên thường mang theo Vương Hu, đến đỉnh núi nơi này để hái thảo dược, lại ti chân núi bên kia đuổi bắt gà rng.


Lúc đó, nàng ngẫu nhiên bịa ra một cái tên, rồi nói vi Vương Hu rằng tên của nàng là "Tiểu Nhã", là con gái của một gia đình nghèo phía Tây thành.


Khi đó, Ôn Đình Xuân bận rộn nhiều việc, thường xuyên đi công tác xa nhà, một chuyến đi liền kéo dài mười ngày na tháng. Ôn gia không có chủ mẫu, nào có người nào quản được hai vị công t một vị tiểu thư.


Một lần Ôn Đình Xuân tr về, đúng lúc nhìn thấy hai tiểu công t toàn thân bùn bẩn, đang cười đùa hí hng chui về t lỗ chó hậu viện, theo sát sau lưng là viên minh châu nhỏ của ông - Ôn Ninh cả người dính đầy bụi đất. Trong lúc nhất thi ông gần như muốn nôn ra máu, nổi trận lôi đình.


Tuy Ôn Đình Xuân có tham vọng, nhưng trong nhà đã có hai trai một gái, ông cũng không muốn tái hôn, càng không muốn nuôi bọn nhỏ đến nam không ra nam, n không ra n. Sau đó ông quyết định t bỏ s nghiệp, dành nhiều thi gian nhà hơn, t đó Ôn Ninh cũng không còn cơ hội ra ngoài quậy phá na.


Sau này khi ln lên, Ôn Ninh đã sm đem chuyện này vt ra sau đầu. Nàng không bao gi ng được rằng người thi đỗ Trạng Nguyên Lục Khôi*, vang danh khắp triều dã, còn làm chấn động cả kinh thành vì được Bùi gia nhận về, sau đó tr thành Thế t Bùi Hu lại chính là thiếu niên Vương Hu nghèo túng mà mình quen biết lúc nhỏ. Mà hắn lại coi nàng là ánh trăng sáng, vẫn luôn một mc tìm kiếm nàng.


*Lục khôi hay lục nguyên cập đệ là t dùng để chỉ người có thành tích đng đầu trong cả 6 kỳ thi: thi huyện, thi phủ, thi viện, thi hương, thi hội, thi đình, trong lịch s TQ chỉ có 2 người đạt được danh hiệu này.


Nếu như có thể trùng sinh vào năm chín tuổi, nàng nhất định sẽ thành thật đi trong nhà, tuyệt đối không bao gi đi ra ngoài trêu chọc người có vẻ bề ngoài ngây thơ, nhưng bên trong đen tối như Vương Hu.


Nhưng bây gi nàng đã mười lăm tuổi, da theo dòng thi gian của kiếp trước, mấy ngày na sau khi công bố kết quả kì thi mùa xuân, tin tc Vương Hu tr thành Hội Nguyên** sẽ lan truyền khắp kinh thành. Trong kì thi Đình tiếp theo, hắn lại giành được vị trí th nhất, tr thành Trạng Nguyên Lục Khôi đầu tiên của Đại Dận.


**Hội nguyên là t dùng để gọi thí sinh đỗ đầu trong kỳ thi Hội, đỗ đầu trong kỳ thi Hương là Giải nguyên, đỗ đầu trong thi Đình là Trạng nguyên.


Cũng bi vì thanh danh nổi tiếng truyền xa lần này, mà Vương Hu được phủ Quốc Công đã ri xa thế tục t lâu để ý. Trưởng công chúa ăn chay niệm phật đã lâu không ra khỏi ca va gặp hắn đã cảm thấy quen thân. Sau khi cẩn thận điều tra thân thế, lại phát hiện ra hắn chính là đa con trai hai tuổi vô tình thất lạc khi còn nhỏ của mình.


Vương Hu khôi phục lại họ Bùi, vốn đã có danh hiệu Trạng Nguyên, lại có thêm danh xưng Thế t, lúc này hắn cũng chẳng thèm che giấu bản thân na, thế nên mọi người ai ai cũng đều biết thủ đoạn lôi đình, cùng tính khí bất thường của vị quý nhân mi nổi này.


Mà khi đó, nàng đang ch đi tam môi lục sính đến, gả vào Thẩm gia.


Cũng không nh rõ là lần nào cùng Lăng Lan ra đường đặt mua vật phẩm cần thiết cho hôn lễ, nàng bất ng gặp được Bùi Hu trước ca một tiệm thuốc.


Bùi Hu ln hơn nàng sáu tuổi, lúc nàng chín tuổi thì hắn đã mười lăm. Mấy năm này ngoại hình của nàng có s thay đổi rất ln, nhưng Bùi Hu lại chẳng khác lúc trước bao nhiêu, chỉ có trang phục quần áo là lộng lẫy sang trọng hơn rất nhiều. 


Nếu chỉ nhìn thấy hắn, có lẽ Ôn Ninh sẽ không nh ra, nhưng trùng hp là hắn lại đang đng trước ca tiệm thuốc mà năm đó bọn họ thường xuyên lui ti. Gương mặt quen thuộc cùng vi ca hàng quen thuộc, lập tc đánh thc ký c của Ôn Ninh.


Ngay tại lúc nàng còn đang sng s, người hầu bên cạnh Bùi Hu đã chắp tay nói: "Thế T, chưởng quầy kia vẫn nói không quen cô nương nào có tên là Tiểu Nhã, nhìn vẻ mặt không giống như đang nói dối."


Vẻ mặt Bùi Hu lạnh lùng, dường như sinh ra đã có khí chất cao quý, không nhìn ra được bộ dạng nghèo túng năm đó. Nghe vậy hắn khẽ nhíu mày, như thể đã mất hết kiên nhẫn, quay đầu đi va vặn đối mặt trc tiếp vi Ôn Ninh đang ngây người.


Ôn Ninh đng cách đó cũng không tính là xa, nên cũng nghe được rõ ràng câu mà người hầu nói.


Tiểu Nhã?


Đó không phải là nàng sao?


Lúc đó Ôn Ninh tâm tư đơn thuần, chỉ nghĩ rằng Trạng Nguyên Vương Hu mà gần đây được lan truyền rộng rãi trong kinh thành, là Thế t Bùi Hu thất lạc nhiều năm của Phủ Quốc Công, cũng chính là Vương Hu mà năm đó nàng quen biết sao? Vậy mà sau khi hắn tr thành người quyền quý rồi, mà vẫn nh ti việc đi tìm nàng?


Vương Hu quả thật rất lương thiện.


Chắc hẳn năm đó biến mất không li t biệt, lại không bao gi xuất hiện na, khiến hắn lo lắng rất lâu, cho nên đến hôm nay vẫn còn đi tìm nàng.


Mà Bùi Hu hình như cũng cảm thấy nàng vô cùng quen mắt, nên rất bình tĩnh mà nhìn nàng.


Nàng nhoẻn miệng cười, bày ra vẻ mặt nghịch ngm mà nàng vẫn thường làm khi còn nhỏ vi hắn.


Đôi mắt Bùi Hu lập tc sáng lên, đuôi mắt nhiễm ý cười, nhanh chân sải bước ti.


Lúc va đến trước người nàng, Ôn Ninh liền hành lễ vi hắn: "Ôn Thị A Ninh, bái kiến Thế T gia."


Bàn tay đang định đ nàng của Bùi Hu khng lại gia không trung, một lát sau, năm ngón tay của hắn nắm lại thành quyền, giấu ra sau lưng.

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin