Biên tập: Hà Thu
Thật ra Ôn Ninh kiếp trước không hề keo kiệt, không những không keo kiệt mà còn có chút không biết củi, gạo, dầu, muối quý giá tới mức nào.
Đợi đến khi nàng nhận ra bạc là một thứ tuyệt diệu đến mức nào, thì nàng đã bị Bùi Hữu giam cầm, không còn chỗ dùng đến bạc nữa.
Nhưng đời này, nàng quả thực coi tiền như mạng.
Còn không phải là mạng sao?
Nàng đã dùng bốn ngàn lượng, để đổi lấy hai cái mạng cho vợ chồng Vương thị đó.
Cái áo lông cáo này, là do Ôn Lan cùng Ôn Kỳ, biết nàng sợ lạnh nên cố ý săn lùng cho nàng trong chuyến đi săn mùa xuân hai năm trước. Hai người phải mất một năm rưỡi mới có thể tích góp đủ số lông cáo trắng để làm thành áo.
Nếu mua ở bên ngoài, không tốn đến hơn ngàn lượng thì cũng phải tốn đến mấy trăm lượng bạc cũng nên.
Vừa nãy trong tình thế cấp bách, vậy mà nàng lại đưa nó cho Bùi Hữu làm đệm chăn.
"Cái này..." Ôn Ninh liếm liếm môi: "Đắt lắm..."
Bùi Hữu: "..."
Ôn Ninh lại một lần nữa nếm trải cảm giác đau lòng lúc trước ở Nghi Xuân Uyển. Tất cả tiền bạc của nàng đều tiêu hết vào tửu lâu rồi, giờ lấy đâu ra bạc mà mua áo lông khác nữa?
Bùi Hữu cũng không phải là người tốt bụng đến mức sẽ bồi thường quần áo cho người khác.
Đều do nàng quá tốt bụng.
Nhưng không ngờ chưa được một lát, Bùi Hữu lại hỏi nàng: "Bao nhiêu bạc?"
Hả?
À, suýt nữa đã quên mất, Bùi Hữu đời này, có chút khác biệt với đời trước.
Đời này Bùi Hữu vẫn còn có chút lương tâm.
Ôn Ninh định mở miệng nói năm trăm lượng, nhưng sau đó nghĩ lại, chiếc áo lông này là hai vị ca ca của nàng phải mất hơn một năm trời săn lùng mới có được, cho dù là về màu sắc hay chất lượng đều thuộc dạng cực phẩm, đồng thời bên trong còn chứa đựng tình yêu thương của hai ca ca dành cho vị muội muội là nàng nữa.
Đây đâu phải là thứ mà mấy bộ áo lông cáo giá vài trăm lượng ngoài thị trường kia có thể so sánh được?
Người ta là Thế Tử của phủ Quốc Công, chả lẽ lại thiếu chút bạc này ư? Sao không nhân cơ hội lừa gạt, à không, nhân cơ hội này đòi lại số bạc mà Bùi Hữu thiếu nợ nàng?
Vẻ mặt Ôn Ninh bình tĩnh nói: "Hai ngàn lượng."
Bùi Hữu không thể tưởng tượng được nhìn qua, nhanh chóng cười nhạo một tiếng.
Ôn Ninh dễ như trở bàn tay đọc ra ý tứ chế nhạo của hắn, đơn giản chính là chế nhạo nàng là "kẻ tham tiền".
Người đọc sách ấy à, phần lớn đều tự xưng là người ngay thẳng, lương thiện, coi tiền bạc như rác rưởi, những kẻ "tham tiền" giống như phạm vào tội lớn, mẫu thân của Đoạn Như Sương cũng chỉ vì xuất thân thương nhân mà bị khinh thường.
Nhưng nàng không quan tâm, đặc biệt là những gì Bùi Hữu nghĩ về nàng.
"Bùi công tử, để tránh gây ra một số tin đồn không hay, đến lúc đó ngài nhờ người cầm ngân phiếu đến Binh Bộ, đưa cho Nhị ca ca ta là được." Ôn Ninh sợ hắn đổi ý: "Ngài yên tâm, những lời lần trước tiểu nữ nói trong quán trà, câu nào cũng là thật, tiểu nữ sẽ không mượn bất kỳ lý do gì dây dưa Bùi công tử nữa."
Ôn Ninh thở dài: "Mặc dù trái tim tiểu nữ thích công tử, nhưng công tử vui vẻ, tiểu nữ mới hạnh phúc được."
Bùi Hữu chăm chú nhìn nàng một lúc, cũng không để ý đến nàng, lại tiếp tục nằm xuống áo lông cáo.
Ôn Ninh không biết hắn có đồng ý hay không, nhưng nàng biết rõ tính tình của hắn, nên không đuổi theo nói chuyện này nữa, chỉ nghĩ nếu như thật sự lừa gạt được hai ngàn lượng bạc từ tay hắn, vậy chẳng phải tửu lâu có thể tiến triển càng nhanh càng thuận lợi hơn sao?
Nghĩ như vậy, nàng lại thấy ở cùng một không gian với Bùi Hữu, có lẽ cũng không khó chịu đến vậy.
Vừa rồi Ôn Ninh ngủ không ngon giấc, hiện tại quả thực đã là đêm khuya, nàng thấy Bùi Hữu có lẽ không còn gì đáng ngại, liền nhắm mắt nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Bên kia khe núi, Đồ Bạch đang dẫn đầu một đoàn người cầm đuốc, vội vã tìm kiếm trong đêm.
Cố Phi coi như còn biết suy nghĩ, sau khi xảy ra sự việc liền liên lạc với hắn đầu tiên, thay vì thông báo cho phủ Quốc Công. Sau khi hiểu rõ toàn bộ sự việc, hắn quyết định lựa chọn tạm thời giữ bí mật.
Dù sao sau khi xảy ra vụ hỏa hoạn ở quán trà, Bùi Hữu giống như đã biết trước mà dặn dò hắn, sau này nếu giữa "hắn" và Ôn gia cô nương xảy ra chuyện gì bất thường, thì cần giữ bí mật.
Chuyện xảy ra hôm nay, cũng không bình thường.
Bùi Hữu không hề có chút tình cảm nào với cô nương Ôn gia kia, thậm chí có thể nói là rất chán ghét nàng, sao có thể nhảy xuống núi theo nàng được?
Lúc Cố Phi kể lại với hắn, hắn cũng hoài nghi đầu óc của tên thị vệ chất phác này có vấn đề.
Nhưng dù thế nào đi nữa, hắn cũng làm theo lời dặn dò của Bùi Hữu, không báo lại cho phủ Quốc Công, còn ngăn chặn tiểu nha hoàn muốn báo tin cho Ôn gia kia lại, tự mình dẫn người xuống núi tìm.
Lúc Bùi Hữu trở về phủ Quốc Công, việc đầu tiên hắn làm chính là thành lập một đội ám vệ bí mật chỉ trung thành với mình.
Hơn nửa năm trôi qua, đội ám vệ kia đã bắt đầu thành hình, giờ vừa vặn đưa bọn họ ra ngoài rèn luyện kỹ năng một chút.
Nhưng có vẻ như hắn đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.
Đỉnh núi phía Tây thành không cao, cũng không có dốc đứng, bọn họ nhanh chóng tìm thấy toa xe bị hỏng cùng con ngựa bị ngã gãy chân, nhưng bốn phía xung quanh lại không thấy bóng dáng của Bùi Hữu và Ôn Ninh.
Hắn phái năm mươi người ra ngoài, tìm từ ban ngày đến hoàng hôn, vẫn không thấy bóng dáng hai người họ. Thậm chí hắn còn có chút hối hận vì bản thân đã tự ý hành động, dù sao đây cũng là chuyện liên quan đến sinh tử.
Nhưng nếu bây giờ quay về phủ Quốc Công xin giúp đỡ, đội ám vệ sẽ bị bại lộ.
Mặc dù không biết tại sao Bùi Hữu thân là Thế Tử của phủ Quốc Công, mà lúc nào cũng ôm lòng cảnh giác với phủ Quốc Công, nhưng chuyện hắn đã dặn dò, y nhất định sẽ làm theo.
Thấy không có con ngựa nào chết, Bùi Hữu lại vốn là người có võ công, nên chắc hẳn không có gì đáng ngại.
Cố Phi có chút không kiên nhẫn: "Tìm lâu như vậy mà vẫn không thấy, đám người ngươi dẫn đến là người gì vậy? Ta phải về phủ Quốc Công, mang thêm nhiều người đến đây!"
"Không được." Đồ Bạch ngăn hắn lại: "Có lẽ bọn họ không ở gần đây, chúng ta chia binh ra thành bốn đường, tìm kiếm ở hướng xa hơn là được."
"Các ngươi tổng cộng chỉ có năm mươi người, chia làm bốn đường, một đội tầm mười người, vậy phải tìm đến khi nào? Lỡ như Thế Tử xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ngươi có gánh vác nổi không?"
Cố Phi quay người định đi, lại bị Đồ Bạch chặn lại.
Một người muốn đi, một người ngăn cản, hai người liền đánh nhau tay không.
Cố Phi cùng Đồ Bạch tuổi tác tương đương, cùng có thân thể dẻo dai, chiêu thức thẳng thắn. Nhưng thân hình của Đồ Bạch lại linh hoạt như rồng, chỉ mười chiêu đã chế trụ được Cố Phi.
Cố Phi cũng coi như là một trong những cao thủ giỏi nhất của phủ Quốc Công, vậy mà không ngờ lại bị Đồ Bạch đánh bại nhanh như vậy, hắn vừa xấu hổ vừa tức giận: "Ngươi chơi gian lận! Ngươi thả ta ra, có bản lĩnh thì đấu lại lần nữa xem!"
"Trói hắn lại cho ta!" Đồ Bạch không khách khí ném hắn cho hai ám vệ.
"Những người còn lại chia ra làm bốn đường, đi xa khoảng năm dặm, dùng kèn làm hiệu lệnh!"
"Tuân mệnh!"
Bốn nhóm người phân tán theo bốn hướng: đông, tây, nam, bắc.
Ôn Ninh không biết mình đã ngủ bao lâu, nói chung ở trong hoàn cảnh này, vẫn không tài nào ngủ yên nổi, bên tai nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, nàng liền mở mắt ra.
Vừa mở mắt, lại không khỏi rùng mình một trận.
Nhiều lần nàng bỏ trốn, đều bị Đồ Bạch mang theo đội ám vệ này bắt về.
Đội ám vệ khom người chờ lệnh, Bùi Hữu giống như không có chuyện gì đứng ở ngay phía trước, thấy nàng mở mắt, liền nhanh như gió liếc qua.
Lúc này mới là năm Gia Hòa thứ mười lăm, hóa ra lúc hắn mới về phủ Quốc Công đã bắt đầu tính toán.
Thì ra là ở ngay năm Gia Hòa thứ mười lăm, Bùi đại nhân đã bắt đầu thành hình.
Ôn Ninh chống người dậy. Một buổi tối trôi qua, chỉ còn lại chút nhức mỏi ở xương bả vai, vết sưng tấy ở chân dường như đã đỡ hơn rất nhiều.
Nàng chật vật bám vào vách núi đứng dậy, Bùi Hữu đã dạo bước tới trước mặt nàng.
Nếu để ý kỹ, sẽ thấy trên người hắn vẫn còn thoang thoảng mùi máu tanh, nhưng sống lưng hắn vẫn thẳng tắp, trông hoàn toàn khác với người bất tỉnh nhân sự mấy canh giờ trước.
Trời vẫn còn tối, củi đốt trong động đã gần tàn, khi Bùi Hữu đi tới, ánh sáng liền bị che khuất hơn nửa.
"Ôn cô nương." Rõ ràng đã ở trước mặt, hắn còn tiến lên một bước, Ôn Ninh theo bản năng lùi về phía sau, bị hắn bao phủ trên vách núi đá: "Cô đang nhìn gì?"
Hắn rũ mắt nhìn nàng, con ngươi không hề che giấu... sự rét lạnh.
Ôn Ninh ngước mắt, khó hiểu nhìn hắn: "Không phải ngài gọi người của phủ Quốc Công tới đón ngài sao?"
Đôi mắt đen của Bùi Hữu dừng ở trên mặt nàng, khoảng cách gần đến mức nàng gần như có thể ngửi thấy mùi huân hương thuộc về chiếc lông cáo của nàng trên người hắn.
Ôn Ninh ngửa mặt lên nhìn thẳng vào hắn, chớp mắt mấy cái dưới cái nhìn chăm chú của hắn.
Hắn dời mắt đi chỗ khác.
"Đưa nàng đi cùng." Hắn thờ ơ ra lệnh, sau đó cất bước đi trước.
Ôn Ninh cụp mắt xuống, buông lỏng chiếc túi thơm bị mình siết chặt ra.
Kỹ năng diễn xuất của nàng... đã tiến bộ rất nhiều.
Nhóm ám vệ này của Bùi Hữu, ít nhất trước năm Gia Hòa thứ mười lăm, không bị người ngoài phát hiện. Nàng tin chắc vừa rồi nếu mình để lộ ra sơ hở gì đó, Bùi Hữu sẽ lại muốn giết nàng.
Đồ Bạch đi theo Bùi Hữu, đỡ hắn một phen.
Trong số mấy người còn lại, có hai người đi theo Ôn Ninh, thấy nàng đi tập tễnh, một người trong đó hơi ngồi xổm xuống nói: "Cô nương, mạo phạm".
Ôn Ninh suy nghĩ một chút, đã đến mức này rồi, nàng cũng không để ý được nhiều như vậy. Nếu không với tốc độ hiện tại của nàng, có lẽ mấy cảnh giờ nữa cũng chẳng ra được khỏi núi.
Nàng khom người xuống vòng tay qua cổ của người nọ, để hắn cõng lên.