Biên tập: Hà Thu
Đêm đen như mực, cơn mưa nặng hạt tựa trút nước.
Mùa đông ở phương Bắc rất ít khi có mưa như vậy, hơn nữa còn mang theo giông bão gào thét từng đợt trên bầu trời Nhạn Môn Quan, giống như có yêu ma quỷ quái chuẩn bị kéo tới.
Những binh sĩ đóng giữ ở cửa Nhạn Môn Quan người nào cũng đứng thẳng tắp bất động, mặt mày nghiêm trang, thỉnh thoảng bị nước mưa che đi tầm mắt, mới dám thuận thế liếc nhìn về phía tướng lĩnh đã bày xong trận địa nghênh đón quân địch ở phía trước.
Sau khi dẹp xong cuộc phản loạn ở Tuyên Bình, giang sơn mới dần yên ổn. Đại Đô Đốc chỉ đến giám sát nơi này vào những ngày quan trọng, nếu ngẫu nhiên có tới canh giữ mấy ngày, cũng sẽ ở tại phủ Tổng binh. Nhưng hai ngày nay lại tự mang binh sĩ của mình đến đóng giữ ở cửa thành. Quả là chuyện lạ!
Cũng không biết trong kinh thành đã xảy ra chuyện nhiễu loạn gì rồi?
Mùa đông ngày dài đêm ngắn, chỉ còn thời gian một chén trà nữa là đến lúc đóng cửa thành.
Đúng lúc này phía trước đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa, không nhanh không chậm, từ xa tới gần, một chiếc xe ngựa chậm rãi xuất hiện sau màn mưa.
"Con trai và con dâu của lão thân đang làm chút việc vặt ở ngoài quan ngoại, nghe tin cháu trai bị bệnh nặng, trong lòng lão thân liền nóng như lửa đốt, vậy nên mới quấy rầy vào lúc này. Đây là văn thư thông hành, làm phiền các vị quan gia."
Chiếc xe ngựa phía sau màn mưa vô cùng bình thường, ban đêm thậm chí còn không có một ngọn đèn, nhưng nương theo đèn đuốc của cổng thành, vẫn có thể nhìn thấy đôi bàn tay nhăn nheo đầy khe rãnh của bà lão.
Gã sai vặt đánh ngựa khom người hành lễ, dưới trời mưa to cũng không dám ngẩng đầu lên, tay nâng cao giấy thông hành đưa đến trước mặt Đô đốc: "Đại nhân, thỉnh ngài xem cho."
Vị Đô Đốc râu trắng cũng không đưa tay ra nhận, mà liếc nhìn cấp dưới bên cạnh một cái, người cấp dưới vội vàng tiến lên nhận lấy giấy thông hành, còn y thì cầm theo ngọn đèn tiến lên, chiếu sáng xe ngựa.
Binh sĩ bung dù cho Đại Đô Đốc cũng đang phỏng đoán, không biết gần đây đến tột cùng là muốn tìm người nào, mà phải để Đại Đô Đốc đích thân chạy đến, tự mình kiểm tra từng chiếc xe ngựa, giống như là sợ xảy ra điều gì sơ suất.
Ngọn đèn mờ nhạt chiếu sáng bên trong xe ngựa, hình bóng hai người ngồi trong xe hiện lên. Là một lão bà lão và một tỳ nữ.
"Đây là nô tài trong nhà, con trai lo lắng cho lão thân đường xá xa xôi, không có người bên cạnh chăm sóc, nên đặc biệt căn dặn lão thân mang nàng đi cùng." Giọng nói già nua của bà lão vang lên.
"Tất cả xuống xe kiểm tra!" Con ngươi giống như chim ưng của Đại Đô Đốc nhìn chằm chằm vào tỳ nữ trẻ tuổi bên cạnh bà lão.
Người tỳ nữ nhìn ra màn mưa to như trút nước bên ngoài xe rồi lại nhìn bà lão với ánh mắt đầy lo lắng. Bà lão hiền hòa khẽ vỗ cánh tay nàng trấn an, nàng cũng thuận theo cánh tay mà đỡ bà lão xuống xe.
Cùng với gã sai vặt, ba người bị truy hỏi cặn kẽ gần nửa canh giờ, chiếc xe ngựa cũng bị lục soát trừ trong ra ngoài không bỏ sót bất cứ thứ gì.
Mãi cho tới khi xác nhận được cả ba người không có nửa lời gian dối, mà bên trong xe ngựa cũng chẳng tìm thấy vật gì đáng nghi, Đại Đô Đốc mới khoát tay áo, ý bảo cho xe đi.
Tiếng ngựa hí vang lên, xe ngựa chậm rãi thuận lợi đi qua cửa thành.
Mưa lớn vẫn chưa tạnh, đèn đuốc ở cửa thành vẫn sáng trưng. Có người chắp tay nói: "Đại nhân, đã đến giờ Hợi* một khắc."
* 21 giờ đến 23 giờ
Đáng lẽ giờ Tuất* năm khắc là phải đóng cửa thành rồi.
*19 giờ đến 21 giờ
Lông mày như hoa râm của Đô Đốc nhíu chặt lại, trầm ngâm một lát: "Tiếp tục canh gác, không được lơ là!"
"Tuân mệnh!"
Mà chiếc xe ngựa vừa mới vượt qua cửa thành, sau khi đi qua con sông đào bảo vệ thành, đột nhiên bắt đầu tăng tốc.
"Cô nương, chúng ta thật sự đã ra ngoài rồi! Thật sự đã ra được rồi!" Người tỳ nữ trẻ tuổi rũ bỏ sự im lặng lúc trước, hưng phấn túm lấy tay của bà lão, mặt mũi tràn đầy vui vẻ: "Phía trước chính là quan ngoại, chúng ta... Không, là người, cô nương từ đây người được tự do rồi!"
Nói xong câu cuối còn có chút nghẹn ngào.
Một khắc trước* sắc mặt bà lão vẫn còn tái nhợt tiều tuỵ, giờ phút này trong hai mắt lại lộ ra vẻ linh động của thiếu nữ, nhưng giọng nói lại vẫn già nua như trước: "Tay nghề của vị thuật sĩ giang hồ kia quả thật cao siêu, không uổng công chúng ta tiêu phí hết nửa gia sản."
*15 phút
Người tỳ nữ liên tục gật đầu: "Vừa rồi mưa lớn như vậy, đúng là muốn dọa chết em rồi! Mong rằng giọng nói, dáng vẻ và tướng mạo này có thể giữ được ba ngày như lời hắn nói. Đến lúc đó Bùi..."
Bà lão cười rộ lên, hai mắt rạng rỡ phát sáng không hề có chút ăn nhập nào với diện mạo già nua của bà.
"Thỉnh cầu ngươi đi nhanh một chút nữa đi, lão phu nhân nhà ta lo lắng sốt ruột cho cháu trai, tối nay e là phải lên đường suốt đêm đấy." Tỳ nữ kéo màn xe ra, dặn dò tên sai vặt phía trước.
Một chủ một tớ hai người từ kinh thành xuất phát, trên đường liên tục cải trang, gã sai vặt này đương nhiên là thuê tạm thời, cũng không biết được thân phận thật sự của hai người.
Tốc độ của xe ngựa càng ngày càng nhanh.
Ôn Ninh nhẹ nhàng vén rèm cửa sổ xe ngựa ra một khe hở nhỏ, gió mát thoáng chốc chợt ùa vào. Vừa đi qua Nhạn Môn Quan, mưa dường như đã nhỏ lại, ngưng tụ thành từng hạt tuyết trắng xoá, từng hạt một rơi xuống mặt nàng, lại làm cho nàng cảm thấy hết sức thoải mái, dễ chịu.
Nửa năm tính toán, nửa tháng sống trong thấp thỏm lo âu, gần như là ngày đêm không ngủ, cuối cùng mới đi tới được nơi này.
Chỉ cần ra khỏi Nhạn Môn Quan, nàng sẽ hoàn toàn thoát khỏi Bùi Hữu, không còn là cá chậu chim lồng, sẻ nhỏ trong lòng bàn tay, mặc hắn đùa giỡn nữa.
"Cô nương, sáng sớm ngày mai chúng ta phải tách ra thôi, em sẽ tranh thủ thời cơ trở về, đi đường vòng sang Giang Nam để cho mọi người nhầm lẫn em thành người. Nếu sau đó em có bị bắt lại, em sẽ nói người đã chết ở trên đường đi, còn em..."
Lời này còn chưa nói xong, Ôn Ninh cũng chưa kịp nói lời cự tuyệt, thì đã nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên từ khe hở hẹp trên cửa sổ xe.
Âm thanh vội vã, từ xa đến gần, dường như còn có thể mơ hồ nghe thấy có người đang hét lên "dừng lại".
Sắc mặt của chủ tớ hai người đều biến đổi, tỳ nữ không ngồi im được nữa, có ý muốn mở cửa sổ ra nhìn một chút. Ôn Ninh nắm lấy tay nàng, trấn an vỗ nhẹ: "Lăng Lan, chớ hoảng sợ."
"Lão phu nhân, chỉ sợ chúng ta gặp phải sơn tặc rồi, hai người ngồi cho chắc." Giọng nói của gã sai vặt từ phía trước truyền đến, cùng với tiếng đánh ngựa liên hồi, tốc độ của xe ngựa càng lúc càng nhanh.
Nghe nói là sơn tặc, trái tim Ôn Ninh ngược lại thả lỏng hơn nhiều.
Đã là tặc, vậy thứ chúng muốn đơn giản chính là tiền tài. Nàng cùng Lăng Lan lần này cải trang giả dạng, một người là bà lão mặt đầy nếp nhăn, một người là tỳ nữ diện mạo xấu xí, mặt đầy tàn nhang. Nếu có bị sơn tặc đuổi kịp, bỏ chút tiền tài cũng không sao.
Xe ngựa tăng tốc tiến lên, cuốn bụi đất và bùn sau mưa mù mịt, gió mạnh thổi vào tấm rèm dày nặng khiến nó bay lên, không che hết nổi khung cảnh trong xe nữa. Các nàng vì muốn che giấu thân phận, nên cũng không dám chọn một con ngựa tốt, chỉ chọn một con ngựa bình thường. Sau khi phi nước đại trong thời gian dài, con ngựa hiển nhiên đã có chút kiệt sức.
Tiếng vó ngựa phía sau ngày càng đến gần, chỉ nghe tiếng ngựa hí vang, xe ngựa xóc nảy một cái rồi đột ngột dừng lại.
Sắc mặt Lăng Lan tái nhợt đỡ lấy Ôn Ninh, hai người đều biết bản thân đã bị cản lại, cũng không ai lên tiếng, chỉ lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài.
Nhưng tên sai vặt lại im lặng không lên tiếng, người tới cũng không nói gì, ngay cả ngựa của bọn họ dường như cũng đã an tĩnh trong giây lát.
Trong đêm tối mưa gió, sự tĩnh lặng hoá thành áp lực vô hình, nặng nề đè xuống hai người ngồi trong xe ngựa.
Trong lòng Ôn Ninh bỗng thấy bất an, rồi lại cảm thấy không có khả năng.
Chuyến đi này nàng ấp ủ đã lâu, ngày chạy trốn cũng đã lựa chọn kỹ càng. Lúc nàng rời kinh, Bùi Hữu đang trấn thủ biên phòng ở ngoài Kế Châu cách xa hàng ngàn dặm. Đợi tới khi tin tức đến được chỗ hắn, cũng đã là ba ngày sau. Huống hồ trên đường chạy trốn nàng còn thiết kế rất nhiều chướng ngại để đánh lạc hướng, cho dù ngựa của hắn có nhanh, cũng không có khả năng tìm ra vị trí của nàng nhanh như vậy mà đuổi theo kịp.
Cả người Lăng Lan không ngừng phát run, Ôn Ninh lại vỗ vỗ tay nàng lần nữa, ý bảo nàng thả lỏng.
Chẳng mấy chốc, phía trước đã vang lên tiếng vó ngựa.
Một con ngựa không nhanh không chậm tiến đến gần xe ngựa, bước chân vô cùng rõ ràng thanh thuý.
Chỉ chốc lát sau, hai người liền nhìn thấy chiếc vỏ kiếm màu trắng bạc, nhẹ nhàng vẩy một cái, vén màn xe dày nặng lên. Bộ áo giáp màu trắng bạc lập tức hiện ra trong tầm mắt.
Dù đêm đã khuya, người tới cũng không mang theo đuốc chiếu sáng, đêm mưa thậm chí còn không có chút ánh trăng, nhưng bộ áo giáp trắng bạc của hắn vẫn giống như mượn được ánh sáng từ mặt trời, chiếu sáng khuôn mặt góc cạnh cùng đôi mắt đen sâu thẳm của hắn hết sức rõ ràng.
Trong khoảnh khắc Ôn Ninh đối mắt với hắn, cả người như rơi vào hầm băng.
"Lăng Lan!" Ôn Ninh đột nhiên ngồi dậy.
"A Lan ở đây! Cô nương làm sao vậy? Chẳng lẽ lại gặp ác mộng sao?" Lăng Lan nghe được cô nương nhà mình gọi, vội vàng buông công việc trong tay xuống tiến vào phòng, lúc này nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Ôn Ninh, trên trán còn toát mồ hôi lạnh, liền nhanh chóng lấy khăn ra vừa giúp nàng lau mồ hôi vừa đau lòng nói: "Cô nương gần đây càng ngày càng thường xuyên gặp ác mộng. Hay là để em mời lang trung đến đây kê cho người mấy chén thuốc an thần uống nhé? Hình như gần đây Đại công tử cũng bị phong hàn, mỗi ngày đều có lang trung ra ra vào vào bắt mạch thăm khám, mời ông ấy tiện đường vào khám cho người, chắc cũng không có gì phiền toái đâu."
Ánh mắt Ôn Ninh vẫn trống rỗng, đồng tử hơi giãn ra, như thể bị sợ hãi quá mức.
"Cô nương?" Lăng Lan lại gọi một tiếng: "Tiểu thư?"
Lúc này Ôn Ninh mới hoàn hồn, chớp chớp đôi mắt, ánh mắt nhìn nàng ấy cũng dần dần mềm mại lại.
"Lăng Lan chúng ta vẫn đang ở Ôn Phủ phải không?"
Lăng Lan nhíu mày, từ sau lần trước cô nương phát sốt, liền thường xuyên gặp ác mộng, khi tỉnh lại còn hỏi mấy vấn đề kỳ quái. Ví dụ như năm nay là năm nào, em còn chưa gả chồng ư, rồi cái gì mà Đại công tử Nhị công tử đang ở đâu, hôm nay lại thêm một câu chúng ta còn ở Ôn Phủ đúng không.
"Cô nương, đương nhiên là chúng ta đang ở Ôn Phủ rồi." Lăng Lan dịu dàng nói: "Cô nương người nằm nghỉ thêm lúc nữa đi, em đi sang viện của Đại công tử thỉnh lang trung sang khám cho người."
Nhìn bóng lưng vội vàng rời đi của Lăng Lan, Ôn Ninh cũng không ngăn lại.
Có lẽ nàng nên để lang trung khám rồi kê cho thang thuốc, nàng không muốn mỗi ngày đều mơ thấy những chuyện như vậy, khi tỉnh lại đều cảm thấy thế giới trước mắt đều là hư ảo.
Nàng cúi đầu nhìn đôi tay của chính mình, xác định rằng chúng trắng nõn, hồng nhuận non mềm, vẫn chưa gầy đến mức nhìn không ra hình dạng, tiều tuỵ hết sức sống.
Đúng vậy.
Nàng sống lại một lần nữa rồi!
Lúc nàng bị Bùi Hữu chặt đứt đôi cánh, về sau còn bị hắn giam cầm ở bên người đến mức cả thể xác lẫn tinh thần đều bị tổn hại. Vậy mà nháy mắt nàng lại được trở về năm mười lăm tuổi.
Sau khi tỉnh lại phải mất gần nửa tháng nàng mới có thể tin được, bản thân đã trở về những năm tháng tươi đẹp nhất của cuộc đời. Nàng vẫn chưa xuất giá, vẫn chưa gặp Bùi Hữu, Ôn Phủ từ trên xuống dưới vẫn hoà thuận vui vẻ, Lăng Lan cũng vẫn ở bên cạnh nàng mỗi ngày.
Nghĩ đến đây, hai mắt Ôn Ninh bỗng chốc sáng lên, trên mặt cũng hồng hào trở lại, cánh môi thiếu nữ cũng dần hồng nhuận, xinh đẹp như nụ hoa mùa xuân, bừng bừng sức sống.
Nàng chậm rãi xuống giường, lấy xiêm y, rồi mặc vào.
Một đời này, nàng nhất định sẽ diệt trừ tận gốc rễ trước khi có chuyện xảy ra.
Tuyệt đối không thể giẫm lên vết xe đổ của kiếp trước!