ÁNH TRĂNG SÁNG BỎ TRỐN CỦA QUYỀN THẦN

Biên tập: Hà Thu


Đêm đen như mc, cơn mưa nặng hạt ta trút nước.


Mùa đông phương Bắc rất ít khi có mưa như vậy, hơn na còn mang theo giông bão gào thét tng đt trên bầu tri Nhạn Môn Quan, giống như có yêu ma quỷ quái chuẩn bị kéo ti.


Nhng binh sĩ đóng gi ca Nhạn Môn Quan người nào cũng đng thẳng tắp bất động, mặt mày nghiêm trang, thỉnh thoảng bị nước mưa che đi tầm mắt, mi dám thuận thế liếc nhìn về phía tướng lĩnh đã bày xong trận địa nghênh đón quân địch phía trước.


Sau khi dẹp xong cuộc phản loạn Tuyên Bình, giang sơn mi dần yên ổn. Đại Đô Đốc chỉ đến giám sát nơi này vào nhng ngày quan trọng, nếu ngẫu nhiên có ti canh gi mấy ngày, cũng sẽ tại phủ Tổng binh. Nhưng hai ngày nay lại t mang binh sĩ của mình đến đóng gi ca thành. Quả là chuyện lạ!


Cũng không biết trong kinh thành đã xảy ra chuyện nhiễu loạn gì rồi?


Mùa đông ngày dài đêm ngắn, chỉ còn thi gian một chén trà na là đến lúc đóng ca thành.


Đúng lúc này phía trước đột nhiên truyền đến tiếng vó nga, không nhanh không chậm, t xa ti gần, một chiếc xe nga chậm rãi xuất hiện sau màn mưa.


"Con trai và con dâu của lão thân đang làm chút việc vặt ngoài quan ngoại, nghe tin cháu trai bị bệnh nặng, trong lòng lão thân liền nóng như la đốt, vậy nên mi quấy rầy vào lúc này. Đây là văn thư thông hành, làm phiền các vị quan gia."


Chiếc xe nga phía sau màn mưa vô cùng bình thường, ban đêm thậm chí còn không có một ngọn đèn, nhưng nương theo đèn đuốc của cổng thành, vẫn có thể nhìn thấy đôi bàn tay nhăn nheo đầy khe rãnh của bà lão.


Gã sai vặt đánh nga khom người hành lễ, dưới tri mưa to cũng không dám ngẩng đầu lên, tay nâng cao giấy thông hành đưa đến trước mặt Đô đốc: "Đại nhân, thỉnh ngài xem cho."


Vị Đô Đốc râu trắng cũng không đưa tay ra nhận, mà liếc nhìn cấp dưới bên cạnh một cái, người cấp dưới vội vàng tiến lên nhận lấy giấy thông hành, còn y thì cầm theo ngọn đèn tiến lên, chiếu sáng xe nga.


Binh sĩ bung dù cho Đại Đô Đốc cũng đang phỏng đoán, không biết gần đây đến tột cùng là muốn tìm người nào, mà phải để Đại Đô Đốc đích thân chạy đến, t mình kiểm tra tng chiếc xe nga, giống như là s xảy ra điều gì sơ suất.


Ngọn đèn m nhạt chiếu sáng bên trong xe nga, hình bóng hai người ngồi trong xe hiện lên. Là một lão bà lão và một tỳ n.


"Đây là nô tài trong nhà, con trai lo lắng cho lão thân đường xá xa xôi, không có người bên cạnh chăm sóc, nên đặc biệt căn dặn lão thân mang nàng đi cùng." Giọng nói già nua của bà lão vang lên.


"Tất cả xuống xe kiểm tra!" Con ngươi giống như chim ưng của Đại Đô Đốc nhìn chằm chằm vào tỳ n trẻ tuổi bên cạnh bà lão.


Người tỳ n nhìn ra màn mưa to như trút nước bên ngoài xe rồi lại nhìn bà lão vi ánh mắt đầy lo lắng. Bà lão hiền hòa khẽ vỗ cánh tay nàng trấn an, nàng cũng thuận theo cánh tay mà đ bà lão xuống xe.


Cùng vi gã sai vặt, ba người bị truy hỏi cặn kẽ gần na canh gi, chiếc xe nga cũng bị lục soát tr trong ra ngoài không bỏ sót bất c th gì. 


Mãi cho ti khi xác nhận được cả ba người không có na li gian dối, mà bên trong xe nga cũng chẳng tìm thấy vật gì đáng nghi, Đại Đô Đốc mi khoát tay áo, ý bảo cho xe đi.


Tiếng nga hí vang lên, xe nga chậm rãi thuận li đi qua ca thành.


Mưa ln vẫn chưa tạnh, đèn đuốc ca thành vẫn sáng trưng. Có người chắp tay nói: "Đại nhân, đã đến gi Hi* một khắc."


* 21 gi đến 23 gi


Đáng lẽ gi Tuất* năm khắc là phải đóng ca thành rồi.


*19 gi đến 21 gi


Lông mày như hoa râm của Đô Đốc nhíu chặt lại, trầm ngâm một lát: "Tiếp tục canh gác, không được lơ là!"


"Tuân mệnh!"


Mà chiếc xe nga va mi vượt qua ca thành, sau khi đi qua con sông đào bảo vệ thành, đột nhiên bắt đầu tăng tốc.


"Cô nương, chúng ta thật s đã ra ngoài rồi! Thật s đã ra được rồi!" Người tỳ n trẻ tuổi rũ bỏ s im lặng lúc trước, hưng phấn túm lấy tay của bà lão, mặt mũi tràn đầy vui vẻ: "Phía trước chính là quan ngoại, chúng ta... Không, là người, cô nương t đây người được t do rồi!" 


Nói xong câu cuối còn có chút nghẹn ngào.


Một khắc trước* sắc mặt bà lão vẫn còn tái nht tiều tuỵ, gi phút này trong hai mắt lại lộ ra vẻ linh động của thiếu n, nhưng giọng nói lại vẫn già nua như trước: "Tay nghề của vị thuật sĩ giang hồ kia quả thật cao siêu, không uổng công chúng ta tiêu phí hết na gia sản."


*15 phút


Người tỳ n liên tục gật đầu: "Va rồi mưa ln như vậy, đúng là muốn dọa chết em rồi! Mong rằng giọng nói, dáng vẻ và tướng mạo này có thể gi được ba ngày như li hắn nói. Đến lúc đó Bùi..."


Bà lão cười rộ lên, hai mắt rạng r phát sáng không hề có chút ăn nhập nào vi diện mạo già nua của bà.


"Thỉnh cầu ngươi đi nhanh một chút na đi, lão phu nhân nhà ta lo lắng sốt ruột cho cháu trai, tối nay e là phải lên đường suốt đêm đấy." Tỳ n kéo màn xe ra, dặn dò tên sai vặt phía trước.


Một chủ một t hai người t kinh thành xuất phát, trên đường liên tục cải trang, gã sai vặt này đương nhiên là thuê tạm thi, cũng không biết được thân phận thật s của hai người.


Tốc độ của xe nga càng ngày càng nhanh. 


Ôn Ninh nhẹ nhàng vén rèm ca sổ xe nga ra một khe h nhỏ, gió mát thoáng chốc cht ùa vào. Va đi qua Nhạn Môn Quan, mưa dường như đã nhỏ lại, ngưng tụ thành tng hạt tuyết trắng xoá, tng hạt một rơi xuống mặt nàng, lại làm cho nàng cảm thấy hết sc thoải mái, dễ chịu.


Na năm tính toán, na tháng sống trong thấp thỏm lo âu, gần như là ngày đêm không ngủ, cuối cùng mi đi ti được nơi này.


Chỉ cần ra khỏi Nhạn Môn Quan, nàng sẽ hoàn toàn thoát khỏi Bùi Hu, không còn là cá chậu chim lồng, sẻ nhỏ trong lòng bàn tay, mặc hắn đùa gin na.


"Cô nương, sáng sm ngày mai chúng ta phải tách ra thôi, em sẽ tranh thủ thi cơ tr về, đi đường vòng sang Giang Nam để cho mọi người nhầm lẫn em thành người. Nếu sau đó em có bị bắt lại, em sẽ nói người đã chết trên đường đi, còn em..."


Li này còn chưa nói xong, Ôn Ninh cũng chưa kịp nói li c tuyệt, thì đã nghe thấy tiếng vó nga vang lên t khe h hẹp trên ca sổ xe.


Âm thanh vội vã, t xa đến gần, dường như còn có thể mơ hồ nghe thấy có người đang hét lên "dng lại".


Sắc mặt của chủ t hai người đều biến đổi, tỳ n không ngồi im được na, có ý muốn m ca sổ ra nhìn một chút. Ôn Ninh nắm lấy tay nàng, trấn an vỗ nhẹ: "Lăng Lan, ch hoảng s."


"Lão phu nhân, chỉ s chúng ta gặp phải sơn tặc rồi, hai người ngồi cho chắc." Giọng nói của gã sai vặt t phía trước truyền đến, cùng vi tiếng đánh nga liên hồi, tốc độ của xe nga càng lúc càng nhanh.


Nghe nói là sơn tặc, trái tim Ôn Ninh ngược lại thả lỏng hơn nhiều.


Đã là tặc, vậy th chúng muốn đơn giản chính là tiền tài. Nàng cùng Lăng Lan lần này cải trang giả dạng, một người là bà lão mặt đầy nếp nhăn, một người là tỳ n diện mạo xấu xí, mặt đầy tàn nhang. Nếu có bị sơn tặc đuổi kịp, bỏ chút tiền tài cũng không sao.


Xe nga tăng tốc tiến lên, cuốn bụi đất và bùn sau mưa mù mịt, gió mạnh thổi vào tấm rèm dày nặng khiến nó bay lên, không che hết nổi khung cảnh trong xe na. Các nàng vì muốn che giấu thân phận, nên cũng không dám chọn một con nga tốt, chỉ chọn một con nga bình thường. Sau khi phi nước đại trong thi gian dài, con nga hiển nhiên đã có chút kiệt sc.


Tiếng vó nga phía sau ngày càng đến gần, chỉ nghe tiếng nga hí vang, xe nga xóc nảy một cái rồi đột ngột dng lại.


Sắc mặt Lăng Lan tái nht đ lấy Ôn Ninh, hai người đều biết bản thân đã bị cản lại, cũng không ai lên tiếng, chỉ lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài.


Nhưng tên sai vặt lại im lặng không lên tiếng, người ti cũng không nói gì, ngay cả nga của bọn họ dường như cũng đã an tĩnh trong giây lát.


Trong đêm tối mưa gió, s tĩnh lặng hoá thành áp lc vô hình, nặng nề đè xuống hai người ngồi trong xe nga.


Trong lòng Ôn Ninh bỗng thấy bất an, rồi lại cảm thấy không có khả năng.


Chuyến đi này nàng ấp ủ đã lâu, ngày chạy trốn cũng đã la chọn kỹ càng. Lúc nàng ri kinh, Bùi Hu đang trấn thủ biên phòng ngoài Kế Châu cách xa hàng ngàn dặm. Đi ti khi tin tc đến được chỗ hắn, cũng đã là ba ngày sau. Huống hồ trên đường chạy trốn nàng còn thiết kế rất nhiều chướng ngại để đánh lạc hướng, cho dù nga của hắn có nhanh, cũng không có khả năng tìm ra vị trí của nàng nhanh như vậy mà đuổi theo kịp.


Cả người Lăng Lan không ngng phát run, Ôn Ninh lại vỗ vỗ tay nàng lần nữa, ý bảo nàng thả lỏng.


Chẳng mấy chốc, phía trước đã vang lên tiếng vó nga.


Một con nga không nhanh không chậm tiến đến gần xe nga, bước chân vô cùng rõ ràng thanh thuý.


Chỉ chốc lát sau, hai người liền nhìn thấy chiếc vỏ kiếm màu trắng bạc, nhẹ nhàng vẩy một cái, vén màn xe dày nặng lên. Bộ áo giáp màu trắng bạc lập tc hiện ra trong tầm mắt.


Dù đêm đã khuya, người ti cũng không mang theo đuốc chiếu sáng, đêm mưa thậm chí còn không có chút ánh trăng, nhưng bộ áo giáp trắng bạc của hắn vẫn giống như mượn được ánh sáng t mặt tri, chiếu sáng khuôn mặt góc cạnh cùng đôi mắt đen sâu thẳm của hắn hết sc rõ ràng.


Trong khoảnh khắc Ôn Ninh đối mắt vi hắn, cả người như rơi vào hầm băng.


"Lăng Lan!" Ôn Ninh đột nhiên ngồi dậy.


"A Lan đây! Cô nương làm sao vậy? Chẳng lẽ lại gặp ác mộng sao?" Lăng Lan nghe được cô nương nhà mình gọi, vội vàng buông công việc trong tay xuống tiến vào phòng, lúc này nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Ôn Ninh, trên trán còn toát mồ hôi lạnh, liền nhanh chóng lấy khăn ra va giúp nàng lau mồ hôi va đau lòng nói: "Cô nương gần đây càng ngày càng thường xuyên gặp ác mộng. Hay là để em mi lang trung đến đây kê cho người mấy chén thuốc an thần uống nhé? Hình như gần đây Đại công t cũng bị phong hàn, mỗi ngày đều có lang trung ra ra vào vào bắt mạch thăm khám, mi ông ấy tiện đường vào khám cho người, chắc cũng không có gì phiền toái đâu."


Ánh mắt Ôn Ninh vẫn trống rỗng, đồng t hơi giãn ra, như thể bị s hãi quá mc.


"Cô nương?" Lăng Lan lại gọi một tiếng: "Tiểu thư?"


Lúc này Ôn Ninh mi hoàn hồn, chp chp đôi mắt, ánh mắt nhìn nàng ấy cũng dần dần mềm mại lại.


"Lăng Lan chúng ta vẫn đang Ôn Phủ phải không?"


Lăng Lan nhíu mày, t sau lần trước cô nương phát sốt, liền thường xuyên gặp ác mộng, khi tỉnh lại còn hỏi mấy vấn đề kỳ quái. Ví dụ như năm nay là năm nào, em còn chưa gả chồng ư, rồi cái gì mà Đại công t Nhị công t đang đâu, hôm nay lại thêm một câu chúng ta còn Ôn Phủ đúng không.


"Cô nương, đương nhiên là chúng ta đang  Ôn Phủ rồi." Lăng Lan dịu dàng nói: "Cô nương người nằm nghỉ thêm lúc na đi, em đi sang viện của Đại công t thỉnh lang trung sang khám cho người."


Nhìn bóng lưng vội vàng ri đi của Lăng Lan, Ôn Ninh cũng không ngăn lại.


Có lẽ nàng nên để lang trung khám rồi kê cho thang thuốc, nàng không muốn mỗi ngày đều mơ thấy nhng chuyện như vậy, khi tỉnh lại đều cảm thấy thế gii trước mắt đều là hư ảo.


Nàng cúi đầu nhìn đôi tay của chính mình, xác định rằng chúng trắng nõn, hồng nhuận non mềm, vẫn chưa gầy đến mc nhìn không ra hình dạng, tiều tuỵ hết sc sống.


Đúng vậy.


Nàng sống lại một lần na rồi!


Lúc nàng bị Bùi Hu chặt đt đôi cánh, về sau còn bị hắn giam cầm bên người đến mc cả thể xác lẫn tinh thần đều bị tổn hại. Vậy mà nháy mắt nàng lại được tr về năm mười lăm tuổi.


Sau khi tỉnh lại phải mất gần na tháng nàng mi có thể tin được, bản thân đã tr về nhng năm tháng tươi đẹp nhất của cuộc đi. Nàng vẫn chưa xuất giá, vẫn chưa gặp Bùi Hu, Ôn Phủ t trên xuống dưới vẫn hoà thuận vui vẻ, Lăng Lan cũng vẫn bên cạnh nàng mỗi ngày.


Nghĩ đến đây, hai mắt Ôn Ninh bỗng chốc sáng lên, trên mặt cũng hồng hào tr lại, cánh môi thiếu n cũng dần hồng nhuận, xinh đẹp như nụ hoa mùa xuân, bng bng sc sống.


Nàng chậm rãi xuống giường, lấy xiêm y, rồi mặc vào.


Một đi này, nàng nhất định sẽ diệt tr tận gốc rễ trước khi có chuyện xảy ra.


Tuyệt đối không thể giẫm lên vết xe đổ của kiếp trước!

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin