ÁNH TRĂNG SÁNG BỎ TRỐN CỦA QUYỀN THẦN

Biên tập: Hà Thu


Cuối tháng sáu, có tin t đất Thục truyền đến.


Ban đầu, cho dù Anh Dao không có đây, Ôn Ninh vẫn d định thc hiện li ha, đưa A Uyển kia ti kinh thành, cho y đi học.


Nhưng thoạt đầu bên kia nói có một số việc chưa x lý xong, sau đó lại dt khoát nói không muốn đến kinh thành, cũng không biết đã hay tin Anh Dao qua đi chưa na.


Mỗi lần nh ti chuyện này, trong lòng Ôn Ninh lại cảm thấy có chút khổ s, chỉ có thể nh người gi một số bạc ln qua.


Đầu tháng bảy, khăn trùm đầu của Ôn Ninh đã gần hoàn thành.


Nàng vốn đã rất quen thuộc vi công việc thêu thùa, bc tranh con đàn cháu đống còn không làm khó được, ch đng nói đến một chiếc khăn trùm đầu đơn giản?


Ôn Đình Xuân thấy lần này nàng bị nhốt trong nhà đã lâu, lại nghĩ sau này gả vào phủ Quốc Công, gi danh hiệu Thế T phi rồi, chỉ s sẽ không được thoải mái như nhà, nên lại mắt nhắm mắt m, không quản lý chặt chẽ na.


Nhưng thật ra Ôn Ninh không có nơi nào để đi.


Việc của tu lâu đã sm không cần nàng quản lý na, mấy chuyện nghe kịch uống trà hay gì đó cũng bỏ đi. Bây gi trong kinh vẫn đang bàn tán xôn xao về hôn s của hai người, nếu đúng như Bùi Hu nói, sau này sẽ không quản nàng, vậy hiện tại nàng việc gì phải ra ngoài thu hút s chú ý thêm cho mệt.


Thay vào đó nàng lại đến Đoạn Phủ, uống rượu vi Đoạn Như Sương hai lần.


Công tác chuẩn bị cho tiệm thuốc đã gần như hoàn tất, chỉ là trước mắt bọn họ không có nhiều bạc lắm, sau khi xem qua mấy ca hàng mặt tiền, cả hai đều cảm thấy tiết kiệm thêm chút thi gian tích góp tiền bạc sẽ thích hp hơn.


Nghĩ đến bạc, Ôn Ninh lại viết cho Bùi Hu một lá thư, chỉ một câu: “Mười ngàn lượng bạc, có ng trước được không?”


Câu trả li của Bùi Hu vẫn cao quý lạnh lùng như lần trước: “Không thể.”


Thật vô tình!


Nhưng không hiểu sao Hà Loan lại biết bọn họ đang có ý định m tiệm thuốc, một buổi chiều nọ Hà Loan gọi nàng qua, đưa cho nàng một xấp ngân phiếu.


“Đây là tiền trước đây tẩu tẩu ra ngoài xem bệnh dành dụm được, còn dư lại một ít, muội muội xem có đủ không?"


Ôn Ninh cảm động đến mc gần như không nói nên li.


Thc ra định xưng là đại tẩu, nhưng Hà Loan không ln hơn nàng, mà còn nhỏ hơn nàng gần một tuổi.


Xấp ngân phiếu kia, ước chng phải hơn một ngàn lượng, Ôn Ninh ngượng ngùng nhận lấy, Hà Loan liền hỏi: “Vậy… xem như đã nhập hội rồi phải không?”


Lúc nói li này, trong mắt Hà Loan lóe lên một tia sáng chói mắt.


Tia sáng này Ôn Ninh đã quá quen thuộc. Mỗi lần nói chuyện làm ăn vi Đoạn Như Sương, đáy mắt nàng ấy cũng sẽ sáng ngi ta sao tri n rộ như vậy.


Nàng đột nhiên ý thc được, có lẽ Hà Loan không chỉ muốn giúp đ nàng m tiệm thuốc. 


Nàng ấy xuất thân t một gia đình học y, mặc dù không phải nam t, chưa kể rất nhiều kỹ thuật Viện chính còn chưa tng truyền cho nàng ấy, nhưng nàng ấy một một lòng đam mê y thuật.


Tuổi nhỏ mà nàng ấy đã nổi tiếng khắp kinh thành, còn thường xuyên được mi đi xem bệnh cho nhóm phu nhân quý n.


T số bạc này có thể thấy được s công nhận của họ đối vi nàng ấy.


Nếu là nam t, nói không chng còn có thể tr thành một danh y nổi tiếng, được người người kính trọng.


Nhưng nàng ấy lại là n t, còn lập gia đình rồi.


N t sau khi gả chồng nên an phận sống trong hậu viện, giúp chồng dạy con, ch không phải xuất đầu lộ diện, ra ngoài thăm khám.


Trước một tương lai như vậy, có phải Hà Loan cũng giống như Đoạn Như Sương, trong lòng rất… khổ s?


“Đại tẩu, hay là như thế này đi?” Ôn Ninh lập tc nảy ra ý tưởng.


Tiệm thuốc cần người thông thạo dược lý để đánh giá chất lượng thuốc cho bọn họ. Vốn dĩ nàng định bỏ bạc ra để thuê người, nhưng trước mắt không phải có một ng c viên rất tốt sao?


Ôn Ninh nói suy nghĩ của mình cho Hà Loan nghe, nàng ấy đã muốn nhập hội, vậy thì c cho nàng ấy chính thc tham gia thôi.


"Hơn na hiện gi trong kinh thành có rất nhiều tiệm thuốc đều có đại phu chỉ chuyên môn ngồi xem bệnh, mà đại phu cũng có thể thu hút được không ít khách hàng.” Ôn Ninh cảm thấy vô cùng hp lý: “Đến lúc đó, tẩu cũng có thể trc tiếp ngồi khám luôn!”


Học y nhiều năm như vậy, nhưng xem bệnh cu người mi là điều mà trái tim nàng ấy hướng đến.


Hà Loan ngập ngng: “Cha ta nói…”


Lúc Lăng Lan tuyển chọn các công t, còn tng chọn ca ca của Hà Loan. Đương nhiên Ôn Ninh biết Viện chính t trước đến nay cổ hủ, gia giáo không ci m lắm, liền hỏi: “Tẩu có thể thương lượng cùng Đại ca muội xem, xuất giá tòng phu* mà đúng không? Biết đâu Đại ca lại đồng ý.”


*Câu xuất giá tòng phu nghĩa là con gái khi đã được gả đi rồi thì phải nhất nhất phải nghe theo chồng.


Lúc này Hà Loan mi gật đầu.


Đến gia tháng bảy, Lăng Lan phấn khi đến nói Tổng đốc Lưỡng Giang đã bị kết án vì tội tham ô hơn trăm vạn lượng bạc trong suốt bao nhiêu năm. Đi tổ chc hôn lễ xong, chắc chắn Bùi Thế T sẽ được thăng chc!


Ôn Ninh chỉ biết cảm khái rằng con đường làm quan của Bùi Hu đi này, thc s còn suôn sẻ hơn kiếp trước.


Hắn vội vã thành thân như vậy, có phải cũng vì coi đây là một bước đệm, có thể giúp hắn tăng thêm một bậc không? 


Cũng không biết có phải vì Lăng Lan nhắc đến Bùi Hu, hay vẫn là vì ngày cưới sắp đến gần, mà đêm đó Ôn Ninh nằm mơ.


Nàng mơ thấy cảnh tượng nàng thành thân vi Bùi Hu kiếp trước.


Khi đó đã là năm Khánh Tuyên th nhất, thiên hạ đã ổn định bước đầu, nhiều nơi hoang tàn ch được phục hưng. Bùi Hu đã ngồi vng vị trí Thủ phủ Nội các, dưới một người, trên vạn người.


Ngày thành thân ấy, toàn bộ người trong kinh thành đều đổ xô ra đường, vô cùng náo nhiệt.


Chỉ có bên trong chiếc kiệu hoa là quạnh vắng.


Tất cả mọi người đều hân hoan vui mng, chỉ có tân nương là nàng bị trói tay trói chân bằng dây thng, như thể sắp đi đến pháp trường.


Sau khi kiệu dng trước ca phủ Quốc Công, Bùi Hu thò người vào, va ci dây thng, va thì thầm vào tai nàng: "Lăng Lan đang mang thai được ba tháng, nàng có muốn nàng ấy sống tốt không?"


Hắn nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay bị dây thng siết chặt của nàng: "Nàng ngoan một chút, nàng nghe li thì nàng ấy cũng không sao.”


Cảnh tượng nhanh chóng thay đổi, chuyển sang năm Khánh Tuyên th sáu.


Nàng gầy trơ xương nằm trên giường, suy yếu đến mc gần như không còn sc để th.


Bùi Hu t ngoài phòng đi vào, chỉ có một ngọn đèn duy nhất soi rõ mặt hắn.


Hắn cũng gầy đi rất nhiều, nói là cây khô di động cũng không quá.


Hiếm khi nàng nhìn thẳng vào hắn, rất khó hiểu nhìn thẳng vào hắn.


Rõ ràng hắn đã có mọi th.


Quyền lc, địa vị, tiền tài, mọi th mà thế gian khao khát đều đã nằm trong tay hắn.


Thậm chí ngay cả khi hắn muốn vị trí cao nhất, nhng người ủng hộ hắn cũng có thể giúp hắn ngồi lên không tốn chút sc lc nào.


Nhưng hắn vẫn mang dáng vẻ hồn bay phách lạc, như thể mình chẳng có gì.


Hắn thấy nàng đã tỉnh, buông cây đèn xuống, tiến ti nắm tay nàng, giọng nói nht nhạt yếu t: “A Ninh, nàng đi trước một bước, ti cầu Nại Hà ch ta, ta…”


Nàng lắc đầu: “Bùi Hu, kiếp sau, chúng ta đng gặp lại nhau na.”


Cụm ánh nến phản chiếu trong mắt Bùi Hu lụi tàn, giống như pháo hoa chỉ n rộ thoáng chốc trên bầu tri đêm rồi lặng lẽ tắt ngấm.


Thật lâu sau, hắn đột nhiên hỏi nàng: “A Ninh, cho ti bây gi nàng chưa tng yêu ta sao?”


Ý thc của nàng đã hơi mơ hồ, câu nói hoàn chỉnh va nãy gần như đã lấy đi toàn bộ sc lc của nàng, nàng muốn nói “Đúng vậy”, nhưng cuối cùng nàng chỉ nhẹ nhàng “” một tiếng rồi rơi vào bóng tối vô biên.


Lúc Ôn Ninh tỉnh lại liền cảm thấy có chút phiền muộn, ngồi trên giường ngơ ngác hồi lâu.


Đã rất lâu rồi nàng không mơ thấy Bùi Hu kiếp trước, lâu đến nỗi khi nàng mơ lại, đã không còn cảm thấy rõ mồn một trước mắt na, mà dường như đã qua mấy đi.


Mấy hôm na là đến ngày mười tám tháng bảy, viện Hương Đề của nàng đã được trang trí tươm tất, trong tầm mắt, tất cả đều là sắc đỏ vui mng. 


Ôn Ninh nhìn đến mc hai mắt đỏ hoe, nàng th dài rồi lại nằm xuống.


Cuối cùng đi này, nàng cùng Bùi Hu vẫn gặp lại nhau.


Nhưng hy vọng kết cục của bọn họ, sẽ khác.



Ngày mười bảy tháng bảy, phủ Quốc Công.


Đại hôn của Thế T, thi gian gấp rút nhưng nghi thc lại không thể vội vàng, cái gì cần có đều phải có, nên phc tạp thì nhất định không được giản đơn.


Đêm trước ngày cưới, phủ Quốc Công vẫn tấp nập người ra kẻ vào, bận rộn kiểm tra tng viện lạc xem còn thiếu sót gì không.


Còn điện Thanh Huy chuẩn bị xong đầu tiên, lại là nơi yên tĩnh nhất.


Trước khi Đồ Bạch vào thư phòng bẩm báo, hắn nhìn thoáng qua viện t đã khác hẳn so vi trước, ánh mắt không hẹn mà giao nhau vi Cố Phi đang canh ca.


Hai người đều nhìn thấy s hoài nghi giống nhau trong mắt đối phương.


Ai có thể tin được? Chỉ trong một tháng rưỡi ngắn ngủi, Thế T thuần khiết xuất trần của bọn họ, vậy mà lại muốn thành hôn! Đối tượng còn là cô nương Ôn gia - người mà hắn va nhìn đã cảm thấy chán ghét, gặp là muốn đi đường vòng.


Quả nhiên... Trái tim Thế T sâu như kim dưới đáy biển, không thể tùy tiện đoán mò!


“Công t, phu thê Vương Thị nghe được tin công t sắp thành thân, đã lên đường ri khỏi Hồ Châu, định bàn bạc đến bái kiến phủ Quốc Công, muốn gặp Thế T phi tương lai một lần.” Sau khi vào thư phòng, Đồ Bạch liền thu liễm toàn bộ cảm xúc, bình tĩnh báo cáo.


Bùi Hu ngồi trước bàn, nghe vậy hơi cau mày.


Hơn một năm qua, bọn họ vẫn chưa biết trận hỏa hoạn lúc trước là do con người tạo ra, cũng không biết gì về người đã cu bọn họ, còn tưởng rằng chính hắn là người sắp xếp.


Rõ ràng lúc này không phải là thi điểm tốt để hồi kinh.


“Thiết kế chút chướng ngại, để bọn họ t bỏ hành trình vào kinh.”


Một tay Bùi Hu cầm mảnh gỗ, tay phải cầm một con dao nhỏ, Đồ Bạch không cần ngước mắt cũng biết đó là một mảnh gỗ đàn hương màu tím, mấy ngày nay c hễ có thi gian là hắn lại cầm nó lên chạm khắc.


Đồ Bạch đáp ng, Bùi Hu tạm ngng động tác trên tay, lại nói: “Để mẫu thân biết, người chuẩn bị vào phủ, là cô nương Ôn gia.”


Đồ Bạch có chút nghi hoặc, đáp lại chậm một nhịp.


Sau đó nghe thấy giọng Bùi Hu ôn hòa hiếm thấy: “Trước đây bà tng gặp nàng ấy rồi.”


Đồ Bạch lập tc hiểu ngay, đây là muốn Vương phu nhân yên tâm hơn chút.


Y không khỏi ngước mắt liếc Bùi Hu một cái. Hắn đang ngồi ngay ngắn trước bàn, lông mày rũ xuống, nhìn t góc độ của y, nốt ruồi đỏ trên sống mũi rất nổi bật, khiến hắn càng thêm đơn độc.


Nhưng ánh sáng trong mắt hắn, cùng vi giọng nói va rồi, lại dịu dàng hiếm thấy.


Đồ Bạch quét mắt nhìn miếng gỗ đàn hương màu tím trong tay hắn, mấy ngày trước vẫn là một miếng gỗ tầm thường, bây gi nhìn lại, giống như… một cây trâm?


Không đi hắn nhìn rõ, Bùi Hu đã ngước mắt lên: “Phía Anh Dao đã sắp xếp ổn thỏa chưa?”


Đồ Bạch vội vàng thu hồi ánh mắt, đáp: "Đã sắp xếp xong xuôi. Công t yên tâm, trong vòng ba năm na nàng ta sẽ không xuất hiện kinh thành."


Bùi Hu “” một tiếng, tiếp tục cúi đầu, bận rộn động tác trên tay.


Đồ Bạch cũng không lập tc lui ra ngay, mà do d một lát nói: “Công t, xin th cho Đồ Bạch ngu dốt, nhưng tại sao ngài lại phải đưa Anh Dao cô nương ri khỏi kinh thành?”


Sau khi phát hiện ra chuyện xảy ra Nghi Xuân Uyển, bọn họ liền d đoán được đối phương sẽ không tha cho Anh Dao.


Nhưng lúc đó cũng không đưa Anh Dao đi ngay, mà c thêm người trông chng, chỉ ch đối phương ra tay, chủ động xuất hiện.


Trông chng chưa đầy na tháng, trong một lần Anh Dao đi ra ngoài ngắm hoa, cuối cùng đối phương không nhịn nổi na, chủ động ám sát, bị bọn họ ngăn cản kịp thi, cu Anh Dao, còn bắt được mấy tên thích khách.


Đáng tiếc nhng thích khách kia đều là t sĩ, bọn họ còn chưa kịp hỏi câu nào, chúng đã cắn nát thuốc độc dưới lưỡi, không một ai sống sót.


“Vất vả lắm mi cu được Anh Dao, gi dùng nàng ta làm mồi nh, dụ người phía sau động thủ lần na, chẳng phải tốt hơn sao?”


Lần trước bọn họ không ng đối phương lại là t sĩ, nếu gi chúng lại động thủ, bọn họ nhất định sẽ đề phòng, không thể dễ dàng để nhng người đó uống thuốc độc t sát na.


Con dao trong tay Bùi Hu khéo léo cạo sạch mùn cưa, hắn cũng không ngẩng đầu lên, chỉ thấp giọng nói: “Anh Dao vốn không có gì quan trọng, lần này lại lộ ra sơ h như vậy, nhng gì ngươi có thể nghĩ ti, đối phương chưa chắc đã nghĩ không ra.”


Đồ Bạch tính toán một phen.


Cũng phải.


Bên kia tiếp cận Anh Dao, chỉ để thăm dò Nghi Xuân Uyển. Bây gi ngay cả Nghi Xuân Uyển cũng không còn na, lại biết rõ bọn hắn đang theo dõi Anh Dao, dùng nàng ta làm mồi nh, bên kia chưa chắc sẽ mắc la.


Vậy thì tại sao lại phải đưa nàng ta ri khỏi kinh thành? Còn không cho phép nàng ta tr về kinh trong vòng ba năm?


Đồ Bạch muốn hỏi, nhưng li đến miệng, lại nuốt xuống.


Mặc dù càng gần ngày cưới, tâm trạng của công t càng tốt hơn, y hỏi chắc hẳn cũng không chê y phiền, nhưng nếu hỏi quá nhiều… sẽ khiến y trông không có đâu óc giống tên Cố Phi ngu xuẩn kia.


“Việc này,” Bùi Hu đột nhiên hạ giọng, ánh mắt đen láy nhìn qua: “Ngươi không được nhắc đến na câu trước mặt Ôn Ninh.”


Đồ Bạch cúi đầu khom người: “Rõ!”

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin