Biên tập: Hà Thu
Cuối tháng sáu, có tin từ đất Thục truyền đến.
Ban đầu, cho dù Anh Dao không có ở đây, Ôn Ninh vẫn dự định thực hiện lời hứa, đưa A Uyển kia tới kinh thành, cho y đi học.
Nhưng thoạt đầu bên kia nói có một số việc chưa xử lý xong, sau đó lại dứt khoát nói không muốn đến kinh thành, cũng không biết đã hay tin Anh Dao qua đời chưa nữa.
Mỗi lần nhớ tới chuyện này, trong lòng Ôn Ninh lại cảm thấy có chút khổ sở, chỉ có thể nhờ người gửi một số bạc lớn qua.
Đầu tháng bảy, khăn trùm đầu của Ôn Ninh đã gần hoàn thành.
Nàng vốn đã rất quen thuộc với công việc thêu thùa, bức tranh con đàn cháu đống còn không làm khó được, chứ đừng nói đến một chiếc khăn trùm đầu đơn giản?
Ôn Đình Xuân thấy lần này nàng bị nhốt ở trong nhà đã lâu, lại nghĩ sau này gả vào phủ Quốc Công, giữ danh hiệu Thế Tử phi rồi, chỉ sợ sẽ không được thoải mái như ở nhà, nên lại mắt nhắm mắt mở, không quản lý chặt chẽ nữa.
Nhưng thật ra Ôn Ninh không có nơi nào để đi.
Việc của tửu lâu đã sớm không cần nàng quản lý nữa, mấy chuyện nghe kịch uống trà hay gì đó cũng bỏ đi. Bây giờ trong kinh vẫn đang bàn tán xôn xao về hôn sự của hai người, nếu đúng như Bùi Hữu nói, sau này sẽ không quản nàng, vậy hiện tại nàng việc gì phải ra ngoài thu hút sự chú ý thêm cho mệt.
Thay vào đó nàng lại đến Đoạn Phủ, uống rượu với Đoạn Như Sương hai lần.
Công tác chuẩn bị cho tiệm thuốc đã gần như hoàn tất, chỉ là trước mắt bọn họ không có nhiều bạc lắm, sau khi xem qua mấy cửa hàng mặt tiền, cả hai đều cảm thấy tiết kiệm thêm chút thời gian tích góp tiền bạc sẽ thích hợp hơn.
Nghĩ đến bạc, Ôn Ninh lại viết cho Bùi Hữu một lá thư, chỉ một câu: “Mười ngàn lượng bạc, có ứng trước được không?”
Câu trả lời của Bùi Hữu vẫn cao quý lạnh lùng như lần trước: “Không thể.”
Thật vô tình!
Nhưng không hiểu sao Hà Loan lại biết bọn họ đang có ý định mở tiệm thuốc, một buổi chiều nọ Hà Loan gọi nàng qua, đưa cho nàng một xấp ngân phiếu.
“Đây là tiền trước đây tẩu tẩu ra ngoài xem bệnh dành dụm được, còn dư lại một ít, muội muội xem có đủ không?"
Ôn Ninh cảm động đến mức gần như không nói nên lời.
Thực ra định xưng là đại tẩu, nhưng Hà Loan không lớn hơn nàng, mà còn nhỏ hơn nàng gần một tuổi.
Xấp ngân phiếu kia, ước chừng phải hơn một ngàn lượng, Ôn Ninh ngượng ngùng nhận lấy, Hà Loan liền hỏi: “Vậy… xem như đã nhập hội rồi phải không?”
Lúc nói lời này, trong mắt Hà Loan lóe lên một tia sáng chói mắt.
Tia sáng này Ôn Ninh đã quá quen thuộc. Mỗi lần nói chuyện làm ăn với Đoạn Như Sương, đáy mắt nàng ấy cũng sẽ sáng ngời tựa sao trời nở rộ như vậy.
Nàng đột nhiên ý thức được, có lẽ Hà Loan không chỉ muốn giúp đỡ nàng mở tiệm thuốc.
Nàng ấy xuất thân từ một gia đình học y, mặc dù không phải nam tử, chưa kể rất nhiều kỹ thuật Viện chính còn chưa từng truyền cho nàng ấy, nhưng nàng ấy một một lòng đam mê y thuật.
Tuổi nhỏ mà nàng ấy đã nổi tiếng khắp kinh thành, còn thường xuyên được mời đi xem bệnh cho nhóm phu nhân quý nữ.
Từ số bạc này có thể thấy được sự công nhận của họ đối với nàng ấy.
Nếu là nam tử, nói không chừng còn có thể trở thành một danh y nổi tiếng, được người người kính trọng.
Nhưng nàng ấy lại là nữ tử, còn lập gia đình rồi.
Nữ tử sau khi gả chồng nên an phận sống trong hậu viện, giúp chồng dạy con, chứ không phải xuất đầu lộ diện, ra ngoài thăm khám.
Trước một tương lai như vậy, có phải Hà Loan cũng giống như Đoạn Như Sương, trong lòng rất… khổ sở?
“Đại tẩu, hay là như thế này đi?” Ôn Ninh lập tức nảy ra ý tưởng.
Tiệm thuốc cần người thông thạo dược lý để đánh giá chất lượng thuốc cho bọn họ. Vốn dĩ nàng định bỏ bạc ra để thuê người, nhưng trước mắt không phải có một ứng cử viên rất tốt sao?
Ôn Ninh nói suy nghĩ của mình cho Hà Loan nghe, nàng ấy đã muốn nhập hội, vậy thì cứ cho nàng ấy chính thức tham gia thôi.
"Hơn nữa hiện giờ trong kinh thành có rất nhiều tiệm thuốc đều có đại phu chỉ chuyên môn ngồi xem bệnh, mà đại phu cũng có thể thu hút được không ít khách hàng.” Ôn Ninh cảm thấy vô cùng hợp lý: “Đến lúc đó, tẩu cũng có thể trực tiếp ngồi khám luôn!”
Học y nhiều năm như vậy, nhưng xem bệnh cứu người mới là điều mà trái tim nàng ấy hướng đến.
Hà Loan ngập ngừng: “Cha ta nói…”
Lúc Lăng Lan tuyển chọn các công tử, còn từng chọn ca ca của Hà Loan. Đương nhiên Ôn Ninh biết Viện chính từ trước đến nay cổ hủ, gia giáo không cởi mở lắm, liền hỏi: “Tẩu có thể thương lượng cùng Đại ca muội xem, xuất giá tòng phu* mà đúng không? Biết đâu Đại ca lại đồng ý.”
*Câu xuất giá tòng phu nghĩa là con gái khi đã được gả đi rồi thì phải nhất nhất phải nghe theo chồng.
Lúc này Hà Loan mới gật đầu.
Đến giữa tháng bảy, Lăng Lan phấn khởi đến nói Tổng đốc Lưỡng Giang đã bị kết án vì tội tham ô hơn trăm vạn lượng bạc trong suốt bao nhiêu năm. Đợi tổ chức hôn lễ xong, chắc chắn Bùi Thế Tử sẽ được thăng chức!
Ôn Ninh chỉ biết cảm khái rằng con đường làm quan của Bùi Hữu đời này, thực sự còn suôn sẻ hơn kiếp trước.
Hắn vội vã thành thân như vậy, có phải cũng vì coi đây là một bước đệm, có thể giúp hắn tăng thêm một bậc không?
Cũng không biết có phải vì Lăng Lan nhắc đến Bùi Hữu, hay vẫn là vì ngày cưới sắp đến gần, mà đêm đó Ôn Ninh nằm mơ.
Nàng mơ thấy cảnh tượng nàng thành thân với Bùi Hữu ở kiếp trước.
Khi đó đã là năm Khánh Tuyên thứ nhất, thiên hạ đã ổn định bước đầu, nhiều nơi hoang tàn chờ được phục hưng. Bùi Hữu đã ngồi vững vị trí Thủ phủ Nội các, dưới một người, trên vạn người.
Ngày thành thân ấy, toàn bộ người trong kinh thành đều đổ xô ra đường, vô cùng náo nhiệt.
Chỉ có bên trong chiếc kiệu hoa là quạnh vắng.
Tất cả mọi người đều hân hoan vui mừng, chỉ có tân nương là nàng bị trói tay trói chân bằng dây thừng, như thể sắp đi đến pháp trường.
Sau khi kiệu dừng trước cửa phủ Quốc Công, Bùi Hữu thò người vào, vừa cởi dây thừng, vừa thì thầm vào tai nàng: "Lăng Lan đang mang thai được ba tháng, nàng có muốn nàng ấy sống tốt không?"
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay bị dây thừng siết chặt của nàng: "Nàng ngoan một chút, nàng nghe lời thì nàng ấy cũng không sao.”
Cảnh tượng nhanh chóng thay đổi, chuyển sang năm Khánh Tuyên thứ sáu.
Nàng gầy trơ xương nằm trên giường, suy yếu đến mức gần như không còn sức để thở.
Bùi Hữu từ ngoài phòng đi vào, chỉ có một ngọn đèn duy nhất soi rõ mặt hắn.
Hắn cũng gầy đi rất nhiều, nói là cây khô di động cũng không quá.
Hiếm khi nàng nhìn thẳng vào hắn, rất khó hiểu nhìn thẳng vào hắn.
Rõ ràng hắn đã có mọi thứ.
Quyền lực, địa vị, tiền tài, mọi thứ mà thế gian khao khát đều đã nằm trong tay hắn.
Thậm chí ngay cả khi hắn muốn vị trí cao nhất, những người ủng hộ hắn cũng có thể giúp hắn ngồi lên không tốn chút sức lực nào.
Nhưng hắn vẫn mang dáng vẻ hồn bay phách lạc, như thể mình chẳng có gì.
Hắn thấy nàng đã tỉnh, buông cây đèn xuống, tiến tới nắm tay nàng, giọng nói nhợt nhạt yếu ớt: “A Ninh, nàng đi trước một bước, tới cầu Nại Hà chờ ta, ta…”
Nàng lắc đầu: “Bùi Hữu, kiếp sau, chúng ta đừng gặp lại nhau nữa.”
Cụm ánh nến phản chiếu trong mắt Bùi Hữu lụi tàn, giống như pháo hoa chỉ nở rộ thoáng chốc trên bầu trời đêm rồi lặng lẽ tắt ngấm.
Thật lâu sau, hắn đột nhiên hỏi nàng: “A Ninh, cho tới bây giờ nàng chưa từng yêu ta sao?”
Ý thức của nàng đã hơi mơ hồ, câu nói hoàn chỉnh vừa nãy gần như đã lấy đi toàn bộ sức lực của nàng, nàng muốn nói “Đúng vậy”, nhưng cuối cùng nàng chỉ nhẹ nhàng “ừ” một tiếng rồi rơi vào bóng tối vô biên.
Lúc Ôn Ninh tỉnh lại liền cảm thấy có chút phiền muộn, ngồi trên giường ngơ ngác hồi lâu.
Đã rất lâu rồi nàng không mơ thấy Bùi Hữu kiếp trước, lâu đến nỗi khi nàng mơ lại, đã không còn cảm thấy rõ mồn một trước mắt nữa, mà dường như đã qua mấy đời.
Mấy hôm nữa là đến ngày mười tám tháng bảy, viện Hương Đề của nàng đã được trang trí tươm tất, trong tầm mắt, tất cả đều là sắc đỏ vui mừng.
Ôn Ninh nhìn đến mức hai mắt đỏ hoe, nàng thở dài rồi lại nằm xuống.
Cuối cùng đời này, nàng cùng Bùi Hữu vẫn gặp lại nhau.
Nhưng hy vọng kết cục của bọn họ, sẽ khác.
—
Ngày mười bảy tháng bảy, phủ Quốc Công.
Đại hôn của Thế Tử, thời gian gấp rút nhưng nghi thức lại không thể vội vàng, cái gì cần có đều phải có, nên phức tạp thì nhất định không được giản đơn.
Đêm trước ngày cưới, phủ Quốc Công vẫn tấp nập người ra kẻ vào, bận rộn kiểm tra từng viện lạc xem còn thiếu sót gì không.
Còn điện Thanh Huy chuẩn bị xong đầu tiên, lại là nơi yên tĩnh nhất.
Trước khi Đồ Bạch vào thư phòng bẩm báo, hắn nhìn thoáng qua viện tử đã khác hẳn so với trước, ánh mắt không hẹn mà giao nhau với Cố Phi đang canh cửa.
Hai người đều nhìn thấy sự hoài nghi giống nhau trong mắt đối phương.
Ai có thể tin được? Chỉ trong một tháng rưỡi ngắn ngủi, Thế Tử thuần khiết xuất trần của bọn họ, vậy mà lại muốn thành hôn! Đối tượng còn là cô nương Ôn gia - người mà hắn vừa nhìn đã cảm thấy chán ghét, gặp là muốn đi đường vòng.
Quả nhiên... Trái tim Thế Tử sâu như kim dưới đáy biển, không thể tùy tiện đoán mò!
“Công tử, phu thê Vương Thị nghe được tin công tử sắp thành thân, đã lên đường rời khỏi Hồ Châu, định bàn bạc đến bái kiến phủ Quốc Công, muốn gặp Thế Tử phi tương lai một lần.” Sau khi vào thư phòng, Đồ Bạch liền thu liễm toàn bộ cảm xúc, bình tĩnh báo cáo.
Bùi Hữu ngồi trước bàn, nghe vậy hơi cau mày.
Hơn một năm qua, bọn họ vẫn chưa biết trận hỏa hoạn lúc trước là do con người tạo ra, cũng không biết gì về người đã cứu bọn họ, còn tưởng rằng chính hắn là người sắp xếp.
Rõ ràng lúc này không phải là thời điểm tốt để hồi kinh.
“Thiết kế chút chướng ngại, để bọn họ từ bỏ hành trình vào kinh.”
Một tay Bùi Hữu cầm mảnh gỗ, tay phải cầm một con dao nhỏ, Đồ Bạch không cần ngước mắt cũng biết đó là một mảnh gỗ đàn hương màu tím, mấy ngày nay cứ hễ có thời gian là hắn lại cầm nó lên chạm khắc.
Đồ Bạch đáp ứng, Bùi Hữu tạm ngừng động tác trên tay, lại nói: “Để mẫu thân biết, người chuẩn bị vào phủ, là cô nương Ôn gia.”
Đồ Bạch có chút nghi hoặc, đáp lại chậm một nhịp.
Sau đó nghe thấy giọng Bùi Hữu ôn hòa hiếm thấy: “Trước đây bà từng gặp nàng ấy rồi.”
Đồ Bạch lập tức hiểu ngay, đây là muốn Vương phu nhân yên tâm hơn chút.
Y không khỏi ngước mắt liếc Bùi Hữu một cái. Hắn đang ngồi ngay ngắn ở trước bàn, lông mày rũ xuống, nhìn từ góc độ của y, nốt ruồi đỏ trên sống mũi rất nổi bật, khiến hắn càng thêm đơn độc.
Nhưng ánh sáng trong mắt hắn, cùng với giọng nói vừa rồi, lại dịu dàng hiếm thấy.
Đồ Bạch quét mắt nhìn miếng gỗ đàn hương màu tím trong tay hắn, mấy ngày trước vẫn là một miếng gỗ tầm thường, bây giờ nhìn lại, giống như… một cây trâm?
Không đợi hắn nhìn rõ, Bùi Hữu đã ngước mắt lên: “Phía Anh Dao đã sắp xếp ổn thỏa chưa?”
Đồ Bạch vội vàng thu hồi ánh mắt, đáp: "Đã sắp xếp xong xuôi. Công tử yên tâm, trong vòng ba năm nữa nàng ta sẽ không xuất hiện ở kinh thành."
Bùi Hữu “ừ” một tiếng, tiếp tục cúi đầu, bận rộn động tác trên tay.
Đồ Bạch cũng không lập tức lui ra ngay, mà do dự một lát nói: “Công tử, xin thứ cho Đồ Bạch ngu dốt, nhưng tại sao ngài lại phải đưa Anh Dao cô nương rời khỏi kinh thành?”
Sau khi phát hiện ra chuyện xảy ra ở Nghi Xuân Uyển, bọn họ liền dự đoán được đối phương sẽ không tha cho Anh Dao.
Nhưng lúc đó cũng không đưa Anh Dao đi ngay, mà cử thêm người trông chừng, chỉ chờ đối phương ra tay, chủ động xuất hiện.
Trông chừng chưa đầy nửa tháng, trong một lần Anh Dao đi ra ngoài ngắm hoa, cuối cùng đối phương không nhịn nổi nữa, chủ động ám sát, bị bọn họ ngăn cản kịp thời, cứu Anh Dao, còn bắt được mấy tên thích khách.
Đáng tiếc những thích khách kia đều là tử sĩ, bọn họ còn chưa kịp hỏi câu nào, chúng đã cắn nát thuốc độc dưới lưỡi, không một ai sống sót.
“Vất vả lắm mới cứu được Anh Dao, giờ dùng nàng ta làm mồi nhử, dụ người phía sau động thủ lần nữa, chẳng phải tốt hơn sao?”
Lần trước bọn họ không ngờ đối phương lại là tử sĩ, nếu giờ chúng lại động thủ, bọn họ nhất định sẽ đề phòng, không thể dễ dàng để những người đó uống thuốc độc tự sát nữa.
Con dao trong tay Bùi Hữu khéo léo cạo sạch mùn cưa, hắn cũng không ngẩng đầu lên, chỉ thấp giọng nói: “Anh Dao vốn không có gì quan trọng, lần này lại lộ ra sơ hở như vậy, những gì ngươi có thể nghĩ tới, đối phương chưa chắc đã nghĩ không ra.”
Đồ Bạch tính toán một phen.
Cũng phải.
Bên kia tiếp cận Anh Dao, chỉ để thăm dò Nghi Xuân Uyển. Bây giờ ngay cả Nghi Xuân Uyển cũng không còn nữa, lại biết rõ bọn hắn đang theo dõi Anh Dao, dùng nàng ta làm mồi nhử, bên kia chưa chắc sẽ mắc lừa.
Vậy thì tại sao lại phải đưa nàng ta rời khỏi kinh thành? Còn không cho phép nàng ta trở về kinh trong vòng ba năm?
Đồ Bạch muốn hỏi, nhưng lời đến miệng, lại nuốt xuống.
Mặc dù càng gần ngày cưới, tâm trạng của công tử càng tốt hơn, y hỏi chắc hẳn cũng không chê y phiền, nhưng nếu hỏi quá nhiều… sẽ khiến y trông không có đâu óc giống tên Cố Phi ngu xuẩn kia.
“Việc này,” Bùi Hữu đột nhiên hạ giọng, ánh mắt đen láy nhìn qua: “Ngươi không được nhắc đến nửa câu trước mặt Ôn Ninh.”
Đồ Bạch cúi đầu khom người: “Rõ!”