Biên tập: Hà Thu
"Chắc hẳn lần trước đã nói rất rõ ràng với cô rồi, tại hạ không có nửa phần tâm tư gì khác với cô, hà cớ gì Ôn cô nương cứ dây dưa không dứt như vậy? Làm thế sẽ chỉ khiến người ta sinh lòng chán ghét thôi!"
Sắc mặt Vương Hữu lạnh lùng, lời nói ra cũng mang theo gai nhọn sắc bén.
Ôn Ninh tựa lưng vào tường, ánh mắt bởi vì men rượu mà long lanh gợn sóng, kiều diễm sinh động nhìn thẳng vào Vương Hữu.
Vương Hữu mím môi, quay mặt đi.
"Ngài thật sự không có một chút hứng thú nào với ta sao?" Ôn Ninh vốn định giả bộ thành dáng vẻ âm thanh kệch cỡm, nhưng bởi vì men say, nên lúc mở miệng lại biến thành mềm nhũn.
Đường cong quai hàm của Vương Hữu càng thêm lạnh lùng cứng rắn: "Không có."
"Nhưng nói không chừng, nói không chừng ngày nào đó.."
"Không có khả năng." Vương Hữu quay lại nhìn Ôn Ninh, trong con ngươi là màu đen tĩnh lặng: "Vĩnh viễn không bao giờ có ngày đó, mong Ôn cô nương nhanh chóng chọn rể hiền khác đi."
Vốn dĩ ý định ban đầu của Ôn Ninh chỉ là gây náo loạn một trận, làm xấu thanh danh của hắn, khiến hắn khó chịu không vui. Nhưng không ngờ hắn lại lôi nàng ra ngoài, nên nhất thời lúc này cũng không biết nên diễn cái gì, liền thuận theo lời hắn nói: "Vậy... Vậy ngài thề đi."
Vương Hữu cười nhạo một tiếng: "Hình như Ôn cô nương tự đề cao chính mình quá rồi. Sao không thử nhìn lại mình xem, ngũ quan tầm thường, dáng người nhỏ bé, cả người không được tới nửa lạng thịt, lấy đâu ra tự tin mà nằm mơ giữa ban ngày vậy?"
"Ngài..." Ôn Ninh bị hắn làm cho nghẹn họng.
Hắn nói hắn sẽ không thích nàng, nàng nên vui vẻ mới phải.
Thế nhưng mà... có ai lại nói chuyện như hắn không?
Ngũ quan tầm thường, là chê nàng xấu xí? Dáng người nhỏ bé, là chê dáng dấp nàng lùn? Cả người không được nửa lạng thịt, là chê dáng người nàng không đủ nở nang quyến rũ? Còn nói nàng mơ mộng hão huyền?
Ôn Ninh vừa cảm thấy tức giận, vừa cảm thấy chính mình hẳn là nên vui vẻ, nhưng vẫn không kiềm chế được mà muốn tức giận, nhất thời nỗi lòng phức tạp đến mức không nói được lời nào.
"Cho dù có một ngày nào đó tại hạ tâm mù mắt mù, thì cũng tuyệt đối không bao giờ có khả năng có ý nghĩ gì khác với cô, nhanh chóng hết hy vọng đi!" Đôi môi mỏng của Vương Hữu mấp máy lên xuống, nói xong, lạnh lùng liếc mắt nhìn Ôn Ninh một cái, rồi lập tức phất tay áo rời đi.
Ôn Ninh: "..."
Nàng...
Nàng ôm ngực, tức giận!
Chẳng trách đời trước mấy cô nương tâm hồn thiếu nữ thích thầm hắn đều che mặt mà chạy, thì ra cái miệng kia của Bùi Hữu lại độc địa đến vậy!
Tức chết nàng rồi!
Lại nghĩ đến bốn ngàn lượng bạc đã mất, Ôn Ninh đá mạnh vào tường, nàng nhất định phải tìm cơ hội kiếm lại từ trên người hắn!
Vương Hữu trầm mặt bước ra khỏi hẻm nhỏ. Ở bên ngoài có ba thị vệ, một Vương Cần Sinh, đều đang đợi hắn. Hắn rũ mắt, vẻ tức giận trên mặt tiêu tan, lại trở về dáng vẻ dịu dàng như nước thường ngày.
Nếu là bình thường, Vương Cần Sinh nhất định sẽ tiến tới hỏi vài câu, nhưng ba người phía sau lưng đều nghiêm mặt đứng thẳng, mang dáng vẻ "Chuyện của chủ tử chúng ta không có tư cách hỏi", khiến hắn đành phải nuốt lời định nói xuống.
Vương Hữu nhìn sắc trời, bước về phía trước, vừa mới đi được hai bước, trước mắt lại hiện lên gương mặt ửng hồng, đôi mắt lấp lánh ánh nước của nữ tử nọ. Hắn hơi nhíu mày.
Hắn dừng lại, quay đầu nói với một trong những tên thị vệ đi theo phía sau: "Đi theo cô nương… Công tử trong ngõ nhỏ, đưa "hắn" trở về Ôn Phủ Hồng Lư Tự an toàn."
—
Một cú đá kia của Ôn Ninh, khiến các ngón chân của nàng vô cùng đau đớn. Nàng hoài nghi nếu ngón chân của mình không phải bị gãy, thì chính là bị rơi mất móng rồi.
Lúc nàng khập khiễng về tới Ôn gia, đã là nửa canh giờ sau.
Lăng Lan đang đợi nàng ở cửa sau, lo lắng đến mức toát mồ hôi lạnh, sau đó lại nhìn thấy bộ dạng chật vật kia của Ôn Ninh, xém chút nữa hô lên: "Cô nương của ta ơi..."
Nàng thật sự không biết phải nói gì mới tốt. Nàng đã cố gắng không thử lý giải ý đồ của một số chuyện mà cô nương nhà nàng làm, thế nhưng tại sao lại còn mang thương tích trở về thế này?
"Cha ta về chưa?" Câu đầu tiên của Ôn Ninh sau khi bước vào cửa là hỏi về Ôn Đình Xuân.
Nàng không lo bị Ôn Đình Xuân bắt được trừng phạt, mà là lo lắng cho... thân thể của ông.
"Vẫn chưa ạ." Lăng Lan cẩn thận đỡ Ôn Ninh: "Ngày mai hình như là có chuyện quan trọng gì đó, chạng vạng tối lão gia có phái người về truyền lời, nói sẽ không về nhà ăn cơm."
Chuyện quan trọng, ngày mai? Đó chẳng phải là chuyện Bùi Hữu nhận tổ quy tông sao?
Bắt đầu từ ngày mai, hắn sẽ không còn là Vương Hữu nữa, mà là Bùi Hữu.
"Cô nương người đây là... Làm sao vậy?" Lăng Lan vẫn nhịn không được hỏi.
Nhắc đến chuyện này Ôn Ninh lại nổi giận, căm phẫn "hừ" một tiếng.
"Cô nương uống rượu sao?" Lăng Lan nhạy bén ngửi thấy mùi rượu trên người Ôn Ninh, thở dài: "Cô nương..."
Nàng muốn khuyên, nhưng chung quy cảm thấy bất lực, nên chỉ đỡ Ôn Ninh ngồi xuống bên cạnh giường, chính mình lại ngồi xổm xuống, cởi giày và tất cho nàng.
Cũng may, móng chân vẫn còn, chỉ là ngón chân cái đã bị sưng tấy.
"Để em đi mời đại phu tới."
Lăng Lan vừa nhìn thấy liền đau lòng không chịu được, đứng dậy định rời đi, thì bị Ôn Ninh ngăn lại: "Không cần, lát nữa bôi chút thuốc là sẽ ổn thôi."
Cơn đau trên đường trở về đã thuyên giảm rất nhiều, nếu như gãy xương, chỉ sợ sẽ càng ngày càng nặng.
Lăng Lan biết Ôn Ninh lo lắng bị lão gia phát hiện, nên xoay người đi lấy thuốc cao xoa cho nàng.
Ôn Ninh sợ nhất là đau, tuy suốt đêm giả vờ khóc, nhưng lúc này lại thật sự đau đến rơi nước mắt.
Hu hu.
Nàng rút lại câu nói kia, nàng không tìm Bùi Hữu để lấy lại bốn ngàn lượng nữa. Với trình độ này của nàng, cho dù có sống hai đời thì cũng không phải là đối thủ của hắn.
Nàng muốn cách hắn thật xa, về sau cũng đừng có bất kỳ liên quan nào cả.
Mỗi lần gặp hắn, là không có chuyện gì tốt xảy ra cả!
—
Vương Cần Sinh đã suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện trên đường về.
Ôn gia Tổng cộng có hai vị công tử, Đại công tử Ôn Lan hắn đã gặp được hai lần, Nhị công tử Ôn Kỳ lần trước tới cửa bắt rể, hắn cũng đã gặp. Nhưng hôm nay vị kia, môi hồng răng trắng, xinh xắn lại lạ mắt, nơi nào là công tử nhà họ Ôn? Rõ ràng là vị cô nương ái mộ công tử mà không được kia!
Vậy mà còn dám mặc nam trang trà trộn đến kỹ viện, chẳng trách công tử nghe tin tới cửa bắt rể liền nhảy qua cửa sổ bỏ chạy!
Đoàn người đi đến cổng lớn của Vương Trạch, cũng vừa đúng lúc tên thị vệ kia đi Kinh Triệu Phủ trở về, khom người bẩm báo tin tức có được.
"Phụ nhân kia tên Lưu Lan Chi, trước mắt đến Kinh Triệu Phủ được Ôn tham quân quan tâm, sắp xếp ở quán trọ Đồng Phúc. Ôn tham quân còn mời trạng sư Tống Ngọc nổi danh trong kinh thành cho nàng. Ngày mai sẽ kết án, nên gần đây trong kinh bàn tán rất nhiều."
Vương Hữu khẽ gật đầu: "Ngươi có biết Ôn tham quân mời Tống Ngọc lúc nào không?"
"Ngày hai mươi sáu tháng ba."
Vương Hữu trầm ngâm một lát, cũng không nói thêm lời nào, cất bước tiến vào viện tử.
Vương Cần Sinh thấy bữa tối hắn chưa ăn gì, liền chạy xuống phòng bếp nhỏ nấu hai món đơn giản, rồi trực tiếp đưa đến thư phòng của Vương Hữu.
Hai ngày nay trong phòng nhiều hạ nhân của phủ Quốc Công như vậy, tuy Vương Cần Sinh ngoài miệng phàn nàn, nhưng cũng biết người ta đi ra từ gia đình quyền quý, hành động kiểu gì cũng hợp quy củ lễ nghi hơn hắn, nên hắn cũng cố ý học theo cử chỉ của đối phương.
Đưa đồ ăn xong, hắn định lặng lẽ lẻn đi.
Vương Hữu lại gọi hắn lại.
"Cần Sinh, sau này, ngươi định tính toán thế nào?" Vương Hữu ngồi trước án thư, dáng người cao lớn thẳng tắp, một tay cầm bút, vẻ mặt trầm tĩnh vẽ một bức tranh.
Vương Cần Sinh nghe xong, hốc mắt chóp mũi đột nhiên chua xót.
Ngày mai chính là ngày công tử nhà hắn nhận tổ quy tông, ngài ấy sẽ đổi về họ "Bùi", cũng sẽ chuyển đến phủ Quốc Công, từ nay về sau sẽ trở thành Thế Tử kim tôn ngọc quý của phủ Quốc Công.
Quả nhiên... Là hắn không ra gì, cho nên công tử mới không muốn dẫn hắn về cùng...
"Ta định bán tòa nhà này đi, rồi đưa phụ thân mẫu thân trở về Lĩnh Nam."
Vương Phúc cùng Vương phu nhân vốn là người Lĩnh Nam, vì muốn tìm tiên sinh tốt hơn để dạy học cho Vương Hữu, nên mới bôn ba ngàn dặm chuyển đến kinh thành.
Ngòi bút của Vương Hữu hơi dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Vương Cần Sinh, nói: "Ngươi muốn theo phụ thân mẫu thân về về Lĩnh Nam hay về phủ Quốc Công với ta?"
Vương Cần Sinh sửng sốt.
Vương Hữu nói tiếp: "Tuổi của ngươi cũng không còn nhỏ nữa, nếu như về Lĩnh Nam, phụ thân ngươi sẽ sắp xếp cho ngươi một mối hôn sự, ngươi có thể lấy vợ sinh con, sống một cuộc sống nhàn hạ. Còn nếu ngươi theo ta về phủ Quốc Công, hai năm sắp tới chỉ sợ ta sẽ không có thời gian quan tâm ngươi, hơn nữa phủ Quốc Công nhiều quy củ như vậy, không thoải mái bằng đi theo phụ thân mẫu thân đâu."
Lần này không những mũi của Vương Cần Sinh đau xót, mà mắt còn đỏ bừng.
Công tử nhà hắn, không những không ghét bỏ hắn, mà còn suy tính chu toàn cho hắn như vậy!
"Ta... ta..." Vương Cần Sinh nghẹn ngào không nói nên lời, dứt khoát trực tiếp quỳ xuống: "Công tử, ta muốn đi theo ngài, ta... Ta biết ta không hiểu quy củ, thân phận lại thấp hèn, nhưng ta sẽ học... Ta, ta cũng chưa nóng lòng muốn lấy vợ, công tử, cứ cho ta đi theo ngài đi!"
Vương Hữu chỉ hỏi: "Nghĩ kỹ chưa?"
Vương Cần Sinh nặng nề gật đầu.
"Vậy ngày mai, ngươi có thể theo ta về phủ Quốc Công."