ÁNH TRĂNG SÁNG BỎ TRỐN CỦA QUYỀN THẦN

Biên tập: Hà Thu 


Ôn Ninh cảm thấy Bùi Hu kiếp này còn khó đoán hơn kiếp trước, hết muốn cu lại muốn giết hai hiệp liên tiếp, rốt cuộc hắn muốn làm gì?


Nàng không chút do d tin rằng, nếu như Bùi Hu thc s muốn giết nàng, thì nhất định sẽ dt khoát giơ tay chém xuống, sạch sẽ gọn gàng, không bao gi bi vì nàng là một n t tay trói gà không chặt mà sinh ra bất c ý nghĩ tiếc thương nào.


Ôn Ninh nắm chặt túi thơm bên hông, cố gắng phân tán s chú ý của hắn lần na: "Bùi công t, chúng ta c chỗ này đi người tìm đến, không đi ra ngoài xem th sao?"


T lúc bọn họ rơi xuống vách núi chắc cũng khoảng ba bốn canh gi rồi, hay là do bọn họ ẩn nấp sâu quá cho nên người bên ngoài không ai tìm được?


Quả nhiên Bùi Hu không còn nhìn chằm chằm nàng bằng ánh đằng đằng mắt sát khí na, trong mắt hiện lên một tia giễu ct: "Cô có thể đi sao?"


Ôn Ninh chp chp mắt.


Chân nàng để yên thì không đau, nhưng nếu bảo nàng đng lên thì... chỉ s tạm thi không làm được.


Bùi Hu chắc chắn không muốn cõng hay bế nàng ra ngoài. Mà đng nói hắn không muốn, cho dù có muốn nàng cũng chẳng đồng ý.


Nhưng, hắn có thể t mình ra ngoài tìm viện binh trước mà...


Thôi kệ đi.


Ôn Ninh không nói ý nghĩ này ra, một người có tâm tư kín đáo như Bùi Hu, chẳng lẽ lại không nghĩ ti?


Đi này hắn chán ghét nàng đến cc điểm, nh đâu đuổi hắn ra ngoài, hắn lại mặc kệ nàng thật, vậy một mình nàng chỗ này đúng là kêu tri tri không biết, kêu đất đất chẳng hay.


"Bùi công t, ta..." Ôn Ninh s s bụng: "Ta đói rồi, ngài không đói sao?"


Ôn Ninh nhỏ giọng hỏi.


Nàng lên đường t lúc tri còn chưa sáng, ba chính là cơm chay, lại vội vàng ra ngoài nên không ăn được nhiều. Lúc nãy nàng tỉnh lại, cũng chính là vì đói.


Bùi Hu lại nhìn qua, ánh mắt lạnh lùng.


Ôn Ninh biết hắn chê nàng phiền phc, nhưng bằng bản lĩnh của hắn, ra ngoài bắt con thỏ hay gì đó, vốn là chuyện dễ như tr bàn tay mà. Huống hồ, chẳng lẽ hắn không đói bụng sao...


"Chúng ta..." Ôn Ninh bị hắn nhìn đến mc chột dạ: "Ch một chút cũng được..."


Bùi Hu nhìn khóe mắt ướt sũng của nàng, mím môi đng lên, ra khỏi sơn động.


Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, hắn đã xách theo một con thỏ hoang tr về, còn mang theo chút củi đốt.


Ôn Ninh nhìn nhng động tác nhóm la cc kì quen thuộc của hắn, tay rút chủy thủ, sau đó mang theo con thỏ ra ngoài, không hiểu sao lại nh đến đoạn ký c của rất nhiều năm về trước.


Lúc đó, Bùi Hu dạy nàng bắt rắn, dẫn nàng đi bắt thỏ, còn chọn chỗ nhóm la rồi nướng cho nàng ăn.


Bây gi nghĩ lại thấy cũng lạ, mặc dù hắn ln lên Lĩnh Nam, biết bắt rắn cũng không có gì kỳ quái, nhưng đến cùng hắn cũng chỉ là một thư sinh, vậy mà lại có một ít bản lĩnh mà chỉ người trong giang hồ mi biết. 


Mùi vị thỏ nướng thơm ngon tuyệt hảo, sau khi nàng ăn th một lần liền nh mãi không quên. Về sau lên rng hái thuốc, va có cơ hội là nàng lại bảo hắn nướng một con cho ăn.


Nếu tính theo thi gian của kiếp trước, nàng thc s đã không ăn thịt thỏ nướng của hắn rất nhiều năm rồi.


Bùi Hu im lặng x lý xong con thỏ, sau đó lặng lẽ bước vào, đặt con thỏ lên giá nướng.


Trong sơn động không ln nhanh chóng tràn ngập hương thơm, Ôn Ninh c động ngón trỏ.


Lúc nãy Bùi Hu còn mang theo ít lá cây to về, hình như đã được ra sạch trong nước, sau khi nướng chín thịt thỏ, hắn chia thành tng miếng đặt trên lá.


Ôn Ninh nh rõ hắn thường chia thành bốn miếng ln, hai người bọn họ mỗi người hai miếng, trc tiếp cầm lên gặm.


Quả thật Bùi Hu đã chia thành bốn miếng ln, nhưng sau khi chia xong lại liếc nhìn nàng một cái, cụp mắt xuống, tiếp tục dùng chủy thủ chia ra cho đến khi thịt thỏ được cắt thành tng miếng c ngón tay cái, mi đẩy một na đến trước mặt nàng.


Hắn vẫn không nói chuyện vi nàng, chỉ đặt thịt thỏ xuống rồi ngồi lại bên đống la, da vào vách hang.


Ôn Ninh vốn đã đói đến không ch nổi na, nhưng nhìn nhng miếng thịt thỏ được cắt đều đặn nhỏ nhắn, trong lòng lại dâng lên một cảm giác khó tả.


Đúng như lần cảm nhận lần trước của nàng, Bùi Hu đi này, có lẽ thật s không giống kiếp trước.


Va rồi rõ ràng hắn đã chia con thỏ thành bốn miếng theo thói quen, nhưng sau khi nhìn nàng, hắn lại tiếp tục chia chúng thành nhng miếng nhỏ hơn, có lẽ nghĩ đến miếng ln như vậy, một khuê tú như nàng, sẽ ghét bỏ kiểu ăn chướng tai gai mắt này chăng?


Ôn Ninh mím môi, cầm miếng tng miếng thịt thỏ nhỏ lên ăn.


Hương vị vẫn giống như trong trí nh.


Ăn được mấy miếng, nàng cảm thấy bt đói, trong cơ thể lấy lại chút sc lc, thấy phía đối diện vẫn một mc không có động tĩnh, liền hỏi: "Bùi công t, ngài không ăn sao?"


Hai người va vặn cách đống la, thật ra Ôn Ninh không nhìn rõ mặt Bùi Hu lắm, chỉ thấy hình như hắn đang ngồi da, không biết là chp mắt hay ngủ thật rồi.


Mặc dù đống la ngay bên cạnh, nhưng thi tiết còn lạnh nên thc ăn vẫn nguội rất nhanh.


Ôn Ninh c động th, phát hiện bả vai đã không còn quá đau na, chân phải nếu không dùng sc, cũng có thể miễn cưỡng xê dịch một chút.


Nàng vịn vào mép động đng lên, nhìn xuyên qua đống la, mi phát hiện ra sắc mặt Bùi Hu tái nht khác thường, thậm chí còn trắng hơn cả lúc nãy dưới ánh nắng mấy phần.


Nàng dùng một chân nhảy qua, có chút thăm dò gọi hắn: "Bùi công t?"


Không có phản ng.


Trước gi cho dù là lúc ngủ, Bùi Hu vẫn luôn rất tỉnh táo.


Ôn Ninh ngồi xổm xuống, vỗ vỗ vai hắn: "Bùi công t?"


Va vỗ nhẹ, liền cảm giác trên tay có chút dính nhp, bỏ ra nhìn th mi thấy tay đỏ như máu.


Ôn Ninh vội vàng kiểm tra phía sau lưng hắn, lúc này mi phát hiện quần áo sau lưng hắn đã bị máu tươi thấm ướt. Chỉ là hắn mặc đồ đen, nên không nhìn kỹ, thì cũng không thấy được.


"Bùi Hu?" Ôn Ninh đẩy hắn, nhưng vẫn không có phản ng như cũ.


Ôn Ninh nhất thi có chút hoảng s.


Lúc nàng tỉnh lại thấy Bùi Hu đang hôn mê, thc s cũng đã nghĩ rằng trên người hắn e rằng không chỉ có mấy vết thương ngoài da kia. Nhưng sau khi tỉnh lại, thấy hắn c động như thường, còn định rút đao ra đâm nàng, nên đương nhiên nàng cho rằng trên cơ thể hắn chỉ có một số vết thương ngoài da không đáng kể.


Chẳng trách hắn không t mình ra ngoài tìm cu binh, chắc là t biết mình bị thương nặng, s người nhà còn chưa tìm thấy, đã chống đ hết nổi mà

ngất xỉu trên đường?


Vậy mà va rồi hắn còn ra ngoài bắt thỏ, đốt la, nướng thịt, nướng thịt xong còn cẩn thận cắt thành tng miếng nhỏ cho nàng...


Lần đầu tiên Ôn Ninh bất giác cảm thấy có chút áy náy đối vi Bùi Hu.


Mặc dù khi tỉnh dậy nàng vẫn có ý định nhân cơ hội giết hắn, nhưng suy cho cùng thì hắn cũng không phải là Bùi Hu kiếp trước, hắn chưa tng làm gì cả, thậm chí còn... có vài phần khác vi Bùi Hu kiếp trước.


Nàng thc s cũng không... muốn hắn chết đến vậy.


Nếu biết hắn bị thương nặng như thế, nàng đã không bảo hắn ra ngoài tìm đồ ăn.


Ôn Ninh dùng khăn lau máu trên tay, do d một hồi, vẫn đưa tay thăm dò trán hắn.


Quả nhiên rất nóng.


Lần này nàng ra ngoài chỉ định ghé tu lâu một chuyến, nên không mang theo túi nước bên người. Nàng nhìn trên người Bùi Hu, cũng không thấy có.


Va không có nước, va không có thuốc, nàng cũng không thể tùy tiện x lý miệng vết thương cho hắn được.


Ôn Ninh suy nghĩ một lúc, ci áo lông trên người ra, trải xuống đất rồi đ hắn nằm nghiêng xuống.


Ít nhất cũng không thể để hắn da vào vách đá đè miệng vết thương được.


Nàng nhảy tr lại chỗ va ngồi, lấy chiếc áo lông thú mà Bùi Hu đã đưa cho mình lúc nãy, đắp lên người hắn. 


Nàng có khá nhiều kinh nghiệm trị sốt, lúc này tay chân hắn lạnh buốt, sắc mặt tái nht, nhiệt độ tăng cao nhưng vẫn cảm thấy lạnh, nên cần gi ấm.


Làm xong nhng việc này, nàng lại lấy khăn tay trong ngc hắn ra, rồi cầm thêm cả khăn của mình, cố gắng tập tễnh đi ra ngoài.


Vì va nãy Bùi Hu có thể ra sạch mấy chiếc lá kia, nên chắc gần đây có nước. Chẳng bao lâu na sắc mặt của hắn sẽ t tái nht chuyển sang ng hồng, khi đó cần phải hạ nhiệt.


Ôn Ninh đi được chng na dặm thì thấy một con suối nhỏ, nàng vò ướt cả hai chiếc khăn rồi khập khiễng quay về.


Lúc tr lại sơn động, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.


Nàng th dài, vắt một ít nước trên khăn lên môi Bùi Hu.


Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm*, ai bảo nàng va mi ăn con thỏ do hắn bắt về trong lúc trọng thương cơ ch?


*Nhận được li ích t người khác thì dù có chuyện gì cũng phải ăn nói nhún nhường hơn.


Hơn na người này, đúng là đã hủy hoại đi trước của nàng, thủ đoạn cũng rất tàn nhẫn, nhưng không đến mc nhất định phải chết.


Cuộc nổi dậy Tuyên Bình năm Gia Hòa th mười tám, nếu không nh hắn, thiên hạ Đại Dận đã nhiễu loạn t lâu rồi. 


Ôn Ninh thấy sắc mặt hắn dần đỏ lên, liền s trán hắn, quả nhiên đã nóng hơn lúc nãy, đành vội vàng đắp thay phiên hai chiếc khăn tay lên trán hắn.


Nhưng nàng cũng biết việc này chẳng có tác dụng gì nhiều, tốt hơn hết vẫn là sm có người tìm ra bọn họ, rồi nhanh chóng đưa hắn đi cha bệnh uống thuốc càng sm càng tốt mi được.


Mặc dù nghĩ vậy nhưng động tác trên tay nàng không hề ngng nghỉ, vẫn liên tục thay khăn đắp trán cho hắn.


Trong s hỗn loạn nóng lạnh đan xen này, hiếm khi Bùi Hu bước vào giấc mơ thc s thuộc về mình.

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin