Biên tập: Hà Thu
Ôn Phủ cũng không lớn.
Đúng như Lương Thị khinh thường, mặc dù dựa theo quan phẩm chính thức hiện tại của Ôn Đình Xuân, có thể cho phép ông sống trong một tòa tam hợp viện*, nhưng ông vẫn một mực không chịu rời bỏ ngôi nhà cũ, mà chỉ sửa chữa, cải tạo lại trên cơ sở ban đầu. Nhưng nói chung vẫn không so được với mấy viện tử rộng rãi thoáng đãng của những gia đình khác.
*Kiến trúc nhà tam hợp viện là công trình khá phổ biến thời xưa của Trung Quốc. Đây là kiến trúc kết hợp 3 khuôn viên nhà với nhau, kèm theo khoảng sân chính giữa đặc sắc.
Ôn Ninh đi từ Tây sương điện đến Đông sương điện, cũng chỉ mất thời gian một nén nhang.
Cả nhà Ôn gia tên dưới chỉ có một vị lão gia, hai vị công tử và một vị tiểu thư, mà cũng chưa có người nào lập gia đình, theo lý vẫn nên ăn tối ở cùng một chỗ.
Nhưng mỗi lần Ôn Đình Xuân nhìn thấy hai đứa con trai của mình là lại tức giận.
Ôn Ninh vừa mới cập kê, còn hai người bọn họ thì sao? Một người năm nay hai mươi mốt, còn một người thì mười chín, vậy mà không người nào có sự nghiệp lại còn chưa chịu lập gia đình. Thậm chí ở trên bàn ăn cơm cũng toàn nói mấy lời đại nghịch bất đạo khiến ông tức giận.
Sau một vài lần, Ôn Đình Xuân liền để mọi người tự ăn cơm ở viện riêng của mình, mỗi tháng chỉ ăn chung bàn vào những ngày nghỉ lễ.
Cho nên, lúc Ôn Ninh đi ngang qua, thì Ôn Lan đã cơm nước no say, đang chăm chú lật dở cuốn y thư trong tay.
Lúc rời khỏi viện Đề Hương, mặc dù Ôn Lan cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng cũng không để ở trong lòng.
Nếu Ôn Ninh thật sự coi trọng Vương Hữu thì lại như thế nào? Quả thật hắn cũng cho rằng Vương Hữu là ứng cử viên sáng giá cho vị trí muội phu, nhưng người ta đã có hôn ước rồi, chẳng lẽ bọn hắn còn có thể đi cướp tân lang hay sao?
Từ trước đến nay Ôn Ninh vốn là người dè dặt, cẩn thận, lại chú trọng đến lễ nghi của tiểu thư khuê các, bản thân có buồn thì cũng mấy ngày là qua.
Cho nên lúc này khi nhìn thấy Ôn Ninh tới, hắn vẫn chưa liên hệ hai việc kia lại với nhau, chỉ ngẩng đầu trêu chọc nói: "Ôi chao, thì ra là khách quý chẳng mấy khi thấy mặt. Sao hôm nay muội muội lại nghĩ tới nơi này của ca ca?"
Ôn Ninh liếc nhìn Lăng Lan một cái, Lăng Lan lập tức giúp nàng đem ghế dựa qua, nàng liền ngồi xuống cạnh bàn của Ôn Lan.
Ôn Lan thấy bộ dạng nàng giống như có chuyện quan trọng muốn nói, liền đặt cuốn y thư xuống, dựa vào ghế nhàn nhã nhìn nàng.
"Đại ca, A Ninh đến đây, là có một chuyện muốn nhờ Đại ca giúp đỡ." Ôn Ninh ở bên cạnh ánh nến dịu dàng thì thầm nói.
Ôn Lan lập tức trượng nghĩa đáp: "A Ninh, muội quá khách khí rồi đấy. Ta là gì của muội? Muội có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng, nào có cái gì mà giúp với chả không giúp."
"Đại ca..." Ôn Ninh cảm kích liếc hắn một cái, hạ thấp lông mày, hai mắt rũ xuống, sắc mặt hơi đỏ lên: "A Ninh muốn... Lần trước sau khi A Ninh nhìn thấy Vương công tử xong, liền... liền ngày nhớ đêm mong. A Ninh muốn... Đại ca có thể thay mặt giới thiệu, để cho muội gặp lại hắn một lần nữa có được không?"
Câu nói vừa dứt, không chỉ Ôn Lan, mà ngay cả Lăng Lan ở bên cạnh cũng trợn mắt há hốc mồm, không thể tin được mà nhìn chằm chằm Ôn Ninh.
Ngày nhớ đêm mong...
Đây là những lời càn rỡ cỡ nào chứ, vậy mà lại phát ra từ miệng một người từ trước tới nay luôn kiêu ngạo, tự kiềm chế như Ôn Ninh?
Chẳng lẽ mấy ngày nay nàng chán nản không phải vì Thẩm Tấn?
Ôn Lan bị nghẹn đến nửa ngày mới tìm được giọng nói: "A... A Ninh... Trước đó... Lần trước không phải chúng ta có nghe người ta nói rồi sao? Hắn... Hắn đã có hôn ước bên người..."
"Đó là bởi vì Đại ca doạ hắn nói có người muốn bắt rể dưới bảng vàng." Ôn Ninh cắn môi đỏ mọng nói: "Chắc hẳn hắn cũng có chút lo lắng về chuyện này, nên mới cố gắng bịa ra chuyện hôn ước để phòng vạn nhất."
"Chuyện hôn nhân đại sự nào có phải trò đùa? Hơn nữa ta thấy Thứ Chi cũng không phải là người hồ đồ..."
"Nhưng nếu hắn thực sự có vị hôn thê, sao lại chỉ biết nhũ danh của đối phương?" Ôn Ninh nói: "Vả lại nếu hắn có tâm muốn tìm, thì đã sớm tới Kinh Triệu Phủ để báo án rồi. Vậy mà hai ngày nay hắn đã tới tìm huynh chưa?"
"Cái này..." Ôn Lan ngập ngừng, Vương Hữu đúng là chưa từng đến Kinh Triệu Phủ, nhưng...
"Chuyện này... Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, có lẽ hắn cũng có chuyện gì khó xử..."
"Hắn có chuyện gì khó xử, không hỏi thì làm sao biết?" Ôn Ninh lấy khăn tay ra lau khóe mắt: "A Ninh biết rồi, ca ca chỉ là không muốn muội giúp thôi."
"Ta... Ta không có!" Ngày thường Ôn Lan tuy không đàng hoàng, nhưng lại vô cùng quan tâm yêu thương muội muội. Vừa thấy nàng sắp khóc, hắn lập tức có chút hoảng hốt: "Ta chỉ là cảm thấy người ta đã nói thẳng mình có hôn ước bên người rồi, cho dù hẹn gặp, hắn cũng chưa chắc đã đồng ý. Hà tất gì phải nhất quyết đâm vào bức tường nam này?"
"Huynh không hẹn thì làm sao biết được?" Ôn Ninh lau khăn tay, cố gắng vắt ra hai giọt nước mắt: "Hơn nữa, ngày đó không phải Đại ca cố ý để cho hai người bọn ta gặp mặt sao? Lần này A Ninh chọn trúng, huynh lại cản trở đủ kiểu, huynh bảo A Ninh phải nghĩ như thế nào đây..."
"Cái này..." Ôn Lan không còn lời nào để nói, đành vỗ vỗ trán nói: "Muội muội tốt của ta, muội có thể tạm thời ngừng khóc được không?"
Khóc nhiều đến mức khiến hắn hoảng sợ.
Ôn Ninh quả thật đã thu lại nước mắt, hai mắt ngấn lệ rưng rưng mà nhìn hắn.
Ôn Lan hít sâu một hơi, lại thở dài: "Trời ơi, A Ninh... Muội coi trọng hắn ở điểm gì chứ? Hắn xuất thân nghèo hèn, kết quả thi Đình còn chưa rõ. Nếu như thất bại, thì cũng chẳng xứng với muội."
Ôn Ninh không phải thật lòng coi trọng Bùi Hữu, thậm chí đời trước khi nhìn thấy các nữ tử khác đổ xô chạy theo Bùi Hữu như vịt, nàng cũng đã từng có nghi vấn như vậy.
Đến tột cùng là các nàng coi trọng hắn ở điểm nào?
Vì không nghĩ ra nên trong chốc lát nàng không thể trả lời được, chỉ chớp chớp mắt.
Ôn Lan thừa cơ nói: "Mặc dù hắn tài học hơn người, nhưng Thẩm Tấn so với hắn cũng chẳng thua kém bao nhiêu. Thẩm Tấn còn biết võ, mới chừng ấy tuổi đã lập chiến công, mà muội với hắn lại có hôn ước từ khi còn nhỏ..."
"Dáng dấp của hắn đẹp hơn Thẩm Tấn..." Giọng nói mềm mại nhẹ nhàng của Ôn Ninh cắt ngang lời Ôn Lan.
Ôn Lan:...
Cái này thì hắn đúng là không có cách nào phản bác... Dung mạo của Vương Hữu quả thực không thể chê vào đâu được, bên ngoài tao nhã bên trong lạnh lùng, vừa thâm thuý lại mang theo sự sắc bén. Ngay cả khí chất trên người, rõ ràng xuất thân từ gia đình nghèo khổ, vậy mà lúc nào cũng mang theo khí thế bức người. Thẩm Tấn trưởng thành cũng không tệ, nhưng so sánh với hắn, rốt cuộc vẫn chỉ có thể ngậm ngùi xếp phía sau.
Chỉ là... Ôn Ninh trở nên nông cạn như vậy từ khi nào?
Cũng không đợi hắn nói tiếp, Ôn Ninh đã lấy khăn tay lau nước mắt lần nữa: "Nếu Đại ca không muốn giúp cũng không sao. Chờ Nhị ca trở về, A Ninh sẽ đi cầu xin Nhị ca giúp đỡ. Từ trước tới nay Nhị ca luôn thương A Ninh nhất, chắc chắn sẽ không nhắm mắt làm ngơ."
Nói xong liền đứng lên, giả bộ định đi.
"A Ninh A Ninh, đừng..." Ôn Lan cản nàng: "Được rồi, đợi mấy ngày nữa ca ca được nghỉ phép sẽ đi tìm Thứ Chi để thăm dò ý hắn thử xem." Nếu để cho tên Ôn Kỳ hỗn thế ma vương kia biết, còn không biết mọi chuyện sẽ lộn xộn thành cái dạng gì nữa?
"Nhưng nếu hắn không đồng ý... thì muội cũng không thể trách Đại ca được!" Ôn Lan nói thêm một câu.
"Đương nhiên rồi." Ôn Ninh lập tức lộ ra nụ cười mừng rỡ, hành lễ nói: "Cực khổ Đại ca lao tâm rồi."
—
Mùa xuân ở kinh thành từ trước đến nay luôn đến muộn hơn những nơi khác, hàng năm sau Tết Nguyên đán, vẫn thường xuyên gặp rét tháng ba, thời tiết còn lạnh lẽo khắc nghiệt hơn mùa đông mấy phần.
Năm nay thật không may, hôm trước còn đang ấm áp hôm sau lại đột nhiên có trận tuyết rơi, không ngờ lại giống như trở lại trời đông giá rét.
Vương Cần Sinh đóng chốt cửa đánh rầm một tiếng, hai tay đút tay vào ống tay áo, vừa bước nhanh trên tuyết vừa lầm bầm chửi mắng: "Thấy sang bắt quàng làm họ! Cũng không nghĩ lại xem lúc trước bản thân đã từng làm gì? Bây giờ muốn bước vào cửa hả, nằm mơ đi!"
Vương Cần Sinh là thư đồng của Vương Hữu.
Trong nhà Vương gia cũng không giàu có, nhưng cho dù là tại thời điểm đói kém nhất, Vương Phúc cũng chưa bao giờ keo kiệt với Vương Hữu trên phương diện học tập.
Người bên ngoài có, thì đương nhiên Thứ Chi của bọn họ cũng phải có.
"Lão gia, thấy bảo là thúc phụ của cô em vợ nhà Nhị thẩm sát vách nên tiểu nhân đuổi đi rồi."
Vương gia chỉ có một khoảng sân nhỏ, nên Vương Cần Sinh chỉ cần đi mấy bước đã đến được phòng khách chính, sau đó trả lời Vương Phúc.
Từ khi tin tức Vương Hữu đứng thứ nhất trong kì thi Hội truyền về, những thân thích lúc trước mười tám năm không gặp, rồi nhóm họ hàng người thân, thậm chí có cả những người quăng sào tám kiếp cũng không tìm ra được một chút quan hệ máu mủ, đều mọc lên chi chít như nấm sau mưa. Căn nhà quạnh quẽ ngày xưa giờ thỉnh thoảng lại có người đến bái phỏng.
Vương phu nhân bệnh nặng đã lâu, không chịu nổi bị quấy rầy như vậy nên dứt khoát đóng chặt cửa lớn, từ chối tiếp khách.
Nhưng gần đây, ngoại trừ những người "thân thích" đơn phương tự mình chạy đến nhận họ này, cũng có rất nhiều người ở trong triều tìm đến.
Tuy nói Vương Hữu không có ý định leo lên quyền quý, nhưng Vương Phúc vẫn lo thái độ quá lạnh nhạt quá cứng rắn sẽ đắc tội với người ta. Bởi vậy nên mỗi lần có người gõ cửa, ông đều để Vương Cần Sinh đi ra xem một chút.
Lúc này Vương Phúc đang chơi cờ với Vương Hữu.
Tuổi tác của Vương Phúc cũng không tính là lớn, năm nay vừa tròn bốn mươi lăm. Chỉ là từ khi Vương phu nhân lâm bệnh, hoàn cảnh gia đình ngày càng sa sút, các loại nghề nghiệp ông đều đã từng làm qua, chịu đủ mọi gian khổ. Mười mấy năm qua đi, hiện giờ tóc ông đã bạc trắng, giống như ông lão sáu mươi.
Nhưng tinh thần của ông cũng không tệ lắm, lại có tài đánh cờ siêu phàm, hai người ở trên bàn cờ chém giết vật nhau, không chút nương tay.
"Thứ Chi, Cần Sinh nói mấy ngày trước con một mình đi một chuyến đến chùa Từ Ân, có chuyện gì vậy?"
Phía trước lại có người gõ cửa, Vương Cần Sinh vừa rời đi, Vương Phúc liền hỏi.
Nhắc đến chuyện này, lông mày Vương Hữu khẽ nhíu lại, suy nghĩ một lúc mới nói: "Mấy hôm trước con nhận được một lá thư nặc danh, tự xưng là một vị cố nhân đã nhiều năm không gặp, hẹn con đến chùa Từ Ân một lần. Con nghĩ đi nghĩ lại cũng chẳng nhớ ra có vị cố nhân nào nhiều năm chưa gặp, nhưng nhìn chữ viết kia trông rất mạnh mẽ có lực, không phải chữ người bình thường có thể viết ra được, nên mới làm theo yêu cầu trong thư, một mình tới đó một chuyến."
Tay cầm quân cờ của Vương Phúc khựng lại: "Con gặp được ai?"
Vương Hữu lắc đầu: "Không gặp ai cả."
Hắn đến nơi từ sáng sớm, đứng ở đó chờ đợi gần hai canh giờ, cũng không gặp được người nào đặc biệt, cũng chẳng có ai chủ động lại gần bắt chuyện với hắn.
"Ngược lại là đụng phải Đại công tử nhà Hồng Lư Tự Ôn Đình Xuân." Vương Hữu nói.
Vương Phúc di chuyển quân cờ, chậm rãi nói: "Ôn đại nhân làm quan mấy năm, là người ngay thẳng, công chính nghiêm minh, chưa bao giờ tham gia vào những xung đột tranh chấp trên triều đình, nên chắc không phải ông ấy."
"Vâng, chỉ là tình cờ gặp mà thôi."
"Nhưng con vẫn phải cẩn thận một chút." Vương Phúc dặn dò: "Con xuất thân nghèo khó, nếu cuối tháng có thể giành được hạng nhất trong kì thi Đình, thì con sẽ là người đầu tiên trong vương triều của chúng ta đạt được danh hiệu đệ nhất Trạng Nguyên Lục Khôi, như vậy cũng đồng nghĩa với việc hủy hoại thể diện của bao nhiêu gia đình quyền quý, còn làm tổn hại đến lợi ích của vô số vương tôn quý tộc. Nếu bọn họ không lôi kéo được, khó tránh khỏi sẽ sinh ra chủ ý khác."
Vương Hữu cười hừ một tiếng cực khẽ, giọng điệu ngạo mạn nói: "Bọn họ có thể làm gì được con?"
Thật ra xuất thân của Vương Phúc cũng là văn nhân, chỉ là cách đây hơn hai mươi năm trước, khoa thi vẫn chưa phổ biến hoàn thiện, trong triều đình có rất nhiều ý kiến phản đối, đặc biệt là nhóm thế gia thuộc dòng dõi quý tộc. Muốn bọn họ từ bỏ quyền lợi vốn thuộc về mình rồi hai tay dâng chúng cho các học sinh thuộc gia đình nghèo khó thi đậu, không khác gì cắt thịt trên đùi.
Năm đó, ông cũng đạt thành tích xuất sắc trong kì thi Hội, lòng tràn đầy chờ mong có thể gây tiếng vang trong kì thi Đình, mang lại vinh quang cho nhóm học sinh xuất thân nghèo khó, đáng tiếc...
Trước khi thi Đình không hiểu sao ông bị người ta đánh trọng thương, hôn mê hết nửa tháng, sau khi tỉnh lại thì thành tích kì thi Đình cũng đã công bố xong.
"Thứ Chi, mặc dù ta luôn hy vọng con có thể thực hiện được tâm nguyện mà năm đó vi phu chưa thể hoàn thành, nhưng..."
"Phụ thân, con thắng rồi." Vương Hữu cúi đầu, nhếch khóe miệng, thỏa thuê đắc ý.
Đúng lúc này, Vương Cần Sinh vội vàng bước tới: "Lão gia, công tử, tham quân Ôn Lan của Kinh Triệu Phủ đang ở ngoài cửa, nói có việc muốn gặp công tử."
Vương Phúc cùng Vương Hữu không hẹn mà cùng liếc nhau. Vương Phúc đứng dậy nói: "Ta đi xem mẫu thân con một chút."
Vương Hữu rũ mắt thu dọn những quân cờ còn sót lại trên bàn cờ, hàng lông mi dài rậm rạp lặng lẽ phủ bóng xuống mi mắt dưới. Một lúc sau mới nói rõ ràng: "Mời Ôn tham quân vào đi."