ÁNH TRĂNG SÁNG BỎ TRỐN CỦA QUYỀN THẦN

Biên tập: Hà Thu 


Ôn Phủ cũng không ln.


Đúng như Lương Thị khinh thường, mặc dù da theo quan phẩm chính thc hiện tại của Ôn Đình Xuân, có thể cho phép ông sống trong một tòa tam hp viện*, nhưng ông vẫn một mc không chịu ri bỏ ngôi nhà cũ, mà chỉ sa cha, cải tạo lại trên cơ s ban đầu. Nhưng nói chung vẫn không so được vi mấy viện t rộng rãi thoáng đãng của nhng gia đình khác.


*Kiến trúc nhà tam hp viện là công trình khá phổ biến thi xưa của Trung Quốc. Đây là kiến trúc kết hp 3 khuôn viên nhà vi nhau, kèm theo khoảng sân chính gia đặc sắc.




Ôn Ninh đi t Tây sương điện đến Đông sương điện, cũng chỉ mất thi gian một nén nhang.


Cả nhà Ôn gia tên dưới chỉ có một vị lão gia, hai vị công t và một vị tiểu thư, mà cũng chưa có người nào lập gia đình, theo lý vẫn nên ăn tối cùng một chỗ.


Nhưng mỗi lần Ôn Đình Xuân nhìn thấy hai đa con trai của mình là lại tc giận.


Ôn Ninh va mi cập kê, còn hai người bọn họ thì sao? Một người năm nay hai mươi mốt, còn một người thì mười chín, vậy mà không người nào có s nghiệp lại còn chưa chịu lập gia đình. Thậm chí trên bàn ăn cơm cũng toàn nói mấy li đại nghịch bất đạo khiến ông tc giận.


Sau một vài lần, Ôn Đình Xuân liền để mọi người t ăn cơm viện riêng của mình, mỗi tháng chỉ ăn chung bàn vào nhng ngày nghỉ lễ.


Cho nên, lúc Ôn Ninh đi ngang qua, thì Ôn Lan đã cơm nước no say, đang chăm chú lật d cuốn y thư trong tay.


Lúc ri khỏi viện Đề Hương, mặc dù Ôn Lan cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng cũng không để trong lòng.


Nếu Ôn Ninh thật s coi trọng Vương Hu thì lại như thế nào? Quả thật hắn cũng cho rằng Vương Hu là ng c viên sáng giá cho vị trí muội phu, nhưng người ta đã có hôn ước rồi, chẳng lẽ bọn hắn còn có thể đi cướp tân lang hay sao?


T trước đến nay Ôn Ninh vốn là người dè dặt, cẩn thận, lại chú trọng đến lễ nghi của tiểu thư khuê các, bản thân có buồn thì cũng mấy ngày là qua.


Cho nên lúc này khi nhìn thấy Ôn Ninh ti, hắn vẫn chưa liên hệ hai việc kia lại vi nhau, chỉ ngẩng đầu trêu chọc nói: "Ôi chao, thì ra là khách quý chẳng mấy khi thấy mặt. Sao hôm nay muội muội lại nghĩ ti nơi này của ca ca?" 


Ôn Ninh liếc nhìn Lăng Lan một cái, Lăng Lan lập tc giúp nàng đem ghế da qua, nàng liền ngồi xuống cạnh bàn của Ôn Lan.


Ôn Lan thấy bộ dạng nàng giống như có chuyện quan trọng muốn nói, liền đặt cuốn y thư xuống, da vào ghế nhàn nhã nhìn nàng.


"Đại ca, A Ninh đến đây, là có một chuyện muốn nh Đại ca giúp đ." Ôn Ninh bên cạnh ánh nến dịu dàng thì thầm nói.


Ôn Lan lập tc trượng nghĩa đáp: "A Ninh, muội quá khách khí rồi đấy. Ta là gì của muội? Muội có chuyện gì thì c việc nói thẳng, nào có cái gì mà giúp vi chả không giúp."


"Đại ca..." Ôn Ninh cảm kích liếc hắn một cái, hạ thấp lông mày, hai mắt rũ xuống, sắc mặt hơi đỏ lên: "A Ninh muốn... Lần trước sau khi A Ninh nhìn thấy Vương công t xong, liền... liền ngày nh đêm mong. A Ninh muốn... Đại ca có thể thay mặt gii thiệu, để cho muội gặp lại hắn một lần na có được không?"


Câu nói va dt, không chỉ Ôn Lan, mà ngay cả Lăng Lan bên cạnh cũng trn mắt há hốc mồm, không thể tin được mà nhìn chằm chằm Ôn Ninh.


Ngày nh đêm mong...


Đây là nhng li càn r c nào ch, vậy mà lại phát ra t miệng một người t trước ti nay luôn kiêu ngạo, t kiềm chế như Ôn Ninh?


Chẳng lẽ mấy ngày nay nàng chán nản không phải vì Thẩm Tấn?


Ôn Lan bị nghẹn đến na ngày mi tìm được giọng nói: "A... A Ninh... Trước đó... Lần trước không phải chúng ta có nghe người ta nói rồi sao? Hắn... Hắn đã có hôn ước bên người..."


"Đó là bi vì Đại ca doạ hắn nói có người muốn bắt rể dưới bảng vàng." Ôn Ninh cắn môi đỏ mọng nói: "Chắc hẳn hắn cũng có chút lo lắng về chuyện này, nên mi cố gắng bịa ra chuyện hôn ước để phòng vạn nhất."


"Chuyện hôn nhân đại s nào có phải trò đùa? Hơn na ta thấy Th Chi cũng không phải là người hồ đồ..."


"Nhưng nếu hắn thc s có vị hôn thê, sao lại chỉ biết nhũ danh của đối phương?" Ôn Ninh nói: "Vả lại nếu hắn có tâm muốn tìm, thì đã sm ti Kinh Triệu Phủ để báo án rồi. Vậy mà hai ngày nay hắn đã ti tìm huynh chưa?"


"Cái này..." Ôn Lan ngập ngng, Vương Hu đúng là chưa tng đến Kinh Triệu Phủ, nhưng...


"Chuyện này... Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, có lẽ hắn cũng có chuyện gì khó x..."


"Hắn có chuyện gì khó x, không hỏi thì làm sao biết?" Ôn Ninh lấy khăn tay ra lau khóe mắt: "A Ninh biết rồi, ca ca chỉ là không muốn muội giúp thôi." 


"Ta... Ta không có!" Ngày thường Ôn Lan tuy không đàng hoàng, nhưng lại vô cùng quan tâm yêu thương muội muội. Va thấy nàng sắp khóc, hắn lập tc có chút hoảng hốt: "Ta chỉ là cảm thấy người ta đã nói thẳng mình có hôn ước bên người rồi, cho dù hẹn gặp, hắn cũng chưa chắc đã đồng ý. Hà tất gì phải nhất quyết đâm vào bc tường nam này?"


"Huynh không hẹn thì làm sao biết được?" Ôn Ninh lau khăn tay, cố gắng vắt ra hai giọt nước mắt: "Hơn na, ngày đó không phải Đại ca cố ý để cho hai người bọn ta gặp mặt sao? Lần này A Ninh chọn trúng, huynh lại cản tr đủ kiểu, huynh bảo A Ninh phải nghĩ như thế nào đây..."


"Cái này..." Ôn Lan không còn li nào để nói, đành vỗ vỗ trán nói: "Muội muội tốt của ta, muội có thể tạm thi ngng khóc được không?"


Khóc nhiều đến mc khiến hắn hoảng s.


Ôn Ninh quả thật đã thu lại nước mắt, hai mắt ngấn lệ rưng rưng mà nhìn hắn.


Ôn Lan hít sâu một hơi, lại th dài: "Tri ơi, A Ninh... Muội coi trọng hắn điểm gì ch? Hắn xuất thân nghèo hèn, kết quả thi Đình còn chưa rõ. Nếu như thất bại, thì cũng chẳng xng vi muội."


Ôn Ninh không phải thật lòng coi trọng Bùi Hu, thậm chí đi trước khi nhìn thấy các n t khác đổ xô chạy theo Bùi Hu như vịt, nàng cũng đã tng có nghi vấn như vậy.


Đến tột cùng là các nàng coi trọng hắn điểm nào?


Vì không nghĩ ra nên trong chốc lát nàng không thể trả li được, chỉ chp chp mắt.


Ôn Lan tha cơ nói: "Mặc dù hắn tài học hơn người, nhưng Thẩm Tấn so vi hắn cũng chẳng thua kém bao nhiêu. Thẩm Tấn còn biết võ, mi chng ấy tuổi đã lập chiến công, mà muội vi hắn lại có hôn ước t khi còn nhỏ..."


"Dáng dấp của hắn đẹp hơn Thẩm Tấn..." Giọng nói mềm mại nhẹ nhàng của Ôn Ninh cắt ngang li Ôn Lan.


Ôn Lan:...


Cái này thì hắn đúng là không có cách nào phản bác... Dung mạo của Vương Hu quả thc không thể chê vào đâu được, bên ngoài tao nhã bên trong lạnh lùng, va thâm thuý lại mang theo s sắc bén. Ngay cả khí chất trên người, rõ ràng xuất thân t gia đình nghèo khổ, vậy mà lúc nào cũng mang theo khí thế bc người. Thẩm Tấn trưởng thành cũng không tệ, nhưng so sánh vi hắn, rốt cuộc vẫn chỉ có thể ngậm ngùi xếp phía sau.


Chỉ là... Ôn Ninh tr nên nông cạn như vậy t khi nào?


Cũng không đi hắn nói tiếp, Ôn Ninh đã lấy khăn tay lau nước mắt lần na: "Nếu Đại ca không muốn giúp cũng không sao. Ch Nhị ca tr về, A Ninh sẽ đi cầu xin Nhị ca giúp đ. T trước ti nay Nhị ca luôn thương A Ninh nhất, chắc chắn sẽ không nhắm mắt làm ngơ."


Nói xong liền đng lên, giả bộ định đi. 


"A Ninh A Ninh, đng..." Ôn Lan cản nàng: "Được rồi, đi mấy ngày na ca ca được nghỉ phép sẽ đi tìm Th Chi để thăm dò ý hắn th xem." Nếu để cho tên Ôn Kỳ hỗn thế ma vương kia biết, còn không biết mọi chuyện sẽ lộn xộn thành cái dạng gì na?


"Nhưng nếu hắn không đồng ý... thì muội cũng không thể trách Đại ca được!" Ôn Lan nói thêm một câu.


ương nhiên rồi." Ôn Ninh lập tc lộ ra nụ cười mng r, hành lễ nói: "Cc khổ Đại ca lao tâm rồi."



Mùa xuân kinh thành t trước đến nay luôn đến muộn hơn nhng nơi khác, hàng năm sau Tết Nguyên đán, vẫn thường xuyên gặp rét tháng ba, thi tiết còn lạnh lẽo khắc nghiệt hơn mùa đông mấy phần.


Năm nay thật không may, hôm trước còn đang ấm áp hôm sau lại đột nhiên có trận tuyết rơi, không ng lại giống như tr lại tri đông giá rét.


Vương Cần Sinh đóng chốt ca đánh rầm một tiếng, hai tay đút tay vào ống tay áo, va bước nhanh trên tuyết va lầm bầm chi mắng: "Thấy sang bắt quàng làm họ! Cũng không nghĩ lại xem lúc trước bản thân đã tng làm gì? Bây gi muốn bước vào ca hả, nằm mơ đi!"


Vương Cần Sinh là thư đồng của Vương Hu.


Trong nhà Vương gia cũng không giàu có, nhưng cho dù là tại thi điểm đói kém nhất, Vương Phúc cũng chưa bao gi keo kiệt vi Vương Hu trên phương diện học tập.


Người bên ngoài có, thì đương nhiên Th Chi của bọn họ cũng phải có.


"Lão gia, thấy bảo là thúc phụ của cô em v nhà Nhị thẩm sát vách nên tiểu nhân đuổi đi rồi."


Vương gia chỉ có một khoảng sân nhỏ, nên Vương Cần Sinh chỉ cần đi mấy bước đã đến được phòng khách chính, sau đó trả li Vương Phúc.


T khi tin tc Vương Hu đng th nhất trong kì thi Hội truyền về, nhng thân thích lúc trước mười tám năm không gặp, rồi nhóm họ hàng người thân, thậm chí có cả nhng người quăng sào tám kiếp cũng không tìm ra được một chút quan hệ máu mủ, đều mọc lên chi chít như nấm sau mưa. Căn nhà quạnh quẽ ngày xưa gi thỉnh thoảng lại có người đến bái phỏng.


Vương phu nhân bệnh nặng đã lâu, không chịu nổi bị quấy rầy như vậy nên dt khoát đóng chặt ca ln, t chối tiếp khách.


Nhưng gần đây, ngoại tr nhng người "thân thích" đơn phương t mình chạy đến nhận họ này, cũng có rất nhiều người trong triều tìm đến. 


Tuy nói Vương Hu không có ý định leo lên quyền quý, nhưng Vương Phúc vẫn lo thái độ quá lạnh nhạt quá cng rắn sẽ đắc tội vi người ta. Bi vậy nên mỗi lần có người gõ ca, ông đều để Vương Cần Sinh đi ra xem một chút.


Lúc này Vương Phúc đang chơi c vi Vương Hu.


Tuổi tác của Vương Phúc cũng không tính là ln, năm nay va tròn bốn mươi lăm. Chỉ là t khi Vương phu nhân lâm bệnh, hoàn cảnh gia đình ngày càng sa sút, các loại nghề nghiệp ông đều đã tng làm qua, chịu đủ mọi gian khổ. Mười mấy năm qua đi, hiện gi tóc ông đã bạc trắng, giống như ông lão sáu mươi.


Nhưng tinh thần của ông cũng không tệ lắm, lại có tài đánh c siêu phàm, hai người trên bàn c chém giết vật nhau, không chút nương tay.


"Th Chi, Cần Sinh nói mấy ngày trước con một mình đi một chuyến đến chùa T Ân, có chuyện gì vậy?"


Phía trước lại có người gõ ca, Vương Cần Sinh va ri đi, Vương Phúc liền hỏi.


Nhắc đến chuyện này, lông mày Vương Hu khẽ nhíu lại, suy nghĩ một lúc mi nói: "Mấy hôm trước con nhận được một lá thư nặc danh, t xưng là một vị cố nhân đã nhiều năm không gặp, hẹn con đến chùa T Ân một lần. Con nghĩ đi nghĩ lại cũng chẳng nh ra có vị cố nhân nào nhiều năm chưa gặp, nhưng nhìn ch viết kia trông rất mạnh mẽ có lc, không phải ch người bình thường có thể viết ra được, nên mi làm theo yêu cầu trong thư, một mình ti đó một chuyến."


Tay cầm quân c của Vương Phúc khng lại: "Con gặp được ai?"


Vương Hu lắc đầu: "Không gặp ai cả."


Hắn đến nơi t sáng sm, đng đó ch đi gần hai canh gi, cũng không gặp được người nào đặc biệt, cũng chẳng có ai chủ động lại gần bắt chuyện vi hắn.


"Ngược lại là đụng phải Đại công t nhà Hồng Lư T Ôn Đình Xuân." Vương Hu nói.


Vương Phúc di chuyển quân c, chậm rãi nói: "Ôn đại nhân làm quan mấy năm, là người ngay thẳng, công chính nghiêm minh, chưa bao gi tham gia vào nhng xung đột tranh chấp trên triều đình, nên chắc không phải ông ấy."


"Vâng, chỉ là tình c gặp mà thôi."


"Nhưng con vẫn phải cẩn thận một chút." Vương Phúc dặn dò: "Con xuất thân nghèo khó, nếu cuối tháng có thể giành được hạng nhất trong kì thi Đình, thì con sẽ là người đầu tiên trong vương triều của chúng ta đạt được danh hiệu đệ nhất Trạng Nguyên Lục Khôi, như vậy cũng đồng nghĩa vi việc hủy hoại thể diện của bao nhiêu gia đình quyền quý, còn làm tổn hại đến li ích của vô số vương tôn quý tộc. Nếu bọn họ không lôi kéo được, khó tránh khỏi sẽ sinh ra chủ ý khác."


Vương Hu cười h một tiếng cc khẽ, giọng điệu ngạo mạn nói: "Bọn họ có thể làm gì được con?"


Thật ra xuất thân của Vương Phúc cũng là văn nhân, chỉ là cách đây hơn hai mươi năm trước, khoa thi vẫn chưa phổ biến hoàn thiện, trong triều đình có rất nhiều ý kiến ​​phản đối, đặc biệt là nhóm thế gia thuộc dòng dõi quý tộc. Muốn bọn họ t bỏ quyền li vốn thuộc về mình rồi hai tay dâng chúng cho các học sinh thuộc gia đình nghèo khó thi đậu, không khác gì cắt thịt trên đùi.


Năm đó, ông cũng đạt thành tích xuất sắc trong kì thi Hội, lòng tràn đầy ch mong có thể gây tiếng vang trong kì thi Đình, mang lại vinh quang cho nhóm học sinh xuất thân nghèo khó, đáng tiếc...


Trước khi thi Đình không hiểu sao ông bị người ta đánh trọng thương, hôn mê hết na tháng, sau khi tỉnh lại thì thành tích kì thi Đình cũng đã công bố xong.


"Th Chi, mặc dù ta luôn hy vọng con có thể thc hiện được tâm nguyện mà năm đó vi phu chưa thể hoàn thành, nhưng..."


"Phụ thân, con thắng rồi." Vương Hu cúi đầu, nhếch khóe miệng, thỏa thuê đắc ý.


Đúng lúc này, Vương Cần Sinh vội vàng bước ti: "Lão gia, công t, tham quân Ôn Lan của Kinh Triệu Phủ đang ngoài ca, nói có việc muốn gặp công t."


Vương Phúc cùng Vương Hu không hẹn mà cùng liếc nhau. Vương Phúc đng dậy nói: "Ta đi xem mẫu thân con một chút."


Vương Hu rũ mắt thu dọn nhng quân c còn sót lại trên bàn c, hàng lông mi dài rậm rạp lặng lẽ phủ bóng xuống mi mắt dưới. Một lúc sau mi nói rõ ràng: "Mi Ôn tham quân vào đi."

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin