Biên tập: Quỳnh
Mấy ngày tiếp theo, Ôn Ninh một mực không đi ra ngoài.
Trong đầu nàng có rất nhiều suy nghĩ cùng tưởng tượng, thậm chí nàng còn nghĩ đến việc ngăn cản Bùi Hữu thi đậu trong kỳ thi Đình, ngăn cản hắn nhận người thân. Nói chung nghĩ được cái gì nàng đều đã nghĩ tới.
Nếu không phải có xuất thân Trạng Nguyên, không có thân phận Thế Tử gia của phủ Quốc Công, hắn lấy cái gì một bước lên mây, ngắn ngủi mấy năm đã tiến vào Nội các? Đến mức về sau một tay che trời, làm ra chuyện ác như khinh nam cưỡng nữ cũng không có kẻ nào dám hỏi đến.
Nhưng suy cho cùng, nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương chưa xuất các trong một gia đình của một quan viên tứ phẩm. Số lần nàng có thể ra vào cung trong một năm có thể đếm được trên đầu ngón tay, làm sao có năng lực lớn đến như thế.
Vậy nên, khi thấy Ôn Lan mang vẻ mặt ngạc nhiên tiến vào viện Hương Đề, nói rằng Vương Hữu, người mà bọn họ gặp ở chùa Từ Ân hôm đó, thế mà lại đứng đầu bảng trong kỳ thi Hội Nguyên đầu năm nay. Mà nàng vẫn đang trầm tư suy nghĩ, xem đến tột cùng là phải làm thế nào để tách bản thân mình ra khỏi "Tiểu Nhã."
Ôn Lan thấy Ôn Ninh không hề nhúc nhích, dáng vẻ không ngạc nhiên không vui mừng, liền mở quạt giấy nói: "Có lẽ muội không hiểu rõ về thành tích trước đó của Thứ Chi. Trước đó hắn thi Hội nhiều lần đứng đầu bảng, lần này thi Hội còn là Hội Nguyên, nếu như nửa tháng nữa hắn tiếp tục đỗ đầu ở kỳ thi Đình, vậy hắn chính là Trạng Nguyên Lục Khôi rồi! Còn là Trạng Nguyên Lục Khôi đầu tiên từ khi thành lập vương triều Đại Dận đến nay nữa."
Ôn Ninh cầm sách ngồi trên nhuyễn tháp, mắt cùng không chớp: "Không phải Đại ca không có hứng thú với chuyện triều chính hay sao?"
Ôn Lan lúng túng ho khụ một tiếng: "Ta không có hứng thú với chuyện triều chính khi nào, ta chỉ là không có hứng thú với những chuyện lặt vặt trên triều đình thôi... Nếu lần này Thứ Chi có thể dùng thân phận thường dân trở thành Trạng Nguyên Lục Khôi, đây chính là chuyện lớn gây chấn động toàn triều, có ai mà không quan tâm chứ?"
Ôn Ninh hơi nhướng mày, đổi sang dùng tay chống cằm.
Được thôi, quan tâm đi, về sau thời gian quan tâm hắn còn nhiều nữa.
"Huống chi, ta đây không phải..."
Ta đây không phải vốn định tác hợp hai người lại với nhau hay sao...
Ôn Lan không nói lời này ra, lại không khỏi thở dài.
Thật đáng tiếc, nếu không phải Vương Hữu kia đã có hôn ước, thì đúng là ứng cử viên vô cùng xuất sắc cho vị trí muội phu. Mà Ôn Ninh từ trước tới nay lại hâm mộ tài tử...
Nghĩ đến đây, Ôn Lan lại nói:" A Ninh, kỳ thi lần này Thẩm Tấn đứng thứ hai, muội có biết không?"
Ôn Ninh kéo suy nghĩ của bản thân quay trở về.
Thẩm Tấn đứng thứ hai trong kỳ thi, mặc dù chưa có ai thông báo cho nàng, nhưng nàng đã biết.
Hắn không chỉ xếp thứ hai trong kỳ thi Hội, mà tại kỳ thi Đình cũng xếp hạng cũng rất cao, là người thứ hai, sau Thẩm Cao Lam trở thành Thám Hoa.
Thân là một võ tướng, hàng năm hắn chỉ học ở Quốc Tử Giám hơn một tháng, vậy mà có thể đạt được thành tích như vậy, thật khiến người khác ngạc nhiên đến líu lưỡi.
Ở kiếp trước Thẩm Tấn cũng là bởi vì dựa vào thành tích này, mới càng có niềm tin làm trái ý Lương Thị, nhất quyết cưới nàng vào cửa làm thê tử.
"Chuyện của Thẩm gia, về sau không cần nói cho muội nghe nữa." Ôn Ninh thản nhiên nói.
Sau chuyến đi đến chùa Từ Ân lần trước, nàng đã tìm cơ hội để bày tỏ suy nghĩ và quyết định của mình với Ôn Lan.
Ôn Lan thở dài một tiếng. Vị muội muội này của hắn, ngược lại khiến hắn càng ngày càng không hiểu.
Rõ ràng là sau Tết vẫn ngóng trông Thẩm Tấn thay phiên nghỉ phép về nhà, còn nhút nhát sợ sệt đến đây nghe ngóng ngày hắn trở về, xong giờ tự dưng lại giống như thay đổi tính tình, nói cái gì mà chỉ coi Thẩm Tấn như ca ca.
Chỉ tội cho Thẩm Tấn, bởi vì nghe nàng nói nàng ngưỡng mộ tài tử, nên mới tham gia thi Hội.
Ôn Lan tiến đến bên cạnh Ôn Ninh, định chế nhạo nàng hai câu, nào biết vừa quét mắt nhìn đến cuốn sách trên tay nàng: "A Ninh..?"
Ôn Lan có chút không biết nói gì: "Muội cầm sách ngược cũng có thể nhìn lâu được như vậy sao?"
Ôn Ninh liếc nhìn quyển sách trên tay mình.
"....."
Vừa rồi nàng chỉ tiện tay cầm một cuốn, lại tiện tay mở ra, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện của Bùi Hữu, cũng không có thực sự đọc.
"A Ninh, sao ta lại cảm thấy muội có tâm sự?" Ôn Lan ngồi xuống đối diện nàng, lấy lại quyển sách trong tay nàng đặt sang một bên, ân cần hỏi: "Có tâm sự gì không thể chia sẻ cùng Đại ca sao?"
Trong lòng Ôn Ninh rối rắm biết bao nhiêu chuyện, đâu phải dăm ba câu là có thể kể rõ ràng? Huống chi, nếu nàng nói ra, chỉ sợ sẽ bị người ta coi là kẻ điên.
Nhưng quả thực mấy ngày nay nàng đúng là bởi vì gặp gỡ Bùi Hữu sớm hơn dự kiến mà lòng dạ khó yên, bực mình không chịu nổi.
Ôn Ninh hỏi :"Đại ca, huynh quen biết với Vương Hữu như thế nào vậy?"
Ở kiếp trước nàng chưa từng nghe Ôn Lan nhắc đến Vương Hữu, cũng chưa từng nghĩ bọn họ lại quen biết sớm như thế.
Ôn Lan lại kinh ngạc hỏi: "A Ninh, mấy ngày nay muội đóng cửa không ra ngoài, đúng là do đang nghĩ đến Vương Hữu?"
"Muội..."
Ôn Ninh còn chưa kịp giải thích, Ôn Lan đã nghi hoặc nói: "Không phải là muội nhất kiến chung tình với Vương Hữu rồi đấy chứ?"
"Muội..." Ôn Ninh không nói được lời nào, nhưng trong lòng đột nhiên sáng lên.
Nàng nghĩ đến Bùi Hữu?
Nàng nhất kiến chung tình với Bùi Hữu?
Vì sao lại không thể?
Người bên ngoài cũng không biết nàng đã sống qua một đời, không biết được những ân oán hận thù của nàng cùng Bùi Hữu, không biết những đau đớn đắng cay mà nàng đã phải nếm trải trên người Bùi Hữu. Thậm chí ngay cả chính bản thân Bùi Hữu của kiếp này cũng không có khả năng biết được.
Bùi Hữu có dung mạo tuấn tú, tài học uyên bác hơn người, lại sắp trở thành Trạng Nguyên Lục Khôi, ở kiếp trước vô số quý nữ trong kinh chạy theo như vịt. Từ trước tới nay nàng lại nổi tiếng là nữ tử khuê phòng chuyên hâm mộ tài tử, nếu nhất kiến chung tình với hắn, cũng là chuyện quá đỗi bình thường.
Nhưng chuyện "bình thường" này, ở trong mắt Bùi Hữu thì sẽ như thế nào?
Bùi Hữu từ trước tới nay tâm cơ kín đáo, ngày hôm đó cố ý nhắc đến "Tiểu Nhã" cho nàng nghe, thậm chí nói Tiểu Nhã là vị hôn thê của hắn, rõ ràng là cố ý thăm dò.
Nếu nàng thực sự là Tiểu Nhã khi còn bé, lại nhất kiến chung tình với hắn, biết hắn vẫn luôn một mực tìm kiếm nàng, vậy nàng có thể trực tiếp thừa nhận thân phận của mình, mọi người đều thoả lòng vừa ý.
Cho nên, nếu nàng nhất kiến chung tình với Bùi Hữu nhưng lại không nói cho Bùi Hữu biết thân phận Tiểu Nhã của mình, thì theo quan điểm của Bùi Hữu chỉ có thể kết luận - nàng không phải Tiểu Nhã.
Chỉ là giữa hàng lông mày của nàng và Tiểu Nhã khi còn nhỏ có chút giống nhau mà thôi.
Ý nghĩ bừng lên trong chớp nhoáng, khiến hai mắt Ôn Ninh chợt sáng lên, hai má đỏ bừng do cảm xúc dao động dữ dội.
Ôn Lan mang vẻ mặt không thể tin được nhìn muội muội từ xưa đến nay luôn nhẹ nhàng dè dặt, mà nay chỉ vì hắn nhắc một cái tên, nói một câu nói, liền kích động đến hai mắt phát sáng, hai má đỏ bừng. Hắn đau đầu đỡ trán: "A Ninh, muội như thế này..."
"Đại ca, A Ninh buồn ngủ, nên xin phép lui xuống trước." Ôn Ninh cúi đầu phúc thân, rồi vội vã đi vào trong phòng.
Thế nhưng, hành động của Ôn Ninh trong mắt Ôn Lan chính là nàng thẹn thùng không chịu nổi, phải vội vàng trốn tránh.
Lại nghĩ đến câu "đã có hôn ước" kia của Vương Hữu, Ôn Lan cầm cán quạt gõ mạnh một cái vào đầu: "Lần này gặp rắc rối rồi."
—
Ôn Ninh cũng không nói dối Ôn Lan. Nàng vào trong viện của mình đốt hương an thần, để nguyên áo ngoài nằm xuống.
Chỉ là nàng không thể ngủ được, mà lẳng lặng nằm trên giường suy nghĩ về ý tưởng vừa mới loé lên trong đầu.
Phương pháp trái ngược. So với việc trốn tránh, nàng chủ động ở thế tấn công, nói nàng có tình cảm với hắn, có lẽ chính là biện pháp tốt nhất để đối phó với Bùi Hữu.
Bùi Hữu tâm tư kín đáo, cho dù như thế nào cũng không thể tưởng tượng được, nàng đã nhất kiến chung tình với hắn, lại chính tai nghe được hắn có hôn ước với người có tên "Tiểu Nhã", cũng vẫn luôn tìm kiếm nàng, nhưng vì sao lại không chịu nhận nhau với hắn.
Nhưng chỉ "bày tỏ tình yêu" thôi liệu có đủ?
Bùi Hữu đời trước, quả thực chưa bao giờ chủ động tỏ tình hay để những cô nương theo đuổi hắn vào trong mắt. Nhưng lúc đó, hắn đã có ánh trăng sáng là nàng, lại còn tự xưng là thâm tình, chung thủy như một.
Còn đời này.....
Ôn Ninh vẫn có chút không chắc.
Nhỡ đâu nàng biểu đạt tình cảm chân thật quá, lại khiến Bùi Hữu thật sự đối xử khác với nàng, vậy không phải là tự vác đá nện vào chân mình sao?
Không thể không thể!!!!
Ôn Ninh trở mình.
Nếu mà...Nếu mà có thể vừa "biểu đạt yêu thương" vừa khiến hắn chán ghét nàng, căm hận nàng, thậm chí nhìn thấy nàng liền lập tức đi đường vòng thì....
Ừm...
Ôn Ninh mở to đôi mắt lấp lánh, chớp chớp hàng mi dài.
Đời trước nàng bị ép đi theo bên cạnh hắn gần mười năm, gặp qua đủ loại ong bướm nhào về phía hắn. Đối với dạng nữ nhân nào hắn còn có kiên nhẫn ứng phó, dạng nữ nhân nào hắn tránh còn không kịp, nàng rất rõ ràng.
Nếu như xử lý ổn thoả, thì cho dù có một ngày nàng đứng trước mặt hắn nói nàng chính là "Tiểu Nhã" mà hắn đang tìm kiếm, hắn cũng sẽ không tin.
Hai mắt Ôn Ninh sáng lên, giống như nhìn thấy ánh sáng rực rỡ trên con đường dài tối tăm, mà con đường phía trước lại còn có phương hướng.
Chỉ khi khiến hắn thực sự chán ghét nàng, nàng mới có thể được coi là an toàn.
Một cơn gió thổi qua, khiến ánh nến lung lay.
Ôn Ninh nhíu mày lại trở mình.
Nếu như dùng phương pháp này, vậy vẫn còn một vấn đề phải giải quyết - Nàng cần vượt qua nỗi sợ hãi ăn sâu vào tiềm thức mỗi khi đối mặt với Bùi Hữu.
Dấu ấn mà kiếp trước Bùi Hữu để lại trong lòng nàng quá sâu, nên nếu như về sau mỗi lần đụng phải hắn, cũng giống như mấy ngày trước, nàng phải dùng toàn lực mới có thể miễn cưỡng nói ra đôi lời ứng phó, thì dù phương pháp này có tuyệt vời đến đâu cũng sẽ vô dụng, ngược lại còn khiến hắn sinh nghi.
Lăng Lan thấy Ôn Ninh mấy ngày nay đều mất hồn mất vía, ăn không ngon ngủ không yên, nên buổi chiều lúc Ôn Lan tới, nàng liền vội vàng rời đi, tự mình xuống nhà bếp chuẩn bị bữa tối cho tiểu thư.
Từ trước đến nay Ôn Ninh yêu thích nhất là tài nấu nướng của nàng, hôm nay kiểu gì cũng có thể ăn nhiều hơn một chén cơm.
Nào biết nàng vừa bưng bữa tối trở về, đã thấy Ôn Ninh nằm ở trên giường, lật qua lật lại giống như bánh nướng áp chảo, biểu cảm trên mặt lúc thì vui vẻ, lúc thì nhẹ nhàng, lúc lại nghiêm túc, cuối cùng lại thở dài một hơi.
Lăng Lan buông bữa tối xuống, vội vàng bước tới, đặt mu bàn tay lên trán Ôn Ninh: "Cô nương thật sự không cần gọi lang trung đến xem sao?"
Ôn Ninh lại lật cả người: "Không cần."
"Thế nhưng em thấy cô nương mấy ngày hôm nay..." Lăng Lan muốn nói lại thôi.
Mấy ngày nay Ôn Ninh đã không còn la hét trong giấc mơ nữa, nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi rên rỉ, xem ra trong mơ cũng không mấy vui vẻ.
"Để em theo đơn thuốc lang trung kê, sắc cho cô nương mấy thang thuốc."
"Lăng Lan."
Ôn Ninh gọi to nhưng không kịp, bóng người đã nhanh chóng biến mất sau tấm bình phong. Nàng đành thở dài, từ trên giường ngồi dậy.
Nàng liếc nhìn nữa tối Lăng Lan bưng tới, đều là những món nàng thích ăn.
Nàng bước tới, ngửi mùi thơm của thức ăn, lại thở dài, bưng bát ngồi xuống bắt đầu ăn.
Đời trước lúc gần đất xa trời, Lăng Lan cũng từng tự mình chăm chút từng bữa cơm cho nàng như thế, sau đó còn nói không ngừng bên tai nàng: "Cô nương, đại nhân đã đồng ý, chỉ cần thân thể của người tốt hơn chút, liền thả chúng ta đi. Người muốn đi đến nơi nào? Giang Nam hay quan ngoại? Hắn sẽ không giam giữ chúng ta nữa, người muốn đi đâu, A Lan cũng theo người đến đó."
Nhưng nàng không tin.
Bùi Hữu sẽ không bao giờ bỏ qua cho nàng, trừ phi nàng chết.
Đây là lời chính miệng hắn nói.
Đời này lúc vừa mới tỉnh lại, nàng còn không chịu tin, cảm thấy hoặc là mộng, hoặc là Bùi Hữu lại dùng thủ đoạn gì đó, đưa nàng cùng Lăng Lan trở về Ôn Phủ ngày xưa, đồng thời còn sửa sang lại Ôn Phủ, tạo ra cảnh tượng giả trước mắt.
Thậm chí lúc Ôn Đình Xuân đến trước giường bệnh của nàng, nàng theo bản năng liền nhận định là Bùi Hữu tìm thuật sĩ giang hồ cho người dịch dung thành, giống như nàng đã làm khi bỏ trốn.
Ôn Đình Xuân thực sự đã sớm qua đời trong thiên lao.
Mãi cho đến lúc có một lần vô tình trông thấy đôi tay của mình, non mềm nhỏ bé, cho dù nàng có nhào nặn xoa nắn như thế nào, chúng nó vẫn là bộ dáng lúc nàng mười bốn mười lăm tuổi.
Ôn Ninh gắp từng miếng từng miếng bỏ vào miệng, dùng sức nhai giống như đang phát tiết.
Nàng cũng không phải là người liều lĩnh gan to bằng trời, nhưng từ xưa đến nay cũng không phải là người nhát gan như chuột, nếu không những năm đó cũng không cố gắng thoát khỏi lồng giam của Bùi Hữu hết lần này tới lần khác.
Nhưng chuyến này trùng sinh trở về...
Có lẽ nàng thật sự nghi ngờ quá hóa hoảng sợ. Đúng là nàng đã quay về quá khứ, mà lúc này Bùi Hữu vẫn là thư sinh Vương Hữu. Hắn chưa trở về phủ Quốc Công, cũng không có tước hiệu Trạng Nguyên, thậm chí còn không biết gì về nàng cả.
Nàng có gì phải sợ chứ.
Khi Lăng Lan quay lại, đã thấy bàn đầy đồ ăn bị quét sạch sẽ. Mà Ôn Ninh vừa rồi trông có vẻ chán nản không vui, lúc này lại nhàn nhã dùng khăn tay lau khóe miệng, biểu tình thong dong, ánh mắt kiên định: "Lăng Lan, chúng ta sang viện của Đại ca một chuyến đi."