Biên tập: Hà Thu
Mọi thứ đang tiến triển theo đúng kế hoạch.
Ôn Ninh để Ôn Kỳ gặp Đoạn Như Sương. Dù sao mọi chuyện của tửu lâu vẫn luôn do Ôn Kỳ xử lý, hắn sẽ biết rõ hơn người chỉ biết cầm bạc như Ôn Ninh.
Ban đầu nàng còn băn khoăn vì Đoạn Như Sương là một tiểu cô nương còn chưa xuất các, trực tiếp gặp mặt Ôn Kỳ sợ là không quá thích hợp. Sau này nàng mới nghĩ đến chuyện kiếp trước của Đoạn Như Sương, chí ít trước khi cuộc nổi loạn Tuyền Bình ở năm Gia Hòa thứ mười tám diễn ra, thì nàng ấy vẫn chưa gả chồng, mặc dù khi đó đã mười chín tuổi.
Có lẽ nàng ấy cũng không quá để ý tới chuyện nam nữ, cũng không câu nệ chuyện nam nữ phải giữ khoảng cách với nhau.
Sự thật đúng như nàng nghĩ, lúc Đoạn Như Sương nhìn thấy Lăng Lan dẫn Ôn Kỳ vào, nàng ấy chỉ hơi kinh ngạc liếc mắt nhìn nàng một cái, ngay sau đó trong mắt thoáng hiện lên ý cười trêu chọc, giống như muốn nói "Không hổ là Ôn tỷ tỷ đã từng bắt rể dưới bảng vàng."
Cuối cùng lúc rời đi, nàng còn nắm tay Ôn Ninh lưu luyến không rời: "Ôn tỷ tỷ, giá mà muội quen tỷ sớm một chút thì tốt quá."
Không phải Ôn Ninh cũng nghĩ như vậy sao?
Nếu kiếp trước, cũng có thể như kiếp này thì tốt quá rồi.
Mấy ngày sau đó, Ôn Ninh lại liên tiếp gửi bái thiếp đến. Sau khi đón Đoạn Như Sương ra ngoài, hai người cùng thay sang nam trang, nàng đích thân đưa nàng ấy đi tham quan tửu lâu một vòng, còn đáp ứng yêu cầu của Đoạn Như Sương, dẫn nàng ấy đi thăm tất cả các tửu lâu nổi tiếng trong kinh thành.
Cũng may sắp đến năm mới, Đoạn Phủ bận rộn, vị đích nữ trong phủ kia đang vội vàng lo chuyện nghị thân, nên không ai để ý đến hành tung của Đoạn Như Sương. Ngược lại là Ôn Ninh bị Ôn Đình Xuân ngăn cản hai lần, nàng bèn thoải mái nói có hẹn với Đoàn Như Sương đi nghe kịch, Ôn Đình Xuân mới chịu bỏ qua.
Có lẽ là do ngày thường Ôn Ninh thật sự rất ít khi qua lại cùng các khuê tú khác.
Còn ba ngày nữa mới đến giao thừa, cuối cùng những chuyện mà Đoạn Như Sương muốn biết cũng đã được giải quyết xong. Ôn Ninh chạy vạy liên tiếp mấy ngày bên ngoài, thực sự có chút mệt mỏi, nên quyết định ở nhà nghỉ ngơi.
Kỳ nghỉ phép năm vào tháng chín của Ôn Kỳ trùng hợp lại được dời xuống cuối năm, nên mấy ngày nay Ôn Ninh ra ngoài đều đi cùng Ôn Kỳ, cũng không mang theo Lăng Lan.
Lăng Lan thấy Ôn Ninh cuối cùng cũng có thể ở nhà một thời gian, liền không kịp chờ đợi mà kể cho nàng nghe những chuyện xảy ra gần đây.
"Em nghe quản gia nói, mấy ngày trước lão gia dẫn theo Đại công tử ra ngoài một chuyến, đến Hà Phủ của viện chính Thái y viện." Lăng Lan ghé sát vào tai Ôn Ninh, cực kỳ ngạc nhiên lại thần bí: "Trong Nhà Hà viện chính, có một vị tiểu thư sắp cập kê."
Ay da, chuyện cũ chuyện cũ, qua qua qua.
Lăng Lan lại nói: "Tiệc mừng năm mới Hoàng Hậu nương nương mất bao công sức vất vả chuẩn bị, xem ra thật sự có tác dụng. Có mấy đôi vừa ý nhau trong yến tiệc, trước Tết đã bắt đầu bàn chuyện nghị thân!"
Ừm, cũng không tệ, nàng có biết biết mấy đôi, chẳng hạn như đích tỷ của Đoạn Như Sương.
"Tuy nhiên, chuyện giữa Thẩm nhị công tử và cô nương Triệu gia lại không còn ai nhắc đến nữa." Lăng Lan đứng bên cạnh Ôn Ninh, nhìn nàng cẩn thận thêu một bức tranh phong cảnh, tặc lưỡi nói: "Ngày thứ hai sau buổi dạ yến, thấy bảo Thẩm Thượng Thư cùng phu nhân đích thân tới phủ Triệu Thượng Thư, nghe đồn hai nhà muốn kết thông gia. Nhưng về sau không thấy có thêm thông tin gì, em cảm thấy nhất định là Thẩm Nhị công tử không muốn, cho nên cứ để mọi chuyện trôi qua như vậy."
Ôn Ninh ngồi ngay ngắn trước khung thêu, từng đường kinh mũi chỉ đâm xuống đều rất nghiêm túc. Nàng vốn là người rất giỏi thêu thùa, bức tranh phong cảnh này nàng đã thêu được gần nửa năm, đang định làm xong sẽ treo trong tửu lâu, vừa xinh đẹp lại lịch sự tao nhã.
Nghe Lăng Lan nói như vậy, cây kim trong tay nàng hơi khựng lại một chút.
Với tính tình của Triệu Tích Chỉ, có lẽ không hợp với Thẩm Tấn, hôn sự không thành cũng là chuyện tốt. Nhưng... Lương Thị chắc là vô cùng thất vọng phải không?
Bà ta khinh thường Ôn gia, không coi trọng nàng, chính là vì muốn tìm một quý nữ có địa vị cao hơn cho Thẩm Tấn. Đích nữ nhà Triệu Thượng Thư, chắc hẳn rất vừa ý bà ta, nếu không bà ta đã không vội vã cùng Thẩm Thượng Thư chạy đến nhà người ta ngay ngày hôm sau.
Nghĩ đến đây, trong lòng Ôn Ninh có chút vui mừng, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, không biểu hiện ra ngoài.
Lăng Lan thấy nàng không mấy hứng thú, cũng không nhiều lời, ngược lại nói: "Cô nương, mấy ngày nay người cùng Nhị công tử ra ngoài làm gì thế?"
Ôn Ninh không giấu giếm Lăng Lan chuyện mở tửu lâu ở ngoài, nên vừa nghe nàng ấy hỏi vậy, nàng lập tức đặt ngón trỏ lên môi khẽ "suỵt" một tiếng.
Lăng Lan ngầm hiểu, hít sâu một hơi rồi hạ thấp giọng, đang định nghiêm túc khuyên, một cô nương gia còn chưa thành gia lập thất, sao có thể ra ngoài làm ăn buôn bán được? Thế nhưng, khẩu khí* này rất nhanh đã tan rã.
*Khí phách toát ra từ lời nói
Nàng không thuyết phục được Ôn Ninh, nàng biết điều đó.
"Lăng Lan, hai ngày này chú ý một chút, nếu có thư của cô nương Đoạn gia gửi đến, nhất định phải lập tức đưa ngay cho ta." Ôn Ninh dặn dò.
Hôm qua trước khi chia tay Đoạn Như Sương, nàng ấy đã nói trong hai ngày tới sẽ viết thư cho nàng, nói cho nàng một số ý tưởng, nếu hữu ích thì có thể thực hiện ngay sau Tết.
Lăng Lan nhìn canh giờ một chút: "Vậy để bây giờ em đi xem thế nào!"
—
Lá thư của Đoạn Như Sương được gửi đến vào ngày hôm sau, một phong nặng trĩu.
Trước khi mở ra xem, Ôn Ninh còn hoài nghi không biết có phải nàng ấy viết một quyển sách gửi tới hay không. Đến khi mở phong thư ra xem, nàng không khỏi bật cười khúc khích.
Chẳng trách khi nàng nói với Đoạn Như Sương rằng không tiện xuất phủ thì có thể trao đổi thư từ qua lại, trên mặt Đoạn Như Sương lúc ấy liền hiện lên một tia ngượng ngùng mơ hồ. Chắc hẳn nàng cũng chưa từng nghiêm túc học viết, nên có mấy chữ thậm chí còn không biết.
Nhưng phong thư này vẫn là do chính tay nàng viết, phần lớn chữ đều xiêu xiêu vẹo vẹo, có chữ to, có chữ nhỏ, còn có những chữ nàng không biết viết ra sao, đành thể hiện bằng hình vẽ.
Ôn Ninh vừa cảm khái Đoạn Như Sương quả nhiên không phải nữ tử phàm tục, vừa nghiêm túc đọc kỹ lá thư kia, ý tứ đại khái như sau:
"Ôn tỷ tỷ, xin thứ lỗi cho sự thiếu hiểu biết của muội, vì chưa từng đi học, hay luyện viết chữ, nên ngữ pháp không thông, nếu có chỗ nào viết khó hiểu, mong tỷ tỷ không chê cười.
Mấy hôm trước muội có đến tham quan và cùng Nhị công tử tìm hiểu về hoạt động của tửu lâu, nói chung đã hiểu đại khái về tình hình hiện tại của các tửu lâu lớn trong kinh thành. Sau khi khổ công suy nghĩ một ngày một đêm, thì dưới đây là kiến giải vụng về của muội muội.
Thứ nhất, thị trường rượu đang phát triển, các tửu lâu lớn dần lên ngôi, tương lai kinh doanh tửu lâu sẽ rất phát đạt, tỷ tỷ cùng Nhị công tử có ánh mắt rất tốt;
Thứ hai, trong kinh tửu lâu mọc lên như nấm, trong đó có nhiều chỗ đã kinh doanh trên chục năm, thậm chí hai mươi năm, bất kể là thành phẩm rượu hay thị trường tiêu thụ đều rất đa dạng. Nếu để so sánh, thì quy mô của chúng ta nhỏ hơn, chủng loại ít hơn, chưa tạo dựng được nhiều mối quan hệ, cũng chưa tích lũy được danh tiếng. Nếu phải cạnh tranh, chỉ sợ có lòng nhưng không có đủ lực;
Thứ ba, nếu muốn nhanh chóng có một vị trí nhỏ trong kinh thành, không ngại có thể tìm lối tắt. Ngày nay phong tục dân gian đã cởi mở, việc nữ tử vào tửu lâu không phải là hiếm. Tuy nhiên, trong tửu lâu có rất nhiều loại rượu mạnh được pha chế cho nam tử, nhưng lại có rất ít loại rượu trái cây được nữ tử ưa thích, cho dù là yến tiệc trong cung, rượu trái cây cũng rất hiếm thấy. Nếu tỷ tỷ cùng Nhị công tử không ngại có thể cân nhắc đi theo hướng này.
Nếu như có thể, muội muội cũng có một vài ý kiến."
Ánh mắt Ôn Ninh bình tĩnh xem hết, trong lòng nhất thời vừa cảm động, vừa cảm khái. Cảm động là vì Đoạn Như Sương thật sự coi trọng chuyện này, nói ra tất cả những gì nàng ấy đang nghĩ mà không hề giấu giếm chuyện gì, cho dù rõ ràng các nàng chỉ mới quen nhau chưa đầy nửa tháng; Cảm khái chính là... Không hổ danh là Đoạn Như Sương, chỉ trong vài ngày, đã nắm bắt được điểm mấu chốt của những khó khăn trong hoạt động của tửu lâu và đưa ra phương hướng kinh doanh rõ ràng.
Nàng đề nghị từ bỏ thị trường rượu mạnh truyền thống có tính cạnh tranh đầy khốc liệt, mà thay vào đó là đi sâu vào khám phá thị trường rượu trái cây, quy mô tuy nhỏ bé nhưng chưa có ai đặt chân vào. Thậm chí nàng ấy đã nghĩ đến việc bán rượu trái cây cho nữ tử nên đóng gói trong một chiếc hộp nhỏ nhắn tinh xảo, ngoài ra còn vẽ cả sơ đồ cho nàng tham khảo.
Cuối thư, nàng ấy đưa ra cái nhìn khái quát về cách mở cửa thị trường rượu trái cây khiến Ôn Ninh thông suốt, nhiệt huyết sôi trào.
Ôn Ninh cầm lấy phong thư, nhanh chóng đi tới đông sương tìm Ôn Kỳ.
"Nhị ca ca, ta thấy Như Sương muội muội nói rất có lý. Nếu tửu lâu cứ tiếp tục kinh doanh theo hình thức hiện tại, chỉ sợ việc buôn bán sẽ ngày càng đi xuống rồi kết thúc trong thảm hại mà thôi. Những gì nàng ấy nói trong thư, chúng ta cứ thử một lần xem sao!" Trong mắt Ôn Ninh vẫn còn sót lại một chút ánh sáng rạng rỡ sau khi đọc xong lá thư.
Ôn Kỳ nhướng mày, đọc từng chữ một, sờ cằm: "Cô nương Đoạn gia này bề ngoài nhìn có vẻ ngốc nghếch, nhưng đầu óc lại rất thông minh."
Ôn Ninh không thể tin được: "Huynh dám nói Như Sương muội muội ngốc?!"
Người ta là nữ thương nhân đầu tiên của Đại Dận có chỗ đứng vững chắc trong kinh thành, so với người trong lòng của huynh thì không thông minh hơn vạn lần cũng phải gấp nghìn lần đó, có được không!
Ôn Kỳ liếc nhìn toàn bộ bức thư được lấp đầy bởi những nét vẽ kỳ quái giống như gà bới, cười nhẹ nói: "Muội đã bao giờ thấy chữ của cô nương nào..."
"Người ta chưa từng đi học mà đã có tư duy tinh tế như vậy rồi. Nếu nàng ấy mà cũng được đi học, đọc đủ thứ thi thư như các huynh, thì chỉ sợ ngay cả huynh cũng chẳng so được với nàng ấy!" Ôn Ninh hừ một tiếng: "Huynh không muốn xem thì thôi, không thèm nói với huynh nữa!"
"Hừ..." Ôn Kỳ ngăn bàn tay đang định giật lá thư của Ôn Ninh lại: "Nhị ca chỉ đùa với muội thôi, thế mà cũng tưởng là thật."
Thật ra Ôn Ninh biết tính tính Ôn Kỳ vốn không đứng đắn như vậy, nhưng do kiếp trước nàng từng ngưỡng mộ Đoạn Như Sương, nên khi nghe thấy hắn đánh giá ngang ngược như thế, mới không khỏi có chút tức giận.
Nếu như không phải nàng được sống lại lần nữa, thì làm sao có năng lực tìm được trợ thủ lợi hại như vậy? Thế mà hắn vẫn còn chê bôi!
Ôn Kỳ thực sự rất khó hiểu trước việc Ôn Ninh nhất quyết lôi kéo một tiểu cô nương chưa xuất các, thậm chí còn nhỏ hơn nàng mấy tháng ra ngoài cùng nhau kinh doanh tửu lâu, nhưng sau khi đọc thư xong, hắn lại cảm thấy ý tưởng của tiểu cô nương này cũng khá được.
Hắn là người yêu rượu, biết cách ủ rượu, biết cách thưởng thức rượu, nhưng lại không giỏi quản lý kinh doanh. Cái gọi là "thị trường" và "danh tiếng" mà nàng đề cập trong thư, đều là những thứ trước giờ hắn chưa từng để ý.
Có câu rượu thơm chẳng sợ ngõ sâu*, không phải sao?
*Đây là câu triết lý trong kinh doanh của người xưa hàm ý nói rằng, phàm đã là những gì tốt đẹp thì đặt ở đâu cũng không sợ người đời không biết đến.
Nhưng sau vài tháng hoạt động, ngõ nhỏ của bọn họ... Khụ, khả năng có hơi sâu quá.
"Những gì Đoạn cô nương nói đều rất có lý, cũng rất sâu sắc. Nhưng..." Ôn Kỳ tiếp tục sờ cằm, mặt không còn vẻ cợt nhả nữa, mà nghiêm túc nói: "A Ninh, dù sao tửu lâu này cũng là tiền của muội bỏ ra kinh doanh. Muội cũng biết Nhị ca chỉ rành về rượu, còn làm ăn buôn bán thì chỉ là kiến thức nửa vời cái biết cái không, chưa kể Đoạn cô nương cùng lắm cũng chỉ là một tiểu cô nương mới mười lăm tuổi, muội vẫn chắc chắn muốn làm theo đề nghị của nàng ấy ư?"
Ôn Kỳ nhìn Ôn Ninh nói: "Nếu làm theo ý tưởng của Đoạn cô nương, thì ngoài tửu lâu, chúng ta còn cần mở một cửa hàng ở mặt tiền, các sản phẩm hiện có trong tửu lâu cũng cần được cập nhật. Từ việc điều chế sản phẩm mới, đến đóng gói và xếp lên kệ, tính tổng thời gian, nhân lực cộng thêm các chi phí khác, nếu như thất bại, sẽ không còn cơ hội ngóc đầu trở lại nữa đâu."
Ôn Kỳ chưa bao giờ hỏi Ôn Ninh lấy đâu ra nhiều bạc như vậy, nhưng hiển nhiên hắn biết rất rõ, Ôn Ninh đã bỏ ra toàn bộ tài sản để liều mình đánh cược một lần.
Cõi lòng tràn đầy hưng phấn của Ôn Ninh bình tĩnh lại một chút, nhưng phần do dự này cũng chỉ trong giây lát.
Thật ra nàng cũng không có nhiều vốn liếng, những việc nàng làm bây giờ chỉ là mưu toan lấy nhỏ thắng lớn thôi. Tửu lâu chỉ là một bước khởi đầu nhỏ, nếu như thất bại ở bước này, vậy thì... đành chấp nhận vậy.
Nhưng mà kiếp trước Đoạn Như Sương đã thành công như vậy, nhỡ đâu kiếp này lịch sự tiếp tục lặp lại thì sao?
Nếu vậy thì đúng là không uổng công nàng sống lại một đời.
"Chắc chắn!" Ôn Ninh kiên định nói.
—
Sau khi chuyện tửu lâu được giải quyết xong, trong lòng Ôn Ninh giống như được uống một liều thuốc an thần, cảm thấy con đường phía trước trở nên rõ ràng hơn, tâm trạng cũng theo đó mà vui vẻ hơn.
Ngày hai mươi chín tháng chạp, trước đêm giao thừa. Tất cả quan viên lớn nhỏ trong triều đình đều về nhà nghỉ ngơi, còn nhóm họ hàng thân thích đến thăm nhà trước đó cũng đều đã rời đi. Ôn Phủ trở lại vẻ yên tĩnh thường ngày, nhưng dù sao cũng đã là năm mới, nên cả ngôi nhà dù im ắng vẫn tràn đầy sức sống.
Có vẻ như cuối cùng hôn sự của Ôn Lan cũng có tiến triển, nên năm nay tâm trạng của Ôn Đình Xuân vô cùng tốt. Sau bữa tối hôm đó, lần đầu tiên ông quyết định dẫn hai nhi tử và một nữ nhi đi nghe kịch.
Gần đây Ôn Ninh và Ôn Kỳ bận rộn với công việc ở tửu lâu, đã lâu không đến quán trà, còn Ôn Lan thì vừa bận việc công lại bận chuyện tư, không có thời gian rảnh rỗi. Vừa nghe Ôn Đình Xuân nói, ba người đều cười tươi rạng rỡ.
"Tần quản gia, còn không mau đi chuẩn bị xe ngựa!" Ôn Ninh là người hăng hái nhất, đã lâu lắm rồi nàng không đến quán trà nghe kịch!
Quán trà tối nay cực kỳ náo nhiệt, gần như chật kín hết chỗ. Ôn Đình Xuân sai người đặt trước một gian sương phòng, vừa hay lại đối diện với sân khấu bên dưới.
Tinh thần của Ôn Ninh vẫn đang tập trung vào món "rượu trái cây" của mình, nên quen cửa quen nẻo gọi một bình trà, hai bình rượu trái cây và mấy đĩa điểm tâm.
Bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của Ôn Đình Xuân, nàng rụt cổ nói: "Cha, điểm tâm ở quán trà này ngon lắm, ngày thường tới đây con không gọi rượu đâu."
Ôn Đình Xuân không tính toán với nàng, ho nhẹ một tiếng, bỏ qua Ôn Lan, nhìn Ôn Kỳ nói: "Kỳ Nhi, gần đây đang bận việc gì thế?"
Ôn Ninh nhíu mày, hóa ra hôm nay cha có động cơ khác.
Quả nhiên chưa được hai câu, Ôn Đình Xuân đã vuốt râu nói: "Kỳ Nhi, sang năm con hai mươi tuổi rồi, Đại ca của con đầu xuân sẽ bắt đầu bàn chuyện nghị thân, còn con dự định thế nào?"
Chuyện như thế này, đáng ra phải là do nữ quyến trong nhà nói bóng nói gió hỏi thăm, nhưng Ôn Đình Xuân vừa làm cha vừa làm mẹ suốt mấy năm qua, nói quanh co lòng vòng chỉ cảm thấy tốn thời gian lại phí sức, nên dứt khoát trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Nếu trong lòng con đã có nữ tử mình thích thì cứ nói với cha, cha sẽ nhờ bà mối tới cửa cầu hôn."
Gần như cùng lúc đó, Ôn Kỳ đá chân Ôn Ninh dưới gầm bàn.
Ôn Ninh và Ôn Lan liếc nhau, rồi cùng đưa mắt về phía sân khấu.
Cũng không còn cách nào khác, ai bảo buổi biểu diễn hay quá làm chi, hay đến mức người khác đang nói gì đều không nghe thấy.
"Nếu con không có nữ tử mình thích, thì cha sẽ thay con làm chủ hôn sự! Lần trước tại yến tiệc trong cung, cha thấy vị cô nương Từ gia kia..."
Ôn Ninh bị Ôn Kỳ đá lần hai.
Chuyện này... nàng thật sự bất lực rồi.
Nếu bây giờ nàng mở miệng, vậy chẳng phải sẽ tự rước họa vào thân sao? Lẽ ra hắn nên cầu cứu người đã lên bờ là Đại ca mới phải chứ.
Ôn Đình Xuân đột nhiên giận tái mặt: "Kỳ Nhi, con định đá gãy chân của cha sao?"
Phụt...
Ôn Ninh suýt chút nữa thì phun cả trà ra ngoài, thì ra Ôn Kỳ đá nhầm chân.
"Cha, người xem vở kịch hôm nay..." Ôn Kỳ mặt không đổi sắc chỉ vào sân khấu kịch: "Sao nhìn quen thế?"
Ôn Ninh đã xem được một lúc, nếu Ôn Kỳ không nói thì cũng không nhận ra, nói rồi mới thấy đúng thật.
Nhân vật chính đầu tiên trong vở kịch là Văn công tử, nhân vật chính còn lại là Hữu Hữu cô nương.
Văn công tử đồi bại ăn chơi trác táng đem lòng yêu say đắm đóa hoa cao lãnh là Hữu Hữu cô nương nhưng không có được, hắn đành dùng hết mọi thủ đoạn, nào là xum xoe lấy lòng, nào là trắng trợn mướn người cưỡng đoạt dân nữ bên đường, sau đó còn bày mưu định cho Hữu Hữu cô nương rơi xuống nước, để bản thân làm anh hùng nhảy xuống sông cứu. Nhưng đến phút cuối lại chợt nhận ra, mình không thể để Hữu Hữu cô nương thất tiết trước mặt người khác sau đó ép hôn được, nên chỉ đưa nàng đến một nơi hẻo lánh rồi thổ lộ hết nỗi lòng.
Lúc này, trên sân khấu đang diễn Hữu Hữu cô nương bị chân tình cảm động, hai người muốn phá bỏ trói buộc của thế tục để tự định chuyện chung thân.
Cái này... chẳng lẽ vở kịch này...
Vị Văn công tử lì lợm quấn lấy không buông chẳng phải là ẩn dụ cho việc Ôn Ninh bắt rể dưới bảng vàng sao? Mà đóa hoa cao lãnh Hữu Hữu cô nương đó, như thể người diễn kịch còn sợ người xem không hiểu, cố ý diễn cả màn nữ giả nam trang đi thi trạng nguyên, còn không phải là ám chỉ Bùi Hữu sao? Dạ yến tất niên hai người rơi xuống nước, mặc dù chưa truyền ra ngoài, nhưng những người có mặt ở đó đều biết.
"Thật vớ vẩn!" Sắc mặt Ôn Đình Xuân vừa đỏ vừa trắng, đập mạnh xuống bàn.
Mà trong sương phòng sát vách cách một bức tường, Bùi Hữu cũng lạnh lùng nhìn lên sân khấu, đặt mạnh tách trà đánh "cạch" một tiếng.