ÁNH TRĂNG SÁNG BỎ TRỐN CỦA QUYỀN THẦN

Biên tập: Hà Thu 


Mọi th đang tiến triển theo đúng kế hoạch.


Ôn Ninh để Ôn Kỳ gặp Đoạn Như Sương. Dù sao mọi chuyện của tu lâu vẫn luôn do Ôn Kỳ x lý, hắn sẽ biết rõ hơn người chỉ biết cầm bạc như Ôn Ninh.


Ban đầu nàng còn băn khoăn vì Đoạn Như Sương là một tiểu cô nương còn chưa xuất các, trc tiếp gặp mặt Ôn Kỳ s là không quá thích hp. Sau này nàng mi nghĩ đến chuyện kiếp trước của Đoạn Như Sương, chí ít trước khi cuộc nổi loạn Tuyền Bình năm Gia Hòa th mười tám diễn ra, thì nàng ấy vẫn chưa gả chồng, mặc dù khi đó đã mười chín tuổi.


Có lẽ nàng ấy cũng không quá để ý ti chuyện nam n, cũng không câu nệ chuyện nam n phải gi khoảng cách vi nhau.


S thật đúng như nàng nghĩ, lúc Đoạn Như Sương nhìn thấy Lăng Lan dẫn Ôn Kỳ vào, nàng ấy chỉ hơi kinh ngạc liếc mắt nhìn nàng một cái, ngay sau đó trong mắt thoáng hiện lên ý cười trêu chọc, giống như muốn nói "Không hổ là Ôn tỷ tỷ đã tng bắt rể dưới bảng vàng."


Cuối cùng lúc ri đi, nàng còn nắm tay Ôn Ninh lưu luyến không ri: "Ôn tỷ tỷ, giá mà muội quen tỷ sm một chút thì tốt quá."


Không phải Ôn Ninh cũng nghĩ như vậy sao?


Nếu kiếp trước, cũng có thể như kiếp này thì tốt quá rồi.


Mấy ngày sau đó, Ôn Ninh lại liên tiếp gi bái thiếp đến. Sau khi đón Đoạn Như Sương ra ngoài, hai người cùng thay sang nam trang, nàng đích thân đưa nàng ấy đi tham quan tu lâu một vòng, còn đáp ng yêu cầu của Đoạn Như Sương, dẫn nàng ấy đi thăm tất cả các tu lâu nổi tiếng trong kinh thành.


Cũng may sắp đến năm mi, Đoạn Phủ bận rộn, vị đích n trong phủ kia đang vội vàng lo chuyện nghị thân, nên không ai để ý đến hành tung của Đoạn Như Sương. Ngược lại là Ôn Ninh bị Ôn Đình Xuân ngăn cản hai lần, nàng bèn thoải mái nói có hẹn vi Đoàn Như Sương đi nghe kịch, Ôn Đình Xuân mi chịu bỏ qua.


Có lẽ là do ngày thường Ôn Ninh thật s rất ít khi qua lại cùng các khuê tú khác.


Còn ba ngày na mi đến giao tha, cuối cùng nhng chuyện mà Đoạn Như Sương muốn biết cũng đã được giải quyết xong. Ôn Ninh chạy vạy liên tiếp mấy ngày bên ngoài, thc s có chút mệt mỏi, nên quyết định nhà nghỉ ngơi.


Kỳ nghỉ phép năm vào tháng chín của Ôn Kỳ trùng hp lại được di xuống cuối năm, nên mấy ngày nay Ôn Ninh ra ngoài đều đi cùng Ôn Kỳ, cũng không mang theo Lăng Lan. 


Lăng Lan thấy Ôn Ninh cuối cùng cũng có thể nhà một thi gian, liền không kịp ch đi mà kể cho nàng nghe nhng chuyện xảy ra gần đây. 


"Em nghe quản gia nói, mấy ngày trước lão gia dẫn theo Đại công t ra ngoài một chuyến, đến Hà Phủ của viện chính Thái y viện." Lăng Lan ghé sát vào tai Ôn Ninh, cc kỳ ngạc nhiên lại thần bí: "Trong Nhà Hà viện chính, có một vị tiểu thư sắp cập kê."


Ay da, chuyện cũ chuyện cũ, qua qua qua. 


Lăng Lan lại nói: "Tiệc mng năm mi Hoàng Hậu nương nương mất bao công sc vất vả chuẩn bị, xem ra thật s có tác dụng. Có mấy đôi va ý nhau trong yến tiệc, trước Tết đã bắt đầu bàn chuyện nghị thân!"


m, cũng không tệ, nàng có biết biết mấy đôi, chẳng hạn như đích tỷ của Đoạn Như Sương.


"Tuy nhiên, chuyện gia Thẩm nhị công t và cô nương Triệu gia lại không còn ai nhắc đến na." Lăng Lan đng bên cạnh Ôn Ninh, nhìn nàng cẩn thận thêu một bc tranh phong cảnh, tặc lưỡi nói: "Ngày th hai sau buổi dạ yến, thấy bảo Thẩm Thượng Thư cùng phu nhân đích thân ti phủ Triệu Thượng Thư, nghe đồn hai nhà muốn kết thông gia. Nhưng về sau không thấy có thêm thông tin gì, em cảm thấy nhất định là Thẩm Nhị công t không muốn, cho nên c để mọi chuyện trôi qua như vậy."


Ôn Ninh ngồi ngay ngắn trước khung thêu, tng đường kinh mũi chỉ đâm xuống đều rất nghiêm túc. Nàng vốn là người rất giỏi thêu thùa, bc tranh phong cảnh này nàng đã thêu được gần na năm, đang định làm xong sẽ treo trong tu lâu, va xinh đẹp lại lịch s tao nhã.


Nghe Lăng Lan nói như vậy, cây kim trong tay nàng hơi khng lại một chút.


Vi tính tình của Triệu Tích Chỉ, có lẽ không hp vi Thẩm Tấn, hôn s không thành cũng là chuyện tốt. Nhưng... Lương Thị chắc là vô cùng thất vọng phải không?


Bà ta khinh thường Ôn gia, không coi trọng nàng, chính là vì muốn tìm một quý n có địa vị cao hơn cho Thẩm Tấn. Đích n nhà Triệu Thượng Thư, chắc hẳn rất va ý bà ta, nếu không bà ta đã không vội vã cùng Thẩm Thượng Thư chạy đến nhà người ta ngay ngày hôm sau.


Nghĩ đến đây, trong lòng Ôn Ninh có chút vui mng, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, không biểu hiện ra ngoài.


Lăng Lan thấy nàng không mấy hng thú, cũng không nhiều li, ngược lại nói: "Cô nương, mấy ngày nay người cùng Nhị công t ra ngoài làm gì thế?"


Ôn Ninh không giấu giếm Lăng Lan chuyện m tu lâu ngoài, nên va nghe nàng ấy hỏi vậy, nàng lập tc đặt ngón trỏ lên môi khẽ "suỵt" một tiếng.


Lăng Lan ngầm hiểu, hít sâu một hơi rồi hạ thấp giọng, đang định nghiêm túc khuyên, một cô nương gia còn chưa thành gia lập thất, sao có thể ra ngoài làm ăn buôn bán được? Thế nhưng, khẩu khí* này rất nhanh đã tan rã.


*Khí phách toát ra t li nói


Nàng không thuyết phục được Ôn Ninh, nàng biết điều đó.


"Lăng Lan, hai ngày này chú ý một chút, nếu có thư của cô nương Đoạn gia gi đến, nhất định phải lập tc đưa ngay cho ta." Ôn Ninh dặn dò.


Hôm qua trước khi chia tay Đoạn Như Sương, nàng ấy đã nói trong hai ngày ti sẽ viết thư cho nàng, nói cho nàng một số ý tưởng, nếu hu ích thì có thể thc hiện ngay sau Tết.


Lăng Lan nhìn canh gi một chút: "Vậy để bây gi em đi xem thế nào!"



Lá thư của Đoạn Như Sương được gi đến vào ngày hôm sau, một phong nặng trĩu.


Trước khi m ra xem, Ôn Ninh còn hoài nghi không biết có phải nàng ấy viết một quyển sách gi ti hay không. Đến khi m phong thư ra xem, nàng không khỏi bật cười khúc khích.


Chẳng trách khi nàng nói vi Đoạn Như Sương rằng không tiện xuất phủ thì có thể trao đổi thư t qua lại, trên mặt Đoạn Như Sương lúc ấy liền hiện lên một tia ngượng ngùng mơ hồ. Chắc hẳn nàng cũng chưa tng nghiêm túc học viết, nên có mấy ch thậm chí còn không biết.


Nhưng phong thư này vẫn là do chính tay nàng viết, phần ln ch đều xiêu xiêu vẹo vẹo, có ch to, có ch nhỏ, còn có nhng ch nàng không biết viết ra sao, đành thể hiện bằng hình vẽ.


Ôn Ninh va cảm khái Đoạn Như Sương quả nhiên không phải n t phàm tục, va nghiêm túc đọc kỹ lá thư kia, ý t đại khái như sau:


"Ôn tỷ tỷ, xin th lỗi cho s thiếu hiểu biết của muội, vì chưa tng đi học, hay luyện viết ch, nên ng pháp không thông, nếu có chỗ nào viết khó hiểu, mong tỷ tỷ không chê cười.


Mấy hôm trước muội có đến tham quan và cùng Nhị công t tìm hiểu về hoạt động của tu lâu, nói chung đã hiểu đại khái về tình hình hiện tại của các tu lâu ln trong kinh thành. Sau khi khổ công suy nghĩ một ngày một đêm, thì dưới đây là kiến giải vụng về của muội muội.


Th nhất, thị trường rượu đang phát triển, các tu lâu ln dần lên ngôi, tương lai kinh doanh tu lâu sẽ rất phát đạt, tỷ tỷ cùng Nhị công t có ánh mắt rất tốt;


Th hai, trong kinh tu lâu mọc lên như nấm, trong đó có nhiều chỗ đã kinh doanh trên chục năm, thậm chí hai mươi năm, bất kể là thành phẩm rượu hay thị trường tiêu thụ đều rất đa dạng. Nếu để so sánh, thì quy mô của chúng ta nhỏ hơn, chủng loại ít hơn, chưa tạo dng được nhiều mối quan hệ, cũng chưa tích lũy được danh tiếng. Nếu phải cạnh tranh, chỉ s có lòng nhưng không có đủ lc;


Th ba, nếu muốn nhanh chóng có một vị trí nhỏ trong kinh thành, không ngại có thể tìm lối tắt. Ngày nay phong tục dân gian đã ci m, việc n t vào tu lâu không phải là hiếm. Tuy nhiên, trong tu lâu có rất nhiều loại rượu mạnh được pha chế cho nam t, nhưng lại có rất ít loại rượu trái cây được n t ưa thích, cho dù là yến tiệc trong cung, rượu trái cây cũng rất hiếm thấy. Nếu tỷ tỷ cùng Nhị công t không ngại có thể cân nhắc đi theo hướng này.


Nếu như có thể, muội muội cũng có một vài ý kiến."


Ánh mắt Ôn Ninh bình tĩnh xem hết, trong lòng nhất thi va cảm động, va cảm khái. Cảm động là vì Đoạn Như Sương thật s coi trọng chuyện này, nói ra tất cả nhng gì nàng ấy đang nghĩ mà không hề giấu giếm chuyện gì, cho dù rõ ràng các nàng chỉ mi quen nhau chưa đầy na tháng; Cảm khái chính là... Không hổ danh là Đoạn Như Sương, chỉ trong vài ngày, đã nắm bắt được điểm mấu chốt của nhng khó khăn trong hoạt động của tu lâu và đưa ra phương hướng kinh doanh rõ ràng.


Nàng đề nghị t bỏ thị trường rượu mạnh truyền thống có tính cạnh tranh đầy khốc liệt, mà thay vào đó là đi sâu vào khám phá thị trường rượu trái cây, quy mô tuy nhỏ bé nhưng chưa có ai đặt chân vào. Thậm chí nàng ấy đã nghĩ đến việc bán rượu trái cây cho n t nên đóng gói trong một chiếc hộp nhỏ nhắn tinh xảo, ngoài ra còn vẽ cả sơ đồ cho nàng tham khảo.


Cuối thư, nàng ấy đưa ra cái nhìn khái quát về cách m ca thị trường rượu trái cây khiến Ôn Ninh thông suốt, nhiệt huyết sôi trào. 


Ôn Ninh cầm lấy phong thư, nhanh chóng đi ti đông sương tìm Ôn Kỳ.


"Nhị ca ca, ta thấy Như Sương muội muội nói rất có lý. Nếu tu lâu c tiếp tục kinh doanh theo hình thc hiện tại, chỉ s việc buôn bán sẽ ngày càng đi xuống rồi kết thúc trong thảm hại mà thôi. Nhng gì nàng ấy nói trong thư, chúng ta c th một lần xem sao!" Trong mắt Ôn Ninh vẫn còn sót lại một chút ánh sáng rạng r sau khi đọc xong lá thư.


Ôn Kỳ nhướng mày, đọc tng ch một, s cằm: "Cô nương Đoạn gia này bề ngoài nhìn có vẻ ngốc nghếch, nhưng đầu óc lại rất thông minh."


Ôn Ninh không thể tin được: "Huynh dám nói Như Sương muội muội ngốc?!"


Người ta là n thương nhân đầu tiên của Đại Dận có chỗ đng vng chắc trong kinh thành, so vi người trong lòng của huynh thì không thông minh hơn vạn lần cũng phải gấp nghìn lần đó, có được không!


Ôn Kỳ liếc nhìn toàn bộ bc thư được lấp đầy bi nhng nét vẽ kỳ quái giống như gà bi, cười nhẹ nói: "Muội đã bao gi thấy ch của cô nương nào..."


"Người ta chưa tng đi học mà đã có tư duy tinh tế như vậy rồi. Nếu nàng ấy mà cũng được đi học, đọc đủ th thi thư như các huynh, thì chỉ s ngay cả huynh cũng chẳng so được vi nàng ấy!" Ôn Ninh h một tiếng: "Huynh không muốn xem thì thôi, không thèm nói vi huynh na!"


"H..." Ôn Kỳ ngăn bàn tay đang định giật lá thư của Ôn Ninh lại: "Nhị ca chỉ đùa vi muội thôi, thế mà cũng tưởng là thật."


Thật ra Ôn Ninh biết tính tính Ôn Kỳ vốn không đng đắn như vậy, nhưng do kiếp trước nàng tng ngưỡng mộ Đoạn Như Sương, nên khi nghe thấy hắn đánh giá ngang ngược như thế, mi không khỏi có chút tc giận.


Nếu như không phải nàng được sống lại lần na, thì làm sao có năng lc tìm được tr thủ li hại như vậy? Thế mà hắn vẫn còn chê bôi!


Ôn Kỳ thc s rất khó hiểu trước việc Ôn Ninh nhất quyết lôi kéo một tiểu cô nương chưa xuất các, thậm chí còn nhỏ hơn nàng mấy tháng ra ngoài cùng nhau kinh doanh tu lâu, nhưng sau khi đọc thư xong, hắn lại cảm thấy ý tưởng của tiểu cô nương này cũng khá được.


Hắn là người yêu rượu, biết cách ủ rượu, biết cách thưởng thc rượu, nhưng lại không giỏi quản lý kinh doanh. Cái gọi là "thị trường" và "danh tiếng" mà nàng đề cập trong thư, đều là nhng th trước gi hắn chưa tng để ý.


Có câu rượu thơm chẳng s ngõ sâu*, không phải sao?


*Đây là câu triết lý trong kinh doanh của người xưa hàm ý nói rằng, phàm đã là nhng gì tốt đẹp thì đặt đâu cũng không s người đi không biết đến.


Nhưng sau vài tháng hoạt động, ngõ nhỏ của bọn họ... Khụ, khả năng có hơi sâu quá. 


"Nhng gì Đoạn cô nương nói đều rất có lý, cũng rất sâu sắc. Nhưng..." Ôn Kỳ tiếp tục s cằm, mặt không còn vẻ ct nhả na, mà nghiêm túc nói: "A Ninh, dù sao tu lâu này cũng là tiền của muội bỏ ra kinh doanh. Muội cũng biết Nhị ca chỉ rành về rượu, còn làm ăn buôn bán thì chỉ là kiến thc na vi cái biết cái không, chưa kể Đoạn cô nương cùng lắm cũng chỉ là một tiểu cô nương mi mười lăm tuổi, muội vẫn chắc chắn muốn làm theo đề nghị của nàng ấy ư?"


Ôn Kỳ nhìn Ôn Ninh nói: "Nếu làm theo ý tưởng của Đoạn cô nương, thì ngoài tu lâu, chúng ta còn cần m một ca hàng mặt tiền, các sản phẩm hiện có trong tu lâu cũng cần được cập nhật. T việc điều chế sản phẩm mi, đến đóng gói và xếp lên kệ, tính tổng thi gian, nhân lc cộng thêm các chi phí khác, nếu như thất bại, sẽ không còn cơ hội ngóc đầu tr lại na đâu."


Ôn Kỳ chưa bao gi hỏi Ôn Ninh lấy đâu ra nhiều bạc như vậy, nhưng hiển nhiên hắn biết rất rõ, Ôn Ninh đã bỏ ra toàn bộ tài sản để liều mình đánh cược một lần.


Cõi lòng tràn đầy hưng phấn của Ôn Ninh bình tĩnh lại một chút, nhưng phần do d này cũng chỉ trong giây lát.


Thật ra nàng cũng không có nhiều vốn liếng, nhng việc nàng làm bây gi chỉ là mưu toan lấy nhỏ thắng ln thôi. Tu lâu chỉ là một bước khi đầu nhỏ, nếu như thất bại bước này, vậy thì... đành chấp nhận vậy.


Nhưng mà kiếp trước Đoạn Như Sương đã thành công như vậy, nh đâu kiếp này lịch s tiếp tục lặp lại thì sao?


Nếu vậy thì đúng là không uổng công nàng sống lại một đi.


"Chắc chắn!" Ôn Ninh kiên định nói.



Sau khi chuyện tu lâu được giải quyết xong, trong lòng Ôn Ninh giống như được uống một liều thuốc an thần, cảm thấy con đường phía trước tr nên rõ ràng hơn, tâm trạng cũng theo đó mà vui vẻ hơn.


Ngày hai mươi chín tháng chạp, trước đêm giao tha. Tất cả quan viên ln nhỏ trong triều đình đều về nhà nghỉ ngơi, còn nhóm họ hàng thân thích đến thăm nhà trước đó cũng đều đã ri đi. Ôn Phủ tr lại vẻ yên tĩnh thường ngày, nhưng dù sao cũng đã là năm mi, nên cả ngôi nhà dù im ắng vẫn tràn đầy sc sống.


Có vẻ như cuối cùng hôn s của Ôn Lan cũng có tiến triển, nên năm nay tâm trạng của Ôn Đình Xuân vô cùng tốt. Sau ba tối hôm đó, lần đầu tiên ông quyết định dẫn hai nhi t và một n nhi đi nghe kịch. 


Gần đây Ôn Ninh và Ôn Kỳ bận rộn vi công việc tu lâu, đã lâu không đến quán trà, còn Ôn Lan thì va bận việc công lại bận chuyện tư, không có thi gian rảnh rỗi. Va nghe Ôn Đình Xuân nói, ba người đều cười tươi rạng r.


"Tần quản gia, còn không mau đi chuẩn bị xe nga!" Ôn Ninh là người hăng hái nhất, đã lâu lắm rồi nàng không đến quán trà nghe kịch!


Quán trà tối nay cc kỳ náo nhiệt, gần như chật kín hết chỗ. Ôn Đình Xuân sai người đặt trước một gian sương phòng, va hay lại đối diện vi sân khấu bên dưới.


Tinh thần của Ôn Ninh vẫn đang tập trung vào món "rượu trái cây" của mình, nên quen ca quen nẻo gọi một bình trà, hai bình rượu trái cây và mấy đĩa điểm tâm.


Bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của Ôn Đình Xuân, nàng rụt cổ nói: "Cha, điểm tâm quán trà này ngon lắm, ngày thường ti đây con không gọi rượu đâu."


Ôn Đình Xuân không tính toán vi nàng, ho nhẹ một tiếng, bỏ qua Ôn Lan, nhìn Ôn Kỳ nói: "Kỳ Nhi, gần đây đang bận việc gì thế?"


Ôn Ninh nhíu mày, hóa ra hôm nay cha có động cơ khác.


Quả nhiên chưa được hai câu, Ôn Đình Xuân đã vuốt râu nói: "Kỳ Nhi, sang năm con hai mươi tuổi rồi, Đại ca của con đầu xuân sẽ bắt đầu bàn chuyện nghị thân, còn con d định thế nào?"


Chuyện như thế này, đáng ra phải là do n quyến trong nhà nói bóng nói gió hỏi thăm, nhưng Ôn Đình Xuân va làm cha va làm mẹ suốt mấy năm qua, nói quanh co lòng vòng chỉ cảm thấy tốn thi gian lại phí sc, nên dt khoát trc tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Nếu trong lòng con đã có n t mình thích thì c nói vi cha, cha sẽ nh bà mối ti ca cầu hôn."


Gần như cùng lúc đó, Ôn Kỳ đá chân Ôn Ninh dưới gầm bàn.


Ôn Ninh và Ôn Lan liếc nhau, rồi cùng đưa mắt về phía sân khấu.


Cũng không còn cách nào khác, ai bảo buổi biểu diễn hay quá làm chi, hay đến mc người khác đang nói gì đều không nghe thấy.


"Nếu con không có n t mình thích, thì cha sẽ thay con làm chủ hôn s! Lần trước tại yến tiệc trong cung, cha thấy vị cô nương T gia kia..."


Ôn Ninh bị Ôn Kỳ đá lần hai.


Chuyện này... nàng thật s bất lc rồi.


Nếu bây gi nàng m miệng, vậy chẳng phải sẽ t rước họa vào thân sao? Lẽ ra hắn nên cầu cu người đã lên b là Đại ca mi phải ch.


Ôn Đình Xuân đột nhiên giận tái mặt: "Kỳ Nhi, con định đá gãy chân của cha sao?"


Phụt...


Ôn Ninh suýt chút na thì phun cả trà ra ngoài, thì ra Ôn Kỳ đá nhầm chân.


"Cha, người xem v kịch hôm nay..." Ôn Kỳ mặt không đổi sắc chỉ vào sân khấu kịch: "Sao nhìn quen thế?"


Ôn Ninh đã xem được một lúc, nếu Ôn Kỳ không nói thì cũng không nhận ra, nói rồi mi thấy đúng thật.


Nhân vật chính đầu tiên trong v kịch là Văn công t, nhân vật chính còn lại là Hu Hu cô nương.


Văn công t đồi bại ăn chơi trác táng đem lòng yêu say đắm đóa hoa cao lãnh là Hu Hu cô nương nhưng không có được, hắn đành dùng hết mọi thủ đoạn, nào là xum xoe lấy lòng, nào là trắng trn mướn người cưỡng đoạt dân n bên đường, sau đó còn bày mưu định cho Hu Hu cô nương rơi xuống nước, để bản thân làm anh hùng nhảy xuống sông cu. Nhưng đến phút cuối lại cht nhận ra, mình không thể để Hu Hu cô nương thất tiết trước mặt người khác sau đó ép hôn được, nên chỉ đưa nàng đến một nơi hẻo lánh rồi thổ lộ hết nỗi lòng.


Lúc này, trên sân khấu đang diễn Hu Hu cô nương bị chân tình cảm động, hai người muốn phá bỏ trói buộc của thế tục để t định chuyện chung thân.


Cái này... chẳng lẽ v kịch này...


Vị Văn công t lì lm quấn lấy không buông chẳng phải là ẩn dụ cho việc Ôn Ninh bắt rể dưới bảng vàng sao? Mà đóa hoa cao lãnh Hu Hu cô nương đó, như thể người diễn kịch còn s người xem không hiểu, cố ý diễn cả màn n giả nam trang đi thi trạng nguyên, còn không phải là ám chỉ Bùi Hu sao? Dạ yến tất niên hai người rơi xuống nước, mặc dù chưa truyền ra ngoài, nhưng nhng người có mặt đó đều biết.


"Thật v vẩn!" Sắc mặt Ôn Đình Xuân va đỏ va trắng, đập mạnh xuống bàn.


Mà trong sương phòng sát vách cách một bc tường, Bùi Hu cũng lạnh lùng nhìn lên sân khấu, đặt mạnh tách trà đánh "cạch" một tiếng.

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin