Biên tập: Hà Thu
Ôn Ninh bình tĩnh lại, không còn hoảng loạn như lần đầu nghe tin Vương Tử Lưu Cầu đến thăm nữa.
Là người đã sống đến hai đời, nàng lúc nào cũng tự nhắc nhở mình phải bình tĩnh, tỉnh táo, giống như khi chơi cờ, mỗi nước đi đều phải suy nghĩ cẩn thận, nếu không sẽ hối hận không kịp, vì nàng không có khả năng có cơ hội sống lại lần ba.
Chính vì thế, nên nàng cũng không vội đi tìm Anh Dao.
Thừa dịp Ôn Lan được nghỉ phép, nàng gọi cả Ôn Kỳ về, huynh muội ba người mở một cuộc hội ý nhỏ trong phòng Ôn Lan.
Ôn Ninh kể lại lý do thoái thác mà mình đã nói với Ôn Lan trước đó cho Ôn Kỳ nghe một lần.
Ôn Kỳ nhanh chóng tiếp nhận lời nói của Ôn Ninh, chỉ là sau khi nghe xong đề nghị của Ôn Ninh, hắn hơi nhướng mày, nhìn Ôn Ngưng với ánh mắt sáng rực: "Tiệc tẩy trần dùng rượu của tửu lâu?"
Ôn Ninh chột dạ nháy mắt mấy cái.
Vị Nhị ca ca này của nàng, thật sự quá thông minh.
Nàng mới chỉ nói trước tiên cần ngăn chặn khả năng rượu bị người ta động tay động chân ngay tận gốc, đương nhiên chuyện quan trọng hơn là phải tìm cơ hội bố trí người của mình vào cung trong ngày tổ chức tiệc tẩy trần, bởi vậy nên việc đầu tiên cần làm bây giờ là để Hồng Lư Tự quyết định sử dụng rượu của tửu lâu.
Việc này cũng không khó.
Ôn Đình Xuân làm quan ở Hồng Lư Tự, những chuyện này do ông toàn quyền phụ trách. Đến lúc đó để Ôn Lan tới thổi chút gió thoảng bên tai ông, tửu lâu không lấy một cắc bạc nào của triều đình mà chất lượng rượu vẫn vậy, thậm chí bọn họ còn có thể sản xuất ra rượu ngon hơn, thì không có lý do gì mà Hồng Lư Tự không dùng rượu của họ.
Nhưng vừa nói ra, Ôn Kỳ đã nhạy bén nhận thấy có gì đó không đúng.
Quả thực, ban đầu nàng quyết định mở tửu lâu cùng Ôn Kỳ, thứ nhất là vì kiếm tiền, thứ hai... chính là vì chuẩn bị cho ngày này.
Dù sao đời trước Vương Tử Lưu Cầu cũng bị đầu độc chết bởi một ly rượu.
Có lẽ Ôn Kỳ đã nhận ra, nếu chỉ bởi gì giấc mộng gần đây ở chùa Từ Ân, thì tại sao lại bắt đầu lên kế hoạch sớm như vậy?
Ôn Ninh uống trà, làm như không hiểu ánh mắt của hắn.
Ôn Kỳ cũng không có ý hỏi thêm, ngược lại nói: "Trong kinh thành có không ít cơ sở kinh doanh cung cấp đồ uống miễn phí cho hoàng cung, mấy lời gió thoảng bên tai của Đại ca, chỉ sợ cũng chẳng bay tới được?"
Thực ra ở các triều đại trước, tất cả các nguồn cung ứng trong cung đều có thương nhân hoàng gia tương ứng. Tuy nhiên, nhóm thương nhân hoàng gia này lại nuôi ra một nhóm thương hộ lớn, vỗ béo một đám quan viên, kiên cố như nước ao tù nước đọng. Sau khi Gia Hoà Đế đăng cơ, để tiếp thêm sinh lực cho nền kinh tế, ông từng bước cấm đoán thương nhân hoàng gia, để các thương nhân mới có cơ hội tiếp xúc với "Hoàng Đế".
Mỗi khi có sự kiện lớn diễn ra trong triều, rất nhiều thương nhân không chỉ cung cấp hàng hóa miễn phí, mà còn đưa hối lộ không ít, chỉ để kiếm chút danh vọng cho mình.
"Việc này dễ thôi!" Ôn Ninh tràn đầy tự tin nói: "Đại ca, huynh cứ nói với cha rằng tửu lâu này của chúng ta không cầu danh lợi, bên trên tất cả các vò rượu tuyệt đối sẽ không ghi tên tửu lâu, đây là một phần lễ mọn dâng lên triều đình, để tỏ lòng biết ơn Gia Hòa Đế đã cai trị nhân từ. Cha là người thanh liêm chính trực, sau khi nếm thử rượu, kiểm tra chất lượng, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì!"
Ôn Lan ngồi nghe bọn họ nói tới nói lui về chuyện tửu lâu, không ngắt lời, lúc này mới gật đầu, nhìn một đệ một muội nhà mình, cười nhạt một tiếng, nói: "Được lắm... Hoá ra hai người các ngươi đã cùng nhau mở tửu lâu ở bên ngoài suốt từ bao giờ rồi? Nếu không phải có chuyện này, các ngươi còn định giấu ta bao lâu nữa? Các ngươi có còn coi ta là Đại ca không? Hả?"
Ôn Ninh: "..."
Ôn Kỳ: "..."
"Nhị ca ca vẫn chưa nói gì với Đại ca sao?"
"Chuyện này không phải nên do muội nói sao?"
"Muội ở trên núi lâu như vậy, làm gì có cơ hội nói cho Đại ca biết!"
"Ngày nào ta cũng ở Binh Bộ, nào có cơ hội nói với Đại ca!"
"Tại huynh đấy!"
"Muội ý!"
Ôn Lan đen mặt trừng mắt nhìn một đệ một muội nhà mình: "Bớt lắm mồm lại! Nói chuyện chính sự đi!"
—
Huynh muội ba người bàn bạc lại lần cuối, thống nhất thuyết phục Ôn Đình Xuân dùng rượu của tửu lâu, nhân tiện dùng cớ này để gài một vài người của mình vào cung.
Trước lúc đó, những người vào cung giao rượu phải được chọn xong. Ôn Kỳ nhiệt liệt đề cử chưởng quầy Trần Thượng của tửu lâu, là người lần trước hắn nhắc đến với Ôn Ninh, cũng chính là người được Đoạn Như Sương giới thiệu.
Hắn nói người này có đầu óc linh hoạt, tai thính mắt tinh, đã gặp rồi là không quên được. Đến lúc đó để hắn nhớ kỹ từng cung nhân mang rượu đến, đặc biệt là người dâng rượu cho Vương Tử Lưu Cầu. Cho dù cuối cùng vẫn không tránh khỏi kiếp nạn, thì hắn cũng có thể bắt được người dâng rượu ngay lúc ấy, Ôn Đình Xuân cũng không đến mức phải gánh chịu tất cả tội danh.
Sau khi thương lượng xong, ba người tự phân công thực hiện nhiệm vụ riêng của mình, Ôn Lan đảm nhiệm thổi gió bên tai Ôn Đình Xuân, Ôn Kỳ chuẩn bị rượu cho yến tiệc, còn Ôn Ninh...
Ôn Ninh có kế hoạch riêng, nhưng không nói rõ với Ôn Lan và Ôn Kỳ.
Dù đã mở lòng nói ra mọi chuyện, nhưng suy cho cùng vẫn có những thứ không thể giải thích rõ ràng bằng một giấc mơ được.
Nàng dự định đi tìm vị Anh Dao cô nương kia.
Anh Dao chính là vị tiểu thiếp xinh đẹp ở hậu viện của Bùi Hữu, năm đó hận nàng thấu xương. Bùi Hữu an bài cho nàng ta vào phủ, nhưng chưa bao giờ tới viện của nàng ta, nàng ta đành phải đến chỗ Ôn Ninh, lúc thì nói chuyện phiếm, lúc thì gây sự. Nói chung Ôn Ninh cũng xem như có rất nhiều giao thiệp với nàng ta.
Đó cũng là lý do mà nàng ta có cơ hội nói với Ôn Ninh về sự tồn tại của Nghi công tử ở Nghi Xuân Uyển, nhờ vậy Ôn Ninh mới có cơ hội được biết, thì ra nàng ta xuất thân từ thanh lâu, chứ không phải nữ tử kỹ viện bình thường. Trước khi vào phủ đã từng trải hết việc đời, còn có một quá khứ không hề tầm thường.
Ngày hôm đó, nàng đang cẩn thận suy ngẫm lại những chuyện xảy ra trước và sau chuyến viếng thăm của Vương Tử Lưu Cầu ở kiếp trước, đột nhiên nhớ ra nàng ta từng khoe khoang chiến tích của mình trước mặt nàng: "Ngươi đừng vội xem thường ta, ta chỉ là một nữ tử thanh lâu thì làm sao? Ta đã từng quang minh chính đại đi vào đại nội hoàng cung, còn từng có một khoảng thời gian ở bên Vương Tử nước Lưu Cầu nữa đó!"
Lúc ấy nàng ta nhắc đến Lưu Cầu, lại khiến nàng nhớ đến Ôn Đình Xuân đã qua đời và vị ca ca không rõ tung tích, nên nàng căn bản không muốn bàn luận nhiều với nàng ta.
Nhưng giờ nghĩ kỹ lại, nếu những lời nàng ta nói là sự thật, thì chẳng phải nàng ta chính là người trợ giúp tốt nhất mà ông trời ban cho nàng sao?
Chỉ cần nàng ta bằng lòng làm lá bùa hộ mệnh cuối cùng cho Vương Tử Lưu Cầu, thì cho dù có người hạ độc, rượu độc kia cũng chẳng tới được tay Vương Tử Lưu Cầu.
Ôn Ninh suy nghĩ mấy ngày, trong lòng đã có chút tính toán, nhưng không lập tức hành động ngay.
Khi thời cơ chưa chín muồi, hành động hấp tấp sẽ trở thành ôm củi chữa cháy.
Nghĩ lại cũng thấy hơi buồn cười, nhưng Ôn Ninh chợt phát hiện ra, cách làm việc của mình bây giờ... thực chất là học được từ chỗ Bùi Hữu.
Theo bản tính của nàng, khi gặp phải chuyện lớn như vậy, làm sao có thể bình tĩnh chờ đợi ngày tháng trôi qua, kiên nhẫn lên kế hoạch từng bước một được?
Nhưng nàng đã chứng kiến Bùi Hữu gặp nguy không loạn như thế nào, cách hắn yên lặng ẩn núp như báo săn mồi, kiên nhẫn chờ đợi sắp xếp kế hoạch, chỉ chờ ngày thu lưới sẽ giơ tay chém xuống, sạch sẽ gọn gàng.
Kiếp trước nàng rất hận hắn, nhưng nếu không có hắn ở kiếp trước thì cũng không có nàng ở kiếp này.
Ôn Ninh bảo Lăng Lan tìm người đi nghe ngóng, quả nhiên cô nương Anh Dao đang ở Thiên Hương Các, nàng lại càng không cần vội.
Yến tiệc mùa xuân của Đại Dận được tổ chức vào ngày mười tám tháng ba hàng năm. Ngày hôm đó, Ôn Ninh không đi, nhưng Ôn Kỳ vậy mà thật sự tìm được cách đưa rượu hoa đào mới của bọn họ đến yến tiệc mùa xuân. Đúng như Đoạn Như Sương dự đoán, bình rượu tinh tế đẹp mắt khiến các quý nữ yêu thích không buông tay, hương vị ngọt ngào cũng khiến các cô nương khen ngợi không dứt miệng, có không ít người lúc về nhà còn lấy thêm một bình.
Ngày hai mươi lăm tháng ba, Ôn Lan mặt đầy gió xuân về nhà, nói tiệc tẩy trần đã quyết định dùng rượu của bọn họ, còn khen hai câu tửu lâu của bọn họ lịch sự tao nhã.
Ngày hai mươi tám tháng ba, Phù Sinh Túy khai trương.
Trong kế hoạch ban đầu của Ôn Ninh, đây chính là tâm huyết hơn mấy tháng trời của nàng, nhất định phải đi.
Nhưng chuyện Vương Tử Lưu Cầu khiến nàng không thể đi được, ngay cả Ôn Kỳ cũng không đi. Trong thời điểm này, bọn họ phải tách ra khỏi tửu lâu, nhất định không thể để người khác phát hiện ra tửu lâu là do hai người bọn họ làm chủ.
Tin tốt là Phù Sinh Túy nhanh chóng trở nên nổi tiếng, Đoạn Như Sương không kìm nén được, chạng vạng tối đến gõ cửa Ôn Phủ.
"Ôn tỷ tỷ, muội vui quá!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoạn Như Sương đỏ bừng vì hưng phấn, hai mắt lấp lánh sáng ngời: "Muội không ngờ bản thân thật sự có thể làm được! Ôn tỷ tỷ, tỷ đúng là quý nhân của muội"
Ôn Ninh bị cảm xúc của nàng lây nhiễm, sống mũi cay cay. Thời đại này, một nữ tử con vợ lẽ chưa xuất các, muốn làm việc gì cũng khó khăn.
Nhưng nàng không phải là quý nhân của Đoạn Như Sương, mà ngược lại, Đoạn Như Sương mới là quý nhân của nàng.
Đoạn Như Sương không có nàng, một năm sau vẫn nổi danh khắp kinh thành như thường, nhưng nếu nàng không có Đoạn Như Sương, sẽ không làm được chuyện hôm nay.
Ngày ba mươi tháng ba, Vương Tử Lưu Cầu đến kinh thành.
"Cô nương, thư khẩn của Nhị công tử." Cuối giờ tuất*, Lăng Lan đưa một phong thư cho Ôn Ninh.
*Đầu giờ Tuất: Bắt đầu từ 19h00 và kéo dài đến 19h40. Giữa giờ Tuất: Từ 19h40 cho tới 20h20. Cuối giờ Tuất: Từ 20h20 chạm ngưỡng 21h00.
Ôn Ninh mở ra, chỉ có một câu rất đơn giản: "Vương Tử nghỉ tại Thiên Hương Các, tiệc tẩy trần định vào ngày mùng hai tháng tư."
Thiên Hương Các, vị Vương Tử Lưu Cầu này thật sự quá hoang đường, ngày đầu tiên vào kinh, không ở hành quán do Hồng Lư Tự sắp xếp, mà lại đến nơi bướm hoa.
Xem ra những lời Anh Dao cô nương nói, cũng không phải nói khoác.
Tiệc tẩy trần diễn ra sau khi hắn tới kinh được hai ngày, ngược lại cũng giống kiếp trước.
Ngày hôm sau, Ôn Ninh thay sang bộ nam trang đã chuẩn bị từ lâu, căn chuẩn thời gian Vương Tử Lưu Cầu vào cung, đi ra ngoài từ cửa sau, tiến vào lăng anh hùng nổi tiếng nhất kinh thành - Thiên Hương Các.
Mà nàng vừa bước vào chưa được bao lâu, Bùi Hữu đang trực đã nghe thấy một tiếng huýt sáo rất nhỏ.
Hắn lùi lại, một mình đi vào hậu viện, Đồ Bạch nhảy ra, chắp tay nói: "Công tử, có một chuyện không biết có nên bẩm báo hay không."
Vết thương trên người Bùi Hữu đã lành từ lâu, vết tích trên mặt cũng đã phai mờ gần hết, khuôn mặt vẫn như ngọc, đôi mắt sáng như sao.
Nghe vậy, hắn nhìn Đồ Bạch, nói: "Thì ra cũng có chuyện khiến ngươi khó xử, đúng là hiếm thấy."
Đồ Bạch lúng túng cúi đầu.
Từ trước đến nay hắn vẫn luôn rất tinh tường, có thể phân biệt nặng nhẹ, chuyện gì nên báo, chuyện gì không nên báo, quyết đoán cực kì.
Nhưng lần này... hắn không thể quyết định được chuyện này là lớn hay nhỏ, nên lập tức báo cáo hay chậm một chút mới báo...
"Nói đi." Bùi Hữu nói.
"Vâng." Đồ Bạch rũ mắt nói: "Vừa nãy người theo dõi Anh Dao đến báo, vị cô nương Ôn gia kia nữ cải nam trang, đến Thiên Hương Các tìm Anh Dao."
Đôi mắt u tối của Bùi Hữu nhìn qua: "Ôn Ninh?"