ÁNH TRĂNG SÁNG BỎ TRỐN CỦA QUYỀN THẦN

Biên tập: Hà Thu 


Vương Cần Sinh đang đi công t nhà mình ngoài Vân Thính Lâu.


Hắn có chút tò mò, gần đây quả thật có rất nhiều quan lại quyền quý đến kết bạn vi công t, nhưng công t t trước ti nay chưa bao gi dễ dàng đáp lại, ch đng nói là trc tiếp ti gặp mặt như thế này.


Bọn họ thậm chí còn tống cổ hắn xuống dưới lầu, không cho hắn đi theo.


Cũng không biết là gia đình nào hẹn được công t.


Vương Cần Sinh còn đang lẩm bẩm trong góc tường thì thấy Vương Hu đi xuống.


Trên chiếc áo dài màu xanh xám còn có một vệt nước ln đọng lại.


"Công t?" Vương Cần Sinh kinh hãi, vội vàng bước lên nghênh đón: "Công t bị làm sao vậy? Ta... Ta đi gọi xe nga."


Mang bộ dạng chật vật như vậy mà đi trên đường, nhất định sẽ bị người ta cười nhạo!


"Không cần." Vương Hu giơ tay ngăn cản, sải bước đi đến ca hàng quần áo bên cạnh.


Vương Cần Sinh đi theo phía sau, h lạnh hung hăng ném một ánh mắt sắc như dao về phía tu lâu.


Nhất định là người bên trong cố tình làm nhục công t, giương mắt chó coi thường người khác! Ch công t nhà hắn thăng quan tiến chc như diều gặp gió rồi, đến lúc đó bọn họ có muốn trèo cao cũng không vi ti nổi đâu!


Vương Cần Sinh đã ấp ủ xong mấy li để an ủi Vương Hu, tiện thể mắng to mấy người bên trong một trận. Vậy mà không ng sau khi Vương Hu thay quần áo xong, quay đầu lại đi về phía Vân Thính Lâu.


"Công t..." Vương Cần Sinh vội vàng đuổi theo.


"Ngươi dưới đó ăn chút gì trước đi." Vương Hu ném cho hắn mấy lượng bạc vụn, cũng không quay đầu lại.


Vương Cần Sinh đành phải dng lại, trơ mắt nhìn Vương Hu vén áo bào, lên lầu lần na.


Hôm nay Vương Hu đến đây, thật lòng cũng mang theo chút mong đi.


Ngày ấy va gặp chùa T Ân, hắn đã cảm thấy nàng rất quen thuộc.


Mặc dù tiểu cô nương năm đó nói nhà nàng phía Tây thành, nhưng hắn đã sm đi đến phía Tây thành để tìm kiếm, nhng người già sống đó mấy chục năm nay đều nói họ chưa tng nghe qua nhà nào có cô nương tên gọi "Tiểu Nhã."


Mấy năm nay nàng bặt vô âm tín, cũng chưa tng xuất hiện lại lần nào, điều này khiến người ta không thể không hoài nghi, rằng năm ấy nàng thc s đang che giấu điều gì đó.


Vì vậy hôm đó, khi Ôn Lan ngỏ li nói Ôn Ninh muốn hẹn gặp, hắn gần như đã đồng ý không chút do d.


Hôm chùa T Ân Ôn Lan cũng có mặt, có lẽ nàng không tiện nhận nhau vi hắn.


Nhưng hôm nay va gặp nàng, nàng lại tặng cho hắn một bài thơ.


Nghĩ ti đây, Vương Hu hơi nhướng mày.


Dáng dấp của nàng khi ln lên trông rất giống, ngay cả biểu tình rất nhỏ như hn dỗi, thích ăn bánh đậu phộng của Uyển Phương trai cũng y hệt không sai. Ngay cả bài thơ này, thẳng thắn, khác người, cũng có chút giống vi nhng gì mà tiểu cô nương tinh quái nghịch ngm năm đó sẽ làm.


Nhưng vì sao nàng lại không trc tiếp nhận nhau vi hắn?


Vương Hu đẩy ca phòng ra, trc tiếp đi thẳng về phía bc tranh thủy mặc, đang định đẩy bình phong ra thì...


"Tiện tỳ khốn kiếp! Dám hủy hoại chuyện tốt của bổn tiểu thư ta!"


"Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết! Xin cô nương tha cho nô tỳ!"


Mặc dù Lăng Lan chưa bao gi thật s bị Ôn Ninh đối x như thế, nhưng trước khi gia nhập Ôn Phủ, nàng đã tng thấy qua rất nhiều cảnh tượng như vậy, nên diễn xuất cũng sinh động như thật.


Ôn Ninh cầm chén trà trên bàn ném xuống đất, tc giận nói: "Nếu không phải tại ngươi, thì Vương công t đã là hạ thần dưới váy ta rồi, sao còn nh đến "Tiểu Nhã" gì đó na?" 


"Ngươi cố tình ti đưa trà vào lúc này, đưa thì cũng thôi đi, vậy mà chén trà cũng cầm không xong!"


"Thất lễ trước vi người ta như vậy, ngươi bảo hắn sẽ nghĩ như thế nào về ta, nghĩ như thế nào về Ôn Phủ! Nếu như ngươi bị một tách trà đổ vào người như vậy, ngươi có quay lại không?!"


"Ngươi chính là không muốn nhìn thấy bản cô nương ta sống tốt! Muốn phá hoại cuộc hôn nhân của ta phải không?"


"Không phải... Nô tỳ không phải... Hôm khác nô tỳ sẽ bồi tội vi Vương công t..."


Ôn Ninh lại đập v chén trà của Bùi Hu, dùng giọng nói sắc bén mà cả hai đi nàng chưa bao gi nói qua: "Hôm khác? Ngươi dùng đầu óc của mình mà nghĩ đi. Nếu hôm nay hắn ri đi rồi, thì hôm khác chính là sau kỳ thi Đình. Đến lúc đó vi dung mạo và tài hoa của hắn, còn đến phiên bổn cô nương nhà ngươi hả?!"


"Vả miệng, t mình vả miệng!"


Ôn Ninh thấy Bùi Hu không vào liền ra hiệu cho Lăng Lan đánh vào mu bàn tay của mình là được rồi.


Lăng Lan suy nghĩ một chút, trc tiếp t vả vào mặt mình, đang chuẩn bị vung tay tát mình lần th hai--


"Ôn cô nương đang tc giận, vậy Vương mỗ không quấy rầy na. Ta còn có việc quan trọng phải làm, xin cáo t."


Giọng nói lạnh lùng đến cc điểm.


Chỉ chốc lát sau, đã vang lên tiếng đóng ca "kẽo kẹt". 


Lăng Lan vẫn còn định đánh vào tay mình, lại lắng nghe không khí, sau đó m to hai mắt im lặng hỏi Ôn Ninh: "Đi rồi sao?"


Ôn Ninh đau lòng không chịu nổi, vội vàng đi ti đ nàng lên, sau đó dùng khăn lau sạch mặt cho nàng rồi lấy hộp thuốc cao đã chuẩn bị sẵn trước đó ra.


Nàng không chắc liệu Bùi Hu có đi vào hay không, cho nên một bạt tai đánh Lăng Lan kia là hàng thật giá thật, lúc này trên mặt nàng ấy đã in năm dấu tay đỏ ng.


"Cô nương, tại sao em lại cảm thấy... Hình như Vương công t thc s tc giận?"


Lăng Lan không rõ nội tình có chút run rẩy.


Va rồi giọng điệu của hắn lạnh lùng cng rắn như vậy, so vi thi điểm mi ti giống như là hai người hoàn toàn khác nhau, ngay cả tiếng m ca cũng ln hơn lúc hắn đến đây không ít, giống như vẫn còn có chút đè nén.


"Cô nương, người có chắc làm như vậy có thể thành toàn cho cuộc hôn nhân của người không?" Lăng Lan cảm thấy vô cùng bối rối.


Ngày hôm đó, Ôn Ninh nói hết cho nàng nghe đủ các việc phải làm hôm nay, chỉ bảo là để hoàn thành cuộc hôn nhân tốt đẹp của mình. Nàng suy nghĩ mấy ngày mà vẫn không thông suốt, chẳng lẽ vị Vương công t có vẻ ngoài thoạt nhìn đàng hoàng kia, lại có s thích gì không muốn để cho người ta biết sao?


Bằng không thì ai lại thích một n t ngang ngược thô lỗ, động một tí là đánh đập, mắng mỏ như vậy.


"Cô nương cô nương, không phải là hắn có cái gì mà... s thích kỳ kỳ quái quái gì đó ch..." Mặc dù Lăng Lan chưa xuất các, nhưng cũng đã nghe qua không ít chuyện hiếm lạ kì quặc t hai tên sai vặt đi theo Ôn Lan cùng Ôn Kỳ, nhưng nàng cũng không tiện nói thẳng ra, chỉ nói: "Cô nương, người ngàn vạn lần đng vì cuộc hôn nhân thất bại vi Thẩm công t mà t sa ngã nhé!"


Ôn Ninh bị nàng chọc cười, nhướng mày trêu chọc: "Không hổ là A Lan tỷ tỷ, kiến thc rộng rãi quá." 


Khuôn mặt vốn đã sưng tấy của Lăng Lan lại càng đỏ hơn: "Không phải... chỉ là... Không phải là em lo lắng..."


"Yên tâm đi." Ôn Ninh cẩn thận thuốc cao lên mặt Lăng Lan: "Việc này ta t có tính toán."


Nghe giọng điệu lạnh như băng va rồi của Bùi Hu, xem ra mục đích hôm nay có lẽ cũng đạt được rồi.


Lúc hắn mặc quần áo ướt đi ra ngoài, chắc hẳn còn có một chút suy nghĩ. Nhưng khi quay lại nhìn thấy cảnh tượng kia, đương nhiên hắn sẽ tc giận.


Hắn chán ghét nhất chính là kiểu n t trước mặt cố làm ra vẻ, sau lưng lại đanh đá chua ngoa. Lúc này chắc hẳn cũng bắt đầu tách nàng ra khỏi "Tiểu Nhã" trong ký c của mình rồi.


Vì suy cho cùng, "Tiểu Nhã" năm đó chính là người ngay thẳng và ngây thơ nhất, không thể đối x vi nô tỳ bên người mình trước mặt người ngoài như vậy được.


Ôn Ninh bên này đưa thuốc tốt nhất cho Lăng Lan, chuẩn bị gọi vài món ăn, rồi ch Ôn Lan đến đón nàng hồi phủ.


Va mi cất xong thuốc cao, cht nghe thấy dưới lầu đột nhiên ầm ĩ một trận, tiếp theo có người hét lên: "Ngươi còn chưa phải quan Trạng Nguyên đâu, đã dám mắt cao hơn đầu không coi ai ra gì như thế, ngươi biết ta là ai không? Cho dù ngày mai ngươi có đng đầu bảng cao trung, thì ngươi cũng không đắc tội nổi vi tiểu gia ta đâu!"


Gian sương phòng này ngoại tr một mặt hướng ra ca sổ bên đường, còn có một cánh ca sổ hướng về phía đại sảnh tầng dưới, thuận tiện cho khách nghe thơ hoặc xem kịch.


Ôn Ninh cùng Lăng Lan liếc mắt nhìn nhau, quay sang một ca sổ khác, nhẹ nhàng đẩy m một khe h.


Haizz. Va mi ảo não vì chuyện lúc Bùi Hu chưa khôi phục thân phận cũng hoàn toàn không hề nghèo túng, va quay đầu lại đụng phải một người đang ỷ thế hiếp người, mang phiền phc tìm ti tận trên mặt bọn họ. 


Dưới lầu là Tần Vũ - Cháu trai của Lại bộ Tần Thượng Thư, học hành không giỏi, đọc sách na vi, chc quan đang làm cũng là da vào Tần Thượng Thư xin cho mi được đảm nhiệm một vị trí nhàn tản trong quân đội thị vệ. Nhưng gã chưa tng nghiêm túc đi trc, suốt ngày chỉ biết chơi bi lêu lổng, là hình mẫu ăn chơi trác táng vô cùng điển hình.


Cho nên càng là kiểu ăn chơi trác táng kiến thc hạn hẹp này, càng chơi bi lêu lổng đến li hại. Không s tri không s đất, lúc nào cũng nghĩ thúc phụ nhà mình là ln nhất.


Lúc này Vương Cần Sinh đang đng chắn trước mặt Vương Hu: "Là... là chuyện gia ta và ngài, không liên quan gì đến công t nhà ta."


Vương Cần Sinh cảm thấy cc kỳ oan uổng.


Hắn thấy Vương Hu đi lên lầu, nghĩ chắc một lúc sẽ chưa xuống được, nên đành làm theo li dặn của công t, gọi hai món đồ ăn đơn giản. Rượu thì đương nhiên là không dám uống, chỉ muốn tranh thủ lấp đầy dạ dày trước khi công t nhà mình xuống lầu.


Đương nhiên hắn biết bên trong kiểu tu lâu thế này, t trước đến nay luôn có nhng người quyền quý ra vào, bất c người nào hắn cũng không đắc tội nổi, vì vậy nên hắn còn đặc biệt chọn một góc hẻo lánh để tránh thu hút s chú ý.


Chỉ có như vậy thôi, không hiểu tại sao vẫn bị vị công t áo gấm trước mặt này thấy nga mắt.


Châm chọc hắn một phen cũng không sao, hắn vẫn mỉm cười nói li xin lỗi, vậy mà vị kia còn bê thc ăn trên bàn trc tiếp đổ lên đầu hắn.


Vương Cần Sinh làm sao biết, Tần Vũ va bước vào đã nhận ra Vương Cần Sinh.


Dạo này Vương Hu cũng có chút danh tiếng trong kinh thành, nên vị đường huynh kia của gã cũng muốn kết giao, còn đem việc này giao cho gã. Gã nghĩ chỉ là một thư sinh lụi bại tầm thường mà thôi, này có gì khó?


Gã sai hạ nhân đến canh nhng nơi Vương Hu thường hay lui ti. Nằm vùng gặp mặt hai lần, một lần mi hắn đi uống rượu, một lần khác mi chơi lắc xúc xắc, nhưng đều bị đối phương t chối. Sau đó Tần Vũ lại cho rằng đại khái là thư sinh nghèo này xấu hổ vì trong túi rỗng tuếch, không có mặt mũi mà đi chơi nhng nơi đó nên gã cũng bắt chước hành vi của văn nhân tao nhã, gi bái thiếp đến tận Vương gia.


Nhưng bái thiếp kia vậy mà bị trả lại nguyên vẹn, nói rằng mẫu thân hắn đang mắc bệnh nặng, không tiện tiếp khách.


Mẹ kiếp cái th chết tiệt này na ch.


Gã thấy tên Vương Hu kia cho rằng mình sắp bay lên cành cao, làm bộ làm tịch ra vẻ ta đây, coi thường gã thôi!


Sau khi dồn nén cơn tc giận hơn na tháng, lúc này nhìn thấy gã sai vặt bên cạnh hắn, vậy mà lại dám ăn trong một tu lâu c này, sao có thể không nổ tung chỉ trong tích tắc được?


Vậy nên lúc này gã lập tc dẫn người đến gây phiền phc.


"Ngươi tránh ra!" Tần Vũ một tay đẩy Vương Cần Sinh ra: "Thân phận của ngươi chỉ là một tên cẩu nô tài, ngươi có tư cách nói chuyện vi ta sao?"


Trước khi ra ngoài, Vương Cần Sinh đã được Vương Phúc căn dặn, mấy ngày na chính là thi Đình, công t nhà hắn phải tham d nhng s kiện ln, ng phó vi nhiều nhân vật quan trọng nên lúc này không được phép có bất c phạm sai lầm nào.


Mắt thấy li này là nhắm thẳng vào Vương Hu, hắn liền lập tc quỳ xuống trước mặt Tần Vũ: "Đại nhân, đại nhân nói đúng, tiểu nhân chỉ là một tên nô tài, một tên nô tài cỏn con không đáng để ngài tc giận, xin đại nhân bt giận."


Vương Hu liếc nhìn Vương Cần Sinh đang quỳ dưới đất: "Đng dậy."


"Ái chà, còn trình diễn cho ta xem một màn chủ t tình thâm na ch." Tần Vũ nhìn bộ dáng khúm núm của Vương Cần Sinh, đắc ý đến mc lông mày gần như muốn bay lên.


Vương Hu lại chỉ lạnh lùng liếc hắn một cái: "Còn xin Tần công t xin lỗi gia bộc* nhà ta."


*Người đầy t trong nhà.


Tần Vũ giống như nghe được một câu chuyện tiếu lâm: "Vương Hu, ta không biết là mắt ngươi mù hay vẫn là đầu óc ngươi mù. Bắt tiểu gia ta xin lỗi tên nô tài này?"


"Mọi người đây đều có thể làm chng, thư đồng nhà ta cũng không đắc tội chỗ nào. Nhưng ngược lại là Tần công t, kiếm c gây chuyện, đem đồ ăn của gia bộc đổ lên người hắn, còn nói li ô uế không dt bên tai. Nếu Tần công t vẫn cảm thấy không hài lòng, vậy có thể cùng ta ti Kinh Triệu Phủ để nói chuyện."


Tần Vũ cc kỳ ghét bộ mặt lạnh lùng không coi ai ra gì này của Vương Hu, gã lập tc cười nói: "Đến Kinh Triệu Phủ à, cũng không phải là không thể. Hay là như vậy đi, ngươi cùng tên cẩu nô tài kia, đều quỳ xuống cầu xin ta, ta sẽ bố thí chút thi gian cho ngươi, đi theo ngươi ti Kinh Triệu Phủ một chuyến."


Vương Hu nghe vậy cũng không có phản ng gì quá mc, chỉ liếc mí mắt nhìn hắn, sau đó cười nhạo: "Chó săn thị tộc."


"Ngươi ăn gan chó rồi phải không! Con mẹ nó!" Tần Vũ lập tc bùng nổ: "Lên cho ta! Hắn nói năng xấc xược, sỉ nhục bổn công t! Bắt hắn quỳ! Quỳ xuống cho tiểu gia!"


Bên người Tần Vũ mang theo ba bốn gã nam đinh cường tráng đi cùng, nghe vậy liền tiến lên định bắt người.


Ồ kịch hay!


Ôn Ninh nhìn phía dưới càng ngày càng náo nhiệt, liền bảo Lăng Lan rót cho mình một tách trà.


Một màn xảy ra ngày hôm nay, ngược lại là niềm vui ngoài ý muốn. 


Nàng chỉ nhìn thấy bộ dạng người khác khi gặp Bùi Hu liền quỳ trên mặt đất run lẩy hô "Đại nhân tha mạng!", ch chưa tng thấy qua cảnh tượng có người dám bắt Bùi Hu quỳ xuống.


Tuồng vui này, nếu nàng không thưởng thc cho kỹ, thì đúng là uổng phí mối hận nàng bị hắn làm nhục nhiều năm qua.

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin