Biên tập: Hà Thu
Tháng sáu năm Gia Hòa thứ mười lăm, Vương Tử Lưu Cầu đến thăm, Ôn Đình Xuân thân là quan của Hồng Lư Tự, phụ trách tất cả việc tiếp đón và lo cho các sứ đoàn đến từ các nước. Trong bữa tiệc tẩy trần, Vương Tử Lưu Cầu vừa uống một chén rượu vào bụng, đã chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ.
Ôn Đình Xuân lập tức bị áp giải đi thẩm tra, người Lưu Cầu quyết không bỏ qua, Ôn Lan đành tự xin làm sứ thần, cùng người Lưu Cầu về nước để hòa giải.
Sau biến cố lớn lao này, Ôn Kỳ mới nhận ra vinh nhục của gia tộc đều liên quan mật thiết đến vui buồn của mọi người trong gia đình, nên xin lệnh tiến đến Bắc Cương, muốn thay cha lập công chuộc tội.
Nhưng Ôn Đình Xuân lại không vượt qua nổi mùa hè nóng bức kia, án tử còn chưa điều tra rõ, đã chết vì bệnh tật trong ngục Đại Lý Tự. Ôn Lan đi đến Lưu Cầu xa xôi, mấy năm không có tin tức. Ba năm sau, Bùi Hữu tìm được cho nàng một cái túi thơm dính đầy máu.
Túi thơm đó là di vật của mẫu thân để lại, huynh muội ba người mỗi người đều có một cái.
Về phần Ôn Kỳ, tuy nhậm chức ở Binh Bộ, nhưng hắn vốn là quan văn, bảo hắn ủ rượu, nếm rượu thì được, chứ làm sao có thể ra trận giết giặc được? Vào tháng thứ năm sau khi tới Bắc Cương, Bùi Hữu nói có tin tức từ tiền tuyến truyền về, Ôn Kỳ mất tích.
Sau đó mãi cho đến khi Ôn Ninh lâm bệnh mất, cũng không có chút tin tức gì về hắn.
Rốt cuộc là mất tích hay chết trận, trong lòng nàng biết rất rõ.
Nhưng những chuyện này, rõ ràng đến tháng sáu mới xảy ra, bây giờ mới là tháng ba, sao Vương Tử Lưu Cầu đã tới rồi?
Ôn Ninh không quan tâm tin tức Lăng Lan nghe được là đúng hay sai, lập tức thu dọn hành lý trở về Ôn Phủ.
Chuyện đầu tiên nàng làm sau khi hồi phủ, là đi tìm Ôn Lan.
Lúc các nàng thu dọn xong hành lý rời khỏi chùa Từ Ân đã là buổi chiều, khi trở về Ôn Phủ thì màn đêm vừa buông xuống. Ôn Lan đã tan ca, nhìn thấy Ôn Ninh đột nhiên trở về nhà, hắn vô cùng kinh ngạc: "Muội tự mình về à? Sao không nói với người trong nhà một tiếng, ta có thể xin nghỉ một ngày đi đón muội mà."
Hai tháng không gặp, Ôn Lan tựa như gió xuân ngập tràn, đôi mắt vốn dịu dàng, giờ phút này lại tràn ngập ngạc nhiên vui mừng, nụ cười tựa như dòng suối ấm áp.
Ôn Ninh cũng chưa tắm rửa, hay thay quần áo gì cả, vừa về đến phủ đã vội vàng đến phòng hắn đợi, nhìn thấy hắn liền hỏi: "Đại ca, nghe nói Vương Tử Lưu Cầu sắp đến chơi phải không?"
Ôn Lan không ngờ Ôn Ninh lại hỏi chuyện này, có chút ngoài ý muốn: "Sao vậy?"
Lúc này Ôn Ninh mới cảm thấy biểu hiện của mình vội vàng quá mức, bèn điều chỉnh lại một chút, cười nói: "Vừa rồi muội nghe Lăng Lan nhắc đến, cảm thấy rất tò mò về chỗ Lưu Cầu ở nước ngoài kia, nên mới muốn nghe huynh kể một chút."
Ôn Lan vẫn nhàn nhã như thường, đầu tiên là cởi áo ngoài, đi rửa tay, rồi sai người hầu pha trà, sau đó mới ung dung ngồi xuống: "Lưu Cầu là nước nhỏ, kém xa Đại Dận đất rộng của nhiều, tài nguyên phong phú của nước ta, có gì mà tò mò? Chẳng qua là nằm tiếp giáp với biên giới Đông Bắc của chúng ta, vì để giảm bớt họa loạn biên giới, nên mấy năm nay Bệ hạ mới dùng lễ tiếp đón bọn họ."
"Vậy Vương Tử của bọn họ thật sự sắp đến thăm sao?" Ôn Ninh lại hỏi.
Ôn Lan gật đầu nói: "Hôm đó ta có tán gẫu với phụ thân vài câu, lần này là Bệ Hạ tự tay viết thư mời, Lưu Cầu mừng rỡ khôn xiết, vui vẻ nhận lời, hình như là sẽ đến kinh thành vào khoảng cuối tháng ba hoặc đầu tháng tư này."
Ánh mắt Ôn Ninh lập tức ảm đạm.
Cuối tháng ba đầu tháng tư. Ngày Thẩm Tấn xuất chinh ở đời này cũng giống như đời trước, nhưng không hiểu sao ngày Vương Tử Lưu Cầu đến thăm lại trước thời hạn nhiều như vậy.
Nàng vốn dĩ cũng chưa có cách giải quyết chuyện này, cứ nghĩ vẫn còn vài tháng nữa, nàng có thể từ từ suy nghĩ, nhưng nếu tính như vậy thì chẳng phải chỉ còn nửa tháng nữa thôi sao?
Ôn Lan nhìn thấy biểu cảm của nàng, buồn cười nói: "Sao vậy? Trong lòng lại có tính toán gì thế, bị chuyến viếng thăm của Lưu Cầu làm rối loạn tâm trí à?"
Ôn Ninh không có tâm trạng đùa giỡn với hắn, nghiêm mặt hỏi: "Đại ca, huynh có biết cha ở trên triều, liệu có... kẻ thù, hay là đắc tội với ai không?"
Vẻ mặt nàng quá nghiêm túc, khiến Ôn Lan không còn tâm tình trêu đùa: "A Ninh, rốt cuộc làm sao vậy?"
Ôn Ninh lại nắm chặt chiếc túi thơm bên hông. Nàng không biết phải nói những điều đó với Ôn Lan như thế nào, nhưng lần trước Ôn Kỳ nói đúng, bọn họ là người một nhà, chuyện này liên quan đến sự tồn vong của gia tộc, liên quan đến người cha nàng yêu thương nhất, liên quan đến sinh tử của hai ca ca nàng quý trọng nhất, nàng không thể tự mình giải quyết tất cả được.
Tự mình giải quyết cũng được thôi, nhưng nhỡ đâu thất bại thì sao?
Hậu quả nhà tan cửa nát, nàng có thể gánh chịu được lần nữa không?
"Đại ca." Nghĩ đến đây, hai mắt Ôn Ninh lập tức đỏ hoe, nức nở nói: "Đại ca, lần này muội lên chùa Từ Ân ở một thời gian, có lẽ do muội thành kính dâng hương, nên Bồ Tát đại phát từ bi, cách đây không lâu đã báo mộng cho muội..."
Ôn Ninh xem chuyện xảy ra trong bữa tiệc tẩy trần của Vương Tử Lưu Cầu là một giấc mơ, kể lại từ đầu đến đuôi cho Ôn Lan một lần: "Đại ca, muội nằm mơ thấy giấc mộng này không bao lâu, thì nghe nói Vương Tử Lưu Cầu đến thăm thật, huynh không thấy giấc mộng này kỳ lạ sao? Nếu giấc mộng là giả thì đương nhiên là tốt nhất. Nhưng nếu Bồ Tát thật sự hiển linh, báo mộng cho muội biết trước thì sao? Đại ca, nếu như Vương Tử Lưu Cầu thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong bữa tiệc, cha nhất định sẽ không thoát được kiếp nạn này."
Ôn Ninh nói rất nghiêm túc: "Hơn nữa muội nghĩ tới nghĩ lui, trong bữa tiệc đó, những người khác đều không sao, chỉ có mỗi Vương Tử Lưu Cầu là gặp nạn, vậy không có khả năng là cha không làm tròn bổn phận mà là có người cố tình đầu độc. Cho nên muội mới hỏi huynh, ở trong triều cha có từng đắc tội với ai, hay có kẻ thù nào không? Nếu có thể đề phòng trước... biết đâu lại tránh được tai họa thì sao?"
Ôn Lan vẫn còn hơi choáng váng bởi tình tiết trong "giấc mơ" mà Ôn Ninh nhắc đến, cảm thấy vừa buồn cười lại có chút ngạc nhiên.
"Đại ca!" Ôn Ninh lắc lắc cánh tay hắn: "Những lời muội nói đều là sự thật đó! Hôn sự của huynh và A Loan của Hà gia được ấn định vào ngày mười tám tháng sáu có đúng không?"
Ôn Lan lấy lại tinh thần, ho nhẹ: "Tần quản gia nói với muội sao?"
"Huynh nhìn muội về đến nhà đến y phục còn chưa thay, lấy đâu ra thời gian mà hỏi Tần quản gia chuyện này?" Ôn Ninh dịch ghế ngồi lại gần Ôn Lan, kéo tay áo hắn, nói: "Muội thấy trong mơ đấy! Cha vào tù, hôn sự của huynh với A Loan muội muội bị hoãn. Về sau huynh còn chủ động tự xin đi Lưu Cầu, hôn sự với A Loan muội muội cũng cứ thế chấm dứt!"
Ôn Lan cau mày, có thể là do vẻ mặt Ôn Ninh quá nghiêm túc, cũng có thể là do nàng nói đúng được ngày cưới của hắn và Hà Loan, khiến hắn cũng nghi ngờ giấc mơ này thực sự sắp xảy ra.
"Đại ca, mặc kệ giấc mơ này là thật hay giả, không sợ vạn nhất, chỉ sợ vạn nhất* đúng không?" Ôn Ninh tha thiết nhìn vào mắt Ôn Lan: "Nhỡ đâu nó xảy ra thật, chẳng lẽ chúng ta cứ trơ mắt nhìn cha vào tù, nhìn gia đình chúng ta nhà tan cửa nát sao?"
*Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất" (Bất úy nhất vạn, duy úy vạn nhất) nôm na là không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ.
Thực ra chính Ôn Ninh cũng đã nghĩ tới, kiếp này thời gian Vương Tử Lưu Cầu tới chơi khác với thời gian ở kiếp trước, liệu có phải... Lần này sẽ không có người hạ độc Vương Tử Lưu Cầu, kết cục của Ôn gia cũng sẽ khác với kiếp trước không?
Nhưng nàng không dám đánh cược.
Cũng không thể đánh cược.
Ánh mắt Ôn Lan cũng trầm xuống. Kể từ sau khi cô muội muội này hiểu chuyện, cũng chỉ có chút không đàng hoàng trong chuyện tình cảm với Bùi Hữu, chứ chuyện lớn như này, chắc chắn không dám đem ra nói đùa.
Gã sai vặt vừa đi pha trà quay lại bưng trà vào, rót cho hai vị chủ tử mỗi người một chén, Ôn Lan xua tay, hắn liền lui xuống.
Trong phòng chỉ còn lại huynh muội hai người.
Ôn Ninh sợ lạnh nên bưng chén trà nóng lên nhấp một ngụm.
Ôn Lan nhìn nước trà sóng sánh, trầm tư một lúc rồi nói: "Phụ thân là người thế nào muội cũng biết rồi, làm quan cũng giống như làm người, từ trước đến nay vẫn luôn ôn hòa, không thích tranh cãi, nghe nói có rất nhiều bằng hữu trong triều, còn kẻ thù..."
Ôn Lan lắc đầu: "Ít nhất theo như ta biết, phụ thân chưa từng đắc tội với ai. Ở chức quan hiện tại của ông, cũng không có cơ hội đắc tội với người khác chứ đừng nói đến kẻ thù."
Ôn Ninh bưng chén trà, nhíu mày.
Nàng tự mình suy nghĩ, cũng cảm thấy Ôn Đình Xuân không có khả năng đắc tội với bất cứ ai, càng không có khả năng kết thâm thù đại hận với người nào.
Cũng có thể là người nào đó có ác ý, muốn phá hoại mối quan hệ giữa Đại Dận và Lưu Cầu, mà Ôn Đình Xuân cùng lắm chỉ là vật hy sinh trong đó.
"A Ninh, Đại ca sẽ lưu ý chuyện này." Ôn Lan nhìn Ôn Ninh nói: "Nhưng chuyện này không phải chuyện nhỏ, nếu cảnh trong mộng là sự thật, thì không phải là chuyện mà ta với muội ngồi ở chỗ này uống một chén trà là có thể giải quyết được. Muội cho Đại ca chút thời gian để suy nghĩ lại về biện pháp đối phó, giờ muội về phòng nghỉ nghỉ ngơi trước đi."
Đương nhiên Ôn Ninh hiểu, nàng gật đầu, đứng dậy trở về viện Hương Đề của mình.
—
Trở lại viện của mình, Lăng Lan vẫn đang sắp xếp hành trang, dẫn theo mấy nha hoàn dọn dẹp sương phòng đã hai tháng không có người ở.
Thấy Ôn Ninh về, liền hỏi nàng bữa tối muốn ăn gì.
Ôn Ninh còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, nên không trả lời nàng ấy.
Lăng Lan lắc đầu.
Từ lúc các nàng vội vàng lên đường về phủ, trên đường đi Ôn Ninh đều hồn bay phách lạc, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nàng cũng không hỏi nhiều, tự mình đi xuống chuẩn bị bữa tối.
Ôn Ninh đúng là có thói quen này, thời điểm có chuyện cần suy nghĩ, thì chẳng biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Nàng đang suy nghĩ về cái chết bất đắc kỳ tử của Vương Tử Lưu Cầu từ một góc độ khác.
Nếu vụ đầu độc không phải nhằm vào Ôn Đình Xuân, nếu Ôn Đình Xuân chỉ là vật hy sinh trong âm mưu này, vậy thì ai sẽ là người đầu độc Vương Tử Lưu Cầu?
Nói cách khác, Vương Tử Lưu Cầu chết bất đắc kỳ tử ở hoàng cung Đại Dận, ai được lợi nhiều nhất?
Nếu Vương Tử Lưu Cầu thật sự bị đầu độc, thì chuyện này có thể không chỉ là tranh chấp giữa các quyền thần trong triều mà còn là... tranh giành hoàng quyền.
Việc Gia Hòa Đế chậm chạp không lập Đông Cung, về sau đúng là đã để lại mầm tai họa, nhưng cái này thì liên quan gì đến Lưu Cầu...
Ôn Ninh cẩn thận nhớ lại các chi tiết ở kiếp trước, vị Vương Tử Lưu Cầu đột ngột qua đời kia, cũng không phải là Thái Tử của Lưu Cầu. Mặc dù sau khi chuyện xảy ra, người dân Lưu Cầu rất tức giận, nhưng điều này cũng không thực sự dẫn đến chiến tranh giữa hai nước.
Sau đó Gia Hòa Đế ban thưởng nhiều vàng bạc châu báu, rau quả hạt giống, gia súc gia cầm, còn cử một số chuyên gia trồng trọt, chăn nuôi làm sứ thần tới Lưu Cầu, nên chuyện này cũng dần im lặng rồi lật sang trang khác.
Nàng không thấy ai được lợi trong đó.
Chỉ có Ôn gia vì vậy mà cửa nát nhà tan.
Cho nên nếu nói có người hạ độc Vương Tử Lưu Cầu vì mục đích không muốn ai biết, cũng không giống...
Ôn Ninh chợt nhớ đến lời của nữ nhân nào đó đã nói bên tai nàng:
"Chắc phu nhân chắc chưa từng nghĩ tới, tại sao Thẩm tiểu tướng quân, lại trùng hợp nhận được quân lệnh ngay trong đêm tân hôn? Rồi Ôn đại nhân, Ôn Phủ vốn đang yên đang lành, tại sao lại đột nhiên bị tống vào ngục, nhà tan cửa nát?"
Chắc không phải đâu.
Đời này Bùi Hữu căn bản không nhận ra nàng, hơn nữa Thẩm Tấn vẫn được quân lệnh đi Nam Cương vào ngày mùng mười tháng giêng, như vậy chứng tỏ người cản đường không phải Bùi Hữu.
Nữ nhân kia cố ý nói những lời đó để chia rẽ nàng với Bùi Hữu thôi.
Ôn Ninh thở dài.
Nếu thật sự là Bùi Hữu thì chuyện này lại rất đơn giản.
Đời này hắn nhìn thấy nàng đều đi đường vòng, làm sao có thể tốn tâm tư tính kế Ôn gia được, vậy nên chắc nàng cũng không cần phải lo lắng về việc này.
Nhưng nói đến nữ nhân...
Đầu óc Ôn Ninh đột nhiên thông suốt.
Nàng giống như đã tìm thấy một chút hy vọng sống.
Đời trước, thiết lập nam nhân thâm tình của Bùi Hữu nổi tiếng khắp kinh thành, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc hắn có vài tiểu thiếp ở hậu viện.
Bùi Hữu không đơn giản, đám tiểu thiếp của hắn cũng vậy. Trong đó có một người tên "Anh Dao" cô nương, khiến nàng ấn tượng nhất.
Có lẽ nàng ta có thể giúp được.
Không, không phải có lẽ, mà là nhất định có thể giúp được.
"Lăng Lan, trong phòng còn nam trang không?"
"À...hả?" Lăng Lan bưng đồ ăn đi tới, vừa vào phòng đã thấy ánh mắt Ôn Ninh sáng ngời giống như sống lại, hỏi nàng chuyện nam trang.
"Thôi, dùng bữa trước đã." Ôn Ninh vội vàng đi qua cầm đồ ăn.
Hôm nay muộn rồi, lại vừa mới hồi phủ, lát nữa kiểu gì Ôn Đình Xuân cũng đến tìm nàng nói chuyện.
Chuyện gấp nhưng người không thể gấp.
Năm Gia Hòa thứ mười lăm, Anh Dao cũng đã ở kinh thành.
Để nàng ăn ngon một bữa, rồi mới suy nghĩ cẩn thận, xem việc này nên lên kế hoạch như thế nào.