Biên tập: Hà Thu
Cùng lúc đó, Vương Phủ vô cùng yên tĩnh.
Vương Phúc nhận được lá thư của Lăng Lan, vẫn tự mình giữ lại như thường lệ, không báo cho Vương Hữu biết. Nhưng ông biết rõ đứa con trai này có tai mắt tinh tường, tâm tư nhạy bén, ông chặn thư của con, rốt cuộc trong lòng có chút chột dạ, bởi vậy mấy ngày nay cũng không đi tìm hắn, để tránh lộ ra sơ hở trước mặt hắn.
Mà Vương Cần Sinh, không hiểu vì sao bị Vương Phúc yêu cầu ở trong phòng "tĩnh dưỡng", cũng đã mấy ngày liền chưa ra khỏi cửa.
Ngược lại là Vương phu nhân vẫn luôn một mực nằm trên giường bệnh, mấy ngày nay tinh thần đột nhiên tốt lên, còn tự tay nấu mấy món canh đưa tới cho Vương Hữu.
Vào thời điểm xuân phân*, giờ Dậu** vừa đến thì sắc trời đã tối sầm. Trong sân của Vương phủ chỉ thắp một ngọn đèn lẻ loi đơn độc, khiến không gian lúc này càng có vẻ yên tĩnh hơn.
*Trong tiết Xuân phân với "xuân" ý chỉ mùa xuân trong 4 mùa xuân, hạ, thu, đông và "phân" với ý nghĩa là ở chính giữa. Vì vậy, Xuân phân được hiểu là thời điểm giữa mùa xuân. Tiết Xuân phân thường rơi vào ngày 20/3 hoặc 21/3 dương lịch sau tiết Kinh trập và sẽ kết thúc vào ngày 3/4 hoặc 4/4 để bước sang tiết Thanh minh.
**17-19h.
Trong một góc hẻo lánh không có người chú ý, một bóng dáng cao cao gầy trèo qua tường, khi đáp xuống phát ra âm thanh cực kỳ nhẹ nhàng, sau đó nhanh chóng bị bao phủ bởi bụi đất.
"Để huynh đài đợi lâu rồi." Vương Hữu khom người chắp tay thi lễ, vẫn là áo xanh dáng vẻ hào sảng, giọng nói giống như ngọc rơi.
Trong góc tối hẻo lánh, có một người nam nhân mặc đồ đen đang ẩn nấp, cũng khom người đáp lễ: "Công tử khách khí."
"Có chuyện gì?" Vương Hữu thấp giọng hỏi.
Người áo đen chắp tay nói: "Cũng không có gì bất thường. Chỉ là ba ngày nữa sẽ diễn ra thi Đình, chủ tử lo lắng sẽ có người gây phiền phức cho công tử, nên đặc biệt sai Đồ Bạch tới đây giúp đỡ."
Vương Hữu lại làm động tác tạ lễ: "Xin thay tại hạ cảm ơn tiên sinh."
"Công tử không cần khách khí như vậy." Đồ Bạch cùng lắm cũng chỉ là một thiếu niên khoảng mười bảy mười tám tuổi, vóc người nhỏ con hơn Vương Hữu một chút, nhưng ngũ quan lại vô cùng sắc bén, lúc vươn tay ra có thể thấy trên tay có vết sẹo rõ ràng.
Hắn đỡ cánh tay Vương Hữu dậy, lại thấp giọng nói: "Đồ Bạch đã ở đây được ba ngày, có một số việc cần phải báo cho công tử."
Ánh mắt Vương Hữu hơi nheo lại: "Mời nói."
Đồ Bạch liền kể lại những "điều kỳ lạ" mà hắn đã nhìn thấy mấy ngày qua.
Ví dụ như, ngày nào cũng có một tiểu cô nương đến đưa thư, nhưng Vương Phúc hình như cực kỳ không thích nàng đến. Mỗi lần mở cửa đều lén lút như sợ bị người khác phát hiện, lại mỗi lần nhận được thư đều vội vàng cất kỹ, giống như ăn trộm trở về phòng mình.
Lại ví dụ như mấy ngày nay luôn có người ném đá vào sân, thậm chí còn có ý định trèo tường vào trong, nhưng lại bị hắn bí mật cản lại. Nhóm người kia hắn cũng đã điều tra rõ ràng, là cháu trai Tần Vũ của Tần Thượng Thư.
"Công tử, nếu có gì cần Đồ Bạch làm, thì cứ việc phân phó." Nói xong, Đồ Bạch lại chắp tay nói.
Ngày đó ở Vân Thính Lâu, Tần Vũ vẫn chưa chiếm được lợi ích gì, ngược lại còn bị nắm đấm của Vương Cần Sinh tẩn cho một trận, trong lòng bất mãn quay lại gây chuyện, cũng không có gì lạ.
Nhưng còn tiểu cô nương đến đưa thư là thế nào?
Vương Hữu hơi cụp mắt xuống, trong lòng đột nhiên xoay chuyển, đã đoán được là ai, liền thấp giọng nói: "Làm phiền huynh đài tới đây chiếu cố đã là vất vả lắm rồi, mấy chuyện lông gà vỏ tỏi nhỏ nhặt như này huynh đài không cần bận tâm, cứ mặc kệ là được."
Vừa mới dứt lời, liền nghe thấy một tiếng "đông" truyền đến, sau đó là giọng người hùng hùng hổ hổ chửi rủa: "Con mẹ nó! Ta không tin hôm nay vẫn không qua được!"
Đồ Bạch vừa nghe tiếng liền biết là ai, hàng mày kiếm của hắn nhíu chặt, đang định đi qua lại bị Vương Hữu ngăn cản.
"Để tại hạ tự mình tới." Giọng nói của Vương Hữu vẫn ôn hòa, nhưng khi ngước mắt lên nhìn về phía phát ra tiếng nói, đáy mắt lại không còn vẻ ấm áp thường ngày, mà là một mảnh lạnh lẽo, giống như đang nhìn vật chết.
Tần Vũ tới đây liên tục mấy ngày, lúc đầu gã muốn dụ người trong viện ra ngoài, nhưng dù có ném bao nhiêu đá vào người bên trong cũng không có phản ứng, sau đó gã dứt khoát trèo tường trực tiếp đi vào trong sân.
Ngày hôm đó gã còn chưa đụng được vào một sợi tóc của Vương Hữu, đã bị người ta đánh cho bầm dập mặt mũi, về đến nhà lại bị cha mắng một trận, suýt chút nữa còn được khuyến mại thêm một màn đòn roi.
Cơn giận này mà không trút, thì đúng là uổng công làm người!
Nhưng đã hai ngày nay, dù tường viện nhìn không quá cao, nhưng gã vẫn không thể trèo qua được.
Hôm nay gã đặc biệt gọi thêm vài người tới.
Bốn tên hộ vệ, cộng thêm gã là năm người, gã không tin mình vẫn không thể trèo qua bức tường viện này!
Nhưng gã vừa mới leo lên tường viện, đã cảm thấy huyệt vị dưới nách đau nhức, toàn bộ cánh tay đều tê dại. Tiếp theo là cánh tay còn lại, rồi đầu gối trái, đầu gối phải, tê dại đến mức cả người gã đều phải dựa lên trên thân thể của người bên dưới.
Ngay sau đó có một âm thanh từ sâu trong con hẻm tối tăm truyền đến.
"Đuổi cho gia!" Tần Vũ chỉ về phía phát ra âm thanh, hét lớn.
Gã biết, chuyện kỳ quặc như thế nhất định là do có ai đó giở trò!
Đợi bắt được kẻ dám cả gan phá hoại việc tốt của gã rồi, gã nhất định sẽ cho tên kia đẹp mặt!
Nhưng lại không ngờ đuổi theo tiếng vang kia, lại đuổi tới một góc mù duỗi tay không thấy được năm ngón. Bốn tên hộ vệ chạy ở phía trước gã đều không biết đã đi nơi nào, xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch yên ắng.
Gã cảm thấy có gì đó không ổn liền lui về phía sau, còn chưa kịp lui tới chỗ có ánh sáng, đã cảm thấy đỉnh đầu truyền đến một trận đau nhức.
Trước khi mất đi ý thức, gã chỉ nhìn thấy một đôi mắt.
Lạnh lùng, vô tình, lóe lên ánh sáng đen tối dọa người, giống như một con thú ngủ đông đã lâu.
—
"Bắt rể dưới bảng vàng?" Mặc dù biết việc Ôn Ninh nhờ hắn không phải chuyện nhỏ, nhưng sau khi nghe xong bốn chữ này, trên mặt Ôn Kỳ vẫn không giấu được vẻ kinh ngạc.
"Đúng vậy!" Ôn Ninh không để ý đến ấm trà bị Lăng Lan làm vỡ, tiến lại gần Ôn Kỳ, ôm lấy cánh tay hắn, nhẹ giọng nói: "Không phải Đại ca nói cứ bắt rể dưới bảng vàng là được sao? Vậy... vậy thì chúng ta hãy chuẩn bị sẵn sàng, đến ngày có kết quả, bất kể thành tích của hắn ra sao, chúng ta chỉ cần... chỉ cần bắt hắn về thành thân với ta là được!"
Ôn Kỳ một lời khó nói hết mà nhìn muội muội nhà mình.
Đây thật sự vẫn là Ôn Ninh gò bó tuân thủ quy củ trước đây sao? Chẳng lẽ là sau khi hủy hôn với Thẩm Tấn, đầu óc bị đả kích quá mạnh?
Hắn nhìn Lăng Lan một chút, Lăng Lan trả lời hắn bằng vẻ mặt "chính là như thế, không còn cách nào khác."
"Nhị ca ca, ta biết việc này có chút khác người." Ôn Ninh tiếp tục kéo tay áo của hắn, nói: "Nhưng A Ninh khi còn bé cũng chính là như vậy, không phải sao?"
Ôn Ninh nghiêng đầu, ánh mắt đen láy sáng ngời.
Ôn Kỳ hơi sững sờ.
Đúng vậy.
Ôn Ninh mười lăm tuổi tuân thủ nghiêm ngặt nữ đức, dịu dàng phóng khoáng, có thể coi là điển hình của rất nhiều khuê tú.
Nhưng hắn cùng Ôn Lan đều biết, A Ninh vốn dĩ không phải như vậy.
Trước năm mười tuổi, A Ninh hoạt bát thông minh, không sợ trời không sợ đất, đi theo đám bọn hắn đào tổ chim chui lỗ chó, nào biết "Nữ Giới" cùng "Nữ Huấn" là vật gì.
Chỉ là từ sau một lần bị Ôn Đình Xuân bắt được, ông đặc biệt mời tiên sinh đến dạy học cho nàng, cũng từ đó A Ninh nghịch ngợm láu cá dần dần biến mất. Có những lúc hắn cùng Ôn Lan uống rượu, đều phải cảm thán một phen, không biết tiên sinh mà cha bọn hắn mời đến đã dùng biện pháp gì, lại khiến Ôn Ninh thay đổi nhiều như thế.
"Nhị ca ca." Ôn Ninh lắc lắc cánh tay của hắn: "Khó khăn lắm A Ninh mới gặp được một nam tử vừa ý, lại muốn tùy tiện một lần, không được sao?"
Nội tâm Ôn Kỳ đã có chín phần dao động.
Nếu A Ninh thực sự ái mộ nam tử đó đến mức như vậy... Bắt thì bắt! Mặt mũi có thể trộn với cơm hay là nhắm rượu được không? Chỉ có ông già kia mới quan tâm đến những thứ vô dụng như vậy.
"Nhị ca ca, chẳng phải huynh vẫn luôn muốn kinh doanh sao?" Ôn Ninh ra đòn sát thủ cuối cùng: "Huynh nhìn xem đây là cái gì?"
Nàng lấy từ trong tay áo ra một chồng ngân phiếu mà nàng đã đổi trước đó, mỉm cười lắc lắc trước mắt Ôn Kỳ.
Ôn Kỳ nhìn chồng ngân phiếu kia, không có kinh ngạc, ngược lại cau mày nói: "A Ninh, muội lấy đâu ra nhiều bạc như vậy?"
Vừa nói vừa liếc mắt nhìn Lăng Lan.
Lăng Lan cũng muốn nói, đó đều là tiền bán trang sức của cô nương. Nhưng Ôn Ninh cũng đồng thời liếc nàng một cái.
Lời nói vừa tới bên miệng lại bị nàng nuốt xuống, nàng rũ mắt, không nói gì.
"Huynh đừng quan tâm ta lấy đâu ra nhiều bạc như vậy." Ôn Ninh lấy lại chồng ngân phiếu: "Dù sao nếu như huynh không giúp ta, thì ta sẽ dùng số bạc này đi mướn người khác giúp ta."
Ôn Kỳ bất đắc dĩ thở dài, hắn biết vị muội muội này của mình không dễ đối phó, liền nghiêm mặt nói: "A Ninh, Nhị ca chỉ hỏi muội, muội thật sự coi trọng thư sinh tên Vương Hữu kia đến vậy sao?"
Ôn Ninh lén siết chặt túi thơm bên hông, kiên quyết gật đầu.
"Vậy được! Nhị ca sẽ giúp muội!"
"Vậy... Đến lúc đó cha bên kia..."
Ôn Kỳ búng nhẹ một cái vào trán nàng, nhàn nhã nhìn nàng: "Muội tới tìm Nhị ca, còn không phải vì biết Nhị ca không sợ ông ấy hay sao?"