Biên tập: Hà Thu
Ôn Ninh vừa nghe được phòng bên kia có tiếng hét lớn quen thuộc, liền thấy sòng bạc lập tức hỗn loạn, những con bạc vừa rồi còn cược đến đỏ mặt tía tai đã nhanh chóng chộp lấy bạc trên bàn rồi nhét vào trong lồng ngực mình, cũng chẳng quan tâm rốt cuộc bạc kia đến cùng có phải của mình hay không.
"Bắt hết toàn bộ! Áp giải đi chờ thẩm tra!" Lại một tiếng hét lớn rất có uy nghiêm vang lên.
Lần này Ôn Ninh đã hoàn toàn chắc chắn, người tới thật sự là Ôn Lan!
Nàng lập tức kín đáo đưa chỗ ngân phiếu trong lồng ngực cho Lăng Lan: "Nhanh! Nhân lúc loạn lạc mau chạy đi! Để ta đi đánh lạc hướng bọn họ, còn em về Ôn Phủ trước!"
Việc ở lại nơi này bị Ôn Lan nhận ra cũng không phải chuyện gì to tát, nói tóm lại là Ôn Lan thương nàng, cùng lắm thì mắng nàng vài câu, nhưng nhất định sẽ giúp nàng che giấu.
Nhưng hắn cũng sẽ điều tra xem một cô nương gia như nàng, tại sao lại cải trang thành nam tử để đến nơi cá rồng hỗn tạp như sòng bạc ngầm này, đến lúc đó ngân phiếu của nàng làm sao giấu nổi nữa.
Lăng Lan chưa từng chứng kiến cảnh tượng hỗn loạn như này bao giờ, cũng chưa từng thấy nhiều quan binh đến vậy, lại càng chưa bao giờ được cầm năm ngàn lượng bạc trong tay, đầu óc ong ong choáng váng. Lúc bị Ôn Ninh đẩy mạnh một cái, nàng dứt khoát không nghĩ ngợi gì nữa, cất bước chạy một mạch.
Ôn Ninh theo sát phía sau.
"Có người chạy trốn! Đuổi theo!"
Dù sao thể lực của Lăng Lan vốn tốt hơn Ôn Ninh, nên chạy cũng nhanh hơn Ôn Ninh. Ôn Ninh định ở phía sau yểm trợ, nhưng chưa chạy được hai bước đã thấy quan binh đuổi tới, nàng liền quay đầu làm mặt quỷ: "Bắt ta đi này!"
Sau đó nàng nhanh chóng chạy vào đường lớn phố Trường An.
Đơn giản vì nàng cực kì quen thuộc với kinh thành, ngoại trừ trục đường chính của phố Trường An, còn đâu từng hang cùng ngõ hẻm, nàng đều có thể dễ dàng lách qua không tốn chút sức.
Có lẽ bởi vì cảnh tượng này quá mức quen thuộc, nên lúc Ôn Ninh chạy trốn, trong đầu nàng chỉ nghĩ đến những hồi ức đã qua mà bản thân không bao giờ muốn nhớ lại.
Khi đó nàng còn chưa tròn mười tuổi, khi đó nàng nghịch ngợm ngang bướng, khi đó nàng hoàn toàn không biết nữ nhi khuê các là cái gì. Khi đó nàng giống như một con khỉ hoang, ở trong lỗ chó chui ra chui vào, còn chạy lên phố Trường An giễu võ giương oai.
Cũng chính là vào lúc đó, nàng gặp Bùi Hữu, người vừa cùng gia đình chuyển lên kinh thành.
Trong ấn tượng của nàng, hắn là một thiếu niên cực kỳ ấm áp lại hay thẹn thùng, làn da vô cùng trắng, gầy đến mức thoạt nhìn có chút suy nhược, không hề phù hợp với kinh thành phồn hoa phú quý này một chút nào.
Lần đầu tiên nàng gặp được hắn là ở cửa tiệm thuốc, lúc đó trên tay hắn đang cầm mấy thang thuốc, ánh nắng chiếu vào đỉnh đầu khiến làn da hắn gần như trong suốt. Hắn đứng ở cửa tiệm thuốc, nhìn bên phải một chút, nhìn bên trái một chút, sau đó lại nhìn sang phải, rồi lại nhìn sang trái, giống như có chút hoảng sợ.
"Ca ca, huynh lạc đường sao?" Nàng ngậm kẹo hồ lô ngào đường trong miệng: "Nhà huynh ở chỗ nào? Ta đưa huynh về nhà nhé?"
Trên đường đi, nàng mới biết được hắn vừa chuyển đến kinh thành, nên xung phong tình nguyện nhận việc đưa hắn đi dạo khắp chốn kinh đô.
Đi đi lại lại nhiều, hai người càng ngày càng thân thiết.
Nàng cảm thấy người ca ca này thật sự rất tốt bụng, dịu dàng, ít nói, luôn nhẫn nại nghe nàng kể mấy chuyện không đâu vào đâu, không giống như hai vị ca ca trong nhà, không phải ghét bỏ mang theo nàng quá phiền phức, thì chính là trêu chọc hôn sự của nàng với Thẩm Tấn.
Nàng vẫn chưa nói cho hắn biết nàng là Ôn Ninh, thật ra cũng không phải là cố ý giấu diếm. Mà là sợ người khác nghe thấy, nhỡ đâu lại truyền đến tai cha, đánh một trận thì thôi không nói, nhưng chắc chắn cái lỗ chó kia sẽ bị chặn lại, không cho phép nàng ra ngoài nữa.
Nhưng nàng cũng không thể nói là nàng nhảy ra từ cục đá được phải không? Thế nên nàng đã tự đặt cho mình một cái tên.
Lúc đó nàng cũng chưa đọc qua cuốn sách nào, nhưng mỗi lần nhìn thấy hắn, trong đầu liền hiện ra bốn chữ "ôn tồn lễ độ", vậy nên nàng nói cho hắn biết nàng tên là "Tiểu Nhã".
Hôm đó vừa vặn Ôn Kỳ lại trêu nàng, Ôn Lan lại không cho nàng đi chơi cùng, nàng nhất thời bực mình, nên cũng thuận đường sắp xếp cho bọn họ một phen.
"Ta còn có hai người ca ca, nhưng họ rất xấu tính, lúc nào cũng bắt nạt ta!"
"Gia đình cũng đã sắp đặt một cuộc hôn nhân cho ta, chỉ đợi ta cập kê là sẽ lập tức đuổi ta ra ngoài!"
"Hôn nhân cái gì chứ? Dù sao ta cũng không thích! Gả cho lão già, làm tiểu thiếp!"
Trên thực tế, nàng thậm chí còn không hiểu "gả cho lão già, làm tiểu thiếp" nghĩa là gì, chỉ là trong lúc ngồi xổm ở quán trà nghe diễn kịch thấy họ nói như vậy, liền nghĩ chắc chắn "gả cho lão già, làm vợ lẽ" là một chuyện cực kỳ xấu xa.
Khi đó, vị ca ca nàng quen vốn dịu dàng hiếm khi nhíu mày, nhưng rất nhanh đã giãn ra, giúp nàng lau đi tro bụi trên mũi: "Vẫn còn sáu năm nữa, không vội."
Nàng cũng không hiểu vì sao hắn lại đột nhiên nói ra một câu như vậy. Nhưng điều đó không quan trọng, hắn là người đọc sách, thỉnh thoảng cũng hay nói những điều mà nàng không thể hiểu được.
Nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến việc nàng thưởng thức hắn.
Thời điểm hắn giúp nàng lau sạch mặt, nàng liền nghiêng đầu nhìn hắn.
Nhìn ánh mắt như nước, mặt tựa bạch ngọc của hắn.
Nàng liền nghĩ vị ca ca này đúng là quá đẹp trai, vừa đẹp trai tuấn tú lại vừa dịu dàng, còn khiến cho nàng cảm thấy vui vẻ hạnh phúc hơn so với mấy vị ca ca trong nhà nữa.
Rõ ràng là một cuộc gặp gỡ tươi đẹp rực rỡ như vậy, nhưng Ôn Ninh không hiểu tại sao sau này lại thành ra như thế.
Những năm đó, nàng cố tình phong ấn ký ức của mình, tách vị ca ca ấm áp tựa gió xuân trong ký ức của nàng ra khỏi Bùi Hữu, để ít nhất không cần lúc nào cũng phải rối rắm vì câu hỏi "tại sao".
Tuy tốc độ của Ôn Ninh chậm, nhưng thân mình nhỏ nhắn xinh xắn, lại quen điều kiện đường xá, có thể đi khắp hang cùng ngõ hẻm cũng không phải nói chơi, rất nhanh đã bỏ lại đám người sau lưng một đoạn xa. Trông thấy một chiếc giỏ tre bên cạnh con hẻm chật hẹp, nàng liền bước vào không chút do dự, che kín thân thể mình.
Chỉ chốc lát sau, nàng nhìn thấy hai quan binh đeo đao đang chạy tới thông qua khe hở bên trong. Nàng tiếp tục chờ đợi một hồi, xác định rằng hai người kia sẽ không quay lại nữa, chung quanh cũng không có âm thanh của người nào khác, mới chậm rãi mở nắp sọt trên đầu ra.
Lại không ngờ vừa mới chui cả người ra, còn chưa kịp thở một hơi, đã nghe thấy một tiếng đáp đất nhẹ nhàng uyển chuyển, liền vô thức ngước mắt nhìn sang.
Mà bên này Vương Hữu vừa nghe Vương Cần Sinh nói đến Ôn gia Hồng Lư Tự, liền biết là Ôn Ninh. Hắn thậm chí còn chẳng buồn đối phó, trực tiếp nhảy ra ngoài cửa sổ, sau đó tiện đà trèo ra khỏi tường ở sân sau.
Đám người kia không tìm thấy hắn, tự khắc sẽ rời đi.
Lại không ngờ vừa mới tiếp đất, liền nhìn thấy cái sọt trên con hẻm nhỏ trước mặt khẽ động đậy, một người mặc nam trang mặt hoa da phấn từ trong đó chui ra.
Giờ phút này mặt mày Ôn Ninh có chút nhem nhuốc, trên đỉnh đầu thậm chí còn dính một cọng rơm ở trong sọt, theo tiếng động nhìn sang, mới phát hiện ra nàng vậy mà lại trốn ở gần nhà họ Vương, mà người trước mắt, lại chính là Vương Hữu mặt không cảm xúc, vừa mới trèo tường nhảy ra nữa chứ?
Vương Hữu cũng lập tức nhận ra ngay người từ trong sọt chui ra, đây chẳng phải là Ôn Ninh đã viết cho hắn gần mười bức thư tình, còn muốn bắt hắn đi thành thân, khiến hắn phải trèo tường trốn tránh đó sao?
Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, quạ đen trong ngõ kêu hai tiếng.
Ôn Ninh: "..."
Vương Hữu: "..."
Than ôi!
Ôn Ninh vạn lần không ngờ tới, bản thân mình chạy đến gần Vương gia thì cũng thôi đi, vậy mà còn vừa vặn đụng phải Vương Hữu nữa.
Trong phút chốc, đầu óc nàng quay cuồng.
Bây giờ nàng đang đóng vai oán nữ khuê các ngưỡng mộ Vương Hữu mà không có được, đã gọi người tới bắt rể, theo lý hẳn là nên canh giữ ở khuê phòng, chờ đợi ca ca bắt người trở về thành thân mới phải.
Nhưng nàng lại mặc một thân nam trang, người đầy bụi đất trốn trong cái sọt ở cửa nhà người khác?
Suy nghĩ xoay chuyển nhanh chóng, Ôn Ninh dùng sức bấm một cái vào lòng bàn tay mình, khiến cho hai mắt đỏ bừng: "Vương công tử thật sự không muốn cưới A Ninh sao?"
Không sai, nàng chính là có chấp niệm quá sâu đối với Vương Hữu, lo lắng hắn bỏ chạy, nên mới đặc biệt thay sang nam trang, ngồi xổm trước cửa nhà chờ hắn!
"A Ninh... A Ninh..." Ôn Ninh nước mắt lưng tròng, câu nói "ta thích ngài" làm như thế nào cũng không thốt ra khỏi miệng được.
Cũng may Vương Hữu không muốn nghe mấy lời phía sau của nàng, thậm chí còn không thèm để ý đến nàng, chỉ dùng đôi mắt đen láy nhìn liếc qua mặt nàng, hành lễ đơn giản rồi quay người rời đi.
Hốc mắt Ôn Ninh đỏ hoe, nhưng trong lòng lại mừng rỡ như điên.
Biện pháp của nàng quả nhiên có hiệu quả!
So với lần trước gặp ở Vân Thính Lâu, bây giờ Vương Hữu không chỉ dừng lại ở hai chữ "thờ ơ" nữa.
Hắn thậm chí đã có chút chán ghét nàng, dù sao từ trước tới nay hắn vẫn luôn kiêu ngạo, sao có thể dễ dàng tha thứ cho người có ý đồ muốn bắt hắn đi thành thân được?!
Vậy tiếp theo nàng...
Hình như Vương Hữu là bị nàng làm cho tức giận bỏ đi, nàng rốt cuộc, có nên đi theo hay không?