Biên tập: Hà Thu
Lại nói về Triệu Tích Chỉ, đích trưởng nữ của phủ Triệu Thượng Thư.
Yến tiệc đêm đó, nàng ta để nha hoàn tùy thân đi lấy hoa đăng, vốn định qua cầu để thả đèn, nào ngờ trên cầu có quá nhiều người, lúc nghiêng người nhìn về phía trước, lại vô tình trượt chân, rơi thẳng xuống nước.
Cũng may được Nhị công tử Thẩm gia cứu lên, nên không có gì nguy hiểm.
Hoàng Hậu nương nương đặc biệt mở tiệc mời nam nữ chưa lập gia đình đến dự, trong lòng mọi người đều biết rõ là có ý gì, sau đó lại xảy ra chuyện kiều diễm ngoài ý muốn như vậy, Triệu Tích Chỉ lập tức đánh giá Thẩm Tấn mấy lần.
Đầu tiên là phong thái của hắn khá quân tử, vừa cứu nàng ta lên bờ, liền lập tức lấy áo choàng trên tay hạ nhân phủ thêm cho nàng ta, tránh để bộ dạng ướt sũng, chật vật của nàng ta bị người khác nhìn thấy.
Dáng vẻ của hắn cũng khá ngay thẳng, vừa mang trong mình khí chất tao nhã của văn nhân, vừa có khí chất anh dũng của người từng sống trong quân đội, khiến nàng ta có cảm tình hơn nhiều so với lúc nhìn bức chân dung trước đây.
Chưa kể hắn mới ở tuổi này, đã lập chiến công, cha hắn là Lễ Bộ Thượng Thư, môn đăng hộ đối với nhà nàng ta...
Triệu Tích Chỉ lập tức có chút suy nghĩ.
Chỉ là khi Thẩm Tấn nhìn nàng ta, không biết có phải do thời tiết quá lạnh hay không, mà sắc mặt hắn có chút tái nhợt, im lặng chắp tay rời đi.
Nàng ta vốn tưởng rằng hắn có chút ngượng ngùng, hoặc lo lắng nàng ta sẽ bị người khác bàn tán, làm tổn hại đến khuê danh, nên mới vội vàng rời đi. Nào ngờ trên đường trở về, nha hoàn thiếp thân lại nói với nàng ta rằng, người đầu tiên nhảy xuống nước định cứu nàng ta, căn bản không phải Thẩm Tấn, mà là vị mới được phủ Quốc Công nhận về cách đây không lâu, đợt đầu năm còn gây náo loạn kinh thành, Thế Tử gia Bùi Hữu.
Mà Thẩm Tấn nhảy xuống nước cũng không phải vì muốn cứu nàng ta, mà là vì thấy Ôn Ninh - là vị hiện đang lưu luyến si mê Bùi Hữu đã lâu kia, cũng là người trước đây từng có hôn ước với hắn cũng nhảy xuống, nên Thẩm Tấn mới theo sát phía sau.
"Không biết vị cô nương Ôn gia kia có mị lực gì, đã từ hôn với Thẩm tiểu tướng quân lâu như vậy rồi, mà vẫn khiến hắn nhớ mãi không quên, sẵn sàng nhảy xuống cứu người như vậy." Nha hoàn Tiểu Đào của nàng ta nói như vậy.
Hừ, còn có thể có mị lực gì? Cả người toàn là công phu của hồ ly tinh chứ sao nữa. Tác phong của người trong quân từ trước tới nay luôn hào hoa phóng khoáng, nữ tử Ôn gia lại là cô nương không biết xấu hổ như vậy, nói không chừng hai người đó đã sớm không còn trong sạch nữa rồi cũng nên.
Triệu Tích Chỉ vừa nghĩ vừa vặn chặt khăn tay.
Nghĩ lại, người nhảy xuống nước đầu tiên chính là Bùi Hữu, là vị giống như vầng trăng sáng trên trời đó sao? Nếu không phải nữ tử Ôn gia cùng Thẩm Tấn kia phá đám, chẳng phải là...
—
Ngày hôm sau, cha mẹ của Thẩm Tấn đến thăm, Triệu Tích Chỉ vội bày tỏ thái độ trước khi phụ thân gặp khách: "Cha, nữ nhi thật sự không có ý gì với Thẩm Tấn hết. Nếu bọn họ có dùng lời nói để thăm dò, thì cha cũng đừng đáp lại."
Thẩm Tấn kia là người hành quân đánh trận bên ngoài, gả cho hắn, chẳng phải sớm muộn gì cũng sẽ trở thành góa phụ hay sao? Huống hồ, gia thế nhà hắn làm sao có thể so được với Thế Tử gia của phủ Quốc Công? Trước đó, có tin đồn nói Bệ hạ cũng coi trọng Bùi Hữu, muốn ban hôn cho hắn với Công chúa Chiêu Hòa, nên nàng ta cũng không dám mơ mộng hão huyền.
Nhưng dạ yến đã qua lâu như vậy rồi, không phải Bệ hạ vẫn chưa ban hôn sao? Chưa kể Bùi Hữu lại là người đầu tiên nhảy xuống cứu nàng ta, nói không chừng... nói không chừng hắn có ý với nàng ta thì sao?
Sau khi từ chối Thẩm gia, Triệu Tích Chỉ càng nghĩ càng cảm thấy đúng là như vậy.
Nàng ta mới chỉ gặp Bùi Hữu tổng cộng có hai lần. Lần đầu là khi hắn trúng Trạng Nguyên, cưỡi ngựa diễu hành trên phố. Mọi người xung quanh bàn tán sôi nổi, rằng hắn đâu chỉ là Trạng Nguyên, mà ngay cả Thám Hoa cũng chỉ có một mình hắn xứng. Nàng ta ngồi trong quán trà, thấy hắn trên lưng ngựa, vẻ mặt lạnh nhạt, không chút ngạc nhiên hay vui mừng. Lúc bách tính bên đường ném hoa vào người hắn, nàng ta thầm nghĩ thật đáng tiếc, phong thái dáng vẻ xuất trần như vậy mà lại sinh ra trong một gia đình nghèo khó.
Lần thứ hai chính là trong buổi dạ yến hôm ấy. Nàng ta nhìn thấy hắn rõ ràng chỉ mang theo một tên nô bộc tùy thân, y phục cũng không có bao nhiêu đẹp đẽ quý giá, ngay cả chiếc phát quan buộc trên tóc cũng không phải bằng vàng, nhưng toàn thân vẫn toát ra khí chất cao quý, như thể nhìn nhiều một chút cũng là khinh nhờn.
Đáng tiếc, hắn lại được Bệ hạ nhìn trúng cho cô công chúa ngài yêu thương nhất.
Nhưng rõ ràng, rõ ràng là hắn... có ý với nàng ta mà!
Triệu Tích Chỉ càng nghĩ như vậy, càng cảm thấy đứng ngồi không yên. Nàng ta đã bỏ lỡ hai lần, chẳng lẽ còn định bỏ lỡ lần thứ ba nữa sao?
Sau lần đó, mỗi lần nàng ta nhìn lại những bức chân dung nam tử mà mẫu thân đã đưa cho mình trước buổi dạ yến, đều thấy không có người nào có thể sánh được với Bùi Hữu!
Nàng ta chính là đích trưởng nữ được Hộ Bộ Thượng Thư sủng ái nhất, nên đi đôi với công tử xuất thân cao quý, tài hoa hơn người như Bùi Hữu mới hợp!
Nàng ta nói bóng nói gió ở trước mặt phụ thân mấy câu, nhưng Triệu Địch lại lắc đầu: "Bệ hạ có ý coi trọng Thế Tử, có ai mà không nhìn ra? Hôn sự của hắn, chỉ sợ ngay cả Trưởng công chúa cũng không làm chủ được."
Nhưng cho dù không phải là Công chúa Chiêu Hòa, thì trong cung vẫn có mấy vị tiểu công chúa khác, nếu thật sự chờ Bệ hạ ban hôn, thì làm gì tới lượt nàng ta?
Triệu Tích Chỉ ở nhà trằn trọc một thời gian, sau đó lấy hết can đảm sai Tiểu Đào tới phủ Quốc Công đưa bái thiếp. Trưởng công chúa không làm chủ được thì đã sao, chỉ cần... Chỉ cần Thế Tử có ý với nàng ta, thì Bệ hạ có thể làm gì hắn?
Không ngờ Thế Tử lại thật sự nhận bái thiếp này!
Triệu Tích Chỉ cảm thấy cả người như đang giẫm lên mây, trong lòng dâng lên niềm vui khó tả, chỉ hận không thể nói cho cả thiên hạ cùng biết, rằng vị Thế Tử gia như bông sen trắng trên đỉnh núi kia, thật sự có ý với nàng ta!
Ngày hẹn trong bái thiếp, cũng chính là hôm nay, từ sáng sớm Triệu Tích Chỉ đã bắt đầu sửa soạn, thay kiểu trang điểm và y phục đến mấy lần, thậm chí cả màu sơn trên móng tay cũng tẩy đi sơn lại mấy lượt. Sau nhiều lần thay đổi, chắc chắn ngay cả một sợi tóc cũng không mắc sai lầm nào, mới hài lòng bước ra cửa.
Bùi Hữu đã đến từ lâu, ngoài cửa ra vào có một người hầu tùy thân canh giữ, thấy nàng ta đến liền lặng yên không một tiếng động mở cửa. Triệu Tích Chỉ vừa nghĩ đến Thế Tử gia đang đợi mình, trái tim liền đập thình thịch liên hồi. Khi một chân bước qua ngưỡng cửa, lòng bàn chân nàng ta xém chút mềm nhũn ra, may mà có Tiểu Đào vẫn đi theo đỡ lấy.
"Tiểu nữ bái kiến Thế Tử gia." Vừa vào cửa, Triệu Tích Chỉ liền cúi người hành lễ.
Dù sao cũng là tự mình đi ra ngoài để gặp riêng nam tử, Triệu Tích Chỉ đội mũ có rèm, lại hơi cúi người, nên cũng không nhìn rõ tình huống phía trước là gì, chỉ nghe thấy một giọng nam trong trẻo: "Triệu cô nương, mời ngồi."
Tim triệu Tích Chỉ đập nhanh hơn.
Nàng ta cởi mũ có rèm xuống, trước mắt đột nhiên sáng hơn rất nhiều. Vừa ngước mắt lên, liền nhìn thấy một nam tử mặc cẩm bào màu xanh da trời đứng bên cửa sổ, tóc được buộc cao bằng phát quan bạc đơn giản, nhưng cũng lịch sự tao nhã phi thường. Khuôn mặt hắn vô cùng tuấn tú, mày kiếm sắc bén, nốt ruồi son nhỏ xíu trên sống mũi thẳng tắp lộ ra một chút phong tình.
Đây là lần đầu tiên Triệu Tích Chỉ nhìn thấy Bùi Hữu ở khoảng cách gần như vậy, nhịp tim nàng ta giống như ngừng lại trong giây lát, đành vội vàng cúi đầu không nhìn nữa.
Nàng ta tâm hoảng ý loạn ngồi xuống, đang tìm kiếm một vài đề tài đã chuẩn bị sẵn trước đó trong đầu óc có phần trống rỗng của mình, người đối lại diện hỏi: "Triệu cô nương thấy y phục của tại hạ hôm nay thế nào?"
Triệu Tích Chỉ giật mình, y phục?
Nàng ta vội vàng ngẩng đầu lên nhìn một cái, sắc mặt đỏ bừng: "Đương nhiên... Đương nhiên là rất hợp với Thế Tử gia."
"Màu sắc này Triệu cô nương thấy thế nào?" Bùi Hữu lại hỏi, giọng điệu đều đều, không nghe ra chút mập mờ nào.
Nhưng vẫn khiến Triệu Tích Chỉ không dám ngước mắt lên, chỉ dạ thưa trả lời: "Đẹp lắm..." Nói xong mặt nàng ta lại càng đỏ hơn.
Bùi Hữu lạnh nhạt nhìn nữ tử cúi đầu rũ mắt, hai má đỏ bừng đối diện, không muốn dây dưa quá nhiều, nói thẳng: "Nghe nói Triệu cô nương thường xuyên đến tiệm vải Lâm thị mua vải?"
Triệu Tích Chỉ chớp chớp mắt, có chút mờ mịt trước câu hỏi đột ngột này, vô thức trả lời rằng bản thân thường xuyên đến tiệm vải Lâm thị.
"Tại hạ trước giờ luôn thích màu xanh da trời, cách lâu không lâu có nhìn trúng một cuộn vải có màu tương tự ở tiệm vải Lâm thị. Mặc dù chỉ có một mẫu nhỏ nhưng trong lòng đã cảm thấy rất vui. Chưởng quầy nói Triệu cô nương là người đã mua cuộn vải duy nhất đó, có phải thật không?"
Những lời này chẳng những không có gì ái muội, mà thậm chí còn có vẻ như... Triệu Tích Chỉ cảm thấy, giống như đang bị tra hỏi trên công đường?
Nàng ta ngước mắt lên, vị Thế Tử gia này rõ ràng là người thuộc giới văn thần, nhưng trong mắt lại ẩn chứa áp bức vô hình. Thấy vậy nàng ta lại vội vàng cụp mắt xuống, tim đập nhanh hơn, nhưng nhịp tim lúc này hoàn toàn khác với lúc mới bước vào cửa.
Bùi Hữu liếc nhìn Vương Cần Sinh bên cạnh một cái, Vương Cần Sinh liền mở quyển trục đã chuẩn bị sẵn trên bàn ra.
"Triệu cô nương nhìn thử xem, mảnh vải này còn ở trong phủ không?"
Triệu Tích Chỉ lại ngước mắt lên, liền nhìn thấy trong cuộn tranh trên bàn có một mảnh vải được vẽ vô cùng chân thực, từ màu sắc cho tới đường nét đều giống tới nỗi khiến người ta muốn đưa tay ra chạm vào xem trước mặt là giấy hay vải.
"Loại vải này..." Triệu Tích Chỉ thực sự cảm thấy có chút quen thuộc, chỉ là nhất thời nhớ không ra.
"Giờ vẫn còn sớm, Triệu cô nương không cần vội, cứ từ từ suy nghĩ." Bùi Hữu mở cửa sổ ra một chút, cũng không nhìn nàng ta, chỉ thong thả dựa lưng vào ghế, lạnh nhạt nhìn xuống sân khấu dưới lầu, giống như đang nghe kịch.
Triệu Tích Chỉ càng cảm thấy hoảng loạn hơn. Nàng ta... Số vải mà nàng ta đã mua ở tiệm vải Lâm thị chưa đến một trăm thì cũng phải bảy tám chục cuộn, chưa kể mỗi lần mua còn một loại khác nhau, đã mua là mua hết, không cho phép chường quầy nhập lại hàng, để tránh có người mặc trùng y phục với mình.
Này... chẳng lẽ Thế Tử gia đang chế nhạo nàng ta kiêu căng, phách lối?
"Cô nương, thớt vải màu này hình như là người nhìn trúng vào tháng ba." Tiểu Đào thấp giọng nhắc nhở vào tai nàng ta.
Vừa nói dứt lời, Triệu Tích Chỉ liền lập tức nhớ ra.
Thực ra nàng ta vốn thích màu sắc tươi sáng, loại vải màu xanh thế này trước giờ nàng ta luôn thấy rất đơn điệu, nhưng lúc ấy thấy chất của cuộn vải kia bóng loáng bắt mắt, là loại đắt nhất trong tiệm, có giá những hai mươi lượng bạc.
Đắt như vậy, chứng tỏ là hàng tốt.
Mà hàng tốt mới xứng với nàng ta.
Thế là nàng ta mua nó.
Nhưng mua về chưa được bao lâu nàng ta đã chán, nên...
"Thế Tử gia thật sự thích loại vải này sao?" Triệu Tích Chỉ vặn khăn tay, nói: "Đúng là tiểu nữ có mua một cuộn, nhưng mà..."
Nàng ta không thể nói bản thân mình có mới nới cũ được, vì thế đành nói: "Nhưng trong phòng của tiểu nữ có một vị ma ma thích, nên tiểu nữ đã thưởng nó cho bà ấy rồi. Nếu Thế Tử gia cần, lát nữa tiểu nữ về..."
"Không cần." Bùi Hữu rời mắt khỏi sân khấu: "Quân tử không đoạt thứ người khác thích."
Triệu Tích Chỉ thở phào nhẹ nhõm, chuyện đã hơn nửa năm, chỉ sợ Lý ma ma đã may cuộn vải đó thành y phục từ lâu rồi.
Đang định nói thêm gì đó, Bùi Hữu lại lên tiếng trước: "Hiện tại cũng muộn rồi, ngoài trời đã tối, Triệu cô nương mau về nhà sớm đi."
Triệu Tích Chỉ: "?"
Vừa rồi nói còn sớm, bây giờ lại nói muộn?
"Hôm nay tiểu nữ mang theo tùy tùng, cũng nói qua với người nhà rồi, tiểu nữ..."
Triệu Tích Chỉ vốn muốn nói "Tiểu nữ muốn cùng Thế Tử gia xem hết vở kịch này", nhưng lại thấy ánh mắt Bùi Hữu nhìn sân khấu dần tối sầm lại, sau đó trở nên lạnh lùng.
Nàng ta đưa mắt nhìn về phía sân khấu, tiểu sinh phía trên đang ngâm nga câu hát: "Hữu Hữu cô nương, tiểu sinh ngưỡng mộ cô nương đã lâu, sẵn sàng lên núi đao xuống biển lửa vì cô nương. Chớ nói hồ nước mùa đông, cho dù là chảo dầu nóng bỏng, tiểu sinh cũng tình nguyện nhảy vào aaa!"
Hoa đán cảm động rơi nước mắt, ôm chặt tiểu sinh kia: "Văn lang!"
Cạch—
Bùi Hữu đột nhiên đặt tách trà trong tay xuống, gõ một tiếng cực vang xuống bàn trà.
Triệu Tích Chỉ sợ đến mức hai vai run rẩy.
"Tiểu nữ...tiểu nữ xin phép về nhà trước." Giọng nói cũng nàng ta cũng run rẩy.
Không phải do cách Bùi Hữu đặt chén trà mạnh như thế nào, mà là vẻ mặt hắn lúc này... Rõ ràng trên trên mặt vẫn mang theo sự ấm áp, nhưng đáy mắt lại lạnh lùng thấu xương, giống như ẩn giấu đao quang kiếm ảnh*, người suốt ngày ở trong khuê phòng như Triệu Tích Chỉ, nào đã thấy qua cảnh này bao giờ.
*Đao quang kiếm ảnh: cảnh tàn sát khốc liệt.
Tiểu Đào cũng bị dọa đến hãi hùng khiếp vía, vội vàng dìu cô nương nhà mình rời đi.
Hai người vừa đi khỏi, trong sương phòng liền trở nên thanh tịnh hơn rất nhiều, nhưng vở diễn dưới sân khấu vẫn i i a a khúc hát. Vừa rồi Vương Cần Sinh chỉ lo nhìn cô nương Triệu gia rụt rè e thẹn, cũng không để ý trên dài diễn cái gì, còn đang tò mò vì sao công tử nhà mình lại đột nhiên không vui, đã nghe Bùi Hữu nói: "Ngươi đi hỏi thăm xem, gánh hát dưới đài từ đâu đến, người nào viết kịch bản, người nào cho phép bọn hắn lên đài diễn?"
Vương Cần Sinh gãi đầu, nhanh chóng rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Bùi Hữu, mặt không biểu tình tiếp tục xem kịch dưới khán đài, Văn công tử cùng Hữu Hữu cô nương tình đầu ý hợp, sống hạnh phúc đến cuối đời. Dưới sân khấu có tiếng vỗ tay vang dội, có tiếng cười chế nhạo, thậm chí còn có người lên tiếng trêu chọc: "Nào nào nào, đến đây đoán xem, liệu Ôn cô nương kia có thể đạt được ước nguyện giống trong vở kịch không?"
Ánh mắt Bùi Hữu càng thêm lãnh đạm, cắn răng cười nhạo một tiếng, trầm giọng nói về phía cửa: "Cố Phi."
Cố Phi lập tức tiến vào, khom người chờ lệnh.
"Ngươi đi xách Ôn Ninh nhà Ôn đại nhân tới đây." Trong giọng nói ẩn giấu phẫn nộ mà chính hắn cũng không nhận ra.
Cố Phi sửng sốt, Ôn Ninh nhà Ôn đại nhân làm quan ở Hồng Lư Tự? Bây giờ đi xách cô nương đó tới đây? Khụ... không, là mời qua mới phải.
Hắn liếc nhìn bầu trời bên ngoài.
Bùi Hữu đặt tách trà xuống, ngước mắt lên, đáy mắt không có chút màu sắc nào, liếc nhìn cửa sổ đối diện trên tường: "Ở sương phòng sát vách."