Biên tập: Hà Thu
Vương Hữu giống như không nhìn thấy, cất bước thong dong định đi về phía Kinh Triệu Doãn bên kia.
Khuôn mặt Tần Chấp ở phía sau lưng hắn trầm xuống, cười nhạo một tiếng, hỏi một câu không đầu không đuôi: "Trạng Nguyên kia, ngươi còn chưa được bổ nhiệm làm quan phải không?"
Đây là lời uy hiếp trắng trợn, cha y là Lại Bộ Thượng Thư, mọi việc bổ nhiệm, hay cách chức các quan đều phải qua tay ông ta.
Vương Hữu quay đầu lại, đôi mắt sáng rực như lửa, chỉ có khóe miệng mang ý cười, nói: "Câu hỏi này của Tần Thị Lang đúng là thú vị. Chẳng lẽ người có thể quyết định Vương mỗ có được phong quan hay không, phong chức quan gì, là Tần Thị Lang? Với... Tần Thượng Thư?"
Gia Hòa Đế đang ngồi ở ghế trên kia, những lời này... Tần Chấp nghiến răng, không dám trả lời.
Mặt y từ trắng chuyển sang đen, rồi lại từ đen chuyển thành trắng, chỉ là một tên Trạng Nguyên mà thôi, Lục Nguyên cập đệ thì có gì ghê gớm? Cùng lắm cũng chỉ được phong cho cái chức Lục phẩm biên tu* của Hàn Lâm viện mà thôi, vậy mà chưa chi đã dám bày tỏ thái độ với y, đắc tội Tần phủ nhà y.
*Hàn lâm viện thời Tự Đức gồm các quan viên được liệt kê theo cấp bậc cao thấp như sau:
Chưởng viện học sĩ
Trực học sĩ
Thị độc học sĩ ,Thị giảng học sĩ
Hàn lâm viện Thị độc, Hàn lâm viện Thừa chỉ, Hàn lâm viện Thị giảng
Hàn lâm viện Trước tác, Hàn lâm viện Tu soạn
Hàn lâm viện Biên tu, Hàn lâm viện Kiểm thảo
Hàn lâm viện Điển bạ, Hàn lâm viện Điển tịch
Hàn lâm viện Đãi chiếu, Hàn lâm viện Cung phụng
Tu soạn, Biên tu, Kiểm thảo đều coi về việc phiên duyệt thư tịch, và kiểm duyệt từ hàn.
Đời Tống thiết đặt "sử quán biên tu" 史館編修; dưới đời Minh đời Thanh, chỉ chức quan thuộc Hàn Lâm viện, giữ việc biên chép quốc sử.
"Quan Trạng Nguyên nói đùa rồi." Tần Chấp kìm nén cơn giận trong lòng, trưng ra bộ mặt tươi cười: "Sau này chúng ta còn làm việc chung trên triều đình, chúc Trạng Nguyên lên như diều gặp gió, một bước lên mây!"
Đến lúc đó xem ngươi có còn thanh cao được nữa không!
Vương Hữu xoay người, làm động tác vái chào, thành khẩn đến không thể thành khẩn hơn: "Vương mỗ cảm ơn Tần Thị Lang."
Mặt Tần Chấp lại trắng bệch vì tức giận.
Không khí trong bữa tiệc Quỳnh Lâm vốn dĩ rất thoải mái, vui vẻ, lúc này các quan bên dưới đang trò chuyện cười đùa, uống rượu, ngâm thơ mua vui, Gia Hòa Đế ngồi phía trên cũng hiếm khi có cơ hội trò chuyện cùng vài vị vận thần chút việc nhà.
Tuy Trạng Nguyên thu hút được nhiều sự chú ý, nhưng cũng không thể để cho những người trúng bảng Tiến Sĩ khác bị lạnh nhạt quá mức được. Đến nửa sau của bữa tiệc, xung quanh Vương Hữu cuối cùng cũng không còn ai.
Hắn vừa mới ngồi xuống, Vương Cần Sinh đã chạy tới.
Hôm nay nay hắn đã được mở rộng tầm mắt! Hóa ra triều đình nhiều quan như vậy! Còn có Bệ hạ nữa!
Đời hắn rốt cuộc là đã tích được phúc đức gì, vậy mà lại có vinh dự được tham gia cung yến quan trọng như vậy!
"Công tử." Hắn luôn ghi nhớ lời Vương Phúc dặn dò hắn: "Lão gia nói..."
Thực ra Vương Phúc đã dặn dò Vương Cần Sinh trước khi lên đường, bảo hắn đi theo nhắc nhở Vương Hữu, trong yến tiệc hôm nay đều là các quan chức quan trọng của triều đình, nên nhớ kiềm chế tính tình một chút, đừng gây thù chuốc oán với ai.
Lời đến khóe miệng, lại cảm thấy trong một dịp vui vẻ thế này, nói mấy lời như vậy sẽ mất hứng biết bao, liền nói ngược lại: "Công tử, tên Tần Thị Lang kia hình như đang rất tức giận, liệu sau này y có tìm mọi cách cố ý gây khó dễ cho công tử không?"
Vừa nói, hắn vừa định rót thêm rượu cho Vương Hữu, những nghĩ đến vừa rồi công tử đã uống không ít, lại đặt bầu rượu xuống.
Vừa nghe hắn hỏi như vậy, trong đầu Vương Hữu không hiểu sao nhớ lại lời nói đầy nước mắt của Vương Cần Sinh trong giấc mơ: "Bọn họ chính là khinh thiện sợ ác. Ta càng chạy, càng cầu xin, bọn hắn lại càng hăng hái ra tay tàn độc hơn. Trong mắt bọn hắn, ta cùng lắm chỉ là một thứ đồ chơi cho niềm vui của bọn hắn mà thôi."
Hắn cau mày, gạt bỏ âm thanh thê lương kia đi, đưa cho Vương Cần Sinh một miếng bánh ngọt: "Quân tử co được dãn được, nhưng đối với một số người, nếu ngươi lùi một bước, hắn sẽ tiến thêm ba bước."
Vương Cần Sinh cái hiểu cái không, vui vẻ nhận lấy bánh ngọt, đang định trò chuyện tiếp với công tử nhà mình, thì nghe thấy một giọng nói dài xa xăm từ nội thị phía trên: "Trưởng công chúa Dung Hoa đến!"
—
Ôn Ninh rất rõ ràng đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì.
Yến tiệc Quỳnh Lâm kiếp trước, Thẩm Tấn có đi. Sau khi trở về, việc đầu tiên hắn làm chính là tới Ôn Phủ.
Dù trời đã khuya, có chút không hợp lễ nghi, nhưng lúc này hôn sự của hai người đã được định đoạt, hắn lấy danh nghĩa "ngồi nhờ" xe ngựa của Ôn Đình Xuân, cứ tự nhiên như vậy đến Ôn Phủ. Ôn Đình Xuân cũng nhắm một mắt mở một mắt, không quản đôi trẻ này.
Đêm đó Thẩm Tấn rất hiếm lạ mà giảng giải những chuyện xảy ra trong bữa tiệc Quỳnh Lâm cho nàng nghe.
Đầu tiên là chẳng biết tại sao Tân khoa Trạng Nguyên lại phát sinh xung đột với Tần Chấp - con trai của Tần Thượng Thư, hai người không ai nhường ai, còn suýt chút nữa thất lễ trước mặt Hoàng Đế, sau đó là Trưởng công chúa Dung Hoa.
Hiện tại nàng vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt ly kỳ của Thẩm Tấn lúc đó.
"Trưởng công chúa Dung Hoa lễ Phật mười mấy năm, hơn chục năm chưa từng bước ra khỏi Phật đường của phủ Quốc Công, vậy mà hôm nay lại tới yến hội Quỳnh Lâm!"
"Trưởng công chúa Dung Hoa?"
Lúc Trưởng công chúa bắt đầu lễ phật, nàng còn chưa chào đời, sau này hiểu chuyện thì lại sống ở sâu trong khuê các. Thế cho nên khi đó, nàng thậm chí còn không biết rằng trong triều có một vị Trưởng công chúa.
Thẩm Tấn giải thích cho nàng: "Trưởng công chúa Dung Hoa là đích tỷ của Bệ hạ, được Bệ hạ vô cùng kính trọng, từng ở bên cạnh giúp Bệ hạ xử lý việc triều chính, sau này gả cho Hộ Quốc Công mới rời khỏi triều đình. Đáng tiếc mười chín năm trước đứa con trai trưởng duy nhất của Trưởng công chúa lại thất lạc ngay giữa phố xá nhộn nhịp, Trưởng công chúa khổ sở tìm kiếm mấy năm không có kết quả, sau đó liền thành tâm lễ phật, đóng cửa không ra ngoài."
"Vậy tại sao bà ấy lại đến dự tiệc Quỳnh Lâm?"
"Đó chính là lý do khiến người ta ngạc nhiên đấy!" Thẩm Tấn đã uống chút rượu trong bữa tiệc, lúc này vừa nói vừa nhướng mày: "Nghe nói là Bệ hạ tuyên chỉ tới phủ Quốc Công mời, nhóm tiến sĩ lần này cùng tuổi với vị Thế tử lạc đường kia của phủ Quốc Công, nên muốn để Trưởng công chúa nhìn thấy nhóm học sinh khí phách hăng hái, giải tỏa phiền muộn trong lòng."
Ôn Ninh lúc đó khá khó hiểu: "Vậy chẳng phải là thấy người nhớ người, càng khó chịu hơn sao?"
"Cho nên Bệ hạ của chúng ta mới chính là Bệ hạ! Muội đoán xem sau khi Trưởng công chúa đi sẽ như thế nào?"
"Như thế nào?"
"Muội đã từng nghe nói tới Tân khoa Trạng Nguyên Vương Hữu này chưa?"
Ôn Ninh gật đầu: "Hai ngày nay đầu đường cuối ngõ đều là tin tức về quan Trạng Nguyên, đương nhiên là có nghe nói."
"Lúc Trưởng công chúa tới, Vương Hữu đang giằng co với Tần Chấp. Trưởng công chúa vừa nhìn thấy hắn, liền cảm thấy hắn rất quen thuộc, cũng không quan tâm lúc đó hai người đang tranh chấp cái gì, chỉ đỏ hoe vành mắt hỏi Vương Hữu năm nay bao nhiêu tuổi, nhà ở phương nào, cha mẹ có còn sống hay không. Nhìn dáng vẻ đó, có vẻ như là nghi ngờ quan Trạng Nguyên chính là đứa con thất lạc của bà ấy!"
Lúc ấy Ôn Ninh che miệng cười: "Sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy được, đến kịch hát cũng chẳng dám viết như thế. Chẳng qua là Trưởng công chúa nhớ con quá nên nóng lòng thôi."
Lúc ấy Thẩm Tấn chậc chậc hai tiếng, nói nếu nhìn kỹ quan Trạng Nguyên, mặt mày quả thực cũng có nét tương tự với Trưởng công chúa, nhưng Ôn Ninh cũng không để trong lòng.
Vậy mà không ngờ trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy, hiện thực còn phi lý hơn cả kịch nói.
Không lâu sau đó, phủ Quốc Công đến kiểm chứng, xác nhận Vương Hữu đúng là Thế Tử mất tích năm đó. Chỉ là lúc ấy rốt cuộc gặp phải kẻ buôn người, hay vẫn là có nguyên nhân khác thì không còn cách nào xác định, về sau lang thang lưu lạc đến một gia đình giàu có ở Lĩnh Nam.
Chưa đầy một năm, gia đình đó bị quân lính đốt nhà giết người, cướp hết tài sản, chỉ còn lại một mình hắn sống sót, sau đó được Vương gia nhận nuôi.
Mà lúc này trong yến tiệc Quỳnh Lâm, Vương Hữu không tranh cãi hay giằng co với Tần Chấp ở đại sảnh, mà là bị Gia Hòa Đế gọi tên bước ra khỏi hàng.
"Đây là Tân khoa Trạng Nguyên năm nay, cũng Trạng Nguyên Lục Khôi cập đệ đầu tiên kể từ khi thành lập vương triều Đại Dận của chúng ta cho tới nay. Dung Hoa, người thay cô nhìn xem, cảm thấy hắn như thế nào?" Gia Hòa Đế là không mặc long bào, mà mặc một bộ thường phục màu đen bằng tơ vàng thêu hình rồng, thoải mái nghiêng người dựa trên ghế dài, hơi có chút kiêu ngạo nhìn Vương Hữu đang cúi đầu.
Trưởng công chúa được ban chỗ ngồi ở bên phải của ông, vừa nhìn thấy thiếu niên cao lớn tuấn tú, đôi mắt liền dán chặt vào khuôn mặt hắn.
Bà chậm rãi đứng dậy, làn da quanh năm ở ẩn dưới ánh đèn cung đình vẫn lộ ra vẻ tái nhợt, nhưng đôi mắt lại chậm rãi đỏ lên: "Vị này... Trạng Nguyên, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi? Nhà ở phương nào? Cha mẹ có còn sống hay không?"
Không đợi Vương Hữu trả lời, bà lại vội vàng hỏi: "Sau lưng ngươi, có một vết bớt hình quả lê phải không?"
Toàn bộ Quỳnh Lâm Uyển, nhất thời im lặng.