Biên tập: Hà Thu
"Phu nhân, Thế Tử gia đang chiêu đãi khách ở bên ngoài, sau khi yến tiệc kết thúc mới trở về uống rượu giao bôi với phu nhân được, người nhớ giữ nguyên tư thế ngồi hiện tại, không được tùy ý cử động, không được ăn, không được uống, nếu có chuyện gì thì cứ sai sử bọn nô tỳ là được. Người ngồi yên ở đây, sẽ đem lại may mắn cho người và Thế Tử gia.”
Sau khi vào phòng tân hôn, Bùi Hữu vừa rời đi, Hỉ Nương dẫn đầu liền thì thầm vào tai Ôn Ninh.
Ôn Ninh biết, đây gọi là ngồi trướng.
Đời trước khi gả cho Thẩm Tấn, nàng tôn trọng tất cả mọi phong tục, nói phải ngồi yên, không sẽ ảnh hưởng đến may mắn của nàng và Thẩm Tấn, nàng quả thật đã đội nguyên chiếc mũ phượng nặng trĩu hơn một canh giờ, trước khi Thẩm Tấn trở về, đến đầu ngón tay nàng cũng không động.
Số lượng khách khứa ở phủ Quốc Công hôm nay, có lẽ còn nhiều gấp hai ba lần hôn lễ kiếp trước, chỉ sợ phải mất hai canh giờ nữa Bùi Hữu mới về được.
Nàng cũng đâu có ngốc như vậy.
Ôn Ninh ho nhẹ một tiếng, Lăng Lan đứng bên cạnh nàng lập tức hiểu ý.
Trước đó cô nương đã đặc biệt dặn dò nàng ấy, rằng phủ Quốc Công này có rất nhiều quy củ, cũng có nhiều lời ong tiếng ve, nhưng điện Thanh Huy của Bùi Thế Tử không có ma ma quản sự hay nha hoàn, nàng ấy đi theo đến đây sẽ trở thành đại nha hoàn, nên ngày đầu tiên phải thị uy phủ đầu.
“Phu nhân của chúng ta yêu thích yên tĩnh, hôm nay trời lại nắng nóng, trong phòng nhiều người như vậy, chỉ sợ một lúc nữa phu nhân sẽ không thở nổi, tất cả cùng ta ra ngoài chờ đi."
Lăng Lan tiến lên một bước, hất cằm, lạnh lùng nói.
Nha hoàn ma ma cả phòng hai mặt nhìn nhau, còn chưa kịp trao đổi ánh mắt, Lăng Lan đã dẫn đầu đi ra ngoài.
Vốn dĩ không phải người tâm phúc, nên có mấy người đã rục rịch muốn đi, mấy người còn lại đưa mắt nhìn về phía Hỉ Nương dẫn đầu.
Suy cho cùng, Hỉ Nương cũng không phải là hạ nhân của phủ Quốc Công, nghĩ đến cái liếc mắt lạnh lùng của Bùi Thế Tử trước kiệu hoa lúc nãy, rồi lại nghĩ đến vừa rồi lúc mới tiến vào phòng tân hôn, lẽ ra tân lang phải phải cầm một đầu lụa đỏ dắt tân nương vào, nhưng Bùi Thế Tử kia, lại nắm tay con nhà người ta không bỏ…
Nghĩ chắc Bùi Thế Tử kia cũng không phải là người quá mức chú trọng quy củ, hơn nữa vị phu nhân này, mặc dù xuất thân chẳng ra sao cả, nhưng tương lai sợ là sẽ được sủng ái.
Bà ta cũng không để ý nhiều nữa, mà dẫn đầu theo kịp tốc độ của Lăng Lan.
Hỉ Nương đã đi rồi, các nha hoàn và ma ma khác cũng không do dự nữa, nối đuôi nhau đi ra.
Căn phòng vừa yên tĩnh, Ôn Ninh lập tức cởi khăn voan ra lau mồ hôi trên trán.
Những lời Lăng Lan vừa nói đều là sự thật, mặc dù trong phòng có khay đựng đá, nhưng trong ngày nắng nóng như vậy, nàng đội mũ phượng, vai quàng khăn, lại bị nhiều người vây quanh như thế, thật sự khó thở vô cùng.
Lau mồ hôi xong, nàng ném khăn voan đi, đến bên bàn trà rót một tách trà lạnh.
Cái gì mà ngồi trướng cho may mắn, đời trước nàng ngồi nghiêm túc như thế, vậy mà Thẩm Tấn ngay cả rượu giao bôi với nàng còn chưa kịp uống đã đi xuất chinh, cuối cùng lúc về chỉ còn một hũ tro.
Uống xong mấy tách trà, Ôn Ninh lại đến bên cửa sổ rửa tay.
Rõ ràng là Bùi Hữu cố ý chống đối nàng!
Sau khi lễ bái đường kết thúc hắn nắm tay nàng, nàng vô thức muốn rút ra, nhưng hắn lại nhất quyết không buông. Lúc vào phòng tân hôn đáng lẽ hắn phải cầm một đầu lụa đỏ dắt nàng vào, nhưng giằng ra vài lần hắn không thả, ngược lại còn nắm chặt hơn, cuối cùng trực tiếp dắt nàng đi thẳng vào phòng tân hôn.
Dọc đường đi có không ít người bàn tán, tay nàng hiện giờ vẫn còn nóng ran.
Sau khi rửa cái tay bị hắn nắm mấy lần, Ôn Ninh mới lau sạch vệt nước, rồi đưa mắt đánh giá căn phòng tân hôn này.
Nàng không lạ gì căn phòng này.
Đời trước lúc gả cho Bùi Hữu, phủ đệ của hắn còn chưa xây xong, nên sau khi nàng gả vào phủ Quốc Công, liền ở tại điện Thanh Huy của hắn mấy tháng.
Phòng tân hôn này vẫn là gian phòng kiếp trước, là phòng ngủ chính của Bùi Hữu.
So với dòng thời gian của đời trước, vẫn còn mấy năm nữa. Nhưng nơi này cũng không có nhiều thay đổi so với trước đây, chỉ ngoại trừ cách bố trí của phòng tân hôn có chút khác biệt.
Ôn Ninh nhìn lướt qua một cái rồi thu hồi tầm mắt.
Đời trước lúc gả cho Thẩm Tấn, nàng tuân thủ quy củ, cả một ngày không ăn không uống, đoan chính ngồi yên trên giường; Về sau gả cho Bùi Hữu, lại chống đối với hắn, trước sau chỉ hận không thể tuyệt thực ba ngày.
Bây giờ nghĩ lại, lần nào cũng thật ngu ngốc.
Nàng ngồi trở lại giường cưới, gỡ mũ phượng nặng tựa ngàn cân trên đầu ra, sau đó ngả người lên chiếc chăn bông được gấp gọn trên giường, thời phào nhẹ nhõm một hơi, rồi...
Lấy túi đồ ăn vặt và cuốn truyện ra khỏi tay áo.
Vừa rồi nếu không phải lo lắng bản thân làm lộ bí mật này, thì lúc giãy ra khỏi tay Bùi Hữu, nàng cũng không đến mức ngượng ngùng xoắn xuýt, giống như làm nũng vậy.
Khụ…
Hai canh giờ nữa cơ mà.
Để nàng ăn uống đầy đủ, nghỉ ngơi trước đã.
—
Số lượng khách ở phủ Quốc Công quả thực đúng như Ôn Ninh dự đoán, nhiều hơn lúc trước Thẩm cưới vợ không phải một ít, mà là hầu như tất cả các quan chức lớn nhỏ trong triều, chỉ cần là quan, thì hầu như gia đình nào cũng có một hai người góp mặt.
Trong đó có Thẩm gia đã từng đính hôn với Ôn gia.
Tâm trạng của Lương Thị vô cùng phức tạp.
Rõ ràng bà ta không nhìn trúng Ôn gia, coi thường Ôn Ninh.
Một chức quan Hồng Lư Tự không có tiền đồ gì, trong nhà cũng có hai đứa con trai vô dụng, lại không có chỗ dựa trong kinh thành, làm sao có thể gả cho nhà có gia cảnh tốt được?
Cho dù Ôn Ninh không chủ động lên tiếng, bà ta cũng nhất định sẽ hủy hôn.
Nhưng người mà bà ta coi thường, vậy mà lại leo lên được phủ Quốc Công!
Cô nương mà bà ta không ưa, vậy mà lại gả cho Thế Tử phủ Quốc Công tiền đồ vô lượng, hơn nữa còn làm chính thê!
Chuyện này khiến trong lòng bà ta khó chịu không thể tả.
Theo bản năng muốn cười nhạo người ta nhặt đồ thừa của gia đình mình, nhưng trong thâm tâm lại biết rõ, phủ Quốc Công là dòng tộc như thế nào chứ? Trưởng công chúa là nhân vật lợi hại cỡ nào? Bùi Thế Tử là Trạng Nguyên Lục Nguyên cập đệ, mới làm quan một năm đã được thăng lên chính tam phẩm, nào có phải người dễ lừa như vậy?
Chẳng lẽ là bà ta nhìn lầm, bỏ lỡ báu vật rồi?
Lại nghĩ đến những lá thư nhà gần đây của Thẩm Tấn thường xuyên nhắc đến Ôn gia, hỏi thăm tình hình của Ôn Ninh, thậm chí còn thẳng thừng nói rằng vẫn muốn cưới nàng, trong lòng bà ta càng không thoải mái.
Nam Cương đang chiến tranh rất căng thẳng, cách xa kinh thành hàng ngàn dặm, mối hôn sự này lại gấp gáp như vậy, trong thời gian ngắn có lẽ vẫn chưa truyền tới chỗ Thẩm Tấn được.
Nhưng kiểu gì cũng sẽ có một ngày hắn trở về kinh, phát hiện ra Ôn Ninh đã gả cho người khác.
Trước đây, sau khi hủy hôn, ngày nào hắn cũng say rượu, còn bị trầm cảm mất một thời gian, nếu như biết được việc này…
Rượu trong tay Lương Thị không còn thơm nữa, đồ ăn vào miệng cũng mất hết mùi vị.
Vừa đúng lúc mời rượu tới bàn này, Trưởng công chúa tươi cười rạng rỡ, khóe môi Bùi Hữu khẽ nhếch lên, sáng rực tựa sao trời.
Bà ta thu hồi những suy nghĩ nhỏ nhặt kia, vốn định nói vài lời tốt lành để lấy lòng, dù sao với năng lực của Bùi Thế Tử, có lẽ sau này Thẩm gia vẫn cần sự quan tâm của hắn.
Nhưng khi Bùi Thế Tử nhìn qua, không biết là trùng hợp hay cố ý, còn lạnh lùng liếc bà ta một cái.
Tay Lương Thị run lên, suýt nữa làm rơi ly rượu.
Chờ đến lúc lấy lại tinh thần, cả Trưởng công chúa lẫn Bùi Thế Tử đều đã đi sang bàn khác. Bà ta và Thẩm Cao Lam bàn bên nhìn nhau từ xa, đều trông thấy một tia bối rối cùng lo lắng trong mắt đối phương.
Nghe nói mấy chỗ sản nghiệp dưới danh Yến Lễ - suýt đính hôn với Ôn Ninh kia, làm ăn thất bát, chỉ vì có người nhắc đến cái tên "Yến Lễ" trước mặt Thế Tử, vẻ mặt Thế Tử khi đó lộ rõ vẻ không vui. Có vài người hoặc là sợ đắc tội với Thế Tử, hoặc là muốn thể hiện lòng trung thành của mình với hắn, đều sẽ tránh xa người này.
Vậy những người đã hủy hôn với Ôn Ninh như bọn họ, chẳng lẽ cũng… đắc tội Thế Tử rồi?
Đương nhiên Bùi Hữu không vui khi nhìn thấy phu thê Thẩm Thị, vừa nhìn thấy bọn họ hắn lại nghĩ tới Thẩm Tấn, nghĩ tới Thẩm Tấn lại nghĩ đến cô nương lả lơi ong bướm nào đó, từng đưa cho y một cái túi thơm.
Không ít nàng dâu mới gả qua sẽ tự tay thêu cho phu quân mình một cái túi thơm. Trước khi thành thân hắn nhắc nhở nàng thêu khăn voan, vậy mà nàng thật sự chỉ thêu một cái khăn voan.
Hừ.
Lười biếng đến mức khiến người ta giận sôi.
Hắn nâng chén rượu lên, giấu đi cảm xúc trong mắt, tiếp tục sang bàn bên cạnh mời rượu.
Ngày thường Bùi Thế Tử rất ít khi ra ngoài giao lưu, cũng hiếm khi uống rượu trò chuyện với người khác, rất nhiều người đều muốn nhân cơ hội hiếm có này để uống thêm vài chén, nói thêm vài câu với hắn.
Bởi vậy cả bữa tiệc vô cùng ồn ào huyên náo, không còn có thể dùng bốn từ “cực kì náo nhiệt” để hình dung nữa.
Sự náo nhiệt lên đến đỉnh điểm khi lễ vật trong cung được đưa tới.
Cung nhân lần lượt đọc tên từng món, khiến khung cảnh ồn ào đột nhiên yên tĩnh trong chốc lát.
Ở đây có ai mà không biết Gia Hòa Đế vốn muốn tứ hôn cho Bùi Thế Tử cùng công chúa Chiêu Hoà? Nhưng Bùi Thế Tử lại không cưới công chúa Chiêu Hoà, mà lại đi cưới con gái của vị quan tứ phẩm Hồng Lư Tự.
Ban đầu còn có người suy đoán liệu hành động lần này của Thế Tử có làm tổn hại đến mặt mũi của Gia Hòa Đế, khiến Gia Hoà Đế không vui hay không.
Nhưng sau khi nghe thấy giá trị xa xỉ của từng món, lại nhìn thấy những bảo vật trước giờ chưa từng gặp liên tục được chuyển vào phủ Quốc Công, mọi đồn đoán đều tan thành mây khói.
Bùi Thế Tử chính là Bùi Thế Tử, xuất thân cao quý, con đường làm quan rộng mở, một hối hôn sự sao có thể lay chuyển được?
Bữa tiệc thoáng chốc càng thêm sôi động.
Mãi cho đến giờ hợi* ba khắc, mới có dấu hiệu giải tán.
*22h20 đến 23h00.
“Cô nương, giờ hợi ba khắc rồi.” Cứ mỗi nửa canh giờ trôi qua, Lăng Lan lại báo vọng vào cửa một lần.
Ôn Ninh vừa mới ăn chút quả khô trong túi, nghiêng người đọc truyện một lát, vật lộn cả ngày, vừa nhắm mắt đã ngủ ngay nên không nghe thấy Lăng Lan báo cáo canh giờ.
Lăng Lan bấm đốt ngón tay tính toán, cảm thấy Thế Tử chắc hẳn sắp về rồi.
Đang lúc do dự không biết có nên gọi đám nha hoàn ma ma này đi vào, hay ở bên ngoài đợi Thế Tử về rồi mới vào, lại nhìn thấy một bóng người màu đỏ phía trước.
Giờ mà lũ lượt đi vào cũng không kịp nữa, nàng ấy không ngờ cô nương nhà mình lại to gan như vậy, ở bên trong hết ăn lại uống rồi còn ngủ thiếp đi, chỉ đành cùng người ngoài phòng thi lễ với Thế Tử.
Bùi Hữu uống không ít rượu, ánh mắt có chút mơ hồ, nhưng dáng người không hề lay động, cũng không cần Cố Phi ở bên cạnh dìu, chỉ là nhìn thấy đám nha hoàn ma ma thì nhíu mày.
Hắn xua tay: "Lui xuống hết đi."
Hỉ Nương cho rằng Thế Tử uống nhiều quá, nên vội uốn gối thưa: “Thế Tử gia, còn phải…” Uống rượu giao bôi và làm lễ kết tóc nữa.
Bùi Hữu đưa mắt nhìn qua, trong lòng Hỉ Nương cứng đờ, không dám nói nữa.
Cố Phi phía sau cũng khoát tay với bà ta, đi đi nhanh lên, giờ này là giờ nào rồi, Thế Tử nhà hắn đã uống hết nửa số rượu trong phủ Quốc Công, làm gì còn sức lực để đối phó với những lễ nghi phiền phức này nữa.
Thực ra cũng không phải không có sức lực đối phó.
Bùi Hữu từng nghe Vương phu nhân kể rất nhiều chuyện thú vị về lúc thành thân của bà với Vương Phúc.
Kể về ngày hôm đó của bà, từ lúc thức dậy vào giờ mão*, cơm không được ăn nước không được uống, mũ phượng nặng trĩu, giá y rườm rà, lại còn có quy định ngồi yên trên giường, bà ngồi đó suốt một hai canh giờ không nhúc nhích, lúc Vương Phúc đi vào, bà đã sắp té xỉu. Phía sau còn có uống rượu giao bôi cùng lời chúc dài ngoằng trong lễ kết tóc, khiến bà suýt chút nữa cho rằng bản thân không sống nổi qua đêm tân hôn.
*05:00
Bùi Hữu nhìn Hỉ Nương này liền nhớ đến lời chúc trước kiệu hoa sáng nay của bà ta, chắc hẳn lời chúc lúc uống rượu giao bôi và làm lễ kết tóc, phải ngốn gần nửa canh giờ mới xong được.
Với thân hình gầy gò yếu ớt, ôm lên nhẹ như giấy kia của Ôn Ninh, hắn cũng không có ý định nhìn nàng ngất xỉu ở trước mặt mình.
Hỉ Nương thấy một chủ một tớ đều quyết định không làm theo lộ trình kế tiếp, đành phải dẫn đầu đám người phía sau uốn gối hành lễ: “Chúc Thế Tử tân hôn vui vẻ.”
Ôn Ninh đang ngủ ngon lành ở bên trong, lúc này mới nghe thấy động tĩnh bên ngoài.
Chúc Thế Tử tân hôn vui vẻ?
Bùi Hữu thành thân?
À đúng, tân nương là nàng!
Nàng lập tức bật dậy khỏi giường, vội vàng nhìn xung quanh: mũ phượng, khăn voan, cuốn truyện...
Đúng lúc này cánh cửa bị người ta đẩy ra kêu “két” một tiếng, Ôn Ninh nhanh chóng nhét cuốn truyện xuống dưới đệm giường, sau đó luống cuống tay chân đội mũ phượng vào, vừa đội xong, phát hiện chăn bị mình ngủ say làm nhàu, lại định đứng dậy sửa sang một chút, nhưng vừa mới đứng lên, túi đồ ăn vặt đặt trên người đã lịch kịch rơi xuống.
Đang định nhặt lên, quay đầu lại, đã thấy Bùi Hữu đứng trước cửa phòng.
Hắn mặc một thân hỉ phục đỏ rực, phát quan thắt trên đầu cũng màu đỏ, ánh mắt ngà ngà say, nhưng toàn thân trên dưới lại chỉnh tề tới nỗi không có một sợi tóc nào lộn xộn.
Còn nàng thì mũ phượng nghiêng ngả, chưa kịp đội khăn voan, son bên miệng cũng bị lem một ít, dưới chân có một cái túi, hạt điều, hạt thông, quả óc chó, mứt đủ loại… rơi đầy đất.
Bốn mắt nhìn nhau, giống như lại nghe thấy tiếng quạ đen kêu cạc cạc trong ngõ nhỏ năm ngoái.
Bùi Hữu: "..."
Ôn Ninh: "...”