Biên tập: Hà Thu
Lăng Lan lau người cho Ôn Ninh để hạ nhiệt, nhưng nhiệt độ cơ thể nàng vẫn tăng cao, không chỉ trán mà toàn thân đều nóng đến không tưởng nổi, trong miệng cũng rên rỉ khó chịu.
Thời điểm nàng đang lo lắng đến đứng ngồi không yên, thì có người gõ cửa.
Hóa ra là tiểu sa di trông coi hậu viện, cùng với một ông lão tay xách theo hòm thuốc.
"Tiểu tăng vừa mới nhớ ra, hôm nay trong số khách hành hương lên núi thanh tu trùng hợp có một vị đại phu, không biết cô nương quý phủ có tiện để ông ấy xem bệnh cho không?"
Đây là tình huống khẩn cấp, Lăng Lan sao có thể nói không được, nàng lập tức rối rít cảm ơn tiểu sa di, rồi mời đại phu vào trong phòng.
Đại phu bắt mạch cho Ôn Ninh, kê mấy thang thuốc, nói mình ở viện tử sát vách, nếu vẫn cảm thấy không khỏe thì có thể trực tiếp gõ cửa.
Không chỉ vậy, đại phu này còn mang theo gói thuốc bên người, bốc thuốc cho Lăng Lan ngay tại chỗ.
Lăng Lan cảm động đến rơi nước mắt, tiễn người xong liền vội vàng đi sắc thuốc.
Đầu óc Ôn Ninh choáng váng, cơ thể như nặng ngàn cân, chỉ lờ mờ có chút ấn tượng mơ hồ về chuyện đã xảy ra, nhớ rõ có đại phu đến khám, cũng nhớ không lâu sau Lăng Lan bưng thuốc tới đút cho nàng.
Nàng lại ngủ tiếp một giấc, trong lúc mơ màng đổ không ít mồ hôi. Khi tỉnh lại, nàng cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn rất nhiều, thân thể cũng nhẹ đi đáng kể.
"Cô nương, lần này chúng ta thật may mắn." Lăng Lan chuẩn bị nước tắm cho Ôn Ninh, vừa cảm thán vừa kỳ lưng cho nàng: "Lần này nhất định là do chúng ta thành tâm bái lạy Bồ Tát, nếu không tại sao lại trùng hợp như vậy, có đại phu ở ngay sát vách."
Sáng hôm sau đại phu kia lại đến khám lại lần nữa, nói đã không còn gì đáng ngại, mấy ngày tới hạn chế ra gió, uống hết mấy thang thuốc kia là sẽ khỏe lại.
Ôn Ninh gật đầu: "Ngày mai lúc dâng hương, nhất định phải thành tâm tạ ơn Bồ Tát. Ta cũng sẽ cầu xin Bồ Tát phù hộ cho tửu lâu làm ăn phát đạt, tiền vào như nước."
Lăng Lan bật cười, không biết tại sao cô nương nhà nàng lại đột nhiên biến thành một người mê tiền, lúc nào cũng nghĩ đến tửu lâu như vậy.
Ôn Ninh nhớ thương tửu lâu bao nhiêu, tửu lâu bên kia cũng nhớ thương Ôn Ninh như vậy.
Đến giờ Tỵ* canh ba, Ôn Ninh vừa hong khô tóc xong, thì Ôn Kỳ đến.
*Từ 10h20 đến 11h00 sáng.
Chức vụ của Ôn Kỳ ở Binh Bộ không tính là quan trọng, nếu có chuyện gì bận thì nói với đồng liêu một tiếng, đến muộn về sớm cũng không sao, nhưng mùng tám hôm đó, trong ngày trực đầu tiên của năm mới, hắn vì tửu lâu, cắn răng xin nghỉ một hôm, đợi Ôn Ninh cả ngày trong tửu lâu.
Vậy mà nàng lại không đến, cũng không cho người tới báo tin. Lúc về đến nhà, hắn mới nghe người qua đường nói hình như trên núi xảy ra tai nạn ngoài ý muốn. Hắn càng nghĩ càng thấy không đúng, nên hôm nay lại xin nghỉ thêm một ngày, lên núi tìm Ôn Ninh.
Nhìn thấy nàng xõa tóc phơi nắng ngoài sân, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
"A Ninh, muội càng ngày càng kỳ cục đấy. Không tới tửu lâu cũng không sai người tới báo cho ta một tiếng? Làm hại ta vô công rồi nghề chờ muội cả ngày." Ôn Kỳ bước vào, cài chốt cửa viện.
Cánh cửa này cũng chẳng có tác dụng như tên gọi của nó. Tuy là ở trong chùa, nhưng ở đây có rất nhiều nam nhân lạ mặt, Ôn Ninh bình thường lại xinh xắn, lười biếng nằm trong sân xõa tóc phơi nắng như vậy, nếu có người nhìn thấy...
Ừm, không phải hắn cảm thấy không ra thể thống gì, mà chỉ sợ có người thừa cơ chiếm lợi ích của muội muội nhà mình thôi.
"Nhị ca ca, sao huynh lại tới đây?" Ôn Ninh rất kinh ngạc: "Lăng Lan ra ngoài sắc thuốc, cho nên cửa chỉ khép hờ."
"Muội nói xem?" Vẻ mặt Ôn Kỳ bất đắc dĩ nhìn nàng.
Ôn Ninh chớp mắt mắt mấy cái, đứng dậy mời hắn ngồi xuống, vừa hay trước khi đi Lăng Lan có pha một ấm trà, nàng vội vàng rót cho Ôn Kỳ một chén.
Ôn Kỳ vén áo ngồi xuống, nhìn thấy dáng vẻ ân cần của Ôn Ninh, hắn nhướng mày, nhàn nhã liếc nàng.
Ôn Ninh biết mình không thể trốn được nên ho nhẹ một tiếng, nói ra lý do thoái thác hoàn hảo mà mình đã chuẩn bị xong từ trước.
Nói là "lý do thoái thác", nhưng nàng cũng không có gì cần che giấu. Nghĩ tới nghĩ lui, nàng thật sự không nghĩ ra lý do gì để giải thích cho việc tại sao mùng tám hôm đó không tới tửu lâu, rồi nguyên ngày mùng chín hôm sau cũng không gửi cho hắn một lời nhắn nào.
Thay vì nói một lời nói dối để che đậy vô số lời nói dối khác, chẳng bằng ăn ngay nói thật.
"Ngựa của Thế Tử cũng phát điên?" Ôn Kỳ kinh ngạc hỏi.
Ôn Ninh gật đầu, về sau nàng cũng hỏi Lăng Lan, lúc đó Bùi Hữu đúng thật là lao thẳng xuống, không phải ngựa phát điên thì còn có nguyên nhân gì khác được?
"Không biết có phải do đồ ăn có vấn đề gì không, mà cả ngựa của muội và hắn đều phát điên." Ôn Ninh nói: "Sau khi về thì muội bị bệnh một trận, bởi vậy nên chưa tìm được người để đi báo cho huynh một tiếng, cũng không có thời gian điều tra chuyện này, nhưng muội nghĩ chắc Bùi công tử bên kia hẳn là sẽ điều tra nhanh hơn muội."
Mạng sống của hắn còn quý giá hơn nàng, nếu có điều gì mờ ám thì bên hắn đã sớm tra ra được rồi.
"Còn tửu lâu thì sao?" Ôn Ninh vội vàng hỏi.
"Có Nhị ca ca ở đây thì tất nhiên mọi việc đều thuận lợi." Ôn Kỳ nói một chút về tình hình chung của tửu lâu: "Đoạn Như Sương tiến cử một vị tiên sinh, nói hắn là người của Trần gia, năng lực xuất chúng. Hai ngày nay ta đã gặp hắn hai lần, đúng là không tồi. Sau này việc kinh doanh của tửu lâu, ta định giao cho hắn toàn quyền xử lý, còn ta chỉ cần lo về chất lượng rượu thôi."
Cái này Đoạn Như Sương đã từng nói qua với Ôn Ninh, dù sao Ôn Kỳ cũng không hiểu nhiều về chuyện kinh doanh, trên người lại còn có chức vụ nên không thể dồn hết tâm trí cho tửu lâu được, vậy chẳng thà thuê một người vừa đáng tin lại có kinh nghiệm quản lý còn hơn.
Chỉ là không ngờ mọi việc lại sắp xếp xong nhanh như vậy.
"Huynh trực tiếp trao đổi thư từ với Như Sương muội muội sao?" Ôn Ninh bắt được trọng điểm trong đó.
Ôn Kỳ bất đắc dĩ nhướng mày: "Muội đã lên núi ở rồi, bọn ta còn đưa thư thông qua muội nữa, thì hoa cúc vàng cũng héo. Muội yên tâm, lần nào ta cũng lấy danh nghĩa của muội gửi thư cho nàng ấy, nên sẽ không làm tổn hại đến khuê danh của nàng ấy đâu."
Ôn Ninh yên lòng gật đầu. Mặc dù Đoạn Như Sương chưa chắc đã để ý tới chuyện này, nhưng tình cảnh của nàng ấy vốn cũng không tốt, không thể lại để nàng ấy bị lời đàm tiếu quấn thân nữa.
"Muội cứ ở trên núi này tĩnh dưỡng một thời gian đi, không cần lo lắng chuyện tửu lâu đâu, có gì ta sẽ gửi thư báo cho muội biết..."
"Đợi đã." Ôn Ninh đột nhiên nghĩ tới một chuyện, xỏ giày chạy vào trong phòng, lúc đi ra mặt mày hơn hở đưa xấp ngân phiếu hai ngàn lượng cho Ôn Kỳ: "Cái này, để đầu tư thêm!"
Ôn Kỳ kinh ngạc nhìn chồng ngân phiếu, hết quét mắt nhìn Ôn Ninh một hồi, lại quét mắt nhìn các mệnh giá trên tờ tiền.
Ôn Ninh đã chuẩn bị xong lời giải thích về nguồn gốc của ngân lượng, chỉ đơn giản là Bùi Hữu làm hỏng áo choàng lông cáo của nàng, sau đó vì muốn cảm ơn nàng đã chăm sóc cả đêm, nên mới đưa để trả ơn.
Không ngờ sau khi kinh ngạc, ánh mắt Ôn Kỳ lại trở về vẻ bình tĩnh, cũng không hỏi nàng lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, mà chỉ hờ hững nhấp một ngụm trà, nói: "A Ninh, khi nào muội mới bằng lòng nói cho Nhị ca nghe tất cả những gì mà muội đã giấu diếm?"
Ôn Ninh lập tức ngẩn ngơ.
Nàng biết Ôn Kỳ không phải Ôn Lan, hắn thông minh hơn Đại ca rất nhiều, trò đùa bắt rể dưới bảng vàng trước đây có lẽ hắn đã nhìn ra mánh khóe, chỉ là hắn không hỏi, nàng cũng không nói.
Sau đó, nàng bỏ ra số tiền cực lớn nói muốn cùng hắn mở tửu lâu, hắn vẫn không hỏi, nàng cũng vẫn không nói.
Nàng còn cho là tính tình Ôn Kỳ thoải mái hơn nàng nghĩ, hóa ra là vẫn đang chờ nàng giải thích.
Tóc Ôn Ninh tản ra, mắt hơi cụp xuống, hàng mi đáp xuống mí mắt dưới trắng nõn. Câu hỏi của Ôn Kỳ đến quá đột ngột, nàng cũng chưa chuẩn bị trước câu trả lời, nên nhất thời không biết phải đáp lại thế nào, chỉ theo bản năng siết chặt túi thơm bên người.
Động ác nhỏ này tất nhiên cũng rơi vào mắt Ôn Kỳ.
Cô muội muội này của hắn, không phải là người giỏi nói dối, càng không thể làm được việc gì trái với lương tâm, nên cứ mỗi khi căng thẳng, sẽ túm lấy chiếc túi thơm đeo bên hông.
Từ nhỏ đã là như thế.
Chính bản thân nàng cũng không nhận ra mình có thói quen này.
Ôn Kỳ nhấp một ngụm trà.
Câu nói vừa rồi của hắn, không phải là tra khảo hỏi tội.
Ngay từ lần trước bắt rể dưới bảng vàng là hắn đã biết, nàng không phải thật sự muốn bắt Bùi Hữu, cũng không phải thật lòng thật dạ ái mộ Bùi Hữu. Nhưng hắn thực sự không nghĩ ra tại sao nàng phải làm như vậy, cũng không hiểu vì sao vị muội muội trước giờ vẫn luôn ở trong khuê phòng lại đột nhiên có hứng thú với chuyện kinh doanh, còn có thể một lần bỏ ra nhiều bạc như vậy.
Sự quen biết đột nhiên và sự tin tưởng không thể giải thích được của nàng với Đoạn Như Sương cũng làm cho hắn nghi ngờ, còn có hai ngàn lượng trước mắt này nữa...
Hắn có thể đoán được những điều kỳ lạ này có chút liên quan tới Bùi Thế Tử, nhưng đủ loại chuyện giữa nàng và Bùi Thế Tử đều khiến hắn khó hiểu.
Chuyện Ôn Ninh giấu diếm hắn, có lẽ là chuyện lớn.
Mồ hôi trong lòng bàn tay Ôn Ninh sắp chảy ra, nàng thực sự không biết phải nói với Ôn Kỳ về chuyện trùng sinh vô lý của mình như thế nào. Nàng thực sự cũng không muốn kể lại cho người khác nghe chuyện không vui của đời trước, lại còn là người thân thiết như vậy.
Ôn Ninh không khỏi nhíu mày, cắn môi.
Vốn dĩ nàng còn chưa khỏi bệnh, lúc này sắc mặt lại càng kém, môi cũng bị cắn đến trắng bệch.
Ôn Kỳ thấy dáng vẻ khó xử của nàng, thở dài.
"A Ninh, muội không muốn nói thì thôi." Ôn Kỳ xoa xoa đầu nàng: "Nhị ca chỉ là lo lắng muội có chuyện quan trọng gì muốn giấu chúng ta, một mình gánh chịu vất vả lắm."
"A Ninh, trước khi mẫu thân lâm chung đã giao phó muội cho cha, cũng giao phó cho Đại ca và ta, nên cho dù có chuyện gì, muội cũng phải tin tưởng ta, tin tưởng Đại ca cùng cha. Chúng ta là người một nhà, nhất định sẽ đứng về phía muội, nghĩ cách giúp muội."
Những lời này khiến mắt Ôn Ninh đỏ hoe.
Làm sao nàng có thể không biết... Chính vì bọn họ quá tốt, nên dù quãng thời gian sau khi xuất giá có khổ sở gian nan, nàng vẫn cố gắng chịu đựng, mãi về sau tới lúc xảy ra biến cố dẫn đến nhà tan cửa nát mới khiến cả trái tim lẫn tinh thần nàng bị tổn hại.
"Được rồi, muội nghỉ ngơi cho khỏe đi, hôm khác Nhị ca lại đến thăm muội."
Sau khi Ôn Kỳ đi rồi, Ôn Ninh nằm trong sân, thở dài liên tục.
Đã có một khoảng thời gian nàng cố gắng không nghĩ đến chuyện của đời trước, thậm chí hôm qua sốt cao, trong lúc mơ màng, nàng cũng không mơ thấy những chuyện khổ sở đời trước, nhưng những lời kia của Ôn Kỳ lại làm nàng không thể không nghĩ.
Suy cho cùng, sức lực của một mình nàng rất nhỏ bé, không biết đến cùng có thể xoay chuyển mọi chuyện thành cái dạng gì.
Nàng chỉ sợ, còn phải tìm thêm người để giúp đỡ.
Suy nghĩ trôi xa, nàng đột nhiên nhớ ra hôm nay là ngày mồng mười âm lịch.
Ngày mùng mười tháng giêng năm Gia Hòa thứ mười lăm, hình như là một ngày rất quan trọng, đã xảy ra chuyện gì đó?
Ôn Ninh không suy nghĩ về việc này quá lâu, chuyện nàng lo lắng hơn vẫn là chuyến viếng thăm của Vương Tử Lưu Cầu nửa năm tới. Muốn ngăn cản tai họa bất ngờ kia, trong nửa năm này, ngoài việc kiếm thêm chút bạc, nàng còn phải tìm ai đó giúp đỡ nữa?
Nhưng đến lúc chạng vạng tối, khi nàng đang lôi kéo Lăng Lan đi dạo ở phía sau núi, có người đã nhắc cho nàng nhớ hôm nay là ngày gì.
Thẩm Tấn mặc áo giáp sắt, đầu đội mũ bạc, vẻ mặt lạnh lùng xuất hiện trước mặt nàng.
Gần như trong nháy mắt khi Ôn Ninh nhìn thấy hắn, nàng lập tức nhớ ra.
Ngày mùng mười tháng Giêng năm Gia Hòa thứ mười lăm, là ngày đại hôn của nàng cùng Thẩm Tấn.