Biên tập: Hà Thu
Bộ nam trang mặc hôm bắt rể, đã bị Ôn Đình Xuân treo lên nhìn chằm chằm từ lâu rồi. Cũng may mà Ôn Ninh có phương án dự phòng khi mua nam trang, đó là mua dư hai bộ để cất trong phòng.
Nàng vốn dĩ muốn đưa Lăng Lan đi cùng, nhưng sau khi suy nghĩ lại, nàng quyết định trong trường hợp này, không nên mang theo nàng ấy.
Kiếp này Lăng Lan còn chưa thấy qua chuyện đời, nếu không may dọa đến nàng ấy thì sẽ không hay.
Còn về phần lệnh cấm túc của nàng...
Ôn Ninh thay quần áo xong, lập tức đi tới cửa sau.
Ôn Đình Xuân biết mỗi lần Ôn Ninh ra khỏi phủ sẽ đi từ chỗ nào, nên đặc biệt bổ sung thêm hai gã sai vặt canh gác ở cửa sau.
Hai gã sai vặt nhìn thấy bộ trang phục kia của Ôn Ninh liền giống như trông thấy kẻ thù, nhìn nhau một cái rồi thẳng tắp sống lưng.
"Hai người các ngươi." Ôn Ninh khoanh tay, hất cằm lên: "Lần trước cùng Nhị ca ca tới sòng bạc, vẫn chưa bẩm báo cho cha ta phải không?"
"Thắng được bao nhiêu bạc? Đều nộp hết lên trên rồi sao?"
"Tại sao chỉ nguyện ý giữ bí mật cho Nhị ca ca, mà không chịu giữ bí mật cho ta?"
"À, coi thường ta là cô nương gia, sẽ không cáo trạng lên trên phải không?"
Ôn Ninh thuận lợi ra khỏi phủ, lập tức đi thẳng đến phố Trường An.
—
Hai ngày nay có rất nhiều người ra vào Vương Trạch.
Không giống như ngày công bố kết quả kỳ thi mùa xuân, mọi người đều đến chúc mừng. Mà là phủ Quốc Công ban thưởng, từng đám từng đám người đưa tới. Ngoại trừ ban thưởng, còn có cả thị vệ và người hầu của phủ Quốc Công cũng chia thành từng đợt mà đến, khiến cho Vương Trạch vốn đã không rộng rãi, nay lại càng thêm đông đúc chật chội.
Những người hàng xóm thường hay lui tới cũng không dám qua vào thời điểm này.
Hoàng thân quốc thích, mang theo thiên uy, sao có thể tùy ý bám vào?
"Công tử, bữa tối vẫn ăn cơm ở ngoài sao?" Vương Cần Sinh đi theo phía sau Vương Hữu hỏi.
Vương Hữu khẽ "Ừ" một tiếng, vén áo đi ra ngoài.
Vương Cần Sinh quay đầu nhìn đám thị vệ đi theo phía sau, khịt mũi hừ một tiếng.
Công tử hiển nhiên không thích bọn hắn đi theo, nhưng bọn hắn lại giống như không xem hiểu được sắc mặt người khác, kiểu gì cũng phải tiến lên đuổi kịp, còn nói cái gì mà "Công tử thân thể cao quý, không thể chịu đựng bất kỳ tổn hại nào."
Hai ngày nay trong nhà cũng xảy ra chuyện tương tự. Đột nhiên có nhiều hạ nhân tới như vậy, bầu không khí cả phòng đều không ổn chút nào.
Vốn dĩ lúc ăn cơm cả nhà đều cười cười nói nói, hắn cũng thường ngồi xuống ăn cơm cùng, nhưng khi lão ma ma mặt nghiêm như khúc gỗ vừa đến, liền nói "Một tên nô bộc, sao có thể ăn chung một bàn, còn ra thể thống gì", nên hắn không dám ngồi xuống nữa.
Làm việc gì bên cạnh đều có người nhìn, lão phu nhân cũng rất không quen. Công tử đã ngầm biểu thị rằng mình không cần những người này ở trong nhà, nhưng bọn hắn lại nói gì chứ?
"Đợi công tử về phủ Quốc Công, chúng ta tự khắc sẽ theo công tử hồi phủ."
Huyên náo đến mức liên tiếp hai bữa công tử đều ăn ở ngoài.
Hắn hiểu công tử nhà hắn, ăn ở bên ngoài, chí ít có thể để cho lão gia cùng phu nhân thoải mái hơn chút.
Chỉ là không ngờ việc buôn bán của tửu lâu buổi tối lại tốt hơn buổi trưa rất nhiều, chờ hồi lâu mà mấy món ăn đã gọi trước đó cũng chưa được dọn ra, thị vệ đi theo muốn tiến lên thúc giục, lại bị Vương Hữu ngăn lại.
Đồ đần!
Vương Cần Sinh nghiêng người liếc mắt nhìn bốn người kia một chút, tất cả lực chú ý của công tử nhà hắn đều đang dồn hết vào bàn bên cạnh, không thấy sao?
Bàn bên cạnh cũng đang đợi đồ ăn, vừa nói chuyện phiếm vừa chờ.
Vương Cần Sinh nghe được đại khái, hình như là đang nói về một vụ án trong kinh thành? Cái gì mà phụ nhân trẻ bị sơn tặc bắt đi, sau khi về nhà thì bị nhà chồng ghét bỏ, muốn hưu thê linh tinh gì đó.
"Đã hơn nửa tháng, thế mà vụ Kinh Triệu Phủ vẫn chưa kết án! Theo ta thấy, phụ nhân kia quá to gan, là nàng ta thất trinh trước, thế mà còn dám nói muốn hưu cũng là nàng ta hưu phu! Nếu không phải đương kim Bệ hạ cai trị nhân từ, thì kiểu chuyện gia đình như thế này, sao có thể để nàng ta làm loạn tới Kinh Triệu Phủ được?"
"Trên người nàng ta không có đồng nào, tại sao lại chống đỡ được lâu như vậy?"
"Còn không phải nhờ vị Ôn tham quân kia sao. Ta nói thật nha, cả nhà Ôn gia này, đều..." Y chỉ chỉ vào đầu: "Không bình thường. Người già, thì từ sau khi thê tử mất không thấy lập gia đình lại. Còn người trẻ, thì có vị Ôn tiểu thư đợt trước bắt Trạng Nguyên dưới bảng vàng đấy, ngươi đã nghe qua chưa? Còn vị Ôn tham quân ở Kinh Triệu Phủ, cũng là người nhà bọn họ, vậy mà lại một lòng giúp đỡ vị phụ nhân kia, còn tìm trạng sư* cho nàng, nên vụ kiện này mới có thể kéo dài lâu như vậy!"
*"Thầy cãi", "thầy kiện", "trạng cãi", "trạng sư" hay "chiến sĩ bảo vệ công lý" đều là cách gọi về Luật sư.
Vương Cần Sinh thấy công tử nhà mình càng nghe vẻ mặt càng nghiêm túc hơn, lúc nghe đến câu mời "trạng sư", vậy mà còn hiếm khi cau mày.
"Ây da? Sao hôm nay thức ăn làm chậm như vậy?"
"Hay là đổi sang nơi khác, chúng ta tiếp tục trò chuyện?"
Hai người mỏ chuột tai khỉ, khi nói đến chuyển sang nơi khác trên mặt liền hiện lên nụ cười dâm tà, Vương Cần Sinh vừa nghe liền biết không phải là nơi tốt đẹp gì. Vậy mà không ngờ Vương Hữu cũng đứng dậy, đi theo đám bọn họ.
"Công tử..." Vương Cần Sinh đang do dự không biết có nên mở miệng ngăn cản hay không, nhưng lại thấy Vương Hữu cau mày, như đang suy nghĩ gì đó, hắn cũng không lên tiếng cắt ngang.
Nơi hai người kia "chuyển sang" quả thực cũng không phải là nơi tốt lành gì, cái gì mà "Nghi Xuân Uyển", vừa nhìn liền biết chính là kĩ viện.
"Công tử..." Vương Cần Sinh đành phải lên tiếng, công tử nhà hắn như gió mát trăng thanh, không thể đặt chân vào nơi ong bướm như thế này được!
Vương Hữu lại đột nhiên hỏi hắn: "Ngươi còn nhớ ngày hai mươi lăm tháng ba, Ôn tham quân đến tìm ta, lúc ấy có nói qua là vì chuyện gì không?"
Vương Cần Sinh không biết vì sao Vương Hữu lại nhắc tới chuyện này, gãi gãi đầu: "Hình như cũng không nói cụ thể là chuyện gì, chỉ nói có chuyện quan trọng muốn bàn bạc..."
Vương Hữu lại cau mày, gọi một trong bốn tên thị vệ lại: "Ta muốn nhờ ngươi hỏi thăm một việc."
Người nọ lập tức chắp tay nói: "Công tử khách khí!"
Vương Hữu dặn dò xong, ngẩng đầu lên nhìn ba chữ "Nghi Xuân Uyển", sau đó lại quay đầu nhìn về phía ba người đi theo mình: "Các ngươi đợi ở đây đi."
Nói xong liền cất bước đi vào bên trong.
Ặc...
Vương Cần Sinh cũng không còn cách nào khác, đành phải đuổi theo.
Không khéo chính là, lúc này Ôn Ninh cũng đang ở Nghi Xuân Uyển.
Nàng đến đây từ buổi trưa, nhưng đợi mãi mà vẫn không trông thấy người mình muốn gặp. Mắt thấy sắc trời dần tối, nếu người nọ vẫn không xuất hiện, thì sẽ tới giờ Ôn Đình Xuân tan trực về nhà mất.
Nếu phát hiện nàng lại lẻn ra ngoài lần nữa...
Ôn Ninh có chút đứng ngồi không yên, cũng may trong phòng cuối cùng cũng vang lên giọng nói nàng chờ đợi bấy lâu: "Cả đêm trong tiểu lâu nghe mưa xuân."
Ôn Ninh gần như trả lời không cần suy nghĩ: "Mua Hạnh Hoa ở hẻm sâu Nghi Xuân."
Quay đầu nhìn lại, quả nhiên chính là thiếu niên gầy gò kia.
Chỉ là hiện nay vẫn là năm Gia Hòa thứ mười bốn, thiếu niên nhỏ hơn vài tuổi, càng lộ vẻ tinh tế, các đường nét trên khuôn mặt vẫn chưa hoàn toàn phát triển hết, khiến hắn trông có vẻ non nớt hơn một chút so với lần đầu gặp ở kiếp trước.
Thiếu niên hiển nhiên cũng không cảm thấy mình non nớt, nhìn lướt qua Ôn Ninh liền mãn nhãn hứng thú mà nhướng mày: "Tiểu cô nương, sao muội lại biết chỗ này?"
"Nghi công tử, chuyện này hình như không hợp quy củ đâu?" Ôn Ninh cực kỳ bình tĩnh.
Nàng là một nữ tử khuê các, đúng thật là không nên biết về nơi này. Nhưng ai bảo Bùi Hữu thần thông quảng đại làm gì, nuôi dưỡng một vị thiếp thất ở hậu viện cũng có địa vị cao. Năm đó vị thiếp thất xinh đẹp kia hận nàng thấu xương, chỉ ước gì nàng có thể rời đi càng nhanh càng tốt, có lần còn tiết lộ cho nàng biết về thế giới bí ẩn tưởng như chỉ tồn tại trong sách truyện.
Triều đình cùng giang hồ, vốn là hai thế giới không liên quan, cũng không quấy rầy lẫn nhau, nhưng có một thứ đồ toàn năng, có thể kết nối cả hai lại.
-Đó chính là bạc.
Ở những nơi như thế này, không hỏi lai lịch, không hỏi nơi đi, chỉ cần đưa đủ bạc, tự sẽ có người làm việc thay ngươi.
Kiếp trước Ôn Ninh chạy trốn khỏi Nhạn Môn Quan, chính là nhờ vị Nghi công tử này hỗ trợ. Nàng cùng Lăng Lan một thân dịch dung tiêu tốn của nàng năm trăm lượng bạc, cộng thêm dọc đường đút lót, lại tốn của nàng thêm năm trăm lượng nữa.
Lúc này Ôn Ninh đang cất ngân phiếu trong ngực, đau lòng vô cùng.
Nhưng nàng nghĩ đi nghĩ lại, không có nơi nào thích hợp hơn nơi này. Thân ở trong miếu đường, nhưng lại không nhúng tay vào chuyện miếu đường, người giang hồ chỉ tuân theo quy củ của giang hồ, một tay giao tiền một tay làm việc, tuyệt đối không bao giờ hỏi nàng vì cái gì, cũng tuyệt đối sẽ không tiết lộ thân phận của người chủ.
Vị Nghi công tử kia không hỏi thêm nữa, nói thẳng: "Cô nương cần làm chuyện gì?"
Ôn Ninh nghiêm mặt: "Ta muốn đưa ba người rời khỏi kinh thành."
"Thời gian, địa điểm, danh tính."
"Ngày mai, phủ đệ của quan Trạng Nguyên. Vương Phúc, Vương phu nhân cùng một vị người hầu tên Vương Cần Sinh. Ngày mai giờ Tý* có lẽ sẽ có một trận hỏa hoạn lớn, nếu có, hãy đưa bọn họ rời đi, trong vòng một năm không được trở về kinh thành. Còn nếu không có, tiền đặt cọc sẽ đưa luôn cho các ngươi."
*từ 23:00 ngày hôm trước tới 01:00 ngày hôm sau
"Năm ngàn lượng."
Ôn Ninh muốn nôn ra máu: "Năm... năm ngàn lượng?"
Không phải là vị Nghi công tử này có kỹ năng đặc biệt gì đó, biết trên người nàng mang theo đúng năm ngàn lượng đấy chứ?
Không thể nào.
Trước đó nàng đã nghĩ kỹ rồi, lần trước nói với Ôn Kỳ muốn cùng hắn hợp tác làm ăn buôn bán, cũng không phải là lừa hắn. Dù sao nàng cũng không thể trông cậy vào số bạc ít ỏi này để sống được, chỉ có kinh doanh mới có thể làm cho tiền đẻ ra tiền.
Mấy ngày nay nàng cũng đã nghĩ xong đại khái về loại hình kinh doanh mà mình muốn làm.
Nếu bây giờ mà đưa cho hắn ta năm nghìn lượng, nàng sẽ không còn một đồng vốn nào cả.
"Ba ngàn lượng, nếu đêm mai không có chuyện gì, số dư cứ theo đó mà làm." Ôn Ninh trầm giọng nói.
"Bốn ngàn lượng, tiền đặt cọc trả đủ." Thiếu niên thưởng thức ngọc bội trên người, dáng vẻ không cho phép thương lượng thêm.
Ôn Ninh đau lòng đến độ muốn hộc máu, bốn ngàn lượng... Vậy mà nàng lại phải bỏ ra bốn ngàn lượng để cứu người thân của Bùi Hữu!
"Được rồi." Dù trong lòng có đau đớn đến đâu, Ôn Ninh vẫn làm ra vẻ bình tĩnh, lấy ngân phiếu ra.
Nàng vừa lấy vừa tự an ủi mình, rằng bạc mất đi còn có thể kiếm lại được, nhưng nếu mất đi mạng sống thì có bao nhiêu bạc cũng không lấy lại được. Huống hồ đời trước nàng cũng đã từng tiếp xúc với vị Nghi công tử này rồi, bên cạnh hắn có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ, nên cũng coi như tương đối đáng tin.
Nàng lòng đau như cắt mà đặt một chồng ngân phiếu lên bàn.
Thiếu niên nhận lấy, mỉm cười vô hại: "Hợp tác vui vẻ."
Ôn Ninh giật giật khóe miệng, đứng dậy rời đi, chỉ sợ ở lại thêm một giây sẽ không đành lòng chia tay bốn ngàn lượng bạc.
Thôi thôi, tốt xấu gì cũng bớt được một ngàn lượng. Tính cả tiền vốn, nàng vẫn còn một nghìn năm trăm lượng, tiêu tiết kiệm một chút, thì vẫn có thể làm được việc gì đó.
Lúc xuống lầu, Ôn Ninh vẫn đang tự an ủi mình, bao dung, độ lượng, chớ có so đo. Nào biết vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một người tay cầm chén rượu, rũ mắt, đứng giữa mùi thơm của son phấn và những tiếng nói cười phóng đãng.
Bùi Hữu.
Hừ.
Nàng tốt bụng khoan dung từ bi rộng lượng, không so đo hiềm khích trước đây, vắt hết óc bỏ hết cả tiền vốn ra để cứu người thân của hắn. Còn hắn thì hay rồi, thi đậu Trạng Nguyên, khôi phục thân phận Thế Tử gia, đắc chí hài lòng ngồi ở chỗ này uống rượu ngắm hoa?