Biên tập: Hà Thu
Đúng như Ôn Đình Xuân đã nói, Đại Dận có hàng ngàn hàng vạn nam nhi tốt, Ôn Ninh cảm thấy, kiểu gì mình cũng có thể tìm được một vài người phù hợp.
Người ta thường nói bảo vật vô giá thì dễ kiếm nhưng một đấng lang quân chân tình lại vô cùng khó tìm. Nàng lại không cần lang quân chân tình gì cả, chỉ cần mối quan hệ trong nhà đối phương đơn giản, không ràng buộc nàng nhiều, để nàng sống tự do tự tại là được.
Lăng Lan thấy nàng nghiêm túc với việc hôn sự, miễn bàn có bao nhiêu hưng phấn.
Mỗi lần Ôn Ninh lật sang trang, nàng ấy đều đứng bên cạnh giới thiệu chi tiết.
Số tranh này không chỉ trải qua nàng ấy, mà còn được Ôn Đình Xuân tuyển chọn tỉ mỉ, có một số bức được gửi đến từ nửa tháng trước, Lăng Lan cũng đã suy nghĩ kỹ càng.
Từ gia thế đến nhân phẩm, từ trong nhà có mấy người, đến mẹ chồng chị dâu em chồng liệu có dễ ở chung hay không, đều giới thiệu như mây trôi nước chảy, đặt bút thành văn.
Thấy Ôn Ninh đã lật gần xong, còn nhấn mạnh lại một số thí sinh mà bản thân cho rằng "ưu tú" nhất trước đó.
"Người nhìn bức này đi, đây là tiểu công tử Hà Phó của Viện chính Thái y viện. Như em đã nói với cô nương từ trước đó, Hà Loan cô nương tháng sáu vào phủ này, chính là muội muội ruột của hắn! Nếu chúng ta kết thân với hắn, thì chính là thân càng thêm thân, tốt biết bao nhiêu!"
Ôn Ninh lắc đầu. Thân càng thêm thân cũng tốt, nhưng quan niệm sống trong nhà Viện chính rất cổ hủ, một số tay nghề chỉ truyền cho nam không truyền cho nữ, con dâu trưởng nhà ông ấy gả đến đã nhiều năm, nhưng có đi ra ngoài cũng chỉ tới chùa Từ Ân, cầu trời khấn phật mong sinh con trai.
"Vậy cái này, Tạ công tử Tạ Lăng, là con thứ của Tạ gia, đảm nhiệm chức chủ sự* tại Hình bộ. Người nhìn hắn mà xem, dáng vẻ chính trực, nghe nói chỉ một lòng lo chuyện chính sự, không nhiễm thói hư tật xấu giống đám công tử thế gia, hơn nữa còn có Tạ gia chống lưng, tương lai chính là thủ phụ đương triều của Tạ gia, là nhà mẹ đẻ của Hoàng Hậu nương nương! Tương lai tiền đồ vô hạn!"
*Chủ sự là chức quan trưởng phòng tại các tự, bộ, hoặc tỉnh, phủ thời Nguyễn. Do đặt ở nhiều cơ quan khác nhau, nên chức vụ, trách nhiệm và trật cũng khác nhau. Tại viện Cơ Mật, Chủ sự trật Tứ phẩm. Ở các bộ, viện, nha, tự, tỉnh, phủ, Chủ bộ trật Ngũ phẩm hoặc Lục phẩm.
Ôn Ninh lắc đầu. Nàng có thể gả đến nhà ai cũng được, nhưng riêng Tạ gia là không thể dính vào. Tình yêu của Đế Hậu luôn được ca ngợi rộng rãi ở Đại Dận, nhưng nàng biết rằng chỉ chưa đầy hai năm nữa, Gia Hòa Đế sẽ... phế hậu.
Khi đó, Tạ gia cũng sẽ hoang tàn.
"Vậy còn có người này, lần trước cũng đã nói với người rồi đó, Liễu Diệp - Liễu đại nhân đảm nhiệm chức tu soạn ở Hàn Lâm viện. Người nhìn xem, dáng dấp tuấn tú làm sao! Giống như Bùi Thế Tử của chúng ta, trong nhà ngay cả nha hoàn làm ấm giường cũng không có..."
Ôn Ninh không hiểu vì sao Lăng Lan lại nhắc đến Bùi Hữu, bèn liếc mắt nhìn nàng.
Lăng Lan vẫn hồn nhiên không nhận ra, tiếp tục nói một mình: "Hơn nữa gia thế cũng không quá cao, nếu gả qua đó, nhà họ nhất định sẽ cung phụng cô nương, không dám bắt nạt người!"
Ôn Ninh chống cằm, tìm kiếm ấn tượng của mình về Liễu Diệp ở kiếp trước.
Kết quả là bất ngờ đỗ tiến sĩ, mệnh quan triều đình xuất thân là học sinh nghèo, con đường sự nghiệp trong ấn tượng cũng không tệ lắm. Nhưng nếu nàng nhớ không lầm, dường như hắn là do... Bùi Hữu một tay đề bạt?
Không được không được.
Nàng vẫn phải cố gắng tránh xa Bùi Hữu càng xa càng tốt.
Lăng Lan thấy Ôn Ninh lại lắc đầu, có chút lo lắng: "Cô nương!"
Lại cảm thấy cô nương nhà mình vẫn chưa thông suốt, nên kiên nhẫn nói: "Hay là chúng ta hẹn riêng các công tử gặp mặt một lần trước? Có lẽ bức chân dung không lột tả được hết vẻ đẹp của họ, nhìn ở ngoài thực ra cũng không tệ lắm.."
Tranh này với ngoài đời, có người nào mà nàng chưa từng gặp qua? Cho dù đời này chưa gặp, nhưng đời trước đều đã gặp hết rồi.
Ôn Ninh vẫn chống cằm, hàng mi dài nhẹ nhàng che phủ mí mắt, tôn lên chiếc mũi thon dài thẳng tắp, cùng đôi môi đỏ mọng mềm mại ẩm ướt.
"Cô nương, đã gần đến tháng năm rồi, bữa tiệc mùa xuân lần trước có không ít công tử có điều kiện tốt." Lăng Lan không nhịn được lại khuyên: "Chúng ta càng trì hoãn lâu, càng có nhiều công tử ưu tú bị người ta đặt trước mất. Muộn nhất là đợi Hà cô nương vào cửa, nói không chừng lão gia cũng chẳng hỏi ý kiến của người, trực tiếp chọn bừa cho cô nương một công tử đấy!"
Ôn Ninh bị cách nói của nàng ấy chọc cười, chuyện hôn nhân đại sự cả đời, mà nàng ấy nói như tranh đoạt hàng hóa buôn bán vậy.
"Lăng Lan, thực ra ta cảm thấy những công tử này, không phải dòng dõi quá cao thì cũng là tài năng quá nổi trội." Ôn Ninh quay đầu nhìn vào mặt Lăng Lan: "Hay em đi tìm thêm cho ta mấy công tử khác đi!"
Lăng Lan mấp máy môi, Ôn Ninh biết nàng ấy muốn nói gì, lập tức nói tiếp: "Ta sẽ nói cho em biết yêu cầu của ta."
Lăng Lan vừa nghe xong, liền cảm thấy vậy là tốt nhất, cô nương nhà mình lần này quả nhiên đã nghiêm túc, chứ không qua loa chiếu lệ với nàng cùng lão gia nữa!
Nàng ấy dời ghế, ngồi thẳng xuống cạnh Ôn Ngưng, ưỡn lưng thẳng, đôi mắt sáng ngời chờ đợi những lời tiếp theo của Ôn Ninh.
Ôn Ninh xoa cằm suy nghĩ một lúc: "Công tử mà ta muốn gả, dáng dấp không cần quá tuấn tú, dòng dõi cũng không cần quá cao, trong nhà không cần quá giàu có, càng không cần phải có nhiều tài năng."
Lăng Lan gật đầu, không quá xuất chúng thì càng dễ, nàng hiểu rồi.
"Tốt nhất là trong nhà đơn giản một chút, cha mẹ chồng ngang ngược, chị dâu em chồng khó đối phó, tuyệt đối không được."
Lăng Lan lại gật đầu, cha mẹ chồng và chị dâu em chồng dễ ở chung đúng là rất quan trọng, không ngờ cô nương nhà nàng tuổi còn nhỏ nhưng lại hiểu nhiều như vậy!
"Nhà nào gia phong nghiêm minh, kiên quyết không cho công tử trong phủ nạp thiếp, cũng không được."
Lăng Lan: "Hả?"
Không nạp thiếp, bao nhiêu cô nương cầu còn không được đó!
Ôn Ninh lại nghĩ là, nếu không nạp thiếp, vậy chẳng phải chỉ xoay quanh một mình nàng thôi sao? Đời trước bị Bùi Hữu quấn lấy đã đủ lắm rồi, đời này nàng chỉ cần một phu quân phong lưu, cả ngày đến phòng tiểu thiếp, đừng đến làm phiền nàng thôi.
"Tốt nhất là tiểu thiếp trong nhà đã có một đứa con!" Ôn Ninh nói thêm.
Như vậy nàng sẽ không bị ép phải sinh con.
Chính thê còn chưa vào cửa, tiểu thiếp đã sinh con! Gia đình kỳ quặc gì vậy!
Lăng Lan đang định nói, Ôn Ninh đột nhiên nhớ ra gì đó, hai mắt sáng lên, hưng phấn nói: "Tốt nhất là chính thê qua đời, để lại một người goá vợ và một đứa con trai! Như vậy thì không cần phải tranh con với tiểu thiếp nữa!"
Lăng Lan:...
Nàng ấy không khỏi đưa tay ra sờ trán Ôn Ninh, cô nương nhà nàng... thật sự vẫn bình thường sao?
Ôn Ngưng gạt tay Lăng Lan ra, trở tay nắm lại, chậm rãi nói: "Lăng Lan, em nghĩ xem, nếu ta đến một gia đình như vậy, cha mẹ chồng cô tẩu sẽ không làm khó ta, phu quân không rảnh coi chừng ta, ta cũng không cần phải ngày ngày thắp thương bái phật cầu con như con dâu cả nhà Viện chính, không cần sinh đẻ mà vẫn có một đứa bé để nuôi, cuộc sống không thoải mái nhiều hơn sao? Người bên ngoài trông thấy còn nói ta hiền lành đức độ, đoan trang hào phóng, không ghen tị lại hiểu chuyện. Đối xử với con người khác như con ruột mình sinh ra, nhà chồng ít nhiều gì cũng vì thế mà có chút áy náy, không khắt khe với ta. Em với ta vẫn sẽ giống như bây giờ, muốn ra ngoài lúc nào thì ra, muốn làm gì cũng không có ai quản thúc, chả tự do biết bao nhiêu?"
"Cái này..." Lăng Lan suýt chút nữa bị Ôn Ninh thuyết phục: "Nhưng mà..."
Nhưng làm gì nữ tử khuê các bình thường nào, lại lên kế hoạch cho mình như vậy?
Có cô nương nào lại không muốn gả cho một lang quân có dung mạo đẹp, tài trí hơn người, đối xử hết lòng với mình?
Nhưng cô nương nhà nàng hết lần này tới lần khác... lại muốn cưới một người góa vợ trong lần kết hôn đầu tiên?!
"Em đừng lo nghĩ nhiều như vậy." Ôn Ninh đẩy đẩy nàng ấy: "Trước tiên cứ tìm theo yêu cầu của ta, nếu có người thích hợp thì hẹn gặp một lần, tự khắc sẽ biết có phù hợp hay không."
Hai đầu lông mày của Lăng Lan sắp thắt lại, cho dù nàng ấy có đi thu xếp, lão gia cùng hai vị công tử cũng sẽ không đồng ý!
Ôn Ninh giống như đã nhìn thấu nàng ấy: "Ta đã bảo em đừng lo nghĩ nhiều quá, cứ làm như ta nói đi!"
Lăng Lan không có cách nào, đành phải chấp nhận.
Từ lúc Ôn Ninh và Thẩm Tấn hủy hôn, nàng vẫn luôn suy nghĩ về hôn sự của Ôn Ninh, trong phủ không có ma ma quản sự, nàng bèn chủ động làm với mấy ma ma của gia đình giàu có, biết được mấy bà mối nổi danh trong kinh thành, đồng thời cũng quen biết nhiều nhà, có thể trực tiếp đưa thông tin của mình cho bà mối.
Bây giờ đã có phương hướng, nàng cất mấy bức tranh do Ôn Đình Xuân gửi đến đi, xoay người ra ngoài.
—
Đầu tháng năm, Giang Nam đã bước vào đầu hạ, trong ao sen Giang Ninh, nụ hoa sen đâm chồi đã chớm nở. Vào lúc giữa trưa, nắng gắt dâng cao, nóng hơn nhiều so với kinh thành cùng thời điểm.
Trong phủ Giang Ninh, có một vị Tri Phủ, một vị Thông phán*, mặc quan phục mỏng như cánh ve, nhưng trên trán vẫn đổ một tầng mồ hôi mỏng.
* Tên chức quan. Thời Tống do triều đình phái ra phiên trấn châu phủ quản lí về quân sự hoặc làm chưởng binh ngục tụng địa phương. Viên chức làm việc tại toà tỉnh thời trước.
Vị Thị lang đại nhân trước mặt này, đã ở phủ Giang Ninh được hơn nửa tháng.
Công bộ thị lang, quan viên tam phẩm, từ trong kinh tới, đồng thời còn là Thế Tử của phủ Quốc Công, chọn bừa một tước hiệu thôi cũng khiến bọn họ không dám lơ là.
Vốn tưởng rằng cái gọi là "giám sát xây dựng trường học" của triều đình chỉ là một cái tên, ai ngờ lại trịnh trọng cử một quan lớn như vậy xuống, hơn nữa còn là quan lớn được Bệ hạ tin yêu, tất nhiên trên người phải có nhiệm vụ quan trọng khác.
Thế nên, khi có tin tức từ trong kinh truyền đến, cả nhà trên dưới bận rộn hơn mười ngày, vất vả lắm mới chuẩn bị xong một vài thứ cho vị khâm sai đại thần xem trước khi người này tới, nhưng sau khi hắn tới, lại thực sự chỉ nhìn chằm chằm vào mấy chỗ trường học đang đợi xây ở Giang Ninh.
"Từ Tri phủ, đã ba ngày trôi qua, số ngân lượng để xây trường học vô duyên vô cớ mất đi năm ngàn lượng, đã tra ra nguyên nhân chưa?"
Đúng lúc này, vị mới về phủ Quốc Công năm ngoái theo dân gian kể lại, vừa ra làm quan một năm ở Công bộ - Thị lang Bùi Hữu, đang ngồi trên ghế chủ tọa của Tri phủ Giang Ninh, giống như lơ đãng hỏi một câu như vậy.
Mồ hôi trên trán Từ Thiện càng chảy dữ dội hơn.
Lúc trước trong kinh cũng không phải chưa từng có người tới, nhưng loại quan từ kinh thành xuống địa phương này, thứ nhất là chưa quen cuộc sống nơi đây, thứ hai là chỉ ở lại nhiều nhất hai ba tháng rồi về kinh thành.
Hai ba tháng tuần tra toàn bộ Giang Nam, có thể tìm được cái gì?
Bọn họ có đủ kinh nghiệm để đối phó, tuyệt đối sẽ không để lộ bất kỳ sơ hở nào.
Vốn tưởng rằng vị Thế Tử xuất gia giữa đường này, có thể ngồi lên vị trí chính tam phẩm trong khoảng thời gian ngắn, là vì Bệ hạ nể mặt Trưởng công chúa nên mới thiên vị.
Cho dù có danh hiệu Trạng Nguyên Lục Nguyên cập đệ, nhưng hắn cũng mới làm quan được một năm mà thôi, làm sao có thể thật sự có thủ đoạn kinh thiên động địa gì?
Toàn bộ Giang Nam tiến hành từng bước một, mọi thứ trên bề mặt đều được chuẩn bị chu đáo.
Nào ngờ những thứ chuẩn bị tốt hắn lại không xem không tra, chỉ tập trung nhìn vào mấy gian trường học.
Bọn họ cũng cho rằng hắn đến đây thật sự chỉ để trông coi trường học, vì dù sao người ta cũng ở Công bộ, phụ trách xây dựng. Mắt thấy ngày rời Giang Ninh sắp đến, hắn lại đột nhiên hỏi về tiền xây dựng trường học.
Ngoài sáng gã đã sớm lo liệu xong xuôi, nên không sợ bị người khác kiểm tra.
Mặc dù hai ba tháng đối với vị Bùi đại nhân này, không đủ để hắn điều tra rõ ràng toàn bộ Giang Nam, nhưng thời gian hơn nửa tháng, lại đủ để hắn đào sâu nghiên cứu về trường học ở phủ Giang Ninh. Sau khi lật qua sổ sách giây lát, đã chỉ ra một số điểm không nhất quán với thực tế.
Cuối cùng hắn còn đích thân biên soạn một cuốn sổ kế toán chi tiết, chính xác dựa theo kết quả điều tra hơn nửa tháng của mình.
Nói cũng trùng hợp, mỗi gian trường học, đều có mấy ngàn lượng bạc không khớp với sổ sách.
"Đại nhân..." Từ Thiện vốn định khua chiêng gõ trống để đuổi Bùi Hữu đi, nhưng không ngờ trước khi đi hắn lại lôi chuyện này ra, còn cố câu giờ ở lại thêm ba ngày, nói đợi gã điều tra rõ. Sau khi điều tra mới phát hiện, những ngày qua Bùi Hữu đã tìm hiểu kỹ càng về trường học, gã căn bản còn không có chỗ để nói dối: "Đại nhân, có lẽ là... lúc người bên dưới làm việc... bất cẩn chủ quan, chưa thăm dò giá thị trường của một số nguyên vật liệu..."
Vẻ mặt Bùi Hữu lạnh nhạt, nhìn không giống như đang dẫn binh hỏi tội, giọng điệu rất ôn hòa, thậm chí còn thoáng mỉm cười: "Người phía dưới? Là người nào? Phiền Từ đại nhân nói ra tên họ. Bản quan phụng thánh mệnh đến giám sát việc xây dựng trường học, ít ngày nữa sẽ trở về kinh, cũng không thể bẩm báo lại cho Thánh thượng qua loa đại khái như vậy được, đúng không?"
Từ Thiện không rõ nụ cười của hắn là thật lòng hay mỉa mai...
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, gã cũng không dám coi thường vị quan lớn tam phẩm trẻ tuổi này nữa, việc hắn tra ra sổ sách của trường học, chắc chắn không phải ngẫu nhiên.
"Chỉ nói riêng về gỗ sam trong sổ sách này, mấy ngày nay ta đã hỏi thăm giá gỗ ở các nơi, chỗ bán cao nhất là ba trăm tiền một gánh gỗ bản địa. Trong sổ này lại ghi sáu trăm..." Ngón tay thon dài của Bùi Hữu gõ nhẹ lên cuốn sổ trên bàn: "Không biết là mua ở đâu? Chi bằng Từ đại nhân gọi người phụ trách đến, để ta với hắn nghiên cứu thảo luận một phen."
Từ Thiện nào dám gọi người phụ trách đến, sổ sách vốn là làm giả, cho dù gỗ sam gã lừa gạt cho qua được, thì trong sổ sách cũng có rất nhiều mục, gặp mặt đối chứng một chút sẽ bị lộ tẩy ngay.
"Đại nhân, hôm nay người phụ trách không ở trong phủ, hay là ngày mai... Ngày mai hạ quan cho gọi hắn cùng mấy gã sai vặt phụ trách thu mua đến trả lời nhé." Từ Thiện lại dùng chiêu kéo dài thời gian, nhân tiện dùng cùi chỏ huých một phát vào người Thông Phán bên cạnh, để y nói hùa theo mấy câu.
Thông Phán kia tiến lên một bước, đang chắp tay định nói thì chợt nghe một tiếng "bốp".
Vẻ ôn hòa trên mặt Bùi Hữu biến mất, đập mạnh một cái xuống bàn, ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn: "Thân là mệnh quan triều đình, các ngươi lại dám lừa gạt, coi thường Bệ hạ như vậy sao?"
"Người đâu, Từ Tri Phủ khinh thường thánh ý, lơ là nhiệm vụ, ăn hối lộ trái pháp luật. Thân Thông Phán mèo chuột một ổ, kết bè trục lợi, giam tất cả vào đại lao chờ xét xử sau!"
"Đại nhân!" Bùi Hựu đột nhiên bộc phát, sợi dây kéo căng trái tim Từ Tri Phủ mấy ngày nay đột nhiên đứt phựt, vội vàng quỳ xuống đất nói: "Hạ quan nhận tội! Hạ quan nhận tội!"
Lúc xe ngựa của Bùi Hữu ra khỏi phủ Giang Ninh, thì trời đã chạng vạng.
Cố Phi thấy môi mỏng của Thế Tử nhà mình khẽ mím, lông mày nhướng cao, liền biết mọi việc đều thuận lợi.
Gia Hòa Đế bảo Bùi Hữu đến Giang Nam, tất nhiên không chỉ để giám sát việc xây dựng trường học.
Mấy năm nay Lưỡng Giang có biến, Gia Hòa Đế đã phát hiện từ lâu. Tuy nhiên mỗi năm đều có quan ở kinh thành tới, nhưng chẳng năm nào thu hoạch được gì. Mãi đến năm vừa rồi Bùi Hữu kiểm tra việc xây dựng bờ kè sông, tìm hiểu gốc rễ mới phát hiện ra vụ án tham ô ở Trừ Châu.
Nhưng vụ án tham ô này, cũng chỉ là sấm to mưa nhỏ, cuối cùng chỉ có một số quan viên không quan trọng bị đưa ra xử lý. Dù biết rõ bên trong còn có uẩn khúc, nhưng bên ngoài không phát hiện ra vấn đề gì, đành phải kết án qua loa.
Lần này, Thế Tử nhà bọn họ ra tay, không đi theo con đường thông thường.
Lúc ở Phủ Tô Châu và Trấn Giang, giả vờ xuôi theo mấy lời lừa gạt của bọn hắn, để bọn hắn mất cảnh giác. Khi đến phủ Giang Ninh, lại tập trung vào việc xây dựng trường học, ở lại phủ Giang Ninh hơn nửa tháng.
"Con đê ngàn dặm, sạt vì tổ kiến." Thời điểm hắn tỏ vẻ khó hiểu, Thế Tử chỉ nói tám chữ này.
Mặc dù bây giờ vẫn chưa hiểu hết, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, vẫn là Thế Tử nhà hắn lợi hại là được rồi!
"Thế Tử, sau này không ở phủ Giang Ninh nữa sao?" Cố Phi hỏi.
Trước đây hắn ở lại phủ Giang Ninh, những thị vệ đi theo cũng ở phủ Giang Ninh. Nếu hắn đi, những thị vệ đó cũng rút lui theo.
"Cho bọn họ hít thở không khí chút." Bùi Hữu cụp mắt xuống nhấp một ngụm trà lạnh.
Cố Phi gãi đầu, hắn không phải quan văn, thật sự không hiểu nổi khúc mắc quanh co này.
Bùi Hữu nhìn hắn, lắc đầu.
Tám phủ ở Giang Nam, quan viên trên dưới thông đồng, hàng năm triều đình cử quan viên đến có tác dụng gì? Cho dù có cử một Tuần phủ xuống thường trú ở đây, cũng có thể bị bọn hắn lung lay, trở thành mắt xích trên bức tường đồng vách sắt của bọn hắn.
Muốn đối phó với bọn hắn, chỉ cần ra tay bất thình lình, chia rẽ nội bộ.
Hắn chiếu lệ ở phủ Tô Châu và Trấn Châu cho xong, chỉ nhìn chằm chằm vào phủ Giang Ninh không bỏ, chắc hẳn trong lòng vị Từ Tri Phủ kia đã có rất nhiều ý nghĩ. Mấy ngày nay hắn ở phủ Giang Ninh, lại cướp đi mật thư của hắn ta, khiến hắn ta cho rằng mình là con tốt thí mạng.
Lòng người dễ lung lay, có thể cùng giàu sang, cùng chung hoạn nạn, nhưng không chịu được bị vứt bỏ.
Cho hắn ta thêm hai ngày nữa, khi hắn ta phát hiện ra mình không chỉ tứ cố vô thân, mà còn trở thành một "con xe" để bảo vệ con xe khác, sẽ còn khai ra nhiều chuyện hơn hôm nay.
Bùi Hữu nhẹ nhàng nhắm mắt lại, dựa vào thành xe, ánh nắng chiều tà nghiêng nghiêng, một tia chiếu vào mặt hắn, khiến sắc mặt hắn bớt trắng, trên mặt cũng có chút độ ấm.
"Gần đây có tin tức gì về Đồ Bạch không?" Hắn trở lại trạng thái yên tĩnh, giọng nói nghe hơi uể oải.
"Có." Cố Phi đáp: "Không phải tin khẩn cấp nên không gửi đến phủ Giang Ninh, đang nằm trong tay Vương Cần Sinh ở huyện nha."
Vì để phủ Giang Ninh Phủ buông lỏng cảnh giác, lúc Bùi Hữu vừa đến đến đây, nơi ở đầu tiên chính là huyện nha, toàn bộ hành lý kể cả người hầu tuỳ thân Vương Cần Sinh cũng ở lại huyện nha.
Bùi Hữu "ừ" một tiếng, không nói gì thêm.
Đợi đến lúc hắn ngồi trước án thư, lật xem từng tin báo từ trong kinh truyền đến trong vòng nửa tháng qua, đã là nửa đêm.
Tin báo được đánh dấu bằng các màu sắc khác nhau tùy theo mức độ ưu tiên, dấu màu đỏ là gấp rút gửi cho hắn trong thời gian ngắn, dấu màu vàng là ưu tiên xem trước, còn màu xanh lá cây là báo cáo thường ngày, không quan trọng.
Bùi Hữu mở phong thư đánh dấu màu vàng ra trước tiên.
"Lý Am không quay lại Thiên Hương Các nữa."
"Tiệc tẩy trần đêm đó Ôn Lan ở trong phòng ăn, tự tay nghiệm độc tất cả đồ ăn, thức uống chuẩn bị bưng lên."
"Rượu trong tiệc tẩy trần đêm đó hình như có liên quan đến Ôn Kỳ, còn cần kiểm tra thêm."
"Ôn Kỳ và Ôn cô nương cùng nhau mở tửu lâu, rượu trong tiệc tẩy trần là do tửu lâu của bọn họ cung cấp. Thứ cô nương Đoạn Phủ - Đoạn Như Sương hình như cũng có tham dự. Ôn đại nhân không biết chuyện này."
"Tửu lâu của Ôn gia mang tên Phù Sinh Túy đang kinh doanh rất tốt, được Công chúa Chiêu Hoà ưu ái, sắp mở chi nhánh thứ hai."
Công chúa Chiêu Hòa?
Bùi Hữu nhướng mày, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt giấy hoa tiên.
Mở phong thư tiếp theo.
"Ôn cô nương đi đường tắt đến Nghi Xuân Uyển, thấy Nghi Xuân Uyển đóng cửa, chỉ hỏi thăm ngắn gọn rồi rời đi."
Nghi Xuân Uyển.
Một năm trước tình cờ gặp Ôn Ninh nữ giả nam trang ở Nghi Xuân Uyển, quả nhiên có ẩn tình khác.
Mấy phong thư còn lại đều được đánh dấu màu xanh lá cây.
Bùi Hữu tiếp tục đọc từng bức một.
Đều là những chuyện thường ngày của Ôn Phủ, Ôn Lan sắp thành thân, Ôn Kỳ ở Binh bộ đã lâu không chịu về nhà, Ôn Đình Xuân bận việc triều chính, Ôn Ninh thừa cơ lẻn ra khỏi phủ.
Chẳng mấy chốc chỉ còn lại một phong.
Bùi Hữu đặc biệt để lại sau cùng.
Bởi vì Đồ Bạch có vẻ hơi do dự về việc nên dùng màu gì cho phong thư này. Cuối cùng nó được đánh dấu màu xanh lá cây, nhưng vẫn thấy có một chút màu vàng đã bị xóa đi, nếu nhìn kỹ dưới ánh nến, dấu màu ban đầu hắn đánh, hình như còn là màu đỏ.
Bùi Hữu có chút hăng hái mở ra, chỉ có mấy chữ.
Đồ Bạch viết rất gọn gàng: "Ôn cô nương nghị thân".