Biên tập: Hà Thu
Ôn Ninh cảm giác được có người đi vào, không khỏi nhìn sang, vừa thấy người tới, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ.
Nhịp tim cũng ngừng đập trong giây lát.
Bùi Hữu cũng mặc một thân áo choàng lông để chống lạnh, càng khiến dáng vẻ cao quý hơn thường ngày. Lúc Ôn Ninh liếc mắt nhìn sang thì hắn đã cụp mi xuống, cực kỳ tùy ý quét mắt nhìn căn phòng mà tiểu sa di chỉ, sau đó xoay người rời đi.
Lúc này nhịp tim Ôn Ninh mới đập trở lại, nàng thở phào nhẹ nhõm.
Tại sao Bùi Hữu lại xuất hiện ở đây? Nàng còn tưởng hắn sẽ đến ở trong sương phòng vừa mới bỏ trống kia nữa chứ, dọa chết nàng rồi...
"Bùi Thế Tử sao thế nhỉ, vừa nhìn thấy cô nương người đã quay đầu rời đi." Lăng Lan ở một bên lẩm bẩm: "Vừa sang năm mới, ngay cả người xa lạ gặp mặt cũng phải chào hỏi vài lời, vậy mà ngài ấy lại chẳng chừa chút thể diện nào cho cô nương."
Trong lòng Ôn Ninh thầm nói như vậy mới tốt! Điều này chứng tỏ bao nhiêu cố gắng trước đó của nàng không hề uổng phí!
Lúc quán trà bị cháy, nàng thấy phản ứng quái dị của hắn còn lo lắng bất an, nhưng hôm nay xem ra là nàng lo lắng quá mức rồi.
Tuy nói vở kịch trong quán trà làm tổn hại đến thanh danh của nàng, nhưng vô hình trung cũng giúp nàng một tay mà? Bây giờ Bùi Hữu nhìn thấy nàng, chỉ sợ rửa mắt còn không kịp.
Ôn Ninh vui vẻ ngâm nga một điệu hát dân gian, vừa tiếp tục công việc trên tay, vừa gọi Lăng Lan nói: "Em đi xem xem, Như Sương muội muội đã hồi âm chưa."
Bên kia Bùi Hữu xoay người rời đi, tiểu sa di liền biết hắn không coi trọng gian sương phòng kia. Dù sao cũng là Thế Tử của phủ Quốc Công, hắn không dám thất lễ, vội vàng dẫn sang một gian khác. Chỉ là vị Thế Tử gia này... Bước đi với tốc độ quá nhanh, hắn có chút không theo kịp.
"Thế Tử." Cố Phi thấy tiểu sa di phải chạy chậm mới có thể theo kịp, liền hô một tiếng nói: "Vẫn còn sớm mà."
Lúc này bước chân của Bùi Hữu đột nhiên chậm lại.
Tay hắn nắm chặt thành quyền, rũ bỏ tia sáng lấp lánh trong mắt nữ tử vừa rồi ra khỏi đầu.
Hắn nghi ngờ không biết có phải mình bị bệnh gì không?
Nhận thức này khiến áp suất không khí xung quanh hắn giảm xuống mấy phần.
Tiểu sa di đuổi kịp, bị không khí nặng nề đè ép đến mức không dám nói lời nào, nghĩ rằng vị Thế Tử gia này có lẽ không thích ở cùng một viện với người khác, bèn dẫn hắn đến một viện lạc yên tĩnh.
Biệt viện xa xôi nằm ở rìa vách núi, có chút hoang sơ đổ nát nên bình thường không có khách đến. Lúc đẩy cửa sân ra, bên trong đã giăng đầy mạng nhện, tiểu sa di vốn còn lắng đối phương sẽ ghét bỏ. Nào biết vị Thế Tử gia tính khí thất thường kia lúc này lại không bắt bẻ, gật đầu nói: "Sư phụ vất vả, chỗ này được rồi."
Cố Phi lập tức bắt tay vào dọn dẹp, vừa quét tước vừa dặn dò chính mình: Thế Tử gia không thích, cực kỳ không thích vị cô nương Ôn gia kia! Cần phải ghi nhớ thật kỹ, sau này cẩn thận hơn mới được!
—
Đoạn Như Sương không hồi âm, mà đi thẳng lên núi.
"Trưởng tỷ đầu xuân này sẽ gả chồng, ta nói muốn tới chùa Từ Ân để cầu phúc cho nàng, chủ mẫu liền đồng ý ngay không cần suy nghĩ."
"Còn khen ta ngoan ngoãn hiểu chuyện nữa đó!"
Ôn Ninh vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ vạn phần, may mà sau khi đuổi Triệu Tích Chỉ đi, nàng lại thật sự được ở cùng một viện với Đoạn Như Sương.
Hai cô nương đã nhiều ngày không gặp. Mấy ngày này, trong lòng Ôn Ninh suy nghĩ rất nhiều ý tưởng về tửu lâu, vừa hay có thể thương lượng kỹ càng với Đoạn Như Sương một phen.
Càng thương lượng, hai người càng có niềm tin hơn.
Đợi ra giêng tửu lâu khai trương, chắc chắn sẽ bùng nổ!
Đoạn Như Sương đến, hai người liền cùng nhau học buổi sáng, cùng nhau dùng cơm chay, có thể nói là như hình với bóng. Hơn nữa đã mấy ngày liên tiếp không gặp phải Bùi Hữu, Triệu Tích Chỉ ồn ào cũng biến mất không thấy bóng dáng, trong lòng Ôn Ninh đương nhiên rất vui sướng.
—
"Như Sương muội muội, muội thật sự không thể ở trên núi thêm vài ngày nữa sao?"
Đến mồng bảy, Đoạn Như Sương phải chuẩn bị hồi phủ, trong lòng Ôn Ninh luyến tiếc vạn phần: "Hay là ta cho người gửi thêm một lá thư nữa tới phủ, nói muội với ta vẫn còn mấy quyển kinh thư chưa chép xong, mấy ngày nữa mới về được?"
Đoạn Như Sương lắc đầu, ánh mắt có chút cô đơn nói: "Ngày mai các cửa hàng lớn trên phố Trường An lại mở cửa buôn bán bình thường rồi, ta... phải trở về giúp trưởng tỷ chuẩn bị của hồi môn."
Trong lòng Ôn Ninh khẽ thở dài một hơi.
Đoạn Như Sương tay chân gầy guộc như vậy, cái mà nàng ấy gọi là trở về giúp trưởng tỷ chuẩn bị của hồi môn, đương nhiên không không phải là cung cấp sức lực, mà là... đóng góp tài chính phải không?!
Một trong những nguyên nhân khiến kiếp trước nàng có ấn tượng sâu sắc với Đoạn Như Sương, chính là lúc nàng ấy rời phủ liền dọn đi hết tất cả những thứ mà mẹ nàng ấy đã tự tay đặt mua. Nghe nói khi dọn xong, phần lớn Đoạn Phủ đều trống rỗng.
Bọn họ coi thường xuất thân thương nhân của mẹ nàng, muốn lấy bạc của mẹ nàng mua đồ dùng trong phủ thì cũng thôi đi, nhưng đến cả đồ cưới cho đích nữ trong phủ xuất giá, cũng bắt nàng ấy phải bỏ tiền ra mua nữa là sao?!
Ôn Ninh không nhịn được muốn nói vài câu, nhưng dường như Đoạn Như Sương đã đoán trước được điều nàng đang nghĩ, thở dài nói: "Ôn tỷ tỷ, gia đình nào cũng có nỗi khó xử riêng, sau này rảnh sẽ kể chi tiết cho tỷ nghe."
Lời nói đến môi lại bị Ôn Ninh nuốt ngược vào.
Mặc dù biết cuối cùng Đoạn Như Sương sẽ rời khỏi Đoạn gia, nhưng dựa theo quỹ đạo kiếp trước của nàng, thì đó là chuyện của một hai năm sau. Nàng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến cho cô nương hiền lành ngoan ngoãn hiện tại làm ra hành động khiến cả kinh thành sợ hãi như vậy. Nhưng bây giờ sự kiện đó vẫn chưa xảy ra.
Chỉ có tự mình trải qua, mới có thể phá kén thành bướm, trở thành nữ thương nhân tỏa sáng hàng đầu của Đại Dận.
Cũng giống như nàng, nếu không có những kinh nghiệm của kiếp trước, thì bản thân nàng lúc mười lăm tuổi, sẽ không bao giờ có khả năng làm được những chuyện như bây giờ.
"Ngày mai tửu lâu sẽ khai trương đi vào hoạt động, ta vốn định cùng muội đến đó lần nữa." Ôn Ninh tiếc nuối nói.
"Chờ muội về làm xong việc, khi nào có thời gian rảnh muội sẽ viết thư cho Ôn tỷ tỷ." Đoạn Như Sương an ủi nói: "Việc chuẩn bị cho tửu lâu còn cần một chút thời gian, đến lúc đó muội muội nhất định sẽ không vắng mặt!"
"Ừm, vậy muội đi đường nhớ cẩn thận chút."
Hai người đều không nỡ chia tay, bầu không khí liền có chút nặng nề.
Ôn Ninh hít sâu một hơi, thân mật gõ nhẹ một cái lên chóp mũi của Đoạn Như Sương, hai người nhìn nhau, sau đó lại bật cười.
Thời điểm tiễn Đoạn Như Sương xuống núi, Ôn Ninh nhìn thấy không ít người của các nhà đang chuẩn bị rời đi. Vừa liếc mắt, đã thấy hai gã sai vặt bên cạnh Triệu Tích Chỉ, hình như còn có cả bóng dáng của Cố Phi.
Ngày mai các quan trong triều bắt đầu đi trực lại, nên hôm Bùi Hữu cũng phải xuống núi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Ôn Ninh nhẹ nhàng hơn không ít.
Bởi vì hắn cũng ở chùa Từ Ân, nên những ngày này ngoài giờ học buổi sáng và giờ ăn chay, nàng cùng Đoạn Như Sương đều dành thời gian ở trong tiểu viện, chưa có một hôm nào đi ngắm bình minh và hoàng hôn như lời nói lúc mới đến!
Hắn đi rồi, nàng sẽ được tự do.
Những gì Ôn Ninh nhìn thấy, Cố Phi đương nhiên cũng nhìn thấy. Chưa kể hắn là người luyện võ, tai thính mắt tinh, nên những gì thấy được còn nhiều hơn nàng.
Sau khi thu dọn hành lý đơn giản, Cố Phi liền quay lại báo cáo với Bùi Hữu.
"Triệu Tích Chỉ?" Bùi Hữu hơi nhướng mày, ánh mắt không rời khỏi cuốn sách trên tay: "Ngày mai chúng mới đi."
Hả...
Cố Phi nhất thời không biết mấy ngày nay Thế Tử nhà hắn đóng cửa không ra ngoài, đến bữa cơm chay cũng phải mang vào phòng, đến cùng là vì muốn trốn cô nương Ôn gia, hay là cô nương Triệu gia.
Chắc là cô nương Ôn gia nhỉ?
Dù sao trước đó bọn họ cũng không biết cô nương Triệu gia cũng ở trên núi.
"Thế Tử..." Cố Phi ngập ngừng muốn nói lại thôi. Vừa rồi hắn nhìn thấy hai gã sai vặt của Triệu gia đang lén lút trước xe ngựa của Ôn gia, không biết định làm gì.
Cô nương Ôn gia kia đang mải mê nói lời từ biệt với cô nương bên cạnh, nên vẫn chưa chú ý tới.
Bùi Hữu ngước mắt lên, đôi mắt đen như hồ nước sâu thẳm.
Cố Phi nuốt nuốt nước miếng. Thế Tử không thích cô nương Ôn gia, tốt nhất không nên nhiều lời về nàng ở trước mặt hắn thì tốt hơn.
Hắn nói sang chuyện khác: "Đêm nay chùa Từ Ân thanh tịnh hơn nhiều rồi, hay là Thế Tử đi thắp nén hương đi? Nếu Trưởng công chúa biết..."
"Ngươi không nói thì ai biết?" Bùi Hữu lại ngước mắt nhìn hắn.
Kể từ lần trước ban thưởng thanh chủy thủ kia cho hắn, Bùi Hữu rất ít khi thể hiện vẻ mặt ấm áp trước mặt hắn, hắn biết đó là sự tín nhiệm, nhưng mỗi lần hắn nhìn thẳng vào ánh mắt của Thế Tử...
Hắn vẫn có chút không chịu nổi.
Cố Phi bất giác toát mồ hôi hột, sau đó lại nghe Bùi Hữu nói: "Cổ Phi, ta không tin Phật."
"Cầu Phật, không bằng cầu mình."
Cố Phi đành phải im lặng.
Suy nghĩ một lát, hắn lại nói: "Thế Tử, Đồ Bạch vừa truyền tin đến. Hoả hoạn ở quán trà quả thực là ngoài ý muốn. Mặc dù vụ án tham ô ở Trừ Châu liên quan đến rất nhiều người, nhưng những người đó chắc chắn không dám động tới trên đầu Thế Tử."
Bùi Hữu thi đỗ Trạng Nguyên, nhưng không vào Hàn Lâm, mà đến Đô Thủy ty của công bộ. Nhậm chức trưởng quan không bao lâu, thì nhận ra việc xây dựng đê điều ở Trừ Châu năm ngoái có vấn đề. Hắn đào sâu điều tra, lại phát hiện còn liên quan đến một vụ án tham ô.
Vì là vụ án tham ô nên không thuộc chức quyền của hắn quản lý, chỉ là sự việc bắt nguồn từ hắn mà ra, nên khó tránh khỏi đắc tội một số người.
"Ngoài ra, mùng bốn vừa rồi Lý Am đã trở về kinh. Mấy ngày nay Đồ Bạch vẫn luôn để mắt tới hắn, chỉ đợi Thế Tử trở về sẽ đưa người đi thẩm vấn."
Bùi Hữu vẫn nhìn chằm chằm vào cuốn sách, nhưng ánh mắt lại không rơi vào chữ viết trên đó. Hắn trầm ngâm một lát, nói: "Sáng sớm ngày mai, chuẩn bị ngựa xuống núi."