Biên tập: Hà Thu
Ngày mười bảy tháng tám, Bùi Thế Tử phủ Quốc Công đón Ôn Ninh - con gái của quan Hồng Lư Tự vào cửa, toàn bộ kinh thành có thể nói là muôn người đều đổ xô ra đường.
Làm gì có ai chưa từng nghe qua vài câu bát quái về chuyện của Bùi Thế Tử cùng vị Ôn cô nương này?
Quan Trạng Nguyên - đóa hoa trên núi cao và Ôn cô nương không học vấn không nghề nghiệp, vậy mà thật sự tu thành chính quả, mười dặm hồng trang phủ kín phố Trường An, thành hôn trong tiếng chiêng trống ngợp trời.
Nhưng không phải ai cũng vui mừng khi chứng kiến sự kiện hạnh phúc này.
Trong phủ Triệu Thượng Thư, Triệu Tích Chỉ gần như muốn đập nát khuê phòng thành từng mảnh.
“Các người thả ta ra! Ta không tin! Ta không tin!"
Triệu Tích Chỉ đã bị cấm túc kể từ sau bữa tiệc tẩy trần của Vương Tử Lưu Cầu hồi tháng bốn. Nàng ta ỷ mình được cưng chiều, vốn tưởng rằng cái gọi là cấm túc chỉ là Triệu Địch nói để hù dọa nàng ta thôi. Nàng ta cũng ngoan ngoãn đợi trong khuê phòng mấy ngày, lúc muốn ra ngoài vậy mà lại thật sự bị ngăn cản.
Nàng ta làm ầm ĩ một thời gian, sau đó nghe nói Bùi Hữu đi Giang Nam, mới dừng lại.
Ngoan ngoãn ở nhà hơn một tháng, sau đó nghe tin Ôn Ninh đính hôn, nàng ta vốn định ra ngoài chế nhạo nàng một phen, nhưng vẫn bị ngăn lại như cũ.
Đến lúc Bùi Hữu về, nàng ta cũng ngay lập tức bị nhốt trong phòng, thậm chí đến cửa sân cũng không cho ra.
Triệu Địch trước giờ vẫn luôn chiều chuộng nàng ta, thấy nàng ta khóc rống ầm ĩ, sắc mặt không chút thay đổi: “Thế Tử tha cho con lần này đã là kết quả nỗ lực hết sức của cha rồi! Lòng dạ tâm tính Bùi Thế Tử, con cho rằng dễ trêu chọc như vậy sao? Lại dám… dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy đối với hắn! Tích nhi, con thật hồ đồ!"
Sự việc kia quả thực là nàng ta làm không thỏa đáng, chưa chiếm được lợi ích thì cũng thôi đi, còn chọc giận Thế Tử.
Nhưng dù thế nào cũng phải cho nàng ta cơ hội để giải thích chứ!
Nàng ta... Nàng ta còn nhỏ, nàng ta không hiểu chuyện... Thế Tử quân tử đoan chính như vậy, nhất định sẽ tha thứ cho nàng ta!
Triệu Địch không chịu cho nàng ta ra ngoài, nên nàng ta đành phải kiên nhẫn chờ đợi thời gian ba tháng cấm túc trôi qua. Nào ngờ ngay trong thời gian này, lại truyền đến tin tức phủ Quốc Công và Ôn gia đã đính hôn.
Làm sao có thể như vậy được!
Con gái của một quan viên tứ phẩm Hồng Lư Tự nhỏ nhoi, sao có thể lọt vào mắt phủ Quốc Công, còn được Trưởng công chúa ưu ái? Cho nàng vào cửa làm quý thiếp đã là nâng đỡ lắm rồi! Sao có thể làm chính thê được!
Kể từ ngày đó, Triệu Tích Chỉ liền đứng ngồi không yên, trong lòng như bị hàng ngàn con kiến cắn xé, rõ ràng vị Thế Tử tuấn tú xuất trần kia đã từng có ý với nàng ta, chỉ thiếu chút nữa thôi! Chỉ thiếu chút nữa, người nở mặt nở mày gả vào phủ Quốc Công, chính là nàng ta!
Mà lúc này, trong hoàng cung cũng không bị ảnh hưởng bởi không khí vui mừng náo nhiệt trên phố Trường An.
Cung Triều Lộ yên tĩnh như nước.
Tháng bảy là tháng nóng nhất trong năm, nhưng không hiểu sao hôm nay lại có chút se lạnh.
Trời còn chưa sáng Công chúa Chiêu Hòa đã rời giường, nhưng không ăn sáng, chỉ ngồi trên nhuyễn tháp êm ái, tới thời gian hạ triều, liền hỏi Thanh Ấp bên cạnh: “Phụ hoàng hạ triều rồi phải không?”
“Đúng vậy, điện hạ.” Thanh Ấp là đại cung nữ của cung Triều Lộ, nghe vậy kính cẩn trả lời.
“Phụ hoàng hạ triều… đến phủ Quốc Công rồi sao?” Chả biết có phải bởi vì không trang điểm hay không, mà sắc mặt của Chiêu Hoà trước giờ luôn sống trong nhung lụa có chút tái nhợt, thậm chí dưới mắt còn có quầng thâm, gò má mấy hôm nay cũng gốc hác đi trông thấy.
Thanh Ấp biết công chúa ái mộ Bùi Thế Tử, hôm nay hắn thành thân, trong lòng không tránh khỏi khổ sở, bèn thở dài nói: “Điện hạ, cho dù thân phận Bùi Thế Tử cao quý, thì cũng chỉ là hoàng thân quốc thích mà thôi. Người hôm nay hắn cưới cũng không phải công chúa, Bệ hạ sao có thể đích thân tới phủ Quốc Công được? Điện hạ, người xem đồ ăn sáng cũng sắp nguội rồi, chúng ta dùng bữa trước đã, người mà để bụng đói, Bệ hạ sẽ đau lòng.”
Chiêu Hòa cười nhẹ một tiếng: “Đau lòng ư…”
“Điện hạ…” Thanh Ấp cũng không nhớ bắt đầu từ khi nào, Công chúa Chiêu Hoà luôn được Đế Hậu che chở trong lòng bàn tay, dần mất đi vẻ hồn nhiên ngây thơ, mấy tháng gần đây còn giống như đang lo lắng cái gì đó, tuy không để lộ ra trước mặt mọi người, nhưng vẻ hoạt bát yêu đời trước đây đã hoàn toàn biến mất, càng ngày càng u sầu.
“Mẫu hậu thì sao?” Chiêu Hòa lại hỏi.
“Hoàng hậu nương nương vẫn đang dưỡng bệnh trong cung Phượng Nghi.” Thanh Ấp ngồi xổm xuống, nắm lấy tay cô công chúa nàng ấy đã hầu hạ nhiều năm, dịu dàng nói: “Điện hạ muốn đi thăm Hoàng hậu nương nương sao?”
Chiêu Hòa chậm rãi lắc đầu.
Thời tiết đang là giữa hè, nàng mặc một chiếc váy sam mỏng, hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm những cây dành dành đang nở rộ.
“Thanh Ấp, Bùi Thế Tử hôm nay… thật sự đã thành thân với vị cô Ôn gia kia phải không?”
Thanh Ấp thở dài, muốn nói vị Ôn cô nương kia cũng thiệt tình, nếu không phải nàng vào cung nói một đống lời tốt đẹp về Bùi Thế Tử với công chúa, thì làm sao công chúa lại bỗng nhiên có hứng thú với Thế Tử được?
Giờ thì hay rồi, người gả qua lại chính là nàng, khiến công chúa của bọn họ đau lòng không thôi.
“Điện hạ đừng đau lòng. Đại Dận ta có nhiều nam nhi tốt như vậy, Bệ hạ cùng Nương nương chắc chắn sẽ chọn ra được một phò mã tốt nhất thiên hạ cho công chúa. Bùi Thế Tử kia đến cùng vẫn sống ở bên ngoài nhiều năm, sao có thể xứng với công chúa lá ngọc cành vàng được…”
Sắc mặt Chiêu Hoà đột nhiên trở nên tái nhợt, lắc đầu nói: "Không, ngươi không hiểu."
Nàng co chân lên rồi ôm đầu gối, vùi mặt vào giữa cánh tay để kiềm chế không cho cơ thể run rẩy quá nhiều.
Nàng ấy không hiểu.
Không ai hiểu được.
Hắn không cưới nàng, mà lại cưới một nữ tử khác.
Vậy mà phụ hoàng lại đồng ý cho hắn cưới một nữ tử khác.
Vậy có phải nàng... cũng không còn bất kỳ giá trị gì nữa không?
—
So với cung Triều Lộ vắng vẻ, không khí ở Ôn Phủ đương nhiên rộn ràng, tưng bừng hân hoan hơn rất nhiều.
“Một chải chải hết đầu, phú quý không cần sầu;
Hai chải chải hết đầu, vô bệnh lại vô ưu;
Ba chải chải chải hết đầu, nhiều con lại nhiều thọ.”
Ôn Ninh không còn mẫu thân nên Ôn Đình Xuân thông báo sớm cho một người cữu mẫu ở dưới quê lên kinh thành để chải tóc cho Ôn Ninh.
Đây đã là lần thứ ba nàng gả chồng, vì biết rõ đây chỉ là hình thức đi qua sân khấu, là một cuộc “hôn nhân” cho người ngoài nhìn, nên trong lòng Ôn Ninh vốn dĩ cũng không lo lắng gì, nhưng lúc chải đầu thoáng nhìn từ trong gương thấy Ôn Đình Xuân đang lén lau nước mắt, đột nhiên vành mắt nàng cũng ửng đỏ.
Đời trước cũng vậy.
Ông rất mong chờ nàng gả đi, nhưng cũng không nỡ gả nàng đi, mong nàng gả vào gia đình tốt, nhưng cũng lo lắng hôn nhân của nàng sẽ không được như ý.
Cho nên sau khi gả vào Thẩm Gia, mặc kệ ông có sai người đến dò hỏi bao nhiêu lần, nàng đều nói nàng sống rất tốt, rất vui vẻ, còn nhiều lần dặn dò Lăng Lan không được để lộ nửa lời.
Đại Dận không có tục khóc gả*, Ôn Ninh cố gắng kìm nén không để nước mắt rơi làm nhòe lớp trang điểm, nhưng lúc Ôn Lan cõng nàng lên kiệu hoa, nhỏ giọng thì thầm vào tai nàng: “A Ninh, ở phủ Quốc Công không thoải mái được bằng ở nhà, nếu phải chịu bất cứ tủi thân gì thì muội nhất định phải nhớ tìm Đại ca, nếu Bùi Hữu dám bắt nạt muội, thì cho dù nhà mẹ đẻ hắn là phủ Quốc Công, Đại ca cũng tuyệt đối không tha cho hắn! Đại ca…”
* Theo KLễ Ký» ghi lại, Khổng Tử nói:
"Nhà sắp gả con gái, ba đêm không tắt đuốc, bởi ưu tư sắp phải biệt ly."
Khóc gả ngày nay có lẽ rất khó lý giải; nhưng thời cổ, vì giao thông không tiện, con gái sau khi xuất giá rất khó có cơ hội nhìn thấy người nhà.
Thực tế, phụ nữ lấy chồng xong không phải giống hôm nay, tùy thời có thể về nhà mẹ đẻ thăm người nhà, xưa về nhà mẹ đẻ cần được nhà chồng phê chuẩn.
Có cách nói:
"Khóc gả xuất phát từ xưa khi phụ nữ không thế có được tự do trong hôn nhân, nên họ dùng tiếng ca khi khóc gả đế lên án chế độ hôn nhân thời cổ không công bằng."
Ôn Lan nghẹn ngào, Ôn Ninh cũng cảm thấy trên cánh tay ôm lấy cổ hắn của mình có thứ gì đó ươn ướt ấm áp rơi xuống.
“Bây giờ ca ca đã hiểu, Đại ca sẽ cống hiến hết mình cho công vụ, làm quan thật tốt, sau này trở thành quan lớn, làm chỗ dựa cho muội ..."
Ôn Lan nghẹn ngào nức nở, Ôn Ninh cũng không nhịn được nữa, nước mắt lã chã tuôn rơi.
Nàng biết là giả, nhưng bọn họ không biết.
Nàng sống nhiều thêm một đời, nhưng trong mắt họ, đây là lần đầu tiên nàng xuất giá, cũng là lần đầu tiên bước ra khỏi Ôn Phủ đã chăm sóc che chở nàng suốt bao nhiêu năm.
Họ yêu thương nàng bao nhiêu, hôm nay hạnh phúc bao nhiêu, thì cũng lo lắng bấy nhiêu.
Ôn Ninh chỉ cảm thấy kiếp trước mình gả cho Thẩm Tấn cũng chưa từng khóc nhiều như bây giờ.
Lúc đó nàng rất hạnh phúc, Ôn gia và Thẩm gia đã có giao tình mấy chục năm, cho dù là Ôn Đình Xuân hay hai vị ca ca, đều không lo lắng nhiều như hôm nay.
Bọn họ cũng giống như nàng, chưa từng ngờ được, Thẩm gia lại là một hố lửa khiến con người ta vạn kiếp bất phục.
Tất cả là do Bùi Hữu.
Không nghĩ ra được ý tưởng gì hay ho, cứ một hai nhất định phải thành thân giả!
Làm hại cha khóc, Đại ca khóc, nàng cũng khóc theo.
Nàng vẫn luôn đội khăn voan nên không nhìn thấy Ôn Kỳ, không biết với tính tình kia của hắn, liệu có trốn vào trong góc khóc thầm không.
Phải đến khi đội ngũ đón dâu khua chiêng gõ trống đi vòng quanh phố Trường An lần thứ ba, nước mắt của Ôn Ninh mới ngừng rơi.
Như Ôn Lan đã nói, nếu đời này Bùi Hữu còn dám ức hiếp nàng, nàng sẽ không bao giờ tha cho hắn!
Thế nên, khi chiếc kiệu dừng lại giữa tiếng ồn ào, Hỉ Nương hát liên tiếp mấy lời chúc mừng trước kiệu hoa của nàng, sau đó một bàn tay trắng trẻo vén rèm kiệu lên, muốn dìu nàng xuống kiệu, cũng không biết là do nghĩ đến bản thân bị trói tay trói chân trong giấc mộng mấy ngày trước, hay vẫn là nghĩ đến những giọt nước mắt mới rơi vừa rồi, lúc Ôn Ninh cúi đầu, nhìn thấy đôi ủng có thêu chữ Phúc màu đỏ phía dưới, liền không chút do dự giẫm lên.
Còn dùng sức ấn mạnh một cái.
—
Một gả một cưới, một bên là gả con gái, một bên là cưới tân nương, đến cùng vẫn có sự khác biệt.
Hôm nay Bùi Hữu mặc một bộ hỉ phục màu đỏ.
Nếu nói ngày thường trông hắn lạnh lùng xa cách, xuất trần giống như thần tiên chỉ có thể nhìn không thể chạm tới, thì hôm nay lại giống như yêu nghiệt bị nhiễm tục niệm phàm trần.
Diễm lệ đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Hắn cưỡi ngựa, dẫn đầu đội ngũ đón dâu, đi vòng quanh kinh thành ba lần theo nghi thức, nhưng cũng không cảm thấy buồn chán chút nào, chỉ không ngừng nghĩ đến cảnh tượng trong mơ.
Cũng đón dâu, cũng chiêng trống đốt pháo vang trời.
Nhưng đội đón dâu đã khác, kiệu hoa cũng khác, mặc dù tân nương bên trong có lẽ cũng khác, nhưng hắn không còn là quần chúng nữa.
Nghĩ đến đây, trong lòng lại cảm thấy có chút vui mừng.
Mặc kệ nhân quả là gì, cũng không cần biết lý do tại sao hắn lại nhất quyết muốn cưới Ôn Ninh, nhưng có thể khiến hắn hạnh phúc thỏa mãn, vậy là đủ rồi.
Rêu rao hơn một canh giờ, kiệu hoa mới dừng lại trước phủ Quốc Công.
Vừa rồi đi diễu hành hết vòng này tới vòng khác quanh phố Trường An, Bùi Hữu không thấy chán, nhưng bây giờ người đã ở ngay trước mặt, còn phải nghe những lời chúc mừng không ngớt của Hỉ Nương, đúng là ồn ào thật sự.
Bùi Hữu liếc mắt nhìn qua, Hỉ Nương giật mình, lời chúc mừng lập tức trở nên vắn tắt, ngắn gọn hết sức có thể.
“Tân lang đón tân nương ra khỏi kiệu!"
Bùi Hữu vén rèm kiệu lên, đập vào mắt là một màu đỏ chói, một bàn mảnh khảnh tinh tế vươn ra đặt lên cánh tay hắn, hắn đang cảm trong lòng mềm nhũn tựa như lòng bàn tay đang vịn vào mình, thì bỗng nhiên dưới chân đau nhói một trận.
Chỉ sợ tiểu cô nương này đã dùng toàn bộ sức lực của bản thân để giẫm lên, còn liều mạng di mạnh một cái.
Ôn Ninh vẫn cảm thấy sức mình chưa đủ mạnh vì chưa ăn gì, đang định dùng lực thêm chút nữa thì thân thể bỗng nhẹ bẫng, bị người ta ôm ngang lên.
Hiển nhiên, động thái này của tân lang nằm ngoài dự đoán của rất cả mọi người, xung quanh lập tức có rất nhiều tiếng ồn ào.
Dù đội khăn voan, nhưng Ôn Ninh vẫn nóng bừng mặt: “Ngài thả ta xuống!”
“Ta thấy hình như phu nhân đi đứng không tiện, ngay cả đường dưới chân cũng bước sai, nên đành phải miễn cưỡng giúp phu nhân.” Giọng nói của Bùi Hữu từ lồng ngực truyền đến, đều đều, không phân biệt được vui hay giận.
Ôn Ninh lập tức có chút hối hận, vừa rồi quá bốc đồng, chẳng lẽ hắn…
Định trừ bạc của nàng?
“Ta…” Tuy rằng xung quanh ầm ĩ, nhưng hai người sát lại rất gần, nên dù giọng Ôn Ninh có nhỏ đến đâu cũng có thể nghe thấy: “Ta đội khăn voan, nên không nhìn thấy…"
“Phải không?"
Bùi Hữu cười nhẹ một tiếng, Ôn Ninh gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ hơi nhướng mày lên của hắn lúc này.
“Thật.” Ôn Ninh vô cùng chân thành nói: “Nếu ngài thả ta xuống, ta nhất định sẽ phối hợp thật tốt với ngài, chứ bế kiểu này… còn… còn ra thể thống gì nữa…”
Bùi Hữu lại cười khẽ: "Phu nhân yên tâm, cho dù nàng có muốn bảo vi phu ôm vào trong, vi phu cũng chỉ sợ mình có tâm nhưng không còn sức.”
“Người không đến nửa lạng thịt, mà cũng nặng gớm.”
Ôn Ninh: "! ! !"
Sao cái miệng này của hắn, không đầu độc chết hắn đi?!
Quả nhiên Ôn Ninh bị đặt xuống, trước cái nhìn chăm chú của đám đông, nàng cũng không làm ra hành động khác người gì nữa, đầu đội mũ phượng, ưỡn thẳng sống lưng, bày ra tư thế tiêu chuẩn.
Đèn đuốc rực rỡ, khói nhẹ lượn lờ, sảnh đường kín khách.
Sợi tơ đỏ dẫn lối người có duyên.
“Nhất bái thiên địa.”
“Nhị bái cao đường.”
“Phu thê giao bái.”
Ôn Ninh không biết có phải do mình hơi mệt hay không, mà nàng cảm thấy mỗi âm thanh đều đinh tai nhức óc, như muốn khắc vào trong xương, khiến nàng không thể lơ là.
Nhưng trong mấy giây ngắn ngủi này, trong đâu nàng lại xẹt qua rất nhiều hình ảnh bái đường.
Nàng cùng Thẩm Tấn.
Nàng với Bùi Hữu kiếp trước.
Nó khiến nàng rơi vào trạng thái hôn mê, không biết đâu là thật đâu là giả, giống như rơi vào ảo ảnh.
Cho đến khi một giọng nói vang dội kiên định vang lên phá vỡ ảo giác, tay nàng cũng đột nhiên bị một bàn tay hơi lạnh nắm lấy.
“Lễ — — thành — —!”