Biên tập: Hà Thu
Bùi Hữu mở mắt.
Trong thư phòng rất ấm áp, thậm chí còn có phần hơi nóng. Hương trong lư hương còn chưa đốt hết, rải rác vài sợi khói xanh bốc lên. Cuốn sách hắn vốn muốn xem được đặt ngay ngắn chỉnh tề trên thư án, ngoài ra còn có một bức tranh chưa hoàn thành.
Điện Thanh Huy vốn được Bùi Hữu đặc biệt lựa chọn, nằm ở một góc khá hẻo lánh của phủ Quốc Công. Hắn không giữ lại nhiều hạ nhân, nên ban đêm rất yên tĩnh.
Không biết lúc này là mấy giờ, có vẻ vô cùng yên tĩnh.
Hắn ngồi dậy, đi đến góc phòng, đẩy một cánh cửa sổ ra, làn gió mát ùa vào, khiến đầu óc hắn lập tức tỉnh táo hơn rất nhiều.
Lại nằm mơ.
Kể từ lần đầu tiên vào đêm ngày hai mươi lăm tháng ba đó, hắn vẫn liên tục mơ thấy một số giấc mộng nối tiếp nhau trong suốt nửa năm qua. Những giấc mộng này nửa thật nửa giả, lần nào cũng đều như thể hắn đã tự mình trải qua. Hắn đã từ do dự hoang mang lúc đầu, cho tới bây giờ thản nhiên tiếp nhận.
Thế giới rộng lớn như vậy, luôn có một số chuyện không thể nói rõ, cũng thể giải thích rõ ràng được.
Có lẽ ở một nơi nào đó thật sự có một "hắn" khác, đã từng trải qua hoặc thậm chí đang đối mặt với mọi thứ trong giấc mơ của hắn.
Thậm chí hắn còn bắt đầu lợi dụng những cảnh trong mộng kia, sau khi phát hiện một số chuyện trong giấc mơ còn ăn khớp với thực tế.
Ví dụ như mảnh vải dệt không dễ bị người khác chú ý kia.
Trận lửa lớn trong giấc mơ lúc trước, thực sự đã cướp đi sinh mạng của vợ chồng Vương Thị và Vương Cần Sinh. Mặc dù bản thân trong giấc mơ không phát hiện ra điều gì kỳ lạ vào ngày xảy ra sự việc, nhưng sau khi nghĩ lại, hắn vẫn không nuốn chấp nhận. Trải qua nhiều lần điều tra, thật sự khiến hắn tìm ra một số dấu vết đốt phá. Trong giấc mơ, hắn càng thêm nóng lòng muốn biết rõ ràng rốt cuộc ai là kẻ phóng hỏa hành hung, không bao lâu còn trực tiếp phanh phui làm rõ sự việc với Trưởng công chúa. Hai người bọn họ cũng vì chuyện này mà suýt nữa xảy ra cãi vã một trận to. Tuy về sau đã sớm hoà giải, nhưng giữa hai mẹ con vẫn xảy ra rạn nứt.
Mà trước đó hắn dẫn theo Đồ Bạch quay về Vương Trạch để tìm mảnh vải kia, chính là bởi vì bản thân trong giấc mơ cách một khoảng thời gian lại trở về nhà tưởng niệm cha mẹ. Trong một lần vô ý mở cửa sổ, liền phát hiện ra mảnh vải.
Sau khi tỉnh dậy từ giấc mơ kia, hắn liền lập tức cùng Đồ Bạch đến Vương Trạch, vậy mà thật sự tìm được mảnh vải giống y như đúc.
Chỉ là mảnh vải này không phải ở dưới góc cửa sổ phòng Vương Cần Sinh, mà ở dưới góc cửa sổ phòng Vương Thị.
Rõ ràng là bởi vì địa điểm phóng hỏa trong mộng là phòng Vương Cần Sinh, trong khi địa điểm phóng hỏa thực tế lại là nơi ở của vợ chồng Vương Thị.
Như vậy xem ra, sự khác biệt giữa giấc mơ và thực tế, thực sự dựa trên quy luật.
Giấc mơ đầu tiên của hắn, là Vương Cần Sinh bị đánh gãy cả hai chân.
Vì Vương Cần Sinh bị gãy chân nên đương nhiên không thể đưa hắn về Quốc Công Phủ, vậy nên hung thủ mới chọn địa điểm phóng hỏa trong phòng một người bị hạn chế khả năng vận động là y.
Như thế, thậm chí có thể suy ra đối phương thực sự có hiểu biết nhất định về vợ chồng Vương Thị và Vương Cần Sinh. Nếu không thì làm sao có thể kết luận phòng Vương Cần Sinh xảy ra hỏa hoạn, hai vợ chồng họ sẽ không bỏ rơi hắn mà chạy trước?
Mà hiện thực, Vương Cần Sinh đã đi theo hắn trở về phủ Quốc Công, nên nơi hung thủ chọn để phóng hỏa, tất nhiên là phòng ngủ của vợ chồng Vương Thị, vậy nên mảnh vải sót lại kia, mới xuất hiện dưới góc cửa sổ phòng ngủ của vợ chồng họ.
Chính sự mạch lạc và ăn khớp trước sau này, khiến hắn tin rằng cảnh trong mộng có thể không chỉ là mơ.
Chỉ là những giấc mơ này bình thường chỉ xảy ra một lần, cảnh tượng trong giấc mơ cũng rõ ràng như tự mình trải nghiệm, chỉ có giấc mơ vừa rồi...
Lần đầu tiên hắn mơ thấy giấc mơ đó là vào khoảng ba tháng trước, cũng đúng với thời gian trong mơ, tháng chín năm Gia Hòa thứ mười bốn. Sau khi chiêm bao tỉnh dậy, hắn nhớ mình đã dẫn Cố Phi đến tiệm thuốc Nhân Hòa, cũng nhớ mình đã nhìn thấy ai đó trước cửa tiệm thuốc.
Nhưng rốt cuộc là ai, bọn họ đã nói gì, làm gì, thì lại không tài nào nhớ ra nổi.
Giấc mơ này cứ lặp đi lặp lại nhiều lần.
Nhưng cho dù mơ bao nhiêu lần, thì sau khi tỉnh dậy vẫn không thể nhớ được phần còn lại.
Hắn mơ hồ đoán được, có lẽ mình đã tìm thấy tiểu cô nương kia. Sau giấc mơ đầu tiên, hắn liền dẫn Cố Phi đến tiệm thuốc Nhân Hoà.
Nhưng đến đó liên tiếp mấy ngày, vẫn không thu hoạch được gì.
Về sau hắn dứt khoát vẽ một bức chân dung của nàng khi còn bé, nhờ Cố Phi tới tiệm thuốc Nhân Hòa canh chừng.
Nháy mắt đã ba tháng trôi qua mà vẫn không có tin tức gì.
Bùi Hữu đóng cửa sổ lại, không khí trong thư phòng liền thoáng đãng hơn rất nhiều.
Hắn ngồi trở lại trước án thư, liếc nhìn bức tranh vẽ tuyết còn đang dang dở một lát rồi cất nó đi, sau đó giơ tay lấy cuốn sách bên cạnh lên đọc, chưa được chốc lát đã lại tiện tay ném sang một bên.
Giấc mơ vừa rồi lại hiện lên trong đầu.
Hắn không biết rốt cuộc là mình đã gặp ai, cũng không nhớ rõ về sau xảy ra chuyện gì, nhưng cảm giác lúc đó rõ ràng là thật.
Nếu thật sự là tiểu cô nương kia, lúc trước hắn đi tìm nàng, cùng lắm cũng chỉ vì một lời hứa hẹn khi còn nhỏ, lo nàng thật sự sẽ bị ép gả cho người ta làm tiểu thiếp. Nhưng cuộc gặp gỡ trong mộng kia——
Bùi Hữu cười nhạt một tiếng.
Bản thân hắn trong mộng, có lẽ đã yêu tiểu cô nương đó ngay từ cái nhìn đầu tiên.
—
Vừa qua Giờ Hợi*, đèn dẫn đường của phủ Quốc Công lại sáng lên, ngoài cửa có tiếng huyên náo, tiếng xe ngựa, tiếng người, ồn ào một lúc lâu mới dần dần lắng xuống.
*Đầu giờ Hợi: Từ 21h00 đến 21h40. · Giữa giờ Hợi: Từ 21h40 đến 22h20. · Cuối giờ Hợi: Từ 22h20 đến 23h00.
Khác với Thế Tử gia thích yên tĩnh, Đại công tử trước đây của phủ Quốc Công, cũng chính là Nhị công tử Bùi Thiệu bây giờ, là người cực kỳ chú trọng lễ nghi, cho dù ra là ra ngoài hay trở về nhà, khí thế của "phủ Quốc Công" đều phải được phô ra trọn vẹn.
Sau một hồi náo loạn, cửa lớn một lần nữa đóng lại, Bùi Thiệu trở về viện Đinh Thuỷ của mình giữa một đám người vây quanh.
So với điện Thanh Huy, viện Đinh Thuỷ từ trong ra ngoài đều xa hoa hơn rất nhiều. Thế nhưng sau khi Bùi Hữu trở về, hắn không thích có nhiều người trong viện, Bùi Quốc Công liền nói bóng gió hai câu, quản gia cũng ngầm hiểu mà cắt giảm một nửa nhân khẩu của viện Đinh Thuỷ.
Bùi Thiệu vừa bước vào viện, liền lấy lý do đèn đuốc không đủ sáng rồi phát hỏa, nhưng thực ra là đang nhớ đến lúc trước gã về muộn, có lần nào mà không đèn đuốc sáng trưng, nô tài chờ đầy sân chứ?
Sau khi vào phòng, người hầu tùy thân Đinh Quế vội vàng bưng trà cho gã: "Gia bớt giận, ngày mai nô sẽ bán hết những kẻ ngu dốt đó đi, tránh làm bẩn mắt gia!"
Bùi Thiệu nhận trà, nhưng trong lòng vẫn tức không chịu nổi, ném chén trà đi: "Chó má!"
Cũng không biết đến cùng là đang mắng ai.
Nhưng trong lòng Đinh Quế lại hiểu rõ.
Trước khi vị ở điện Thanh Huy kia trở về, toàn bộ phủ Quốc Công chỉ có một vị công tử thành niên là Bùi Thiệu. Mặc dù là con của vợ lẽ, nhưng vẫn chiếm giữ vị trí "con trưởng". Trưởng công chúa lại lễ phật nhiều năm, không hỏi đến chuyện gia đình, nên rất cả mọi người trong phủ đều coi gã như Đại công tử thật sự mà cung phụng.
Qua một năm nữa, Bùi Thiệu sẽ tròn hai mươi, chuẩn bị làm lễ gia quan*. Vốn dĩ tước hiệu Thế Tử kia chắc chắn sẽ là của gã không thể nghi ngờ, nhưng cuối cùng...
*Gia quan 加冠: chỉ con trai 20 tuổi. Thời cổ con trai đến 20 tuổi làm lễ gia quan (đội mũ) biểu thị đã thành niên.
Chỉ còn cách một bước mà thôi.
Bùi Hữu vừa về, chữ "đích" không còn là của gã, chữ "trưởng" cũng không cánh mà bay. Danh hiệu Thế Tử kia, càng không phải là thứ gã có thể nghĩ đến.
Phủ Quốc Công toàn người tinh ranh, ai mới là huyết mạch chính thống, ai mới là chủ tử tương lai của phủ Quốc Công, bọn họ đều rõ rành rành.
Các hạng đãi ngộ của Bùi Thiệu đương nhiên cũng vì thế mà giảm sút.
"Thanh cao, đạm bạc cái chó gì! Ta thấy là hắn đã quen sống cảnh bần hàn nghèo khổ, không sống nổi cuộc sống giàu sang phú quý thì có!" Bùi Thiệu tức giận nghiến răng nói.
"Ôi gia của ta ơi, mấy lời này chúng ta đóng cửa vào rồi hãy nói." Đinh Quế vội vàng đi đóng cửa sổ trong phòng lại: "Nhỡ không may để cho mấy người lắm mồm truyền ra ngoài, lại làm ảnh hưởng đến tình cảm huynh đệ của ngài và Thế Tử gia."
Bùi Thiệu nheo mắt: "Cẩu nô tài, ngươi cũng đứng về phía hắn?"
Đinh Quế lại bưng cho Bùi Thiệu một chén trà nữa: "Gia, bây giờ Thế Tử đang được mọi người chú ý, Trưởng công chúa vui mừng, Bệ hạ cũng vui vẻ, hà tất phải đi tìm xúi quẩy vào thời điểm này? Qua hai năm, không còn gì mới mẻ, tất cũng bị lạnh nhạt thôi. Vì suy cho cùng hắn cũng chẳng được lòng người bằng gia."
Bùi Thiệu cười lạnh một tiếng: "Bệ hạ đúng là rất vui, còn vội vàng muốn gả Công chúa Chiêu Hòa cho hắn nữa kìa."
"Chuyện tốt gì hắn cũng hưởng hết, dựa vào cái gì?" Bùi Thiệu nhấp một ngụm trà, dịu giọng nói nhỏ: "Vừa rồi ngươi có chắc là không ai nhìn thấy không?"
"Lúc đó trên cầu tối đen như mực, lại có nhiều người, nên tiểu nhân đẩy xong liền đi luôn. Gia yên tâm, chắc chắn không có ai nhìn thấy đâu." Đinh Quế hạ giọng, nghiêng người tiến lại gần Bùi Thiệu nói.
Bùi Thiệu hừ lạnh.
Rốt cuộc Bùi Hữu muốn lấy công chúa? Hay là muốn cưới đích nữ nhà Triệu Thượng Thư kia?
Cho dù là ai thì gã cũng nhất quyết không để cho tên đó được toại nguyện.
Không phải tên đó chán ghét cô nương Ôn gia cứ bám lấy không buông sao? Vậy thì gã càng muốn buộc hai người họ lại một chỗ!
Tối nay gã vốn định bảo Đinh Quế để mắt tới cô nương Ôn gia, lúc nào thấy thời cơ thích hợp thì lập tức ra tay, tốt nhất là khiến hai bọn họ xấu hổ không xuống đài được. Ai ngờ thật sự sẽ có một cơ hội tốt như vậy.
Lúc xảy ra chuyện Đinh Quế vừa hay ở ngay phía sau cô nương Ôn gia, nhanh tay lẹ mắt đẩy nàng một cái.
Nếu như việc này thành công, tương lai phải tìm Ôn Đình Xuân đòi ly rượu mừng mới được.
Cuối cùng Bùi Thiệu cũng nở một nụ cười hài lòng, vừa vắt chéo chân vừa vuốt cằm.
"Nhưng cô nương Ôn gia kia, sau khi xảy ra chuyện lại tự mình trở về phủ, cũng không biết đến cùng có phải Thế Tử cứu nàng hay không... Theo lời đồn về tính tình của nàng, nếu thật sự là Thế Tử cứu nàng, há lại không mượn cơ hội bám chặt Thế Tử không bỏ? Làm sao có thể tuyệt vọng rời đi như thế?" Đinh Quế lại hỏi.
"Nữ tử Triệu gia là Thẩm Tấn cứu lên. Còn Đại ca bần hàn của ta và nữ nhân Ôn gia cùng nhau rơi xuống nước lại không thấy tăm hơi. Nói hai người bọn họ không ở chung một chỗ, ngươi có tin không?"
"Nhưng nếu bọn họ cùng thống nhất không công khai ra ngoài..."
"Việc này chẳng phải quá dễ dàng sao?"
Bùi Thiệu nhướng mày, ngoắc tay ra hiệu cho Đinh Quế lại gần, rồi thì thầm vào tai hắn.