Biên tập: Hà Thu
Ôn Ninh nhất thời có chút hoảng hốt.
Trong đầu nàng hiện tại chỉ nghĩ đến Ôn Đình Xuân, cùng bữa tiệc tẩy trần đang cử hành trong cung, đột nhiên nghe thấy "Công chúa Chiêu Hòa", vẻ mặt lập tức mờ mịt.
Nhưng nàng vẫn còn nhớ rõ nếu muốn vào cung thì cách ăn mặc của nàng bây giờ cực kỳ không phù hợp, đang định hành lễ nói đi vào thay bộ y phục khác, công công kia lại ngăn cản.
"Công chúa nói, chỉ mời cô nương vào cung tâm sự chuyện gia đình thôi, bây giờ cũng khá muộn rồi, cô nương không cần hao tâm tổn trí ăn mặc trang điểm."
Sau đó khom người mời Ôn Ninh lên xe ngựa.
Tần quản gia thấy vậy, xoay người định đi gọi Lăng Lan theo cùng.
Vị công công kia hiển nhiên rất am hiểu việc nhìn mặt nói chuyện, vừa liếc mắt đã biết ông ấy định làm gì, liền nói: "Công chúa chỉ mời một mình Ôn cô nương thôi, xin quý phủ yên tâm, nhà chúng ta chắc chắn sẽ chăm sóc cô nương thỏa đáng, rồi trả nguyên vẹn về cho quý phủ."
Ôn Ninh quay đầu nhìn Ôn Phủ một chút, gật đầu với Tần quản gia rồi lên xe ngựa.
Bối rối ban đầu qua đi, lúc này Ôn Ninh đã hiểu tại sao Công chúa Chiêu Hòa lại tìm đến mình.
Bởi vì đời trước, nàng ấy cũng tới tìm nàng.
Đại khái là vì Bùi Hữu.
Ôn Ninh ngồi trên xe ngựa, tạm thời gác lại lo lắng về Ôn Đình Xuân, tập trung vào Công chúa Chiêu Hòa.
Đời trước Công chúa Chiêu Hòa đến tìm nàng, là vào một năm sau. Bữa tiệc đêm Trung thu, Gia Hòa Đế cố ý tứ hôn cho Bùi Hữu với nàng ấy, nhưng Bùi Hữu nhã nhặn từ chối trên triều, khiến Gia Hòa Đế trước giờ vẫn luôn ưu ái hắn suýt nữa định trị tội hắn.
Vài tháng sau, khi mọi chuyện đã êm ả, một ngày nọ, Công chúa Chiêu Hòa đột nhiên đến tìm nàng.
Không giống như hôm nay gọi nàng vào cung, mà là tự mình tìm tới viện tử của nàng.
Đó là lần đầu tiên nàng gặp công chúa Chiêu Hòa, người đã hơn hai mươi tuổi nhưng dáng vẻ vẫn giống như thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi, mặc cung trang phức tạp cầu kỳ, toát lên vẻ sang trọng quý phái.
Nàng ấy ngồi xuống nghiêng đầu nhìn nàng: "Ngươi chính là nữ tử mà Bùi Hữu ái mộ?"
Khi đó nàng đã đối phó với Triệu Tích Chỉ mấy lần, biết ánh mắt của người điêu ngoa ngang ngược khi nhìn thấy tình địch của mình sẽ như thế nào, lại nhìn công chúa Chiêu Hòa, liền biết trong mắt nàng ấy không hề có sự ghen ghét, chủ yếu chỉ có tò mò.
Kiếp trước, mối hôn sự do Gia Hòa Đế ban cho không thành, cuối cùng không ai nhắc đến nữa, Công chúa Chiêu Hòa cũng không dây dưa gì thêm.
Sau này nàng có gặp lại nàng ấy thêm hai lần, nhưng lúc đó là với thân phận "Bùi phu nhân".
Ôn Ninh ngẫm nghĩ, lúc này đời trước nàng ấy với Bùi Hữu còn chưa tiếp xúc nhiều, nên đương nhiên Công chúa Chiêu Hòa không tìm tới nàng làm gì.
Nhưng kiếp này Bùi Hữu chưa từng gặp Tiểu Nhã, trong bữa tiệc năm mới lần trước, rõ ràng nàng nhìn thấy hắn cùng Công chúa Chiêu Hòa gặp riêng nhau, đêm đó ở trong sơn động, hắn còn uy hiếp dọa cưới nàng về làm tiểu thiếp, đợi Công Chúa Chiêu Hoà vào phủ sẽ đuổi nàng ra khỏi phủ nữa mà.
Cũng không biết đời này rốt cuộc Bùi Hữu cùng Công chúa Chiêu Hòa có gì hay không.
Rồi tại sao Công chúa Chiêu Hòa lại cho mời nữ tử "ái mộ Bùi Hữu" là nàng vào cung?
Vị công công đến truyền lời kia tự xưng mình họ Lý, khi xe ngựa tới cửa cung, ông ta lại dẫn Ôn Ninh ngồi lên kiệu liễn trong cung.
Lúc đến ngoài điện Thanh Nghi, Ôn Ninh có thể mơ hồ nghe được âm thanh sáo trúc từ bên trong truyền ra.
Từ trước tới nay Điện Thanh Nghi luôn được dùng để chiêu đãi khách ngoại bang, tiệc tẩy trần của vị Vương Tử Lưu Cầu kia, chắc là được cử hành trong đó.
Nhưng kiệu liễn không dừng lại giây nào, tiếp tục khiêng Ôn Ninh tiến về phía trước. Chẳng bao lâu, đã đến trước cửa một cung điện khác. Ôn Ninh ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên tấm bảng mạ vàng có ba chữ "Cung Triều Lộ".
—
Trong Điện Thanh Nghi tràn ngập những tiếng đàn sáo, ca nhạc nhảy múa không ngừng.
Đúng như Ôn Ninh dự đoán, tiệc đón gió tẩy trần cho Vương Tử Lưu Cầu quả nhiên tổ chức tại đây.
Lúc này yến tiệc đã đến hồi cao trào, mọi người vừa nâng ly cạn chén vừa ăn uống linh đình, tiếng cười nói vang lên không ngớt. Gia Hòa Đế tươi cười vui vẻ lắng nghe vị Vương Tử kia kể chút chuyện thú vị về Lưu Cầu. Mặc dù có một số chuyện khá tế nhị, nhưng sắc mặt Gia Hoà Đế vẫn như thường.
Đám đại thần bên dưới mặc dù cũng cười theo, nhưng trong mắt đều tràn ngập sự khinh bỉ xem thường.
Lưu Cầu này, quả nhiên là một đất nước nhỏ. Mang tiếng là một Hoàng tử, mà phong thái còn không bằng một công tử xuất thân từ gia đình giàu có bên nước bọn hắn.
Đã thế còn không hiểu lễ nghi, không biết xấu hổ đến mức ngang nhiên mang theo một nữ tử thanh lâu vào cung hầu hạ trái phải nữa.
Cũng may Bệ hạ của bọn hắn nhân từ nên mới tha thứ cho hành vi sai trái của hắn ta, còn có kiên nhẫn nghe hắn ta kể mấy chuyện lông gà vỏ tỏi vặt vãnh.
Nhưng khinh thường thì khinh thường, Đại Dận vẫn không thể đánh mất phong thái của nước lớn được, dù sao cũng là khách từ phương xa đến, vẫn có rất nhiều quan lại nâng cốc mời Vương Tử.
Trong yến tiệc náo nhiệt, chỉ có một góc khá vắng vẻ.
Chức vụ của Bùi Hữu không cao, nhưng phủ Quốc Công chỉ có một mình hắn đại diện tham dự, nên hắn ngồi ở chỗ dành cho Bùi Quốc Công.
Ngay ở ghế đầu tiên của hàng thứ nhất.
Theo lý mà nói, ngồi ở vị trí này, sẽ có nhiều người đến nâng ly nịnh bợ. Nhưng sau khi Bùi Hữu được thăng chức, tác phong làm việc rất độc đoán, nhóm công tử trẻ tuổi thấy hắn ngay cả bậc cha chú của mình cũng dám tố cáo, làm sao dám đến xưng huynh gọi đệ với hắn nữa? Nếu chẳng may mắc sai lầm nhỏ nhặt gì đó bị hắn tố cáo lên triều đình thì đúng là thảm.
Còn về phần quan viên lớn tuổi hơn chút lại nghĩ, danh tiếng của vị Thế Tử gia này đang ở thời kỳ đỉnh cao, người lại còn trẻ, đang ở độ tuổi không biết trời cao đất rộng là gì, ngay cả quan trên của chính mình cũng dám tố cáo, bọn họ vẫn nên hạn chế lảng vảng trước mặt hắn thì hơn.
Cho nên khi yến tiệc đã diễn ra quá nửa, Bùi Hữu vẫn ngồi tại chỗ uống rượu một mình, không có người nào đến bắt chuyện.
Trong hoàng cung không được mang theo đao kiếm, cũng không có ai dám ngang nhiên dẫn theo thị vệ, nên tối nay là Vương Cần Sinh đi cùng Bùi Hữu.
Nhưng hắn không cảm thấy công tử nhà mình bị lạnh nhạt, uống ít rượu một chút cũng tốt, các tùy thần đi theo Vương Tử Lưu Cầu hiển nhiên đã có chuẩn bị trước, tửu lượng của ai cũng tốt. Hắn nhìn mấy vị đại thần đều bị chuốc say đến choáng váng, còn phải nhờ người đỡ người đỡ vào trong nghỉ ngơi cho tỉnh rượu.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy công tử nhà mình tối nay có gì đó không ổn, giống như đang rất hứng thú nhìn chằm chằm vào...
Là vị Vương Tử Lưu Cầu kia, hay là nữ tử xinh đẹp kiều diễn bên cạnh Vương Tử?
Thì ra... Công tử nhà hắn thích kiểu như vậy?
Dù đang là giữa mùa đông, nhưng Vương Cần Sinh vẫn thấy nữ tử kia mặc áo có đường viền cổ khoét sâu đến tận ngực, phần ngực trắng bóng lộ ra ngoài khiến người khác nhìn vào xấu hổ đỏ mặt đến mang tai.
"Công tử." Vương Cần Sinh đỏ mặt tiến lên một bước, che khuất tầm mắt của Bùi Hữu: "Hay là chúng ta ra ngoài đi dạo một chút?"
Vừa nhìn đã biết không phải nữ tử đứng đắn gì, tốt nhất không nên nhìn thì hơn!
Nữ quyến cách vách đều đã giải tán ra ngoài hậu hoa viên đi dạo hết rồi, muốn nhìn thì ra ngoài tìm một tiểu thư khuê các đứng đắn mà nhìn!
Nhưng Bùi Hữu lại vươn tay trực tiếp đẩy hắn ra, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía nữ tử kiều diễm kia: "Ngươi ra cửa cung chờ ta."
"Công tử!" Vương Cần Sinh bất đắc dĩ khẽ gọi.
Ánh mắt Bùi Hữu rơi vào trên mặt hắn: "Cần Sinh, ngươi vẫn còn nhớ ta là công tử sao?"
Giọng điệu lạnh lùng, rõ ràng là không hài lòng.
Vương Cần Sinh dạ thưa cúi đầu, tránh sang một bên.
"Đi." Bùi Hữu xua tay nói: "Đi chuẩn bị xe ngựa đi."
Vương Cần Sinh không còn cách nào khác, quay đầu nhìn nữ tử đang dán sát trong ngực Vương Tử Lưu Cầu trước ánh mắt của bao người một cái, dậm chân rời đi.
Vương Cần Sinh rời đi, ánh mắt Bùi Hữu vẫn không ngừng nhìn về phía người bên cạnh Vương Tử Lưu Cầu.
Đúng là thú vị.
Hắn sai Đồ Bạch đi điều tra, nhưng không tra được gì, không ngờ hôm nay lại nhìn thấy Anh Dao trong cung.
Vị Nghi Vương Tử đến thăm Đại Dận này, lúc ở Lưu Cầu nổi tiếng là người hoang đường ngang ngược, cũng bởi vậy nên không được Quốc Quân Lưu Cầu yêu mến.
Ngày đầu tiên đến kinh thành, y đã tới Thiên Hương Các, Anh Dao đứng đầu Thiên Hương Các, y tìm tới nàng ta cũng không có gì kỳ lạ, thậm chí y ngang nhiên đưa nàng ta vào cung, cũng không có gì kỳ lạ.
Kỳ lạ chính là Anh Dao kia.
Anh Dao tự mình mang theo một vò rượu đến, từ lúc bắt đầu buổi tiệc đến giờ, Nghi Vương Tử chỉ uống rượu trong vò của nàng ta.
Nàng ta hoặc ngăn hoặc cản, giống như kiên quyết không cho y uống một giọt rượu nào trong hoàng cung.
Nhưng cách tính toán này có chút sơ suất.
Đêm nay hứng thú uống rượu lên cao, Nghi Vương Tử ôm mỹ nhân trong tay, càng uống càng hưng phấn, một vò rượu kia của Anh Dao, hình như đã cạn tới đáy.
Bùi Hữu cầm ly rượu, cất bước đi về phía Nghi Vương Tử.
—
Ôn Ninh hơi có chút câu nệ ngồi chờ trên ghế trong chính điện cung Triều Lộ.
Cho dù là đời trước, lúc nàng vào cung cũng chỉ tham gia yến hội, chứ chưa bao giờ thực sự đặt chân vào cung điện nơi Hoàng gia sinh sống.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy nơi vàng son lộng lẫy này, nàng đã vô cùng kinh ngạc, đồng thời khó tránh khỏi rụt rè.
"Cô nương mời vào bên trong."
Chỉ chốc lát sau, một vị ma ma dẫn nàng vào bên trong điện.
Cung Triều Lộ được ban cho Công chúa Chiêu Hòa từ lúc nàng ấy mới sinh ra, chính điện nguy nga tráng lệ, trong điện cũng không kém bao nhiêu.
Tên đầy đủ của Công chúa Chiêu Hòa là Sở Minh Nguyệt. Tương truyền, vào đêm nàng ấy sinh ra, Gia Hòa Đế đang thân chinh bên ngoài, Hoàng hậu nương nương sinh con một mình, chỉ có một vầng trăng sáng làm bạn.
Còn Gia Hòa Đế thì ở phương bắc xa xôi, đêm đó cũng nhìn lên vầng trăng sáng mà nhớ Hoàng Hậu cùng đứa con chưa ra đời. Về sau hồi cung, liền ban cho Công chúa tước hiệu là "Chiêu Hòa", lấy tên là "Minh Nguyệt."
Ôn Ninh vừa bước vào đã thấy Công chúa Chiêu Hòa để chân trần trên nhuyễn tháp, đang đùa nghịch cành hoa đào trên bàn, nhìn thấy Ôn Ninh đi vào, mặt mày khẽ cong lên: "Nào, ngươi tới đây ngồi đi."
Ôn Ninh đang định hành lễ, nàng ấy lại nói: "Đừng đa lễ, mau tới đây."
Ôn Ninh dành phải vội vàng nhún người, cất bước đi qua.
Dáng vẻ của Công chúa Chiêu Hòa cũng không khác mấy so với lần đầu gặp ở kiếp trước, chỉ là ánh mắt của nàng ấy không phải tò mò cùng tìm tòi nghiên cứu, mà có mấy phần hiền hòa thân mật.
"Nghe nói ngươi ái mộ Bùi Thế Tử, phải không?" Đôi mắt màu nâu của Công chúa Chiêu Hòa tỏa ra hào quang rạng rỡ: "Vậy ngươi có biết Bùi Thế Tử đã có hôn ước, có một thê tử chưa qua cửa không? Ngươi đã gặp nàng ấy bao giờ chưa?"
—
"Từ lâu tại hạ đã nghe nói tắm suối Lưu Cầu có thể giúp thân thể cường tráng, kéo dài tuổi thọ, nhưng chưa có cơ hội tự mình thử một lần. Sau này nếu có cơ hội, còn làm phiền Vương Tử để tiếp đãi."
Bùi Hữu nâng chén trước mặt Nghi Vương Tử, khóe môi hơi cong, vẻ mặt ấm áp.
Thế Tử phủ Quốc Công bình thường vốn trầm lặng, nay lại chủ động bắt chuyện, khiến không ít người ghé mắt nhìn sang.
Nghi Vương Tử cũng thấy được sủng mà lo.
Mặc dù y không thể nhận ra hết tất cả quan viên, nhưng người ngồi ở hàng ghế đầu, nhất định là người có địa vị cao. Trước đó y thấy trong yến tiệc chỉ có một mình hắn ngồi im bất động, còn âm thầm phỏng đoán đối phương có thân phận ra sao.
Anh Dao trà trộn ở nơi phong hoa tuyết nguyệt, biết rõ giới quyến quý trong kinh như lòng bàn tay. Mặc dù Bùi Hữu chưa từng tới Thiên Hương Các, nhưng một công tử thường xuyên đứng đầu bảng danh sách bàn tán trong kinh thành như vậy, sao nàng ta có thể không biết cho được?
Nàng ta lập tức mỉm cười ghé sát vào tai Nghi Vương Tử, nói ra thân phận của đối phương.
Nghi Vương Tử càng hài lòng hơn, âu yếm nhéo eo nàng ta một cái.
"Ngày Bùi Thế Tử đặt chân lên Lưu Cầu, Nghi mỗ tất sẽ dọn đường hoan nghênh!" Nghi Vương Tử chật vật rặn ra một câu tiếng Hán, nâng ly rượu rỗng về phía Anh Dao, ra hiệu cho nàng ta rót rượu.
Anh Dao khẽ cong cổ tay, vẻ mặt thay đổi.
Vò rượu đã hết.
Trong mắt Bùi Hữu hiện lên nụ cười chớp nhoáng: "Cô nương không ngại thì có thể qua bàn bên kia lấy rượu."
Anh Dao siết chặt quai vò rượu, Ôn Ninh đã nói có người đang chờ thờ cơ hạ độc trong yến tiệc, nếu như là thật, lỡ như rượu độc ở ngay trên bàn, nàng ta lại rót rượu mình mang theo cho Vương Tử Lưu Cầu cả đêm như vậy, làm sao có thể thoát khỏi liên quan?
Nàng ta mấp máy môi, muốn nói gì đó, nhưng đôi mắt lúc sáng lúc tối của Bùi Thế Tử cứ nặng nề nhìn nàng ta chằm chằm, như thể dù nàng ta có lấy lý do thoái thác như thế nào, cũng đều bị hắn nhìn thấu.
Sắc mặt Anh Dao càng lúc càng trắng, ngay cả Nghi Vương Tử cũng nhận ra có gì đó không ổn, liền nhéo eo nàng ta, nói: "Dao Dao, đi lấy rượu đi."
"Thì ra Bùi Thế Tử cũng có hứng thú với việc tắm suối nước nóng ở Lưu Cầu, không biết Ôn Kỳ có may mắn, được đồng hành cùng Thế Tử vào một ngày gần nhất không?"
Trong lúc Anh Dao đang bối rối chưa biết phải làm như thế nào thì một công tử mặc áo xanh bất ngờ đi tới, vừa nói vừa nghiêng vò rượu trong tay, rót đầy chén rượu của Nghi Vương Tử, lại rót cho mình một chén, rồi đưa vò rượu cho Anh Dao: "Rượu này ngon lắm, cô nương không ngại thì đưa cho Vương Tử thử xem."
Nếu hắn cũng dám uống, thì chắc chắn rượu không có vấn đề gì.
Lúc này Anh Dao mới nhận lấy vò rượu kia.
Bùi Hữu hơi nheo mắt lại, Ôn Kỳ tới cứu đúng lúc, xem ra Ôn Ninh đến Thiên Hương Các tìm Anh Dao, chính là vì lý do này.
Anh Dao nhìn ba nam tử uống cạn ly rượu trên tay rồi trở lại bàn của mình, lại quan sát Nghi Vương Tử hồi lâu, thấy hắn ta không có chuyện gì, mới thở phào nhẹ nhõm.
Mà bên kia Ôn Kỳ ngồi xuống, cũng nhìn Nghi Vương Tử.
Ôn Ninh chưa từng nhắc đến Anh Dao với hắn, nhưng vò rượu Anh Dao cầm trong tay, chính là thứ mà Ôn Ninh lấy ở chỗ hắn mấy ngày trước. Vò rượu kia là do chính tay hắn nung, nên chắc chắn không có gì sai sót cả.
Lại thấy Anh Dao chưa từng cho Nghi Vương Tử động vào vò rượu bên ngoài, trong lòng hắn lập tức hiểu ra.
Vừa nhìn thấy vò rượu của nàng ta hết sạch, hắn liền cầm vò rượu của mình qua.
Chỉ là Bùi Thế Tử kia, không biết là trùng hợp hay là...
Ôn Kỳ ngước mắt nhìn Bùi Hữu, Bùi Hữu cũng đang nhìn về phía này.
Ánh mắt chìm nổi, nhìn không ra sâu cạn.
Hai người khách sáo nâng chén, lại cùng nhau uống thêm chén nữa.
Tiệc tẩy trần hôm nay do Hồng Lư Tự, cũng chính là Ôn Đình Xuân toàn quyền phụ trách.
Không biết hai huynh muội kia tốn một phen công phu vào chuyện này là để làm gì.
Bùi Hữu vừa uống rượu vừa suy nghĩ.
Chỉ là rượu vừa vào trong bụng, đầu lưỡi lập tức cảm nhận được hương vị khác thường.
Bùi Hữu nhíu mày.