Biên tập: Hà Thu
Trước khi về nhà, Ôn Ninh đi tới một cửa hàng y phục mua hai bộ nam trang.
Loại chuyện này đối với Ôn Ninh mà nói, sớm đã là xe nhẹ đường quen. Dù sao đời trước nàng chạy trốn nhiều lần như vậy, có loại ngụy trang giả dạng nào mà nàng chưa từng thử qua?
Nhưng mà đối với Lăng Lan mà nói, vẫn là... nghẹn họng nhìn trân trối.
Thế cho nên lúc Ôn Ninh mặc một thân nam trang, mang theo nàng cũng một thân nam trang, đặt cược năm trăm lượng bạc cho "Liễu Diệp trở thành Bảng Nhãn" vào sòng bạc ngầm dưới danh nghĩa Ôn Kỳ, cả trái tim nàng đều thấy... tê rần.
Tê rần đến mức, nàng cũng không biết mình đi theo cô nương làm những gì.
Nhưng chẳng bao lâu, suy nghĩ của nàng lại bị Ôn Ninh làm chệch hướng.
Năm trăm lượng, gấp mười lần tỉ lệ đặt cược, vậy chính là năm ngàn lượng đó!
Cả đời này của Lăng Lan chưa bao giờ thấy qua nhiều bạc như vậy, chỉ sợ toàn bộ Ôn gia, cũng chưa chắc có năm ngàn lượng hiện kim.
Mà khi nàng nhìn lại thấy bộ dáng mặt mày hớn hở của cô nương nhà mình, như thể là chắc chắn mình sẽ thắng, chắc chắn đến mức nàng cũng muốn mang tiền riêng của chính mình ra để đặt cược.
Phi phi, Lăng Lan xấu tính thấy tiền sáng mắt, mau cút đi, cút đi!
Tâm trạng Ôn Ninh quả thực đang rất vui vẻ.
Loại vui vẻ này không chỉ đến từ số bạc sắp bò vào túi, mà còn đến từ một loại giác ngộ của nàng.
Nếu như chuyện từ hôn ban đầu với Thẩm Tấn là một dạng thăm dò, thì khi không hẹn mà gặp Bùi Hữu lần đầu tiên, nàng lại sợ hãi đến mức không kiềm chế được bản thân, cũng chưa hoàn toàn nhận thức được mình "trùng sinh" mang ý nghĩa gì. Lần trước đối đầu với Bùi Hữu trong Vân Thính Lâu, mới khiến nàng bắt đầu có được sự tự tin.
Đó chính là Bùi Hữu.
Ngay cả Bùi Hữu mà nàng còn lừa được, thì còn gì phải sợ chứ?
Mà khi nàng thật sự thực hiện bước đi kia, lúc mặc một thân nam trang đi đến sòng bạc ngầm không có chút tương đồng nào với "tiểu thư khuê các", nàng đột nhiên ý thức được, thì ra chuyện nàng có thể làm còn nhiều hơn thế nữa.
Tại sao lại không thể chứ?
Đã sống lại một lần rồi, nàng còn muốn mơ màng hồ đồ giống như kiếp trước sao?
Nàng nhất định phải làm cho lần trùng sinh này của mình trở nên đáng giá.
Sau khi Ôn Ninh mang theo Lăng Lan đặt tiền cược xong, lại nghênh ngang đi Binh bộ tìm Ôn Kỳ.
Mặc nam trang này đúng là vô cùng thuận tiện, cho dù nền chính trị ngày nay cực kỳ nhân từ, việc quản thúc nữ tử cũng lỏng lẻo hơn trước rất nhiều, có thể tự do đi lại trên đường lớn, nhưng suy cho cùng vẫn không thoải mái bằng nam tử.
Ôn Kỳ thấy nàng mặc bộ đồ này, lông mày nhướng cao, dò xét nàng từ trên xuống dưới đầy ẩn ý, cuối cùng giúp nàng đỡ phát quan xuống: "Xem ra chuyện hủy bỏ hôn ước với Thẩm Tấn là cực kỳ đúng đắn, còn trả cho ta một vị muội muội mới."
Ôn Ninh biết, với tính tình của Ôn Kỳ, sẽ không có bất kỳ dị nghị nào đối với bộ trang phục này của nàng.
Hai người bàn bạc lần cuối về chuyện mấy ngày kế tiếp xong, Ôn Kỳ hỏi: "Nếu hắn không thể đoạt giải nhất ngay lần đầu tiên, muội còn muốn bắt hắn không?"
"Bắt chứ, đương nhiên là phải bắt rồi!" Ôn Ninh thản nhiên nói: "Thứ muội nhìn trúng chính là con người của hắn, chứ không phải tài năng của hắn!"
"Còn phía phụ thân bên kia thì sao?"
"Huynh yên tâm đi, muội muội ta đều đã sắp xếp xong hết rồi!"
Nhìn bộ dáng tự tin như đã nắm chắc mọi thứ trong lòng bàn tay của Ôn Ninh, Ôn Kỳ cũng không hỏi thêm nữa. Dù sao từ trước đến nay lão già kia vẫn luôn yêu thương nàng nhất, đến lúc đó ván đã đóng thuyền, ông ấy còn có thể nhảy ra phản đối hay sao?
Ngày hôm sau, Ôn Ninh không ra khỏi phủ.
Hôm qua quán trà đã báo trước cho khách, hôm nay sẽ diễn kịch kéo dài ròng rã cả một ngày không ngừng nghỉ.
Kỳ thi mùa xuân đã ấp ủ nhiều ngày như vậy, chắc chắn hôm nay sẽ là ngày náo nhiệt bận rộn nhất đối với các quán trà, tửu lâu trong suốt mấy năm gần đây. Dù sao ngày mai người người đều sẽ đi xem công bố kết quả, sẽ không tụ tập cùng một chỗ khoác lác khắp trời nam đất bắc như hôm nay nữa.
Kiểu náo nhiệt này, Ôn Ninh cũng không muốn tham gia vào, nhưng lo lắng là điều không thể tránh khỏi.
Lăng Lan rót hết ly trà này đến ly trà khác cho nàng: "Cô nương đừng lo lắng, Vương công tử nhất định sẽ đoạt giải nhất ngay lần đầu tiên, một tiếng hót làm lên chuyện kinh người."
Vương công tử?
Ai quan tâm đến hắn chứ?
Nếu hắn có thể thi rớt, thì nàng nằm mơ cũng sẽ cười đến tỉnh.
Cái nàng lo chính là bạc của nàng.
Năm trăm lượng đó!
Gần như là toàn bộ tài sản của nàng, vị tên Liễu Diệp thư sinh kia, đời này tuyệt đối không được phạm bất kỳ sai lầm nào đâu đấy.
Lăng Lan thấy Ôn Ninh thỉnh thoảng lại lấy tờ danh sách cá cược ra nhìn, không khỏi hỏi: "Cô nương, người nóng lòng muốn có bạc như vậy, là lo lắng trong nhà Vương công tử..."
Lăng Lan khó mà nói thẳng thừng ra được, đành ngừng một chút lại nói: "Cô nương yên tâm, đến lúc đó lão gia nhất định sẽ cho người một khoản của hồi môn phong phú."
Ôn Ninh lại bị Lăng Lan chọc cười.
Nha đầu ngốc này.
Tại sao thời điểm ở độ tuổi này tại kiếp trước, nàng lại không phát hiện một chút nào, còn coi Lăng Lan như tỷ tỷ, mọi chuyện đều cảm thấy nàng ấy có lý cực kỳ.
Nàng cần bạc, trong lòng đích thật là có chút ý tưởng khác, nhưng cụ thể là làm cái gì, nàng vẫn cần phải suy nghĩ cẩn thận.
Chỉ là cho dù có làm cái gì, thì chắc chắn cũng cần đến bạc.
Đời trước nàng vì bạc mà sầu đến bạc đầu.
Lúc trước được nuôi dưỡng ở trong khuê phòng nên không hề hay biết, sau này gả làm vợ người ta cũng chưa nhận ra, lúc tới hậu viện của Bùi Hữu vẫn chưa phát hiện, thẳng đến khi nàng muốn rời đi, mới nhận ra thế gian này không thể sống thiếu tiền được.
Nàng có nhiều châu báu đồ trang sức như vậy, nhưng có cái gì hữu dụng đâu? Chỉ cần nàng lấy ra một món mang đến tiệm cầm đồ, Bùi Hữu có thể ngay lập tức lần theo manh mối này để tìm ra tung tích của nàng.
Sau này vất vả nghĩ ra trăm phương ngàn kế mới tiết kiệm được một khoản tiền, nhưng lại nhận ra rằng không đủ để chi tiêu.
Ở cái thế gian không có bạc là không thể sống này, nếu như có bạc, lại có thể làm ra rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng được, chẳng hạn như kỹ thuật dịch dung cải trang giả dạng kia.
Đời trước chỉ cần nàng có nhiều bạc hơn, nói không chừng đã thoát khỏi tay Bùi Hữu rồi.
Ôn Ninh dứt khoát đi ngủ một giấc.
Trong mộng là về ngày này ở kiếp trước, nàng cũng thấp thỏm lo âu như bây giờ, nhưng lại là vì Thẩm Tấn. Ngày hôm sau khi có kết quả, Ôn Lan là người đầu tiên nói cho nàng biết Thẩm Tấn thi đậu Thám Hoa. Nàng vui vẻ đến mức muốn nhảy lên reo hò, nhưng lại ngại sự dạy dỗ của khuê các, nên chỉ có thể kìm nén đến mức mặt đỏ bừng.
Lúc tỉnh dậy Ôn Ninh chỉ thở dài, không nghĩ ngợi gì nữa.
Đêm nay người nhà họ Ôn hiếm khi tụ tập đông đủ. Ôn Đình Xuân bận rộn đã lâu, thi Đình kết thúc, ông cũng thở phào nhẹ nhõm. Đám người trong kinh vẫn chưa giải tán, Ôn Lan cũng có rất nhiều việc cần làm, nhưng hắn lại nóng lòng muốn nghe ngóng tình hình thi Đình hôm nay từ chỗ Ôn Đình Xuân, nên cũng về nhà sớm.
Còn Ôn Kỳ, ngày mai ở nhà sẽ xảy ra chuyện "lớn" như thế, nên đương nhiên hắn cũng phải về.
Nhưng khi trở về quét mắt nhìn khắp phòng khách chính một vòng, liền biết thật ra Ôn Ninh vẫn chưa thông báo cho Ôn Đình Xuân, thậm chí ngay cả Ôn Lan cũng không biết rõ tình hình.
Trên bàn ăn cơm, Ôn Kỳ nháy mắt ra hiệu cho Ôn Ninh, Ôn Ninh chỉ im lặng lắc đầu, Ôn Kỳ lại thở dài một hơi.
Ôn Đình Xuân đang cùng Ôn Lan thảo luận về chuyện thi Đình hôm nay, tuy ông không phải giám khảo chính, nhưng cũng là người ở trong cung, vẫn có thể nghe được rất nhiều tin tức.
Ông vừa nghe thấy Ôn Kỳ thở dài liền trừng mắt nhìn qua: "Thở ngắn than dài, còn ra thể thống gì!"
Ôn Kỳ bị ông mắng nhiều đã thành thói quen, cũng chẳng cảm thấy sao cả, dùng đũa như có như không gắp mấy miếng đồ ăn, nghĩ đến việc ngày mai lão già nhà mình có thể sẽ tức đến hộc máu, cũng liền hỏi một câu: "Cha, gần đây sức khỏe của người có vẻ rất tốt nhỉ?”
Ôn Đình Xuân đang tràn đầy hứng khởi nói chuyện với Ôn Lan về việc nghe nói lần này có mấy vị thư sinh trẻ tuổi có hoàn cảnh khó khăn thể hiện rất tốt, Gia Hòa Đế khen ngợi hết lời, thậm chí có một vị còn được chính miệng ông khen ngợi là có "tài năng đỉnh cao."
Chợt nghe Ôn Kỳ hỏi câu này, ông sửng sốt một chút, sau đó giơ đũa trách mắng: "Con bớt gây thêm phiền phức cho cha, thì thân thể cha con sẽ càng khỏe mạnh!"
Ôn Kỳ nghe được lời này, chỉ liếc mắt nhìn Ôn Ninh.
Ôn Ninh đương nhiên hiểu được ý tứ của ánh mắt này, cũng nháy mắt với hắn mấy cái, ra hiệu cho hắn thành thật ăn cơm.
Nếu như bình thường, một đệ một muội này trong lòng có quỷ ngươi tới ta đi, tất nhiên không thể thoát khỏi tầm mắt Ôn Lan được. Nhưng hôm nay trong lòng trong đầu hắn chỉ nghĩ đến thi Đình, nghe Ôn Đình Xuân nói, trong lòng hắn càng thêm đắc ý: "Cha, người mà bệ hạ khen, có phải là một vị thư sinh họ Vương?"
Ôn Đình Xuân kinh ngạc: "Con biết hắn sao?"
"Đâu chỉ là quen biết thôi đâu!" Sự phấn khích của Ôn Lan gần như hiện rõ trên mặt, liếc mắt nhìn Ôn Ninh một cái, lại nhịn xuống: "Cha, sau này người sẽ biết."
Con trai ngoan của người, vậy mà lại tìm được cho nữ nhi bảo bối của người một mối hôn sự cực tốt, haha!
"Dung Ngọc, quân tử vui vẻ không biểu lộ ra ngoài." Ôn Đình Xuân nghiêm túc nói.
"Dung Ngọc" là tên chữ của Ôn Lan.
Hắn thân là trưởng tử, Ôn Đình Xuân vẫn luôn yêu cầu hắn phải trầm ổn, biết lễ, yêu cầu đối với hắn cũng khắt khe hơn so với Ôn Kỳ một chút.
Ôn Lan ho nhẹ một tiếng, thu liễm vẻ mặt.
Nhưng ánh mắt dò xét của Ôn Lan nhìn Ôn Ninh lại không qua được tầm mắt Ôn Kỳ, như vậy xem ra Đại ca hắn cũng không phải là hoàn toàn không biết?
Ôn Ninh lúc này lại nghĩ là, cũng không biết vị Liễu Diệp kia phát huy thế nào. Nếu nàng hỏi, mọi người ở đây chắc chắn sẽ thắc mắc làm sao nàng biết Liễu Diệp. Nhưng nếu không hỏi, trong lòng lại có chút ngứa ngáy.
Thôi vậy, cũng chỉ còn mỗi đêm nay, sáng ngày mai nàng sẽ ra ngoài sớm để xem bảng kết quả.
Huynh đệ ba người mỗi người đều có suy nghĩ riêng, yên lặng dùng bữa tối bằng mặt không bằng lòng.
Ngày hôm sau là ngày công bố kết quả khoa cử năm Gia Hòa thứ mười bốn.
Sáng sớm, Ôn Đình Xuân và Ôn Lan đều lần lượt ra ngoài lên trực. Ôn Ninh vừa thấy hai người rời đi, lập tức cùng Lăng Lan thay sang quần áo nam tử, rồi lẻn ra ngoài từ cửa sau.