Biên tập: Hà Thu
Lúc đó Bùi Hữu vẫn còn nhỏ tuổi.
Tuy ký ức trước lúc ba tuổi đã mờ nhạt, nhưng vẫn còn có chút dấu vết mơ hồ, có lẽ là về việc lang bạt khắp nơi nay đây mai đó, không có nơi ở cố định.
Hắn không nhớ được mình đã trải qua chuyện gì, hay gặp những người nào. Điều duy nhất khắc sâu trong xương tủy, chính là chính là chiếc hầu bao tùy thân được coi là vật quý giá mà mẫu thân hắn đã để lại cho hắn, dòng chữ bên trong, cũng là do mẫu thân hắn để lại: "Tên Hữu, tự Thứ Chi."
Về phần người phụ nhân đã nhặt hắn từ bãi tha ma về, hắn lại nhớ rất rõ.
Khi đó hắn đã bắt đầu hiểu chuyện, biết bà ta họ "Chương", bảo hắn gọi bà ta là "Chương ma ma."
Các chi tiết trong đó đã không còn ấn tượng nữa, cảnh mở đầu trong giấc mơ chính là điểm khởi đầu cho toàn bộ ký ức khi còn bé của hắn. Chương ma ma dùng giọng nói và ánh mắt vui mừng tắm rửa cho hắn, rồi đưa cho hắn bộ y phục mới, bảo hắn mặc vào.
Sau đó đưa hắn đến chỗ người môi giới.
Bà ta muốn bán hắn.
"Đứa này nhìn trắng trẻo sạch sẽ, nhưng mà tuổi có hơi lớn một chút, chỉ sợ đã bắt đầu hiểu chuyện rồi phải không?" Người môi giới có hàm răng vàng, bàn tay đen sì sờ mó khắp khuôn mặt hắn.
Chương ma ma ngượng ngùng cười: "Mới có hai ba tuổi, thì hiểu được chuyện gì chứ? Hơn nữa, nhìn da thịt non mềm của nó này, không bán được cho gia đình giàu có thì lớn lên làm tiểu quan cũng vô tư, không có vấn đề gì đâu, dễ bán lắm!"
Đôi mắt đục ngầu của người môi giới tuần tra quanh người hắn một vòng, cười toe toét: "Hai lượng bạc, không thể nhiều hơn."
"Hai lượng? Ta bán một tiểu cô nương còn được giá cao hơn thế này! Bốn lượng, không được thì ta bán cho người khác!"
Hai người cò kè mặc cả một lúc, cuối cùng quyết định bán với giá ba lượng, mắt thấy người môi giới chuẩn bị móc bạc ra trả, Bùi Hữu lập tức co giò bỏ chạy.
Nhưng chưa đi được hai bước, đã bị Chương ma ma tóm được, xách lên: "Ranh con, lão nương vất vả lắm mới kéo được ngươi từ bãi tha ma về, nếu không có lão nương, ngươi đã sớm mất mạng rồi! Tiền ăn uống may mặc mấy ngày nay, ngươi không định trả lại cho ta sao? Còn dám chạy hả?"
Bùi Hữu vùng vẫy dữ dội, bà ta liền trực tiếp ném hắn xuống đất.
Hắn bị ngã đau đến mức hai mắt nổ đom đóm, nhưng vừa rơi xuống đất lại tiếp tục chạy.
Hắn không biết "bán" nghĩa là gì, nhưng nhìn vẻ mặt của hai người đó, liền biết không phải chuyện gì tốt. Nhưng vừa chạy được hai bước, hắn lại bị một bàn tay to lớn xách lên.
"Hừ, tuổi còn nhỏ mà tính tình nóng nảy quá nhỉ. Đi theo gia về, gia sẽ cho ngươi biết thế nào là lễ độ!"
Bùi Hữu vẫn liều mạng giãy giụa, hét lên "thả ta ra".
Chẳng biết tại sao, mới ở tuổi đó mà hắn đã biết, khóc lóc là vô dụng, nước mắt cũng không thể cứu được hắn.
Tiếng hét của hắn thu hút ánh mắt của rất nhiều người, nhưng đây chính là một cái chợ buôn người, có người nhìn thấy thì đã sao?
Không ai chú ý đến hắn.
Chính sự vùng vẫy của hắn, đã khiến cái hầu bao vẫn luôn giấu trong ngực rơi xuống.
Chương ma ma nhìn thấy hầu bao lăn trên mặt đất hai vòng, ánh mắt lập tức sáng rực, ngồi xổm người xuống nhặt lên, phủi phủi trước sau mấy cái rồi mở túi ra.
Bùi Hữu sợ bà ta lấy mất tờ giấy ghi chữ bên trong, đành hét lên: "Không được động vào! Thả ta ra, không được động vào!"
Chương ma ma nhìn tờ giấy hoa tiên bên trong, mỉm cười: "Còn có cả tên."
"Thôi thôi thôi, ta không bán nữa!" Bà ta đẩy người môi giới ra, kéo Bùi Hữu xuống.
Chương ma ma đưa hắn về nhà: "Nhãi ranh, nhà ngươi ở chỗ nào, còn nhớ không?"
Bùi Hữu lắc đầu.
"Tên cha mẹ ngươi là gì, cái này thì chắc vẫn nhớ chứ?"
Bùi Hữu lại lắc đầu.
"Vậy ngươi nhớ được cái gì?"
Bùi Hữu vẫn lắc đầu.
Chương ma ma tát thẳng vào mặt hắn: "Ngu ngốc! Biết thế bán quách ngươi đi cho rồi!"
Ngày hôm sau, Chương ma ma dẫn hắn tới tiệm cầm đồ: "Đã nhìn rõ chưa? Phía trên cái này chính là dùng tơ vàng để thêu. Ngươi nhìn đường khâu và tay nghề này đi, có biết xem hàng không thế?"
Vóc dáng Bùi Hữu chỉ cao tới bắp đùi của bà ta, nhưng vẫn dùng sức kéo mạnh tay áo của bà ta: "Ngươi trả lại cho ta! Đó là của ta! Ngươi không thể lấy!"
Thật ra không cần hắn phải làm ầm ĩ, chủ tiệm cầm đồ cũng không lấy cái hầu bao kia, nhưng lúc đó hắn còn chưa tròn bốn tuổi, trong mắt trong tim chỉ biết đó là thứ duy nhất mà mẹ hắn để lại cho hắn, hắn không thể để người khác cướp mất nó được.
Chương ma ma sốt ruột kéo hắn ra, lại đẩy hắn ngã xuống đất, hầu bao trên tay cũng vô tình bị văng ra ngoài.
Bùi Hữu nhặt hầu bao rồi bỏ chạy.
Đúng như dự đoán, hắn lại bị bắt trở về.
"Lão nương cho ngươi ăn ngon mặc đẹp, cung phụng ngươi lâu như vậy, thế mà vẫn muốn chạy trốn?"
Chương ma ma nhốt hắn trong phòng, hung hăng đánh cho một trận.
Trước kia hắn đã từng bị đánh chưa? Hình như là chưa có, hắn nhớ mình là người lang bạt nay đây mai đó, nhưng lại không nhớ rõ mấy chuyện tay đấm chân đá này.
Sau đó Chương ma ma cũng không bán hắn nữa, bà ta phát hiện ra một cách kiếm được nhiều tiền hơn.
Bà ta dẫn hắn đi ăn xin.
Dáng dấp hắn nhỏ gầy, trắng trẻo lại ưa nhìn.
Bà ta mang hắn ra quỳ ở đường lớn, khóc lóc kể lể nói rằng cha mẹ hắn đều đã mất hết, hắn tuổi còn nhỏ vì quá đau lòng nên mắc bệnh, không ít người qua đường đều dừng bước, bố thí cho mấy đồng tiền.
Sau một tháng, số bạc kiếm được còn nhiều hơn số tiền bán cho người môi giới.
Nếu Chương ma ma lại đánh hắn, cũng sẽ cẩn thận chừa mặt hắn ra. Lúc tâm trạng vui vẻ, còn cười híp mắt nói với hắn: "Ta kiếm chỗ bạc này, cũng là vì ngươi đó! Có lộ phí rồi, chúng ta mới có thể đi tìm người thân của ngươi được. Ngươi xem ngươi nói giọng kinh thành, trên người còn có cái hầu bao xa xỉ quý giá như vậy, nói không chừng là con cái của gia đình giàu có nào đó trong kinh thành cũng nên. Chờ ta tiết kiệm đủ tiền rồi, sẽ đưa ngươi lên kinh thành để tìm mẫu thân ngươi!"
Ngay từ đầu hắn đã chẳng coi là thật.
Hắn cảm thấy mẫu thân hắn có lẽ đã chết từ lâu rồi, bởi vì Chương ma ma đã nói rất nhiều lần rằng bà ta nhặt được hắn ở bãi tha ma, người trong nhà chắc chắn đã chết hết rồi bị ném ra bãi tha ma, còn bảo hắn đừng nghĩ đến việc bỏ chạy.
Nhưng một ngày nọ, có hai mẹ con đến trước quầy hàng nơi bọn họ ngồi ăn xin.
Cô con gái có tuổi tác tương đương với hắn, tóc buộc thành hai búi nhỏ xinh xắn, người phụ nhân bên cạnh nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt dán chặt vào nàng.
"Mẫu thân, vị tiểu ca ca này thật đáng thương, chúng ta cho huynh ấy một ít bạc đi."
Thật ra bọn họ đi ăn xin ở cái trấn nhỏ này đã lâu, rất nhiều người đã nhìn ra thủ đoạn của bọn họ. Lúc hai mẹ con ngồi xổm xuống, bên cạnh lập tức có người nhắc nhở.
Vị phụ nhân đã nhận ra, nhưng vẫn làm theo lời con gái, thả mấy đồng tiền vào trong chén.
"Ít quá! Chỉ đủ mua mấy cái bánh bao thôi! Mẫu thân, cho thêm chút nữa đi ạ!"
Vị phụ nhân âu yếm xoa đầu con gái, sau đó cho tròn một lượng bạc.
"Mẫu thân, con muốn tặng kẹo hồ lô ngào đường này cho tiểu ca ca, được không ạ?"
"Được chứ. Nhưng xâu kẹo này con đang ăn dở rồi, chúng ta đi mua xâu khác nhé?"
Cô bé vui vẻ đi theo người phụ nhân đến tiệm mua thêm một xâu hồ lô ngào đường rồi đưa cho hắn: "Tiểu ca ca đừng buồn, bệnh của huynh sẽ sớm khỏi thôi."
Ngày hôm đó trở về Chương ma ma lại đánh cho hắn một trận, bởi vì bà ta muốn lấy xâu hồ lô ngào đường kia, nhưng hắn không cho.
"Một xâu hồ lô rẻ tiền mà thôi, ngươi còn tưởng là mẫu thân ngươi mua cho ngươi hay sao? Cút đi! Đồ ăn thức uống của lão nương, không dùng để nuôi sói mắt trắng!"
Chương ma ma đuổi hắn ra khỏi nhà, cả đêm không cho vào.
Hắn có chút mờ mịt.
Hóa ra Chương ma ma không cần hắn, hắn cũng không biết phải đi nơi nào.
Hắn cầm xâu hồ lô ngào đường đã sớm bám đầy đất bẩn sau cuộc tranh chấp, cuộn người ngồi co ro dưới gốc cây hòe già ngoài cửa, ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời.
Hắn muốn giả bệnh, thì phải thật gầy yếu.
Đã lâu lắm rồi hắn không được ăn cơm tối.
Hắn lại nhìn xâu hồ lô ngào đường dính đầy bụi đất, ngập ngừng mở miệng, cắn một miếng.
Ngọt quá.
Nước mắt tự dưng rơi xuống.
Hắn không hay khóc.
Nhưng hóa ra có mẫu thân, lại là chuyện hạnh phúc như vậy.
Bà sẽ nhìn hắn bằng ánh mắt hiền từ, dù biết rõ là âm mưu, cũng muốn dỗ hắn vui vẻ, sẽ đồng ý với những yêu cầu dù hợp lý hay vô lý của hắn, cũng sẽ mua cho hắn xâu kẹo hồ lô ngào đường ngọt ngào như vậy.
Nhưng giờ mẫu thân hắn đang ở đâu?
Bà thực sự vẫn còn sống sao?