Biên tập: Hà Thu
Dựa vào cái gì?
Trong lòng Ôn Ninh có một ngọn lửa nhỏ đang cháy, khi gió vừa thổi qua, nó lập tức cháy lan ra đồng cỏ.
Tại sao?!
Kiếp trước bị hắn hành hạ đến mức ngay cả sức lực để thở một hơi cũng không có, cuối cùng chết thảm trên giường bệnh. Kiếp này vì trốn tránh hắn, ban ngày không thể ăn ngon, ban đêm không thể ngủ yên. Từ bỏ thanh danh, từ bỏ thể diện, bây giờ còn từ bỏ cả tiền tài. Mà hắn thì sao?
Không một chiếc lá nào chạm được vào người, liêm khiết sạch sẽ, thẳng tới mây xanh.
Đời trước lúc nào cũng mang dáng vẻ thâm tình chân thành không phải nàng thì không thể, nhưng đời này còn không phải nên uống rượu hoa liền uống rượu hoa, nên đi dạo kỹ viện liền đi dạo kỹ viện hay sao.
Ngụy quân tử, thật quá tiểu nhân!
Ôn Ninh cảm thấy cổ họng khô rát, bèn lấy một bình rượu từ trong tay tiểu quan đi ngang qua, rót hai ly vào miệng.
Tóm lại là nàng mất hết mặt mũi, thì hắn cũng đừng mong có!
Vương Hữu vừa vào cửa liền ngồi xuống gần hai người kia, nghe hai người đó tiếp tục kể về vị phụ nhân bị bọn cướp bắt đi, giấc mơ vốn dĩ đã phai nhạt dần dần trở nên rõ ràng hơn, thậm chí trong đầu còn xuất hiện một cái tên "Lưu Lan Chi". Dường như là ở trong mộng, hắn cũng định giúp nàng viết đơn kiện, ngay cả bản nháp cũng đã mô phỏng xong.
Lúc này một người trong đó ranh mãnh cười nói: "Chẳng lẽ cái vị Đại công tử của Ôn gia kia coi trọng vị phụ nhân đó rồi? Hắn năm nay đã hai mươi mấy mà còn chưa cưới vợ, có lẽ là vì có chút đam mê gì đó không muốn để người khác biết cũng nên."
"Vị phụ nhân kia tên là cái gì mà Lưu Lan Chi, tên nghe không tồi, chắc hẳn dáng dấp cũng không tệ!"
Đầu lông mày Vương Hữu khẽ chau lại, cụp mi xuống, không muốn nghe nữa.
Có nàng "ong bướm lả lơi" thấy công tử áo xanh đi một mình, liền mang bầu rượu đi tới. Tuy nhiên còn chưa kịp đến gần đã bị Vương Cần Sinh đuổi đi, đưa cho nàng ta ít bạc, chỉ để lại rượu.
Trong lòng Vương Hữu nổi lên nghi hoặc, cũng mặc kệ là bao nhiêu, chỉ rót rượu cụp mắt suy ngẫm.
Nếu chỉ là một giấc mộng hoang đường, thì tại sao lại có án kiện trùng khớp với thực tế, ngay cả cái tên cũng giống nhau như thế. Đêm đó Ôn Lan đến nhà, có phải thật sự muốn thỉnh cầu hắn viết đơn kiện giúp Lưu Lan Chi không? Nhưng chuyện xảy ra ở Vân Thính Lâu hôm ấy, cùng với đôi chân của Vương Cần Sinh...
Hắn cầm chén rượu đổ thẳng vào cổ họng.
Kỳ lạ.
Hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn bên ngoài, đợi tên tùy tùng kia đi Kinh Triệu Phủ trở về, là biết tình tiết vụ án này có thực sự trừng khớp với giấc mơ của hắn hay không. Ánh mắt hắn còn chưa kịp thu hồi, chợt nghe thấy một tiếng kinh hô: "Vương công tử?!"
"Vương công tử! Không phải ngài nói ngài đã có hôn phối rồi sao? Vậy tại sao lại đến kỹ viện này trêu hoa ghẹo nguyệt?!" Giọng Ôn Ninh trong trẻo, có chút ngạc nhiên, có chút buồn bã, lại gần túm lấy cánh tay hắn: "Ngài nói đã có hôn phối, chỉ là gạt ta thôi đúng không?"
Hai nam nhân, lời qua tiếng lại giữa chốn kỹ viện, lập tức khiến mọi người trong đại sảnh châu đầu ghé tai nhìn sang.
Nếu nói lần trước Vương Hữu nhìn thấy Ôn Ninh mặc nam trang chui ra từ cái sọt bên ngoài tường viện Vương Trạch là ngoài ý muốn, thì trong loại trường hợp không thể ngờ đến này còn có thể chạm mặt nàng, lại càng là điều nằm ngoài dự kiến. Hắn muốn rút cánh tay bị nàng nắm lấy về, không ngờ Ôn Ninh lại dùng sức túm chặt. Hắn hơi dùng sức giãy ra, lại trực tiếp khiến nàng ngã ngồi xuống đất.
Ôn Ninh chỉ ước gì động tĩnh huyên náo càng lớn hơn, vừa đúng lúc ngã xuống đất đau đến suýt khóc, nàng liền trực tiếp nặn ra vài giọt nước mắt, ngồi dưới đất lay lay cánh tay Vương Hữu: "Quan Trạng Nguyên ơi là quan Trạng Nguyên, ngày đó ta và ngài ở Vân Thính Lâu ngâm thơ đối câu vui vẻ như vậy, ngài lại bởi vì đỗ Trạng Nguyên mà chối bỏ phần tình nghĩa kia sao?"
Đám người vốn vẫn đang bàn tán, nhưng khi nghe đến ba chữ "quan Trạng Nguyên", thì tiếng bàn tán lại càng ồn ào hơn.
Mấy ngày nay kinh thành có ai mà không biết quan Trạng Nguyên chứ!
Trạng Nguyên Lục Khôi cập đệ, lại còn là Thế Tử gia thất lạc nhiều năm của phủ Quốc Công, giống như một nhân vật trong truyện cổ tích vậy!
Một nhân vật lớn như vậy mà lại không đến Thiên Hương Các - nơi được giới quý tộc ưa chuộng, mà lại tới nơi nói ra có chút xấu hổ như kỹ viện này!
Nghe nói Trạng Nguyên đã hai mươi mốt tuổi nhưng vẫn chưa lập gia đình, mà tiểu công tử đối diện kia trông da thịt mềm mại, dáng người lại nhỏ nhắn xinh xắn như vậy. Chẳng lẽ...
"Buông tay." Vương Hữu trầm giọng mắng.
Ôn Ninh vừa mới uống hai chén rượu để tăng thêm can đảm, lúc này men say đã lên tới đầu, nàng càng không định buông tay! Thanh danh của nàng đã mất, thì thanh danh của hắn cũng đừng mong giữ lại!
"Quan Trạng Nguyên!" Ôn Ninh túm hắn khóc lóc kể lể: "Ta thật lòng ái mộ Trạng Nguyên mà! Tại sao Trạng Nguyên lại có thể nhẫn tâm như vậy? Đám tiểu quan trong kỹ viện này, có thể so được với ta sao!"
Wow-
Tiếng bàn tán trong sảnh không lấn át nổi nữa.
Vương Cần Sinh trợn tròn mắt.
Tiểu công tử này từ đâu đến? Nói cái gì ở Vân Thính Lâu, chẳng lẽ ngày ấy công tử nhà hắn đến sương phòng của Vân Thính Lâu, còn không cho hắn lên cùng, chính là vì gặp tiểu công tử này sao?
Chẳng lẽ... Chẳng lẽ... Trời ơi, hắn không tin!
Ôn Ninh nhìn thấy sắc mặt Vương Hữu tối sầm lại, trong lòng không biết có bao nhiêu sảng khoái. Không phải giỏi giả vờ ôn hòa nhã nhặn, dịu dàng như ngọc lắm sao?
Hình như hắn còn hơi mắc chứng thích sạch sẽ nữa thì phải?
Ôn Ninh lôi kéo tay áo của hắn lau nước mắt cho mình, đang định tiếp tục, lại thấy Vương Hữu túm tay áo của chính mình, thuận thế nghiêng người cúi xuống, nghiến răng nghiến lợi, trầm giọng nói: "Ngay cả danh dự cô cũng không cần nữa sao?"
Danh dự? Nơi này làm gì có ai nhận ra nàng là Ôn Ninh, nhưng mọi người đều nhận ra hắn là quan Trạng Nguyên đó!
Hừ, nhưng hắn là Bùi Hữu, trong lời nói từ trước đến nay luôn có ẩn ý. Lời này của hắn hẳn là đang uy hiếp nàng, nếu nàng còn không thu liễm lại, hắn mà gọi một tiếng "Ôn cô nương", thì mọi người có mặt ở đây đều sẽ biết nàng là ai.
"Không cần, ta không cần cái gì cả, chỉ cần Vương công tử thôi hu hu hu!" Ôn Ninh càng khóc càng lớn tiếng, càng nói càng lộ liễu.
Đầu trọc cần gì phải sợ bị nắm tóc, nàng cũng không sợ!
Có bản lĩnh thì hô lên đi, dù sao đời này nàng cũng không có ý định lấy chồng. Hắn dám hô, một nữ tử khuê các như nàng không chỉ dám bắt rể dưới bảng vàng, mà còn nữ giả nam trang đến nơi kỹ viện này uống say tỏ tình, có thể nói là chuyện kinh hãi thế tục biết bao nhiêu. Rồi từ đây cái tên Ôn Ninh này cũng theo đó mà trở thành dấu ấn trên cơ thể hắn, không bao giờ rửa sạch được.
Vương Cần Sinh thấy sắc mặt công tử nhà mình cực kỳ khó coi, dường như từ nhỏ đến giờ, hắn còn chưa từng thấy qua vẻ mặt này của công tử. Hắn lấy lại tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ, dự định kéo Ôn Ninh ra.
Vương Hữu lại trước hắn một bước, bắt ngược lại tay đang túm lấy hắn của Ôn Ninh, trực tiếp kéo nàng lên, đi thẳng ra ngoài.
Ôn Ninh uống hai chén rượu vào trong bụng, thực sự có chút choáng váng, hai má đỏ bừng, bây giờ lại bị Vương Hữu kéo một phát, đành loạng choạng đi theo hắn.
Vương Cần Sinh vội vàng đuổi theo, mấy người đang canh giữ bên ngoài Nghi Xuân Uyển nhìn thấy Vương Hữu đi ra, cũng liền vội vàng đuổi theo, nhưng đều bị Vương Hữu ngăn lại: "Chờ ở đây!"
Đây là lần tiên mấy người họ thấy vẻ mặt Vương Hữu lạnh lùng sắc bén như thế, không khỏi đều dừng bước, còn muốn ngăn Vương Cần Sinh đang định đi theo lại.
Màn đêm buông xuống, không ít nhà đã thắp đèn, sự náo nhiệt về đêm trên phố Trường An cũng sắp sửa bắt đầu.
Nhưng kinh thành nhiều nhất chính là những con hẻm lòng vòng quanh co. Ôn Ninh bị lôi ra khỏi
Nghi Xuân Uyển, gió mát thổi qua, thật ra lại thấy trong người tỉnh táo hơn rất nhiều. Sau khi tỉnh táo lại, nàng cảm thấy cổ tay mình vô cùng đau nhức.
"Ngài nhẹ chút đi, đau quá!" Ôn Ninh định cạy tay hắn ra, nhưng khi chạm vào mu bàn tay của hắn lại rút về.
Nàng không muốn có bất kỳ tiếp xúc da thịt gì với hắn.
Vương Hữu kéo nàng đến một ngõ nhỏ vắng vẻ, cũng không chút khách khí hất ra. Ôn Ninh suýt chút nữa ngã xuống đất, đành phải chật vật bám vào những viên gạch đá xanh trong ngõ để đứng vững.
Vương Hữu vòng tay nàng ra sau người, sống lưng thẳng tắp, từ trên cao liếc xuống nhìn nàng, giữa hàng mày là vẻ mặt sắc lạnh.
Ôn Ninh vịn vào vách tường ngẩng đầu, thấy hắn mím môi lại. Dưới ánh trăng, ngay cả nốt ruồi nhỏ xíu trên sống mũi cũng có chút lạnh lùng.
Hừ.
Không giả vờ nổi nữa sao?
Bùi Hữu ơi là Bùi Hữu, cuối cùng cũng chịu cởi bỏ lớp vỏ ngoài ôn hòa đó bằng vẻ mặt tàn độc, hung hăng rồi à?