Biên tập: Hà Thu
Thẩm Tấn thật sự là một người rất tốt.
Cho dù kiếp trước bởi vì lấy hắn nàng mới phải chịu nhiều đau khổ như vậy, nhưng Ôn Ninh cũng chưa từng nghi ngờ sự ái mộ của nàng dành cho hắn thuở thiếu thời liệu có xứng đáng hay không.
Mối quan hệ giữa nàng và hắn, nhiều hơn cả vẫn là sự hiểu lầm và tiếc nuối vô hạn.
Hắn vẫn luôn tôn trọng nàng, cho dù có yêu thích đến đâu cũng cực kỳ kiềm chế. Điều này không chỉ thể hiện ở việc trước nàng khi nàng cập kê, hắn chưa từng có cử chỉ vượt quá giới hạn với nàng, mà còn thể hiện ở mọi khía cạnh lúc nàng ở chung với hắn.
Ví dụ như chuyện từ hôn này, chắc chắn đã khiến hắn cực kỳ hoang mang, cũng vô cùng đau khổ. Nếu không sau khi huỷ hôn, hắn cũng không mượn rượu giải sầu, đời trước rõ ràng là Thám Hoa, mà đời này lại không thể ghi tên trên bảng vàng.
Hắn đối với nàng, cũng nhất định là còn chút tình cảm, nếu không lần trước trong buổi dạ yến nhìn thấy nàng rơi xuống nước, hắn đã không chút do dự nhảy xuống như vậy.
Nhưng lần đầu tiên gặp lại ở chùa Từ Ân, sau khi Ôn Ninh tỏ rõ suy nghĩ trong lòng, hắn cũng không đến tìm nàng lần nào nữa.
Hắn lo bản thân sẽ khiến cho nàng khó xử.
Ôn Ninh nhìn bộ quần áo hắn đang mặc là biết hắn chuẩn bị đi Nam Cương.
Rõ ràng đời này nàng không thành thân với hắn, thành tích khoa cử của hắn cũng hoàn toàn khác với đời trước, nhưng hắn vẫn muốn rời kinh vào ngày này.
Ngày này ở kiếp trước là ngày đại hôn của Ôn Ninh và Thẩm Tấn, cũng là ngày cuối cùng Ôn Ninh được nhìn thấy Thẩm Tấn.
Ôn Ninh nhìn nam tử anh dũng oai hùng trước mặt, nhất thời ngẩn ra, không biết nên nói gì.
Đêm qua Ôn Ninh sốt cao, thật ra vẫn còn hơi mệt, nhưng nằm nghỉ ngơi cả ngày cũng uể oải, Lăng Lan liền đề nghị ra ngoài đi dạo một chuyến, hiện tại khách hành hương ở phía sau núi không nhiều lắm, vừa hay có thể đi ngắm mặt trời lặn như lời đã nói từ lâu.
Nhưng không ngờ lại gặp Thẩm Tấn ở đây.
Lăng Lan nhìn thấy Thẩm Tấn mặc áo giáp, cũng biết hắn lại chuẩn bị xuất chinh, chắc là cố ý đến gặp cô nương nhà nàng để chào tạm biệt. Nhìn thấy dáng vẻ không nói nên lời của Ôn Ninh, nàng im lặng hành lễ với Thẩm Tấn, rồi lui sang một bên canh chừng cho hai người.
Thẩm Tấn đã biết Ôn Ninh lên chùa Từ Ân từ lâu, nhưng hắn cũng biết việc lì lợm quấn lấy không buông không phải tác phong của quân tử, làm vậy sẽ chỉ khiến Ôn Ninh càng thêm ưu phiền, thậm chí còn khiến nàng chán ghét hơn cũng không biết chừng. Vậy nên hắn vẫn luôn kiềm chế bản thân, chỉ lên chùa Từ Ân vào ngày mồng ba tháng giêng cùng gia đình để thắp nén nhang, chứ cũng không đi tìm nàng.
Nhưng hôm nay hắn nhận được quân lệnh khẩn cấp, phải lập tức rời kinh đi đến Nam Cương xa xôi, trên đường tình cờ đi ngang qua chân núi chùa Từ Ân, cuối cùng hắn không nhịn được nữa, tranh thủ thời gian lên núi một lúc.
Hắn luôn cảm thấy nếu lúc này không chạy đến gặp một lần, thì lần sau gặp lại Ôn Ninh không biết sẽ là khi nào, trong hoàn cảnh gì.
Không ngờ hắn vừa ra tới sau núi, lại tình cờ gặp được Ôn Ninh và Lăng Lan.
Có lẽ... cũng là ý trời.
"A Ninh..." Ánh mắt Thẩm Tấn dán chặt vào Ôn Ninh: "Ta..."
Đã hơn nửa năm hắn không được nhìn thấy Ôn Ninh ở khoảng cách gần, chứ đừng nói đến trò chuyện với nàng, nhất thời lại có chút cứng họng.
Vừa mở miệng, hắn liền cảm thấy mình hơi mất bình tĩnh, nên điều chỉnh lại, nở nụ cười nói: "Ta sắp đi Nam Cương rồi, tình cờ đi ngang qua nơi này, cho nên... tới thăm muội."
Ôn Ninh cũng thoát khỏi những chuyện u sầu của kiếp trước, cố gắng nở nụ cười hồn nhiên phù hợp với dáng vẻ mình trong trí nhớ của Thẩm Tấn: "Nhị công tử, đã lâu không gặp, huynh sắp phải đi đánh trận sao?"
Thẩm Tấn nhìn thấy dáng vẻ thoải mái tự tại của nàng, trong lòng vẫn có chút mất mát.
Hắn che giấu cảm xúc này, gật đầu: "Lần này đi chỉ sợ trong thời gian ngắn không thể về kinh được, muội ở kinh thành..." Trước đây mỗi lần chia xa, Thẩm Tấn đều sẽ lưu luyến nói một câu "Chờ ta quay về", nhưng bây giờ bốn chữ này rõ ràng không thích hợp, hắn dừng lại một chút, nói: "Nhớ chăm sóc bản thân thật tốt."
Ôn Ninh mỉm cười gật đầu: "Nhị công tử yên tâm, huynh biết mà, hồi nhỏ ta đi theo huynh cũng học được một số kỹ năng, tuy không dùng để đánh nhau được, nhưng sức khỏe của ta vẫn luôn khá tốt."
Thẩm Tấn gật đầu. Với quan hệ của hai người bây giờ, thực sự cũng chỉ nói được đến đây thôi, hắn nên nhanh chóng ra roi thúc ngựa lên đường, nhưng...
Hắn siết chặt hai tay, cuối cùng vẫn nói ra điều mà bấy lâu nay hắn muốn hỏi: "A Ninh, muội... muội với Thế Tử của phủ Quốc Công... Muội thật sự ái mộ hắn sao?"
—
Ngày mùng mười tháng giêng năm Gia Hòa thứ mười lăm, Bùi Hữu đang dưỡng thương trong phòng cũng cảm thấy ngày hôm nay, hình như là một ngày rất quan trọng.
Nhưng hắn nghĩ mãi, thậm chí còn gọi Cố Phi đến hỏi, nhưng hôm nay ở trong kinh cũng chẳng có chuyện gì lớn xảy ra cả. Cuối cùng hắn không nghĩ thêm nữa, có lẽ là ngày này trong mộng xảy ra chuyện gì đó mà hắn quên mất thôi.
Tuy nói trong mộng có một số chuyện xảy ra hoàn toàn trùng khớp với thực tế, thậm chí những chuyện đó còn có tác dụng chỉ dẫn cho hắn một số điều, nhưng đối với hắn mà nói, mặc dù trong mộng là một "chính mình" khác, hoặc là "nhân quả kiếp trước" như lời Tuệ Thiện đại sư nói, nhưng đó cũng là cuộc sống của người khác.
Hắn không muốn bị cuộc sống của người khác làm ảnh hưởng.
Sau khi nằm trong phòng dưỡng thương hai ngày, vết thương sau lưng đã đóng vảy, hôm nay hắn định ra ngoài đi dạo một vòng, tiện thể đến Trai Đường dùng bữa cơm chay.
Tầm chạng vạng, hắn cùng Cố Phi chậm rãi đi về phía Trai Đường.
Hai ngày nay, phần lớn khách hành hương trên núi đều đã xuống núi, lúc này bộ áo giáp của Thẩm Tấn cực kỳ không ăn nhập với khung cảnh chùa chiền, thực sự rất dễ thấy. Thế nên, hai người còn chưa tới gần, đã nhìn thấy Thẩm Tấn và Ôn Ninh tử xa, đứng dưới tán cây, không xa không gần nói chuyện.
Đương nhiên Bùi Hữu biết Ôn Ninh đã từng có hôn ước với Thẩm Tấn, cũng biết trong buổi dạ yến hôm đó, Ôn Ninh vừa rơi xuống nước, Thẩm Tấn đã theo sát phía sau, chỉ là cuối cùng người hắn cứu lên lại là Triệu Tích Chỉ.
Cố Phi liếc nhìn Bùi Hữu, tưởng rằng sau khi nhìn thấy Ôn Ninh, hắn lại định quay đầu rời đi, nào ngờ hắn lại không thay đổi lộ trình, ngược lại còn tiến về phía trước hai bước, đúng lúc nghe được vị Thẩm tiểu tướng quân kia đang hỏi: "A Ninh, muội... muội với Thế Tử của phủ Quốc Công... Muội thật sự ái mộ hắn sao?"
Trước mặt Thẩm Tấn, Ôn Ninh vẫn cư xử đúng mực phải phép, sống lưng thẳng tắp, mặt hơi ngẩng lên, nghe thấy lời này ánh mắt chợt lóe, sau đó rũ mắt che đi biểu cảm của mình.
Nàng không ái mộ Bùi Hữu, nhưng có cần phải nói rõ ràng như vậy với Thẩm Tấn không?
"A Ninh, ta biết muội xưa nay hâm mộ tài tử, nhưng phủ Quốc Công thuộc dòng dõi cao quý, lại còn là họ hàng với hoàng đế. Nếu muội vào phủ..." Thẩm Tấn thở dài: "Ta lo muội sẽ phải chịu ấm ức. Huống chi nếu Bùi Thế Tử có ý với muội, thì làm sao hắn có thể..."
Ôn Ninh lại cười nói: "Nhị công tử, ta hiểu, lời huynh nói A Ninh đều hiểu hết. Nhưng mối quan hệ giữa ta và Thế Tử không giống như lời đồn đâu, Nhị công tử yên tâm."
Thẩm Tấn vừa nghe thấy nàng gọi một tiếng "Nhị công tử", trong lòng lập tức cảm thấy hơi khó chịu, bởi vì trước đây nàng luôn thẹn thùng đi theo sau hắn, gọi hắn là "Tấn ca ca". Nhưng lúc này thấy nàng nhắc đến Bùi Hữu, lại không có biểu cảm ngượng ngùng như lúc trước đối với hắn, trong lòng hắn mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút.
Nàng cũng mới mười lăm tuổi mà thôi, tính cách còn thay đổi, có lẽ...
"A Ninh." Thẩm Tấn kiềm chế ý nghĩ muốn chạm vào tay nàng, nhẹ giọng nói: "Lần này... Lần này nếu ta có thể thắng trận trở về, mà đến lúc đó muội vẫn chưa có hôn phối, muội... Ta... Muội có thể..."
Lời của Thẩm Tấn vừa ra khỏi miệng, Ôn Ninh đã biết hắn muốn nói gì.
Nếu lần này hắn có thể sống sót trở về, số phận của hắn sẽ hoàn toàn khác với kiếp trước, nàng vẫn sẽ gả cho hắn ư?
Ôn Ninh lại nghĩ đến Lương Thị, nghĩ đến rất nhiều đêm rơi lệ một mình. Mặc dù không phải lỗi của hắn, nhưng nàng không còn là tiểu cô nương không buồn không lo trong lòng chỉ có hắn lúc trước nữa. Đi qua con đường kia một lần rồi, nàng không muốn đi lại nữa.
"Nhị công tử, lần trước A Ninh..." Ôn Ninh cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Đã nói suy nghĩ trong lòng cho Nhị công tử rồi."
Sự thất vọng lóe lên trên mặt Thẩm Tấn, giọng hắn chán nản: "Là ta đường đột......"
"Vậy... Ta đi trước đây." Thẩm Tấn nhìn về phía Ôn Ninh. Vị tướng quân trẻ tuổi thường xuyên rong ruổi trên sa trường, giờ phút này ở trước mặt Ôn Ninh lại trở thành một chàng thiếu niên không dám lớn tiếng, hai mắt còn đột nhiên đỏ hoe.
Không phải lỗi của Ôn Ninh, mà là tại hắn... không đủ tốt.
Hắn biết rõ mẫu người Ôn Ninh thích là thư sinh nho nhã, nhưng dù mỗi lần ở trước mặt nàng có giả vờ tốt đến đâu, hắn cũng không thay đổi được thói quen thô lỗ mà mình đã học được trong quân doanh.
Nàng trưởng thành, nhìn thấu hắn, nên... không thích hắn nữa.
Ôn Ninh nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Thẩm Tấn, nghĩ đến khả năng lần này hắn đi chỉ sợ sẽ không bao giờ quay về nữa, cổ họng cũng có chút nghẹn ngào.
Nếu có thể, nàng muốn nói với hắn đừng đến Nam Cương.
Nhưng nàng biết điều đó là không thể.
Thẩm Tấn ái mộ nàng, nhưng trong lòng hắn không chỉ có tình yêu và chuyện phong hoa tuyết nguyệt, trong lòng hắn còn có khát vọng, có nỗi lo nước nhà, nếu không đời trước, hắn đã không rời đi ngay trong đêm tân hôn.
Hắn không phải là kiểu người sẽ ở lại trong kinh, mơ mơ màng màng sống hết đời chỉ vì vài lời nói của nàng.
"A Ninh, nhớ chăm sóc tốt cho mình nhé." Thẩm Tấn vẫn không quản được tay mình, nhưng vẫn cực kỳ kiềm chế giống như trước, chỉ dịu dàng xoa xoa đỉnh đầu nàng giây lát, sau đó lập tức xoay người rời đi.
Động tác này lại khiến Ôn Ninh giật mình, suýt rơi nước mắt.
Là thanh mai trúc mã bao nhiêu năm, dù yêu thích không còn, nhưng tình cảm vẫn còn ở đó. Sao nàng có thể tuyệt tình đến vậy được? Nhỡ đâu... Có lẽ... Nếu như... Để trong lòng Thẩm Tấn có cái nhớ mong, liệu hắn có thể vực dậy bản thân vào lúc yếu đuối nhất, nhặt về một mạng từ chiến trường không?
"Nhị công tử." Ôn Ninh hô lớn với bóng lưng Thẩm Tấn, Thẩm Tấn lập tức dừng bước, quay người lại.
Chân của Ôn Ninh gần như đã bình phục, bước đi rất nhanh, không có gì khác thường.
Nàng gộp ba bước thành hai, đi đến trước mặt Thẩm Tấn, rút túi thơm bên eo xuống, đưa cho Thẩm Tấn: "Nhị công tử, chiến trường nguy hiểm, đao kiếm không có mắt, huynh phải tự bảo trọng."
Thẩm Tấn sửng sốt, gần như không thể tin được. Túi thơm Ôn Ninh đeo bên hông là di vật của mẫu thân nàng để lại, trước giờ nàng vẫn rất trân quý, vậy mà nàng...
Giây tiếp theo, Thẩm Tấn phản ứng lại, sương mù trên mặt như tan đi, đáy mắt lóe lên ánh sáng trong suốt, nụ cười cũng không khỏi phủ lên hai gò má: "A Ninh yên tâm, hãy đợi ta trở về!"
Cuối cùng hắn cũng đủ can đảm để nói ra bốn chữ "đợi ta trở về" này.
Hắn cầm lấy túi thơm Ôn Ninh đưa cho, nắm chặt trong lòng bàn tay. Thời điểm lần nữa cất bước rời đi, trên mặt là vẻ hài lòng đắc chí, khác hẳn với dáng vẻ hồn bay phách lạc vừa rồi.
Ôn Ninh đưa mắt nhìn hắn rời đi, thở dài.
Nếu hắn thực sự có thể vượt qua được kiếp nạn này, sống sót trở về... Đến lúc đó lại nói tiếp.
Lúc Thẩm Tấn xoay người, ở một góc hẻo lánh không đáng chú ý cũng có một người, hắn cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Cố Phi vội vàng đi theo phía sau, tặc lưỡi lắc đầu.
Cô nương Ôn gia này thật là... Vừa rồi khoảng cách hơi xa, giọng của Thẩm Tấn kia thì khá dõng dạc, miễn cưỡng có thể nghe được lời hắn nói. Nhưng Ôn Ninh quay lưng về phía bọn hắn, lại nói nhỏ, nên không nghe rõ nàng trả lời thế nào.
Mặc dù không nghe rõ, nhưng lại nhìn thấy mồn một.
Cô nương Ôn gia kia ngoài mặt thì theo đuổi Thế Tử gia nhà hắn không bỏ, vậy mà sau lưng lại ở chỗ này đưa túi thơm cho tiểu tướng quân nhà người ta...
Hắn chưa lập gia đình, nhưng hắn vẫn biết nữ tử đưa túi thơm cho nam tử, là có ý gì.
Câu nói mà Thế Tử nhà hắn vừa mới rít ra từ kẽ răng quả thật rất đúng: Thủy, tính, dương, hoa!*
*Thủy tính dương hoa: Hành vi tính tình thay đổi như nước, lung tung tựa phấn hoa.
Hàm nghĩa: Chỉ nữ tử không chuyên tình, tác phong thiếu đứng đắn.
Tiếng Việt: Lả lơi ong bướm.