ÁNH TRĂNG SÁNG BỎ TRỐN CỦA QUYỀN THẦN

Biên tập: Hà Thu 


Tuy Ôn Ninh bị phạt cấm túc, nhưng Ôn Đình Xuân lại không nói rõ là cấm túc trong sân hay vẫn là cấm túc trong phủ. 


Nàng tạm thi cho là cấm túc trong phủ.


Đến tối nàng ti phòng của hai ca ca để đưa thuốc. Kết quả bị Ôn Lan gi lại càm ràm na canh gi, bảo nàng không chịu nói s thật vi hắn như vậy là không đúng, cũng không nên đến tìm Ôn Kỳ làm chuyện hoang đường như vậy.


Thật vất vả mi kết thúc, lại bị Ôn Kỳ tóm được, nhìn chằm chằm đầy ẩn ý suốt na canh gi.


Vị Nhị ca ca này của nàng vốn là một người khôn ngoan, chắc hẳn đã đoán ra được trò ti ca bắt rể kia là bị nàng la.


Nhưng nếu hắn không hỏi, thì nàng cũng kiên quyết không nói.


Khi về đến phòng thì đã muộn hơn rất nhiều so vi gi đi ngủ thường lệ, Lăng Lan đã sm chuẩn bị sẵn nước tắm cho nàng, thấy sắc tri cũng đã khuya, còn tranh thủ thi gian nàng tắm ra, đi ti phòng bếp mang đồ ăn khuya cho nàng.


Không ng Ôn Ninh dùng xong ba ăn khuya, lại một mình ngồi trước bàn c, nhìn dáng vẻ hình như còn chưa muốn nghỉ ngơi.


Lăng Lan nhịn không được khuyên: "Cô nương, tuy rằng không thể đi ra ngoài, thể lc quả thc cũng tiêu hao ít hơn bình thường một chút, nhưng cũng không thể nghỉ ngơi quá muộn như vậy được."


Ôn Ninh lơ đãng cầm quân c lên đánh, nhưng thc chất lại đang dỏng tai lên lắng nghe động tĩnh bên ngoài viện.


Ban đêm yên tĩnh, nếu xe nga tr về, nàng có thể nghe được âm thanh của bánh xe.


Nghe thấy Lăng Lan khuyên như vậy, muộn phiền quanh quẩn cả đêm lại len lỏi vào lòng nàng.


Không phải vi Lăng Lan, mà là vi chính mình.


Tuy rằng không muốn tha nhận, nhưng nàng quả thc đang đi Ôn Đình Xuân về. Nàng biết rõ cho dù Ôn Đình Xuân có tr về, cũng sẽ không đến nói cho nàng biết chuyện xảy ra yến tiệc Quỳnh Lâm hôm nay.


Nàng chỉ muốn biết một kết quả.


Nếu như kiếp này cũng giống kiếp trước, thì rất nhanh sẽ có người của phủ Quốc Công đi điều tra thân thế của Vương Hu, sau đó là lấy máu nghiệm thân, rồi nhận tổ quy tông.


Sau đó...


Ôn Ninh rót cho mình một tách trà lạnh.


Vậy nếu tiếp theo lại có hỏa hoạn xảy ra thì sao?


Một n t khuê các như nàng, có thể thay đổi điều gì?


Cho dù có thật s có thay đổi được thì đã sao? Khó khăn lắm nàng mi cắt đt được quan hệ vi Bùi Hu, chẳng lẽ lại t mình đưa ti ca để khơi dậy s nghi ng của hắn? Chỉ vì hai bát mì một chén canh của phụ nhân kia?


Ôn Ninh tc giận ném quân c xuống, xoay người trên giường, nhắm mắt đi ngủ.


Không, nàng va nghĩ đến mấy năm cuối đi của mình kiếp trước liền cảm thấy tri đất tối tăm. Khó khăn lắm mi được sống lại một lần, nàng sẽ không cho phép chuyện như vậy lại xảy ra vi mình na, cho dù chỉ có một ít khả năng nhỏ nhất.


Nàng chỉ là một n t nhỏ bé, đúng lúc tình c nhìn trộm được một chút thiên cơ mà thôi, lấy đâu ra năng lc đi cu tính mạng của ba người?


Nếu kiếp này vẫn còn xảy ra hỏa hoạn giống như kiếp trước, thì đó là số phận của họ, tại sao nàng lại phải đi xáo trộn ý tri?


Nàng không quan tâm đâu.


Ôn Ninh buộc mình đi ngủ.


Dù sao thì nàng cũng bị cấm túc một tháng rồi, nàng nhất định sẽ ngoan ngoãn trong Ôn Phủ, không bước chân ra khỏi nhà.


Nàng nhất định sẽ không quan tâm.


Bất c ai hoặc bất c chuyện gì có liên quan ti Bùi Hu, đều tuyệt nhiên không liên quan đến nàng na phần!



Kỳ thi mùa xuân đã yết bảng, biển người chen chúc kinh thành cuối cùng cũng bắt đầu giải tán. Chỉ là sau ba tiệc đêm Quỳnh Lâm, một tin đồn bí mật đã lặng lẽ lên men trên đầu đường cuối ngõ.


Trong yến tiệc đêm Quỳnh Lâm, Trưởng công chúa Dung Hoa va gặp quan Trạng Nguyên đã cảm thấy thân thuộc như đã quen t lâu.


Gần đây Trưởng công chúa Dung Hoa thường xuyên ra vào Vương Trạch đơn sơ, không phải chỉ sai nội thị ti, mà còn t mình đến nhà.


Mười chín năm trước Thế T nhà Trưởng công chúa Dung Hoa lạc đường, năm nay hẳn là đã hai mươi mốt tuổi, bằng tuổi vi quan Trạng Nguyên.


Trưởng công chúa Dung Hoa dung mạo xinh đẹp đoan trang, có người tng may mắn nhìn thấy thiên nhan, còn khẳng định phong thái tuấn lãng của Trạng Nguyên quả thc có vài phần giống bà.


Phải chăng vị quan Trạng Nguyên Lục Khôi cập đệ đầu tiên kể t khi thành lập vương triều đại Đại Dận, lại thc s là Thế T của phủ Quốc Công đã lạc đường nhiều năm trước?


Đúng vậy.


Chắc chắn rồi!


Chẳng trách!


Dân gian nói đâu có sai, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh nhi t chỉ biết đào hang. Một tên dân đen nghèo khổ như vậy, làm sao có thể sinh ra được một thiên tài kiệt xuất như thế?


Thì ra hắn vốn là huyết mạch quý tộc của Thiên Hoàng. Hổ lạc đồng bằng, phượng hoàng gặp rủi ro mà thôi.


Nhóm học sinh nhà nghèo va được truyền cảm hng  mấy ngày trước đều th dài tiếc nuối.


Mà lúc này, bầu không khí tại Vương Trạch cũng có chút vi diệu. Hoặc là nói, t sau đêm yến tiệc Quỳnh Lâm, Trưởng công chúa sai ma ma bên người cùng mình về Vương Trạch. Sau khi cẩn thận đề ra nghi vấn về nhng tình huống trước và sau khi nhận nuôi Vương Hu, bầu không khí trong Vương Trạch bắt đầu tr nên khác lạ.


Nếu là một gia đình bình thường, đa con trai nuôi dưỡng hơn mười năm, lưu lạc bên ngoài lại vào trúng nhà vương tôn quý tộc, t đây chính mình cũng được thơm lây lên như diều gặp gió, tất nhiên là vui vẻ vô cùng.


Nhưng vi tính tình của Vương Phúc, t trước đến nay không phải là người sẽ vì năm đấu gạo mà khom lưng.


Kể t lần bị người ta tính kế ngay gần khoa c khiến ông vô duyên vi kỳ thi Đình, nhng năm tra tấn này đã khiến ông cc kỳ ghét và coi thường đám người quyền quý thượng lưu, thậm chí làm kinh doanh cũng không muốn bán nhng món hàng nước ngoài mà mình đã cc khổ đi thuyền ra biển kiếm được cho đám quyền thế ăn chơi trác táng đó.


Ông dốc lòng bồi dưỡng Vương Hu, ủy thác kỳ vọng rất cao vào hắn, chính là chỉ mong một ngày nào đó hắn có thể gây tiếng vang ln, có thể chng minh rằng không phải gia đình nghèo là khó sinh ra quý t. Đến lúc đó ông có thể hung hăng tát thẳng vào mặt đám quý tộc cao cạo tại thượng kia, rồi t mình chng minh học sinh nhà nghèo cũng có con đường thăng tiến riêng của mình.


Mấy ngày trước đây ông vẫn còn đng dưới gốc cây bạch quả trong sân, tràn đầy lòng tin hắn sẽ thc hiện được hoài bão của mình.


Nhưng hóa ra...


Nhưng hóa ra!


Một mặt, vi tư cách là phụ thân, ông đã dùng thân phận người cha này chân thành yêu thương Vương Hu như con ruột của mình suốt bao nhiêu năm, biết rõ nếu như Vương Hu thc s là Thế T của phủ Quốc Công, thì tương lai nhất định sẽ có một chặng đường suôn sẻ, cuộc sống phú quý vượt xa so vi Trạng Nguyên xuất thân t một gia đình nghèo. Nhưng mặt khác, ông vẫn không nhịn được than th.


Mấy ngày nay trước mặt Vương Hu ông không có biểu hiện gì khác thường, nhưng khi một mình, khó tránh khỏi uống nhiều thêm hai chén.


Khi mọi chuyện càng lúc càng sáng tỏ, người của phủ Quốc Công đến cũng càng thường xuyên hơn. Vương Phúc cũng không rõ liệu mình rốt cuộc là hy vọng Vương Hu chính là vị Thế T lạc đường kia nhiều hơn, hay hy vọng mọi chuyện chỉ là hiểu lầm nhiều hơn.


Hai ngày trước, phủ Quốc Công đề nghị khai quật mộ chôn di vật của "cha mẹ ruột" Vương Hu. Mặc dù tuổi tác, nhng chuyện tng trải qua, thậm chí cả vết bt hình quả lê m nhạt phía sau lưng đều trùng khp, nhưng huyết mạch hoàng gia, không cho phép nhầm lẫn, nên vẫn phải hết sc cẩn thận.


Đề cập đến thân thế của Vương Hu, tuy rằng có chút bất kính, nhưng không có ai ​​dị nghị.


Thế nên hiện tại, đại sảnh vốn không rộng rãi của Vương Trạch lại rộn ràng nhốn nháo đng đầy người đến t phủ Quốc Công. Trưởng công chúa đã ti mấy ngày liên tiếp, hôm nay lại chỉ sai vị chủ s Thôi ma ma đến đây. 


Lúc này Vương Phúc và Thôi ma ma đang ngồi trên ghế chính, một người bên trái, một người bên phải, Vương Hu ngồi ghế dưới bên trái, Vương Cần Sinh đng bên cạnh. Còn Vương phu nhân mấy ngày trước sau khi tr về t núi Ngũ Lý lại ốm nằm liệt giường, nên không tham d.


Nhng người còn lại đều là hạ nhân của phủ Quốc Công, cùng nhau đng đấy.


Tất cả mọi người đều đang ch cái hầu bao trong mộ chôn di vật.


Trong lòng Vương Phúc biết rõ điều đó.


Cái hầu bao đó, đại khái thật s có thể dùng làm bằng chng.


Lúc trước ông cùng Vương phu nhân đã tng lấy cái hầu bao kia làm manh mối, để tìm kiếm người thân của Vương Hu.


Cái hầu bao đó bất kể chất liệu hay tay nghề, thậm chí cả đường thêu bên trên, cũng không phải là th mà người nhà bình thường có thể có được. Lúc ấy hai người cũng tng đoán đoán rằng xuất thân của Vương Hu có thể không hề đơn giản.


Chỉ là họ đã hỏi thăm tất cả các gia đình quý tộc và thương nhân nổi tiếng Lĩnh Nam, nhưng không có một đa trẻ nào trong các hộ gia đình bị quân lính sát hại, hoặc bị thất lạc.


Còn nh lần đó ông mang hầu bao đến tiệm tơ lụa hỏi thăm, chưởng quầy kia cầm vuốt ve một hồi lâu, lẩm bẩm một câu: "Cái này giống như... đồ cống phẩm..."


Ông còn muốn hỏi thêm, nhưng chưởng quầy lại xua tay nói: "Tiểu nhân kiến thc hạn hẹp, không nhận ra không nhận ra."


Lúc đó cho dù như thế nào ông cũng không liên tưởng ti kinh thành.


Bây gi nghĩ lại, mi phát hiện ra nhng manh mối mơ hồ đó, thì ra là đã sm có báo hiệu.


Không lâu sau, người đi khai quật quan tài đã quay lại, người phía sau bưng khay tiến vào.


Bên trong đúng là có một cái hầu bao.

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin