Biên tập: Hà Thu
Ôn Ninh về đến nhà liền tỉnh rượu hơn rất nhiều.
Rõ ràng là Bùi Hữu cố ý!
Hắn không phải là người thích uống rượu, trong xe ngựa trước giờ chỉ có trà, sao hôm nay lại đột nhiên có một bình rượu?
Hắn còn dùng chén uống trà rót cho nàng một chén đầy ắp!
Chắc là năm ngoái ở Nghi Xuân Uyển, nhìn thấy nàng say rượu thất thố, biết tửu lượng nàng thấp nên cố ý chuẩn bị cho nàng!
Ôn Ninh tắm xong nằm trên giường, mỗi lần nghĩ đến lại đập vào ván giường.
Cáo già xảo quyệt! Quỷ kế đa đoan!
Nàng biết rõ người nam nhân này không chỉ có tám trăm tâm tư, vậy mà vẫn vô tình rơi vào bẫy của hắn!
Ôn Ninh hận đến nghiến răng, chỉ muốn ngày mai lập tức đi tìm Bùi Hữu nói chuyện.
Lúc hắn tỉnh táo, lời nói ra còn có thể đổi ý, còn nàng bị hắn chuốc rượu, lời nói trong lúc say, chẳng lẽ không được đổi ý sao?
Cho dù nàng phải đồng ý, cũng không có chuyện dễ dàng như vậy, nàng gần như còn chưa được thương lượng bất kỳ điều kiện nào đấy!
Lại không ngờ rằng sáng sớm hôm sau, nàng còn chưa thức dậy, Yến gia đã đến từ hôn.
—
Hôm qua Ôn Đình Xuân đợi Ôn Ninh cả một ngày.
Sáng sớm Yến gia đến cầu thân, cấp bậc lễ nghĩa chu toàn, cực kỳ chân thành.
Ban đầu ông còn chưa yên tâm, muốn âm thầm gặp riêng một lần, nếu thấy ổn thì mới cho bà mối đến cửa. Nhưng hai huynh đệ Ôn Lan và Ôn Kỳ kia đều cam đoan, nói là bọn họ đã quen người này từ lâu, Ôn Ninh cũng đã gặp qua hai lần, còn rất vừa lòng với tiểu công tử nhà hắn.
Ông cũng không nghĩ nhiều về việc này nữa, sau khi cẩn thận hỏi han bà mối, ngay cả thời gian trao đổi thiếp canh cũng đã bàn bạc xong.
Mặc dù trước đó Ôn Ninh đã gật đầu đồng ý mối hôn sự này, nhưng Ôn Đình Xuân vẫn phải nói chuyện lại với nàng mới thấy yên tâm. Nhưng sau khi tiễn bà mối đi, Tần quản gia lại nói rằng nàng đã ra ngoài, ông chờ hồi lâu cũng không thấy nàng về, đành dứt khoát đi trực trước, định tan trực về sẽ có nhiều thời gian nói chuyện hơn.
Nhưng lúc tan trực về đến nhà, lại nghe nói Ôn Ninh đã đến Đoạn Phủ tìm cô nương Đoạn gia.
Mặc dù Ôn Ninh đã lớn như vậy rồi, nhưng phải đến một năm trở lại đây mới có một người bạn khuê phòng thân thiết là cô nương Đoạn gia.
Bây giờ việc hôn nhân đã được quyết định, các cô nương tụ tập tâm sự cũng là hợp tình hợp lý.
Đến tối, ông đoán là giờ này Ôn Ninh đã về rồi, nên đi tới viện Hương Đề, nhưng đến nơi lại thấy Lăng Lan đang nấu canh giải rượu, nói nàng đã uống chút rượu.
Uống rượu rồi còn nói chuyện thế nào được?
Ông lại rời đi.
Chuyện hôn nhân đại sự tuy quan trọng nhưng cũng không cấp bách, ngày mai lại nói chuyện cũng chưa muộn.
Nhưng không ngờ, sáng sớm hôm sau, khi ông đang chuẩn bị đi trực, Tần quản gia lại nói bà mối hôm qua lại đến cửa.
“Lão gia, nhà thương nhân này... vẫn không quá thích hợp." Tần quản gia ở bên cạnh ông lẩm bẩm.
Cũng giống như những người hầu khác trong phủ, Tần quản gia cũng cảm thấy Ôn Ninh gả cho một thương nhân goá vợ, thật sự là gả thấp. Ông ấy cho là bà mối nóng lòng không chờ nổi đến thời gian đã định hôm qua, tới thúc giục Ôn Đình Xuân trao đổi thiếp canh.
Ôn Đình Xuân cũng nghĩ vậy.
Mặc dù trong lòng có chút không vui, nhưng thấy Ôn Ninh hài lòng, nên vẫn ra gặp.
Nào ngờ, đối phương vừa mở miệng đã nói: “Chao ôi Ôn đại nhân, hôm qua có mấy việc tính sai rồi. Vị lang quân Yến gia kia vốn định hai năm nữa sẽ về Tô Châu, hôm qua lão phu nhân nhà đó lên miếu xin một quẻ, trong quẻ nói vận mệnh hai năm sắp tới của lang quân Yến gia rất xui xẻo, không thích hợp cưới vợ!”
Bên tai Ôn Đình Xuân nổ bùm một tiếng, Ôn gia ông còn chưa hài lòng với bọn họ, vậy mà bọn họ… lại muốn hủy mối hôn sự vừa mới vừa mới bàn xong hôm qua!
Trước khi rời đi, bà mối còn lấy lại cặp chim nhạn mà hôm qua mang tới, rồi cung kính cúi đầu: “Thật xin lỗi Ôn đại nhân, lang quân Yến gia nói là hắn không xứng với quý phủ, lúc nói lời này hai mắt cũng đỏ hoe, có lẽ cũng không đành lòng… Chúc cô nương quý phủ sớm ngày tìm được phu quân như ý, hạnh phúc mỹ mãn!”
Hôn sự của Ôn Lan đang đến gần, trong phủ nhiều việc nên Ôn Kỳ chuyển từ Bình bộ về.
Ôn Đình Xuân lập tức gọi hai đứa con trai chuẩn bị đi trực đến, mắng xối xả.
“Hết đứa này đến đứa kia, chẳng đứa nào làm ăn đến nơi đến chốn! Ngay cả hôn sự của muội muội cũng không để trong lòng! Còn vỗ ngực nói với ta tuyệt đối không có vấn đề gì, đây chính là người mà cả hai đứa đã duyệt qua cửa sao? Hả?"
“Muội muội các con đã hủy hôn một lần rồi, quên hết rồi sao?! Bây giờ lại hủy hôn lần nữa, hai đứa bảo con bé phải xử lý thế nào? Hai đứa có biết người ngoài sẽ bàn tán về con bé ra sao không?"
Ôn Lan và Ôn Kỳ dù chưa tận mắt nhìn thấy bà mối, nhưng động tĩnh vừa rồi khá lớn, gã sai vặt bên cạnh đều đã bẩm báo qua cho hai người.
Ôn Lan là người quen thuộc nhất với Yến Lễ, lập tức nói: "Cha, người đừng vội, để con đi hỏi Yến công tử kia một chút, xem hắn nghĩ thế nào. Hôm qua vẫn còn rất tốt, sao có thể trong vòng một đêm…”
Hắn còn chưa kịp nói hết câu đã bị Ôn Đình Xuân giận dữ cắt ngang: "Đến đôi chim nhạn cũng xách đi rồi, còn hỏi hắn làm cái gì nữa? Thấy chưa đủ mất mặt sao?”
Dứt lời, lại buồn bã nói: "Dung Ngọc à, cha vẫn luôn nói con là Đại ca, đệ đệ muội muội không hiểu chuyện, thì con phải chững chạc chút, vậy mà con xem con lại đi giao du với kiểu bằng hữu gì vậy! Gây chuyện làm ảnh hưởng đến mình thì cũng thôi đi, còn làm liên lụy đến muội muội con nữa! Con thấy con có xứng với mẫu thân quá cố của con không? Hả?”
Ôn Lan bị ông mắng cho đến mức không nói được lời nào, bèn liếc nhìn Ôn Kỳ.
Ôn Kỳ khẽ cau mày, giống như phản ứng của Ôn Lan, hắn cũng cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy. Nhưng thấy Ôn Đình Xuân đang nổi nóng, nếu còn chọc ông giận thêm sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ, liền lắc đầu với Ôn Lan.
Ôn Lan cùng Ôn Kỳ mỗi người đứng một bên trong phòng khách chính, mặc cho Ôn Đình Xuân mắng.
Thời điểm Ôn Ninh nghe tin chạy tới, Ôn Đình Xuân đang mắng "Nếu A Ninh nhà ta không gả được cho người có gia thế trong sạch, thì hai đứa mặc kệ đã thành thân hay chưa, đều cút hết ra ngoài cho ta! A Ninh để đó ta nuôi! Xem ai dám bàn tán về con bé.”
Hai ca ca một trái một phải cúi đầu xuống.
“Vâng cha, nhi tử biết sai rồi.”
“Tất cả là lỗi của nhi tử, lát nữa con sẽ lập tức đến xin lỗi muội muội ngay.”
Vậy là... lại lần nữa liên lụy hai ca ca phải gánh trách nhiệm thay cho nàng.
Ôn Ninh đứng sau tấm bình phong, vốn định ra ngoài giải vây cho hai người, lại nghe Ôn Đình Xuân nói: "Xin lỗi cái gì? Chuyện này tạm thời không được nói cho A Ninh biết."
Ôn Ninh sửng sốt, lúc này mới hiểu ra Ôn Đình Xuân cho rằng trong lòng nàng ngưỡng mộ Yến Lễ, sợ nàng biết chuyện lại đau buồn.
Chóp mũi nàng hơi chua xót.
“Những người khác cũng cẩn thận cái miệng của mình!" Vừa nói vừa nhìn Tần quản gia, Tần quản gia lập tức tỏ vẻ xin lão gia yên tâm.
"Còn đám chó săn của hai đứa ở cửa sau nữa, đều phải căn dặn thật cẩn thận, mấy ngày kế tiếp không được cho Ôn Ninh ra khỏi phủ, mấy tin đồn bên ngoài kia không được phép truyền đến tai con bé dù chỉ một câu!” Ôn Đình Xuân lại nhìn về phía hai đứa con trai.
Hóa ra cha đã sớm biết mỗi lần nàng ra ngoài đều lẻn từ cửa sau...
Ôn Ninh khẽ thở dài, liếc mắt ra hiệu cho Lăng Lan, hai người yên lặng lui ra ngoài.
Nếu ông đã không muốn nàng biết, thì nàng sẽ giả bộ như không biết.
Trở lại viện Hương Đề, Ôn Ninh rốt cuộc có chút không thoải mái.
Chuyện này không cần suy nghĩ nhiều cũng biết là bút tích của Bùi Hữu.
Yến Lễ đến cùng chỉ là một thương nhân không có gia thế, không cần Bùi Hữu đích thân ra mặt, chỉ cần sai người cầm lệnh bài của hắn ra, không nặng không nhẹ nói với y mấy câu, Yến Lễ sẽ ngay lập tức biết khó mà lui.
Con cháu quan lại dám đắc tội Bùi Hữu không nhiều, một thương nhân như y nếu đắc tội phủ Quốc Công, thì sau này làm gì còn đường sống trong kinh thành nữa?
Nhưng Bùi Hữu đúng là đã đi quá xa rồi, hôn sự của nàng, thương lượng với nàng một chút không được sao? Hôm qua nàng vừa bị hắn lừa gật đầu, hôm nay đã bắt Yến gia đến từ hôn, còn không phải vì đề phòng nàng đổi ý sao?
Cho dù nàng không đổi ý thì hôn sự của nàng với hắn cũng chưa chắc đã thành mà.
Như hôm qua nàng đã nói với Bùi Hữu ở quán trà, với gia thế và xuất thân của nàng, Trưởng công chúa làm sao có thể vừa lòng?
Đời trước hắn muốn cưới nàng, Trưởng công chúa với hắn liền mâu thuẫn mấy tháng. Tuy nói đời trước nàng không có thân phận gì, còn là quả phụ, nhưng lúc đó là là năm Khánh Tuyên năm thứ nhất, hắn đã là thủ thần phụ chính, nắm quyền lớn trong tay, giằng co hồi lâu Trưởng công chúa mới chịu buông xuống. Bây giờ hắn còn cần dựa vào phủ Quốc Công, lại chính là thời điểm cần dùng hôn nhân để liên minh với Tần Tấn, Trưởng công chúa sao có thể dễ dàng buông bỏ?
Bên phía hắn vẫn còn biến động mà đã vội vàng phá hoại hôn sự của nàng với Yến Lễ rồi.
Cẩu nam nhân!
Ôn Ninh tức giận đập bàn.
Vốn còn nghĩ coi như hắn lừa nàng mắc mưu, mà không qua được cửa ải của Trưởng công chúa thì hắn cũng tốn công vô ích.
Nhưng cứ nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi của Ôn Đình Xuân...
Trong lúc nhất thời, nàng cũng không biết bản thân mong Trưởng công chúa ngăn cản hành vi ngang ngược của Bùi Hữu, hay vẫn là để… như Bùi Hữu mong muốn.
Nếu nàng gả cho Bùi Hữu, có lẽ Ôn Đình Xuân sẽ vui vẻ.
Sẽ không phải nhọc lòng về việc nàng bị từ hôn nữa.
Lăng Lan nhìn thấy cô nương nhà mình lúc thì thở dài, lúc lại tức giận đập bàn, liền trốn vào góc sân lau nước mắt.
Hu hu, sao hôn sự của cô nương nhà nàng lại trắc trở như vậy chứ?
Đều là lỗi của nàng, tại sao chọn tới chọn lui, lại chọn trúng bức họa của Yến Lễ đưa đến trước mặt cô nương?
Mà Yến gia kia cũng chẳng tốt đẹp gì, trước khi đi còn xách cả cặp chim nhạn hôm qua mang tới cầu hôn về, lần này há chẳng phải toàn kinh thành đều sẽ biết hôn sự của cô nương nhà nàng và Yến Lễ lại thất bại sao.
Cô nương nhà nàng lại từ hôn nữa rồi?!
Gả thấp cho một thương nhân goá vợ, mà còn bị người ta từ hôn, cũng không biết cô nương nhà nàng sẽ bị người ta bàn tán thế nào nữa!
Hu hu hu, sáng nay nàng không nên nhanh mồm như vậy, hoảng hốt vội vàng kể hết mọi chuyện cho cô nương!
Ôn Đình Xuân nói xong, toàn bộ người trong Ôn Phủ nhìn thấy Ôn Ninh đều chỉ hận không thể đi đường vòng, chứ đừng nói tới để nàng ra khỏi phủ.
Ôn Ninh muốn ra ngoài tìm Bùi Hữu lý luận, cò kè mặc cả một phen, nhưng nếu không thành công sẽ khiến kế hoạch đòi thêm “sính lễ” của nàng tan thành mây khói.
Ngay cả Lăng Lan cả ngày nay cũng chẳng thấy đâu.
Ôn Ninh không còn cách nào khác, đành ngồi thêu thùa một mình.
Bức tranh con đàn cháu đống thêu cho Ôn Lan và Hà Loan vẫn còn chưa xong.
Đêm qua mơ hồ đồng ý với Bùi Hữu, thực ra nàng cũng không còn rối rắm như lúc đầu nữa.
Tóm lại lời đã ra khỏi miệng, nàng lại không có cách nào đi ra ngoài, cho dù ra ngoài được, thì với kiểu người cứng rắn cố chấp như Bùi Hữu, một khi đã quyết định thì cũng chẳng cho nàng đổi ý.
Bây giờ có hai tình huống.
Một là, Bùi Hữu thuyết phục được Trưởng công chúa, thật sự có thể “cưới” nàng vào cửa. Vậy nàng chỉ có thể… gả. Gả thì gả thôi, cũng không phải chưa từng gả qua, nàng còn sợ hắn sao?!
Hai là, Trưởng công chúa nhất quyết không đồng ý chiều theo ý muốn của Bùi Hữu. Hôn sự của nàng và Yến Lễ đã hủy rồi, trong thời gian ngắn Ôn Đình Xuân sẽ không nghĩ đến chuyện làm mai cho nàng nữa, vừa hay nàng có thể ở nhà thêm vài năm.
Nghĩ như vậy cũng không tồi.
Hơn nữa, Bùi Hữu và Trưởng công chúa đã giằng co mấy tháng, cho dù có thành công thì lục lễ cũng phải đi mất mấy tháng, bấm tay tính toán, ít nhất cũng vẫn còn một năm được sống trong thoải mái.
Còn bây giờ người bên ngoài bàn tán như thế nào... cứ nói thoải mái đi.
Đúng như Ôn Ninh dự đoán, bên ngoài bàn tán rất nhiều về nàng.
Thậm chí dữ dội hơn Lăng Lan tưởng tượng.
Dù sao cũng từng là "Văn công tử" bị mang lên sân khấu kịch, hôm qua còn đích thân đi rêu rao “tuyên truyền” khắp nơi cho mình một phen, ngày hôm sau đã bị từ hôn, đây là chuyện đáng cười cỡ nào chứ!
Nhưng chuyện cười nay cũng chẳng kéo dài quá hai ngày, ngày thứ ba sau khi “Văn công tử” bị từ hôn, có người tinh mắt nhìn thấy xe ngựa đậu trước cửa ra vào của Ôn Phủ, còn không chỉ một chiếc.
Sau đó lại có người ăn mặc như bà mối xách theo cặp chim nhạn đi vào!
Lần này thật sự rất khó hiểu.
Một nửa kinh thành lại sôi trào, là ai mà không chờ nổi như vậy, lúc này mới được mấy ngày mà đã vội vàng đến cầu hôn vị Ôn Thị A Ninh kia rồi?
Có người từng thấy chuyện đời ngồi xổm vào giữa nhóm bát quái, trên cỗ xe có cắm lá cờ nhỏ ghi chữ “Bùi”, không phải là xe ngựa của phủ Quốc Công sao?
Chẳng lẽ… hay là… trời ạ!
Trong vòng chưa đầy một ngày, tin đồn đã lan truyền khắp kinh thành.
Văn công tử cùng Hữu Hữu cô nương, vậy mà thật sự sắp kết nghĩa phu thê rồi?!