Biên tập: Hà Thu
Gần đến giờ Mùi*, cửa quán trà lại một lần nữa mở ra.
*khoảng thời gian từ 13 giờ đến 15 giờ.
Cố Phi vừa nhìn thấy Thế Tử gia nhà mình, liền vội vàng chạy lên nghênh đón, lén lút quan sát, nhưng không nhìn ra được nguyên nhân.
Không biết rốt cuộc hắn đã nói chuyện gì với vị cô nương trong kia, và kết quả của cuộc nói chuyện ra sao.
Chỉ thấy dù vẫn còn mang vẻ mặt thờ ơ bình tĩnh, nhưng ngọn lửa âm thầm bốc cháy trong mắt, cuối cùng cũng tắt.
Vậy là... đã giải quyết xong rồi?
Tuy vô cùng tò mò, nhưng Cố Phi cũng không dám hỏi, mà chỉ theo Bùi Hữu rời khỏi quán trà, đi đến Công bộ.
Lăng Lan nghe thấy động tĩnh trong quán trà, lập tức bước ra khỏi ngõ hẻm, thoáng thấy Bùi Hữu đi ra, liền dừng lại.
Để tránh hiềm nghi, cô nương nhà nàng có lẽ sẽ không chân trước chân sau ra cùng với hắn.
Quả nhiên, nàng đợi thêm thời gian khoảng một chén trà nhỏ nữa, quán trà mở cửa buôn bán bình thường, bắt đầu có khách hàng ra vào, Ôn Ninh mới lặng lẽ bước ra.
"Cô nương." Lăng Lan vội vàng nhỏ giọng gọi nàng lại, rồi nhanh chân bước qua: "Sao người ở trong đó lâu vậy? Đã đói bụng chưa? Chúng ta về phủ ăn cơm hay ăn ở ngoài đây? Với cả có tới chi nhánh của Phù Sinh Tuý nữa không?"
Ôn Ninh đau đầu dữ dội.
Vừa rồi ở trong quán trà tĩnh tâm nửa khắc*, nhưng càng nghĩ đầu óc lại càng quấn thành bánh quai chèo, loạn như cuộn chỉ rối.
*15 phút
Lăng Lan lại liên tiếp ném ra một đống vấn đề khiến đầu óc nàng càng muốn nổ tung.
Nhưng nàng không có thời gian để sắp xếp lại rõ ràng từng câu từng chữ trong cuộc trò chuyện lúc nãy với Bùi Hữu, cũng không có tâm tư để suy nghĩ xem mình có đói bụng không.
Hiện giờ nàng có một việc, cần phải nghiệm chứng khẩn cấp.
"Chúng ta về phủ trước đi." Ôn Ninh buộc chặt sa mỏng trên mặt, rồi cùng Lăng Lan vội vã về nhà.
Vừa vào cửa quản gia đã hỏi nàng lúc nãy đi đâu, lúc nãy lão gia tìm nàng, nhưng không thấy nàng nên đành đến Hồng Lư Tự trước. Dặn nàng buổi chiều đừng có đi ra ngoài, lát lão gia về có chuyện cần nói với nàng.
Ôn Ninh gật đầu liên tục, xoay người đi vào viện Hương Đề, rửa sạch lớp trang điểm trên mặt, sau đó mặc nam trang rồi lẻn ra ngoài từ cửa sau.
Cũng như trước đây, đến nơi ong bướm, nên nàng không dẫn theo Lăng Lan.
Đến Thiên Hương Các liền hào phóng lấy ra hai thỏi bạc, chỉ đích danh muốn gặp Anh Dao.
Lúc đầu tú bà còn lừa gạt một phen, muốn đẩy cho nàng cô nương khác, Ôn Ninh bèn cho thêm một thỏi bạc nữa, bà ta mới kéo Ôn Ninh sang một bên, ăn ngay nói thật.
"Chuyện xảy ra vào tháng trước, nha đầu kia nói cái gì mà muốn ra ngoài ngắm hoa đào, rồi một đi không trở lại, ta thấy có khi đã bỏ trốn cùng với tên nam nhân hoang dã nào đó rồi! Tiểu công tử, loại nữ tử lăng nhăng này không đáng để nhớ, ngài xem hay là…”
Ôn Ninh không muốn nghe mấy lời sau đó của bà ta, trực tiếp hỏi: "Đồ đạc tùy thân cùng tiền tài của nàng còn ở trong phòng không?"
Tú bà ho nhẹ hai tiếng: "Những vật kia thì ngược lại không mang đi, coi như nàng ta còn có lương tâm, tạm thời coi như tiền chuộc thân của nàng ta đi."
Bước ra khỏi Thiên Hương Các, Ôn Ninh cảm thấy sống lưng ớn lạnh.
Lần cuối cùng nàng liên lạc với Anh Dao là vào ngày thứ hai sau tiệc tẩy trần. Nàng không đích thân đi, mà nhờ người đưa tiền cho đầu bếp Thiên Hương Các nấu một bàn đồ ăn toàn đặc sản đất Thục, ám chỉ rằng mọi chuyện đã thành công, nàng sẽ đến đất Thục đón đệ đệ của nàng ta vào kinh như thỏa thuận đã nói trước đó.
Đất Thục cách kinh thành khá xa, đường xá đi lại tương đối gian khổ, nửa tháng trước, nàng mới nhận được tin bọn họ vừa mới vào đất Thục, vị đệ đệ kia nói còn có chút việc vặt vãnh cần xử lý, đầu tháng sáu mới theo bọn họ rời kinh được.
Chuyện này nàng cũng không báo cho Anh Dao biết, vốn định đợi giải quyết xong sự việc sẽ cho nàng ta một bất ngờ, ai ngờ...
Anh Dao ở nơi trăng gió ngần ấy năm, dành dụn được không ít tiền của, nếu có ý định bỏ trốn với ai đó, cũng không có khả năng không mang theo một đồng nào.
Nàng ta là người coi trọng của cải như mạng sống, vậy mà đã hơn một tháng không quay về lấy đồ của mình, chỉ sợ thật sự đã...
Ôn Ninh ủ rũ quay đầu trở về Ôn Phủ.
Nếu như Anh Dao bị người ta để mắt đến từ sau khi bữa tiệc tẩy trần bị hỏng, vậy chẳng phải là... nàng hại chết Anh Dao sao?
Ôn Ninh cũng không có tâm trạng thay quần áo, suy sụp ngồi trong sân tại viện Hương Đề.
Nàng và Anh Dao không có qua lại gì nhiều, cho dù là đời trước ở cùng nhau tại hậu viện rất nhiều năm, nàng ta cũng thường xuyên đến viện của nàng nói cười châm chọc, nhưng các nàng từ trước tới nay cũng chưa bao giờ tính là bạn bè.
Nhưng Anh Dao không phải là người xấu, thậm chí ở một khía cạnh nào đó, nàng ta là một nữ tử rất cứng cỏi.
Nàng ta không oán trách xuất thân của mình, cũng không cảm thấy tự ti vì những chuyện mình đã trải qua, sống vô cùng thẳng thắn chính trực.
Lẽ ra nàng ta có thể thuận lợi thoát khỏi Thiên Hương Các, đoàn tụ với đệ đệ và sống một cuộc sống mà bản thân luôn mong muốn, nhưng tất cả lại đột ngột kết thúc, vì sự can thiệp của nàng.
Trong lòng Ôn Ninh có chút khổ sở.
Lúc làm những việc kia, nàng căn bản không nghĩ được nhiều như vậy.
Hai tháng qua nàng sống quá vô tư, mà không biết rằng, ở trong một góc không ai nhìn thấy, có người bởi vậy mà mất mạng.
"Cô nương, người lại ra khỏi phủ sao?" Lăng Lan vừa về đã thấy Ôn Ninh ăn mặc trang điểm như nam nhân, rũ vai ngồi trong sân, hai chiếc lá rơi xuống đỉnh đầu còn ngẩn ngơ không biết.
"Mau vào thay quần áo đi, lát nữa lão gia về mà nhìn thấy bộ dạng này của người thì lại tức giận cho xem." Nàng kéo Ôn Ninh dậy, đẩy vào phòng.
Ôn Ninh thở dài một hơi, việc đã đến nước này, nàng nghĩ nhiều cũng vô ích.
"Chuyện ta nhờ em đi hỏi thăm thế nào rồi?" Ôn Ninh giữ tay Lăng Lan, để nàng ấy đi chậm lại.
Trước khi ra ngoài, nàng đã sai Lăng Lan hỏi thăm một số chuyện, mặc dù một phần là để đánh lạc hướng nàng ấy, để nàng có thể tới Thiên Hương Các một mình, nhưng những chuyện nhờ nàng ấy đi hỏi thăm, quả thực là đều do nàng muốn biết.
Lăng Lan lại gần Ôn Ninh, đi theo bước chân của nàng, chậm rãi nói: "Em đi hỏi thăm khắp nơi trên phố, mới biết gần đây đây tin đồn Bùi Thế Tử sắp đính hôn với Công chúa Chiêu Hoà được lan truyền rộng rãi, quả thực là vì Công chúa Chiêu Hoà thường xuyên qua lại với phủ Quốc Công. Sau khi Thế Tử trở về, hầu như ngày nào Công chúa Chiêu Hòa cũng đến đó, nhưng hình như... đều không gặp."
Lăng Lan cũng không xác định được tin tức này có phải sự thật hay không, dù sao kiểu nhà cao cửa rộng như phủ Quốc Công, làm sao có thể dễ dàng để lọt tin tức ra như vậy?
Nhưng cũng không thể coi thường năng lực bát quái của các ma ma trong khắp hang cùng ngõ hẻm trên phố Trường An được.
Giống như không có chuyện gì là bọn họ không biết.
Ôn Ninh cụp mắt ngẫm nghĩ.
Chẳng lẽ là vì lần trước nàng vào cung đã nói rất nhiều lời tốt đẹp về Bùi Hữu trước mặt công chúa Chiêu Hoà, Công chúa Chiêu Hoà nghe lọt tai, quyết định muốn gả cho hắn, nên gần đây mới đuổi theo không bỏ?
Nhưng không ngờ thái độ của Bùi Hữu lại liên quyết như vậy, thà tìm người thành thân giả còn hơn cưới công chúa.
Nếu nói như vậy, chẳng phải là... nàng tự bê đá đập vào chân mình sao?
Ôn Ninh ôm ngực.
"Cô nương, rốt cuộc hôm nay xảy ra chuyện gì vậy?" Lăng Lan thực sự không nhịn được nữa, hỏi: "Bùi Thế Tử đã nói gì với người ở quán trà? Em vừa mới nghe quản gia nói, sáng nay Yến gia đến cầu thân, rất có thành ý, sau khi đặt ra câu hỏi trước sau một phen, lão gia cũng cảm thấy tương đối hài lòng. Chuyện trước đó người và hai vị công tử thông báo cho hắn, hắn trực tiếp đồng ý ngay. Người tuyệt đối đừng..." Có tâm tư gì khác nữa nhé...
Ôn Ninh xua tay, không muốn nghe nàng ấy nói nữa.
Đau đầu quá, nàng muốn đi nằm.
Ôn Ninh thay quần áo, yên tĩnh nằm trên giường, nào làm sao ngủ được?
Sáng nay trước khi bước vào quán trà, nàng không bao giờ tưởng tượng được rằng kết quả cuối cùng lại như thế này.
Bùi Hữu để mắt tới nàng từ lúc nào? Tra ra rõ ràng chuyện của nàng như vậy, chẳng lẽ là vì phát hiện ra hành động khác thường của nàng và vị hai ca ca trong bữa tiệc tẩy trần, nên dù người không ở trong kinh, nhưng vẫn cho người theo dõi nàng?
Những lời hắn vừa nói trong quán trà, cái nào thật, cái nào giả?
Lúc thì hắn nói muốn khiến nàng không được thoải mái mới bảo nàng gả cho hắn, lúc thì lại nói vì nàng không có ý đồ không an phận với hắn, tương lai sẽ thuận tiện hòa ly nên mới chọn nàng để cưới; Khi nàng nói rằng chẳng biết lúc nào mới tìm được Tiểu Nhã, hắn dứt khoát nói luôn thời hạn là ba năm.
Thật giống như cả bàn cờ hắn đã thiết kế sẵn, mọi thứ hắn ném ra phía trước đều là mồi nhử, dẫn nàng từng bước tiến về phía trước, tuân theo sự sắp đặt của hắn, cuối cùng đạt được kết quả hắn mong muốn, còn như thể nàng đã chiếm phần lớn lợi ích.
Cáo già xảo quyệt!
Ôn Ninh giận dữ lăn lộn.
Nhưng không thể không nói rằng chiêu này của hắn thật sự có tác dụng, đời này nàng muốn tránh xa hắn, nhưng nàng càng muốn bảo vệ người nhà của mình hơn.
Nghĩ kỹ lại, nếu không phải lúc ấy nàng lo lắng bản thân đi ra ngoài đụng phải Bùi Hữu, đột nhiên nảy ra ý tưởng nhờ đầu bếp Thiên Hương Các nấu một bữa để trả lời Anh Dao, thì có phải là chỉ cần nàng gửi một phong thư đi, đối phương sẽ lần theo manh mối, biết được người ra lệnh cho Anh Dao thật ra là Ôn Ninh nàng?
Rốt cuộc người đó là ai, mà lại có bản lĩnh lớn đến mức khiến Nghi Xuân Uyển biến mất không dấu vết chỉ sau một đêm?
Ôn Ninh đứng dậy khỏi giường, mở miệng định gọi Lăng Lan hỏi xem Ôn Đình Xuân đã về chưa.
Đến cùng là đắc tội người nào, người nào muốn đẩy ông vào chỗ chết, chỉ có bản thân ông là biết rõ nhất.
Nhưng còn chưa kịp hô lên, đã ỉu xìu ngã trở lại giường, ngơ ngác nhìn màn lụa trên đỉnh đầu.
Chưa kể Ôn Đình Xuân có nói hay không, nhưng dù có nói, lại như thế nào?
Ngay cả Nghi Xuân Uyển cũng có thể bị tiêu diệt một cách lặng lẽ. Kinh thành này là đầm rồng hang hổ, một quan viên tứ phẩm không có thực quyền gì như Ôn Đình Xuân, nếu đối phương muốn động thủ, có lẽ cũng chẳng tốn bao nhiêu sức lực.
Mà bọn họ, không có một chút khả năng chống đỡ.
Chẳng lẽ... thật sự phải gả cho Bùi Hữu sao?
Ôn Ninh dùng một tay che mắt.
Người tính không bằng trời tính, tính huống trước mắt, rốt cuộc nàng phải làm sao đây?
Có lẽ vì buổi sáng đàm phán với Bùi Hữu hao tổn tinh thần quá mức, cuối cùng Ôn Ninh vẫn nhắm mắt ngủ thiếp đi, chỉ là trong lòng mông lung, nên đương nhiên sẽ mơ thấy mấy chuyện quái dị.
Lúc thì là nàng đang quỳ xuống cầu xin Thẩm Cao Lam cứu Ôn Đình Xuân, Thẩm Cao Lam thở dài, đặt tách trà xuống: "Chuyện này rất nghiêm trọng, con cứ kiên nhẫn chờ đi."
Lúc lại là trong phòng giam nóng ẩm, cả người Ôn Đình Xuân tái nhợt cứng ngắc, thậm chí còn có một con chuột bò qua người ông.
Sau đó là hình ảnh chiếc túi dính máu của Ôn Lan, nhoáng cái lại đến cảnh Ôn Kỳ đến thăm nàng lần cuối trước khi rời kinh, người từ trước tới nay luôn kiêu ngạo, gượng cười gõ nhẹ chóp mũi nàng: "Muội muội yên tâm, Nhị ca sẽ trở lại."
Cuối cùng vậy mà còn mơ thấy cuộc nổi loạn Tuyên Bình.
Ôn Đình Xuân vẫn còn, Ôn Lan Ôn Kỳ cũng ở đó, Ôn Lan đã cưới Hà Loan, thậm chí còn sinh một hài tử đáng yêu như Yến Sơ.
Nhưng vào ngày phản quân nổi dậy công phá cổng thành, kinh thành nhuốm máu, dân chúng lầm than. Trong giấc mơ, nàng cố gắng hết sức nhớ lại cổng thành nào kiếp trước dễ dàng trốn thoát, gia đình quan viên nào được tha, để nàng mang theo người nhà đến đó lánh tạm một thời gian.
Nhưng người còn chưa kịp ra khỏi cửa, một tên người Hồ toàn thân đầy vết máu đã cầm đại đao xông vào, thấy ai cũng chém.
Tần quản gia, Lăng Lan, Ôn Đình Xuân, Ôn Lan, Ôn Kỳ, Hà Loan đang bế con...
"Không!" Ôn Ninh từ trong mộng tỉnh lại, sau lưng ướt đẫm, nước mắt thi nhau rơi xuống.