Biên tập: Hà Thu
Đồ Bạch cũng cảm thấy rất khó hiểu trước sự xuất hiện đột ngột của Tuệ Thiện đại sư cùng với những lời ông ấy nói.
Nhưng hắn vẫn giữ nguyên tác phong thường ngày, không nghe không thấy không hỏi, đưa Bùi Hữu về phòng xong, liên xuống núi mời đại phu.
Chỉ là lúc trở về, lại thấy một cô nương đang đứng trước cửa viện.
Là nha hoàn Lăng Lan bên người cô nương Ôn gia, trong tay nàng cầm hộp đồ ăn, là muốn...
Đưa cho công tử?
Việc nội vụ từ trước đến nay luôn do Cố Phi lo liệu, nhìn thấy ánh mắt của tiểu cô nương kia bỗng chốc sáng lên, Đồ Bạch chỉ cảm thấy khó xử, chần chờ một lát, mới đi vào bẩm báo với Bùi Hữu.
"Không nhận." Sau khi nghỉ ngơi hai canh giờ, sắc mặt Bùi Hữu ngược lại còn tái nhợt hơn lúc mới về, giọng nói thốt ra cũng có chút khàn khàn.
Đồ Bạch tưởng còn lời nói sau đó nữa, nhưng chờ hồi lâu, cũng không thấy Bùi Hữu nói thêm gì cả, đành nhận mệnh chuẩn bị rời đi.
Nào ngờ lại nghe Bùi Hữu nói: "Trong phòng Cố Phi có một cái hộp sơn đỏ, lấy hai ngàn lượng bạc trong đó ra đưa cho nàng mang về."
—
Ôn Ninh trở về phòng, uống thuốc rồi ngủ một giấc ngon lành.
Việc đầu tiên nàng làm sau khi thức dậy là bảo Lăng Lan nấu một chén canh nấm, hỏi tiểu sa di nơi Bùi Hữu ở rồi đưa qua đó.
Dĩ nhiên không phải vì quan tâm đến hắn.
Mà là vì hai ngàn lượng bạc!
Hắn bị thương, nàng vất vả khổ sở chăm sóc đã đành, lại còn làm hỏng mất chiếc áo khoác lông cáo quý giá nữa.
Không ngờ, lúc Lăng Lan trở về, lại mang theo một chồng ngân phiếu thật.
Chuyện này khiến Ôn Ninh vô cùng vui sướng.
"Cô nương, người... người cùng Bùi Thế Tử..." Lăng Lan quay về với vẻ mặt đủ mọi sắc màu.
Không nhận canh, nhưng lại cho một số tiền lớn như vậy, nghĩ kiểu gì cũng...
Không thể nào, không thể nào. Thời điểm nàng đến đó, thị vệ kia còn dẫn đại phu theo, như vậy có thể thấy Bùi Thế Tử cũng bị thương, không có khả năng làm gì cô nương nhà nàng được.
Mà cho dù có làm gì, thì cũng không thể dùng tiền làm nhục người khác như vậy chứ!
"Em đang nghĩ gì vậy?" Ôn Ninh ấn đầu Lăng Lan: "Bùi công tử làm bẩn áo lông cáo của ta, đây là tiền đền bù."
"À..." Lăng Lan gật đầu, nhưng số tiền này... có hơi nhiều nhỉ? Vừa rồi lúc thị vệ kia đưa tiền cho nàng, hắn cũng có chút không thể hiểu được.
Ôn Ninh lười giải thích nhiều với nàng, tươi cười rạng rỡ cất ngân phiếu đi.
Bùi Hữu đời này, cũng thật biết điều!
Nàng sẽ cân nhắc bớt đi chút xíu thành kiến với hắn.
Chỉ tiếc, vui quá hóa buồn, nửa đêm ngày hôm đó, Ôn Ninh mê man phát sốt.
Mặc dù nàng sợ lạnh, nhưng sức khỏe của nàng từ trước đến nay vẫn luôn rất tốt, năm trước ngã xuống hồ trong thời tiết lạnh giá như vậy, nhưng sau khi về nhà tắm nước nóng, cũng không thấy bị nhiễm phong hàn.
Nhưng suy cho cùng điều kiện trên núi cũng hơi kém một chút, lúc ở trong sơn động nàng còn đưa cho Bùi Hữu chiếc áo khoác lông duy nhất, suốt cả đêm lại không được nghỉ ngơi hẳn hoi, nên cuối cùng vẫn bị nhiễm bệnh.
Trải qua những năm tháng nằm triền miên trên giường bệnh kiếp trước, Ôn Ninh càng thêm mẫn cảm với cơ thể của mình, cũng cực kỳ sợ hãi cảm giác bất lực khi bị bệnh.
Trong phòng này chỉ có một chiếc giường, Ôn Ninh không nỡ để Lăng Lan ngủ dưới đất, nên để nàng ấy ngủ chung giường với mình. Nàng thấy có chút không khỏe liền bò dậy, lay lay Lăng Lan đang nằm một bên: "Lăng Lan, em sờ trán ta thử xem, có phải hơi nóng hay không?"
Lăng Lan mơ màng duỗi tay ra, lập tức tỉnh lại: "Cô nương, người nóng quá, người bị bệnh rồi! Người chờ một chút, để em đi mời đại phu!"
Nói xong liền xoay người rời giường.
Ôn Ninh định kéo tay nàng lại. Giờ đã quá nửa đêm, lại đang ở trong chùa, đi đâu tìm đại phu đây?
Nhưng đến cùng trên người không còn chút sức lực nào, Lăng Lan lại chạy nhanh, nên không kịp ngăn cản.
Đang là mùa đông, bệnh nhẹ cũng có thể trở nặng, Lăng Lan không dám chậm trễ một giây phút nào, mặc áo ngoài rồi ra khỏi viện.
Mặc dù hiện tại đang ở trong chùa, nhưng chẳng lẽ hòa thượng trong chùa không bao giờ bị bệnh sao? Nơi này khả năng vẫn có đại phu.
Lăng Lan đi tìm tiểu sa di trông coi hậu viện, tiểu sa di ấy lắc đầu liên tục: "Đại phu sống dưới chân núi, thí chủ có thể đợi đến rạng sáng rồi xuống núi mời đại phu."
Lăng Lan nhìn sắc trời, mới giờ Tý* mà thôi. Đợi đến hừng đông, vậy chẳng phải Ôn Ninh sẽ bị cơn sốt hành hạ ròng rã cả đêm hay sao?
*Giờ Tý là khoảng thời gian từ 23 giờ đêm nay kéo dài đến 1 giờ sáng.
Chỉ trách nàng không biết đánh xe ngựa, nếu không dù phải chạy gấp rút suốt đêm cũng nhất quyết mời đại phu đến bằng được.
Trong lúc lo lắng, Lăng Lan chợt nghĩ đến đại phu mà thị vệ bên cạnh Bùi Hữu mời đến hôm nay.
Bùi Thế Tử bị thương, chắc chắn sẽ giữ đại phu ở lại bên cạnh.
Nàng cất bước đi về phía viện của Bùi Hữu.
Cố Phi cả đêm hôm qua không ngủ, còn bị Đồ Bạch trói trên cây đến nửa đêm, tới chiều lại chạy về phủ Quốc Công, sau đó lại đến Công Bộ, rồi lại vội vã trở về trong đêm.
Vất vả ngược xuôi mãi mới được nằm xuống, vậy mà lại bị đánh thức, không mấy vui vẻ nhìn tiểu nha hoàn trước mặt.
Đương nhiên hắn nhận ra, nàng là nhà hoàn bên người của cô nương Ôn gia, hôm qua hét đến khàn cả giọng ở rìa vách đá.
Nhưng mà hơn nửa đêm rồi còn chạy tới đây làm gì?!
"Đại phu xuống núi từ lâu rồi, sức khỏe của Thế Tử nhà chúng ta rất tốt, không cần đại phu chăm sóc ngày đêm." Cố Phi nghe Lăng Lan nói xong, xua tay định đuổi nàng đi.
Nào ngờ tiểu nha hoàn vừa nghe xong, vành mắt liền đỏ hoe, giống như bị hắn bắt nạt vậy.
Cố Phi tức khắc có chút chột dạ, hắn... Thái độ của hắn có hơi hung dữ, nhưng... chẳng qua là vì buồn ngủ quá thôi, chứ cũng không phải cố ý dọa nàng.
"Ngươi... Hay là ngươi về trước đi đã?" Cố Phi dịu giọng nói: "Cô nương nhà ngươi bị bệnh nằm trong phòng một mình. Để ta đi bẩm báo Thế Tử, xem có biện pháp nào khác không?"
Lăng Lan nghĩ đến Ôn Ninh vẫn còn nằm trên giường, "ừm" một tiếng, hành lễ với Cố Phi rồi vội vàng rời đi.
Lời Cố Phi nói thực ra là sự thật, Thế Tử nhà bọn họ không thích người khác tới gần mình, nên chỉ mang theo một mình hắn đến chùa Từ Ân, đại phu đến đây xem qua vết thương trên người, kê một ít thuốc rồi cũng xuống núi ngay.
Hắn đóng cửa viện lại, do dự một lát, vẫn quyết định nói qua một câu với Thế Tử.
Dù sao mối quan hệ giữa Thế Tử và cô nương Ôn gia, hắn cũng không hiểu được.
Bùi Hữu đã uống thuốc, cũng đã nằm xuống, nhưng giấc ngủ của hắn từ trước tới nay khá chập chờn, chỉ cần một tiếng động nhỏ là tỉnh dậy.
Vừa nãy lúc Lăng Lan gõ cửa, hắn đã mở mắt, nghe thấy bên ngoài có giọng nói nhỏ nhẹ của nữ tử, rồi lại nghe tiếng bước chân từ xa đến gần của Cố Phi. Vừa ngừng lại, hắn liền hỏi: "Có chuyện gì?"
Cố Phi đứng ngoài cửa nói: "Thế Tử, vừa nãy nha hoàn của Ôn gia đến, nói Ôn cô nương nửa đêm sốt cao, muốn mời đại phu của chúng ta, nhưng Hà đại phu lại xuống núi sớm. Ngài xem... Hay là bây giờ ta cưỡi ngựa xuống núi mời ông ấy lên đây?"
Cố Phi nghe thấy trong phòng im lặng một lát, sau đó có tiếng nói vọng ra: "Ngươi là thị vệ của Ôn Phủ sao?"
Cố Phi: "..."
Lại làm sai rồi... Lẽ ra hắn không nên bẩm báo lại...
"Thuộc hạ lỗ mãng! Thuộc hạ xin phép cáo lui..." Đầu Cố Phi đổ đầy mồ hôi: "Thế Tử nghỉ ngơi tiếp đi."
Cố Phi lui ra, Bùi Hữu cũng nhắm mắt lại.
Hắn và Ôn Ninh đã thanh toán xong, nàng bị bệnh, thì có thể tự đi mời đại phu, không liên quan gì đến hắn.
Dù sao cũng đang là mùa đông, hôm nay thời tiết có chút thay đổi, gian viện tử này lại nằm ở rìa vách đá, bên ngoài gió bấc thổi phần phật, ốm cũng phải thôi.
Đêm qua Bùi Hữu cũng không nghỉ ngơi đàng hoàng, lẽ ra lúc này phải buồn ngủ mới phải, nhưng tiếng gió vẫn không ngừng rít gào bên tai. Hắn nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên khung cảnh đêm qua khi tỉnh lại, lúc thì thấy hai chiếc khăn tay ướt thay phiên nhau đắp lên trán, lúc thì là Ôn Ninh đang tựa lưng vào vách núi đá, dáng vẻ co ro ngủ bên đống lửa.
Chiếc khăn kia, chắc là do Ôn Ninh dùng để hạ nhiệt cho hắn. Thảo nào trong lúc mơ hồ, hắn cảm thấy trên trán mình có hai luồng nóng lạnh xen kẽ nhau.
Chân của nàng sưng to như vậy, cũng không biết đi ra ngoài tìm nước kiểu gì.
Đệm dưới người hắn là áo lông cáo của nàng, nếu không nàng đã không dựa vào vách đá ngủ chập chờn một giấc, lúc trở về liền sốt cao.
Nàng suốt ngày ôm bình nước nóng trên tay, có lẽ là do sợ lạnh. Nhiệt độ trên núi lại còn thấp, nên càng dễ bị ốm.
Bùi Hữu đưa tay xoa trán.
Nếu thật sự có kiếp trước, kiếp trước của hắn có lẽ là nợ Ôn Ninh.
Hắn cam chịu mở mắt ra, gọi: "Đồ Bạch."
Đồ Bạch xoay người nhảy từ trên xà nhà xuống: "Công tử."
"Xuống chân núi tìm một đại phu lên xem bệnh cho Ôn cô nương."
Đồ Bạch sửng sốt một lát.
"Đừng lấy danh nghĩa của ta."
Đồ Bạch: "...Vâng."