Biên tập: Hà Thu
Ôn Ninh cảm thấy Bùi Hữu kiếp này, nói chung vẫn có chút khác biệt so với kiếp trước.
Cụ thể là khác ở chỗ nào và nguyên nhân gì khiến hắn khác lạ như vậy, nàng lại không thể nói rõ. Nhưng nàng vẫn nhạy bén nhận ra được đôi chút.
Ví dụ như lần trước ở Vân Thính Lâu, hắn có lòng để chưởng quầy sai người đưa Thẩm Tấn say rượu về Thẩm gia. Rồi lại như lần này, rõ ràng hắn đã mất hết kiên nhẫn với nàng, nhưng vẫn ném áo choàng của mình cho nàng, còn sai Đồ Bạch tìm quần áo khác cho nàng thay.
Nếu không, để nàng mang bộ dạng như thế này về nhà, kiểu gì cũng bị phong hàn mấy hôm.
Kiếp trước Bùi Hữu, có lẽ cũng có thể thận trọng như trước mắt, nhưng những chuyện này, cho dù hắn nghĩ đến, cũng sẽ không làm.
Hắn cô đơn lẻ loi, thờ ơ xa lánh, ngay cả với mẹ ruột là Trưởng công chúa, hắn cũng như vậy. Chỉ đối với "ánh trăng sáng" là nàng mới có chút khác, giống như chỉ có nàng, là người duy nhất được hắn đặt ở trong mắt.
Tuy nhiên, Bùi Hữu kiếp trước, vậy mà lại cứu Triệu Tích Chỉ rơi xuống nước sao? Bây giờ nghĩ lại, mới phát hiện không giống như chuyện hắn sẽ làm.
Ôn Ninh không muốn nghĩ thêm, cũng không quay lại yến tiệc nữa. Trên đường về nàng tùy ý kéo một cung nữ đến, nhờ nàng ấy về báo nàng vẫn bình an, sau đó lại bảo nàng gọi Lăng Lan tới.
Nàng thay sang bộ quần áo khác, nếu cứ như vậy trực tiếp quay lại, khó tránh khỏi lại bị vây xem một phen, còn có người mồm năm miệng mười tra hỏi.
Nàng cảm thấy làm như vậy trước mặt Bùi Hữu đã đủ rồi, cũng không muốn thật sự gán cái tên "Ôn Ninh" biến thành nhãn hiệu trên người hắn, nên chỉ nói với cung nữ là mình tự bơi vào bờ.
Lăng Lan vừa nhìn thấy nàng đã rất sửng sốt, nàng biết Ôn Ninh không biết bơi.
Trên xe ngựa trở về, Ôn Ninh cũng không giấu diếm, giải thích ngắn gọn lại sự việc cho nàng nghe.
Lăng Lan há hốc miệng: "Cô... cô nương, có thật... có thật là không phải người tự mình nhảy xuống không?"
Ôn Ninh: "..."
Tuyệt vời, hóa ra trong mắt nha hoàn thiếp thân, nàng cũng mang hình tượng lưu luyến si mê Bùi Hữu đến phát cuồng như vậy, đã thế... lại còn rất thành công nữa?
Ôn Ninh cũng không biết nên khóc hay nên cười, hỏi Lăng Lan những chuyện xảy ra về sau.
Lăng Lan nói như đổ đậu: "Em ở dưới cầu thấy người ngã xuống từ phía xa, ngay sau đó Thẩm Nhị công tử không chút do dự nhảy xuống! Nhưng... Nhưng nào ngờ cuối cùng người hắn cứu lên, hóa ra lại là vị cô nương Triệu gia kia! Hơn nữa..."
Lăng Lan cực kỳ bất mãn nói: "Hơn nữa có rất nhiều người đứng xem Thẩm Nhị công tử cứu cô nương Triệu gia từ dưới nước lên. Lúc đó, có người còn nói đùa rằng, hai người bọn họ quả nhiên không uổng một phen công sức vất vả của Hoàng Hậu!"
Mặc dù Ôn Ninh đã giải trừ hôn ước với Thẩm Tấn, nhưng Lăng Lan là người có tư tưởng bảo vệ chủ, luôn cảm thấy Thẩm Nhị công tử tốt như vậy, chỉ nên thuộc về cô nương nhà nàng!
"Triệu Tích Chỉ và Thẩm Tấn?" Ôn Ninh ngạc nhiên nói.
Đây là khúc nhạc chỉ loạn uyên ương gì vậy? Nếu sớm biết... Nếu sớm biết như thế thì hôm nay nàng không nên đến buổi dạ yến năm mới này.
Cô nương Triệu Tích Chỉ kia là đích trưởng nữ trong nhà, khá được sủng ái nên tính tình thường ngày có phần kiêu ngạo. Kiếp trước nàng ta đuổi Bùi Hữu chạy, không ít lần còn gây ra phiền toái cho nàng.
Kiểu tính tình như vậy mà gả cho Thẩm Tấn, có lẽ Lương Thị vẫn đối phó được, nhưng Thẩm Tấn...
Thôi thôi.
Nàng và Thẩm Tấn đã đường ai nấy đi rồi, nàng còn lo lắng thay hắn làm gì?
Mỗi người đều có số mệnh riêng của mình, từ lúc nàng quyết định hủy hôn với hắn, nàng không nên can thiệp vào cuộc sống của hắn nữa.
—
Ở đường Trường An bên kia, cũng có một chiếc xe ngựa đang phóng nhanh trong đêm. Vương Cần Sinh vẫn còn sợ chậm, nên thò đầu ra thúc giục xa phu phía ngoài một chút, sau đó quay lại đốt thêm lò sưởi trong xe.
Trong một ngày lạnh giá như vậy, mà công tử nhà hắn lại ướt sũng đến mức này. Đồ Bạch đâu? Không phải hắn rất lợi hại, lúc nào cũng đi theo bên cạnh công tử sao? Vậy mà tại sao những lúc như thế này lại không thấy bóng dáng? Ngay cả tìm cho công tử bộ quần áo cũng không biết?
Trong lòng Vương Cần Sinh bất mãn, nhưng dù sao hắn cũng đã học được rất nhiều quy củ, nên không biểu hiện ra trước mặt Bùi Hữu. Hắn muốn thuyết phục Bùi Hữu đổi quần áo với mình, nhưng biết y nhất định sẽ không đồng ý, nên cứ buồn bực ngồi ở đó không nói tiếng nào.
Một lúc sau, xe dừng trước cửa Quốc Công Phủ, Vương Cần Sinh vừa xuống xe, liền ra lệnh cho gã sai vặt nhanh chóng đi vào, chuẩn bị nước nóng cho công tử tắm rửa.
Tiệc tối trong cung còn chưa kết thúc, nên con của vị thiếp thất trong phủ vẫn chưa trở về. Hôm nay Trưởng công chúa không vào cung, từ trước đến nay lại yêu thích yên tĩnh, nên toàn bộ phủ Quốc Công khá im ắng.
Vừa nhìn thấy Bùi Hữu trở về trong tình trạng toàn thân ướt đẫm, bọn hạ nhân có chút kinh ngạc, nhưng cũng không dám nói gì, cũng không dám nhìn nhiều, chỉ im lặng cầm đèn dẫn đường.
Bùi Hữu tắm rửa từ trước đến nay không cần người hầu hạ, Vương Cần Sinh vội vàng tận dụng khoảng thời gian rảnh này đi pha trà để xua tan hơi lạnh. Lúc hắn trở về, thì Bùi Hữu đã không còn ở trong phòng nữa.
Chắc là tới thư phòng.
Vương Cần Sinh bưng ly trà đã pha do dự một lát, cũng không xoay người đi theo.
Hiện tại không giống ngày xưa, hắn rất ít khi đi vào thư phòng của Bùi Hữu. Bây giờ thân phận của công tử nhà hắn đã khác, chỗ bàn chuyện, đương nhiên cũng khác với trước đây.
Hắn biết công tử là vì tốt cho hắn. Hắn là người đầu óc đơn giản, lại không kín miệng, rất nhiều chuyện thà rằng không biết còn hơn.
Bùi Hữu đúng là đang ở trong thư phòng. Hắn đã thay sang một bộ quần áo sạch sẽ, tóc cũng được buộc lên cao bằng thúc quan, giống như người ở trong hồ nửa canh giờ trước không phải hắn.
Đồ Bạch ở bên cạnh thấp giọng bẩm báo: "Cô nương Ôn gia đã hồi phủ, cũng không đề cập chuyện tối nay với người ngoài."
Bùi Hữu hơi rũ mắt, cười nhạt: "Coi như nàng còn thức thời*."
*Hiểu biết thời thế và có những hành động phù hợp.
"Nhưng mà hôm nay..." Đồ Bạch hoang mang nói: "Công tử... là do ban đêm tối quá, cho nên nhìn nhầm người?"
Nhắc đến chuyện này, ánh mắt Bùi Hữu liền tối sầm lại.
Đương nhiên hắn sẽ không nhìn nhầm người, thậm chí lúc ấy hắn đã chuẩn bị kéo được tay áo của Triệu Tích Chỉ. Nhưng đúng lúc này, lại có một tiếng "tùm" khác vang lên, sau đó là tiếng kêu "Ôn tỷ tỷ, Ôn cô nương" từ trên bờ truyền đến.
Đợi hắn lấy lại tinh thần, người cuối cùng hắn ôm, lại là Ôn Ninh.
Sự mất kiểm soát không thể giải thích được này, khiến hắn cực kỳ khó chịu, cũng cực kỳ không vui.
"Triệu gia bên kia, chúng ta làm như thế nào?" Đồ Bạch lại hỏi.
Đêm nay Triệu Tích Chỉ rơi xuống nước, vốn là một cái bẫy.
Nửa năm nay, Bùi Hữu vẫn luôn điều tra vụ hỏa hoạn xảy ra ở Vương Trạch cách đây nửa năm.
Vụ án này đã khép lại với bên ngoài, nhưng thực chất để tránh đánh rắn động cỏ, cũng như tránh cho đối phương phát hiện vợ chồng Vương Thị thực ra vẫn chưa thiệt mạng trong vụ cháy, lúc đó Bùi Hữu đã từ chối yêu cầu khám nghiệm tử thi của Kinh Triệu Doãn, sau đó tiếp tục bí mật điều tra.
Người đầu tiên mà hắn nghi ngờ, cũng là người đáng nghi nhất, chính là Trưởng công chúa Dung Hoa.
Dù sao, trong mắt một số người quyền quý, một Thế Tử có cha mẹ nuôi xuất thân từ gia đình nghèo khó, cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì.
Nhưng suốt nửa năm này hắn vẫn chưa tra ra được dấu vết để lại, Trưởng công chúa ăn chay niệm phật, xưa nay rất ít khi ra khỏi phủ Quốc Công, thoạt nhìn không giống như người có tính cách tàn nhẫn, chỉ vì vài câu miệng lưỡi của người khác mà điều khiển sát thủ ra tay giết người để tránh phiền phức sau này.
Tuy nhiên, một chi tiết cực kỳ không đáng chú ý gần đây đã cung cấp được chút manh mối.
Sau khi sự việc xảy ra, Bùi Hữu dẫn theo Đồ Bạch đến hiện trường điều tra lại một lượt. Lửa cháy quá lớn, khiến Vương Trạch gần như bị phá hủy hoàn toàn, nhưng vẫn để bọn hắn tìm ra được một số manh mối.
Ở dưới cửa sổ phòng của vợ chồng Vương Thị, vậy mà lại có một mảnh vải cực nhỏ còn sót lại.
Chắc là lúc phóng hỏa xong, kẻ kia vội vàng rời đi, nên đánh sập cửa sổ đang mở, do cánh cửa gỗ dày nặng nên xé rách góc áo của gã, rồi cứ như vậy giấu ở dưới cùng của cửa sổ.
Chỉ là một mảnh vải bình thường mà thôi, chắc chắn sẽ rất khó tìm ra nguồn gốc, nhưng manh mối khó khăn lắm mới tìm thấy, không thể bỏ qua được.
Đồ Bạch cầm nó đi hết tiệm vải này đến tiệm vải khác để hỏi, cuối cùng cũng có một vị chưởng quầy nhận ra.
Chưởng quầy nói chất liệu này có xuất xứ từ vùng phía nam, vì giá thành cao nên chỉ mua một cuộn về làm mẫu. Ngày đầu tiên bày lên kệ, đã có một vị cô nương nhìn trúng, còn hạ lệnh cưỡng chế không cho y nhập lại hàng có chất liệu tương tự về nữa: "Bổn cô nương muốn mình là người duy nhất sở hữu nó trong kinh thành này. Nếu ngươi dám để người khác mặt quần áo có chất liệu giống ta, thì sau này đừng có nghĩ đến việc kinh doanh nữa!"
Vị cô nương có tính tình ương ngạnh đó, chính là đích nữ nhà Triệu Thượng Thư - Triệu Tích Chỉ.
Một nữ tử được nuôi dưỡng trong khuê phòng, không thể nào là thủ phạm của vụ phóng hỏa đêm đó, nhưng cuộn vải đã đi nơi nào, cần phải điều tra từ chỗ nàng ta.
Phủ Quốc Công đã mờ nhạt trên quan trường nhiều năm, cũng không qua lại gì với Hộ Bộ Thượng Thư Triệu Địch. Bùi Hữu dứt khoát trực tiếp bắt đầu từ Triệu Tích Chỉ, cho nên mới có kế hoạch "anh hùng cứu mỹ nhân" tối nay.
Vốn dĩ muốn nhân cơ hội này tiếp cận Triệu Tích Chỉ, lần theo manh mối duy nhất để điều tra, nhưng không ngờ...
Đồ Bạch yên lặng đợi Bùi Hữu phân phó.
Nửa năm trước, hắn nhận Bùi Hữu làm chủ, hắn biết rất rõ vị Thế Tử gia này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, dáng vẻ bên ngoài là một thư sinh nho nhã tay trói gà không chặt, nhưng thực chất lại là người có tâm tư kín đáo, giỏi bày mưu tính kế, đưa ra quyết định chuẩn xác. Phần lớn thời gian hắn chỉ cần nghe lệnh làm việc, cũng không hề xảy ra sai sót gì.
Sau khi tắm xong, lông mi của Bùi Hữu vẫn còn hơi ướt, một lọn tóc mai gần khô rơi trên gò má, khiến hắn hiếm khi trông có chút lười biếng.
Hắn chỉ trầm ngâm một lúc rồi nói: "Chậm một chút có khi lại hay. Ta đã đợi nửa năm rồi, giờ cũng chẳng cần vội vã chốc lát. Chờ thêm một thời gian nữa, có lẽ sẽ có cơ hội tốt hơn."
Đồ Bạch hiểu ý, hơi chắp tay thi lễ, rồi lui ra ngoài.
Bùi Hữu nhéo nhéo giữa mày, ngả người tựa lưng vào ghế, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Điều tra nửa năm, mọi chuyện vẫn không có tiến triển. Thậm chí đến tột cùng vì sao đối phương lại muốn đưa vợ chồng Vương Thị vào chỗ chết cũng không có đầu mối.
Nếu nói là nhằm vào hắn, thì tại sao nửa năm rồi đối phương lại chưa có động tĩnh. Cho dù trước mắt tra được dấu vết để lại, nhưng nếu sự việc có liên quan đến Triệu gia, thì cho dù là hắn, hay là Vương Phúc cùng Vương phu nhân, đều chưa từng có liên quan gì đến Triệu Địch, sao có thể dẫn đến tai họa như vậy?
Hắn nghĩ nghĩ, đầu óc dần dần rơi vào trạng thái hôn mê, một hình ảnh khác lại bắt đầu hiện ra trước mắt hắn.
Tháng chín năm Gia Hòa thứ mười bốn, cuối thu mát mẻ, không khí trong lành. Bùi Hữu lại đưa Cố Phi đến tiệm thuốc Nhân Hòa.
Sau khi trở về phủ Quốc Công, hắn lại lần nữa bắt đầu tìm kiếm tiểu cô nương kia.
Nếu năm đó nàng không nói dối tuổi của mình, thì năm nay nàng đã đến tuổi cập kê. Hắn từng hứa với nàng, sẽ không để nàng bị người trong nhà bán cho lão già làm tiểu thiếp.
Nhưng tìm ba bốn tháng, vẫn không có tung tích.
Năm đó nàng và hắn thường xuyên đến tiệm thuốc này để bán một ít dược liệu, chưởng quầy vẫn còn nhớ hắn, lại nói đã nhiều năm trôi qua, nhưng quả thực chưa từng gặp lại nàng.
"Thế Tử, chưởng quầy kia vẫn nói không quen cô nương nào có tên là Tiểu Nhã, nhìn vẻ mặt không giống như đang nói dối." Cố Phi vừa bước ra khỏi tiệm thuốc liền chắp tay nói.
Kết quả nằm trong dự đoán, nhưng ánh mắt của Bùi Hựu vẫn chìm xuống. Đang định rời đi, lại thoáng thấy một cô nương ở cửa tiệm tơ lụa bên cạnh.
Nàng nhỏ nhắn xinh đẹp, mặc một bộ váy lụa màu xanh biếc, đôi mắt long lanh dừng lại trên mặt hắn chốc lát rồi mỉm cười.
Ánh nắng rực rỡ, sóng nước chập chờn.
Nàng nghịch ngợm dùng ngón trỏ gõ nhẹ vào chóp mũi.
Nhịp tim của Bùi Hữu vốn vừa ngừng bỗng nhiên đập trở lại, thậm chí còn đập nhanh hơn trước.
Tiểu Nhã.
Lúc trước hắn gặp nàng, mười lần thì có tới chín lần chóp mũi đều dính đầy bụi đất. Lúc đầu hắn còn nhắc nhở nàng, nhưng về sau nàng vừa thấy ánh mắt hắn rơi trên mặt mình, liền tự giác xoa xoa chóp mũi: "Lại dính bụi nữa sao? Có phải rất giống cún con hay không? Ha ha ha!"
Vòng đi vòng lại hồi lâu, quả nhiên người vẫn ở trong kinh thành, còn ở ngay trước mắt.
Bùi Hữu nhấc chân bước nhanh tới, người vừa mới đến trước mặt nàng, nàng đã thu lại vẻ mặt tinh nghịch, cụp mắt rũ mi, quy củ thi lễ với hắn: "Ôn Thị A Ninh, bái kiến Thế Tử gia."