Biên tập: Hà Thu
Ôn Ninh nhất thời có chút tức giận.
Nàng cũng đã từng nhiều lần giải thích cho hắn. Nói là hắn thuở nhỏ nghèo khó, phải trải qua rất nhiều đau khổ, trước khi được phủ Quốc Công nhận về nhất định từng bị rất nhiều người chèn ép hãm hại, phải chịu đựng rất nhiều ác ý nên mới khiến tính cách của hắn trở nên cố chấp bất thường như vậy.
Nhưng nhìn xem, hắn của bây giờ làm gì có bộ dạng nghèo túng.
Đại khái là ánh mắt của nàng quá mức nóng bỏng, nên Bùi Hữu cũng giương mắt nhìn lên.
Ôn Ninh cầm quạt tròn che khuất khuôn mặt, buông rèm cửa sổ xuống.
Đúng vậy, Bùi Hữu cho đến thời điểm này vẫn là Bùi Hữu, cũng không phải bởi vì được phủ Quốc Công nhận về, mới biến thành Bùi Hữu có tính cách cực đoan kia.
Nàng nhất định phải vực dậy hết mười hai phần tinh thần, cẩn thận đối phó với hắn mới được.
Lăng Lan có nhiệm vụ trong người, nên còn căng thẳng hơn cả Ôn Ninh, nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, liền lập tức dỏng tai lên nghe.
Nhưng khi nghe thấy tiếng bước chân kia không nhanh không chậm, đi qua cửa phòng rồi nhưng cũng không vào, mà lại dừng ở phòng bên cạnh, "két" một tiếng, cửa mở ra, lại một tiếng, rồi đóng lại.
Lăng Lan hoảng hốt nhìn Ôn Ninh.
Ôn Ninh trấn an vỗ vỗ tay của nàng.
Không hiểu sao Lăng Lan lại cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều. Nàng nghiêng đầu thắc mắc, tại sao động tác này của cô nương nhà nàng lại quen thuộc như vậy, giống như là đã từng vô số lần trấn an nàng khi nàng quá căng thẳng.
Tâm tư nàng còn chưa kịp quay trở lại, bức tranh thủy mặc trên vách tường trong sương phòng đã bị một người đẩy ra, công tử áo xám dáng vẻ hào sảng đứng ở phía sau, cũng không vội đi tới, cực kì ưu nhã mà làm động tác vái chào: "Bái kiến Ôn cô nương."
Người tựa chi lan, âm thanh như nước chảy,
Cái này... cái này...
Khó trách cô nương nhà nàng "ngày nhớ đêm mong", tương tư thành bệnh, mỗi cái giơ tay nhấc chân lơ đãng của vị công tử trước mắt này, quả thực đều khiến người khác động tâm.
Ngay cả nàng trông thấy còn muốn đỏ mặt.
Lại nhìn cô nương nhà mình, như có như không nắm vuốt quạt tròn, yểu điệu đứng dậy, cũng cực kỳ thoả đáng phúc thân trả lễ: "Bái kiến Vương công tử."
Thật sự là trai tài gái sắc!
"Cô nương, công tử, nô tỳ xin phép lui xuống pha trà." Lăng Lan tràn đầy tự tin đối với nhiệm vụ sắp phải làm, phúc thân xong liền rời đi để lại hai người.
Lăng Lan vừa đi, Ôn Ninh liền xiết chặt túi thơm bên hông mình.
"Mạo muội mời công tử đến đây, hy vọng rằng không khiến công tử cảm thấy bối rối." Ôn Ninh rũ mắt bày ra tư thái thẹn thùng: "Vương công tử, mời ngồi."
Thần thái của Vương Hữu vẫn ôn hòa đúng mực, y hệt như lần đầu tiên năm đó nàng và hắn gặp lại.
Sau khi ngồi xuống, hắn cực kì tự nhiên lấy một phần điểm tâm từ trong tay áo ra, còn dùng giấy da trâu gói cực kỳ tinh xảo.
Là bánh đậu phộng của Uyển Phương trai!
Ôn Ninh vừa liếc mắt đã nhận ra, tức thì có chút hoảng sợ.
Ở kiếp trước, Bùi Hữu cũng rất thích mang bánh đậu phộng cho nàng. Có khi là hạ triều trở về, có khi là đúng lúc hắn đi ngang qua Uyển Phương trai. Đại khái cũng là do khi nàng còn nhỏ, đã từng nói với hắn rằng nàng muốn ăn một miếng bánh đậu phộng của Uyển Phương trai. Khi đó, chỉ cần hôm nào bán được tiền nhiều hơn dự kiến là bọn họ liền đi thẳng đến Uyển Phương trai.
"Đúng lúc ta đi ngang qua Uyển Phương trai, nghe nói bánh đậu phộng ở đây rất ngon, nổi tiếng trăm năm rồi, mời cô nương nếm thử."
Lý do thoái thác cũng giống hệt kiếp trước. Lúc đầu nàng còn rất cảm kích khi thấy hắn vẫn nhớ đến tình bạn cũ, lại còn chu đáo như vậy. Nhưng về sau...
Ôn Ninh lộ ra nụ cười thẹn thùng: "Vương công tử có lòng. Đây là bánh đậu phộng của Uyển Phương trai sao? Tiểu nữ rất thích."
Nói xong liền đưa tay ra mở giấy gói.
Lúc đầu nàng vốn định nói thẳng là mình bị dị ứng với đậu phộng, nên không thể ăn, trực tiếp cự tuyệt sự thăm dò của hắn. Nhưng sau đó nàng nghĩ lại, lời nói dối hiển nhiên như vậy nói ra thì dễ, nhưng che giấu lại khó vạn phần, tương lai bị đâm thủng cũng sẽ khiến người ta sinh nghi.
Suy cho cùng thì Uyển Phương trai cũng là cửa hàng đã có tuổi đời lâu năm, khuê nữ thích ăn bánh đậu phộng ở đây cũng không có gì lạ.
Vương Hữu nghe nàng nói như vậy, điểm sáng trong đôi mắt đen láy của hắn lại càng sáng thêm, lập tức mỉm cười nói: "Lần này cô nương đến đây, là có chuyện muốn nói với tại hạ sao?"
Ôn Ninh đưa một miếng bánh đậu phộng vào trong miệng, nghe được lời này hai má liền đỏ lên.
Dù sao thì, cảnh tượng này nàng đã tự soi gương diễn rất nhiều lần rồi.
Nàng buông bánh đậu phộng xuống, rồi lấy tờ giấy hoa tiên* đã chuẩn bị sẵn từ trong tay áo ra.
*Giấy hoa tiên 花箋, một thứ giấy khổ nhỏ mà vẽ màu đẹp dùng để viết thơ từ cho lịch sự gọi là giấy hoa tiên, vì thế mới gọi thư từ là tiên.
"Tiểu nữ được biết Vương công tử học rộng hiểu nhiều, văn chương tài hoa nổi bật. Nay có một bài thơ vụng, xin... xin... công tử xem qua."
Ôn Ninh rũ mắt cúi đầu, đưa giấy hoa tiên cho Vương Hữu.
Giấy hoa tiên đã được hun hương thơm cẩn thận, cho dù là về kiểu dáng hay màu sắc, đều hiển nhiên là đồ dùng của tiểu thư khuê các.
Vương Hữu có chút kinh ngạc, nhưng vẫn đưa tay nhận lấy.
Trong sương phòng có đặt một lò huân hương, khói nhẹ lượn lờ.
Mặc dù cửa sổ đã đóng chặt, nhưng âm thanh xe ngựa, người đến người đi trên đường phố giữa trưa vẫn loáng thoáng truyền vào.
Ôn Ninh vẫn luôn cúi đầu rũ mắt, kết hợp với gương mặt ửng hồng.
Mặc dù là nàng cố tình làm vậy, nhưng vẫn cảm thấy hơi xấu hổ.
Thứ nàng đưa cho Bùi Hữu, chính là một bài thơ tình.
"Hoa hạnh xuân bay rợp rợp đầu
Trai trẻ phong lưu bước bước mau
Ước nguyện chung thân bên chàng ấy
Dẫu tình có nhạt cũng không sầu*."
*Dựa theo bài thơ Tư Đế Hương của Vi Trang đời Đường.
Bài thơ tình ý phóng khoáng như vậy, nếu ở đời trước, có đánh chết, nàng cũng không thể viết ra được.
Cho dù có dám viết ra, cũng không dám trực tiếp đưa tới trước mặt tặng cho đối phương.
Ôn Ninh yên lặng ngước mắt, quả nhiên vẻ mặt của Bùi Hữu vô cùng....
Vi diệu.
Chắc hẳn là cách làm này quá mức trắng trợn lộ liễu, cho nên mới khiến người xưa nay luôn giấu kín cảm xúc như hắn để lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi như vậy.
Bàn tay nắm túi thơm của Ôn Ninh càng siết chặt hơn, cố gắng hết sức che giấu sự xấu hổ của mình rồi bày ra vẻ mặt ngượng ngùng. Chỉ thấy hắn hồi lâu không nói lời nào, phân tâm nhìn ra ngoài cửa.
Cũng may Lăng Lan căn thời gian cực chuẩn, đúng lúc này vừa vặn đẩy cửa mang trà vào.
Bùi Hữu nghe thấy có người đến, giống như mới lấy lại tinh thần, ngón tay thon dài khẽ động, gấp tờ giấy hoa tiên lại.
"Công tử, cô nương, mời uống trà."
Lăng Lan rũ mi đặt chén trà trước mặt hai người, lúc này Vương Hữu "giống như" là đang bị tờ giấy hoa tiên kia làm phân tâm, nên tới khi cầm chén trà của hắn, nàng lại cố tình đặt không vững, nguyên một chén nước trà cứ thế trực tiếp đổ lên người hắn, chén trà cũng rơi xuống đất, vỡ tan tành.
"Nô tỳ đáng chết!" Lăng Lan sắc mặt tái nhợt quỳ xuống dưới đất.
"Vương công tử..." Ôn Ninh vội vàng đứng dậy, muốn giúp hắn chỉnh lại quần áo.
"Không sao." Vương Hữu đứng lên, thở dài nói: "Cho phép tại hạ tạm thời cáo lui, xin cô nương chờ một lát."
"Công tử..." Ôn Ninh lưu luyến gọi với theo.
Đợi hắn biến mất sau bức tranh thủy mặc rồi, Lăng Lan mới vỗ ngực thở phào một hơi, bả vai cứng ngắc của Ôn Ninh cũng thả lỏng xuống.
"Cô nương..." Lăng lan muốn nói "Căng thẳng chết em rồi!", nhưng lại thấy cô nương nhà nàng đặt ngón trỏ lên môi ra hiệu "suỵt" một tiếng, nên nàng nhanh chóng sửa lại: "Cô nương, nô tỳ không phải cố ý..."
Nghe thấy tiếng đóng cửa sát vách vang lên, Lăng Lan cùng Ôn Ninh mới nhẹ nhàng thở ra.
"Ly trà kia của em có phải hơi nhiều quá rồi không?" Lăng Lan vội hỏi: "Đổ nguyên cả chén trà lên người như vậy, liệu Vương công tử có còn quay lại nữa không?"
Kế hoạch ban đầu của các nàng là chỉ đổ một chút trà lên người hắn. Cô nương nhà nàng nói vị Vương công tử kia từ trước đến nay luôn đặt nặng vẻ bề ngoài, chắc chắn sẽ ra ngoài xử lý vết nước trên quần áo rồi mới quay trở lại.
Nhưng đây là lần đầu tiên Lăng Lan làm chuyện như vậy, nên không quá thành thục...
Ly trà đầy như vậy, sợ là phải thay bộ quần áo khác mới được.
Nhưng làm gì có ai ra ngoài còn mang theo một bộ quần áo chứ?
"Đương nhiên là có." Ôn Ninh khẳng định nói.
Hắn vẫn chưa đạt được kết quả hắn muốn mà. Nhất là sau khi biết nàng cũng thích bánh đậu phộng của Uyển Phương trai.
Quả nhiên, sau thời gian một chén trà, cửa phòng cách vách lại lần nữa bị đẩy ra.
Lăng Lan nhanh chóng quỳ gối trước mặt Ôn Ninh. Ôn Ninh nhúng ngón tay vào nước trà, nhỏ đầy nước trà vào đáy mắt nàng. Khi cảm thấy thời gian đã đến, liền giơ tay lên, tàn nhẫn tát một cái vào mặt Lăng Lan.
Chát-
"Tiện tỳ! Lại dám làm hỏng chuyện tốt của bản tiểu thư."