Biên tập: Hà Thu
Dù sao cũng đã hơn mười năm trôi qua, hầu bao nằm dưới nền đất ẩm ướt đã bị nấm mốc, phủ đầy những đốm lấm tấm màu xám đen. Nhưng đường thêu trên túi lại xen lẫn với sợi tơ vàng, tuy không nhìn rõ được hình dáng ban đầu của vải, nhưng những mũi thêu trên đó vẫn còn rõ ràng.
Thôi ma ma run rẩy cầm lấy hầu bao trong tay, sau đó lấy ra một cái hầu bao khác từ trong tay áo.
"Quả nhiên là sợi chỉ vàng chỉ trong cung mới có, hơn nữa đây đúng là phương pháp thêu thùa thịnh hành một thời trong cung mười chín năm trước."
Bà so sánh qua lại giữa hai cái, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy, sau đó bỗng nhiên tiến lên hai ba bước đi tới trước mặt Vương Hữu, rồi thụp một tiếng quỳ xuống.
Trong đại sảnh nhất thời có chút xao động.
Ma ma chủ sự cũng đã quỳ rồi, bọn hắn quỳ hay là không quỳ đây? Quỳ đi. Tuy vị này vẫn chưa chính thức được công nhận là Thế Tử, nhưng thân phận Thế Tử này tám phần là ván đã đóng thuyền rồi, nếu không quỳ, liệu tương lai có bị truy cứu hay không?
Trong lòng Thôi ma ma cũng biết rõ, hiện tại kêu một tiếng "Thế Tử gia" đến cùng là còn hơi sớm, nhưng phủ Quốc Công đã tìm kiếm vị chủ nhân này gần hai mươi năm, bảo bà làm sao có thể không kích động đây? Bởi vậy bà chỉ biết quỳ xuống, nước mắt lưng tròng, cũng không thốt ra được lời nào.
Vương Phúc kinh ngạc nhìn ma ma đang quỳ trên mặt đất, sau đó lại nhìn Vương Hữu từ đầu đến cuối chưa nói một lời.
Khi hắn đối mặt với người ngoài, mặt mày vốn luôn có chút xa cách, giờ phút này lại càng giống như ngọn núi cô đơn sau trận mưa, mờ nhạt đến mức gần như mờ ảo, chỉ rũ mắt liếc nhìn Thôi ma ma đang quỳ trên mặt đất, lông mày khẽ cau lại, đứng dậy rời đi.
"Công tử!" Vương Cần Sinh vội vàng đuổi theo.
Vương Hữu bước đi rất nhanh, cũng không đợi Vương Cần Sinh, đến thư phòng liền dừng lại bước vào, đóng cửa chặn Vương Cần Sinh ở bên ngoài.
Vương Cần Sinh ngồi xổm ở cửa phòng, nặng nề thở dài.
Haizzz.
Hắn không hiểu, rõ ràng là chuyện tốt như vậy, nhưng tại sao công tử nhà hắn lại không vui vẻ chút nào?
Không chỉ có công tử không vui, mà lão gia cũng thở ngắn than dài suốt ngày.
Là không nỡ để công tử rời đi sao?
Cho dù công tử là Thế Tử của phủ Quốc Công, phải về phủ Quốc Công, nhưng vẫn ở kinh thành, lúc nào cũng có thể về thăm nhà mà.
Vương Cần Sinh ngồi xổm trước thư phòng hơn nửa canh giờ, nghe thấy đám đông tôi tớ phủ Quốc Công lũ lượt kéo nhau rời đi, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối.
Nếu công tử thật sự là Thế Tử của phủ Quốc Công, vậy về sau cũng không phải là “Vương Hữu" nữa rồi?
Mà cánh cửa của phủ Quốc Công kia, cao xa xa vời vợi như thế nào, sau này liệu hắn có thể đi theo công tử nữa không?
Còn đang u sầu, cánh cửa thư phòng đã mở ra.
"Công tử." Vương Cần Sinh vội vàng đứng dậy.
"Ngươi trở về phòng đi, ta đi xem mẫu thân một chút."
Vương phu nhân biết hôm nay khai quật mộ, vốn muốn đứng dậy đi tới chính điện, nhưng hôm đó ra ngoài lại bị trúng gió lạnh, mấy ngày gần đây ho khan không ngừng. Mấy ngày trước Trưởng công chúa tới đây, bà chỉ có thể nằm trên giường, nói chuyện qua một tấm bình phong.
Bà nằm trên giường nghỉ ngơi, nhưng cũng không yên lòng được, lúc nào cũng chú ý đến động tĩnh bên ngoài phòng.
Bởi vậy khi Vương Hữu đi tới, bà lập tức nhận ra, cố gắng chống đỡ thân mình ngồi dậy.
Vương Hữu sải bước lại gần, đỡ lấy bà, rồi dựng thẳng gối gỗ lên, để bà có thể dựa vào.
"Làm sao vậy?" Vương phu nhân mở miệng hỏi.
Vương Hữu hơi cụp mắt xuống, không trả lời.
Vương phu nhân liền cười rộ lên: "Đây là chuyện rất tốt, con đó đứa nhỏ này, sao lại mang vẻ mặt như thế?"
Vừa mới dứt lời, lại bắt đầu ho khan.
"Để con đi lấy thuốc cho mẫu thân." Vương Hữu xoay người muốn đi.
"Chờ một chút." Vương phu nhân giữ chặt tay của hắn: "Con ngồi xuống, trò chuyện cùng mẫu thân đi."
Vương Hữu hơi nhíu mày, ngồi xuống bên cạnh giường.
Vương phu nhân cầm tay của hắn, mỉm cười nhìn hắn.
Chỉ trong nháy mắt, đứa trẻ này đã lớn đến như vậy, dáng người cao lớn thẳng tắp, dung mạo xuất trần, không còn chút dấu vết nào của đứa trẻ gầy gò năm xưa.
"Hữu nhi, mấy ngày nay, con đang phiền não vì sợ không hoàn thành được tâm nguyện của phụ thân phải không?" Vương phu nhân nhìn Vương Hữu chăm chú, thấy Vương Hữu nhíu mày, liền biết mình nói đúng: "Hữu nhi, chớ có bị phụ thân con làm ảnh hưởng. Con mèo có thể bắt chuột, còn quan trọng nó là mèo đen hay mèo trắng sao?"
"Nếu con là Thế Tử của phủ Quốc Công, sau này muốn làm gì đó, chẳng phải mọi chuyện sẽ càng suôn sẻ hơn sao?" Vương phu nhân vẫn như trước đây, âm thanh nhẹ nhàng dịu dàng, nhưng lời nói ra lại cực kỳ kiên định: "Con có tài năng của Trạng Nguyên, lại có thân phận Thế Tử phủ Quốc Công bảo hộ, điều cản trở con trong tương lai, không phải là những gì con có thể làm, mà là những gì con muốn làm."
Vương Hữu cụp mắt xuống, gật đầu nói: "Con hiểu rồi, mẫu thân."
"Chỉ là mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, nhất thời chưa kịp phản ứng đúng không?"
Vương phu nhân mỉm cười, trong lòng biết rằng cũng không chỉ có như vậy.
Năm đó Vương Hữu đến Vương gia là đã được bốn tuổi, nhưng đứa bé bốn tuổi này, trông lại giống như chưa đầy ba tuổi. Bọn họ nhìn những vết thương tím tím xanh xanh trên người hắn liền biết bà lão kia cũng không đối xử tốt với hắn. Trả lại hầu bao cho chủ nhân ban đầu, lại tìm một ngôi nhà khác cho hắn, có lẽ là việc tốt lớn nhất mà bà ta có thể làm cho đứa nhỏ này rồi.
Thời gian rất lâu sau đó hắn cũng không dám thân cận với bọn họ, nhưng lại sợ ở một mình. Khoảng thời gian kia, bọn họ làm gì cũng mang hắn theo, hắn yên tĩnh nhìn bọn họ cũng được, không xa không gần đi theo cũng tốt, miễn là hắn cảm thấy an toàn thoải mái là được rồi.
Lúc ngủ, bà còn nhét hắn vào giữa ổ chăn của mình và Vương Phúc, cố gắng dùng thời gian để vượt qua khoảng cách, khiến cho hắn dần dần buông lỏng lớp phòng bị trong lòng.
Đứa nhỏ này, rất khó tín nhiệm người bên ngoài, cũng rất khó thiết lập mối liên hệ mật thiết với người khác.
Những năm này hắn đã coi bọn họ như người thân, coi nơi này như ngôi nhà duy nhất của mình. Bây giờ đột nhiên có một nhóm người tới, nói bọn họ mới là người thân của hắn, cũng khó trách hắn cảm thấy khó chấp nhận.
"Hữu nhi, nếu như Trưởng công chúa thật sự là mẹ ruột của con, con hãy suy nghĩ xem, bà ấy đã tìm kiếm con hơn chục năm, trong suốt những năm này, bà ấy chưa bao giờ bước chân ra khỏi cửa, luôn cầu nguyện cho con bình an ở trước mặt phật. Hôm đó, nửa đêm bà ấy đến nhà mình, lúc hỏi ta gần như muốn che mặt khóc lóc thảm thiết, con thử nghĩ xem có bao nhiêu đau lòng đây?"
Nghĩ đến đây, Vương phu nhân cũng không khỏi đỏ bừng mắt, cầm tay Vương Hựu nói: "Hữu nhi, trên đời này luôn có rất nhiều người hết lòng yêu thương con. Tình yêu thương của cha mẹ ruột con đối với con, chỉ sợ còn nhiều hơn cả chúng ta."
Vương Hữu "vâng" một tiếng, vẻ mệt mỏi giữa hai đầu lông mày cuối cùng cũng nhạt đi một chút.
"Huống hồ, không phải con vẫn luôn muốn tìm tiểu cô nương đó sao?" Vương phu nhân nghiêng đầu qua, mỉm cười nhìn hắn: "Nàng năm nay, chắc cũng mười lăm tuổi rồi nhỉ?"
Vương Hữu ho khan một tiếng: "Tại sao mẫu thân..."
"Không phải con từng đến phía tây thành hỏi thăm nàng sao?" Vương phu nhân liếc hắn: "Mấy năm trước, khi Quách đại phu tới xem bệnh đã lặng lẽ hỏi ta, hỏi ta hứa một cô nương tên Tiểu Nhã cho con từ khi nào, vì ông ấy vốn dĩ còn nhìn trúng con cho cháu gái nhà ông ấy nữa."
"Mẫu thân, con chỉ là..."
Vương phu nhân nhìn thấy biểu cảm không được tự nhiên hiếm khi xuất hiện trên khuôn mặt nhạt nhẽo từ trước tới nay của hắn, liền che miệng cười: "Con đối với nàng như thế nào không cần phải giải thích với ta, mẫu thân chỉ muốn nói rằng, bất kể con tìm nàng vì lý do gì, nhiều năm như vậy đều không có kết quả, nhưng nếu con thực sự là Thế Tử của phủ Quốc Công, muốn tìm một người, há chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?"
Đôi mắt Vương Hữu hơi sáng lên, Vương phu nhân thở dài, đứng dậy ôm lấy hắn, vỗ nhẹ vào lưng hắn, giống như vô số lần trước đây: "Hữu nhi yên tâm, ngày tháng sau này của chúng ta, sẽ ngày càng tốt đẹp hơn."
Vương Cần Sinh đương nhiên cũng không thật sự trở về phòng mình, mà cứ một mực canh giữ ở ngoài cửa phòng của Vương phu nhân, chưa đầy mười lăm phút sau đã thấy Vương Hữu đi ra, vẻ mặt lạnh lùng u ám đã tan biến, lại trở thành công tử dịu dàng như ngọc, trời quang trăng sáng.
Vẫn là phu nhân có cách!
Vương Cần Sinh lại muốn đi theo, nhưng bị Vương Hữu ngăn lại: "Ta ra ngoài một lát, ngươi đi sắc thuốc cho mẫu thân đi."
Ơ...
Tuy rằng không quá tình nguyện, nhưng sắc thuốc cho phu nhân cũng là chuyện quan trọng, hơn nữa Vương Hữu một mình ra ngoài cũng là chuyện bình thường.
Vương Cần Sinh xoay người đi vào phòng bếp.
Vương Hữu một mình ra ngoài, thuê một chiếc xe ngựa tạm thời ở góc đường Trường An.
Xe ngựa trực tiếp ra khỏi thành.
Mười dặm bên ngoài kinh thành, có một tòa núi Vọng Quy. Ngọn núi không cao, nhưng phong cảnh lại đẹp tuyệt vời, mùa xuân có hoa đào, mùa thu có phong đỏ. Cho dù là mùa hè để tránh nóng, hay mùa đông để ngắm tuyết, đều là một lựa chọn hoàn hảo. Bởi vậy nơi đây từ trước tới nay đều có du khách tới lui không ngừng, xuân hạ thu đông đều náo nhiệt theo cách riêng của mình.
Vừa qua đỉnh ngọn núi cao nhất Vọng Quy, đi thêm từ một đến hai trăm mét, ở chỗ khe núi có một tòa sơn trang, ẩn mình trong thảm cỏ xanh mướt, ít khi được mọi người chú ý.
Vương Hữu xuống xe dưới đỉnh núi, lúc đi bộ về tới sơn trang, thì vừa lúc chạng vạng tối.
Mặt trời lặn treo trên đỉnh núi, ánh hoàng hôn đỏ thẫm phản chiếu chiếc trường bào trắng xám của hắn như một bông hoa đỏ giữa núi.
Hắn được người hầu dẫn đến một chỗ đình viện, trong nội viện có cây cầu nhỏ bắc qua dòng nước chảy, cùng những bông hoa đang nở rộ trên núi. Hắn dạo bước đến trước cửa hàng rào, nhẹ nhàng hành đại lễ: "Học trò đã phụ lòng kỳ vọng của tiên sinh."