Biên tập: Quỳnh
Lúc Ôn Lan đến ngoài cửa đã có chút kinh ngạc.
Hắn đã sớm nghe nói gia cảnh Vương Hữu nghèo khó, mẫu thân triền miên trên giường bệnh quanh năm, phụ thân vào Nam ra Bắc, buôn bán chút vật phẩm quý hiếm từ Phiên Bang. Vốn cũng được coi là đầu cơ kiếm lợi, nhưng bởi vì tính tình ngay thẳng, không thích giao du với các nhà quyền quý, nên chỉ có thể làm ăn nhỏ lẻ, miễn cưỡng sống qua ngày.
Nhưng khi đến trước cửa, Ôn Lan mới kinh ngạc nhận ra, Vương gia còn tốt hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của hắn. Chí ít vẫn có một gian trạch viện nhìn tạm được, trên cổng cũng treo một tấm bảng gỗ ghi hai chữ "Vương Trạch".
Đợi người tự xưng là thư đồng của Vương Hữu dẫn hắn đi vào, hắn không khỏi quan sát bốn phía một phen.
Tòa nhà tuy nhỏ, nhưng đầy đủ tiện nghi, trang trí đơn giản nhưng không hề thô sơ, có thể nhìn ra được chủ nhân cũng có chút chú trọng học thức.
Ấn tượng đầu tiên là có chút giống Ôn Phủ trong ký ức khi hắn còn nhỏ.
Vương Hữu chắp tay đứng ở cửa chính phòng khách chờ hắn.
Sau khi nghe lần trước Ôn Ninh nói, ánh mắt Ôn Lan không khỏi nhìn mặt hắn nhiều thêm vài lần.
Vương Hữu sở hữu nước da vô cùng trắng, đôi mắt đen thâm trầm, sống mũi cao thẳng, ngoài ra còn có một nốt ruồi nhỏ cực kì khó thấy trên sống mũi trái, ở trên gương mặt trắng trẻo nghiêm túc lại mang một chút ý vị sâu xa. Hiếm thấy chính là hắn mặc một thân áo vải màu xám, lại không lộ ra sự nghèo túng, quả nhiên là chi lan ngọc thụ*, quân tử khiêm tốn, thật sự rất nhiều công tử thế gia cũng không cách nào sánh bằng.
*Tạ An 謝安 đời Tấn 晉, có con em tài giỏi, thường nói
tử đệ như chi lan ngọc thụ. Chỉ con em ưu tú.
Ôn Lan không khỏi thở dài.
Cho dù hôn ước của Vương Hữu là giả đi chăng nữa, thì chỉ với dung mạo và phong thái này của hắn, một khi trở thành Trạng Nguyên Lục Khôi, ít nhiều gì trong kinh cũng sẽ có các quý nữ vươn cành ô liu ra với hắn, còn Ôn gia thì có ưu thế gì? Trừ phi... Ôn Ninh có thể định ra hôn sự với hắn trước kỳ thi Đình.
Hắn che giấu trái tim đang co rút đau đớn. Cũng không biết hôm đó ở chùa Từ Ân hắn bị trúng tà gì, vậy mà lại có suy nghĩ làm nguyệt lão se duyên cho hai người họ, vô duyên vô cớ rước lấy mấy chuyện phiền toái này.
"Ôn đại nhân!" Vương Hữu khách khí chắp tay thi lễ.
Ôn Lan vội vàng ngăn lại: "Thứ Chi không cần đa lễ, là do ta đường đột quấy rầy."
Vương Hữu trầm thấp gật đầu: "Ôn đại nhân, mời."
Ôn Lan theo lời Vương Hữu ngồi vào chỗ, Vương Cần Sinh lập tức bưng trà, rót cho mỗi người một chén.
"Nghe nói gần đây Kinh Triệu Phủ có nhiều vụ án, Ôn đại nhân chắc hẳn cũng rất bận rộn. Vậy mà hôm nay lại bớt chút thời gian đến đây, phải chăng là có việc gì đó cần Thứ Chi góp chút sức mọn?"
Mặc dù Vương Phúc vẫn luôn không cho phép hắn liên kết giao với quan gia, nhưng từ mấy năm trước Vương Hữu đã đi viết đơn kiện giúp người ta để kiếm thêm chút ít phụ giúp gia đình, Ôn Lan cũng bởi vậy mà nghe danh hắn từ lâu. Chỉ là Vương Hữu xưa nay chỉ giúp viết đơn kiện, không đứng ra thay mặt người thưa kiện, nên mấy năm nay Ôn Lan mới có cơ hội gặp mặt hắn vài lần.
"Gần đây kinh thành đúng thật là không quá yên ổn, kỳ thi mùa xuân ba năm mới tổ chức một lần, thí sinh ở các nơi tấp nập vào kinh. Mặc dù kỳ thi Hội đã kết thúc, nhưng vẫn còn nhiều thí sinh nán lại chờ kết quả thi Đình xong mới rời đi. Ngoài ra còn có không ít người từ nơi khác đặc biệt chạy đến để xem Trạng Nguyên diễu hành, bởi vậy nên có không ít kẻ xấu đục nước béo cò, mỗi ngày đều có mấy vụ án mất trộm." Ôn Lan thở dài, lại nghiêm mặt nói: "Nhưng mà hôm nay ta đến đây, cũng không phải vì việc công..."
Vương Hữu khẽ nhướng mày: "Ôn đại nhân, mời nói."
Ôn Lan nhìn bộ dáng nghiêm túc của hắn, lời nói vốn đã chuẩn bị xong lại cuộn tròn trong bụng.
Mặc dù từ trước tới nay hắn không phải người câu nệ tiểu tiết, không thích bị cha mẹ hay bà mối ép buộc sắp đặt, thậm chí còn cảm thấy vô cùng hoang đường đối với chuyện rất nhiều gia đình trước khi cưới về thậm chí còn không biết mặt tân nương. Nhưng Vương Hữu đã đọc Tứ thư* đủ thứ, vừa nhìn là biết hắn thuộc kiểu công tử đoan chính dịu dàng như ngọc. Nếu mở miệng ra nói những lời quá mức hoang đường, có khi lại khiến đối phương sợ hãi.
*Tứ Thư là bốn tác phẩm kinh điển của Nho học Trung Hoa, được Chu Hy thời nhà Tống lựa chọn. Chúng bao gồm: Đại Học Trung Dung Luận Ngữ Mạnh Tử Thông thường người ta hay nói là: Tứ Thư Ngũ Kinh, với Ngũ Kinh gồm 5 tác phẩm Kinh thi, Kinh thư, Kinh lễ, Kinh dịch, Kinh Xuân Thu.
"Thật ra là như vậy..." Ôn Lan lấy hết dũng khí, đánh liều nói: "Xá muội Ôn Ninh, lần trước Thứ Chi cũng đã từng gặp ở chùa Từ Ân."
Đôi mắt màu mực của Vương Hữu sâu như vực nước tăm tối, vô cùng nghiêm túc nhìn hắn, nhưng lại không trông thấy tia sáng nào lóe lên trong đó, nên không thể nhìn ra được suy nghĩ gì từ đôi mắt đó.
Ôn Lan chỉ có thể tiếp tục nói: "Huynh muội ba người chúng ta, một người trầm mê y dược, một người say mê ủ rượu, còn A Ninh lại yêu thơ như mạng."
Ôn Lan nói lời này là có dụng ý, Ôn Ninh đúng là hâm mộ tài tử, nhưng là do năm đó bị tiên sinh ảnh hưởng. Năm nàng chín tuổi, mới bị Ôn Đình Xuân bắt ở nhà học chữ, Nữ giới thì công nhận là có thể đọc thuộc trôi chảy, thế nhưng nói nàng yêu thích thơ thì lại có hơi quá.
Cái này còn không phải là tìm cớ hay sao...
Ôn Lan lại tiếp tục nói: "Nàng thường xuyên ở trong nhà vẽ tranh làm thơ, đương nhiên trong lòng có rất nhiều chỗ không hiểu. Đáng tiếc ta và Ôn Kỳ không học vấn không nghề nghiệp, gia phụ lại bận rộn chuyện triều chính, nàng lại là nữ tử đợi xuất các, mời phu tử có chút không tiện... Cái này... Không phải là mấy ngày trước tình cờ gặp Thứ Chi ở trong chùa sao, ta nghĩ... Nếu như Thứ Chi thuận tiện, có thể tìm một cơ hội giúp xá muội giải đáp nghi vấn, chỉ điểm một hai được không?"
Cái cớ này đúng là cực kỳ đường hoàng, tao nhã có thừa. Nhưng Vương Hữu lại không phải kẻ ngốc, cô nam quả nữ một mình gặp nhau, ẩn ý trong đó tất nhiên hắn nghe được rõ ràng.
Ôn Lan cùng Vương Hữu đã có mấy lần gặp mặt, biết hắn là người vô cùng nghiêm túc, lại tuân thủ nguyên tắc, nên hắn cũng không cho rằng sẽ như Ôn Ninh nói, tự bịa chuyện hôn ước.
Cho nên lần này hắn tới đây, còn nói ra những lời này, là bởi vì hắn không thể chống cự được cuộc tấn công nước mắt của Ôn Ninh, cũng chuẩn bị sẵn tinh thần rằng Vương Hữu sẽ không đồng ý.
Chỉ cần Vương Hữu lộ ra chút xíu mảy may do dự hoặc khó xử, hắn sẽ lập tức đưa cho đối phương một bậc thang, nói rằng việc này thật sự không ổn, về nhà sẽ thương lượng lại với xá muội, cũng coi như là đã hoàn thành lời hứa với Ôn Ninh.
Đợi hắn nói xong, trong đôi mắt đen như mực của Vương Hữu quả nhiên có chút gợn sóng: "Lệnh muội muốn hẹn ta một lần?"
"Khụ..." Vốn dĩ Ôn Lan lo sẽ làm Vương Hữu sợ, nên mới tìm cách nói thật hàm súc, không ngờ Vương Hữu lại trực tiếp làm rõ. Hắn giả vờ hắng giọng một cái: "Thứ Chi, việc này quả thực là có chút không hợp lễ nghi, vô cùng bất ổn, nếu không để ta về nhà..."
"Gần đây trong nhà có rất nhiều người rảnh rỗi ra vào, lệnh muội đến đây sợ là có chút không tiện." Không đợi Ôn Lan nói xong, Vương Hữu liền nói: "Không bằng hẹn gặp ở sương phòng của tửu lâu?"
Ôn Lan sửng sốt, vạn lần không ngờ Vương Hữu lại không từ chối mà trực tiếp đồng ý dễ dàng như thế.
Khóe miệng đang mở to của hắn nhất thời im ắng, Vương Hữu lại tiếp tục nói: "Vân Thính Lâu có không ít phòng bao riêng, món ăn Giang Nam hình thức tinh xảo, hương vị độc đáo, rất nhiều nữ tử trong kinh cũng thường ghé qua. Nếu Ôn tiểu thư đến đó ăn một bữa cơm, chắc hẳn sẽ không khiến người ta chú ý."
Ngay cả địa điểm cũng đã chọn xong....
Ôn Lan phản ứng chậm chạp cuối cùng cũng đã lấy lại tinh thần, trong lòng khấp khởi mừng rỡ. Xem ra là thiếp có tình chàng có ý, mối nhân duyên này có hy vọng rồi!
"Đương nhiên là có thể." Ôn Lan lập tức đáp: "Không biết dạo này Thứ Chi có rảnh không?"
"Mười tám tháng ba được chứ?"
"Được." Ôn Lan không che giấu được niềm vui, vỗ vỗ chỗ ngồi, đứng lên nói: "Vậy quyết định ngày mười tám tháng ba, tại Vân Thính Lâu. Đến lúc đó, ta lấy danh nghĩa chính mình đặt phòng riêng, làm phiền Thứ Chi chỉ giáo cho xá muội nhiều hơn nhé!"
"Ôn đại nhân khách khí rồi." Vương Hữu chắp tay nói.