Chương 9: Ấm lên
Tất Lương dẫn mọi người vào căn phòng trống, Đồ Vân run bần bật trở lại phòng, Tống Liên đi theo sau.
“Trên bàn có nước, ngươi muốn uống thì tự rót.”
“Tạ đại nhân, ta không khát.”
Tống Liên lúng túng đứng ở trong phòng. Ở trong mắt nàng, Đồ Vân vừa là quan huyện vừa là nam tử, về tình hay về lý thì nàng đều không dám làm càn.
Đồ Vân ném giày, ngồi xếp bằng ở trên giường, quấn chăn thật chặt, hỏi: “Ta vừa rồi đã xem khế ước, nam nhân của thôn các ngươi vận chuyển cao lương cho Ân gia được bao lâu rồi?”
“Khoảng hai năm.” Tống Liên nhỏ giọng rụt rè đáp lại: “Ban đầu tướng công của ta vào thành tìm việc, sau đó thấy kiếm được tiền nên dẫn người trong thôn đi làm chung.”
“Trên khế ước có viết, áp tải một chuyến xe sẽ trả 200 lượng, có thật không?”
“Vâng, vào mùa hè và mùa thu, đường dễ đi lại, trả 180 lượng, vào mùa đông thời tiết xấu, đường xá khó khăn cho nên trả thêm 20 lượng.”
Đồ Vân tò mò: “Vì sao trả nhiều như vậy?”
“Quả thật không ít, nhưng cũng không phải quá cao.” Tống Liên giải thích: “Thôn của chúng ta sát núi, bình thường đi săn để sinh sống, cho nên nam nhân đều biết chút võ nghệ, trả giá cao là hợp lý.”
“Vậy à”, Nếu nói như thế, nàng đưa giá 2 lượng bạc đúng là keo kiệt.
“Đại nhân, nếu Ân gia buộc chúng ta bồi thường, vậy...” Tống Liên vừa nói vừa rơi nước mắt.
Đồ Vân hiểu sự khó khăn của người nghèo, nhưng nàng không thể làm lơ khế ước giấy trắng mực đen, chỉ thở dài nói: “Các ngươi cho rằng 200 lượng này thuần túy là tiền vất vả, không ngờ đã bị Ân gia gài bẫy từ lâu.”
“Hả?”
“Khế ước chỉ viết nam nhân của ngươi phải giao cao lương đúng hạn, nhưng không viết sẽ như thế nào nếu chuyện ngoài ý muốn xảy ra, hoặc là gặp phải thiên tai bất khả kháng. Ân gia lợi dụng sơ hở này, cho nên khế ước này không khác gì giấy sinh tử hút máu người.”
“Vậy...” Tống Liên hoảng sợ, nước mắt rơi lộp độp, quỳ cái rầm, “Đại nhân, thôn của chúng ta bị núi bao quanh, trẻ con và nữ nhân không thể đi ra ngoài, chỉ có nam nhân làm cu li mới có thể sống sót. Cầu xin ngài... Cầu xin ngài giúp cho chúng ta.”
“Đứng dậy đi.” Đồ Vân xuống giường đỡ nàng dậy, “Nên biết đọc biết viết, nếu không bị người ta lừa cũng không biết.”
“Phụ nhân nội trợ như ta cũng hiểu đạo lý mà đại nhân nói.” Tống Liên nghẹn ngào lau nước mắt, “Ai chẳng muốn con cái thành đạt, làm rạng rỡ tổ tiên, nhưng ấm no còn lo chưa xong, làm sao nghĩ đến chuyện học hành.”
Đồ Vân thở dài, đúng là cửa son rượu thịt ôi, ngoài đường người chết đói, có nhiều gia đình giàu có ở quận Bắc Tương, nhưng những người này chỉ lo cho bản thân, bóc lột người dân.
Cứ thế mãi, người nghèo sẽ nghèo hơn, người giàu thì giàu hơn, vòng luẩn quẩn sẽ tiếp tục.
“Đại nhân, đại nhân...”
Tất Lương hấp tấp vào phòng, nói: “Đại nhân, căn phòng kia chỉ có một cái giường, nam nữ ngủ chung e rằng…… hơn nữa, huyện nha không có dư giường và chăn.”
Đồ Vân gõ đầu suy nghĩ, chợt nghĩ tới một người, lập tức đứng dậy mặc áo choàng.
“Kêu tất cả nữ nhân qua ở phòng ta, phòng này có chậu than. Mọi người tạm thời đừng lo lắng, ta đi ra ngoài một lát.”
“Trời đã tối rồi, đại nhân muốn đi đâu?”
“Chúng ta nghèo mạt rệp, không chịu nổi hàng xóm giàu chảy mỡ.”
Đồ Vân nói xong, rời khỏi huyện nha, xoa tay chạy như điên về phía nhà Lý Đà Nhan.
Cũng may không xa, nàng vừa chạy vừa thở hồng hộc, miệng phả ra sương trắng.
Người mở cửa vẫn là ông lão kia, Đồ Vân vịn khung cửa nói: “Đại gia, ta muốn gặp Lý công tử.”
“Chủ tử ngủ rồi.”
“Làm phiền ngài, ta có chuyện quan trọng.”
Đại gia hơi làm khó dễ nhưng nghĩ rằng hắn là quan huyện, lần trước hắn tới, Lý Đà Nhan cũng cho hắn vào, nên ông đi bẩm báo.
Lý Đà Nhan vẫn chưa ngủ, một chiếc đèn, một quyển sách cũ, hắn đọc cả đêm.
“Chủ tử, ngài đừng đọc nữa, không tốt cho mắt.”
“Bây giờ nằm xuống cũng không ngủ được.”
Bắc Tương rất lạnh vào mùa đông, trên đường không có ai, càng không có gì tiêu khiển, ngoài đọc sách và vẽ tranh, cuộc sống của hắn chẳng có thú vui nào.
“Cốc cốc” hai tiếng, quản gia ở bên ngoài bẩm báo, “Chủ tử, quan huyện tới, nói rằng có chuyện quan trọng nên đến đây.”
“Sao hắn lại tới nữa?” Giọng Kỳ Quan không vui.
Lý Đà Nhan cũng có câu hỏi tương tự, đặt sách xuống, “Để hắn vào.”
Gió đêm lạnh lẽo, Đồ Vân chạy lên lầu, gõ cửa bước vào.
Trong phòng Lý Đà Nhan tỏa hương thơm ấm áp, trong không khí tràn ngập mùi than và đàn hương, nhưng chỉ thoang thoảng.
“Quan huyện đến đây vào đêm khuya, không biết mục đích là gì?”
“Không phải là hàng xóm trước sau hay sao, tới chơi.”
Kỳ Quan nhếch môi, “Ai là hàng xóm của ngài, không biết xấu hổ.”
“Ta chuẩn bị nghỉ ngơi, nếu quan huyện không có việc gì thì mời về.” Lý Đà Nhan lại cầm sách lên, nắm trang sách, lật qua.
“Được rồi, ta sẽ không vờ vịt nữa.” Đồ Vân ngồi xuống ghế, rót chén trà uống, nói bóng gió: “Thật ra, ta không cần nói thì Lý công tử cũng đã biết, dù sao huyện nha có chút động tĩnh gì thì ngài cũng rõ như lòng bàn tay.”
Kỳ Quan chột dạ cắn môi, trừng mắt nhìn hắn.
Giọng Lý Đà Nhan bình tĩnh, “Quan huyện có chuyện gì thì cứ nói thẳng.”
“Là thế này, huyện nha đã tiếp nhận một số thôn dân, công tử cũng biết ta nghèo rớt mồng tơi, cho nên muốn kiếm chút đỉnh ở chỗ ngài.”
“Đó là vấn đề của huyện nha, có liên quan gì đến ta?”
“Cớ gì lại nói tuyệt tình như vậy, ta làm quan không hề dễ dàng. Ngài hảo tâm cứu trợ một chút, cùng lắm thì coi như ta mượn.”
Lý Đà Nhan để ngoài tai, ánh mắt theo dõi những hàng chữ nhỏ, “Quan huyện cho rằng ta dễ dàng à?”
Cuốn sách đột nhiên bị lấy đi, Lý Đà Nhan ngước mắt, không biết Đồ Vân đi đến bên giường từ khi nào, đôi mắt sáng ngời hết sức gian xảo.
Vẻ mặt hắn thay đổi, ánh mắt giận dữ.
Đồ Vân nói: “Sao lại khó chịu, đọc sách vào buổi tối coi chừng bị mù, cho dù vì công việc cũng không cần như thế.”
Hơi thở nóng hổi phả vào mặt, Lý Đà Nhan nói: “Quan huyện quản nhiều quá.”
“Không đâu, bà con xa không bằng láng giềng gần, sau này chăm sóc cho nhau nhé.” Đồ Vân rót một chén trà, cung kính đưa cho hắn, “Công tử cũng là người thường bị bệnh, nên biết cảm giác đó không dễ chịu, sẽ không đành lòng nhìn toàn bộ thôn dân gục ngã trong huyện nha.”
Lời này khiến Lý Đà Nhan mềm lòng, cầm chén trà, uống một hớp nhỏ.
“Quan huyện muốn mượn bao nhiêu?”
“Mượn vài cái chăn, một chậu than, không cần mới, chỉ cần bọn họ có thể giữ ấm là được.”
Đây không phải là chuyện khó khăn, Lý Đà Nhan lại uống một ngụm trà, “Quan huyện lo lắng cho dân chúng, vừa bưng trà rót nước vừa muốn làm quen, nếu ta không đồng ý thì có vẻ quá vô lý.”
Đồ Vân cười ngọt ngào, nghiến răng nói với Kỳ Quan, “Nghe thấy chưa, nhờ tiểu ca đưa qua kịp thời.”
“Vậy ngài làm gì?”
“À, ta còn có chuyện quan trọng ảnh hưởng đến mạng người cần nói với Lý công tử, ngươi ở đây không thích hợp.”
“Ngài...” Kỳ Quan đóng sầm cửa rời đi, một luồng gió lạnh thổi vào làm nến trên bàn đung đưa.
Đồ Vân không đùa nữa, lấy ra khế ước ở trong tay áo mà Ân Thi Lang chưa lấy đi, “Lý công tử, ta tin tưởng ngài nên mới nhờ ngài giúp chuyện này, hy vọng ngài đừng lừa ta.”
Rõ ràng có việc cầu cạnh người khác mà có thái độ như thế, Lý Đà Nhan nói: “Trách nhiệm lớn như vậy, ta không xem đâu.”
“Đừng mà.” Đồ Vân kéo tay áo hắn, “Công tử tuấn tú như vậy, đương nhiên cũng có tấm lòng nhân hậu, ta không hiểu về chuyện buôn bán, bất đắc dĩ mới đến xin ngài giúp.”
Lý Đà Nhan nhìn bàn tay đang nắm tay áo mình, “Quan huyện thay đổi liên tục khiến người ta không phân biệt được thật giả.”
“Coi như ta lẽo lự được không? Ngài là đại nhân nên rộng lượng nhé.”
Đồ Vân ép hắn xem khế ước.
Lý Đà Nhan mở ra, dưới ánh sáng mờ mịt, cho dù nheo mắt cũng không nhìn rõ chữ viết.
Lúc này, một ánh lửa nhấp nháy tới gần, Đồ Vân cầm giá cắm nến, ngồi ở mép giường.
Vầng sáng màu đỏ chiếu khuôn mặt hai người bừng sáng và hồng hào, Lý Đà Nhan chăm chú đọc khế ước, “Khế ước này được viết không hợp quy tắc.”
“Chỗ nào?”
Lý Đà Nhan chỉ vào khế ước, “Thương nhân cũng có quy tắc của thương nhân, trong khế ước phải ghi rõ những rủi ro, ưu và nhược điểm, để người làm công tránh các tai nạn này, tránh gây tổn thất cho hai bên, nhưng khế ước này chỉ sơ lược, hoàn toàn là điều khoản độc đoán.”
Đồ Vân vui mừng, nghiêng đầu qua nhìn, “Nếu không tuân theo quy tắc thì phải làm sao?”
“Không làm gì được, đó là vấn đề đồng thuận của cả hai bên. Nếu người làm công đồng ý thì không còn gì để nói.”
“Vậy hỏng bét rồi.”
“Tuy nhiên...” Lý Đà Nhan do dự, “Tiền công cao quá.”
“Tống Liên nói bởi vì bọn họ đều biết võ công, lại là công việc nguy hiểm đến tánh mạng, cho nên trả cao hơn.”
“Không” Lý Đà Nhan lắc đầu phủ nhận, “Làm gì cũng có luật lệ, cho dù trạng nguyên võ đi áp tải xe, một đội cũng sẽ không vượt quá 150 lượng.”
Đồ Vân trầm ngâm suy nghĩ, chợt nghe Lý Đà Nhan hít hà mới đột nhiên tỉnh táo lại.
Nàng cúi đầu nhìn, thấy một giọt sáp chảy xuống mu bàn tay Lý Đà Nhan, đông cứng lại.
Đồ Vân đặt giá cắm nến xuống, kéo tay hắn qua, lau sáp nến, cúi đầu thổi, làn da của người này thật mềm mại, đã ửng đỏ một mảng.
Dường như có một làn gió ấm áp thổi lên mu bàn tay, nhờ ánh nến, Lý Đà Nhan nhìn thấy sự quan tâm ở trong mắt Đồ Vân, hắn sửng sốt, chậm rãi rút tay lại.
“Ta chỉ biết chừng đó thôi, quan huyện mau về đi.”
“Ha ha, ta còn một yêu cầu quá đáng nữa.”
“Chuyện gì?”
“Có thể ở nhờ một đêm không? Hai căn phòng trong huyện nha đã có người, ta không còn chỗ nào.”
Lý Đà Nhan nói: “Quan huyện nghĩ ta là người coi tiền như rác à.”
“Tuyệt đối không có.” Đồ Vân cười phúc hậu và vô hại, “Quả thật được nước lấn tới, nhưng nếu sau này công tử có việc gì cần ta, ta sẽ không từ chối.”
Lý Đà Nhan thấy hắn thề thốt, nói: “Trên tầng một có phòng dành cho khách, kêu Tường thúc dẫn ngài đến đó.”
“Ta biết công tử mềm lòng mà.” Đồ Vân mỉm cười vì đã thành công, phất áo choàng đứng dậy, chắp tay hành lễ, “Cảm tạ công tử.”
—---------
Cửa son rượu thịt ôi, ngoài đường người chết đói: câu thơ này trích trong “Năm trăm chữ vịnh nỗi lo nghĩ trên đường từ kinh đô về huyện Phụng Tiên” của Đỗ Phủ. Đây là bài thơ tổng kết mười năm Đỗ Phủ ăn nhờ ở đậu tại Trường An (746-755). Trong mười năm đó, Đỗ Phủ đã tận mắt chứng kiến sự xa hoa thối nát của giai cấp phong kiến thống trị (thivien.net)