MỘT VỊ QUAN HUYỆN ĐÃ ĐẾN THÀNH

Chương 57: Kẻ trộm


“Ngươi xuống đây cho ta.” Đôi mắt Ân Thi Lang đỏ ngầu và dữ tợn, ước gì có thể chặt hắn thành nhiều miếng nhỏ.


“Theo như lời ngươi nói, thân thủ của đệ đệ ngươi giỏi hơn ngươi?” Lý Đà Nhan hỏi.


“Đương nhiên, đệ đệ ta thích võ công bẩm sinh, đã lén học vô số tuyệt kỹ của các môn phái, đã đạt tới cảnh giới đi trên mặt nước không để lại dấu vết. Trừ phi hắn tự nguyện xuất hiện, người bình thường sẽ không tìm thấy hắn.”


Đang nói chuyện phiếm, Kỳ Quan mang bữa sáng đi vào. Tiêu Lão Nhi vốn đang cưỡi trên cổ Ân Thi Lang bay qua nhanh như bóng mèo, cướp lấy hộp đồ ăn trong chớp mắt, ngồi xuống bàn vuông.


“Ngươi...” Kỳ Quan nhìn hai tay trống trơn, không thốt ra được một lời trách cứ, đây là võ công gì? Quá nhanh.


Tiêu Lão Nhi mở hộp đồ ăn ra, nhét bánh bao và đồ ăn kèm vào miệng ăn ngấu nghiến, hai má như túi tiền căng phồng, nếu nhét thêm thì đồ ăn sẽ chảy ra ngoài.


Ân Thi Lang tức giận, nắm vai hắn, muốn đánh tiếp.


Đồ Vân nói: “Còn muốn đánh nữa à? Coi chừng bị hắn vặn gãy cánh tay.”


Tiêu Lão Nhi chỉ vào hắn bằng đũa, cười nói, “Vặn gãy cánh tay không là gì cả, ta sẽ bẻ từng ngón tay của ngươi, để ngươi cảm nhận được nỗi đau khi ngón tay bị gãy.”


“Đồ súc vật độc ác.” Ân Thi Lang tức giận buông tay ra.


Lý Đà Nhan không tiến lên, gọi: “Kỳ Quan, chúng ta đi về.”


Đồ Vân xoay qua nhìn, “Ngài không ăn hả?”


“Không, A Vân còn ở nhà.”


Kỳ Quan vừa đỡ Lý Đà Nhan ra khỏi nha môn, Vương phu nhân đã bị bắt đưa tới, bà than thở khóc lóc, luôn miệng la hét bất công.


Đồ Vân đi ra khi nghe vậy. Tóc của Vương phu nhân rối bù, lược vàng lỏng lẻo sắp rơi xuống, nước mũi nước mắt tèm lem oán trách trời đất, không còn đoan trang cao quý như lúc mới gặp.


“Sao lại thành như vậy?”


A Tứ nói: “Bẩm đại nhân, khi chúng ta tới, bà ấy đã thu dọn đồ đạc xong, chuẩn bị chạy trốn.”


Đồ Vân ngồi xổm xuống, biết rõ nhưng vẫn cố hỏi: “Đang yên lành, vì sao Vương phu nhân muốn bỏ chạy?”


Khuôn mặt Vương phu nhân đẫm nước mắt, đôi môi run rẩy, nói: “Tại vì ngài xử án bất công, để hung thủ thoát tội, ta mới đi cầu xin nữ thần cây thay trời hành đạo.”


“Thay trời hành đạo?” Đồ Vân đứng thẳng lên, “Ý của ngươi là, ngươi đi vào rừng cúng thần cây để nó xử lý công bằng?”


“Đúng vậy, Thôi Bình Nhi giết phu quân của ta, khiến ta trở thành quả phụ bơ vơ, không thể tha thứ tội ác của nàng ta, nên xuống địa ngục.”


“Vậy ngươi kể chi tiết cho ta biết, ngươi cầu xin nữ thần cây điều gì?”


Đến lúc này, nguyện vọng của Vương phu nhân đã thành, bà dứt khoát kể hết mọi chuyện.


“Ta cầu xin nữ thần cây giết Thôi Bình Nhi, để nàng ta chết không có chỗ chôn, không ngờ chỉ trong vòng ba ngày đã trở thành sự thật.”


Những người khác nghe vậy đều há hốc mồm, Thôi Bình Nhi bị con trăn nuốt sống, chẳng phải không có chỗ chôn hay sao.


Đồ Vân không hề sợ hãi, hỏi: “Làm sao ngươi biết nữ thần cây có năng lực này?”


“Mọi người trong huyện Lộc Linh đều biết điều này, Vương Khánh chắc chắn là do nữ thần cây trừng phạt. Cả hai người đó đều đáng chết, nên xuống địa ngục.”


Vương phu nhân vô cùng phẫn nộ, nước miếng văng tung tóe.


Đồ Vân lùi lại một bước, tránh nước miếng của bà, hỏi: “Sao trước đây ngươi không đi cầu xin nữ thần cây, mà lúc này mới đi?”


Vương phu nhân hung dữ nói: “Là do nữ thần cây hiển linh, vẫy gọi ta tới.”


“Vẫy gọi như thế nào?”


A Tứ và A Siêu cũng rất tò mò.


“Đêm đó ta đang ngủ, đột nhiên có con mèo đen nhảy qua cửa sổ. Con mèo đen này có thể nói, nó nói với ta, nếu cảm thấy có chuyện gì bất công, có thể đến gặp nữ thần cây.”


Những lời này còn đáng sợ hơn chuyện ma quỷ, A Tứ và A Siêu nổi da gà sau khi nghe xong.


Tiêu Lão Nhi nhai bánh bao đi tới, Ân Thi Lang theo sát phía sau, mọi người đứng một bên như đại gia.


Đồ Vân lại hỏi: “Con mèo đen đó trông như thế nào?”


Vương phu nhân: “Là một con mèo đen bình thường, đôi mắt màu xanh lá cây phát sáng, hiểu tính người, có thể nói chuyện.”


Đồ Vân: “Con mèo đó đâu?”


Vương phu nhân hoàn toàn tin tưởng, không có chút nghi ngờ: “Biến mất rồi, sau khi nói xong, nó đã bị nữ thần cây gọi về.”


Đồ Vân thở phào nhẹ nhõm, “Người đâu, đưa Vương phu nhân về nhà.”


Vương phu nhân sửng sốt, “Ngài không bắt ta hả?”


“Ta không bắt ngươi là vì ta không tin học thuyết dị đoan về ma quỷ thần thánh, không phải chứng tỏ ngươi vô tội. Ngươi yên phận về nhà, chờ nha môn gọi bất cứ lúc nào. Nếu chạy trốn lần nữa, sẽ bị phạt nhiều tội cùng lúc.”


Vương phu nhân ngạc nhiên, nước mắt run rẩy ngừng lại, nghi ngờ: “Ngài thật sự thả ta đi?”


“Nếu ngươi không đi, ta sẽ đổi ý.”


Vương phu nhân đứng dậy khỏi mặt đất bằng cả tay lẫn chân, Đồ Vân thì thầm sau lưng bà: “Ngươi cũng có con gái, nếu con gái ngươi cũng trải qua chuyện như Thôi Bình Nhi, ngươi là mẫu thân, ngươi sẽ làm sao?”


Vương phu nhân uể oải bước đi, lau nước mắt rời khỏi.


Ân Thi Lang lo lắng hỏi: “Chẳng lẽ thật sự có nữ thần cây?”


“Vớ vẩn.” Tiêu Lão Nhi cắn một miếng bánh bao, “Giả thần giả quỷ chứ gì, rõ ràng là nhắm vào Đồ Vân, khiến mọi người cho rằng quan huyện này không tốt.”


Đồ Vân không quan tâm, nói: “Tiêu Lão Nhi, đệ đệ của ngươi đi đâu?”


“Nếu ta biết, ta sẽ chịu ở dưới mái hiên của ngươi mấy ngày nay hay sao?” Tiêu Lão Nhi nói một cách đương nhiên.


Cùng lúc đó, Lý Đà Nhan cẩn thận cuộn một bức tranh trong thư phòng, nhét vào ống đựng tranh. “Kỳ Quan, cất kỹ bức tranh này, đừng sơ suất, hai ngày nữa đưa cho quận thủ đại nhân.”


“Bức tranh gì mà ngài căng thẳng như vậy?” Kỳ Quan nghi ngờ, trước giờ chưa từng có chuyện như vậy.


Lý Đà Nhan vuốt ve ống đựng tranh, “Bức tranh này là tác phẩm mà ta đã dốc hết tâm huyết, có lẽ sau này sẽ không vẽ được bức tranh xuất sắc như vậy.”


“Công tử, tại sao ngài bất chợt mất tự tin đến thế.”


Lý Đà Nhan nở nụ cười đầy ẩn ý, “Ngươi cất ở chỗ bí mật một chút.”


“Giao cho ta.” Kỳ Quan cầm ống đựng tranh, đặt vào giữa ngăn bí mật dưới bàn.


Sau khi mặt trời lặn, bóng đêm đung đưa trên tường, một bóng người mảnh khảnh treo ngược ngoài cửa sổ.


Hắn quan sát như một con cú, mở cửa sổ bằng cả hai chân, bước vào phòng nhẹ nhàng như một cơn gió.


Tuy rằng thư phòng lớn, nhưng hắn đã tới mấy lần, thuộc lòng từng ngăn kéo bí mật. Sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng đã thấy ống tranh mà Lý Đà Nhan dặn dò.


Hắn vội vã mở ra, đổ cuộn giấy ra, một lớp bột mỏng màu đỏ chảy ra dính vào lòng bàn tay hắn.


Hắn mở cuộn giấy, thấy chỉ có một nửa tác phẩm gốc mang phong cách cổ của Lý Kinh Hồng.


“Tại sao chỉ có nửa bức tranh?” Ca ca từng nói, nửa bức tranh không có giá trị, cần phải có một bức tranh trọn vẹn.


Hắn tìm đi tìm lại, có một tờ giấy trong ống tranh ghi: Nửa còn lại ở chỗ quan huyện.


Cửa sổ “ầm” nhẹ, bóng đen trong phòng biến mất.


Bóng đen đến thẳng huyện nha, lượn lờ “vèo vèo” ở hậu viện, động tác cực nhanh, thậm chí không thể phân biệt được đó là người hay quỷ.


Đồ Vân nửa ngủ nửa tỉnh, mới vừa nghe thấy tiếng bước chân của cả trăm người đi tới đi lui trong viện, cửa sổ đột nhiên mở ra.


Một luồng gió lạnh thổi vào mặt, nàng mở mắt, vừa vặn nhìn thấy một bóng đen đang di chuyển cạnh mép giường.


Đồ Vân nhấc chăn, rời giường, bóng đen lập tức biến mất giống như bị hoa mắt.


Nàng thắp nến, những dấu tay đỏ trong phòng trông kinh khủng, ở trên bàn, rèm, ghế... khoảng cả ngàn dấu tay, ngay cả gối của nàng cũng có.


Đồ Vân dừng lại ở dưới xà nhà, ném ngọn nến lên trên, suýt nữa đốt cháy lông mày của người phía trên.


“Vù” Bóng đen xoay người nhảy xuống, phủi bụi trên áo, giơ tay về phía Đồ Vân giống như một đứa trẻ đòi kẹo, “Đưa tranh cho ta.”


“Tranh gì?” Đồ Vân quay lại.


Người mặc đồ đen nhận ra nàng, đôi mắt tròn sáng ngời vừa mừng vừa sợ, “Sao lại là ngươi?”


Đồ Vân bất lực mím môi, bước tới kéo miếng vải đen trên mặt hắn xuống, lộ ra một khuôn mặt non nớt như thiếu niên, “Ca ca của ngươi bảo ngươi đi trộm cái gì?”


“Tranh” Tiêu Tiểu Nhi nói rõ ràng mình đến từ đâu, sau đó mở tờ giấy cho Đồ Vân xem, cố chấp giơ tay ra, “Nửa còn lại đâu.”


“Ta không có, nhưng có người có.” Đồ Vân mở cửa, Lý Đà Nhan và Kỳ Quan cầm đèn đi vào.


Nàng trêu ghẹo, “Công tử còn nham hiểm hơn ta nhiều.”


Lý Đà Nhan bảo Kỳ Quan đặt từng đĩa đồ ăn vặt đẹp mắt lên bàn, “Ta giúp quan huyện tìm người không được hay sao?”


“Rầm” một tiếng, Tiêu Lão Nhi ngửi thấy mùi hương nên đi ra, nhúc nhích mũi, “Mùi gì thơm vậy?”


“Ca ca” Tiêu Tiểu Nhi kêu, cơ thể đã di chuyển đến trước mặt Tiêu Lão Nhi.


Tiêu Lão Nhi kéo em trai khoẻ mạnh của mình sang một bên, “Đệ... Đệ đã trộm được rồi?”


“Ừm, nhưng chỉ có một nửa.” Tiêu Tiểu Nhi thả cuộn giấy xuống bằng một tay.


Tiêu Lão Nhi liếc nhìn bức tranh, sau đó ngước mắt nhìn bàn tay đỏ rực của hắn, vỗ trán, khóc không ra nước mắt, “Thằng ngốc, đệ bị lừa rồi, đây là đồ giả, hơn nữa màu đỏ trên tay đệ không rửa được.”


“Hả?” Tiêu Tiểu Nhi ngây ngô xoa lên người, để lại vết đỏ trên quần áo nhưng trên tay vẫn không phai màu.


Đồ Vân thấy hai anh em thì thầm với nhau, lặng lẽ hỏi Lý Đà Nhan: “Có phải hắn đã trộm rất nhiều tranh của ngài không?”


Lý Đà Nhan lấy nến trong đèn lồng ra, đặt lên bàn, chiếu sáng cả một vùng, “Không chỉ tranh, còn trộm không ít đồ ăn vặt.”


Kỳ Quan cúi người nói nhỏ: “Người này là ai?”


“Em trai sinh đôi của Tiêu Lão Nhi.”


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin