Chương 32: Tự lành
Lý Đà Nhan bỗng nhiên che miệng ho khan, thân thể ở trên giường run rẩy không kiểm soát được, cuối cùng nghiêng người ra phía ngoài, ho đến nỗi đôi mắt vừa đỏ vừa ướt.
Đồ Vân nhẹ nhàng vỗ lưng, nghe thấy Lý Đà Nhan nói: “Ngài còn để ý làm gì?”
“Ý của ngài là ta mặt dày phải không?”
Lý Đà Nhan ho xong, từ từ quay lại nằm thẳng, nước mắt lặng lẽ chảy ra.
Đồ Vân giơ tay lau nước mắt nơi khóe mắt hắn, “Lúc trước ngài nhìn ta, ta không khống chế được nước mắt, cảm thấy rất khó chịu. Nếu không nhờ công tử giúp đỡ, e rằng ta khó có hôm nay.”
“Làm khó quan huyện vẫn nhớ lòng tốt ít ỏi của ta.”
Đồ Vân cười gật đầu, “Đúng vậy, ngài sắp thành thân rồi. Thật không ngờ, hai chúng ta cuối cùng vẫn không thành.”
Nghe thấy câu nói buồn bã đầy tình cảm này, Lý Đà Nhan mấp máy đôi môi tái nhợt: “Chắc quan huyện đã lừa không ít thiếu niên vô tri bằng những lời này.”
“Sao ngài biết ta không thiệt tình với ngài?” Đồ Vân cúi xuống, chóp mũi chạm vào chóp mũi hắn, khẽ thì thầm, “Nếu ta là nữ tử, ngài có cưới người khác không?”
Một cảm giác chua xót trào lên mũi, nước mắt không ngừng chảy ra khỏi khóe mắt Lý Đà Nhan, hắn cố gắng nở nụ cười khổ, “Nếu quan huyện là nữ tử, ta sẽ cưới ngài, chỉ cần quan huyện không chê.”
Một nụ hôn rơi trên môi Lý Đà Nhan, hắn nhắm mắt lại, hưởng thụ sự tiếp xúc cuối cùng này.
Lý Đà Nhan còn đang sốt, Đồ Vân vốn muốn lướt qua rồi dừng, ai ngờ một khi đã hôn, nàng luyến tiếc tách ra, một tay giữ gáy hắn, kéo dài nụ hôn vô hạn.
“Chủ tử...” Kỳ Quan hấp tấp bước vào, khiến Đồ Vân sợ tới mức nhanh chóng tách khỏi Lý Đà Nhan.
Lý Đà Nhan xoay mặt trên gối, tai và cổ đều đỏ ửng.
Đồ Vân nắm tay hắn, nói: “Tối nay ta có việc, ngày mai sẽ tới thăm ngài.”
Lý Đà Nhan mơ hồ gật đầu, không nghĩ đến chuyện khác.
Đồ Vân lướt qua Kỳ Quan, vội vàng xuống lầu.
Kỳ Quan đóng cửa lại, cảm thấy bầu không khí hơi kỳ lạ, hắn ngồi xổm ở mép giường chỉnh lại chăn cho Lý Đà Nhan, hỏi: “Chủ tử và quan huyện làm hòa rồi à?”
Lý Đà Nhan phản ứng chậm chạp, uể oải nói: “Cái gì làm hòa.”
Kỳ Quan nói: “Chắc hắn lại miệng lưỡi dẻo quẹo chứ gì. Vừa rồi ở trên đường ta suýt nữa đã mềm lòng, ngài đừng tin hắn.”
“Hắn đã nói gì?”
“Hắn nói muốn ở bên ngài, còn khẳng định thương ngài hơn bất cứ ai khác. Ta không tin hắn đâu, cả ngày điên điên khùng khùng, vừa ôm Khuynh Thành, vừa nói những lời này, thật đáng sợ.”
“Ngươi nói thật à?” Lý Đà Nhan ngơ ngác như hồi quang phản chiếu, Đồ Vân dám công khai nói ra những lời đó.
“Công tử nói câu nào?”
Trời đã tối, Đồ Vân mới vừa đi ra khỏi nhà Lý Đà Nhan thì thấy Ân Thi Lang dưới chân tường.
Hắn hừ: “Ta đoán ngài ở đây, không ngờ ngài và họ Lý có mối quan hệ không tồi, không có việc gì là chạy qua nhà hắn.”
“Khi nào ngươi trở thành quan huyện hẵng đến quản ta.”
Ân Thi Lang làm khó dễ: “Xem thử mấy giờ rồi, bảo ta mặc đồ đen mà ngài lại mặc áo choàng màu xanh.”
“Yên tâm đi, sẽ kịp, đi theo ta.”
Đồ Vân không bước vào cửa, xoay người đi đến con phố thưa thớt người, gần đây có nhiều vụ giết người, trên đường không có ai khi trời tối.
“Đi đâu?”
“Nhà của Uông phu tử.”
“Ngài đã chuyển thi thể đến đây rồi, đến Uông gia làm gì?”
Đồ Vân không đáp, lập tức đi tới nhà Uông phu tử, không tiến vào mà bay lên cây, nằm trên cành cây canh chừng.
Ân Thi Lang cũng bay lên, loạng choạng nắm cành cây, hỏi: “Làm gì đây?”
“Ngươi canh nửa đêm đầu, ta canh nửa đêm sau.” Nói xong Đồ Vân nhắm mắt lại không khách sáo, ngủ thiếp đi.
Trăng từ từ lên cao, Ân Thi Lang vô thức ngáp, lúc ngủ lúc thức.
Không biết qua bao lâu, Ân Thi Lang mở mắt ra lần nữa, nhìn thấy một bóng đen trong viện của Uông phu tử, hắn không khỏi run rẩy.
Cảm nhận được cành cây rung chuyển, Đồ Vân mở mắt, nhìn theo hướng Ân Thi Lang, cong môi cười.
“Đây... là hồn ma của Uông phu tử hả?”
“Muốn biết có phải không, sao không xuống xem thử.”
“A? Đi xuống?”
Ân Thi Lang mới vừa tỏ vẻ kinh ngạc đã thấy Đồ Vân nhảy thẳng xuống, hai chân rơi xuống đất nhẹ nhàng như chiếc lá mùa thu.
Thấy Đồ Vân không đợi hắn, Ân Thi Lang luống cuống, vội vàng nhảy xuống, không ngờ “hồn ma” kia ngồi trên một cái kiệu màu đen.
Kiệu không dừng lại, trực tiếp ra khỏi thành, đi về phía một khu rừng hoang dã.
Trong khu rừng hoang dã vắng lặng này có rất ít nhà cửa, đi khoảng nửa canh giờ mới nhìn thấy một ngôi nhà bằng gạch không có đèn.
Sau khi kiệu được khiêng vào, không có động tĩnh gì nữa, cũng không thấy đốt đèn.
Đồ Vân rón rén tới gần, không nghe thấy tiếng người bên trong, nàng thử gõ cửa, cửa tự động mở.
Trong căn nhà tối tăm có hai căn phòng, một đống cành cây và củi cao bằng nửa người, ngoài ra không có gì khác. Kiệu và người khiêng kiệu đã biến mất vào hư không.
Một cơn gió đêm thổi qua, Đồ Vân cảm thấy lạnh sống lưng, lấy mồi lửa thổi lên, cẩn thận quan sát căn nhà.
Ân Thi Lang thấy người ta đột nhiên biến mất, sợ hãi, “Chuyện gì thế?”
Đồ Vân đi vòng quanh nhà, hất cằm chỉ đống củi, “Ôm ra.”
“Ta?” Ân Thi Lang chỉ vào mũi mình.
Nàng nhăn mặt, vẻ mặt nửa sáng nửa tối âm u, “Chứ còn ai nữa?”
Ân Thi Lang không còn cách nào khác, đành lặng lẽ dọn những cành cây nhẹ, ném sang một bên, không ngờ dưới chân truyền tới tiếng động mơ hồ.
“Nơi này chắc chắn có đường hầm bí mật.” Đồ Vân kết luận.
Nàng cầm mồi lửa tìm kiếm trên bức tường. Trên tường gạch có một chiếc nhẫn quấn chỉ, nàng móc và kéo nó, sàn nhà phía dưới cành cây bất chợt nhô lên, di chuyển theo chiều ngang, một cầu thang tối tăm hiện lên trước mắt nàng.
Ân Thi Lang kinh ngạc, “Ngài thần kỳ quá.”
Đồ Vân cúi người, dường như có tiếng bước chân trong đường hầm, chắc là người khiêng kiệu.
Nàng đi xuống không chút do dự, đường hầm rộng như đường phố, mặc dù tầm nhìn không rõ nhưng chỉ có một con đường để đi, có thể đuổi theo tiếng bước chân bằng cách chạm vào bức tường lạnh lẽo.
Đi thật lâu, Đồ Vân vẫn luôn giữ khoảng cách với tiếng bước chân, sau đó phát hiện có ánh sáng phía trước, lập tức giữ chặt Ân Thi Lang đang đi về phía trước.
“Có chuyện gì vậy?”
“Bọn họ đang đi lên.”
Ân Thi Lang lập tức dừng lại, quả nhiên nghe thấy nhiều âm thanh khác nhau truyền vào đường hầm.
Sau khi âm thanh dừng lại, ánh sáng biến mất, trước mắt chợt tối sầm, toàn bộ âm thanh trong đường hầm cũng biến mất.
Đồ Vân bước tới, bậc mồi lửa, nhân lúc Ân Thi Lang chưa chuẩn bị, giẫm lên chân hắn nhảy lên trên, hai chân trèo trái trèo phải trên tường.
Cuối cùng lên tới đỉnh, Đồ Vân cố gắng giữ vững, mơ hồ nghe thấy rất nhiều giọng nói thô lỗ của nam nhân, khẩu âm của bọn họ không phải là người địa phương, có một số từ ngữ tối nghĩa khó hiểu, chắc là phương ngữ của bọn họ.
Đồ Vân nhảy xuống, Ân Thi Lang che đùi, ngũ quan giật giật.
“Đi thôi”
“Không đi lên nữa hay sao?”
“Không, quá nhiều người, ngươi đi đi.”
Đồ Vân cầm mồi lửa theo đường cũ trở về, Ân Thi Lang bĩu môi đi theo, hai người trở lại thành thì trời đã sáng.
Ân Thi Lang năn nỉ: “Ngài nói vài câu được không? Sao ngài biết sẽ có kiệu tới đón người?”
“Cửa nhà Vương Tiễn bị mở, vết máu chảy đến tận cửa sau, không phải hung thủ này không cẩn thận mà là cố ý lừa gạt, nói cho chúng ta biết hắn đã chạy thoát. Nếu có thể lập kế hoạch lớn như vậy, làm sao sẽ bất cẩn trong chuyện này, vì vậy có lẽ là vế sau.”
Ân Thi Lang không thể tưởng tượng được, “Ý của ngài là hung thủ không hề rời đi?”
Đồ Vân gật đầu, “Ta đã hỏi Tất Tiểu Bảo, cậu chưa từng nhìn thấy kiệu màu đen nào trong thành, mà ta đã thấy kiệu màu đen hai lần vào lúc nửa đêm, sau khi có người chết ở trong thành.”
“Cùng lắm là một sự trùng hợp thôi, hơn nữa Tất Tiểu Bảo có thể thấy được bao nhiêu cái kiệu.”
“Keng” Đồ Vân ném bốn đồng tiền trước quán bánh bao, “Hai cái bánh bao.”
Ân Thi Lang đang nghe mê mẩn, cũng mua hai cái bánh bao rồi đi cùng Đồ Vân.
Cầm lấy bánh bao, Đồ Vân vừa ăn vừa đi về phía trước, “Điều khiến ta sinh ra nghi ngờ là đôi chân của người khiêng kiệu. Nói chung, người khiêng kiệu có thu nhập thấp, hơn nữa sẽ mang giày vải cho nhẹ nhàng, tuy nhiên những người đó mang ủng da sói đen để giữ ấm và chống lạnh.”
“À, ta hiểu rồi, giày da đắt tiền, người khiêng kiệu bình thường không mua nổi.”
“Cũng có một khả năng, tự bọn họ đi săn để làm giày da.”
Nghe xong, Ân Thi Lang chưa bao giờ cảm thấy đầu óc mình minh mẫn như thế, giống như đã xua tan được sương mù sau một thời gian dài hôn mê, “Bây giờ chúng ta làm gì?”
Đồ Vân nói: “Bây giờ lập tức đi về, dẫn người khám xét mọi ngóc ngách Quốc Đan Trai, Trần gia và Uông gia. Nếu phát hiện có bất cứ điều gì khả nghi thì tức tốc bẩm báo.”
“Khám xét nhà bọn họ để làm gì? Có thứ gì khả nghi à?” Ân Thi Lang lo lắng, không hiểu gì cả.
Đồ Vân không để ý, về nhà thay quần áo, trực tiếp đi gặp Lý Đà Nhan.
Tường thúc khập khiễng ra mở cửa, “Mời quan huyện đi về, công tử chưa thức dậy.”
Đồ Vân nhìn lên trời, mặt trời đã lên cao hơn mái nhà, “Được, nhờ ngài nói cho Lý công tử biết ta đã tới đây.”
Tường thúc gật đầu.
Đồ Vân chờ cửa đóng lại, nhanh chóng nhảy lên mái nhà, dọc theo bức tường, leo lên tầng hai, nhẹ nhàng gõ cửa sổ phòng Lý Đà Nhan.
Mới vừa uống thuốc xong, Lý Đà Nhan nhìn thấy một bóng người ngồi xổm ngoài cửa sổ, xuống giường mở cửa sổ ra, Đồ Vân trực tiếp chui vào.
“Ta đoán ngài dậy rồi.”
“Ngài...” Lý Đà Nhan nhìn ra ngoài cửa sổ chênh vênh, vẫn còn sợ hãi, giận dữ, “Ngài không thể đi qua cửa hay sao?”
“Ta muốn chứ, nhưng mấu chốt là không vào được.” Đồ Vân phủi trên người, “Ngài sao rồi? Tối hôm qua có ngủ ngon không?”
Lý Đà Nhan gật đầu, bệnh này tới nhanh rồi đi cũng nhanh. Sau khi Đồ Vân rời đi, hắn ngủ một giấc rất ngon, sáng nay có tinh thần hơn nhiều.
Hắn quay lại giường, nhìn thấy trên đầu Đồ Vân có đất, hỏi: “Ngài từ đâu trở về?”
“Đường hầm” Đồ Vân ngồi xuống, nhìn thấy cuộn giấy trên đầu giường, hôm qua tới đây thì không thấy có.
Nàng nhanh tay lấy xem, vừa mở ra thì thấy là bức chân dung của một nữ tử, “Đây là tân nương của ngài phải không?”
Sáng nay Tường thúc đưa cho hắn nhưng hắn quên cất.
Đồ Vân khó chịu trong lòng, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Cô nương xinh đẹp như vậy xứng với ngài.”
Thấy nàng ấu trĩ và tức giận như vậy, Lý Đà Nhan ngược lại rất vui. Bệnh của hắn dường như đã khỏi mà không cần điều trị, sương mù trong lòng cũng tan biến.